Quyển 1 - Chương 31
Duy Hòa Tống Tử
18/06/2017
Ở lại mấy ngày, cuối cùng Lâm Trì vẫn không quên chuyện cần làm.
Hỏi thăm được tin Tri Phủ Lưu thành đi đường bộ, ước chừng mấy ngày nữa mới đến nên Lâm Trì an tâm ở lại chờ.
Đáng tiếc còn chưa kịp đợi tới Lưu thành thì đã đợi được. . . . . .
"Nghe nói vị Điện hạ kia tới! Rất muốn đi xem. . . . . ." Thị nữ Vương phủ giáp hưng phấn nói.
"Thúy nhi bảo trên đường nàng có nghe nói vị Điện hạ kia thật sự đẹp không giống người phàm, không, là đẹp như tiên nhân!" Thị nữ ất càng thêm hưng phấn.
Thị nữ Bính: "Muốn gặp không phải dễ dàng lắm sao! Vị kia và Thế tử của chúng ta là đường huynh, sao không đến thăm Thế tử được, tới lúc đó. . . . . ."
Nói xong, thị nữ Bính bắt đầu cười hắc hắc.
Lâm Trì nghe một hồi, xoay người lại.
Tới bữa tối, lúc Cừu Uyển gắp thêm thức ăn vào trong chén của Lâm Trì mới phát hiện Lâm Trì không ăn được bao nhiêu: "Ăn không ngon sao?"
Lâm Trì lắc đầu: "Không phải. . . . . . Chỉ là không có khẩu vị."
"Không có khẩu vị?" Cừu Uyển kinh hãi, vội vàng sờ trán Lâm Trì, "Bị bệnh ư?"
Việc Lâm Trì không có khẩu vị quả thật còn kinh hãi hơn việc nói cho nàng Tác Đồng là một nữ nhân!
Lấy được câu phủ định chắc chắn, Cừu Uyển khẳng định là có nguyên nhân, gần đây chuyện có thể được xưng tụng là chuyện lớn thì chỉ có một chuyện, nàng thử thăm dò hỏi: "Tiểu Trì chắc không như những nữ tử kia, đều bị sắc đẹp mê hoặc, sáng nhớ chiều mong Mạch Khinh Trần đi. . . . . ."
Từ nhỏ nàng có tâm sự gì đều sẽ không gạt sư tỷ.
Lâm Trì do dự một chút, bỏ bớt đi đoạn bị Mạch Khinh Trần cường – bạo, nói toàn bộ cho Cừu Uyển.
Cừu Uyển nghe xong, lâm vào trầm tư.
Lâm Trì bới hai chén cơm, cảm thấy thật sự ăn không vô mới quay đầu đi chuẩn bị trải giường chiếu ngủ.
Mới vừa trải xong chuẩn bị thử độ mềm mại thì nghe thấy Cừu Uyển vỗ bàn một cái: "Muội nói Mạch Khinh Trần coi trọng muội. . . . . . Không thể nào!"
Lâm Trì: ". . . . . ."
******
Phản xạ của sư tỷ ngươi hình cung. . . . . .
Cừu Uyển vẫn không thể tin: "Ngày ngày trong mắt Mạch Khinh Trần chỉ có hắn, không ngờ vẫn có thể nhìn tới những người khác. . . . . ." Lại vỗ bàn, "Không được, ngày mai sư tỷ sẽ thay muội đi tìm hiểu!"
Cái bàn ứng tiếng mà gãy!
Lâm Trì ngẩn ngơ: ". . . . . . Tỷ, tỷ muốn thăm dò cái gì?"
Cừu Uyển đá văng cái bàn bị gãy ra, cười quyến rũ một tiếng: "Dĩ nhiên là thăm dò Mạch Khinh Trần rốt cuộc có ý gì, muội đừng nên quản, dù sao chuyện này có sư tỷ ở đây, bảo đảm sẽ. . . . . . Thỏa đáng!"
Sư tỷ cái gì cũng tốt, chỉ là quá mức tự tin. . . . . .
Sáng sớm hôm sau Lâm Trì mơ mơ màng màng thấy sư tỷ ở trước bàn trang điểm hóa trang vẽ lông mày, vốn chỉ là bảy phần dung mạo lại bày ra hoàn toàn, nhíu mày nở nụ cười vô cùng xinh đẹp, sau khi tính kế xong, sư tỷ lại lựa chọn quần áo trong tủ hồi lâu, cuối cùng chọn một bộ y phục màu xanh thêu bướm được thắt chặt, áo khoác bên ngoài màu trắng tuyền với tay áo nhiều nếp gấp thêu đuôi phượng, tóc đen da trắng eo thon mày liễu, nhanh nhẹn chuyển động, khiến người bất giác bị câu mất hồn, ngay cả Lâm Trì trong nháy mắt cũng ngây ra.
Sư tỷ nhìn gương đồng nhíu mày mị hoặc cười một tiếng rồi che nửa môi cười nhẹ: "Ta quả nhiên là đẹp nhất."
Lâm Trì: ". . . . . ." =|||
Sau đó, sư tỷ mang bộ dáng như vậy ra cửa. . . . . .
Lâm Trì từ trên giường bò dậy, vẫn cảm thấy không yên lòng, thở dài, chấp nhận thay đổi y phục, cùng đi ra ngoài.
Tĩnh Vương Thế tử áo trắng chờ ở ngoài, Lâm Trì nhìn xuống từ trên mái hiên, thấy Tĩnh Vương Thế tử đã bị sư tỷ mê hoặc đến thất điên bát đảo, trong mắt dường như chỉ có một mình sư tỷ, không nhìn những thứ khác.
Lên cỗ kiệu, chỉ rẽ vào hai chỗ ngoặc rồi dừng lại.
Lâm Trì dọc theo mái hiên nhảy xuống, tiếp theo nghe một giọng nói vô cùng kinh ngạc: "Lâm cô nương, tại sao ngươi. . . . . ."
Vội vàng che miệng của người nói, Lâm Trì làm điệu bộ "Suỵt".
Kỳ Mặc an tĩnh lại, chỉ là kinh ngạc trong mắt còn chưa thu vào, Lâm Trì dùng cả tay chân giải thích, Kỳ Mặc là người dễ nói chuyện, chỉ cười cười nhẹ giọng nói: "Nếu Lâm cô nương không yên lòng về sư tỷ, ta có thể an bài ngươi làm thị nữ hầu hạ. . . . . ."
Lâm Trì dùng giọng nói âm lượng giống hắn: "Sẽ bị sư tỷ phát hiện. . . . . ."
Kỳ Mặc cười lắc đầu: "Không đâu, có công tử ở đây. . . . . . Sẽ không có ai để ý tới ngươi."
Bày đồ ra bàn, cúi đầu đứng ở một bên, Lâm Trì ủ rũ phát hiện, Kỳ Mặc nói đúng.
Nơi có Mạch Khinh Trần, sự chú ý của mọi người đều sẽ tập trung lên người hắn, ngay cả sư tỷ cũng không ngoại lệ. . . . . .
Lâm Trì không dám nhìn Mạch Khinh Trần, nhưng có thể thấy rõ ràng lúc sư tỷ gặp Mạch Khinh Trần vẻ mặt đờ đẫn, dĩ nhiên, chính nàng lần đầu tiên thấy Mạch Khinh Trần cũng không khá hơn chút nào. . . . . .
Tĩnh Vương Thế tử: "Không biết lần này đường huynh đến đây là vì. . . . . ?"
Mạch Khinh Trần thản nhiên nhìn hắn một cái, lười trả lời.
tẻ ngắt. . . . . .
Tĩnh Vương Thế tử rét toàn thân, khó khăn mở miệng nói: "Đường huynh có yêu cầu gì cứ việc nói, nếu ta có thể làm được tất nhiên sẽ làm hết khả năng!"
Mạch Khinh Trần: "Không cần."
Lại tẻ ngắt. . . . . .
Ngay cả thân thích cũng lạnh nhạt đến mức độ như vậy ư, chỉ là liên tưởng đến Nhị Điện hạ vừa thấy mặt đã bị cạo thành đầu trọc. . . . . . Lâm Trì ngẩng đầu liếc nhìn tên kia nghĩ, vận khí của Tĩnh Vương Thế tử hình như vẫn còn tốt.
Hai người thật sự tán gẫu không xong, lúc này Cừu Uyển rốt cuộc khôi phục trấn tĩnh, thuận miệng bảo Tĩnh Vương Thế tử rời đi, bình tĩnh nhìn về phía Mạch Khinh Trần.
Mạch Khinh Trần xác thực vẫn . . . . . . Đẹp như vậy, nhưng nàng có lòng tin!
Ngay cả Tĩnh Vương Thế tử cũng không thành vấn đề, chỉ cần nàng xuất ra toàn bộ mị công, không có nam tử nào là không nắm được!
"Các hạ chính là Mạch Khinh Trần?"
Không quản Mạch Khinh Trần có trả lời hay không, Cừu Uyển thản nhiên cười, nhẹ nhàng bước từng bước tới chỗ hắn.
Giơ tay lên, tay áo như nước theo cánh tay mảnh khảnh đẹp đẽ trượt xuống, lộ ra da thịt trắng nõn mê người, đẹp đến nỗi bất kỳ nam nhân bình thường nào đều phải nín thở, ngón tay thon dài ấn lên sách vở Mạch Khinh Trần để ở trên bàn, Cừu Uyển híp mắt rồi bỗng nhiên nâng mắt dài hỏi: "Tiểu nữ tử có thể biết sách người xem . . . . . . Là sách gì không?"
Giọng nói lo lắng, vừa nhu vừa mị, thẳng vào nội tâm.
Chiêu này nàng đã dùng qua nhiều lần, ngay cả lúc nào thì cúi đầu lúc nào thì giương mắt, góc độ và phương hướng đều tính toán nhiều lần, bảo đảm thể hiện được mặt đẹp nhất của nàng cho đối phương xem!
Hôm nay tâm tình kích động, phát huy vượt xa người thường, Cừu Uyển bảo đảm nếu hiện tại nàng đối với Tĩnh Vương Thế tử như vậy, coi như bắt hắn chết sợ rằng hắn cũng sẽ đồng ý!
Nhưng Mạch Khinh Trần ngay cả nhìn cũng không nhìn, nói thẳng: "Không thể."
Mặt của Cừu Uyển đã tối đi một nửa.
Ngươi nhìn ta xem! Ngươi không nhìn ta thì vừa rồi ta diễn luyện cả buổi có ích lợi gì chứ!
Cố nén tức giận, giọng của Cừu Uyển càng mềm mại êm tai: "Tại sao vậy chứ? Còn nữa. . . . . . Công tử, vì sao không dám nhìn ta?"
Mạch Khinh Trần lạnh nhạt nói: "Không có hứng thú, cách xa ta một chút."
Đây là lần đầu tiên Cừu Uyển gặp phải nam nhân không hiểu phong tình như vậy, cho dù nàng xinh đẹp hơn nữa cũng không chịu được việc người khác hoàn toàn không nhìn nàng!
"Công tử, ngươi. . . . . ."
Mạch Khinh Trần khép sách lại, lạnh nhạt nói: "Ngươi đi đi."
Mặt của Cừu Uyển rốt cuộc đen thui, lật bàn nói: "Mạch Khinh Trần, ngươi không thể liếc nhìn ta một cái sao! !"
Nhưng sau một khắc, nàng liền phát hiện cổ của mình bị Mạch Khinh Trần bắt lấy, tay của hắn lạnh lẽo, không run chút nào, không có chút sát khí nào nhưng lại khiến nàng cảm nhận được một cỗ lạnh lẽo thấu xương.
Người này tùy thời có thể bóp gãy cổ của nàng. . . . . .
Lúc này Cừu Uyển mới ý thức được người trước mắt không như những nam nhân bình thường nàng từng gặp, mà là Mạch Khinh Trần giết người không chớp mắt trong truyền thuyết, nàng ngay lập tức đá về phía Mạch Khinh Trần, trong lúc tay Mạch Khinh Trần buông lỏng, nhanh chóng lắc mình lui lại.
Nàng còn chưa kịp nghĩ đến biện pháp chạy trốn thì thấy một bóng người ngăn phía trước nàng.
"Nàng là sư tỷ của ta, ngươi. . . . . ."
Mạch Khinh Trần vẫn đang rũ mắt xuống rốt cuộc nâng lên lần đầu tiên, màu đen nhàn nhạt, giống như vầng của tranh thuỷ mặc, giọng nói vẫn bình thản, chỉ là Cừu Uyển nghe sao cũng cảm thấy lộ ra mấy phần uất ức: "Nàng chịu tới gặp ta rồi hả?"
******************************************************************************
Ngoài cửa sổ.
Lăng Họa không hiểu nói: "Không phải công tử nói là không gặp người sao? Chúng ta và Tĩnh Vương phủ vốn không quen, hơn nữa ngươi còn để một nữ tử quái lạ. . . . . ."
Kỳ Mặc nhẹ giọng nói: "Nàng kia là sư tỷ của Lâm cô nương, Lâm cô nương cũng tới đây."
"Thiếu phu. . . . . ." Lăng Họa ngẩn ra, ngay sau đó lại có chút cả giận nói, "Chẳng phải nàng không có ý gì với công tử sao! Còn làm hại công tử. . . . . . Vậy mà ngươi còn để nàng vào!"
Kỳ Mặc mím môi, cười cười: "Nhưng. . . . . . Công tử muốn gặp nàng, ngươi không phát hiện sao. . . . . ."
Lăng Họa im lặng, không cam lòng chép miệng.
Bên trong cửa sổ.
Lâm Trì cứng ngắc, không biết trả lời thế nào.
Mạch Khinh Trần đi về phía nàng, tầm mắt như có như không dừng trên người nàng, Lâm Trì muốn tránh khỏi nhưng lại khó khăn.
Hắn giống như là đã đợi rất lâu, ngay cả chậm rãi duỗi tay về phía nàng cũng cẩn thận đến vậy.
Chỉ tiếc tay còn chưa chạm tới Lâm Trì thì đã bị ngăn lại.
"Ta nói. . . . . ." Cừu Uyển đứng lại, dùng một ánh mắt rất phức tạp nhìn hai người, "Hai người. . . . . ."
Vì cái gì lại có một loại cảm giác rất đuối lý!
Lâm Trì níu ống tay áo Cừu Uyển lại, nói: "Sư tỷ. . . . . . Tỷ đừng hỏi, chúng ta đi thôi."
Vừa mới xoay người muốn đi thì nghe thấy giọng Mạch Khinh Trần cứng nhắc vang lên sau lưng nàng: "Ta dường như đang nhớ nàng." Không đợi Lâm Trì phản ứng, hắn nói tiếp, "Ta không biết là có đúng không, nhưng lúc ăn cơm sẽ nhớ tới việc nàng đút ta, lúc ngủ sẽ nhớ tới. . . . . ."
Lâm Trì cắt ngang hắn: "Đừng nói!"
Hình như Mạch Khinh Trần biết Lâm Trì đối với chuyện này rất nhạy cảm, ngừng một chút rồi bỏ qua nói: ". . . . . . Ta dường như thật ưa thích thời gian nàng làm bạn với ta, ta có thể nhân nhượng nàng nhiều hơn nữa, nàng ghét chuyện gì ta sẽ không làm, không ép buộc nàng, như vậy có thể không?"
Lâm Trì giật giật môi: "Ta. . . . . ."
Mạch Khinh Trần đang thay đổi, từ lúc mới bắt đầu cưỡng chế làm trật khớp tay chân nàng, đến sau này tự tay nấu cơm vì nàng, nhưng. . . . . . Đồng ý ở lại bên cạnh một người, đâu phải là chuyện đơn giản như vậy.
Đến gần một bước, Mạch Khinh Trần nhìn Lâm Trì: "Ta đã bảo Kỳ Mặc tìm hiểu về các món ăn nổi tiếng ở Vân quận, có rất nhiều món ăn nghe nói là ngon lắm, nàng muốn ăn thử không?"
Lâm Trì: ". . . . . ."
Còn chưa ăn sáng, đột nhiên thấy thật đói. . . . . .
Mạch Khinh Trần lại đến gần một bước, giọng nói hơi thấp, vẫn bình thản như cũ nhưng lại hàm chứa hấp dẫn không nói ra được: "Hiện tại ta có thể làm cho nàng. . . . . ."
Lâm Trì: ". . . . . ."
Tại sao càng thấy đói bụng. . . . . .
Cự ly rất gần, Mạch Khinh Trần lại bước tới chỗ Lâm Trì một bước. . . . . .
"Ta nói. . . . . . Hai người kề sát quá rồi đấy!"
Cừu Uyển kéo Lâm Trì qua, không còn kiều mỵ như vừa rồi, nhàn nhạt liếc về phía Mạch Khinh Trần, tràn đầy tâm ý bảo vệ nghé con nói: "Sư muội ta còn chưa ăn điểm tâm, ta đưa nàng đi ăn điểm tâm trước, Mạch. . . . . . Ngươi có chuyện gì, đợi trở về rồi nói sau!"
Không ngờ Mạch Khinh Trần lại không ngăn cản bọn họ, mặc cho họ đi ra ngoài, chỉ là con ngươi màu đen như có như không nhìn Lâm Trì.
Vừa mới rời khỏi tầm mắt Mạch Khinh Trần, Cừu Uyển ngay lập tức kéo lấy Lâm Trì, hỏi "Sư muội, Mạch Khinh Trần đó đối với muội. . . . . . Quá không bình thường! Đây sao có thể là Mạch Khinh Trần chứ! Đầu óc hắn không phải bị úng nước đi, hay căn bản là giả mạo . . . . . . Không đúng, gương mặt đó hoàn toàn không giả mạo được! Vậy rốt cuộc là vì cái gì. . . . . ."
Nàng trầm tư.
Lâm Trì lôi Cừu Uyển đi ra ngoài.
Ngoài cửa có một nam tử mặc trường sam màu xanh ngọc đang nở nụ cười ôn hòa nói: "Nếu hai vị chưa dùng đồ ăn sáng thì bây giờ có thể ở đây ăn chút gì đó."
Lâm Trì dùng lỗ mũi ngửi một cái, lại vuốt vuốt bụng, không chút do dự đi theo Kỳ Mặc.
Sau khi bát đựng đủ cháo cá, mới vừa nuốt xuống một hớp, nữ tử bên cạnh đột nhiên vỗ bàn một cái: "Sư muội, Mạch Khinh Trần dĩ nhiên thật sự coi trọng muội!"
Lâm Trì khóc không ra nước mắt nhìn cháo đổ trên mặt đất, buồn bã: "Cháo của ta. . . . . ."
Còn nữa, sư tỷ người phản xạ hình cung. . . . . .
Cừu Uyển vịn bả vai Lâm Trì: "Còn ăn cháo gì nữa! Chúng ta nói tới chính sự! Sư muội. . . . . . Muội có cảm giác gì đối với Mạch Khinh Trần?"
Lâm Trì suy nghĩ một chút: "Cũng được. . . . . ."
Cừu Uyển nhìn nàng, hướng dẫn nói: "Cái gì gọi là cũng được! Có cảm thấy hắn đặc biệt đẹp mắt, nhìn thấy hắn thì mặt đỏ tim đập không?"
Lâm Trì lắc đầu: "Cái này thì không có."
"Không có là tốt rồi!" Cừu Uyển đột nhiên nhếch môi cười, "Sư muội, không phải muội muốn tìm kẻ thù năm đó sát hại cả nhà muội sao? Bằng vào chúng ta tra, chỉ sợ không dễ dàng, nhưng nếu Mạch Khinh Trần thật sự ái mộ muội, bị muội mê hoặc đến thần hồn điên đảo, như vậy thì sự tình báo thù, chỉ sợ sẽ trở nên dễ dàng. . . . . ."
Lâm Trì lắc đầu: "Ta không làm được."
Cừu Uyển nghe vậy, vỗ đầu Lâm Trì một cái, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: "Cái gì mà không làm được? Trừ muội ra, hắn thậm chí còn không thèm nhìn các nữ tử khác, muội còn sợ gì? Ngoan, nghe lời sư tỷ, nam nhân là gì, chính là dùng để lợi dụng đấy! Huống chi muội lại không để cho hắn làm chuyện thương thiên hại lý gì thì sao phải sợ? Tin tưởng sư tỷ, chỉ cần muội quyến rũ hắn, đừng để cho hắn thật sự đắc thủ, rồi dùng chút thủ đoạn, bảo đảm muội nói cái gì hắn đều làm theo. . . . . ."
Lâm Trì: "Nhưng. . . . . ."
Nàng đã bị đắc thủ rồi. . . . . .
Cừu Uyển cắt ngang nàng, đôi mắt sáng chuyển một cái, cười tà tà nói, "Đến, sư tỷ sẽ dạy muội cách làm. . . . . ."
Hỏi thăm được tin Tri Phủ Lưu thành đi đường bộ, ước chừng mấy ngày nữa mới đến nên Lâm Trì an tâm ở lại chờ.
Đáng tiếc còn chưa kịp đợi tới Lưu thành thì đã đợi được. . . . . .
"Nghe nói vị Điện hạ kia tới! Rất muốn đi xem. . . . . ." Thị nữ Vương phủ giáp hưng phấn nói.
"Thúy nhi bảo trên đường nàng có nghe nói vị Điện hạ kia thật sự đẹp không giống người phàm, không, là đẹp như tiên nhân!" Thị nữ ất càng thêm hưng phấn.
Thị nữ Bính: "Muốn gặp không phải dễ dàng lắm sao! Vị kia và Thế tử của chúng ta là đường huynh, sao không đến thăm Thế tử được, tới lúc đó. . . . . ."
Nói xong, thị nữ Bính bắt đầu cười hắc hắc.
Lâm Trì nghe một hồi, xoay người lại.
Tới bữa tối, lúc Cừu Uyển gắp thêm thức ăn vào trong chén của Lâm Trì mới phát hiện Lâm Trì không ăn được bao nhiêu: "Ăn không ngon sao?"
Lâm Trì lắc đầu: "Không phải. . . . . . Chỉ là không có khẩu vị."
"Không có khẩu vị?" Cừu Uyển kinh hãi, vội vàng sờ trán Lâm Trì, "Bị bệnh ư?"
Việc Lâm Trì không có khẩu vị quả thật còn kinh hãi hơn việc nói cho nàng Tác Đồng là một nữ nhân!
Lấy được câu phủ định chắc chắn, Cừu Uyển khẳng định là có nguyên nhân, gần đây chuyện có thể được xưng tụng là chuyện lớn thì chỉ có một chuyện, nàng thử thăm dò hỏi: "Tiểu Trì chắc không như những nữ tử kia, đều bị sắc đẹp mê hoặc, sáng nhớ chiều mong Mạch Khinh Trần đi. . . . . ."
Từ nhỏ nàng có tâm sự gì đều sẽ không gạt sư tỷ.
Lâm Trì do dự một chút, bỏ bớt đi đoạn bị Mạch Khinh Trần cường – bạo, nói toàn bộ cho Cừu Uyển.
Cừu Uyển nghe xong, lâm vào trầm tư.
Lâm Trì bới hai chén cơm, cảm thấy thật sự ăn không vô mới quay đầu đi chuẩn bị trải giường chiếu ngủ.
Mới vừa trải xong chuẩn bị thử độ mềm mại thì nghe thấy Cừu Uyển vỗ bàn một cái: "Muội nói Mạch Khinh Trần coi trọng muội. . . . . . Không thể nào!"
Lâm Trì: ". . . . . ."
******
Phản xạ của sư tỷ ngươi hình cung. . . . . .
Cừu Uyển vẫn không thể tin: "Ngày ngày trong mắt Mạch Khinh Trần chỉ có hắn, không ngờ vẫn có thể nhìn tới những người khác. . . . . ." Lại vỗ bàn, "Không được, ngày mai sư tỷ sẽ thay muội đi tìm hiểu!"
Cái bàn ứng tiếng mà gãy!
Lâm Trì ngẩn ngơ: ". . . . . . Tỷ, tỷ muốn thăm dò cái gì?"
Cừu Uyển đá văng cái bàn bị gãy ra, cười quyến rũ một tiếng: "Dĩ nhiên là thăm dò Mạch Khinh Trần rốt cuộc có ý gì, muội đừng nên quản, dù sao chuyện này có sư tỷ ở đây, bảo đảm sẽ. . . . . . Thỏa đáng!"
Sư tỷ cái gì cũng tốt, chỉ là quá mức tự tin. . . . . .
Sáng sớm hôm sau Lâm Trì mơ mơ màng màng thấy sư tỷ ở trước bàn trang điểm hóa trang vẽ lông mày, vốn chỉ là bảy phần dung mạo lại bày ra hoàn toàn, nhíu mày nở nụ cười vô cùng xinh đẹp, sau khi tính kế xong, sư tỷ lại lựa chọn quần áo trong tủ hồi lâu, cuối cùng chọn một bộ y phục màu xanh thêu bướm được thắt chặt, áo khoác bên ngoài màu trắng tuyền với tay áo nhiều nếp gấp thêu đuôi phượng, tóc đen da trắng eo thon mày liễu, nhanh nhẹn chuyển động, khiến người bất giác bị câu mất hồn, ngay cả Lâm Trì trong nháy mắt cũng ngây ra.
Sư tỷ nhìn gương đồng nhíu mày mị hoặc cười một tiếng rồi che nửa môi cười nhẹ: "Ta quả nhiên là đẹp nhất."
Lâm Trì: ". . . . . ." =|||
Sau đó, sư tỷ mang bộ dáng như vậy ra cửa. . . . . .
Lâm Trì từ trên giường bò dậy, vẫn cảm thấy không yên lòng, thở dài, chấp nhận thay đổi y phục, cùng đi ra ngoài.
Tĩnh Vương Thế tử áo trắng chờ ở ngoài, Lâm Trì nhìn xuống từ trên mái hiên, thấy Tĩnh Vương Thế tử đã bị sư tỷ mê hoặc đến thất điên bát đảo, trong mắt dường như chỉ có một mình sư tỷ, không nhìn những thứ khác.
Lên cỗ kiệu, chỉ rẽ vào hai chỗ ngoặc rồi dừng lại.
Lâm Trì dọc theo mái hiên nhảy xuống, tiếp theo nghe một giọng nói vô cùng kinh ngạc: "Lâm cô nương, tại sao ngươi. . . . . ."
Vội vàng che miệng của người nói, Lâm Trì làm điệu bộ "Suỵt".
Kỳ Mặc an tĩnh lại, chỉ là kinh ngạc trong mắt còn chưa thu vào, Lâm Trì dùng cả tay chân giải thích, Kỳ Mặc là người dễ nói chuyện, chỉ cười cười nhẹ giọng nói: "Nếu Lâm cô nương không yên lòng về sư tỷ, ta có thể an bài ngươi làm thị nữ hầu hạ. . . . . ."
Lâm Trì dùng giọng nói âm lượng giống hắn: "Sẽ bị sư tỷ phát hiện. . . . . ."
Kỳ Mặc cười lắc đầu: "Không đâu, có công tử ở đây. . . . . . Sẽ không có ai để ý tới ngươi."
Bày đồ ra bàn, cúi đầu đứng ở một bên, Lâm Trì ủ rũ phát hiện, Kỳ Mặc nói đúng.
Nơi có Mạch Khinh Trần, sự chú ý của mọi người đều sẽ tập trung lên người hắn, ngay cả sư tỷ cũng không ngoại lệ. . . . . .
Lâm Trì không dám nhìn Mạch Khinh Trần, nhưng có thể thấy rõ ràng lúc sư tỷ gặp Mạch Khinh Trần vẻ mặt đờ đẫn, dĩ nhiên, chính nàng lần đầu tiên thấy Mạch Khinh Trần cũng không khá hơn chút nào. . . . . .
Tĩnh Vương Thế tử: "Không biết lần này đường huynh đến đây là vì. . . . . ?"
Mạch Khinh Trần thản nhiên nhìn hắn một cái, lười trả lời.
tẻ ngắt. . . . . .
Tĩnh Vương Thế tử rét toàn thân, khó khăn mở miệng nói: "Đường huynh có yêu cầu gì cứ việc nói, nếu ta có thể làm được tất nhiên sẽ làm hết khả năng!"
Mạch Khinh Trần: "Không cần."
Lại tẻ ngắt. . . . . .
Ngay cả thân thích cũng lạnh nhạt đến mức độ như vậy ư, chỉ là liên tưởng đến Nhị Điện hạ vừa thấy mặt đã bị cạo thành đầu trọc. . . . . . Lâm Trì ngẩng đầu liếc nhìn tên kia nghĩ, vận khí của Tĩnh Vương Thế tử hình như vẫn còn tốt.
Hai người thật sự tán gẫu không xong, lúc này Cừu Uyển rốt cuộc khôi phục trấn tĩnh, thuận miệng bảo Tĩnh Vương Thế tử rời đi, bình tĩnh nhìn về phía Mạch Khinh Trần.
Mạch Khinh Trần xác thực vẫn . . . . . . Đẹp như vậy, nhưng nàng có lòng tin!
Ngay cả Tĩnh Vương Thế tử cũng không thành vấn đề, chỉ cần nàng xuất ra toàn bộ mị công, không có nam tử nào là không nắm được!
"Các hạ chính là Mạch Khinh Trần?"
Không quản Mạch Khinh Trần có trả lời hay không, Cừu Uyển thản nhiên cười, nhẹ nhàng bước từng bước tới chỗ hắn.
Giơ tay lên, tay áo như nước theo cánh tay mảnh khảnh đẹp đẽ trượt xuống, lộ ra da thịt trắng nõn mê người, đẹp đến nỗi bất kỳ nam nhân bình thường nào đều phải nín thở, ngón tay thon dài ấn lên sách vở Mạch Khinh Trần để ở trên bàn, Cừu Uyển híp mắt rồi bỗng nhiên nâng mắt dài hỏi: "Tiểu nữ tử có thể biết sách người xem . . . . . . Là sách gì không?"
Giọng nói lo lắng, vừa nhu vừa mị, thẳng vào nội tâm.
Chiêu này nàng đã dùng qua nhiều lần, ngay cả lúc nào thì cúi đầu lúc nào thì giương mắt, góc độ và phương hướng đều tính toán nhiều lần, bảo đảm thể hiện được mặt đẹp nhất của nàng cho đối phương xem!
Hôm nay tâm tình kích động, phát huy vượt xa người thường, Cừu Uyển bảo đảm nếu hiện tại nàng đối với Tĩnh Vương Thế tử như vậy, coi như bắt hắn chết sợ rằng hắn cũng sẽ đồng ý!
Nhưng Mạch Khinh Trần ngay cả nhìn cũng không nhìn, nói thẳng: "Không thể."
Mặt của Cừu Uyển đã tối đi một nửa.
Ngươi nhìn ta xem! Ngươi không nhìn ta thì vừa rồi ta diễn luyện cả buổi có ích lợi gì chứ!
Cố nén tức giận, giọng của Cừu Uyển càng mềm mại êm tai: "Tại sao vậy chứ? Còn nữa. . . . . . Công tử, vì sao không dám nhìn ta?"
Mạch Khinh Trần lạnh nhạt nói: "Không có hứng thú, cách xa ta một chút."
Đây là lần đầu tiên Cừu Uyển gặp phải nam nhân không hiểu phong tình như vậy, cho dù nàng xinh đẹp hơn nữa cũng không chịu được việc người khác hoàn toàn không nhìn nàng!
"Công tử, ngươi. . . . . ."
Mạch Khinh Trần khép sách lại, lạnh nhạt nói: "Ngươi đi đi."
Mặt của Cừu Uyển rốt cuộc đen thui, lật bàn nói: "Mạch Khinh Trần, ngươi không thể liếc nhìn ta một cái sao! !"
Nhưng sau một khắc, nàng liền phát hiện cổ của mình bị Mạch Khinh Trần bắt lấy, tay của hắn lạnh lẽo, không run chút nào, không có chút sát khí nào nhưng lại khiến nàng cảm nhận được một cỗ lạnh lẽo thấu xương.
Người này tùy thời có thể bóp gãy cổ của nàng. . . . . .
Lúc này Cừu Uyển mới ý thức được người trước mắt không như những nam nhân bình thường nàng từng gặp, mà là Mạch Khinh Trần giết người không chớp mắt trong truyền thuyết, nàng ngay lập tức đá về phía Mạch Khinh Trần, trong lúc tay Mạch Khinh Trần buông lỏng, nhanh chóng lắc mình lui lại.
Nàng còn chưa kịp nghĩ đến biện pháp chạy trốn thì thấy một bóng người ngăn phía trước nàng.
"Nàng là sư tỷ của ta, ngươi. . . . . ."
Mạch Khinh Trần vẫn đang rũ mắt xuống rốt cuộc nâng lên lần đầu tiên, màu đen nhàn nhạt, giống như vầng của tranh thuỷ mặc, giọng nói vẫn bình thản, chỉ là Cừu Uyển nghe sao cũng cảm thấy lộ ra mấy phần uất ức: "Nàng chịu tới gặp ta rồi hả?"
******************************************************************************
Ngoài cửa sổ.
Lăng Họa không hiểu nói: "Không phải công tử nói là không gặp người sao? Chúng ta và Tĩnh Vương phủ vốn không quen, hơn nữa ngươi còn để một nữ tử quái lạ. . . . . ."
Kỳ Mặc nhẹ giọng nói: "Nàng kia là sư tỷ của Lâm cô nương, Lâm cô nương cũng tới đây."
"Thiếu phu. . . . . ." Lăng Họa ngẩn ra, ngay sau đó lại có chút cả giận nói, "Chẳng phải nàng không có ý gì với công tử sao! Còn làm hại công tử. . . . . . Vậy mà ngươi còn để nàng vào!"
Kỳ Mặc mím môi, cười cười: "Nhưng. . . . . . Công tử muốn gặp nàng, ngươi không phát hiện sao. . . . . ."
Lăng Họa im lặng, không cam lòng chép miệng.
Bên trong cửa sổ.
Lâm Trì cứng ngắc, không biết trả lời thế nào.
Mạch Khinh Trần đi về phía nàng, tầm mắt như có như không dừng trên người nàng, Lâm Trì muốn tránh khỏi nhưng lại khó khăn.
Hắn giống như là đã đợi rất lâu, ngay cả chậm rãi duỗi tay về phía nàng cũng cẩn thận đến vậy.
Chỉ tiếc tay còn chưa chạm tới Lâm Trì thì đã bị ngăn lại.
"Ta nói. . . . . ." Cừu Uyển đứng lại, dùng một ánh mắt rất phức tạp nhìn hai người, "Hai người. . . . . ."
Vì cái gì lại có một loại cảm giác rất đuối lý!
Lâm Trì níu ống tay áo Cừu Uyển lại, nói: "Sư tỷ. . . . . . Tỷ đừng hỏi, chúng ta đi thôi."
Vừa mới xoay người muốn đi thì nghe thấy giọng Mạch Khinh Trần cứng nhắc vang lên sau lưng nàng: "Ta dường như đang nhớ nàng." Không đợi Lâm Trì phản ứng, hắn nói tiếp, "Ta không biết là có đúng không, nhưng lúc ăn cơm sẽ nhớ tới việc nàng đút ta, lúc ngủ sẽ nhớ tới. . . . . ."
Lâm Trì cắt ngang hắn: "Đừng nói!"
Hình như Mạch Khinh Trần biết Lâm Trì đối với chuyện này rất nhạy cảm, ngừng một chút rồi bỏ qua nói: ". . . . . . Ta dường như thật ưa thích thời gian nàng làm bạn với ta, ta có thể nhân nhượng nàng nhiều hơn nữa, nàng ghét chuyện gì ta sẽ không làm, không ép buộc nàng, như vậy có thể không?"
Lâm Trì giật giật môi: "Ta. . . . . ."
Mạch Khinh Trần đang thay đổi, từ lúc mới bắt đầu cưỡng chế làm trật khớp tay chân nàng, đến sau này tự tay nấu cơm vì nàng, nhưng. . . . . . Đồng ý ở lại bên cạnh một người, đâu phải là chuyện đơn giản như vậy.
Đến gần một bước, Mạch Khinh Trần nhìn Lâm Trì: "Ta đã bảo Kỳ Mặc tìm hiểu về các món ăn nổi tiếng ở Vân quận, có rất nhiều món ăn nghe nói là ngon lắm, nàng muốn ăn thử không?"
Lâm Trì: ". . . . . ."
Còn chưa ăn sáng, đột nhiên thấy thật đói. . . . . .
Mạch Khinh Trần lại đến gần một bước, giọng nói hơi thấp, vẫn bình thản như cũ nhưng lại hàm chứa hấp dẫn không nói ra được: "Hiện tại ta có thể làm cho nàng. . . . . ."
Lâm Trì: ". . . . . ."
Tại sao càng thấy đói bụng. . . . . .
Cự ly rất gần, Mạch Khinh Trần lại bước tới chỗ Lâm Trì một bước. . . . . .
"Ta nói. . . . . . Hai người kề sát quá rồi đấy!"
Cừu Uyển kéo Lâm Trì qua, không còn kiều mỵ như vừa rồi, nhàn nhạt liếc về phía Mạch Khinh Trần, tràn đầy tâm ý bảo vệ nghé con nói: "Sư muội ta còn chưa ăn điểm tâm, ta đưa nàng đi ăn điểm tâm trước, Mạch. . . . . . Ngươi có chuyện gì, đợi trở về rồi nói sau!"
Không ngờ Mạch Khinh Trần lại không ngăn cản bọn họ, mặc cho họ đi ra ngoài, chỉ là con ngươi màu đen như có như không nhìn Lâm Trì.
Vừa mới rời khỏi tầm mắt Mạch Khinh Trần, Cừu Uyển ngay lập tức kéo lấy Lâm Trì, hỏi "Sư muội, Mạch Khinh Trần đó đối với muội. . . . . . Quá không bình thường! Đây sao có thể là Mạch Khinh Trần chứ! Đầu óc hắn không phải bị úng nước đi, hay căn bản là giả mạo . . . . . . Không đúng, gương mặt đó hoàn toàn không giả mạo được! Vậy rốt cuộc là vì cái gì. . . . . ."
Nàng trầm tư.
Lâm Trì lôi Cừu Uyển đi ra ngoài.
Ngoài cửa có một nam tử mặc trường sam màu xanh ngọc đang nở nụ cười ôn hòa nói: "Nếu hai vị chưa dùng đồ ăn sáng thì bây giờ có thể ở đây ăn chút gì đó."
Lâm Trì dùng lỗ mũi ngửi một cái, lại vuốt vuốt bụng, không chút do dự đi theo Kỳ Mặc.
Sau khi bát đựng đủ cháo cá, mới vừa nuốt xuống một hớp, nữ tử bên cạnh đột nhiên vỗ bàn một cái: "Sư muội, Mạch Khinh Trần dĩ nhiên thật sự coi trọng muội!"
Lâm Trì khóc không ra nước mắt nhìn cháo đổ trên mặt đất, buồn bã: "Cháo của ta. . . . . ."
Còn nữa, sư tỷ người phản xạ hình cung. . . . . .
Cừu Uyển vịn bả vai Lâm Trì: "Còn ăn cháo gì nữa! Chúng ta nói tới chính sự! Sư muội. . . . . . Muội có cảm giác gì đối với Mạch Khinh Trần?"
Lâm Trì suy nghĩ một chút: "Cũng được. . . . . ."
Cừu Uyển nhìn nàng, hướng dẫn nói: "Cái gì gọi là cũng được! Có cảm thấy hắn đặc biệt đẹp mắt, nhìn thấy hắn thì mặt đỏ tim đập không?"
Lâm Trì lắc đầu: "Cái này thì không có."
"Không có là tốt rồi!" Cừu Uyển đột nhiên nhếch môi cười, "Sư muội, không phải muội muốn tìm kẻ thù năm đó sát hại cả nhà muội sao? Bằng vào chúng ta tra, chỉ sợ không dễ dàng, nhưng nếu Mạch Khinh Trần thật sự ái mộ muội, bị muội mê hoặc đến thần hồn điên đảo, như vậy thì sự tình báo thù, chỉ sợ sẽ trở nên dễ dàng. . . . . ."
Lâm Trì lắc đầu: "Ta không làm được."
Cừu Uyển nghe vậy, vỗ đầu Lâm Trì một cái, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: "Cái gì mà không làm được? Trừ muội ra, hắn thậm chí còn không thèm nhìn các nữ tử khác, muội còn sợ gì? Ngoan, nghe lời sư tỷ, nam nhân là gì, chính là dùng để lợi dụng đấy! Huống chi muội lại không để cho hắn làm chuyện thương thiên hại lý gì thì sao phải sợ? Tin tưởng sư tỷ, chỉ cần muội quyến rũ hắn, đừng để cho hắn thật sự đắc thủ, rồi dùng chút thủ đoạn, bảo đảm muội nói cái gì hắn đều làm theo. . . . . ."
Lâm Trì: "Nhưng. . . . . ."
Nàng đã bị đắc thủ rồi. . . . . .
Cừu Uyển cắt ngang nàng, đôi mắt sáng chuyển một cái, cười tà tà nói, "Đến, sư tỷ sẽ dạy muội cách làm. . . . . ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.