Quyển 1 - Chương 29
Duy Hòa Tống Tử
01/06/2017
Edit: Tiểu Bao tử
Lâm Trì vừa định nói chuyện thì đột nhiên nữ tử lõa thể dưới giường bò ra ngoài, nhổ mảnh y phục trong miệng ra, lớn tiếng kêu to: “Có ai không, có ai không! Cứu mạng!"
Hoàn toàn không kịp ngăn cản nữa.
Lâm Trì kéo lấy cổ tay Mạch Khinh Trần, rồi nhảy ra ngoài cửa sổ.
Gần như trong nháy mắt, cánh cửa liền bị phá ra.
Trên đường cũng vây đầy quan binh, không thể đi trên mặt đất, Lâm Trì lần theo mái hiên nhanh chóng đi về phía trước.
Giọng nói của Mạch Khinh Trần theo gió truyền đến, lượn vòng trên không trung có phần mơ hồ: "Nàng đang làm gì thế?"
Lâm Trì nói ngắn gọn: "Chạy trốn."
"Vì sao phải trốn?"
Lâm Trì: ""Bị bọn họ bắt được sẽ phải vào nhà lao đó!"
Mạch Khinh Trần đột nhiên đứng lại, nhìn quan binh đang đuổi phía sau, nói: "Vậy không phải giết chết bọn họ..."
Không đợi hắn nói xong, Lâm Trì lại kéo hắn đi một lần nữa: "Giết cái đầu huynh! Trong đầu huynh không thể có chút biện pháp bình thường sao?"
Mạch Khinh Trần nghi hoặc: "Bình thường?"
Lâm Trì: "Chính là mau chạy tới chỗ bọn họ không đuổi được!"
"A."
Ngay sau đó, Lâm Trì liền phát hiện mình bị Mạch Khinh Trần bế lên, chạy dọc theo mái hiên, Mạch Khinh Trần ôm nàng chạy mà tốc độ còn nhanh hơn nàng tự chạy gấp mấy lần.
Chuyện này đúng là có chút đả kích.
Chạy được một lát, truy binh đã bị bỏ xa, Lâm Trì mới vùng ra khỏi lồng ngực Mạch Khinh Trần, nhảy xuống.
Không biết nơi này cách xa thành bao nhiêu, khắp nơi đều là cảnh tượng đổ nát, cỏ dại mọc thành bụi.
Tiếng gió đã biến mất, xung quanh chỉ còn hai người bọn họ.
Đột nhiên Lâm Trì mới nhớ lại một thân phận khác của Mạch Khinh Trần, thực ra... không cần phải lôi kéo Mạch Khinh Trần chạy cùng.
Cho dù có bị bắt ở đó, Mạch Khinh Trần cũng sẽ không việc gì.
Nhưng mà Mạch Khinh Trần vì cứu nàng mà giết người, nàng không thể nào bỏ lại hắn một mình...
Lâm Trì nhìn xuống mũi chân, lùi lại một bước, nói: "Đa tạ."
Tóc mái nàng tuột xuống, Mạch Khinh Trần đưa tay định vuốt lại, Lâm Trì theo bản năng tránh né.
Mạch Khinh Trần chậm rãi buông tay xuống: “Nàng chán ghét như vậy sao?”
Lâm Trì: "Cái gì?"
Mạch Khinh Trần: "Đêm đó.... việc đó...."
Lâm Trì cúi đầu, nói từng chữ một: " Cực …kì.. cực… kì… cực…kì… chán…ghét."
Mạch Khinh Trần: "Vậy nàng chán ghét ta sao?"
Lâm Trì không nghĩ Mạch Khinh Trần sẽ hỏi câu hỏi này ngay sau đó, nàng ngẩn ra một lát mới nói: ".... Huynh có khỏe không?"
Kỳ lạ là Mạch Khinh Trần làm chuyện đó với nàng, nàng cảm thấy rất khó chấp nhận, nhưng lại không chán ghét Mạch Khinh Trần, có lẽ là bởi vì khi nàng có quỳ thủy, hắn giúp nàng làm ấm bụng, có lẽ là bởi vì hắn làm nhiều món ăn ngon như vậy cho nàng, có lẽ là bởi vì biết hắn cũng không cố ý muốn làm thương tổn đến nàng.
Mạch Khinh Trần bước tới gần một bước, đôi mắt dài nhỏ hơi cong lên: "Nói như vậy có phải chỉ cần ta không làm chuyện nàng chán ghét, thì nàng sẽ không né tránh ta?"
Lâm Trì: " Chuyện này không giống với...."
Mạch Khinh Trần lại đến gần thêm một bước, giống như độc thoại, bình tĩnh nói: “Nàng luôn một mực nói là bởi vì ta làm chuyện thương tổn nàng, cho nên nàng chán ghét ta, không muốn nhìn thấy ta..... Nhưng thực ra nàng không chán ghét ta đúng không?"
"Nếu như ta không làm chuyện khiến nàng chán ghét, nàng sẽ cho ta ở bên cạnh nàng?"
Lâm Trì: "Huynh đừng tới đây....."
Mạch Khinh Trần gần như ép Lâm Trì lên tường, khoảng cách gần đến mức khiến Lâm Trì có thể nhìn thấy rõ gương mặt không tỳ vết của hắn bởi vì căng thẳng mà cánh mũi hơi hơi động đậy, và môi gần như sắp kề sát nàng, thậm chí ngay cả lông mi Mạch Khinh Trần run rẩy mấy cái nàng cũng có thể đếm được.
Bởi vì đã thất bại lần thứ n, Lâm Trì không còn hứng thú phản kháng Mạch Khinh Trần nữa.
Nàng chỉ đề phòng nói: "Huynh muốn làm gì?"
Mạch Khinh Trần rũ mắt, cúi đầu nhìn Lâm trì, giọng điệu trước sau như một nói: "Đồng ý với ta, nếu không ta sẽ làm chuyện mà nàng ghét."
.........Đây là đang uy hiếp nàng sao?
Lâm Trì nghĩ như vậy, cũng hỏi ra như vậy.
Trái lại Mạch Khinh Trần sửng sốt một chút: "Đây gọi là uy hiếp?"
Lâm Trì gật đầu.
Mạch Khinh Trần hơi nghiêng đầu, ánh mắt bỗng chốc mê man, lẩm bẩm: "Ta chỉ đọc trong sách..."
Lâm Trì bất lực: "Là ai cho huynh xem..."
Đúng lúc Mạch Khinh Trần kịp phản ứng, tiếp tục hỏi vấn đề mà mình quan tâm: "Nàng có đồng ý không?"
Lúc này hai cánh tay của hắn đặt ở hai bên hông Lâm Trì.
Lâm Trì: "Huynh buông ta ra trước đã!"
Mạch Khinh Trần: "Không."
Vẻ mặt nàng trầm xuống: "Không thì ta sẽ chán ghét huynh."
Mạch Khinh Trần: "....."
Lâm Trì trừng mắt nhìn hắn.
Mạch Khinh Trần cúi đầu, cọ đi cọ lại trên môi Lâm Trì, có vài phần hơi cam chịu nói: "Dù sao nàng cũng chán ghét ta."
Lâm Trì: "...."
Rốt cuộc ta đang cùng hắn nói cái chuyện quái gì hả!"
Ùng ục.
Lâm trì cúi đầu, ấn vào cái bụng đang đói một cái…
Mạch Khinh Trần buông Lâm Trì ra: "Ta đi làm đồ ăn cho nàng."
Nơi hoang vu này...
Lâm Trì không nhịn được hỏi: "Huynh muốn đi đâu chuẩn bị đồ ăn?"
Mạch Khinh Trần chớp mắt một cái: "Không biết."
Lâm Trì đỡ trán: "Không biết thì huynh làm thế nào hả..." Nàng thở dài: "Huynh có bạc sao?"
Mạch Khinh Trần: "Không có."
Quả nhiên là quý công tử chỉ làm bộ.
Lâm Trì lại thở dài: "Quên đi, huynh cũng cả đêm chưa ăn gì, vừa rồi còn chạy lâu như vậy, chúng ta tới thôn gần đây ăn chút gì trước."
Mạch Khinh Trần hơi chần chừ, nhưng cuối cùng đảo mắt suy nghĩ rồi gật gật đầu.
Hắn vốn định nói cho Lâm Trì biết bất luận đang ở nơi nào, chỉ cần có thành, trấn thì hắn có thể nấu ăn luôn ở đó, rồi đem về đây, vừa đi vừa về cũng không quá nửa nửa nén hương, có bạc hay không hoàn toàn không quan trọng.
Chỉ có điều hình như ăn cơm cùng Lâm Trì thú vị hơn, hắn đừng nói thì tốt hơn.
Mạch Khinh Trần nghĩ như thế.
Thực ra Lâm Trì cũng không nghĩ ngợi nhiều lắm, nhưng đến lúc nàng mang theo Mạch Khinh Trần đến trấn nhỏ gần đây, mới phát hiện bản thân phạm phải sai lầm lớn...
Khuôn mặt đó của Mạch Khinh Trần có thể tùy tiện ra ngoài sao!!!
Căn bản là toàn bộ trấn đều vây đến xem.
--- ------ ------ ------ ------
"Quan khách, quan khách, quan khách....."
Tiểu nhị lau bàn nhìn chằm chằm khuôn mặt Mạch Khinh Trần, lẩm bẩm không ra tiếng, giống như không hề biết mình đang làm gì.
Ngược lại, có lẽ là bởi vì bị vây xem đến quen rồi, Mạch Khinh Trần có vẻ rất bình tĩnh.
Lúc này tửu lâu nho nhỏ đã đầy ắp người, toàn bộ chỗ ngồi đều bị chiếm không còn một mảnh.
Không những vậy, còn có người ở bên ngoài gào to: "Nhị Ny Nhị Ny, mau đến xem này! Ở đây có một người nhìn giống như thần tiên vậy!"
"Quế Hoa, đừng bày hàng nữa, lại đây xem này!"
Lâm Trì: "Tiểu nhị..."
"Quan khách, quan khách, quan khách..." Làm sao lại có thể đẹp như vậy...
Lâm Trì: "Tiểu nhị!"
"Quan khách, quan khách, quan khách..." Tại sao lại có người bất luận ở góc độ nào cũng đẹp đến mức này...
Lâm Trì: "Ta muốn gọi món..."
"Quan khách, quan khách, quan khách..." Quả thực là đẹp đến táng tận lương tâm mà...
Lâm Trì co rút khóe miệng, đành tự mình đi đến phòng bếp.
Mạch Khinh Trần đứng dậy, giữ chặt tay Lâm Trì: "Nàng muốn đi đâu?"
Hơn nửa ánh mắt đang đứng ngồi không yên đặt trên người Mạch Khinh Trần nháy mắt chuyển sang người nàng, nhất thời Lâm Trì có cảm giác cả người bị trúng tên, ánh mắt nóng rực đó giống như biến thành thực chất, nàng hơi khựng lại, cầm tay Mạch Khinh Trần, đặt lên bàn: “Ta không đi, huynh ở đây đừng nhúc nhích.”
Mạch Khinh Trần rũ mắt, khóe môi hơi nhếch lên một chút: "Được."
---- "Hắn đang cười sao? Đang cười sao? Đang cười sao?!"
---- "Chỉ cười yếu ớt đã như vậy, nếu hắn thực sự cười rộ lên...."
---- "Ông trời ơi, ta cảm thấy tim ta muốn ngừng đập...muốn ngất, ngất..."
Lâm Trì đi vào phòng bếp của tửu lâu, phát hiện chỉ còn lại một bà lão đã cao tuổi.
Bà lão nói: "Cô nương đi nhầm rồi, cái người tựa thần tiên đó đang ở bên ngoài! Ai da, chỉ còn lại một mình lão trông coi..."
Lâm Trì ho khan nói: "Cháu không muốn xem người kia, cháu chỉ muốn làm vài món ăn thôi."
Ánh mắt bà lão sáng lên: "Cô nương không nhìn?"
Lâm Trì gật đầu.
Bà lão: "Vậy cô nương trông giúp ta nhé!" Nói xong liền chống gậy nhanh chóng biến mất trước mắt Lâm Trì...
Lâm Trì không nói gì tìm nguyên liệu nấu ăn, nhanh gọn làm hai món một canh, đựng vào khay rồi đi ra.
Vừa mới ra, lại nhìn thấy một nữ tử dung mạo thanh tú mang theo vài thị nữ ngồi trước mặt Mạch Khinh Trần, nhẹ nhàng nói: "Không biết công tử là nhân sĩ phương nào..."
Tầm mắt Mạch Khinh Trần bỏ qua nàng ta, nhìn về phía Lâm Trì mắt hơi cong lên.
Nữ tử hiểu nhầm, thần kinh run lên, ngập ngừng nói: "Công tử không muốn nói cũng không sao, tiểu nữ..."
Nàng e thẹn cúi đầu xuống, ánh mắt ra hiệu cho người hầu, một thị nữ bên cạnh lập tức nói: "Tiểu thư nhà ta là thiên kim Hạ viên ngoại, nếu công tử không có nơi dừng chân có thể đến...”
"Đợi một lát!"
Chỉ thấy dân chúng đang vây xem thì bị một lực mạnh mẽ tách ra, một nữ tử dung mạo kiều diễm cũng mang theo rất nhiều người hầu hùng hổ đến: "Công tử, nhà Hạ tỷ tỷ quá nhỏ, chỉ sợ chàng ở đó không quen, hay là đến quý phủ của tiểu nữ đi..."
"Lý đại tiểu thư, ngươi có ý gi?"
Lý tiểu thư mím môi, kiều mị cười: "Thế nào, chỉ ngươi được mời vị công tử này, còn không cho ta..." Mắt nàng ta chuyển sang nhìn Mạch Khinh Trần, chỉ liếc mắt một cái đột nhiên bất động, tim thoáng chốc như trống đánh, ‘thịch’ một tiếng dường như có cái gì vừa nổ tung...
Chỉ là nàng nghe nói trong trấn có một nam tử y hệt tiên nhân đến đây, Hạ tiểu thư _ kẻ thù không đội trời chung của nàng đang muốn mời về, vì vậy nàng liền tới cướp người.... nhưng mà, người này... rốt cuộc...làm sao, làm sao có thể lớn lên như thế này...
Hạ tiểu thư cũng bất chấp rụt rè, đứng dậy chắn trước người Lý tiểu thư: "Là ta mời công tử trước!"
"Thì làm sao! Bổn cô nương chính là muốn giành đấy!"
"Ngươi..."
Lâm Trì bưng đồ ăn, xuyên qua khe hở giữa hai vị tiểu thư kia, ngồi xuống đối diện Mạch Khinh Trần, xới cơm, không quan tâm ai ngồi ăn.
Mạch Khinh Trần sờ sờ đầu nàng, cũng xới thêm một chén cơm nữa bắt đầu ăn.
Mặc dù hắn không đói, nhưng nhìn Lâm Trì ăn, cũng có cảm giác rất muốn ăn cùng...
Hai vị tiểu thư môi thương lưỡi tiễn xông vào, ngăn cản cũng vô hiệu, người hầu hai phe lập tức đánh nhau.
Nửa khắc sau, quan phủ xuất hiện.
Người hầu hai bên cùng hai vị tiểu thư cũng bị kéo đi.
Lâm Trì ăn một cách thỏa thuê.
Dường như Mạch Khinh Trần muốn dùng tay lau miệng cho Lâm Trì, kết quả bị nàng né tránh, hắn hơi suy sụp thu tay về.
Trong đám người vây xem, một cô nương áo trắng đi ra, nàng bước nhẹ tới, đưa ra một cái bọc nhỏ: "Này, đây là ta làm....bánh đậu đỏ....huynh có thể nếm thử không?" Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên.
Mạch Khinh Trần ngay cả ánh mắt cũng không liếc một cái.
Tiểu cô nương đưa thẳng tay ra, xấu hổ đến phát khóc: "Công tử, huynh..."
Lâm trì có chút không đành lòng, chọc chọc Mạch Khinh Trần: "Huynh nhận đi."
Mạch Khinh trần "hả" một tiếng, nhận lấy.
Tiểu cô nương lập tức nín khóc mỉm cười, phơi phới ôm ngực chạy đi.
Có người thứ nhất, thì tiếp tục lại có vài cô nương xuất hiện, về sau lại càng ngày càng nhiều, đồ đạc ngổn ngang chất đầy cả bàn.
Một cô nương mặc áo vàng cầm quà bỏ vào trong tay Mạch Khinh Trần, nhịn không được dùng giọng cực nhỏ nói: "Công tử, ta thích huynh..."
Mạch Khinh Trần vẫn lẳng lặng nhận đồ, không ngờ lại liếc mắt nhìn nàng ta, hỏi: "Thích ta?"
Cô nương áo vàng đánh bạo nói: "Đúng, đúng..."
Mạch Khinh Trần nhìn đai lưng trong tay nữ tử đó, nói: "Vậy ta có thể làm gì cũng được sao?"
Lâm Trì: "......"
Loại lời nói lưu manh này hắn lại học ở đâu vậy...
Ai ngờ cô nương áo vàng kia không hề có cảm giác bị trêu ghẹo, ngược lại khóe môi nâng lên, xúc động nói: "Được, có thể..."
Mạch Khinh Trần bỏ đồ vật đang cầm xuống, cô nương áo vàng ngẩng đầu chờ mong nhìn Mạch Khinh Trần, thấy hắn không có phản ứng gì khác, lúc này mới chán nản bỏ đi.
Lâm Trì co rút khóe miệng: "....."
Sau đó cũng có nữ tử bắt chước đến nói rõ ràng với Mạch Khinh Trần, nhưng Mạch Khinh Trần không trả lời nữa, các nàng đành phải thất vọng rời khỏi.
Lâm Trì vừa định thở dài, đôi mắt dài mảnh xinh đẹp của Mạch Khinh Trần đột nhiên chuyển sang nàng, ánh mắt cứng lại, giọng nói bình tĩnh lẫn giữa những tạp âm, hơi không cam lòng và tủi thân: ".........Tại sao nàng không thích ta chứ?"
Nhiều người thích ta như vậy, tại sao chỉ mình nàng không thích chứ....
Lâm Trì vừa định nói chuyện thì đột nhiên nữ tử lõa thể dưới giường bò ra ngoài, nhổ mảnh y phục trong miệng ra, lớn tiếng kêu to: “Có ai không, có ai không! Cứu mạng!"
Hoàn toàn không kịp ngăn cản nữa.
Lâm Trì kéo lấy cổ tay Mạch Khinh Trần, rồi nhảy ra ngoài cửa sổ.
Gần như trong nháy mắt, cánh cửa liền bị phá ra.
Trên đường cũng vây đầy quan binh, không thể đi trên mặt đất, Lâm Trì lần theo mái hiên nhanh chóng đi về phía trước.
Giọng nói của Mạch Khinh Trần theo gió truyền đến, lượn vòng trên không trung có phần mơ hồ: "Nàng đang làm gì thế?"
Lâm Trì nói ngắn gọn: "Chạy trốn."
"Vì sao phải trốn?"
Lâm Trì: ""Bị bọn họ bắt được sẽ phải vào nhà lao đó!"
Mạch Khinh Trần đột nhiên đứng lại, nhìn quan binh đang đuổi phía sau, nói: "Vậy không phải giết chết bọn họ..."
Không đợi hắn nói xong, Lâm Trì lại kéo hắn đi một lần nữa: "Giết cái đầu huynh! Trong đầu huynh không thể có chút biện pháp bình thường sao?"
Mạch Khinh Trần nghi hoặc: "Bình thường?"
Lâm Trì: "Chính là mau chạy tới chỗ bọn họ không đuổi được!"
"A."
Ngay sau đó, Lâm Trì liền phát hiện mình bị Mạch Khinh Trần bế lên, chạy dọc theo mái hiên, Mạch Khinh Trần ôm nàng chạy mà tốc độ còn nhanh hơn nàng tự chạy gấp mấy lần.
Chuyện này đúng là có chút đả kích.
Chạy được một lát, truy binh đã bị bỏ xa, Lâm Trì mới vùng ra khỏi lồng ngực Mạch Khinh Trần, nhảy xuống.
Không biết nơi này cách xa thành bao nhiêu, khắp nơi đều là cảnh tượng đổ nát, cỏ dại mọc thành bụi.
Tiếng gió đã biến mất, xung quanh chỉ còn hai người bọn họ.
Đột nhiên Lâm Trì mới nhớ lại một thân phận khác của Mạch Khinh Trần, thực ra... không cần phải lôi kéo Mạch Khinh Trần chạy cùng.
Cho dù có bị bắt ở đó, Mạch Khinh Trần cũng sẽ không việc gì.
Nhưng mà Mạch Khinh Trần vì cứu nàng mà giết người, nàng không thể nào bỏ lại hắn một mình...
Lâm Trì nhìn xuống mũi chân, lùi lại một bước, nói: "Đa tạ."
Tóc mái nàng tuột xuống, Mạch Khinh Trần đưa tay định vuốt lại, Lâm Trì theo bản năng tránh né.
Mạch Khinh Trần chậm rãi buông tay xuống: “Nàng chán ghét như vậy sao?”
Lâm Trì: "Cái gì?"
Mạch Khinh Trần: "Đêm đó.... việc đó...."
Lâm Trì cúi đầu, nói từng chữ một: " Cực …kì.. cực… kì… cực…kì… chán…ghét."
Mạch Khinh Trần: "Vậy nàng chán ghét ta sao?"
Lâm Trì không nghĩ Mạch Khinh Trần sẽ hỏi câu hỏi này ngay sau đó, nàng ngẩn ra một lát mới nói: ".... Huynh có khỏe không?"
Kỳ lạ là Mạch Khinh Trần làm chuyện đó với nàng, nàng cảm thấy rất khó chấp nhận, nhưng lại không chán ghét Mạch Khinh Trần, có lẽ là bởi vì khi nàng có quỳ thủy, hắn giúp nàng làm ấm bụng, có lẽ là bởi vì hắn làm nhiều món ăn ngon như vậy cho nàng, có lẽ là bởi vì biết hắn cũng không cố ý muốn làm thương tổn đến nàng.
Mạch Khinh Trần bước tới gần một bước, đôi mắt dài nhỏ hơi cong lên: "Nói như vậy có phải chỉ cần ta không làm chuyện nàng chán ghét, thì nàng sẽ không né tránh ta?"
Lâm Trì: " Chuyện này không giống với...."
Mạch Khinh Trần lại đến gần thêm một bước, giống như độc thoại, bình tĩnh nói: “Nàng luôn một mực nói là bởi vì ta làm chuyện thương tổn nàng, cho nên nàng chán ghét ta, không muốn nhìn thấy ta..... Nhưng thực ra nàng không chán ghét ta đúng không?"
"Nếu như ta không làm chuyện khiến nàng chán ghét, nàng sẽ cho ta ở bên cạnh nàng?"
Lâm Trì: "Huynh đừng tới đây....."
Mạch Khinh Trần gần như ép Lâm Trì lên tường, khoảng cách gần đến mức khiến Lâm Trì có thể nhìn thấy rõ gương mặt không tỳ vết của hắn bởi vì căng thẳng mà cánh mũi hơi hơi động đậy, và môi gần như sắp kề sát nàng, thậm chí ngay cả lông mi Mạch Khinh Trần run rẩy mấy cái nàng cũng có thể đếm được.
Bởi vì đã thất bại lần thứ n, Lâm Trì không còn hứng thú phản kháng Mạch Khinh Trần nữa.
Nàng chỉ đề phòng nói: "Huynh muốn làm gì?"
Mạch Khinh Trần rũ mắt, cúi đầu nhìn Lâm trì, giọng điệu trước sau như một nói: "Đồng ý với ta, nếu không ta sẽ làm chuyện mà nàng ghét."
.........Đây là đang uy hiếp nàng sao?
Lâm Trì nghĩ như vậy, cũng hỏi ra như vậy.
Trái lại Mạch Khinh Trần sửng sốt một chút: "Đây gọi là uy hiếp?"
Lâm Trì gật đầu.
Mạch Khinh Trần hơi nghiêng đầu, ánh mắt bỗng chốc mê man, lẩm bẩm: "Ta chỉ đọc trong sách..."
Lâm Trì bất lực: "Là ai cho huynh xem..."
Đúng lúc Mạch Khinh Trần kịp phản ứng, tiếp tục hỏi vấn đề mà mình quan tâm: "Nàng có đồng ý không?"
Lúc này hai cánh tay của hắn đặt ở hai bên hông Lâm Trì.
Lâm Trì: "Huynh buông ta ra trước đã!"
Mạch Khinh Trần: "Không."
Vẻ mặt nàng trầm xuống: "Không thì ta sẽ chán ghét huynh."
Mạch Khinh Trần: "....."
Lâm Trì trừng mắt nhìn hắn.
Mạch Khinh Trần cúi đầu, cọ đi cọ lại trên môi Lâm Trì, có vài phần hơi cam chịu nói: "Dù sao nàng cũng chán ghét ta."
Lâm Trì: "...."
Rốt cuộc ta đang cùng hắn nói cái chuyện quái gì hả!"
Ùng ục.
Lâm trì cúi đầu, ấn vào cái bụng đang đói một cái…
Mạch Khinh Trần buông Lâm Trì ra: "Ta đi làm đồ ăn cho nàng."
Nơi hoang vu này...
Lâm Trì không nhịn được hỏi: "Huynh muốn đi đâu chuẩn bị đồ ăn?"
Mạch Khinh Trần chớp mắt một cái: "Không biết."
Lâm Trì đỡ trán: "Không biết thì huynh làm thế nào hả..." Nàng thở dài: "Huynh có bạc sao?"
Mạch Khinh Trần: "Không có."
Quả nhiên là quý công tử chỉ làm bộ.
Lâm Trì lại thở dài: "Quên đi, huynh cũng cả đêm chưa ăn gì, vừa rồi còn chạy lâu như vậy, chúng ta tới thôn gần đây ăn chút gì trước."
Mạch Khinh Trần hơi chần chừ, nhưng cuối cùng đảo mắt suy nghĩ rồi gật gật đầu.
Hắn vốn định nói cho Lâm Trì biết bất luận đang ở nơi nào, chỉ cần có thành, trấn thì hắn có thể nấu ăn luôn ở đó, rồi đem về đây, vừa đi vừa về cũng không quá nửa nửa nén hương, có bạc hay không hoàn toàn không quan trọng.
Chỉ có điều hình như ăn cơm cùng Lâm Trì thú vị hơn, hắn đừng nói thì tốt hơn.
Mạch Khinh Trần nghĩ như thế.
Thực ra Lâm Trì cũng không nghĩ ngợi nhiều lắm, nhưng đến lúc nàng mang theo Mạch Khinh Trần đến trấn nhỏ gần đây, mới phát hiện bản thân phạm phải sai lầm lớn...
Khuôn mặt đó của Mạch Khinh Trần có thể tùy tiện ra ngoài sao!!!
Căn bản là toàn bộ trấn đều vây đến xem.
--- ------ ------ ------ ------
"Quan khách, quan khách, quan khách....."
Tiểu nhị lau bàn nhìn chằm chằm khuôn mặt Mạch Khinh Trần, lẩm bẩm không ra tiếng, giống như không hề biết mình đang làm gì.
Ngược lại, có lẽ là bởi vì bị vây xem đến quen rồi, Mạch Khinh Trần có vẻ rất bình tĩnh.
Lúc này tửu lâu nho nhỏ đã đầy ắp người, toàn bộ chỗ ngồi đều bị chiếm không còn một mảnh.
Không những vậy, còn có người ở bên ngoài gào to: "Nhị Ny Nhị Ny, mau đến xem này! Ở đây có một người nhìn giống như thần tiên vậy!"
"Quế Hoa, đừng bày hàng nữa, lại đây xem này!"
Lâm Trì: "Tiểu nhị..."
"Quan khách, quan khách, quan khách..." Làm sao lại có thể đẹp như vậy...
Lâm Trì: "Tiểu nhị!"
"Quan khách, quan khách, quan khách..." Tại sao lại có người bất luận ở góc độ nào cũng đẹp đến mức này...
Lâm Trì: "Ta muốn gọi món..."
"Quan khách, quan khách, quan khách..." Quả thực là đẹp đến táng tận lương tâm mà...
Lâm Trì co rút khóe miệng, đành tự mình đi đến phòng bếp.
Mạch Khinh Trần đứng dậy, giữ chặt tay Lâm Trì: "Nàng muốn đi đâu?"
Hơn nửa ánh mắt đang đứng ngồi không yên đặt trên người Mạch Khinh Trần nháy mắt chuyển sang người nàng, nhất thời Lâm Trì có cảm giác cả người bị trúng tên, ánh mắt nóng rực đó giống như biến thành thực chất, nàng hơi khựng lại, cầm tay Mạch Khinh Trần, đặt lên bàn: “Ta không đi, huynh ở đây đừng nhúc nhích.”
Mạch Khinh Trần rũ mắt, khóe môi hơi nhếch lên một chút: "Được."
---- "Hắn đang cười sao? Đang cười sao? Đang cười sao?!"
---- "Chỉ cười yếu ớt đã như vậy, nếu hắn thực sự cười rộ lên...."
---- "Ông trời ơi, ta cảm thấy tim ta muốn ngừng đập...muốn ngất, ngất..."
Lâm Trì đi vào phòng bếp của tửu lâu, phát hiện chỉ còn lại một bà lão đã cao tuổi.
Bà lão nói: "Cô nương đi nhầm rồi, cái người tựa thần tiên đó đang ở bên ngoài! Ai da, chỉ còn lại một mình lão trông coi..."
Lâm Trì ho khan nói: "Cháu không muốn xem người kia, cháu chỉ muốn làm vài món ăn thôi."
Ánh mắt bà lão sáng lên: "Cô nương không nhìn?"
Lâm Trì gật đầu.
Bà lão: "Vậy cô nương trông giúp ta nhé!" Nói xong liền chống gậy nhanh chóng biến mất trước mắt Lâm Trì...
Lâm Trì không nói gì tìm nguyên liệu nấu ăn, nhanh gọn làm hai món một canh, đựng vào khay rồi đi ra.
Vừa mới ra, lại nhìn thấy một nữ tử dung mạo thanh tú mang theo vài thị nữ ngồi trước mặt Mạch Khinh Trần, nhẹ nhàng nói: "Không biết công tử là nhân sĩ phương nào..."
Tầm mắt Mạch Khinh Trần bỏ qua nàng ta, nhìn về phía Lâm Trì mắt hơi cong lên.
Nữ tử hiểu nhầm, thần kinh run lên, ngập ngừng nói: "Công tử không muốn nói cũng không sao, tiểu nữ..."
Nàng e thẹn cúi đầu xuống, ánh mắt ra hiệu cho người hầu, một thị nữ bên cạnh lập tức nói: "Tiểu thư nhà ta là thiên kim Hạ viên ngoại, nếu công tử không có nơi dừng chân có thể đến...”
"Đợi một lát!"
Chỉ thấy dân chúng đang vây xem thì bị một lực mạnh mẽ tách ra, một nữ tử dung mạo kiều diễm cũng mang theo rất nhiều người hầu hùng hổ đến: "Công tử, nhà Hạ tỷ tỷ quá nhỏ, chỉ sợ chàng ở đó không quen, hay là đến quý phủ của tiểu nữ đi..."
"Lý đại tiểu thư, ngươi có ý gi?"
Lý tiểu thư mím môi, kiều mị cười: "Thế nào, chỉ ngươi được mời vị công tử này, còn không cho ta..." Mắt nàng ta chuyển sang nhìn Mạch Khinh Trần, chỉ liếc mắt một cái đột nhiên bất động, tim thoáng chốc như trống đánh, ‘thịch’ một tiếng dường như có cái gì vừa nổ tung...
Chỉ là nàng nghe nói trong trấn có một nam tử y hệt tiên nhân đến đây, Hạ tiểu thư _ kẻ thù không đội trời chung của nàng đang muốn mời về, vì vậy nàng liền tới cướp người.... nhưng mà, người này... rốt cuộc...làm sao, làm sao có thể lớn lên như thế này...
Hạ tiểu thư cũng bất chấp rụt rè, đứng dậy chắn trước người Lý tiểu thư: "Là ta mời công tử trước!"
"Thì làm sao! Bổn cô nương chính là muốn giành đấy!"
"Ngươi..."
Lâm Trì bưng đồ ăn, xuyên qua khe hở giữa hai vị tiểu thư kia, ngồi xuống đối diện Mạch Khinh Trần, xới cơm, không quan tâm ai ngồi ăn.
Mạch Khinh Trần sờ sờ đầu nàng, cũng xới thêm một chén cơm nữa bắt đầu ăn.
Mặc dù hắn không đói, nhưng nhìn Lâm Trì ăn, cũng có cảm giác rất muốn ăn cùng...
Hai vị tiểu thư môi thương lưỡi tiễn xông vào, ngăn cản cũng vô hiệu, người hầu hai phe lập tức đánh nhau.
Nửa khắc sau, quan phủ xuất hiện.
Người hầu hai bên cùng hai vị tiểu thư cũng bị kéo đi.
Lâm Trì ăn một cách thỏa thuê.
Dường như Mạch Khinh Trần muốn dùng tay lau miệng cho Lâm Trì, kết quả bị nàng né tránh, hắn hơi suy sụp thu tay về.
Trong đám người vây xem, một cô nương áo trắng đi ra, nàng bước nhẹ tới, đưa ra một cái bọc nhỏ: "Này, đây là ta làm....bánh đậu đỏ....huynh có thể nếm thử không?" Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên.
Mạch Khinh Trần ngay cả ánh mắt cũng không liếc một cái.
Tiểu cô nương đưa thẳng tay ra, xấu hổ đến phát khóc: "Công tử, huynh..."
Lâm trì có chút không đành lòng, chọc chọc Mạch Khinh Trần: "Huynh nhận đi."
Mạch Khinh trần "hả" một tiếng, nhận lấy.
Tiểu cô nương lập tức nín khóc mỉm cười, phơi phới ôm ngực chạy đi.
Có người thứ nhất, thì tiếp tục lại có vài cô nương xuất hiện, về sau lại càng ngày càng nhiều, đồ đạc ngổn ngang chất đầy cả bàn.
Một cô nương mặc áo vàng cầm quà bỏ vào trong tay Mạch Khinh Trần, nhịn không được dùng giọng cực nhỏ nói: "Công tử, ta thích huynh..."
Mạch Khinh Trần vẫn lẳng lặng nhận đồ, không ngờ lại liếc mắt nhìn nàng ta, hỏi: "Thích ta?"
Cô nương áo vàng đánh bạo nói: "Đúng, đúng..."
Mạch Khinh Trần nhìn đai lưng trong tay nữ tử đó, nói: "Vậy ta có thể làm gì cũng được sao?"
Lâm Trì: "......"
Loại lời nói lưu manh này hắn lại học ở đâu vậy...
Ai ngờ cô nương áo vàng kia không hề có cảm giác bị trêu ghẹo, ngược lại khóe môi nâng lên, xúc động nói: "Được, có thể..."
Mạch Khinh Trần bỏ đồ vật đang cầm xuống, cô nương áo vàng ngẩng đầu chờ mong nhìn Mạch Khinh Trần, thấy hắn không có phản ứng gì khác, lúc này mới chán nản bỏ đi.
Lâm Trì co rút khóe miệng: "....."
Sau đó cũng có nữ tử bắt chước đến nói rõ ràng với Mạch Khinh Trần, nhưng Mạch Khinh Trần không trả lời nữa, các nàng đành phải thất vọng rời khỏi.
Lâm Trì vừa định thở dài, đôi mắt dài mảnh xinh đẹp của Mạch Khinh Trần đột nhiên chuyển sang nàng, ánh mắt cứng lại, giọng nói bình tĩnh lẫn giữa những tạp âm, hơi không cam lòng và tủi thân: ".........Tại sao nàng không thích ta chứ?"
Nhiều người thích ta như vậy, tại sao chỉ mình nàng không thích chứ....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.