Công Tử Đừng Chạy, Thật Sự Không Phải Hắc Điếm Mà!
Chương 14: Ngọa Hổ Tàng Long
Thôi Kinh Thước
22/08/2023
Bản đồ của Lục Kiến Vi chỉ có thể nhìn thấy trong bán kính mười dặm, tất nhiên không biết bên ngoài thành còn có làng mạc, nghe vậy thì rất vui mừng.
"Cứ làm theo vậy đi."
Hai người ăn xong mì, tự động đi vào bếp rửa bát.
Chu Nguyệt bỗng ló đầu ra, hỏi: "Chưởng quầy tỷ tỷ, tối nay chị có tắm không? Hay là để em đun một nồi nước nóng?"
Cậu nóng lòng muốn chứng minh giá trị của mình.
"Không cần, em qua đây." Lục Kiến Vi vẫy tay với cậu.
Chu Nguyệt đi từng bước nhỏ lại gần, bám vào quầy nhìn chằm chằm, mong có việc gì đó để làm.
Lục Kiến Vi hỏi: "Biết viết chữ không?"
"Em biết!"
Lục Kiến Vi nhìn vào ngón tay cậu ta, lòng bàn tay và khớp ngón tay của bàn tay phải đều có những lớp sừng mỏng, có lẽ là do cầm kiếm lâu ngày, nhưng có vài chỗ có lớp sừng mà cô không biết là do cái gì.
"Đã học tư thục năm mấy rồi?"
Chu Nguyệt ngây thơ nghĩ rằng cô chỉ đang kiểm tra kiến thức của mình, không chút do dự: "Không học tư thục, đều là học ở nhà."
Lục Kiến Vi mỉm cười, xem ra gia đình đã từng rất giàu có.
"Đã từng luyện võ?"
"Ừm." Chu Nguyệt không giấu giếm, điều này vốn dĩ không có gì phải giấu giếm cả, "Em trời sinh thiên phú không tốt, đã luyện võ nhiều năm nhưng chỉ mới đạt đến cấp hai."
Lục Kiến Vi ngạc nhiên: "Nhiều năm thế sao?"
"Đúng vậy, em bắt đầu luyện võ từ năm 5 tuổi." Chu Nguyệt có chút tự ti, "Em quá ngu ngốc, nên học không tốt."
Lục Kiến Vi đưa tay vuốt tóc của cậu ta: "Mỗi người đều có sở trường riêng, luyện võ không phải là tiêu chuẩn duy nhất để đánh giá sự thông minh hay ngu ngốc."
"Thật vậy sao?" Hai mắt Chu Nguyệt sáng lên, "Chị thật sự tin như vậy sao?"
Lục Kiến Vi gật đầu thật lòng: "Tất nhiên rồi."
"Có những việc em thích làm, nhưng..."
"Nguyệt nhi!" Trương Bá từ nhà bếp đi ra, "Đã khuya rồi, đừng làm phiền chưởng quầy nữa."
Ánh sáng trong mắt Chu Nguyệt vụt tắt, "Vâng" một tiếng rồi định đi ra ngoài.
"Làm gì thế?" Lục Kiến Vi mỉm cười, "Đã nói là ở phòng của nhân viên, sao lại muốn ở phòng chung?"
Chu Nguyệt cười ngượng ngùng: "Em quên mất."
Mưa càng lúc càng to, trong màn mưa dày đặc, khách điếm nằm giữa đồng không mông quạnh như một hòn đảo, ngọn nến lại giống như ngọn hải đăng, tỏa ra ánh sáng dịu dàng xoa dịu tâm hồn trong đêm tối.
Lục Kiến Vi đang định lên lầu thì hệ thống đột nhiên nhắc nhở: "Có người đến."
Bản đồ cho thấy có 32 điểm xanh ở hướng đông nam.
Nhiều người như vậy?
Cô gọi Trương Bá đang trở về phòng: "Có khách đến."
Bóng đêm sâu thẳm, cổng thành đã đóng lại, bên ngoài lại mưa gió bão bùng, đội người này nhìn thấy khách điếm thì không thể không vào.
Trương Bá kinh ngạc.
Ông ta tốt xấu gì cũng là một Võ sư cấp bốn, nhưng lại chưa hề nghe được bất kỳ tiếng động nào!
Bên ngoài, tiếng gió và mưa đã che lấp tiếng bước chân, việc ông ta không thể nhận ra cũng là bình thường. Nhưng Lục chưởng quầy đã nghe thấy nó như thế nào?
Hay là nội lực của đối phương cao hơn mình?
"Không biết có bao nhiêu người?" Ông ta dò hỏi.
Lục Kiến Vi bình tĩnh nói: "Khoảng ba mươi người."
Vừa nói xong, Trương Bá cũng nghe thấy tiếng bước chân, chúng cách khách điếm khoảng ba mươi thước. Tính theo tốc độ của đối phương, khi Lục chưởng quầy nghe thấy động tĩnh thì còn cách khách điếm khoảng sáu mươi thước.
Khách điếm Bát Phương, quả thật là ngọa hổ tàng long.
Ông ta nhíu mày, nói: “Chưởng quầy, ba mươi người này có thể là một thương đội, nếu họ cần thức ăn thì liệu chúng ta có đủ nguyên liệu không?”
Lục Kiến Vi đã cất hầu hết vật tư vào ba lô cá nhân, số còn lại trong bếp không nhiều, vừa rồi Trương Bá đã nhìn qua trong bếp cho nên mới hỏi.
“Không cần lo lắng, còn có kho dự trữ.”
Cô nói với hệ thống: “Cậu giúp tôi cất vật tư vào kho nhé.”
Khách điếm có một kho dự trữ nằm dưới lòng đất.
Hệ thống đồng ý.
Trương Bá không hỏi nữa.
Ông ta cũng không có thời gian để hỏi, bởi những vị khách đến từ xa đã gõ cửa.
"Cứ làm theo vậy đi."
Hai người ăn xong mì, tự động đi vào bếp rửa bát.
Chu Nguyệt bỗng ló đầu ra, hỏi: "Chưởng quầy tỷ tỷ, tối nay chị có tắm không? Hay là để em đun một nồi nước nóng?"
Cậu nóng lòng muốn chứng minh giá trị của mình.
"Không cần, em qua đây." Lục Kiến Vi vẫy tay với cậu.
Chu Nguyệt đi từng bước nhỏ lại gần, bám vào quầy nhìn chằm chằm, mong có việc gì đó để làm.
Lục Kiến Vi hỏi: "Biết viết chữ không?"
"Em biết!"
Lục Kiến Vi nhìn vào ngón tay cậu ta, lòng bàn tay và khớp ngón tay của bàn tay phải đều có những lớp sừng mỏng, có lẽ là do cầm kiếm lâu ngày, nhưng có vài chỗ có lớp sừng mà cô không biết là do cái gì.
"Đã học tư thục năm mấy rồi?"
Chu Nguyệt ngây thơ nghĩ rằng cô chỉ đang kiểm tra kiến thức của mình, không chút do dự: "Không học tư thục, đều là học ở nhà."
Lục Kiến Vi mỉm cười, xem ra gia đình đã từng rất giàu có.
"Đã từng luyện võ?"
"Ừm." Chu Nguyệt không giấu giếm, điều này vốn dĩ không có gì phải giấu giếm cả, "Em trời sinh thiên phú không tốt, đã luyện võ nhiều năm nhưng chỉ mới đạt đến cấp hai."
Lục Kiến Vi ngạc nhiên: "Nhiều năm thế sao?"
"Đúng vậy, em bắt đầu luyện võ từ năm 5 tuổi." Chu Nguyệt có chút tự ti, "Em quá ngu ngốc, nên học không tốt."
Lục Kiến Vi đưa tay vuốt tóc của cậu ta: "Mỗi người đều có sở trường riêng, luyện võ không phải là tiêu chuẩn duy nhất để đánh giá sự thông minh hay ngu ngốc."
"Thật vậy sao?" Hai mắt Chu Nguyệt sáng lên, "Chị thật sự tin như vậy sao?"
Lục Kiến Vi gật đầu thật lòng: "Tất nhiên rồi."
"Có những việc em thích làm, nhưng..."
"Nguyệt nhi!" Trương Bá từ nhà bếp đi ra, "Đã khuya rồi, đừng làm phiền chưởng quầy nữa."
Ánh sáng trong mắt Chu Nguyệt vụt tắt, "Vâng" một tiếng rồi định đi ra ngoài.
"Làm gì thế?" Lục Kiến Vi mỉm cười, "Đã nói là ở phòng của nhân viên, sao lại muốn ở phòng chung?"
Chu Nguyệt cười ngượng ngùng: "Em quên mất."
Mưa càng lúc càng to, trong màn mưa dày đặc, khách điếm nằm giữa đồng không mông quạnh như một hòn đảo, ngọn nến lại giống như ngọn hải đăng, tỏa ra ánh sáng dịu dàng xoa dịu tâm hồn trong đêm tối.
Lục Kiến Vi đang định lên lầu thì hệ thống đột nhiên nhắc nhở: "Có người đến."
Bản đồ cho thấy có 32 điểm xanh ở hướng đông nam.
Nhiều người như vậy?
Cô gọi Trương Bá đang trở về phòng: "Có khách đến."
Bóng đêm sâu thẳm, cổng thành đã đóng lại, bên ngoài lại mưa gió bão bùng, đội người này nhìn thấy khách điếm thì không thể không vào.
Trương Bá kinh ngạc.
Ông ta tốt xấu gì cũng là một Võ sư cấp bốn, nhưng lại chưa hề nghe được bất kỳ tiếng động nào!
Bên ngoài, tiếng gió và mưa đã che lấp tiếng bước chân, việc ông ta không thể nhận ra cũng là bình thường. Nhưng Lục chưởng quầy đã nghe thấy nó như thế nào?
Hay là nội lực của đối phương cao hơn mình?
"Không biết có bao nhiêu người?" Ông ta dò hỏi.
Lục Kiến Vi bình tĩnh nói: "Khoảng ba mươi người."
Vừa nói xong, Trương Bá cũng nghe thấy tiếng bước chân, chúng cách khách điếm khoảng ba mươi thước. Tính theo tốc độ của đối phương, khi Lục chưởng quầy nghe thấy động tĩnh thì còn cách khách điếm khoảng sáu mươi thước.
Khách điếm Bát Phương, quả thật là ngọa hổ tàng long.
Ông ta nhíu mày, nói: “Chưởng quầy, ba mươi người này có thể là một thương đội, nếu họ cần thức ăn thì liệu chúng ta có đủ nguyên liệu không?”
Lục Kiến Vi đã cất hầu hết vật tư vào ba lô cá nhân, số còn lại trong bếp không nhiều, vừa rồi Trương Bá đã nhìn qua trong bếp cho nên mới hỏi.
“Không cần lo lắng, còn có kho dự trữ.”
Cô nói với hệ thống: “Cậu giúp tôi cất vật tư vào kho nhé.”
Khách điếm có một kho dự trữ nằm dưới lòng đất.
Hệ thống đồng ý.
Trương Bá không hỏi nữa.
Ông ta cũng không có thời gian để hỏi, bởi những vị khách đến từ xa đã gõ cửa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.