Chương 33
Minh Dung
14/03/2013
Đoạn Thanh Ngọc cầm trong tay túi du lịch của công ty lúc xuyên qua , nếu không trở về kịp thời thì quá hạn sẽ trở thành phế thải.
Hiện tại có một Từ Phiến duy nhất do Đoạn Thanh NGọc cầm , Thư Kỳ đã chỉ dẫn nàng cài dữ liệu đưa nàng vào thời không.
Một trận ánh sáng hiện lên chói mắt , Đoạn Thanh Ngọc rốt cuộc cũng biến mất , trở về nhà.
Thư Kỳ thở dài , cuối cùng cũng hoàn thành nhiệm vụ. Nhưng nàng quay đầu lại nhìn Vệ Quốc vẫn ngơ ngác đứng tại chỗ chậm chạp không chịu rời đi , nhiều điểm u buồn trong lòng nàng lại trỗi dậy.
Thiếu niên kia vốn tuấn mỹ . Hiện tại sắc mặt tái nhợt , ánh mắt dại đi , như cô nhi mất bạn , còn kia là một thân ảnh cao ráo hết sức lạnh lùng.
Bọn họ hẹn ước năm năm sau gặp lại như bom hẹn giờ trong lòng nàng, thỉnh thoảng tra tấn thân kinh được coi là cứng cỏi của nàng.
Thư Kỳ à , Thư Kỳ , cách mạng chưa thành công , đồng chí còn phải cố gắng.
Trước khi đi ,Thư Kỳ đã dặn dò Thanh Ngọc bảo Vân Phi mau chóng mang Từ Phiến đưa cho nàng , nhưng Thư Kỳ từng vài lần có kinh nghiệm xuyên qua , nàng nhỡ rõ Vân Phi nói nếu sử dụng vật này thì phải báo cáo với trường học , trường học còn phải xin viện khoa học kỹ thuật , được phê duyệt mới có thể sử dụng. Trong thời gian báo cáo , xin , phê duyệt cần chờ đợi một khoảng thời gian không phải là ngắn.
Đang tiếc là Từ Phiến khác của mình bị tên Cố Viễn đưa cho Tiết Hoài Phong đem đi nghiên cứu. Nàng không tin tưởng thời đại một ngàn năm trước của hắn có phát hiện được cái gì không..
Thư Kỳ phỏng chừng Vân Phi tạm thời sẽ không đến , bằng không nhân dịp trong khoảng thời gian này tìm khối Từ Phiến khác , nói không chừng còn sử dụng được. Dù sao nàng cũng đang nghĩ rời xa Cố Viễn.
Gói gém hành lý xong xuôi , nàng do dự có nên nói một tiếng với hắn hay không nhưng tưởng tượng đến cảnh hắn hạ lệnh giết người , liền lập tức nàng hạ quyết tâm không lên tiếng trước khi rời khỏi để mất công trong lòng phẫn nộ. Tuy rằng mấy ngày này quả thật nàng vẫn được hắn chiếu cố đến , nhưng hắn có thể thành con người lãnh huyết như vậy sao?
Sẽ không , đương nhiên sẽ không. Thư Kỳ lắc đầu , tràn ngập đầy phiền muộn , ta đối với hắn mà nói căn bản không có giá trị lợi dụng , hắn sẽ không để ý đến.
Rón ra rón rén đỏng cửa lại , nàng chưa kịp xoay người , chỉ nghe thấy âm thanh lạnh lùng mang theo nghi hoặc ở phía sau vang lên :” Lén lút làm cái gì?”
Thư Kỳ một trận kinh hãi , xoay người chống lại ánh mắt thâm thuý của hắn , đôi mắt đen tinh khiết không có tia tàn ác. Biết rõ hắn không phải là người tốt nhưng Thư Kỳ vẫn có vài phần thất thần , vốn trong đầu có ý kiên quyết nhưng bắt đầu tái nhợt vô lực :” ta….”
Chú ý tới hành lý phía sau , Cố Viễn trợn mi :” Phải đi?”
“Đúng.” Thư Kỳ ổn định tinh thần , kiên định trả lời.
” Tại sao?”. Cố Viễn thất thần , hỏi :” Không phải đợi người mang Tư Phiến đến hay sao?”
Hắn cười nhưng có một chút hoảng hốt. Thư Kỳ sửng sốt , cũng không nghĩ tới hắn lại hỏi như vậy.
Hắn hỏi như vậy là bởi vì muốn giữ mình ở lại sao? Nàng âm thầm phỏng đoán , trong lòng đột nhiên toát ra sự ngọt ngào , chua xót.
Không , không có khả năng. Nàng lập tức phủ định ý nghĩ của chính mình. Ngọc Diện La Sát này sao lại có tình cảm được chứ ? Thư Kỳ , ngươi bị điên rồi ! Đừng để bị vẻ bề ngoài lương thiện của hắn mê hoặc. Dừng ngay loại ý nghĩ nguy hiểm này ra khỏi đầu.
Nàng bình tĩnh , đón nhận tầm mắt của hắn , cười lạnh một tiếng , nói :” Ngươi đã quên giao dịch của chúng ta đã hoàn thành rồi sao? Ta đối với ngươi không còn giá trị lợi dụng , ở chỗ này cũng vô dụng.”
Hắn tự nói với bản thân mình , nàng vốn không thuộc thế giới này. Sớm muộn gì cũng phải đi . Nhưng trong thâm tama hắn giống như bị cái gì gặm nhấm. Hắn không rõ chính mình tại sao có cảm giác này. Trên mặt hắn vẫn mỉm cười.
Thái độ Thư Kỳ xem ra cũng lạnh như văng , một chút lưu luyến cũng không có.
Hai người đều suy nghĩ ,trầm mặc một hồi , rốt cuộc Cố Viễn liếc mắt nàng một cái . Sau đó nhìn về khoảng hư không , thản nhiên nói :” Có lẽ sau này không có cơ hội gặp lại.”
” Không có cơ hội.” Thư Kỳ cố nén loại tình cảm khó tả trong lòng .
” Như vậy …” Cố Viễn dừng lại , rốt cuộc đem ba chữ muốn nói nuốt xuống . Hắn nói nhỏ :” Bảo trọng !”
Thư Kỳ cười sánglạn :” Ngươi cũng vậy.”
Mặc kệ nội tâm bi thương cỡ nào , nàng hy vọng hắn lần cuối cùng hắn nhìn thấy nàng cười đẹp nhất.
Đi ra khỏi cửa , Thư Kỳ phát hiênụ bên ngoài bầ trời trong xanh.
Gió táhng tư ấm áp phả vào mặt.
Hốc mắt của nàng hơi cay cay.
Nhưng càng không thể khóc như vậy mà đi ra.
Nàng có thói quen ngẩng đầu nhìn trời khi đang buồn.
Bầu trời cao trong xanh , tinh thần không chứa tia tập chất. Nàng chưa từng nhìn thấy sự yên tĩnh mỹ mãn như vậy.
Tâm nàng bắt đầu hồi phục chút bình tĩnh.
Hiện tại có một Từ Phiến duy nhất do Đoạn Thanh NGọc cầm , Thư Kỳ đã chỉ dẫn nàng cài dữ liệu đưa nàng vào thời không.
Một trận ánh sáng hiện lên chói mắt , Đoạn Thanh Ngọc rốt cuộc cũng biến mất , trở về nhà.
Thư Kỳ thở dài , cuối cùng cũng hoàn thành nhiệm vụ. Nhưng nàng quay đầu lại nhìn Vệ Quốc vẫn ngơ ngác đứng tại chỗ chậm chạp không chịu rời đi , nhiều điểm u buồn trong lòng nàng lại trỗi dậy.
Thiếu niên kia vốn tuấn mỹ . Hiện tại sắc mặt tái nhợt , ánh mắt dại đi , như cô nhi mất bạn , còn kia là một thân ảnh cao ráo hết sức lạnh lùng.
Bọn họ hẹn ước năm năm sau gặp lại như bom hẹn giờ trong lòng nàng, thỉnh thoảng tra tấn thân kinh được coi là cứng cỏi của nàng.
Thư Kỳ à , Thư Kỳ , cách mạng chưa thành công , đồng chí còn phải cố gắng.
Trước khi đi ,Thư Kỳ đã dặn dò Thanh Ngọc bảo Vân Phi mau chóng mang Từ Phiến đưa cho nàng , nhưng Thư Kỳ từng vài lần có kinh nghiệm xuyên qua , nàng nhỡ rõ Vân Phi nói nếu sử dụng vật này thì phải báo cáo với trường học , trường học còn phải xin viện khoa học kỹ thuật , được phê duyệt mới có thể sử dụng. Trong thời gian báo cáo , xin , phê duyệt cần chờ đợi một khoảng thời gian không phải là ngắn.
Đang tiếc là Từ Phiến khác của mình bị tên Cố Viễn đưa cho Tiết Hoài Phong đem đi nghiên cứu. Nàng không tin tưởng thời đại một ngàn năm trước của hắn có phát hiện được cái gì không..
Thư Kỳ phỏng chừng Vân Phi tạm thời sẽ không đến , bằng không nhân dịp trong khoảng thời gian này tìm khối Từ Phiến khác , nói không chừng còn sử dụng được. Dù sao nàng cũng đang nghĩ rời xa Cố Viễn.
Gói gém hành lý xong xuôi , nàng do dự có nên nói một tiếng với hắn hay không nhưng tưởng tượng đến cảnh hắn hạ lệnh giết người , liền lập tức nàng hạ quyết tâm không lên tiếng trước khi rời khỏi để mất công trong lòng phẫn nộ. Tuy rằng mấy ngày này quả thật nàng vẫn được hắn chiếu cố đến , nhưng hắn có thể thành con người lãnh huyết như vậy sao?
Sẽ không , đương nhiên sẽ không. Thư Kỳ lắc đầu , tràn ngập đầy phiền muộn , ta đối với hắn mà nói căn bản không có giá trị lợi dụng , hắn sẽ không để ý đến.
Rón ra rón rén đỏng cửa lại , nàng chưa kịp xoay người , chỉ nghe thấy âm thanh lạnh lùng mang theo nghi hoặc ở phía sau vang lên :” Lén lút làm cái gì?”
Thư Kỳ một trận kinh hãi , xoay người chống lại ánh mắt thâm thuý của hắn , đôi mắt đen tinh khiết không có tia tàn ác. Biết rõ hắn không phải là người tốt nhưng Thư Kỳ vẫn có vài phần thất thần , vốn trong đầu có ý kiên quyết nhưng bắt đầu tái nhợt vô lực :” ta….”
Chú ý tới hành lý phía sau , Cố Viễn trợn mi :” Phải đi?”
“Đúng.” Thư Kỳ ổn định tinh thần , kiên định trả lời.
” Tại sao?”. Cố Viễn thất thần , hỏi :” Không phải đợi người mang Tư Phiến đến hay sao?”
Hắn cười nhưng có một chút hoảng hốt. Thư Kỳ sửng sốt , cũng không nghĩ tới hắn lại hỏi như vậy.
Hắn hỏi như vậy là bởi vì muốn giữ mình ở lại sao? Nàng âm thầm phỏng đoán , trong lòng đột nhiên toát ra sự ngọt ngào , chua xót.
Không , không có khả năng. Nàng lập tức phủ định ý nghĩ của chính mình. Ngọc Diện La Sát này sao lại có tình cảm được chứ ? Thư Kỳ , ngươi bị điên rồi ! Đừng để bị vẻ bề ngoài lương thiện của hắn mê hoặc. Dừng ngay loại ý nghĩ nguy hiểm này ra khỏi đầu.
Nàng bình tĩnh , đón nhận tầm mắt của hắn , cười lạnh một tiếng , nói :” Ngươi đã quên giao dịch của chúng ta đã hoàn thành rồi sao? Ta đối với ngươi không còn giá trị lợi dụng , ở chỗ này cũng vô dụng.”
Hắn tự nói với bản thân mình , nàng vốn không thuộc thế giới này. Sớm muộn gì cũng phải đi . Nhưng trong thâm tama hắn giống như bị cái gì gặm nhấm. Hắn không rõ chính mình tại sao có cảm giác này. Trên mặt hắn vẫn mỉm cười.
Thái độ Thư Kỳ xem ra cũng lạnh như văng , một chút lưu luyến cũng không có.
Hai người đều suy nghĩ ,trầm mặc một hồi , rốt cuộc Cố Viễn liếc mắt nàng một cái . Sau đó nhìn về khoảng hư không , thản nhiên nói :” Có lẽ sau này không có cơ hội gặp lại.”
” Không có cơ hội.” Thư Kỳ cố nén loại tình cảm khó tả trong lòng .
” Như vậy …” Cố Viễn dừng lại , rốt cuộc đem ba chữ muốn nói nuốt xuống . Hắn nói nhỏ :” Bảo trọng !”
Thư Kỳ cười sánglạn :” Ngươi cũng vậy.”
Mặc kệ nội tâm bi thương cỡ nào , nàng hy vọng hắn lần cuối cùng hắn nhìn thấy nàng cười đẹp nhất.
Đi ra khỏi cửa , Thư Kỳ phát hiênụ bên ngoài bầ trời trong xanh.
Gió táhng tư ấm áp phả vào mặt.
Hốc mắt của nàng hơi cay cay.
Nhưng càng không thể khóc như vậy mà đi ra.
Nàng có thói quen ngẩng đầu nhìn trời khi đang buồn.
Bầu trời cao trong xanh , tinh thần không chứa tia tập chất. Nàng chưa từng nhìn thấy sự yên tĩnh mỹ mãn như vậy.
Tâm nàng bắt đầu hồi phục chút bình tĩnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.