Công Tử Hào Hoa Và Cô Nàng Lạnh Lùng
Chương 33: Viên Đạn Bạc
Đà Anh
25/01/2016
Chap 33 : VIÊN ĐẠN BẠC
-
4h chiều tại quán Write Café , một quán nổi tiếng
Có lẽ nó đã đến sớm , nên nó đã ngồi chờ bên trong quán . Nó chọn cho mình chiếc bàn ngay cửa kính để tiện nhìn thấy vì quán này lắp hết mọi thứ chủ yếu là kinh trong
“Ting ting ting|”_tiếng chuông của mở vào
Đó là Phong , cậu đảo mắt nhìn xung quanh nhưng cả quán không có ai chỉ có người ở quầy và bóng dáng một cô gái đang ngồi quay lưng lại với cậu. Theo bản tính , cậu cũng thấy lạ bèn đi tới chỗ nó đang ngồi đấy , nó cũng biết là cậu đã tới . Cậu ngồi xuống bàn!
“Cậu trễ 20 giây”_nó ngước mắt lên khỏi quyển tạp chí
Vừa lúc đó một chàng phục vụ đi ra hỏi cậu
“Cho tôi một café”_cậu mỉm cười với anh phục vụ
“Tại sao cô có hứng thú muốn gặp tôi”_cậu cười sát gái
“Sao anh nghĩ là tôi gặp anh”_nó để quyển tạp chí lên bàn
“Tôi có nghe Hàn nói về cô”_cậu nháy mắt với nó
“Cậu đi học đi , tôi cần cậu”_nó cầm ly café lên húp một ngụm
“Lý do gì mà tôi được cần thế , thưa tiểu thư?”
“KHÁNH ANH , đủ chưa , thưa thiếu gia?
Và rồi nó và cậu ngồi nói chuyện với nhau , nó kể hết mọi chuyện cho cậu nghe , bao gồm chuyện 2 năm trước và vụ Quyên ban sáng .
Cậu bất ngờ từ chuyện này tới chuyện khác, cậu tức đập mạnh tay xuống bàn khi nghe cậu chuyện như vậy.
Nó không ở bên cạnh cô thường xuyên nên lo sợ cô sẽ xảy ra chuyện nên phải cần tới sự giúp đở của cậu , và đồng thời giúp luôn cho hai người chiếm tình cảm của nhau . Một công mà hai chuyện , quá tốt !!!
Ngồi trò chuyện với nhau cũng một tiếng đồng hồ bỗng ………
“NẰM XUỐNG”______.....................
“ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG” …
…
Tiếng súng nổ cứ liên tục bắn vào quán cafe , từ bên ngoài một chiếc xe hơi có khoảng 3-4 tên bịt mặt cầm 3 khẩu Súng Trường tự động Henry , loại súng xả 28 viên đạn trong vòng 1 phút . Có khoảng 3 tên cầm 3 khẩu cứ liên tục xả súng vào quán café .
Trong vòng 1 phút cả quán café sập đổ nát hết , và 3 tên đó nhanh chóng tẩu thoát , chỉ để lại đống đổ nát kia.
Trong vòng 1 phút thôi mà cả quán café sập đổ nát tan hoang hơn bãi chiến trường , người phục vụ thì bị bắn chết máu văng tung tóe khắp nơi , bàn ghế thì vỡ vụn , kính đổ bể văng miểng khắp nơi .
Bấy giờ nó và cậu đang nằm sấp dưới sàn , cũng may tụi kia xả súng súng quanh bên trên còn nó và cậu cũng may nằm sấp dưới sàn , nên không hề hấn gì !
Lập tức , cảnh sát điều động đến , phóng viên nhà báo kéo đến , nó nhanh chóng ngồi dậy , kéo lấy vạt áo của cậu kéo cậu tháo chạy từ cửa sau dẫn ra đường hẻm nhỏ .
“Lạ thật cô ta xử lý tình huống nhanh gọn lẹ,
“ Có cái gì không bình thường ở đây”__suy nghĩ trong cậu
Nó và cậu tháo chạy ra hẻm sau vì đơn giản không muốn bị lũ kia làm rắc rối thêm .
2 người dựa vào tường thở hổn hển
“Máu”……_Phong nhìn lên bả vai trái của nó máu đang thấm dần ra
Trúng đạn thôi mà , đối với nó là như ăn cơm bữa , bình thường , và rồi cậu hết hồn la lên
“Đi nào”___nó xua tay đi
Đối với nó không biết đau là gì , dù đạn có bắn vào đầu cũng không bao giờ la đau
“Đi vào bệnh viện”_cậu kéo cổ tay nó
“Không thích”_nó giựt mạnh tay ra nhăn mặt
“Thôi tôi hiểu rồi”_cậu bỏ tay mình ra
Móc lấy điện thoại ra bấm bấm vài cái lập tức 1 phút sau có một chiếc BMW màu đen chạy tới vô con hẻm
“Thiếu gia”_một tên vệ sĩ bước ra chào cậu
Hai người lên xe , cậu cho xe chạy về dinh thự nhà hắn
---> “Chiều nay có một vụ xả súng tại quán Write Café , làm một người chết tại chỗ . Theo thông tin cho biết , hiện trường vụ án có khoảng 3 tên cầm súng và 1 tên lái xe , cả 4 đều bịt mặt . Sau khi xả súng vào quán , cả 4 nhanh chóng tẩu thoát , hiện trường vụ án còn đang được điều tra ……………<”
_Cô phóng viên vừa mới nói xong bản tin tại hiện trường …
Hắn hết hồn khi xem bản tin thời sự tại hiện trường , cảnh quay bây giờ chỉ là một đống gạch đổ nát tại Write Café . Hắn móc điện thoại ra điện cho cậu
“Ting ting ting”_tiếng còi xe cậu quẻo vô cổng nhà hắn , hắn cúp điện thoại nhìn ra xe .
Cậu mở cửa bước ra , theo sau là nó cũng bước ra . Hắn ngớ người nhìn lên vai trái của nó đang lấm lem máu ra chiếc áo thun trắng nó đang mặc
“Vào đi rồi nói”_cậu hất mặt với hắn vô nhà
Cả 3 ngồi xuống ghế salong , hắn hết hồn nhìn cả 2 người có vẻ như hỉu chuyện
Vừa ngồi xuống lập tức bên ngoài có một vị bác sĩ tầm 45 cùng cô y tá đi vào nhà do cậu gọi đến khi trên đường tới nhà hắn
“Băng bó cho cô ấy”_cậu nhìn ông bác sĩ
“Không thích”_nó nhăn mặt mình
“Nhanh lên”_hắn nạt mạnh vô mặt nó làm nó im phăng phắc , hắn đang rất lo cho nó
Phong chỉ tay lên lầu với bác sĩ , ông hỉu ý vì ông lúc nào cũng đến đây như ăn cơm bữa vậy , quá rành rồi còn gì , ông nhanh chóng mời nó đi theo mình vô phòng vip 1 , nơi làm việc riêng của ông , nó cũng đi theo ông .
Bên dưới là hắn và cậu ngồi nói chuyện với nhau , cậu kể lại toàn sự việc cho hắn nghe , hắn muốn bật ngửa với câu chuyện luôn , quá bất ngờ
“Cô ta không phải người bình thường”_cậu nhìn hắn
“Cho người điều tra vụ này đi”_hắn cũng nhìn cậu
Hắn chau mày suy nghĩ lại mấy lời cậu kể ban nãy , quả thật hơi bất ngờ về phần nó . Một người thường mà nếu bị bắn tả tơi hoa lá như thế phải rất hoảng sợ khóc lóc nhưng với nó thì khác , không sợ gì hết , trúng đạn mà vẻ mặt rất bình tĩnh , không đau không cảm xúc gì hết , mà lại bình thường như chưa có gì xảy ra . Hắn suy nghĩ mãi về nó , bất chợt ông bác sĩ đi xuống
“Dạ thưa 2 thiếu gia”_ông cuối đầu chào 2 người
“Sao rồi”_cậu đứng dậy tiến lại ông
“Tôi đã lấy đạn ra cho cô ấy rồi”_ông trả lời
“Trúng đạn luôn sao?”_hắn nhìn ông chau mày mình
“Thưa phải , nhưng mà lạ lắm?”_ông nhăn mặt
“Cô ấy không hề kiu đau cho dù viên đạn còn 0.2mm nữa là trúng xương vai?”
“CÁI GÌ?”___Hắn và cậu đồng thanh la lên
“Để cô ấy nghĩ ngơi tôi sẽ gởi thuốc đến”_ông cuối chào 2 người đúng lúc đó cô y tá đi xuống sau khi băng bó cho nó xong , 2 người ra về.
2 chàng trai nhà ta đang còn ngớ người , ngồi xuống ghế chờ nó xuống
Nó sau khi băng bó xong ở vai thì khuôn mặt nó chuyển đổi sắc thái liền , khuôn mặt tức giận
“Trịnh văn trung”__anh thử thách lòng kiên nhẫn của tôi đấy à , tôi sẽ chơi với anh__suy nghĩ trong đầu của nó , nó đứng lên
Áo thun nó mặc bị bác sĩ cắt ra luôn , tình thế bây giờ nó chỉ mặc áo lót với vết băng quấn quanh vai . Nó đi lại lấy chiếc áo bác sĩ mán ở cây treo đồ khoác mặc vào đỡ và đi xuống lầu . Trông nó thật buồn cười , chiếc áo thì rộng phùng phình mà còn dài nữa so vời chiều cao 1m72 của nó , chiếc áo dài tới ngang mông trông nó như nấm lùn ý ^^
Nó bước xuống lầu , 2 chàng trai há mồm nhìn nó như sinh vật lạ tưởng ai không
“Áo tôi bị cắt rồi”_nó trề môi với 2 người
Nó ngồi xuống ghế đối diện 2 người vẻ mặt rất tỉnh táo không có chút gì là buồn , thản nhiên bốc quả nho đưa lên miệng mình nhai nhóp nhép
“Sao rồi vịt”_hắn nhìn nó có vẻ đầy lo lắng
“Sao là sao đâu”_nó thản nhiên nhìn hắn trả lời mình
“Trúng đạn cơ mà”_phong nhìn nó
“Bình thường”_nó nhấn mạnh 2 chữ
“Để tôi cho người điều tra”|_phong nhìn nó
“Khỏi”_nó chẳng để ý tới 2 chàng trai
“Cô biết ai làm sao?”__2 chàng đồng thanh
“Trịnh Văn Trung”__3 chữ gắn gọn súc tích
………………….
Tối đến tại dinh thự nhà Phong
Sau một ngày mệt mỏi về nhà , cậu mệt mỏi nằm luôn vào giường với bộ đồ y nguyên , cả ngày hôm nay xảy ra chuyện này tới chuyện khác , kiu sao không mệt
Cậu gối tay đầu suy nghĩ về cô , suy nghĩ về lời nói của nó nói với cậu .
Thú thật , cậu rất yêu cô nhưng giờ muốn cô chấp nhận cậu , cũng hơi khó .
Cũng may cậu đã tống được ả tiểu thư Nhi về Mỹ không là mệt nữa với ả ta .
Giờ trong đầu cậu chỉ có bóng hình của cô mà thôi , vội đưng dậy quờ lấy chiếc khăn tắm và đi vô nhà tắm ngâm mình .
………………………..
Tại dinh thự nhà nó
Nó mang vết thương băng về nhà , mệt mỏi ngồi xuống ghế sopha, quả thật ê ẩm cả người mình . Ngả người dựa vào ghế sopha …
“Trịnh Văn Trung”____
“Muốn chơi tôi sẽ chơi với anh”
“Tôi đợi anh 2 năm rồi”
“Huh”…__nó ngước nhìn lên trần nhà
-
4h chiều tại quán Write Café , một quán nổi tiếng
Có lẽ nó đã đến sớm , nên nó đã ngồi chờ bên trong quán . Nó chọn cho mình chiếc bàn ngay cửa kính để tiện nhìn thấy vì quán này lắp hết mọi thứ chủ yếu là kinh trong
“Ting ting ting|”_tiếng chuông của mở vào
Đó là Phong , cậu đảo mắt nhìn xung quanh nhưng cả quán không có ai chỉ có người ở quầy và bóng dáng một cô gái đang ngồi quay lưng lại với cậu. Theo bản tính , cậu cũng thấy lạ bèn đi tới chỗ nó đang ngồi đấy , nó cũng biết là cậu đã tới . Cậu ngồi xuống bàn!
“Cậu trễ 20 giây”_nó ngước mắt lên khỏi quyển tạp chí
Vừa lúc đó một chàng phục vụ đi ra hỏi cậu
“Cho tôi một café”_cậu mỉm cười với anh phục vụ
“Tại sao cô có hứng thú muốn gặp tôi”_cậu cười sát gái
“Sao anh nghĩ là tôi gặp anh”_nó để quyển tạp chí lên bàn
“Tôi có nghe Hàn nói về cô”_cậu nháy mắt với nó
“Cậu đi học đi , tôi cần cậu”_nó cầm ly café lên húp một ngụm
“Lý do gì mà tôi được cần thế , thưa tiểu thư?”
“KHÁNH ANH , đủ chưa , thưa thiếu gia?
Và rồi nó và cậu ngồi nói chuyện với nhau , nó kể hết mọi chuyện cho cậu nghe , bao gồm chuyện 2 năm trước và vụ Quyên ban sáng .
Cậu bất ngờ từ chuyện này tới chuyện khác, cậu tức đập mạnh tay xuống bàn khi nghe cậu chuyện như vậy.
Nó không ở bên cạnh cô thường xuyên nên lo sợ cô sẽ xảy ra chuyện nên phải cần tới sự giúp đở của cậu , và đồng thời giúp luôn cho hai người chiếm tình cảm của nhau . Một công mà hai chuyện , quá tốt !!!
Ngồi trò chuyện với nhau cũng một tiếng đồng hồ bỗng ………
“NẰM XUỐNG”______.....................
“ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG” …
…
Tiếng súng nổ cứ liên tục bắn vào quán cafe , từ bên ngoài một chiếc xe hơi có khoảng 3-4 tên bịt mặt cầm 3 khẩu Súng Trường tự động Henry , loại súng xả 28 viên đạn trong vòng 1 phút . Có khoảng 3 tên cầm 3 khẩu cứ liên tục xả súng vào quán café .
Trong vòng 1 phút cả quán café sập đổ nát hết , và 3 tên đó nhanh chóng tẩu thoát , chỉ để lại đống đổ nát kia.
Trong vòng 1 phút thôi mà cả quán café sập đổ nát tan hoang hơn bãi chiến trường , người phục vụ thì bị bắn chết máu văng tung tóe khắp nơi , bàn ghế thì vỡ vụn , kính đổ bể văng miểng khắp nơi .
Bấy giờ nó và cậu đang nằm sấp dưới sàn , cũng may tụi kia xả súng súng quanh bên trên còn nó và cậu cũng may nằm sấp dưới sàn , nên không hề hấn gì !
Lập tức , cảnh sát điều động đến , phóng viên nhà báo kéo đến , nó nhanh chóng ngồi dậy , kéo lấy vạt áo của cậu kéo cậu tháo chạy từ cửa sau dẫn ra đường hẻm nhỏ .
“Lạ thật cô ta xử lý tình huống nhanh gọn lẹ,
“ Có cái gì không bình thường ở đây”__suy nghĩ trong cậu
Nó và cậu tháo chạy ra hẻm sau vì đơn giản không muốn bị lũ kia làm rắc rối thêm .
2 người dựa vào tường thở hổn hển
“Máu”……_Phong nhìn lên bả vai trái của nó máu đang thấm dần ra
Trúng đạn thôi mà , đối với nó là như ăn cơm bữa , bình thường , và rồi cậu hết hồn la lên
“Đi nào”___nó xua tay đi
Đối với nó không biết đau là gì , dù đạn có bắn vào đầu cũng không bao giờ la đau
“Đi vào bệnh viện”_cậu kéo cổ tay nó
“Không thích”_nó giựt mạnh tay ra nhăn mặt
“Thôi tôi hiểu rồi”_cậu bỏ tay mình ra
Móc lấy điện thoại ra bấm bấm vài cái lập tức 1 phút sau có một chiếc BMW màu đen chạy tới vô con hẻm
“Thiếu gia”_một tên vệ sĩ bước ra chào cậu
Hai người lên xe , cậu cho xe chạy về dinh thự nhà hắn
---> “Chiều nay có một vụ xả súng tại quán Write Café , làm một người chết tại chỗ . Theo thông tin cho biết , hiện trường vụ án có khoảng 3 tên cầm súng và 1 tên lái xe , cả 4 đều bịt mặt . Sau khi xả súng vào quán , cả 4 nhanh chóng tẩu thoát , hiện trường vụ án còn đang được điều tra ……………<”
_Cô phóng viên vừa mới nói xong bản tin tại hiện trường …
Hắn hết hồn khi xem bản tin thời sự tại hiện trường , cảnh quay bây giờ chỉ là một đống gạch đổ nát tại Write Café . Hắn móc điện thoại ra điện cho cậu
“Ting ting ting”_tiếng còi xe cậu quẻo vô cổng nhà hắn , hắn cúp điện thoại nhìn ra xe .
Cậu mở cửa bước ra , theo sau là nó cũng bước ra . Hắn ngớ người nhìn lên vai trái của nó đang lấm lem máu ra chiếc áo thun trắng nó đang mặc
“Vào đi rồi nói”_cậu hất mặt với hắn vô nhà
Cả 3 ngồi xuống ghế salong , hắn hết hồn nhìn cả 2 người có vẻ như hỉu chuyện
Vừa ngồi xuống lập tức bên ngoài có một vị bác sĩ tầm 45 cùng cô y tá đi vào nhà do cậu gọi đến khi trên đường tới nhà hắn
“Băng bó cho cô ấy”_cậu nhìn ông bác sĩ
“Không thích”_nó nhăn mặt mình
“Nhanh lên”_hắn nạt mạnh vô mặt nó làm nó im phăng phắc , hắn đang rất lo cho nó
Phong chỉ tay lên lầu với bác sĩ , ông hỉu ý vì ông lúc nào cũng đến đây như ăn cơm bữa vậy , quá rành rồi còn gì , ông nhanh chóng mời nó đi theo mình vô phòng vip 1 , nơi làm việc riêng của ông , nó cũng đi theo ông .
Bên dưới là hắn và cậu ngồi nói chuyện với nhau , cậu kể lại toàn sự việc cho hắn nghe , hắn muốn bật ngửa với câu chuyện luôn , quá bất ngờ
“Cô ta không phải người bình thường”_cậu nhìn hắn
“Cho người điều tra vụ này đi”_hắn cũng nhìn cậu
Hắn chau mày suy nghĩ lại mấy lời cậu kể ban nãy , quả thật hơi bất ngờ về phần nó . Một người thường mà nếu bị bắn tả tơi hoa lá như thế phải rất hoảng sợ khóc lóc nhưng với nó thì khác , không sợ gì hết , trúng đạn mà vẻ mặt rất bình tĩnh , không đau không cảm xúc gì hết , mà lại bình thường như chưa có gì xảy ra . Hắn suy nghĩ mãi về nó , bất chợt ông bác sĩ đi xuống
“Dạ thưa 2 thiếu gia”_ông cuối đầu chào 2 người
“Sao rồi”_cậu đứng dậy tiến lại ông
“Tôi đã lấy đạn ra cho cô ấy rồi”_ông trả lời
“Trúng đạn luôn sao?”_hắn nhìn ông chau mày mình
“Thưa phải , nhưng mà lạ lắm?”_ông nhăn mặt
“Cô ấy không hề kiu đau cho dù viên đạn còn 0.2mm nữa là trúng xương vai?”
“CÁI GÌ?”___Hắn và cậu đồng thanh la lên
“Để cô ấy nghĩ ngơi tôi sẽ gởi thuốc đến”_ông cuối chào 2 người đúng lúc đó cô y tá đi xuống sau khi băng bó cho nó xong , 2 người ra về.
2 chàng trai nhà ta đang còn ngớ người , ngồi xuống ghế chờ nó xuống
Nó sau khi băng bó xong ở vai thì khuôn mặt nó chuyển đổi sắc thái liền , khuôn mặt tức giận
“Trịnh văn trung”__anh thử thách lòng kiên nhẫn của tôi đấy à , tôi sẽ chơi với anh__suy nghĩ trong đầu của nó , nó đứng lên
Áo thun nó mặc bị bác sĩ cắt ra luôn , tình thế bây giờ nó chỉ mặc áo lót với vết băng quấn quanh vai . Nó đi lại lấy chiếc áo bác sĩ mán ở cây treo đồ khoác mặc vào đỡ và đi xuống lầu . Trông nó thật buồn cười , chiếc áo thì rộng phùng phình mà còn dài nữa so vời chiều cao 1m72 của nó , chiếc áo dài tới ngang mông trông nó như nấm lùn ý ^^
Nó bước xuống lầu , 2 chàng trai há mồm nhìn nó như sinh vật lạ tưởng ai không
“Áo tôi bị cắt rồi”_nó trề môi với 2 người
Nó ngồi xuống ghế đối diện 2 người vẻ mặt rất tỉnh táo không có chút gì là buồn , thản nhiên bốc quả nho đưa lên miệng mình nhai nhóp nhép
“Sao rồi vịt”_hắn nhìn nó có vẻ đầy lo lắng
“Sao là sao đâu”_nó thản nhiên nhìn hắn trả lời mình
“Trúng đạn cơ mà”_phong nhìn nó
“Bình thường”_nó nhấn mạnh 2 chữ
“Để tôi cho người điều tra”|_phong nhìn nó
“Khỏi”_nó chẳng để ý tới 2 chàng trai
“Cô biết ai làm sao?”__2 chàng đồng thanh
“Trịnh Văn Trung”__3 chữ gắn gọn súc tích
………………….
Tối đến tại dinh thự nhà Phong
Sau một ngày mệt mỏi về nhà , cậu mệt mỏi nằm luôn vào giường với bộ đồ y nguyên , cả ngày hôm nay xảy ra chuyện này tới chuyện khác , kiu sao không mệt
Cậu gối tay đầu suy nghĩ về cô , suy nghĩ về lời nói của nó nói với cậu .
Thú thật , cậu rất yêu cô nhưng giờ muốn cô chấp nhận cậu , cũng hơi khó .
Cũng may cậu đã tống được ả tiểu thư Nhi về Mỹ không là mệt nữa với ả ta .
Giờ trong đầu cậu chỉ có bóng hình của cô mà thôi , vội đưng dậy quờ lấy chiếc khăn tắm và đi vô nhà tắm ngâm mình .
………………………..
Tại dinh thự nhà nó
Nó mang vết thương băng về nhà , mệt mỏi ngồi xuống ghế sopha, quả thật ê ẩm cả người mình . Ngả người dựa vào ghế sopha …
“Trịnh Văn Trung”____
“Muốn chơi tôi sẽ chơi với anh”
“Tôi đợi anh 2 năm rồi”
“Huh”…__nó ngước nhìn lên trần nhà
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.