Quyển 1 - Chương 66: chương 55
Duy Hòa Tống Tử
04/05/2018
Đêm khuya, ve kêu râm rang, tiếng lá đung đưa sột xoạt trong gió.
Không.
Chàng sẽ khỏe lại thôi.
Lâm Trì đưa tay lau nước mắt.
Vết thương trên chân sẽ khỏi, về Dương Minh nhờ thần y khám cho chàng, nhuộm tóc, nuôi chàng béo lên, thật ra tình trạng vẫn chưa tệ lắm.
Dù hoàn cảnh có khó khăn đến mấy, rồi cũng sẽ tốt lên.
... Trong tuyệt vọng, Lâm Trì vẫn luôn tin như vậy.
Quan trọng là dù Mạch Khinh Trần có thay đổi thế nào, nàng vẫn thích hắn.
"Khinh Trần..."
Nàng bất giác gọi tên hắn, như chỉ có gọi như vậy mới có thể an tâm.
Lâm Trì siết chặt vòng ôm rồi mê mang vào giấc ngủ. Cánh cửa bằng gỗ đột nhiên bị đẩy mở...
"Là ả! Ả dân phụ đanh đá này!"
Bảy tám nông phu mang công cụ làm nông hung hãn xông vào.
Tên cầm đầu còn chưa hết bầm trên miệng, hung dữ nhìn chằm chằm hai người: "Hôm nay thế nào lão tử cũng phải cho các ngươi biết tay! Mọi người trong thôn đã ngủ, không ai cứu được các ngươi... Á..."
Còn chưa nói xong hắn đã bị Lâm Trì đá ngay một cước vào sườn!
"Ngươi..."
Lâm Trì nhanh nhẹn nhảy xuống giường, trở tay đánh gãy cây đao vừa chém tới, ra sức lên gối trúng vào bụng đối phương, rồi lấy sống đao đánh vào hai tên xông tới sau lưng, Nàng hơi khựng lại, lùi sâu về sau né tránh năm tên công kích, đồng thời bay lên đá bọn chúng không chút nương tay.
Trong nháy mắt, Lâm Trì đánh sáu tên bò dưới đất.
Đã lâu không động thủ, có điều hình như còn chưa quen, Lâm Trì vừa phủi tay vừa nghĩ: Còn sót mấy tên?
Lúc nàng còn đang suy nghĩ, bên cạnh truyền tới một câu khiến đầu óc Lâm Trì trống rỗng.
"Bỏ đao xuống! Không được nhúc nhích! Nếu không ta giết hắn ngay!"
Lâm Trì chậm rãi xoay lại, một tên nông phu đang kề đao lên cổ Mạch Khinh Trần, mặt hung dữ nhìn nàng.
Mặt Mạch Khinh Trần trắng xanh không huyết sắc, con ngươi không tiêu cự khẽ khép lại.
Lâm Trì từ từ buông đao xuống.
Nông phu thấy Lâm Trì ngoan ngoãn nghe lời đứng im, không khỏi đắc ý: "Muốn cứu hắn thì làm như ta bảo!"
Nhìn từ phía Lâm Trì thấy cổ áo Mạch Khinh Trần hơi mở để lộ cần cổ trắng noãn, bị lưỡi đao lóe sáng ép sát trong gang tấc, như có thể bị cắt đứt bất cứ lúc nào.
"... Làm thế nào ngươi mới chịu thả chàng?" Nàng chậm chạp mở miệng.
Lâm Trì đứng đó, mắt nàng trải qua một khoảng thời gian ăn gió nằm sương vẫn trong trẻo, ngũ quan mềm mại cũng dần hiện rõ, như những nét vẽ tỉ mỉ, tinh tế lẫn trong một bức tranh thô kệch, đơn giản mà duyên dáng.
Gió đêm thổi tung lọn tóc nàng, phác họa độ cong trên gương mặt nàng, biểu cảm lạnh nhạt, khó gần của nàng khiến người ta ngứa ngáy.
Nàng cũng giống như nam nhân này, ở một nơi hẻo lánh thế càng có cảm giác quá xuất chúng.
Nhưng càng như thế càng khiến người ta hưng phấn.
Tên nông phu bất giác nuốt nước miếng: "Vậy ngươi cởi y phục trước đi."
Lâm Trì khựng lại.
Trong ánh mắt tên nông phu đó, nàng thấy có gì đó rất quen.
Khống chế hắn rất dễ, nhưng nàng không thể bảo đảm có thể giữ an toàn cho Mạch Khinh Trần, hơn nữa một tên khác cũng đã đứng bên cạnh nàng từ lúc nào không hay.
Lâm Trì tối sầm mắt.
Nhưng... Cũng không phải không có cách.
Con người luôn có lúc sẽ lơ là, mà khoảnh khắc dễ lơ là nhất là...
Tên nông phu gập tay lại để đao càng sát cổ: "Sao ngươi còn đứng ngẩn ra đó, cởi cho ta, chẳng lẽ ngươi mặc kệ hắn?"
Thanh đao bén ngót kéo một đường hằn máu trên cổ Mạch Khinh Trần.
Gần như cùng lúc hắn cử động, Lâm Trì kéo vạt áo.
Nông phu tham lam nhìn da thịt của Lâm Trì, đôi con ngươi dâm tà không nháy một cái, Lâm Trì lấy tay chạm vào áo ngoài.
Một tên khác nhịn không được đưa tay chạm vào người nàng...
"Ầm" một tiếng, máu bắn tung tóe!
Lâm Trì còn chưa phản ứng kịp đã thấy một dáng người quen thuộc ngồi thẳng dậy.
"Tại sao?" Một tên hỏi.
Ánh trăng ảm đạm vương trên trường sam của Mạch Khinh Trần, chiếc áo trắng ướt sũng màu máu, khuôn mặt chìm trong bóng tối khó phân biệt.
Hắn nâng tay phải, trên tay hắn đang cầm một vật với vô số tơ máu màu nâu đỏ, từng giọt từng giọt len qua khe hở ngón tay rơi xuống, đọng trên mặt đất một vũng loang lổ.
Hắn mở đôi mắt trống rỗng, hai má vấy máu đẹp không thể tả.
Trong nháy mắt, tên nông phu uy hiếp Mạch Khinh Trần lúc trước không thể tin mở to đôi mắt, vì trước ngực hắn không biết lúc nào xuất hiện một lỗ thủng kinh dị, máu vẫn đang trào thành dòng, hoang đường mà có thật, hắn như đang nhìn thấy ác quỷ ăn tim người chỉ có trong thoại bản, muôn phần hoảng sợ, có điều đáng tiếc hắn đã không còn cơ hội nói một lời nào nữa.
- Hắn, đã chết.
Lâm Trì không có cách nào hình dung cảm xúc của nàng trong khoảnh khắc chứng kiến cảnh ấy.
Mạch Khinh Trần từ từ siết chặt bàn tay, trái tim bị bóp nát vang tiếng vỡ nát yếu ớt, nổ tung thành vô số dúm máu rơi xuống đất.
Tên nông phu đang chạm vào Lâm Trì bị dọa không còn chút máu, la một tiếng thất thanh rồi xoay người bỏ chạy, Mạch Khinh Trần tiện tay nhặt thanh đao ném sang, thanh đao hướng về phía vai hắn.
Cánh tay chạm vào Lâm Trì rơi xuống đất!
Trong nháy mắt bốn phía im ắng không một tiếng động.
Gió đêm vẫn lặng lẽ thổi qua gò má, người lạnh, đến cả máu trong người cũng sắp đông kết thành băng.
Mây đen u ám thấp thoáng dừng bên khung cửa sổ.
Y phục thấm máu ánh màu trầm, thăm thẳm như khói.
Tiếng két... Vang lên, Mạch Khinh Trần đẩy xe lăn đến trước mặt đối phương.
Nông phu ôm bên tay bị chém, hoảng sợ như nhìn thấy Tu La, nước mắt giàn giụa, chân mềm nhũn bất động: "Tha cho tôi, tha cho tôi đi, cầu xin ngươi, đừng..."
Lâm Trì hồi phục tinh thần, thốt lên: "Khinh Trần!"
Nhưng dường như Mạch Khinh Trần không nghe thấy, hắn bình tĩnh duỗi tay về phía tên nông phu.
"Đừng mà..."
Lâm Trì tóm lấy tay Mạch Khinh Trần, cảm xúc trong lòng nàng lúc này phức tạp đến cả nàng cũng không rõ: "Ta không sao... Đủ rồi..."
"Để ta giết hắn."
Giọng hắn trầm mà rét lạnh, không cao không thấp, nhưng đủ khiến người ta phát run.
Vết máu loang lổ trên người hắn càng khiến người ta sởn gai ốc.
Lâm Trì ôm lấy Mạch Khinh Trần, nằm trên vai hắn.
Bấy giờ nàng mới thấy Mạch Khinh Trần đang cắn môi, cơ thể cũng xúc động đến mức run lên khe khẽ.
Lâm Trì không dám nhìn hắn nữa, nhắm mắt lại, nhẹ giọng trấn an hắn: "Ta thật sự không sao, Khinh Trần..."
Tên nông phu lúc này mới phản ứng kịp, chạy ra ngoài.
Mạch Khinh Trần vẫn để tay trên không một lúc, rồi hắn xoay người đối diện với Lâm Trì, đưa tay trái còn sạch chỉnh lại y phục cho nàng. Sau đó lại ngẩng đầu hỏi nàng: "Tại sao?"
Rõ ràng vừa làm chuyện cực kỳ tàn nhẫn, nhưng mắt hắn vẫn thuần khiết, sạch sẽ, sáng long lanh như bầu trời trong suốt mênh mông, không có sợ hãi nên có khi tàn sát, bình thản như uống nước, ăn cơm, đi ngủ.
Tim Lâm Trì đập nhanh hơn, định giải thích: "Không phải như thế, ta định... Chàng không nhất thiết phải..." Giết người.
Từng lọn tóc bạc rũ xuống trên vai Mạch Khinh Trần, càng làm tăng thêm vẻ gầy yếu, mong manh của hắn: "Nàng nghĩ ta không thể bảo vệ nàng?"
Giọng hắn vẫn bình tĩnh, phiêu tán trong gió bất giác run rẩy, khiến lời nói của hắn nghe có vẻ rất... Đau khổ.
"Không phải..."
Mạch Khinh Trần nện tay vào tường, như đang trút hết phẫn nộ vào đó.
Lần đầu tiên Lâm Trì thấy Mạch Khinh Trần thể hiện cảm xúc kịch liệt như thế, nhưng nàng không biết tại sao hắn tức giận đến vậy.
Lâm Trì bất ngờ bị hắn hôn.
Môi chạm môi, lạnh ngắt.
Họ đã hôn rất nhiều lần, nhưng đây là lần đầu nàng nếm được tư vị đau khổ trên môi hắn.
Dù đau khổ vẫn khiến nàng lưu luyến.
Nàng thích Mạch Khinh Trần, chuyện này không cần phải nghi ngờ.
Tay Mạch Khinh Trần chạm vào nàng, nàng bỗng thấy không đúng bèn đẩy hắn ra, chạm vào tay hắn mới phát hiện tay dính máu vẫn có rất nhiều vết thương.
Nàng hiểu rõ thể chất của Mạch Khinh Trần, dù hắn có sức mạnh hơn người, nhưng vết thương và cả bệnh đều lâu khỏi, chậm hơn người bình thường rất nhiều, nếu xử lý chậm vết thương sẽ kéo dài rất lâu mới khép lại.
Lâm Trì ngừng lại nói: "Ta giúp chàng băng bó vết thương đã."
"Không cần."
" Mạch Khinh Trần!"
Mạch Khinh Trần gạt tay Lâm Trì: "Ta nói không cần!"
Lời vừa ra khỏi miệng, không chỉ Lâm Trì mà cả Mạch Khinh Trần cũng bị dọa.
Lâm Trì bình tĩnh lại, vẫn kềm giọng nói: "... Bây giờ không cần thì lát nữa ta băng cho chàng, chỗ này chúng ta cũng không ở lâu được nữa."
Không thể ở lâu được nữa.
Giết người rồi, sáng sớm mai, không, nói không chừng người khởi binh vấn tội sẽ đến nhanh thôi, nhất định phải đi khỏi đây.
Lâm Trì cúi đầu nhìn thi thể bị khoét tim, im lặng nhắm mắt lại.
Dù trước đó, nàng cũng có kích động muốn giết hắn, nhưng thấy hắn bị giết thảm thiết rồi phơi thây trước mặt thế này, nàng vẫn bất giác thấy kinh hãi.
Buổi tối nhiều năm trước chứng kiến xác người nằm la liệt vẫn để lại ám ảnh trong lòng nàng, nàng không thích người chết, càng không thích giết người, tình huống này bất luận thế nào cũng khó mà chấp nhận.
Nhưng trong tình huống lúc nãy, nàng không thể trách Mạch Khinh Trần.
Bàn tay đang nắm chặt dần thả lỏng, chìa khóa rơi khỏi tay.
Những tháng ngày bình yên cuối cùng cũng chấm dứt.
Lâm Trì hít sâu, đẩy cửa ra, gói ghém sơ đồ đạc.
******************************************************************************
Mạch Khinh Trần im lặng ngồi trong phòng.
Trong phòng, mùi máu vẫn chưa tan, đương nhiên đối với hắn mùi máu có nồng đến mấy cũng chỉ thoang thoảng, thậm chí hắn không nghe được mùi gì.
Rõ ràng chỉ ngửi thấy mùi rất nhẹ, nhưng sao hắn lại thấy phẫn nộ đến thế.
Nghe thấy tiếng bước chân bận rộn của Lâm Trì, hắn định giải thích nhưng không nhích được một bước.
Sao cảm xúc của hắn lại mâu thuẫn thế này.
Nhưng hắn biết rõ, những cảm xúc này nảy sinh trước khi sự việc xảy ra.
Tại sao Lâm Trì không cầu cứu hắn? Tại sao Lâm Trì lại chịu thỏa hiệp với chúng?
Hắn không thấy đường, chỉ biết phân biệt bằng tiếng động, lúc ấy hắn không biết chúng đang làm gì với nàng, cảm xúc kích động mãnh liệt thôi thúc hắn giết chúng, nhưng có ích gì...
Có lẽ Lâm Trì vẫn cảm thấy hắn vô dụng.
Nàng sẽ nhanh chóng thấy hắn phiền, sau đó...
Từng con quạ bay xẹt trên không, thoáng ẩn hiện tạo thành những bóng trắng chập chờn trong màn đêm bất tận.
Khi Lâm Trì từ sân vào nhà vẫn thấy Mạch Khinh Trần ngồi đó. Nàng đeo túi y phục trên lưng, kiểm tra trong phòng một chút, nàng nghĩ ngợi rồi lấy một tấm vải bạc phủ lên người Mạch Khinh Trần, sau cùng nhìn thoáng qua gian phòng mà họ từng ở thời gian qua.
Căn phòng cũ, đơn sơ, không xa hoa nhưng nàng đã sống những tháng ngày thỏa mãn nhất đời mình.
Lâm Trì thu hồi ánh mắt, đỡ Mạch Khinh Trần ra ngoài.
Đường núi trong thôn xốc xếch khó đi, Mạch Khinh Trần không nói một câu, Lâm Trì cũng im lặng.
Đường dài, Lâm Trì hơi đói, nhưng lại không muốn ăn, cúi đầu bất ngờ nhìn Mạch Khinh Trần.
Hắn nghiêng đầu, đang tựa vào vai nàng ngủ thiếp đi.
Mái tóc bạc của hắn uốn lượn trên khuỷu tay, một vài lọn tóc che phủ khuôn mặt, trông cực đẹp.
Lâm Trì dừng lại, bước đến trước mặt Mạch Khinh Trần, đưa tay vén tóc hắn ra sau gáy, nàng làm tấm vải trượt lên trên, vừa khéo để lộ tay Mạch Khinh Trần, tay hắn loang lổ vết máu, nàng cẩn thận đặt tay hắn ngay ngắn, rồi lấy rượu thuốc và vải ướt xử lí vết thương cho hắn.
Ngẫm lại, Mạch Khinh Trần không muốn để nàng xử lí vết thương có lẽ vì tự trọng, nhưng có lúc lòng tự trọng của hắn cao đến mức chỉ chạm khẽ cũng như giẫm phải mìn.
Cứng nhắc làm một loạt các động tác, suy nghĩ của nàng thoáng chốc bay xa.
Đó là lúc họ vừa quen không bao lâu.
Lâm Trì tỉnh lại trong lòng Mạch Khinh Trần, cảm nhận được độ ấm trên tay hắn truyền tới, bình an vượt qua kỳ nguyệt sự, nàng vui đến mức mất cảnh giác: "Mạch Khinh Trần, sau này huynh có bị thương hoặc bệnh cần ta giúp, ta nhất định không từ chối huynh!"
Mạch Khinh Trần vẫn duy trì động tác, hơi nhếch mắt: "Không cần đâu."
Lâm Trì: "Hả?"
Mạch Khinh Trần: "Ta sẽ không bị thương."
Lâm Trì bất mãn than thở: "Này này, chưa chắc đâu nhé!"
Mạch Khinh Trần dừng một chút: "... Cũng chẳng biết đau."
Khi đó nàng còn chưa thích Mạch Khinh Trần, nhìn mặt hắn không biểu cảm gì, nàng thầm nghĩ, chờ khi tên khốn này bị thương nhất định sẽ giở chút thủ đoạn khiến hắn chảy thêm chút máu! Cái bản mặt không biểu cảm này trông thật đáng ghét!
Nhưng bây giờ.
Lâm Trì ước gì mình có thể như năm đó, ít nhất khi ấy nàng không phải đau lòng như bây giờ.
Lâm Trì xử lí vết thương xong tiếp tục đỡ Mạch Khinh Trần lên đường.
Động tác của nàng quá nhanh nên không phát hiện Mạch Khinh Trần ngồi trên xe lăn đang cắn môi, nhíu mày, tay còn lại nắm chặt trong ống tay áo.
Nàng đẩy Mạch Khinh Trần đi mấy canh giờ tới được trấn trên.
Để đề phòng có phiền phức, Lâm Trì thuê khách điếm, ra phố mua ít y phục nam tử, cải trang thành nam tử an toàn hơn nữ tử nhiều.
Lâm Trì chọn y phục xong định trả tiền thì đột nhiên nghe tiếng nói quen thuộc mà vội vàng.
Còn chưa phản ứng kịp đã bị ôm lấy.
"Tiểu thư, rốt cuộc tôi cũng tìm thấy cô rồi!" Chữ cuối cùng nói ra không tài nào che dấu được sự xúc động đến sắp khóc của người nọ.
Lâm Trì định vùng vẫy thì ngừng hẳn, nàng do dự một chốc rồi dò hỏi: "Sách Đồng?"
Không.
Chàng sẽ khỏe lại thôi.
Lâm Trì đưa tay lau nước mắt.
Vết thương trên chân sẽ khỏi, về Dương Minh nhờ thần y khám cho chàng, nhuộm tóc, nuôi chàng béo lên, thật ra tình trạng vẫn chưa tệ lắm.
Dù hoàn cảnh có khó khăn đến mấy, rồi cũng sẽ tốt lên.
... Trong tuyệt vọng, Lâm Trì vẫn luôn tin như vậy.
Quan trọng là dù Mạch Khinh Trần có thay đổi thế nào, nàng vẫn thích hắn.
"Khinh Trần..."
Nàng bất giác gọi tên hắn, như chỉ có gọi như vậy mới có thể an tâm.
Lâm Trì siết chặt vòng ôm rồi mê mang vào giấc ngủ. Cánh cửa bằng gỗ đột nhiên bị đẩy mở...
"Là ả! Ả dân phụ đanh đá này!"
Bảy tám nông phu mang công cụ làm nông hung hãn xông vào.
Tên cầm đầu còn chưa hết bầm trên miệng, hung dữ nhìn chằm chằm hai người: "Hôm nay thế nào lão tử cũng phải cho các ngươi biết tay! Mọi người trong thôn đã ngủ, không ai cứu được các ngươi... Á..."
Còn chưa nói xong hắn đã bị Lâm Trì đá ngay một cước vào sườn!
"Ngươi..."
Lâm Trì nhanh nhẹn nhảy xuống giường, trở tay đánh gãy cây đao vừa chém tới, ra sức lên gối trúng vào bụng đối phương, rồi lấy sống đao đánh vào hai tên xông tới sau lưng, Nàng hơi khựng lại, lùi sâu về sau né tránh năm tên công kích, đồng thời bay lên đá bọn chúng không chút nương tay.
Trong nháy mắt, Lâm Trì đánh sáu tên bò dưới đất.
Đã lâu không động thủ, có điều hình như còn chưa quen, Lâm Trì vừa phủi tay vừa nghĩ: Còn sót mấy tên?
Lúc nàng còn đang suy nghĩ, bên cạnh truyền tới một câu khiến đầu óc Lâm Trì trống rỗng.
"Bỏ đao xuống! Không được nhúc nhích! Nếu không ta giết hắn ngay!"
Lâm Trì chậm rãi xoay lại, một tên nông phu đang kề đao lên cổ Mạch Khinh Trần, mặt hung dữ nhìn nàng.
Mặt Mạch Khinh Trần trắng xanh không huyết sắc, con ngươi không tiêu cự khẽ khép lại.
Lâm Trì từ từ buông đao xuống.
Nông phu thấy Lâm Trì ngoan ngoãn nghe lời đứng im, không khỏi đắc ý: "Muốn cứu hắn thì làm như ta bảo!"
Nhìn từ phía Lâm Trì thấy cổ áo Mạch Khinh Trần hơi mở để lộ cần cổ trắng noãn, bị lưỡi đao lóe sáng ép sát trong gang tấc, như có thể bị cắt đứt bất cứ lúc nào.
"... Làm thế nào ngươi mới chịu thả chàng?" Nàng chậm chạp mở miệng.
Lâm Trì đứng đó, mắt nàng trải qua một khoảng thời gian ăn gió nằm sương vẫn trong trẻo, ngũ quan mềm mại cũng dần hiện rõ, như những nét vẽ tỉ mỉ, tinh tế lẫn trong một bức tranh thô kệch, đơn giản mà duyên dáng.
Gió đêm thổi tung lọn tóc nàng, phác họa độ cong trên gương mặt nàng, biểu cảm lạnh nhạt, khó gần của nàng khiến người ta ngứa ngáy.
Nàng cũng giống như nam nhân này, ở một nơi hẻo lánh thế càng có cảm giác quá xuất chúng.
Nhưng càng như thế càng khiến người ta hưng phấn.
Tên nông phu bất giác nuốt nước miếng: "Vậy ngươi cởi y phục trước đi."
Lâm Trì khựng lại.
Trong ánh mắt tên nông phu đó, nàng thấy có gì đó rất quen.
Khống chế hắn rất dễ, nhưng nàng không thể bảo đảm có thể giữ an toàn cho Mạch Khinh Trần, hơn nữa một tên khác cũng đã đứng bên cạnh nàng từ lúc nào không hay.
Lâm Trì tối sầm mắt.
Nhưng... Cũng không phải không có cách.
Con người luôn có lúc sẽ lơ là, mà khoảnh khắc dễ lơ là nhất là...
Tên nông phu gập tay lại để đao càng sát cổ: "Sao ngươi còn đứng ngẩn ra đó, cởi cho ta, chẳng lẽ ngươi mặc kệ hắn?"
Thanh đao bén ngót kéo một đường hằn máu trên cổ Mạch Khinh Trần.
Gần như cùng lúc hắn cử động, Lâm Trì kéo vạt áo.
Nông phu tham lam nhìn da thịt của Lâm Trì, đôi con ngươi dâm tà không nháy một cái, Lâm Trì lấy tay chạm vào áo ngoài.
Một tên khác nhịn không được đưa tay chạm vào người nàng...
"Ầm" một tiếng, máu bắn tung tóe!
Lâm Trì còn chưa phản ứng kịp đã thấy một dáng người quen thuộc ngồi thẳng dậy.
"Tại sao?" Một tên hỏi.
Ánh trăng ảm đạm vương trên trường sam của Mạch Khinh Trần, chiếc áo trắng ướt sũng màu máu, khuôn mặt chìm trong bóng tối khó phân biệt.
Hắn nâng tay phải, trên tay hắn đang cầm một vật với vô số tơ máu màu nâu đỏ, từng giọt từng giọt len qua khe hở ngón tay rơi xuống, đọng trên mặt đất một vũng loang lổ.
Hắn mở đôi mắt trống rỗng, hai má vấy máu đẹp không thể tả.
Trong nháy mắt, tên nông phu uy hiếp Mạch Khinh Trần lúc trước không thể tin mở to đôi mắt, vì trước ngực hắn không biết lúc nào xuất hiện một lỗ thủng kinh dị, máu vẫn đang trào thành dòng, hoang đường mà có thật, hắn như đang nhìn thấy ác quỷ ăn tim người chỉ có trong thoại bản, muôn phần hoảng sợ, có điều đáng tiếc hắn đã không còn cơ hội nói một lời nào nữa.
- Hắn, đã chết.
Lâm Trì không có cách nào hình dung cảm xúc của nàng trong khoảnh khắc chứng kiến cảnh ấy.
Mạch Khinh Trần từ từ siết chặt bàn tay, trái tim bị bóp nát vang tiếng vỡ nát yếu ớt, nổ tung thành vô số dúm máu rơi xuống đất.
Tên nông phu đang chạm vào Lâm Trì bị dọa không còn chút máu, la một tiếng thất thanh rồi xoay người bỏ chạy, Mạch Khinh Trần tiện tay nhặt thanh đao ném sang, thanh đao hướng về phía vai hắn.
Cánh tay chạm vào Lâm Trì rơi xuống đất!
Trong nháy mắt bốn phía im ắng không một tiếng động.
Gió đêm vẫn lặng lẽ thổi qua gò má, người lạnh, đến cả máu trong người cũng sắp đông kết thành băng.
Mây đen u ám thấp thoáng dừng bên khung cửa sổ.
Y phục thấm máu ánh màu trầm, thăm thẳm như khói.
Tiếng két... Vang lên, Mạch Khinh Trần đẩy xe lăn đến trước mặt đối phương.
Nông phu ôm bên tay bị chém, hoảng sợ như nhìn thấy Tu La, nước mắt giàn giụa, chân mềm nhũn bất động: "Tha cho tôi, tha cho tôi đi, cầu xin ngươi, đừng..."
Lâm Trì hồi phục tinh thần, thốt lên: "Khinh Trần!"
Nhưng dường như Mạch Khinh Trần không nghe thấy, hắn bình tĩnh duỗi tay về phía tên nông phu.
"Đừng mà..."
Lâm Trì tóm lấy tay Mạch Khinh Trần, cảm xúc trong lòng nàng lúc này phức tạp đến cả nàng cũng không rõ: "Ta không sao... Đủ rồi..."
"Để ta giết hắn."
Giọng hắn trầm mà rét lạnh, không cao không thấp, nhưng đủ khiến người ta phát run.
Vết máu loang lổ trên người hắn càng khiến người ta sởn gai ốc.
Lâm Trì ôm lấy Mạch Khinh Trần, nằm trên vai hắn.
Bấy giờ nàng mới thấy Mạch Khinh Trần đang cắn môi, cơ thể cũng xúc động đến mức run lên khe khẽ.
Lâm Trì không dám nhìn hắn nữa, nhắm mắt lại, nhẹ giọng trấn an hắn: "Ta thật sự không sao, Khinh Trần..."
Tên nông phu lúc này mới phản ứng kịp, chạy ra ngoài.
Mạch Khinh Trần vẫn để tay trên không một lúc, rồi hắn xoay người đối diện với Lâm Trì, đưa tay trái còn sạch chỉnh lại y phục cho nàng. Sau đó lại ngẩng đầu hỏi nàng: "Tại sao?"
Rõ ràng vừa làm chuyện cực kỳ tàn nhẫn, nhưng mắt hắn vẫn thuần khiết, sạch sẽ, sáng long lanh như bầu trời trong suốt mênh mông, không có sợ hãi nên có khi tàn sát, bình thản như uống nước, ăn cơm, đi ngủ.
Tim Lâm Trì đập nhanh hơn, định giải thích: "Không phải như thế, ta định... Chàng không nhất thiết phải..." Giết người.
Từng lọn tóc bạc rũ xuống trên vai Mạch Khinh Trần, càng làm tăng thêm vẻ gầy yếu, mong manh của hắn: "Nàng nghĩ ta không thể bảo vệ nàng?"
Giọng hắn vẫn bình tĩnh, phiêu tán trong gió bất giác run rẩy, khiến lời nói của hắn nghe có vẻ rất... Đau khổ.
"Không phải..."
Mạch Khinh Trần nện tay vào tường, như đang trút hết phẫn nộ vào đó.
Lần đầu tiên Lâm Trì thấy Mạch Khinh Trần thể hiện cảm xúc kịch liệt như thế, nhưng nàng không biết tại sao hắn tức giận đến vậy.
Lâm Trì bất ngờ bị hắn hôn.
Môi chạm môi, lạnh ngắt.
Họ đã hôn rất nhiều lần, nhưng đây là lần đầu nàng nếm được tư vị đau khổ trên môi hắn.
Dù đau khổ vẫn khiến nàng lưu luyến.
Nàng thích Mạch Khinh Trần, chuyện này không cần phải nghi ngờ.
Tay Mạch Khinh Trần chạm vào nàng, nàng bỗng thấy không đúng bèn đẩy hắn ra, chạm vào tay hắn mới phát hiện tay dính máu vẫn có rất nhiều vết thương.
Nàng hiểu rõ thể chất của Mạch Khinh Trần, dù hắn có sức mạnh hơn người, nhưng vết thương và cả bệnh đều lâu khỏi, chậm hơn người bình thường rất nhiều, nếu xử lý chậm vết thương sẽ kéo dài rất lâu mới khép lại.
Lâm Trì ngừng lại nói: "Ta giúp chàng băng bó vết thương đã."
"Không cần."
" Mạch Khinh Trần!"
Mạch Khinh Trần gạt tay Lâm Trì: "Ta nói không cần!"
Lời vừa ra khỏi miệng, không chỉ Lâm Trì mà cả Mạch Khinh Trần cũng bị dọa.
Lâm Trì bình tĩnh lại, vẫn kềm giọng nói: "... Bây giờ không cần thì lát nữa ta băng cho chàng, chỗ này chúng ta cũng không ở lâu được nữa."
Không thể ở lâu được nữa.
Giết người rồi, sáng sớm mai, không, nói không chừng người khởi binh vấn tội sẽ đến nhanh thôi, nhất định phải đi khỏi đây.
Lâm Trì cúi đầu nhìn thi thể bị khoét tim, im lặng nhắm mắt lại.
Dù trước đó, nàng cũng có kích động muốn giết hắn, nhưng thấy hắn bị giết thảm thiết rồi phơi thây trước mặt thế này, nàng vẫn bất giác thấy kinh hãi.
Buổi tối nhiều năm trước chứng kiến xác người nằm la liệt vẫn để lại ám ảnh trong lòng nàng, nàng không thích người chết, càng không thích giết người, tình huống này bất luận thế nào cũng khó mà chấp nhận.
Nhưng trong tình huống lúc nãy, nàng không thể trách Mạch Khinh Trần.
Bàn tay đang nắm chặt dần thả lỏng, chìa khóa rơi khỏi tay.
Những tháng ngày bình yên cuối cùng cũng chấm dứt.
Lâm Trì hít sâu, đẩy cửa ra, gói ghém sơ đồ đạc.
******************************************************************************
Mạch Khinh Trần im lặng ngồi trong phòng.
Trong phòng, mùi máu vẫn chưa tan, đương nhiên đối với hắn mùi máu có nồng đến mấy cũng chỉ thoang thoảng, thậm chí hắn không nghe được mùi gì.
Rõ ràng chỉ ngửi thấy mùi rất nhẹ, nhưng sao hắn lại thấy phẫn nộ đến thế.
Nghe thấy tiếng bước chân bận rộn của Lâm Trì, hắn định giải thích nhưng không nhích được một bước.
Sao cảm xúc của hắn lại mâu thuẫn thế này.
Nhưng hắn biết rõ, những cảm xúc này nảy sinh trước khi sự việc xảy ra.
Tại sao Lâm Trì không cầu cứu hắn? Tại sao Lâm Trì lại chịu thỏa hiệp với chúng?
Hắn không thấy đường, chỉ biết phân biệt bằng tiếng động, lúc ấy hắn không biết chúng đang làm gì với nàng, cảm xúc kích động mãnh liệt thôi thúc hắn giết chúng, nhưng có ích gì...
Có lẽ Lâm Trì vẫn cảm thấy hắn vô dụng.
Nàng sẽ nhanh chóng thấy hắn phiền, sau đó...
Từng con quạ bay xẹt trên không, thoáng ẩn hiện tạo thành những bóng trắng chập chờn trong màn đêm bất tận.
Khi Lâm Trì từ sân vào nhà vẫn thấy Mạch Khinh Trần ngồi đó. Nàng đeo túi y phục trên lưng, kiểm tra trong phòng một chút, nàng nghĩ ngợi rồi lấy một tấm vải bạc phủ lên người Mạch Khinh Trần, sau cùng nhìn thoáng qua gian phòng mà họ từng ở thời gian qua.
Căn phòng cũ, đơn sơ, không xa hoa nhưng nàng đã sống những tháng ngày thỏa mãn nhất đời mình.
Lâm Trì thu hồi ánh mắt, đỡ Mạch Khinh Trần ra ngoài.
Đường núi trong thôn xốc xếch khó đi, Mạch Khinh Trần không nói một câu, Lâm Trì cũng im lặng.
Đường dài, Lâm Trì hơi đói, nhưng lại không muốn ăn, cúi đầu bất ngờ nhìn Mạch Khinh Trần.
Hắn nghiêng đầu, đang tựa vào vai nàng ngủ thiếp đi.
Mái tóc bạc của hắn uốn lượn trên khuỷu tay, một vài lọn tóc che phủ khuôn mặt, trông cực đẹp.
Lâm Trì dừng lại, bước đến trước mặt Mạch Khinh Trần, đưa tay vén tóc hắn ra sau gáy, nàng làm tấm vải trượt lên trên, vừa khéo để lộ tay Mạch Khinh Trần, tay hắn loang lổ vết máu, nàng cẩn thận đặt tay hắn ngay ngắn, rồi lấy rượu thuốc và vải ướt xử lí vết thương cho hắn.
Ngẫm lại, Mạch Khinh Trần không muốn để nàng xử lí vết thương có lẽ vì tự trọng, nhưng có lúc lòng tự trọng của hắn cao đến mức chỉ chạm khẽ cũng như giẫm phải mìn.
Cứng nhắc làm một loạt các động tác, suy nghĩ của nàng thoáng chốc bay xa.
Đó là lúc họ vừa quen không bao lâu.
Lâm Trì tỉnh lại trong lòng Mạch Khinh Trần, cảm nhận được độ ấm trên tay hắn truyền tới, bình an vượt qua kỳ nguyệt sự, nàng vui đến mức mất cảnh giác: "Mạch Khinh Trần, sau này huynh có bị thương hoặc bệnh cần ta giúp, ta nhất định không từ chối huynh!"
Mạch Khinh Trần vẫn duy trì động tác, hơi nhếch mắt: "Không cần đâu."
Lâm Trì: "Hả?"
Mạch Khinh Trần: "Ta sẽ không bị thương."
Lâm Trì bất mãn than thở: "Này này, chưa chắc đâu nhé!"
Mạch Khinh Trần dừng một chút: "... Cũng chẳng biết đau."
Khi đó nàng còn chưa thích Mạch Khinh Trần, nhìn mặt hắn không biểu cảm gì, nàng thầm nghĩ, chờ khi tên khốn này bị thương nhất định sẽ giở chút thủ đoạn khiến hắn chảy thêm chút máu! Cái bản mặt không biểu cảm này trông thật đáng ghét!
Nhưng bây giờ.
Lâm Trì ước gì mình có thể như năm đó, ít nhất khi ấy nàng không phải đau lòng như bây giờ.
Lâm Trì xử lí vết thương xong tiếp tục đỡ Mạch Khinh Trần lên đường.
Động tác của nàng quá nhanh nên không phát hiện Mạch Khinh Trần ngồi trên xe lăn đang cắn môi, nhíu mày, tay còn lại nắm chặt trong ống tay áo.
Nàng đẩy Mạch Khinh Trần đi mấy canh giờ tới được trấn trên.
Để đề phòng có phiền phức, Lâm Trì thuê khách điếm, ra phố mua ít y phục nam tử, cải trang thành nam tử an toàn hơn nữ tử nhiều.
Lâm Trì chọn y phục xong định trả tiền thì đột nhiên nghe tiếng nói quen thuộc mà vội vàng.
Còn chưa phản ứng kịp đã bị ôm lấy.
"Tiểu thư, rốt cuộc tôi cũng tìm thấy cô rồi!" Chữ cuối cùng nói ra không tài nào che dấu được sự xúc động đến sắp khóc của người nọ.
Lâm Trì định vùng vẫy thì ngừng hẳn, nàng do dự một chốc rồi dò hỏi: "Sách Đồng?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.