Công Tử Hào Hoa Và Cô Nàng Lạnh Lùng

Chương 33: Viên Đạn Bạc

Đà Anh

25/01/2016

Chap 33 : VIÊN ĐẠN BẠC

-

4h chiều tại quán Write Café , một quán nổi tiếng

Có lẽ nó đã đến sớm , nên nó đã ngồi chờ bên trong quán . Nó chọn cho mình chiếc bàn ngay cửa kính để tiện nhìn thấy vì quán này lắp hết mọi thứ chủ yếu là kinh trong

“Ting ting ting|”_tiếng chuông của mở vào

Đó là Phong , cậu đảo mắt nhìn xung quanh nhưng cả quán không có ai chỉ có người ở quầy và bóng dáng một cô gái đang ngồi quay lưng lại với cậu. Theo bản tính , cậu cũng thấy lạ bèn đi tới chỗ nó đang ngồi đấy , nó cũng biết là cậu đã tới . Cậu ngồi xuống bàn!

“Cậu trễ 20 giây”_nó ngước mắt lên khỏi quyển tạp chí

Vừa lúc đó một chàng phục vụ đi ra hỏi cậu

“Cho tôi một café”_cậu mỉm cười với anh phục vụ

“Tại sao cô có hứng thú muốn gặp tôi”_cậu cười sát gái

“Sao anh nghĩ là tôi gặp anh”_nó để quyển tạp chí lên bàn

“Tôi có nghe Hàn nói về cô”_cậu nháy mắt với nó

“Cậu đi học đi , tôi cần cậu”_nó cầm ly café lên húp một ngụm

“Lý do gì mà tôi được cần thế , thưa tiểu thư?”

“KHÁNH ANH , đủ chưa , thưa thiếu gia?

Và rồi nó và cậu ngồi nói chuyện với nhau , nó kể hết mọi chuyện cho cậu nghe , bao gồm chuyện 2 năm trước và vụ Quyên ban sáng .

Cậu bất ngờ từ chuyện này tới chuyện khác, cậu tức đập mạnh tay xuống bàn khi nghe cậu chuyện như vậy.

Nó không ở bên cạnh cô thường xuyên nên lo sợ cô sẽ xảy ra chuyện nên phải cần tới sự giúp đở của cậu , và đồng thời giúp luôn cho hai người chiếm tình cảm của nhau . Một công mà hai chuyện , quá tốt !!!

Ngồi trò chuyện với nhau cũng một tiếng đồng hồ bỗng ………

“NẰM XUỐNG”______.....................

“ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG” …















Tiếng súng nổ cứ liên tục bắn vào quán cafe , từ bên ngoài một chiếc xe hơi có khoảng 3-4 tên bịt mặt cầm 3 khẩu Súng Trường tự động Henry , loại súng xả 28 viên đạn trong vòng 1 phút . Có khoảng 3 tên cầm 3 khẩu cứ liên tục xả súng vào quán café .

Trong vòng 1 phút cả quán café sập đổ nát hết , và 3 tên đó nhanh chóng tẩu thoát , chỉ để lại đống đổ nát kia.

Trong vòng 1 phút thôi mà cả quán café sập đổ nát tan hoang hơn bãi chiến trường , người phục vụ thì bị bắn chết máu văng tung tóe khắp nơi , bàn ghế thì vỡ vụn , kính đổ bể văng miểng khắp nơi .

Bấy giờ nó và cậu đang nằm sấp dưới sàn , cũng may tụi kia xả súng súng quanh bên trên còn nó và cậu cũng may nằm sấp dưới sàn , nên không hề hấn gì !

Lập tức , cảnh sát điều động đến , phóng viên nhà báo kéo đến , nó nhanh chóng ngồi dậy , kéo lấy vạt áo của cậu kéo cậu tháo chạy từ cửa sau dẫn ra đường hẻm nhỏ .



“Lạ thật cô ta xử lý tình huống nhanh gọn lẹ,

“ Có cái gì không bình thường ở đây”__suy nghĩ trong cậu

Nó và cậu tháo chạy ra hẻm sau vì đơn giản không muốn bị lũ kia làm rắc rối thêm .

2 người dựa vào tường thở hổn hển

“Máu”……_Phong nhìn lên bả vai trái của nó máu đang thấm dần ra

Trúng đạn thôi mà , đối với nó là như ăn cơm bữa , bình thường , và rồi cậu hết hồn la lên

“Đi nào”___nó xua tay đi

Đối với nó không biết đau là gì , dù đạn có bắn vào đầu cũng không bao giờ la đau

“Đi vào bệnh viện”_cậu kéo cổ tay nó

“Không thích”_nó giựt mạnh tay ra nhăn mặt

“Thôi tôi hiểu rồi”_cậu bỏ tay mình ra

Móc lấy điện thoại ra bấm bấm vài cái lập tức 1 phút sau có một chiếc BMW màu đen chạy tới vô con hẻm

“Thiếu gia”_một tên vệ sĩ bước ra chào cậu

Hai người lên xe , cậu cho xe chạy về dinh thự nhà hắn

---> “Chiều nay có một vụ xả súng tại quán Write Café , làm một người chết tại chỗ . Theo thông tin cho biết , hiện trường vụ án có khoảng 3 tên cầm súng và 1 tên lái xe , cả 4 đều bịt mặt . Sau khi xả súng vào quán , cả 4 nhanh chóng tẩu thoát , hiện trường vụ án còn đang được điều tra ……………<”

_Cô phóng viên vừa mới nói xong bản tin tại hiện trường …

Hắn hết hồn khi xem bản tin thời sự tại hiện trường , cảnh quay bây giờ chỉ là một đống gạch đổ nát tại Write Café . Hắn móc điện thoại ra điện cho cậu

“Ting ting ting”_tiếng còi xe cậu quẻo vô cổng nhà hắn , hắn cúp điện thoại nhìn ra xe .

Cậu mở cửa bước ra , theo sau là nó cũng bước ra . Hắn ngớ người nhìn lên vai trái của nó đang lấm lem máu ra chiếc áo thun trắng nó đang mặc

“Vào đi rồi nói”_cậu hất mặt với hắn vô nhà

Cả 3 ngồi xuống ghế salong , hắn hết hồn nhìn cả 2 người có vẻ như hỉu chuyện

Vừa ngồi xuống lập tức bên ngoài có một vị bác sĩ tầm 45 cùng cô y tá đi vào nhà do cậu gọi đến khi trên đường tới nhà hắn

“Băng bó cho cô ấy”_cậu nhìn ông bác sĩ

“Không thích”_nó nhăn mặt mình

“Nhanh lên”_hắn nạt mạnh vô mặt nó làm nó im phăng phắc , hắn đang rất lo cho nó

Phong chỉ tay lên lầu với bác sĩ , ông hỉu ý vì ông lúc nào cũng đến đây như ăn cơm bữa vậy , quá rành rồi còn gì , ông nhanh chóng mời nó đi theo mình vô phòng vip 1 , nơi làm việc riêng của ông , nó cũng đi theo ông .

Bên dưới là hắn và cậu ngồi nói chuyện với nhau , cậu kể lại toàn sự việc cho hắn nghe , hắn muốn bật ngửa với câu chuyện luôn , quá bất ngờ

“Cô ta không phải người bình thường”_cậu nhìn hắn

“Cho người điều tra vụ này đi”_hắn cũng nhìn cậu

Hắn chau mày suy nghĩ lại mấy lời cậu kể ban nãy , quả thật hơi bất ngờ về phần nó . Một người thường mà nếu bị bắn tả tơi hoa lá như thế phải rất hoảng sợ khóc lóc nhưng với nó thì khác , không sợ gì hết , trúng đạn mà vẻ mặt rất bình tĩnh , không đau không cảm xúc gì hết , mà lại bình thường như chưa có gì xảy ra . Hắn suy nghĩ mãi về nó , bất chợt ông bác sĩ đi xuống

“Dạ thưa 2 thiếu gia”_ông cuối đầu chào 2 người

“Sao rồi”_cậu đứng dậy tiến lại ông

“Tôi đã lấy đạn ra cho cô ấy rồi”_ông trả lời

“Trúng đạn luôn sao?”_hắn nhìn ông chau mày mình



“Thưa phải , nhưng mà lạ lắm?”_ông nhăn mặt

“Cô ấy không hề kiu đau cho dù viên đạn còn 0.2mm nữa là trúng xương vai?”

“CÁI GÌ?”___Hắn và cậu đồng thanh la lên

“Để cô ấy nghĩ ngơi tôi sẽ gởi thuốc đến”_ông cuối chào 2 người đúng lúc đó cô y tá đi xuống sau khi băng bó cho nó xong , 2 người ra về.

2 chàng trai nhà ta đang còn ngớ người , ngồi xuống ghế chờ nó xuống

Nó sau khi băng bó xong ở vai thì khuôn mặt nó chuyển đổi sắc thái liền , khuôn mặt tức giận

“Trịnh văn trung”__anh thử thách lòng kiên nhẫn của tôi đấy à , tôi sẽ chơi với anh__suy nghĩ trong đầu của nó , nó đứng lên

Áo thun nó mặc bị bác sĩ cắt ra luôn , tình thế bây giờ nó chỉ mặc áo lót với vết băng quấn quanh vai . Nó đi lại lấy chiếc áo bác sĩ mán ở cây treo đồ khoác mặc vào đỡ và đi xuống lầu . Trông nó thật buồn cười , chiếc áo thì rộng phùng phình mà còn dài nữa so vời chiều cao 1m72 của nó , chiếc áo dài tới ngang mông trông nó như nấm lùn ý ^^

Nó bước xuống lầu , 2 chàng trai há mồm nhìn nó như sinh vật lạ tưởng ai không

“Áo tôi bị cắt rồi”_nó trề môi với 2 người

Nó ngồi xuống ghế đối diện 2 người vẻ mặt rất tỉnh táo không có chút gì là buồn , thản nhiên bốc quả nho đưa lên miệng mình nhai nhóp nhép

“Sao rồi vịt”_hắn nhìn nó có vẻ đầy lo lắng

“Sao là sao đâu”_nó thản nhiên nhìn hắn trả lời mình

“Trúng đạn cơ mà”_phong nhìn nó

“Bình thường”_nó nhấn mạnh 2 chữ

“Để tôi cho người điều tra”|_phong nhìn nó

“Khỏi”_nó chẳng để ý tới 2 chàng trai

“Cô biết ai làm sao?”__2 chàng đồng thanh

“Trịnh Văn Trung”__3 chữ gắn gọn súc tích

………………….

Tối đến tại dinh thự nhà Phong

Sau một ngày mệt mỏi về nhà , cậu mệt mỏi nằm luôn vào giường với bộ đồ y nguyên , cả ngày hôm nay xảy ra chuyện này tới chuyện khác , kiu sao không mệt

Cậu gối tay đầu suy nghĩ về cô , suy nghĩ về lời nói của nó nói với cậu .

Thú thật , cậu rất yêu cô nhưng giờ muốn cô chấp nhận cậu , cũng hơi khó .

Cũng may cậu đã tống được ả tiểu thư Nhi về Mỹ không là mệt nữa với ả ta .

Giờ trong đầu cậu chỉ có bóng hình của cô mà thôi , vội đưng dậy quờ lấy chiếc khăn tắm và đi vô nhà tắm ngâm mình .

………………………..

Tại dinh thự nhà nó

Nó mang vết thương băng về nhà , mệt mỏi ngồi xuống ghế sopha, quả thật ê ẩm cả người mình . Ngả người dựa vào ghế sopha …

“Trịnh Văn Trung”____

“Muốn chơi tôi sẽ chơi với anh”

“Tôi đợi anh 2 năm rồi”

“Huh”…__nó ngước nhìn lên trần nhà

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Công Tử Hào Hoa Và Cô Nàng Lạnh Lùng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook