Công Tử Khuynh Thành

Quyển 1 - Chương 4: (tiếp)

Duy Hòa Tống Tử

13/04/2016

Cuối cùng Lâm Trì quyết định không đi, bởi vì nàng đói bụng.

Một bàn thức ăn ở Vô Mặc sơn trang có thể nói là bữa ăn thịnh soạn nhất, sang trọng nhất nàng từng gặp, hơn nữa còn cung ứng không giới hạn!

"Ưmh. . . . . . Ăn ngon ăn ngon, đây là cái gì, thật là đẹp mắt. . . . . ."

Kỳ Mặc đứng một bên, ôn tồn nho nhã giải thích từng món: "Đây là sủi cảo tôm hầm cách thủy, đây là mực xào, còn món này là. . . . . ." Thấy dáng ăn hung mãnh của Lâm Trì, Kỳ Mặc bất đắc dĩ cười. "Lâm cô nương, không cần gấp gáp, cứ từ từ ăn, muốn ăn thêm cái gì có thể gọi thêm. . . . . ."

(*) Mực xào:

Trước đây, nàng sống cuộc sống như thế nào vậy?

Đĩa đồ ăn bên cạnh Lâm Trì rất nhanh chất thành đống.

Đến khi núi đĩa kia vượt qua trán, nàng rốt cục cũng ngừng lại, Lâm Trì thỏa mãn vuốt bụng, cười ôn hòa khác thường nói: "Ta đi đây", tiện thể bồi thêm: "Bụng thật no."

Tính tình sư phụ vốn cực đoan ác liệt, chưa bao giờ để nàng ăn no, có thức ăn ngon cũng giành ăn với nàng. . . . . . Còn nói cái gì mà nữ hài tử ăn nhiều như vậy về sau sẽ biến thành thùng nước, đây là hắn giúp nàng giải quyết nỗi khổ. . . . . .

Một bên, Kỳ Mặc dùng ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm vào cái bụng bằng phẳng của Lâm Trì, dường như muốn hỏi thức ăn nàng ăn trước đó đi nơi nào . . . . .

Thấy Kỳ Mặc chau mày, Lâm Trì hiểu lầm thành ý khác, ăn của người thì miệng cũng mềm, nàng khổ não nói: "Cái đó. . . . . . Ta cũng không phải không muốn giúp, nhưng mà. . . . . ." Dừng một chút. "Đúng rồi, cái đó, không có bất kỳ cảm giác nào rốt cuộc là có ý gì?"

Kỳ Mặc hồi hồn, khẽ thở dài, vẻ mặt trở nên có chút khổ sở: "Công tử có thể chạm vào sự vật, có thể cảm thấy sự hiện hữu của chúng, nhưng không có cảm giác cụ thể, nói thí dụ như nếu như ngón tay công tử bị nước nóng làm bỏng, hắn có thể cảm nhận được có chất lỏng chảy qua ngón tay hắn, nhưng không cảm thấy nước nóng, cũng không cảm thấy đau đớn do bị phỏng. . . . . .Khi tiếp xúc với người khác cũng như vậy, công tử không phân biệt người kia tốt hay có ác ý, tiếp xúc đơn giản cũng là tổn thương. Công tử từng bị người đánh lén lúc đang ngủ, cho nên vô cùng bài xích người khác chạm vào hắn, lúc trước, có nữ tử không biết chuyện, ban đêm leo lên giường công tử, kết quả. . . . . ."

Như vậy trái lại vô cùng đáng thương.

Lâm Trì dùng ngón tay di lòng vòng trên dĩa, nháy mắt hai cái, có chút mê muội: "Cho nên. . . . . . ngươi muốn ta làm gì?"



"Lưu lại."

Kỳ Mặc chậm rãi ngẩng đầu lên nói: "Lâm cô nương, ta thỉnh cầu ngươi lưu lại, bất luận cô nương có yêu cầu gì, Vô Mặc sơn trang cũng có thể đáp ứng, chỉ cần ngươi nguyện ý ở lại bên công tử. Hơn nữa ta bảo đảm sẽ không để cô nương chịu uất ức, bất luật là danh phận hay là tài phú quyền thế, chỉ cần cô nương muốn, những thứ này đều không thành vấn đề."

Lâm Trì vừa định nói chuyện, lại bị Kỳ Mặc cắt đứt: "Lâm cô nương không cần quyết định ngay bây giờ, cô nương mới bị thương, hãy ở đây thêm một ngày suy nghĩ thật kỹ, ngày mai cho ta một câu trả lời chắc chắn."

Hắn nói vô cùng thành khẩn, giọng điệu ôn hòa lễ độ không có nửa điểm bức bách.

Lâm Trì gặp được văn sinh như Đỗ Nhược liền hiểu rõ, nàng hoàn toàn không có sức chống cự, nhưng nàng thật sự không muốn ở lại , còn chưa kịp giãy giụa, lại nghe thấy Kỳ Mặc tốt bụng bổ sung thêm. . . . . .

"Còn nữa, Lâm cô nương, chúng ta mới vừa mời một vị đầu bếp Vân Nam cực kỳ nổi danh. . . . . ."

Lâm Trì hơn giãy giụa: "Ta. . . . . ."

Kỳ Mặc cười dịu dàng: ". . . . . . Hắn vừa tới hôm nay, bàn ăn ngày mai sẽ do hắn chế biến, đến lúc đó sẽ có nhiều món ngon hiếm có. . . . . ."

Lâm Trì: "Ta ở lại!"

Sư phụ nói rất đúng, một ngày nào đó nàng sẽ thua bởi cái miệng này.

Trên đường trở về, Lâm Trì mặt như đưa đám nghĩ.

Đi một đoạn, thị nữ dẫn đường cung kính nói: "Lâm cô nương, đến nơi rồi, nô tỳ xin cáo lui."

Nói xong, thị nữ liền chạy như điên, biến mất sau ngã rẽ.

Lâm Trì mờ mịt quay đầu, thì thấy bóng dáng màu bạc đứng đó, hiển nhiên là vừa mới tới không lâu.

Hắn chỉ mặc một bộ trường sam mềm mại, màu trắng thuần khiết, trong tiết trời tháng ba, càng thêm mỏng manh.



Mái tóc bạch kim chấn động lòng người rủ xuống bên hông, tắm trong ánh trăng dung nhan tĩnh tọa, xa xa đứng ở nơi đó, giống như một vị tiên bị giáng xuống trần tùy thời vươn cánh bay về trời.

Động tác giơ tay nhấc chân, cũng đẹp đến không gì sánh kịp, khiến lòng người rung động.

Người này thật sự không cảm thấy bất kì cái gì sao?

Lâm Trì gãi gãi đầu, mặc dù hiếu kỳ, nhưng nghĩ tới kinh nghiệm thê thảm trên xe ngựa, bất luận là lòng hiếu kỳ hay là sự thương cảm đều bay đi trong nháy mắt…

Trước tìm một chỗ ngủ có vẻ quan trọng hơn.

Nơi này hiển nhiên là chỗ ở của Mạch Khinh Trần, biệt viện rất lớn rất hoa lệ.

Lâm Trì nghiêng đầu nhìn quanh, còn chưa biết đi về hướng nào, thì thân thể chợt bị người ta ôm lên.

Phản xạ có điều kiện, Lâm Trì hai chân gập lại, bay lên không trung! Đồng thời trở tay, cùi chỏ dùng lực bổ vào cổ của đối phương!

Rắc rắc.

Hô, lại bị vặn xuống rồi. . . . . .

Mạch Khinh Trần thật bình tĩnh nhìn nàng, hoàn toàn không tức giận khi bị đánh lén.

Sau đó thật bình tĩnh ôm nàng vào phòng, sau đó thật bình tĩnh đặt nàng lên giường, tiếp đó bình tĩnh thay nàng cởi y phục, vẫn y như cũ dùng tư thế như đang ôm gối ôm chặt nàng, còn rất bình tĩnh cọ qua cọ lại tấm lưng trần của nàng, sau đó ngủ. . . . . .

Lâm Trì: ". . . . . ."

Ngươi cứ như vậy ngủ thiếp đi, vậy còn ta ! Loại tư thế này, ngươi muốn ta làm sao mà ngủ a!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
Vạn Cổ Thần Đế

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Công Tử Khuynh Thành

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook