Quyển 1 - Chương 40
Duy Hòa Tống Tử
12/08/2017
Edit: Tiểu Bao tử
Rời đi ư?
Không được quay lại nữa?
Nhưng bất kể như thế nào nàng cũng không muốn mất đi trí nhớ, làm một người mơ mơ hồ hồ.
Lâm Trì từ từ nắm chặt lòng bàn tay, khẽ khép mắt lại, nàng có thể yếu đuối có thể nhát gan có thể ham an nhàn, nhưng tuyệt sẽ không quên mối thù của phụ mẫu.
Phụ mẫu dưới cửu tuyền khó mà nhắm mắt, nàng lại một mình không buồn không lo còn tiếp tục sống tốt... Chỉ nghĩ thôi, đã không thể chấp nhận được.
Nhưng mà, Mạch Khinh Trần đâu...?
Lần đầu tiên cảm thấy bản thân có lẽ đã thích Mạch Khinh Trần, nếu như lại vội vã rời đi...
Hoàng đế bệ hạ ngồi phía trên vẫn nhàn nhã uống trà.
Thời gian uống cạn một chén trà trôi qua rất nhanh.
Hoàng đế đặt chén trà sứ trắng xuống, ánh mắt cúi xuống nhìn nàng: "Đã có quyết định chưa?"
Lâm Trì cắn môi, quyết định: "Ta..."
Một nén hương sau.
Lâm Trì được thị vệ trong cung đưa ra ngoài, nàng không nhìn thấy Hoàng hậu nương nương và Nhị hoàng tử, cũng không nhìn thấy Mạch Khinh Trần.
Lúc đưa nàng ra cửa, một nam tử trông giống tổng quản nói với nàng: "Cô nương chớ lo lắng, tất cả đều đã an bài ổn thỏa, cô nương chỉ cần làm theo lời bệ hạ nói, thì sẽ không có chuyện gì."
Lâm Trì gật đầu.
Nàng trở lại y quán, Đỗ Nhược đang thu dọn đồ đạc.
Hắn thấy nàng đi vào, có chút khác lạ: "Nàng... có chuyện gì sao?"
Lâm Trì mấp môi, đè thấp giọng: "Bây giờ đi theo ta."
Đỗ Nhược kinh ngạc: "Vì sao? Xảy ra chuyện gì?"
Bên ngoài có người thúc giục: "Xe ngựa đã đến, tốt nhất Lâm cô nương khẩn trương một chút."
Lâm Trì đáp lời.
Đỗ Nhược vừa nhìn ra bên ngoài, đó là quan phục Bắc Chu hắn không thể quen thuộc hơn, ý nghĩ hiện lên trong đầu, hắn chợt hiểu ra.
Vốn là Lâm Trì cũng không có thứ gì muốn thu dọn, liền ra cửa xoay người lên ngựa, Đỗ Nhược cũng đi theo nàng.
Vừa định lên đường, Lâm Trì lại nghe thấy tiếng gọi: "Tiểu thư."
Nàng sửng sốt, Tác Đồng cũng tới đây, nhưng lập tức bị thị vệ ngăn lại.
Lâm Trì nói: "Người đó là của ta..."
Tác Đồng tiếp lời: "....Ta là thị tòng của tiểu thư!"
Thị vệ thấy thế, lúc này mới thả Tác Đồng ra, Tác Đồng cưỡi ngựa, không nói hai lời liền đi theo bên cạnh Lâm Trì, giống như là lẽ đương nhiên.
Lâm Trì không nhịn được cười, tim từ từ ấm lên.
Nàng lập tức vung dây cương giục ngựa đi về phía cửa thành, trên đường quan binh mở đường nên rất thuận lợi, không gặp chút trở ngại nào. Chỉ là bọn họ làm với tốc độ cực nhanh, gần như là kiểu chạy trối chết.
Chạy điên cuồng mãi đến chừng một canh giờ, giữa lúc nghỉ ngơi, Đỗ Nhược uống một ngụm nước, khẽ hỏi nàng: "Là Thánh thượng để cho nàng rời đi? Vậy ông ta chẳng phải là..."
Biết chuyện nàng giúp ta vượt ngục...
Lâm Trì suy nghĩ một chút, gật đầu: "Ừ."
Sắc mặt Đỗ Nhược thay đổi mấy lần, không biết là vui hay buồn, cuối cùng thản nhiên nói: "Chúng ta đây là muốn đi đâu?"
Lâm Trì thành thật nói: "Không biết."
Đỗ Nhược cười phì một tiếng: "Cái gì cũng không biết mà nàng cứ dẫn ta đi như vậy? Nói vậy... điều này đại biểu cho ta có cơ hội sao?"
Lâm trì hạ mắt, nhẹ nhàng lắc đầu.
******************************************************************************
Tẩm điện Đông Cung.
Hoàng đế Bắc Chu Cơ Khác đứng ở mép giường, nhìn trưởng tử vừa mới tỉnh, ánh mắt sâu xa: "Nhớ ra chưa?"
Âm thanh vọng về trong không gian vắng vẻ.
Bỗng nhiên một cơn gió lạnh thổi qua, cuộn lên vạt áo vàng sáng và sợi tóc đen nhánh.
Người trên giường tựa như vừa tỉnh lại trong cơn ác mộng, từng sợi tóc bạch kim ướt mồ hôi dính vào thái dương, ánh mắt đáng sợ của hắn mờ mịt luống cuống, giống như một khối lưu ly vừa bị làm vỡ, từng tiếng từng tiếng vỡ phát ra, yếu ớt lại lạnh như băng.
"Đừng dọa hắn."
Ngón tay cực nhanh rút ngân châm ra, nữ tử dùng một sợi tơ bắt mạch, mặt không chút biến đổi nói: "Hắn vừa mới nhớ lại, bị ký ức ùa về quá sâu, thần chí không rõ, có thể bây giờ không thể trả lời ngài được."
Giọng nói Cơ Khác ôn hòa lễ độ: "Làm phiền Thẩm cốc chủ."
Hồi Xuân cốc là thần y cốc nổi danh thiên hạ, khi còn bé Cơ Khác từng bị trúng độc, bị độc tố hành hạ liên tục mấy năm, chính là cốc chủ đời trước của Hồi Xuân cốc Thẩm Thiên Hành giúp hắn trị bệnh, cho nên đối với Hồi Xuân cốc hắn vẫn luôn rất lễ độ.
Nữ tử cười nhạt nói: "Không cần khách khí như vậy, theo như bối phận hắn cũng coi như là biểu đệ của ta, hơn nữa..." Nàng xòe tay, nói như chuyện đương nhiên: "Chẩn phí."
Cơ Khác hắng giọng, lập tức có người cầm một hộp ngân phiếu tiến lên.
Cốc chủ Thẩm đương nhiệm của Hồi Xuân cốc rất biết cách đếm ngân phiếu, nhanh chóng nhét vào ngực, mặt mày hớn hở: "Quả nhiên hoàng gia nhất định ra tay hòa phóng, có điều..." Thẩm Tri Ly liếc mắt nhìn Mạch Khinh Trần không thể bình tĩnh được trên giường, do dự: ".... Làm cho hắn nhớ ra thực sự tốt hay sao?"
Cơ Khác bình thản nói: "Sớm muộn nó cũng muốn nhớ lại thôi, trước khi nó dẫm lên vết xe đổ."
Thẩm Tri Ly: "Nữ tử đó... ngài đưa đi rồi?"
Cơ Khác gật đầu.
Thẩm Tri Ly nhíu mày: "Như vậy hình như không tốt, dù sao khó lắm mới được gặp gỡ một..."
Cơ Khác chậm rãi lắc đầu, giọng nói cực kỳ bình tĩnh: "Không giống nhau. Nó chỉ cần một nữ nhân có thể một lòng với nó, mẫu hẫu nó đã từng nói với trẫm, nữ nhân kia cũng không thích nó, chỉ vì bị ép buộc mới ở lại, cho dù là nhất thời động tâm thì làm sao? Huống chi Định Lam còn đã làm với nàng... Cuối cùng thương tổn sẽ chỉ là Định Lam..."
Dù sao cũng là chuyện nhà người khác, huống hồ còn là gia sự hoàng gia, Thẩm Tri Ly suy nghĩ một chút, cuối cũng vẫn không khuyên nữa, rời đi.
Lúc Thẩm Tri Ly rời khỏi, giọng nói Cơ Khác chợt vang lên, mang theo mấy phần mệt mỏi: "Rốt cuộc có biện pháp nào nữa có thể làm cho nó có tri giác lại không?"
Thẩm Tri Ly ho khan: "Trên lý thuyết mà nói thì có, nhưng không phải ta vẫn đang nghiên cứu sao? Chứng bệnh sau khi sinh ra là khó giải quyết nhất, nội trong thời gian ngắn là không có biện pháp, có điều đúng dịp sư huynh ta cảm thấy hứng thú, nói bằng lòng nghiên cứu cùng ta, vừa rồi ra đã lấy máu của nữ tử kia và Đại điện hạ, hi vọng mấy năm nữa có thể có tiến triển..."
Ngay cả Thẩm Tri Ly cũng nói như vậy, Cơ Khác không miễn cưỡng nữa, chỉ khẽ thở dài.
"Ta... nơi này là đâu..."
Tiếng thì thào lạnh lẽo.
Đột nhiên Cơ Khác nhìn lên: "Con tỉnh rồi?"
Người trên giường đờ đẫn nhìn sang, tầm mắt dừng lại trên người Cơ Khác, nhưng không ấm lên chút nào, vẫn lạnh như băng, chỉ là ánh mắt không yên, dường như đấu tranh kịch liệt thứ gì.
"Nhớ ra rồi?"
Mạch Khinh Trần tựa lên ván giường, gỗ hồng đàn không chịu nổi lực của tay hắn vỡ vụn ra từng tấc, chợt Mạch Khinh Trần đứng dậy, khó nhọc nói: "...Lâm Trì đâu?"
Cơ Khác khẽ kinh ngạc, ngay sau đó cười một tiếng: "Đã đi rồi."
Mạch Khinh Trần định bước ra cửa, lại nghe Cơ Khác nói: "Chẳng lẽ ngươi muốn đi tìm nàng ta thật sao? Nếu đã nhớ lại, vậy chuyện kia hẳn ngươi vẫn chưa quên... Ngươi còn muốn xảy ra lần nữa sao?
Nghe vậy, bước chân Mạch Khinh Trần chậm lại: "Sẽ không đâu."
Giọng Cơ Khác lạnh lùng, không giận mà uy: "Sẽ không? Tại sao ngươi nói là sẽ không? Cơ Định Lam, ngoại trừ lạm dụng võ lực và quyền thế ngươi còn có thể làm gì? Mấy năm nay nếu không phải trẫm giúp ngươi áp chế, không biết ngươi đã sớm bị truy nã bao nhiêu lần? Lần này càng thêm hoang đường! Ngay cả Đại Lý Tự cũng dám tàn sát! Bọn họ đã làm sai điều gì mà cần ngươi đi huyết tẩy? Ngươi hoàn toàn không có lý trí, cũng không khống chế được chính bản thân! Nếu như ngươi không phải là nhi tử của trẫm, ngươi cho rằng ai có thể chịu được ngươi! Nếu trẫm không có ở đây..."
Mạch nhẹ trần đánh gãy lời ông, bình tĩnh không chút tình cảm nào, nói: "Ta không là con của ngươi."
Cơ Khác giận quá hóa cười: "Không quan tâm trẫm cũng không quan tâm đến Lâm Trì đó sao?"
Mạch Khinh Trần quay đầu, đôi mắt đen như mực giống Cơ Khác như đúc nhìn về phía ông: "Nàng ở đâu?"
Cơ Khác lại cười: "Không chịu để nàng rời đi thật sự là vì người có tình cảm với nàng ư? Hay chính là nói chẳng qua ngươi không bỏ được cảm giác có thể chạm vào? Lúc ngươi cường ngạnh giữ nàng lại, ngươi đã hỏi ý kiến của nàng chưa? Thật sự là nàng nguyện ý ở lại bên cạnh ngươi ư?"
"Ngươi cũng nghe rồi đấy, trẫm đã cho nàng lựa chọn, nàng thà đi theo Đỗ Nhược khốn khó, cũng không muốn ở lại bên cạnh ngươi sống cuộc sống cẩm y ngọc thực."
"Nàng không có tình cảm với ngươi."
Thân hình Mạch Khinh Trần lảo đảo, ánh mắt có đấu tranh mạnh mẽ và 一抹 thế nào cũng không giấu được vẻ ảm đạm.
Cơ Khác: "Ngươi chỉ mang đến cho người khác tổn thương, đau khổ và tuyệt vọng, muốn giết thì giết, nếu một ngày ngươi chạm vào nàng không có cảm giác, ngươi sẽ không chút lưu tình mà giết nàng..."
Mạch Khinh Trần: "Không..."
Đột nhiên Cơ Khác vỗ tay.
Một tiếng cổ cầm du dương vang lên ngoài điện, tiếng đàn như khóc như than, u oán tịch mịch, tiếng nhạc dần dần cất cao, cho đến thê lương, uyển chuyển như tiếng than đỗ quyên.
Thân hình Mạch Khinh Trần lảo đảo mạnh hơn.
Cơ Khác bình tĩnh nói: "Ngươi chưa quên, khúc nhạc này là do ai viết? Là ai đàn cho ngươi nghe?" Đột nhiên Mạch Khinh Trần quát to: "Dừng lại!"
Nhưng Cơ Khác không chịu dừng lại: "Mới qua không lâu, ngươi đã quên rồi sao?"
Mạch nhẹ trần: "Ta nói dừng lại!"
Hắn bóp trán, những ký ức hỗn loạn kia đang đánh vào đầu hắn, không ngừng ùa về không ngừng xé rách, đầu tựa như muốn nứt ra.
Mái tóc bạch kim của Mạch Khinh Trần tán loạn, ánh mắt rã rời, hắn quay lại mép giường.
Cơ Khác Từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt lạnh lùng dịu đi, giọng nói thấp gần như không thể nghe thấy: "Trẫm là vì tốt cho ngươi."
******************************************************************************
Bên ngoài ngàn dặm.
"Đi tiếp về hướng Bắc thì sẽ ra khỏi biên giới quốc gia."
Thủ lĩnh thị vệ nói: "Ra khỏi biên giới rồi thì đừng quay lại nữa."
Lâm Trì nhìn chân trời mênh mông, bọn họ giống như đã chạy rất nhiều ngày đường.
Đỗ Nhược ném một chiếc áo lông cho nàng, hỏi: "Có mệt không?"
Lâm Trì ghìm ngựa lại, sờ sờ bụng: "Có hơi đói."
Thị vệ đại ca thành thục nói: "Vậy chúng ta tìm một khách điếm nghỉ ngơi." Hình như nghĩ đến điều gì, dừng một lát mới nói: "Nhưng mà sau đêm nay mỗi người một ngả."
Lâm Trì gật đầu.
Vì thế nên tìm khách điếm ăn cơm.
Bà chủ khách điếm là một mỹ nhân eo thon mông đẹp, nói chuyện yêu kiều mềm mại, sau khi bưng lên một bàn thức ăn thì bắt đầu hỏi tới chuyện tình cảm của vị thị vệ đại ca kia.
Lâm Trì vùi đầu vào ăn, Tác Đồng múc canh cho nàng, chỉ là dường như Đỗ Nhược có điều suy nghĩ, cầm chiếc đũa.
Nửa khắc đồng hồ sau.
"Á..."
"Ặc..."
"Ưm..."
Thị vệ thứ nhất kêu lên ngã xuống đất, sau đó liên tiếp có người ngã xuống.
Bà chủ cầm một con dao đánh ngất thị vệ đại ca, dương dương tự đắc cười một tiếng: "Tiểu Trì, đã xong! Ta đã nói thuốc không có vấn đề mà!"
Lâm Trì nuốt xuống miếng bánh bao, một tay đè lên bàn, thân hình nhảy lên, đồng thời hai chân đá ngất một thị vệ còn chưa kịp phản ứng ngã xuống đất, mới lại đứng lên.
Bà chủ, hay nói là đại sư tỷ Cừu Uyển dùng sức đẩy tấm ván gỗ trong phòng bếp ra, nâng vị thủ lĩnh đại ca đi vào, Lâm Trì và Tác Đồng cũng như thế, không lâu sau đã ném tất cả thị vệ vào hầm.
Lâm Trì sờ lấy lệnh bài của đội trưởng thị vệ ném cho Đỗ Nhược, nói: "Ngươi đi đi."
Ánh mắt Đỗ Nhược phức tạp nhìn tấm lệnh bài, không nói lời nào.
Sắc trời sáng sủa, Lâm Trì phi thân lên ngựa, lại quay trở lại, Tác Đồng và sư tỷ đi bên cạnh nàng.
Biết được ý nghĩ của nàng, Tác Đồng chỉ nhẹ nhàng gật đầu, sư tỷ lại càng sờ đầu nàng cười nói: "Muốn làm gì sư tỷ đều ủng hộ muội, quan tâm lão làm cái khỉ gió gì"!
Hoàng đế Bắc Chu chỉ cho nàng hai con đường, nàng tự mình chọn điều thứ ba...
Đỗ Nhược nàng phải cứu!
Nhưng Mạch Khinh Trần... Nàng cũng không muốn bỏ lại hắn!
—— Không cần lo lắng, ta rất vui.
Đây là lời cuối cùng Mạch Khinh Trần nói với nàng, âm điệu cứng nhắc, cũng vô cớ làm cho tim nàng thắt lại.
Không nói lời nào rời đi lâu như vậy, Mạch Khinh Trần sẽ thế nào?
Khổ sở? Mất mát? Hay là...
Trên đường tới đây, xuyên suốt trong đầu Lâm Trì chỉ nghĩ đến Mạch Khinh Trần.
Nhưng mà...
Lâm Trì siết chặt dây cương, nhìn về phía người đến.
Một nhóm thị vệ lớn đứng trước người nàng, người dẫn đầu nói: "Lâm tiểu thư, tìm thấy ngươi thật không dễ chút nào."
Lâm trì: "Các ngươi..."
Đối phương lạnh lùng cười một tiếng nói: "Thánh thượng liệu sự như thần, quả nhiên ngươi không ngoan ngoãn rời đi. Đã như vậy, Thánh thượng nói, vậy thì không được giữ ngươi lại..."
"Người đâu! Giết nàng!"
Rời đi ư?
Không được quay lại nữa?
Nhưng bất kể như thế nào nàng cũng không muốn mất đi trí nhớ, làm một người mơ mơ hồ hồ.
Lâm Trì từ từ nắm chặt lòng bàn tay, khẽ khép mắt lại, nàng có thể yếu đuối có thể nhát gan có thể ham an nhàn, nhưng tuyệt sẽ không quên mối thù của phụ mẫu.
Phụ mẫu dưới cửu tuyền khó mà nhắm mắt, nàng lại một mình không buồn không lo còn tiếp tục sống tốt... Chỉ nghĩ thôi, đã không thể chấp nhận được.
Nhưng mà, Mạch Khinh Trần đâu...?
Lần đầu tiên cảm thấy bản thân có lẽ đã thích Mạch Khinh Trần, nếu như lại vội vã rời đi...
Hoàng đế bệ hạ ngồi phía trên vẫn nhàn nhã uống trà.
Thời gian uống cạn một chén trà trôi qua rất nhanh.
Hoàng đế đặt chén trà sứ trắng xuống, ánh mắt cúi xuống nhìn nàng: "Đã có quyết định chưa?"
Lâm Trì cắn môi, quyết định: "Ta..."
Một nén hương sau.
Lâm Trì được thị vệ trong cung đưa ra ngoài, nàng không nhìn thấy Hoàng hậu nương nương và Nhị hoàng tử, cũng không nhìn thấy Mạch Khinh Trần.
Lúc đưa nàng ra cửa, một nam tử trông giống tổng quản nói với nàng: "Cô nương chớ lo lắng, tất cả đều đã an bài ổn thỏa, cô nương chỉ cần làm theo lời bệ hạ nói, thì sẽ không có chuyện gì."
Lâm Trì gật đầu.
Nàng trở lại y quán, Đỗ Nhược đang thu dọn đồ đạc.
Hắn thấy nàng đi vào, có chút khác lạ: "Nàng... có chuyện gì sao?"
Lâm Trì mấp môi, đè thấp giọng: "Bây giờ đi theo ta."
Đỗ Nhược kinh ngạc: "Vì sao? Xảy ra chuyện gì?"
Bên ngoài có người thúc giục: "Xe ngựa đã đến, tốt nhất Lâm cô nương khẩn trương một chút."
Lâm Trì đáp lời.
Đỗ Nhược vừa nhìn ra bên ngoài, đó là quan phục Bắc Chu hắn không thể quen thuộc hơn, ý nghĩ hiện lên trong đầu, hắn chợt hiểu ra.
Vốn là Lâm Trì cũng không có thứ gì muốn thu dọn, liền ra cửa xoay người lên ngựa, Đỗ Nhược cũng đi theo nàng.
Vừa định lên đường, Lâm Trì lại nghe thấy tiếng gọi: "Tiểu thư."
Nàng sửng sốt, Tác Đồng cũng tới đây, nhưng lập tức bị thị vệ ngăn lại.
Lâm Trì nói: "Người đó là của ta..."
Tác Đồng tiếp lời: "....Ta là thị tòng của tiểu thư!"
Thị vệ thấy thế, lúc này mới thả Tác Đồng ra, Tác Đồng cưỡi ngựa, không nói hai lời liền đi theo bên cạnh Lâm Trì, giống như là lẽ đương nhiên.
Lâm Trì không nhịn được cười, tim từ từ ấm lên.
Nàng lập tức vung dây cương giục ngựa đi về phía cửa thành, trên đường quan binh mở đường nên rất thuận lợi, không gặp chút trở ngại nào. Chỉ là bọn họ làm với tốc độ cực nhanh, gần như là kiểu chạy trối chết.
Chạy điên cuồng mãi đến chừng một canh giờ, giữa lúc nghỉ ngơi, Đỗ Nhược uống một ngụm nước, khẽ hỏi nàng: "Là Thánh thượng để cho nàng rời đi? Vậy ông ta chẳng phải là..."
Biết chuyện nàng giúp ta vượt ngục...
Lâm Trì suy nghĩ một chút, gật đầu: "Ừ."
Sắc mặt Đỗ Nhược thay đổi mấy lần, không biết là vui hay buồn, cuối cùng thản nhiên nói: "Chúng ta đây là muốn đi đâu?"
Lâm Trì thành thật nói: "Không biết."
Đỗ Nhược cười phì một tiếng: "Cái gì cũng không biết mà nàng cứ dẫn ta đi như vậy? Nói vậy... điều này đại biểu cho ta có cơ hội sao?"
Lâm trì hạ mắt, nhẹ nhàng lắc đầu.
******************************************************************************
Tẩm điện Đông Cung.
Hoàng đế Bắc Chu Cơ Khác đứng ở mép giường, nhìn trưởng tử vừa mới tỉnh, ánh mắt sâu xa: "Nhớ ra chưa?"
Âm thanh vọng về trong không gian vắng vẻ.
Bỗng nhiên một cơn gió lạnh thổi qua, cuộn lên vạt áo vàng sáng và sợi tóc đen nhánh.
Người trên giường tựa như vừa tỉnh lại trong cơn ác mộng, từng sợi tóc bạch kim ướt mồ hôi dính vào thái dương, ánh mắt đáng sợ của hắn mờ mịt luống cuống, giống như một khối lưu ly vừa bị làm vỡ, từng tiếng từng tiếng vỡ phát ra, yếu ớt lại lạnh như băng.
"Đừng dọa hắn."
Ngón tay cực nhanh rút ngân châm ra, nữ tử dùng một sợi tơ bắt mạch, mặt không chút biến đổi nói: "Hắn vừa mới nhớ lại, bị ký ức ùa về quá sâu, thần chí không rõ, có thể bây giờ không thể trả lời ngài được."
Giọng nói Cơ Khác ôn hòa lễ độ: "Làm phiền Thẩm cốc chủ."
Hồi Xuân cốc là thần y cốc nổi danh thiên hạ, khi còn bé Cơ Khác từng bị trúng độc, bị độc tố hành hạ liên tục mấy năm, chính là cốc chủ đời trước của Hồi Xuân cốc Thẩm Thiên Hành giúp hắn trị bệnh, cho nên đối với Hồi Xuân cốc hắn vẫn luôn rất lễ độ.
Nữ tử cười nhạt nói: "Không cần khách khí như vậy, theo như bối phận hắn cũng coi như là biểu đệ của ta, hơn nữa..." Nàng xòe tay, nói như chuyện đương nhiên: "Chẩn phí."
Cơ Khác hắng giọng, lập tức có người cầm một hộp ngân phiếu tiến lên.
Cốc chủ Thẩm đương nhiệm của Hồi Xuân cốc rất biết cách đếm ngân phiếu, nhanh chóng nhét vào ngực, mặt mày hớn hở: "Quả nhiên hoàng gia nhất định ra tay hòa phóng, có điều..." Thẩm Tri Ly liếc mắt nhìn Mạch Khinh Trần không thể bình tĩnh được trên giường, do dự: ".... Làm cho hắn nhớ ra thực sự tốt hay sao?"
Cơ Khác bình thản nói: "Sớm muộn nó cũng muốn nhớ lại thôi, trước khi nó dẫm lên vết xe đổ."
Thẩm Tri Ly: "Nữ tử đó... ngài đưa đi rồi?"
Cơ Khác gật đầu.
Thẩm Tri Ly nhíu mày: "Như vậy hình như không tốt, dù sao khó lắm mới được gặp gỡ một..."
Cơ Khác chậm rãi lắc đầu, giọng nói cực kỳ bình tĩnh: "Không giống nhau. Nó chỉ cần một nữ nhân có thể một lòng với nó, mẫu hẫu nó đã từng nói với trẫm, nữ nhân kia cũng không thích nó, chỉ vì bị ép buộc mới ở lại, cho dù là nhất thời động tâm thì làm sao? Huống chi Định Lam còn đã làm với nàng... Cuối cùng thương tổn sẽ chỉ là Định Lam..."
Dù sao cũng là chuyện nhà người khác, huống hồ còn là gia sự hoàng gia, Thẩm Tri Ly suy nghĩ một chút, cuối cũng vẫn không khuyên nữa, rời đi.
Lúc Thẩm Tri Ly rời khỏi, giọng nói Cơ Khác chợt vang lên, mang theo mấy phần mệt mỏi: "Rốt cuộc có biện pháp nào nữa có thể làm cho nó có tri giác lại không?"
Thẩm Tri Ly ho khan: "Trên lý thuyết mà nói thì có, nhưng không phải ta vẫn đang nghiên cứu sao? Chứng bệnh sau khi sinh ra là khó giải quyết nhất, nội trong thời gian ngắn là không có biện pháp, có điều đúng dịp sư huynh ta cảm thấy hứng thú, nói bằng lòng nghiên cứu cùng ta, vừa rồi ra đã lấy máu của nữ tử kia và Đại điện hạ, hi vọng mấy năm nữa có thể có tiến triển..."
Ngay cả Thẩm Tri Ly cũng nói như vậy, Cơ Khác không miễn cưỡng nữa, chỉ khẽ thở dài.
"Ta... nơi này là đâu..."
Tiếng thì thào lạnh lẽo.
Đột nhiên Cơ Khác nhìn lên: "Con tỉnh rồi?"
Người trên giường đờ đẫn nhìn sang, tầm mắt dừng lại trên người Cơ Khác, nhưng không ấm lên chút nào, vẫn lạnh như băng, chỉ là ánh mắt không yên, dường như đấu tranh kịch liệt thứ gì.
"Nhớ ra rồi?"
Mạch Khinh Trần tựa lên ván giường, gỗ hồng đàn không chịu nổi lực của tay hắn vỡ vụn ra từng tấc, chợt Mạch Khinh Trần đứng dậy, khó nhọc nói: "...Lâm Trì đâu?"
Cơ Khác khẽ kinh ngạc, ngay sau đó cười một tiếng: "Đã đi rồi."
Mạch Khinh Trần định bước ra cửa, lại nghe Cơ Khác nói: "Chẳng lẽ ngươi muốn đi tìm nàng ta thật sao? Nếu đã nhớ lại, vậy chuyện kia hẳn ngươi vẫn chưa quên... Ngươi còn muốn xảy ra lần nữa sao?
Nghe vậy, bước chân Mạch Khinh Trần chậm lại: "Sẽ không đâu."
Giọng Cơ Khác lạnh lùng, không giận mà uy: "Sẽ không? Tại sao ngươi nói là sẽ không? Cơ Định Lam, ngoại trừ lạm dụng võ lực và quyền thế ngươi còn có thể làm gì? Mấy năm nay nếu không phải trẫm giúp ngươi áp chế, không biết ngươi đã sớm bị truy nã bao nhiêu lần? Lần này càng thêm hoang đường! Ngay cả Đại Lý Tự cũng dám tàn sát! Bọn họ đã làm sai điều gì mà cần ngươi đi huyết tẩy? Ngươi hoàn toàn không có lý trí, cũng không khống chế được chính bản thân! Nếu như ngươi không phải là nhi tử của trẫm, ngươi cho rằng ai có thể chịu được ngươi! Nếu trẫm không có ở đây..."
Mạch nhẹ trần đánh gãy lời ông, bình tĩnh không chút tình cảm nào, nói: "Ta không là con của ngươi."
Cơ Khác giận quá hóa cười: "Không quan tâm trẫm cũng không quan tâm đến Lâm Trì đó sao?"
Mạch Khinh Trần quay đầu, đôi mắt đen như mực giống Cơ Khác như đúc nhìn về phía ông: "Nàng ở đâu?"
Cơ Khác lại cười: "Không chịu để nàng rời đi thật sự là vì người có tình cảm với nàng ư? Hay chính là nói chẳng qua ngươi không bỏ được cảm giác có thể chạm vào? Lúc ngươi cường ngạnh giữ nàng lại, ngươi đã hỏi ý kiến của nàng chưa? Thật sự là nàng nguyện ý ở lại bên cạnh ngươi ư?"
"Ngươi cũng nghe rồi đấy, trẫm đã cho nàng lựa chọn, nàng thà đi theo Đỗ Nhược khốn khó, cũng không muốn ở lại bên cạnh ngươi sống cuộc sống cẩm y ngọc thực."
"Nàng không có tình cảm với ngươi."
Thân hình Mạch Khinh Trần lảo đảo, ánh mắt có đấu tranh mạnh mẽ và 一抹 thế nào cũng không giấu được vẻ ảm đạm.
Cơ Khác: "Ngươi chỉ mang đến cho người khác tổn thương, đau khổ và tuyệt vọng, muốn giết thì giết, nếu một ngày ngươi chạm vào nàng không có cảm giác, ngươi sẽ không chút lưu tình mà giết nàng..."
Mạch Khinh Trần: "Không..."
Đột nhiên Cơ Khác vỗ tay.
Một tiếng cổ cầm du dương vang lên ngoài điện, tiếng đàn như khóc như than, u oán tịch mịch, tiếng nhạc dần dần cất cao, cho đến thê lương, uyển chuyển như tiếng than đỗ quyên.
Thân hình Mạch Khinh Trần lảo đảo mạnh hơn.
Cơ Khác bình tĩnh nói: "Ngươi chưa quên, khúc nhạc này là do ai viết? Là ai đàn cho ngươi nghe?" Đột nhiên Mạch Khinh Trần quát to: "Dừng lại!"
Nhưng Cơ Khác không chịu dừng lại: "Mới qua không lâu, ngươi đã quên rồi sao?"
Mạch nhẹ trần: "Ta nói dừng lại!"
Hắn bóp trán, những ký ức hỗn loạn kia đang đánh vào đầu hắn, không ngừng ùa về không ngừng xé rách, đầu tựa như muốn nứt ra.
Mái tóc bạch kim của Mạch Khinh Trần tán loạn, ánh mắt rã rời, hắn quay lại mép giường.
Cơ Khác Từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt lạnh lùng dịu đi, giọng nói thấp gần như không thể nghe thấy: "Trẫm là vì tốt cho ngươi."
******************************************************************************
Bên ngoài ngàn dặm.
"Đi tiếp về hướng Bắc thì sẽ ra khỏi biên giới quốc gia."
Thủ lĩnh thị vệ nói: "Ra khỏi biên giới rồi thì đừng quay lại nữa."
Lâm Trì nhìn chân trời mênh mông, bọn họ giống như đã chạy rất nhiều ngày đường.
Đỗ Nhược ném một chiếc áo lông cho nàng, hỏi: "Có mệt không?"
Lâm Trì ghìm ngựa lại, sờ sờ bụng: "Có hơi đói."
Thị vệ đại ca thành thục nói: "Vậy chúng ta tìm một khách điếm nghỉ ngơi." Hình như nghĩ đến điều gì, dừng một lát mới nói: "Nhưng mà sau đêm nay mỗi người một ngả."
Lâm Trì gật đầu.
Vì thế nên tìm khách điếm ăn cơm.
Bà chủ khách điếm là một mỹ nhân eo thon mông đẹp, nói chuyện yêu kiều mềm mại, sau khi bưng lên một bàn thức ăn thì bắt đầu hỏi tới chuyện tình cảm của vị thị vệ đại ca kia.
Lâm Trì vùi đầu vào ăn, Tác Đồng múc canh cho nàng, chỉ là dường như Đỗ Nhược có điều suy nghĩ, cầm chiếc đũa.
Nửa khắc đồng hồ sau.
"Á..."
"Ặc..."
"Ưm..."
Thị vệ thứ nhất kêu lên ngã xuống đất, sau đó liên tiếp có người ngã xuống.
Bà chủ cầm một con dao đánh ngất thị vệ đại ca, dương dương tự đắc cười một tiếng: "Tiểu Trì, đã xong! Ta đã nói thuốc không có vấn đề mà!"
Lâm Trì nuốt xuống miếng bánh bao, một tay đè lên bàn, thân hình nhảy lên, đồng thời hai chân đá ngất một thị vệ còn chưa kịp phản ứng ngã xuống đất, mới lại đứng lên.
Bà chủ, hay nói là đại sư tỷ Cừu Uyển dùng sức đẩy tấm ván gỗ trong phòng bếp ra, nâng vị thủ lĩnh đại ca đi vào, Lâm Trì và Tác Đồng cũng như thế, không lâu sau đã ném tất cả thị vệ vào hầm.
Lâm Trì sờ lấy lệnh bài của đội trưởng thị vệ ném cho Đỗ Nhược, nói: "Ngươi đi đi."
Ánh mắt Đỗ Nhược phức tạp nhìn tấm lệnh bài, không nói lời nào.
Sắc trời sáng sủa, Lâm Trì phi thân lên ngựa, lại quay trở lại, Tác Đồng và sư tỷ đi bên cạnh nàng.
Biết được ý nghĩ của nàng, Tác Đồng chỉ nhẹ nhàng gật đầu, sư tỷ lại càng sờ đầu nàng cười nói: "Muốn làm gì sư tỷ đều ủng hộ muội, quan tâm lão làm cái khỉ gió gì"!
Hoàng đế Bắc Chu chỉ cho nàng hai con đường, nàng tự mình chọn điều thứ ba...
Đỗ Nhược nàng phải cứu!
Nhưng Mạch Khinh Trần... Nàng cũng không muốn bỏ lại hắn!
—— Không cần lo lắng, ta rất vui.
Đây là lời cuối cùng Mạch Khinh Trần nói với nàng, âm điệu cứng nhắc, cũng vô cớ làm cho tim nàng thắt lại.
Không nói lời nào rời đi lâu như vậy, Mạch Khinh Trần sẽ thế nào?
Khổ sở? Mất mát? Hay là...
Trên đường tới đây, xuyên suốt trong đầu Lâm Trì chỉ nghĩ đến Mạch Khinh Trần.
Nhưng mà...
Lâm Trì siết chặt dây cương, nhìn về phía người đến.
Một nhóm thị vệ lớn đứng trước người nàng, người dẫn đầu nói: "Lâm tiểu thư, tìm thấy ngươi thật không dễ chút nào."
Lâm trì: "Các ngươi..."
Đối phương lạnh lùng cười một tiếng nói: "Thánh thượng liệu sự như thần, quả nhiên ngươi không ngoan ngoãn rời đi. Đã như vậy, Thánh thượng nói, vậy thì không được giữ ngươi lại..."
"Người đâu! Giết nàng!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.