Quyển 5 - Chương 6: Gặp lại Tô Trầm Triệt
Duy Hòa Tống Tử
20/03/2015
Ngày thứ năm bị nhốt ở đây, Thẩm Tri Ly bị lôi đến một thành lầu, để
ngăn chặn nàng có hành vi bốc đồng, người nàng bị trói bởi mấy vòng xích sắt, nhưng may mà, kẻ trói nàng lại là tên đệ tử Ma giáo từng tìm nàng
xin chữ ký, nên đã chọn loại xích nhẹ nhất, mới khiến Thẩm Tri Ly cảm
thấy dễ chịu một chút.
Dưới tường thành là một đám nhân sĩ võ lâm tay lăm lăm binh khí.
Nhiều người trong đó rất quen, nàng vẫn nhớ đã từng gặp ở đại hội võ lâm.
Còn người ở vị trí tiên phong…
Là Tô Trầm Triệt.
Tà áo trắng như tuyết, mái tóc dài sạch sẽ búi gọn gàng trong mũ quan bằng ngọc, hai sợi dây lụa trắng theo vành tai rủ xuống, đai áo buộc vừa khít eo, toàn thân toát ra vẻ công tử quyền quý.
Lúc này, hắn đang ngồi trên lưng ngựa sừng sững trong gió, thanh trường kiếm sáng loáng trong tay, mắt khẽ ngước lên, hai sợi dây lụa trắng từ mũ quan cũng tung bay theo càng làm tăng phong thái anh tuấn, thoát tục như tiên.
Bão cát thổi vạt áo hắn bay bay, miếng ngọc bội dắt ở eo cũng phát ra tiếng lanh canh.
Còn ánh mắt hắn…
Ánh mắt hắn…
Tuy khóe miệng luôn nở nụ cười nhưng nụ cười đó dường như không hề xuất phát từ đáy lòng, chỉ hiện ra ngoài mặt, đôi đồng tử màu hổ phách ánh lên sự sắc bén không chút sợ hãi.
Hắn như thanh bảo kiếm đã được tuốt ra khỏi vỏ, ánh sáng sắc lạnh lan tỏa khiến người ta cảm thấy lạnh sống lưng.
Đây là Tô Trầm Triệt sao?
Lầu thành cách quá xa, Tô Trầm Triệt không nhìn thấy nàng, mà là nhìn một cô nương đang gảy đàn trước mặt.
Càn Đạt Bà Vương lấy tay che miệng, mỉm cười: “Quả là đã lâu không gặp rồi nhỉ, Thập Nhị Dạ công tử?”.
Tô Trầm Triệt cũng mỉm cười đáp lại: “Đã lâu không gặp”.
Càn Đạt Bà Vương đá mắt một cái: “Công tử dẫn theo nhiều người thế này, thật làm người ta sợ chết khiếp đó… Không biết công tử có hạ thủ lưu tình với một cô nương yếu đuối như người ta không?”.
Tô Trầm Triệt vẫn mỉm cười, nhưng mắt lại đầy băng giá: “… Muốn biết thì cứ tiến lên xem thử”.
“Thập Nhị Dạ công tử, đừng nhiều lời với con yêu nữ này nữa, xông thẳng vào đi!”
“Đánh đi đánh đi, lão tử lần này đến đây là để tiêu diệt Ma giáo, nói nhiều làm gì chứ!”
Tô Trầm Triệt nhún vai, hờ hững nói: “Thế thì đánh thôi”.
Càn Đạt Bà Vương lóe lên tia thâm độc, nhưng không đợi Tô Trầm Triệt phản ứng, ả đã lật tay gảy đàn, ra hiệu cho đám nữ đệ tử phía sau dàn kiếm trận, Càn Đạt Bà Vương là nhạc công, tấn công chủ yếu bằng tiếng đàn, ả khá tự tin vì trước đó Tô Trầm Triệt vất vả lắm mới chạy thoát khỏi tiếng đàn của ả, lần này cũng…
Đợi đã… á…
Càn Đạt Bà Vương không dám tin vào mắt mình nhìn thanh kiếm đang đâm vào vai ả, lại nhìn đám nữ đệ tử bị Tô Trầm Triệt chỉ bằng một chiêu đã văng ra tứ phía, trán rịn mồ hôi.
Ả chỉ mới so dây, sao đã…
Tô Trầm Triệt cười lễ độ: “Ta không định hạ thủ lưu tình…”.
Hắn rút trường kiếm ra, cổ tay vừa nhấc lên, nhắm thẳng vào tim Càn Đạt Bà Vương đâm tới.
Càn Đạt Bà Vương thảm hại né sang một bên, thanh kiếm trên tay Tô Trầm Triệt như một con rắn độc áp sát.
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, một thanh trường thương chặn kiếm của Tô Trầm Triệt lại, A Tu La Vương lôi Càn Đạt Bà Vương về, nói: “Ta đánh cùng bà”.
Càn Đạt Bà Vương giữ chặt vết thương trên vai, gương mặt xinh đẹp u ám: “Là ta đoán sai, ta nợ ông một ân tình”.
Nói xong, Càn Đạt Bà Vương liền dẫn người lùi về phía sau.
Tô Trầm Triệt không đuổi theo, chỉ đưa mắt nhìn A Tu La Vương một cái, bình thản nói: “Ngươi đánh không lại ta đâu”.
Chỉ vỏn vẹn mấy tiếng, nhưng kiên định và tự tin vô cùng.
A Tu La Vương cũng cười, tiếng cười hắc ám, khàn đục, nghe rợn cả người: “Cứ cho là đánh không lại đi, thì ta cũng có cách khác có thể thắng ngươi”.
Tô Trầm Triệt ngáp một cái quay người đi.
A Tu La Vương: “Ngươi đi đâu thế hả?”.
Tô Trầm Triệt không quay đầu lại: “Đánh mệt rồi, tìm người… kết kiếm trận”.
Thanh Hạnh ở đằng sau khẽ giọng nhắc: “Chủ thượng, chúng ta không biết thứ đó…”.
Tô Trầm Triệt nhướng mày cười, nói chắc nịch: “Học tại chỗ”.
…
Thanh Hạnh nhăn mặt, giáo chúng Thập Nhị Dạ phía sau cùng đầy vẻ khổ não…
Lôi Ảnh hai tay khoanh trước ngực, hừ một tiếng: “Kiếm trận cái gì… Muốn đánh ngươi tự đánh đi…”.
Nghe bên này có tiếng tranh cãi, các nhân sĩ chính đạo ở bên kia vội vàng khuyên nhủ – mọi người đều biết tay thủ hạ áo đen này của Thập Nhị Dạ công tử tính cách vô cùng khó ưa, luôn thích gây sự với Thập Nhị Dạ công tử, may mà Thập Nhị Dạ công tử tính tình ôn hòa lại nhân từ nên mới không so đo với hắn…
Chưởng môn phái Hành Sơn vết thương vừa lành, hào sảng lên tiếng: “Đã làm phiền Thập Nhị Dạ công tử đánh trận đầu, nhưng cũng không thể để mỗi mình Thập Nhị Dạ công tử ra sức được, chư vị, chúng ta cùng vây bắt tên yêu ma Ma giáo này, thế nào?”.
Câu nói này được tất cả mọi người hưởng ứng.
Bọn họ lần này đến đây chỉ là để thăm dò Ma giáo, nếu có thể công hạ bức thành này của Ma giáo, thậm chí có thể chặt đầu mấy tên pháp vương Ma giáo thì quả là một niềm vui ngoài dự liệu.
“Chỉ dựa vào các người sao?”
Cất tiếng cười hắc ám, A Tu La Vương đột ngột lùi về sau, tay chỉ về phía sau ra hiệu, chỉ thấy một hàng đệ tử Ma giáo tay lăm lăm cung tên bắn xuống.
Rừng tên chi chít nhắm thẳng vào nhân sĩ chính đạo ở phía dưới.
Không kịp đề phòng, nhân sĩ chính đạo hoảng loạn chống đỡ, cuối cùng do võ công cao cường, đại đa số đều tránh được tên, nhưng một số đệ tử võ công kém bị trúng đòn.
Mũi tên cắm vào cơ thể, đột nhiên nổ tung, hàng ngàn mảnh sắt vụn bắn ra tung tóe, tứ chi đứt lìa, loang lổ kịch độc, chỉ trong chớp mắt chất độc lan ra toàn bộ cánh tay, hoặc bị thối rữa, kẻ trúng tên ngã lăn ra đất kêu rên thống thiết.
Cảnh tượng thảm thiết đó gần trong gang tấc, khiến mọi người đều phẫn nộ.
Nhưng không đợi phản ứng, loạt tên thứ hai chuẩn bị bắn xuống.
Chúng nhân đang định chống đỡ, thì một giọng nói thanh thoát êm tai vang lên: “Bảo chúng dừng lại ngay”.
Không xa dưới tường thành, nam tử áo trắng tay cầm kiếm sắc kề vào cổ gã chột một bên mắt.
Lưới kiếm từ tốn, nhẹ nhàng cứa vào cổ họng gã chột, nam tử áo trắng mỉm cười lặp lại lần nữa, tâm thế thư thái, thong dong, như thể đang làm một việc gì đó rất phong nhã vậy.
Chẳng ai nhìn rõ làm thế nào Tô Trầm Triệt làm được, đến ngay cả bản thân A Tu La Vương chưa kịp hiểu ra chuyện gì thì kiếm của Tô Trầm Triệt đã kề vào cổ gã.
… Một giọt mồ hôi chảy từ trán A Tu La Vương xuống.
Lúc này lão mới biết Tô Trầm Triệt danh bất hư truyền, mình quả thật không phải là đối thủ của hắn, tuy Tô Trầm Triệt lợi dụng lúc sơ hở ra tay nhưng chỉ luận tốc độ này thôi, đã không qua nổi mười chiêu dưới tay hắn.
Nhưng lúc trước… Tô Trầm Triệt rõ ràng chẳng lợi hại đến thế!
Đối với chính đạo mà nói, không cần phải nghi ngờ, đây là tin cực kỳ tốt.
Đại bộ phận đều thở phào nhẹ nhõm, cái gọi là muốn bắt địch thì phải bắt thủ lĩnh của chúng trước, thủ lĩnh đã bị bắt rồi thì còn sợ quái gì nữa!
Thế là mọi người nhớn nháo tán dương:
“Thập Nhị Dạ công tử, làm tốt lắm!”
“Thập Nhị Dạ công tử không hổ danh là đệ nhất võ lâm tân tú, thật là danh bất hư truyền!”
“Thập Nhị Dạ công tử thật hào sảng… ái chà, hình như chàng đang nhìn sang đây kìa!”
“Tránh ra, chàng không phải nhìn ngươi, mà đang nhìn ta.”
Tô Trầm Triệt làm như không nghe thấy, chỉ kề sát vào tai A Tu La Vương, nói khẽ nhưng lại như ra lệnh: “Bảo chúng lui xuống, mở cổng thành ra”.
A Tu La Vương cười gằn: “Cho dù ngươi có giết ta, đoạt được thành, thì cũng không đến được thánh giáo tổng đàn của ta đâu”.
Tô Trầm Triệt cười thờ ơ: “Cái đó không cần ngươi lo”.
Ngữ khí của hắn rất nhạt, không có chút xáo động nào, khiến A Tu La Vương thót tim.
Lão và Thập Nhị Dạ công tử có thể coi là người quen cũ.
Thập Nhị Dạ tồn tại là để tiêu diệt Ma giáo, còn Ma giáo cũng không tiếc sức lực truy sát Thập Nhị Dạ.
Lúc Thập Nhị Dạ công tử vẫn còn là một thiếu niên, họ đã từng giao ấu với nhau, thắng bại chỉ ở mức năm ăn năm thua, nhưng cũng khiến gã rất kinh ngạc, vì gã lớn hơn Thập Nhị Dạ công tử năm sáu tuổi, nếu Thập Nhị Dạ công tử đến tuổi gã, võ công còn đáng sợ đến mức độ nào.
Nhất định phải giết hắn…
A Tu La Vương thầm nghĩ.
Nhưng dù gã có cố sức thế nào thì cuối cùng Thập Nhị Dạ công tử cũng thoát được bằng nhiều cách, làm người ta phải trợn mắt.
Còn điều không thể lý giải được là, Thập Nhị Dạ công tử có bị truy sát thế nào cũng không thật sự có ý định muốn giết gã…
Đây chính là điều sỉ nhục mà A Tu La Vương với thân phận là một trong tứ đại pháp vương không thể nhịn nổi.
Nhưng bây giờ…
Sát khí nhàn nhạt tỏa ra từ trên người Tô Trầm Triệt, lưỡi kiếm sắc lạnh kề trên cổ, A Tu La Vương hoàn toàn có thể chắc chắn một điều… Thập Nhị Dạ công tử thật sự muốn giết gã.
Cảm giác này mãnh liệt đến nỗi tay của A Tu La Vương túa đầy mồ hôi.
Giọng nói của Tô Trầm Triệt vẫn vang bên tai gã: “Thế nào, nghĩ kỹ chưa? Lòng kiên nhẫn của ta có hạn… ta đếm ba tiếng, sau ba tiếng nếu còn không hạ lệnh…”.
Hắn nheo mắt lại, cười ôn hòa nhưng lạnh lùng: “Ta sẽ giết ngươi”.
Giọng nói lảnh lót rung động của Càn Đạt Bà Vương từ trên thành vọng xuống, có hơi chút do dự.
“Thế nào rồi A Tu La Vương…”
Tô Trầm Triệt: “Ba…”.
A Tu La Vương bỗng nhiên nói: “Ngươi đợi đã, ta có con tin”.
Tô Trầm Triệt: “Hai…”.
A Tu La Vương hét lớn: “Càn Đạt Bà Vương, mau đẩy cô nương đó đến đây!”.
Tô Trầm Triệt: “Một…”.
Kiếm cứa sâu vào thịt gã.
Cái chết gần ngay trước mắt, đến lúc này, chẳng ai là không sợ, tim A Tu La Vương muốn rơi ra ngoài.
“Thả ta ra…”
Một giọng nữ yếu ớt từ trên thành vọng xuống.
Giọng nói đó rất nhỏ, thậm chí chỉ có người ở trên thành mới có thể nghe thấy loáng thoáng.
Đã không còn quan tâm đến hình tượng hắc ám, lạnh lùng của mình nữa, A Tu La Vương nhắm mắt lại hét to: “Nếu ngươi giết ta, ta sẽ băm vằm người trong lòng ngươi ra làm trăm mảnh”.
Trong cơn đau tột cùng, lưỡi kiếm cũng không cứa vào gã sâu thêm nữa.
A Tu La Vương đợi một lát rồi mới mở mắt ra.
Đập vào mắt gã là thần thái mơ màng của Thập Nhị Dạ công tử, hắn ngẩng đầu lên, chân mày khẽ động, như muốn xác định, hỏi: “Cốc chủ Hồi Xuân cốc… Thẩm Tri Ly?”.
***
Trên tường thành.
Thẩm Tri Ly bị Càn Đạt Bà Vương thô bạo lôi ra.
Vì bị đeo gông nên nàng cử động rất khó nhọc, suốt dọc đường bị lôi kéo, gông xiềng ma sát với cổ tay, trầy xước nhiều chỗ, thậm chí có chỗ còn rỉ máu.
Càn Đạt Bà Vương nắm tóc nàng lôi ra chỗ lan can trên tường thành, dùng sức mạnh đến nỗi Thẩm Tri Ly cảm thấy mình giống như bị đập vào tường thành, lục phủ ngũ tạng chấn động, lồng ngực đau nhói, có cảm giác buồn nôn.
Vừa cúi đầu xuống, nàng nhìn thấy bóng dáng Tô Trầm Triệt, cách nàng không quá một bức tường.
Trong tích tắc, một cảm giác mơ hồ lan ra trong lòng nàng, hơi đắng hơi chát hơi chua cũng hơi ngọt… Nàng thích người đàn ông này, họ đã từng làm chuyện thân mật nhất với nhau, nàng vô thức dựa dẫm hắn, thương nhớ hắn, muốn sống trọn đời bên hắn, nhưng thậm chí không biết hắn có thật sự thích mình không.
Tin cũng tốt, không tin cũng chẳng sao, nàng đã có quyết định của mình.
Nàng không hối hận.
Lòng nàng trong chốc lát đã định.
Thẩm Tri Ly còn nhớ, lần gặp trước, Tô Trầm Triệt ôm nàng nói: “Đợi ta trở lại, Tri Ly, ta sẽ rước nàng về bằng hôn lễ đình đám nhất, hoành tráng nhất đời này”, nhưng nàng không biết lúc gặp lại, Tô Trầm Triệt có quên nàng hay không.
Thế nhưng, quên hay nhớ, bây giờ có thể biết được đáp án rồi.
Càn Đạt Bà Vương ấn Thẩm Tri Ly trên tường thành, một tay đoạt lấy thanh trường đao trong tay một đệ tử kề vào cổ Thẩm Tri Ly, giọng nói lảnh lót, yêu kiều nhưng lại vô cùng tàn độc: “Thập Nhị Dạ công tử, nếu ta muốn giết ả, ngươi tuyệt đối không thể ngăn được đâu”.
A Tu La Vương cười thâm độc, cao giọng nói: “Người trong lòng ngươi đang ở trong tay ta… ngươi không màng đến sự sống chết của ả rồi sao, còn không mau thả ta ra”.
Chúng nhân chính phái bắt đầu lo lắng.
Trong đại hội võ lâm, mọi người đều đã từng gặp Thẩm Tri Ly, cũng biết Thập Nhị Dạ công tử đối với cô nương này tình sâu nghĩa nặng, năm đó Diệp Thiển Thiển được yêu chiều thành ra như thế, nay cô nương này… hình như còn hơn cả Diệp Thiển Thiển.
“Thập Nhị Dạ công tử, hãy lấy đại sự làm trọng, chắc chắn người yêu chàng sẽ tha thứ…”
“Thập Nhị Dạ công tử, đây chỉ là một nữ tử thôi mà, người…”
Tô Trầm Triệt chớp mắt liên hồi, đôi mắt màu hổ phách ánh lên tia sáng nhàn nhạt: “… Thế, nàng ta là người yêu của ta à? Sao ta không biết?”.
Giọng nói không lớn nhưng lại rất rõ ràng truyền đến tai của tất cả mọi người.
Nhất thời, dù là Ma giáo hay chính đạo đều xôn xao.
Thẩm Tri Ly dĩ nhiên cũng nghe thấy.
Giọng nói của Tô Trầm Triệt không chút bối rối, chỉ thuần túy là một câu nghi vấn.
Thất tình đơn.
Cho người bị trúng Thất tình đơn uống thuốc giải, trong vòng không quá nửa tháng, hắn sẽ từ từ quên đi mối tình mà Thất tình đơn mang lại.
Là… quên đi tình cảm đối với nàng sao?
Thẩm Tri Ly nghĩ thế bất giác cắn môi dưới, máu từ từ chảy ra.
A Tu La Vương lo lắng nói: “Ta từng tận mắt chứng kiến các ngươi không nỡ xa nhau… còn nữa trong giang hồ…”. Hắn nhất thời nghẹn họng, thật ra hắn chẳng qua chỉ nhìn thấy lần đó, thậm chí chuyện cô gái đó là người yêu của Thập Nhị Dạ công tử hắn cũng chỉ nghe giang hồ đồn mà thôi.
Tô Trầm Triệt trầm ngâm một lát: “Nhưng Thẩm cốc chủ từng cứu mạng ta…”.
A Tu La Vương hy vọng nhìn Tô Trầm Triệt, Tô Trầm Triệt mỉm cười với gã: “Thế thì ta đành giết ngươi trước, sau đó giết sạch Ma giáo để báo thù cho Thẩm cốc chủ!”.
Nói đoạn, hắn thuận tay cứa sâu thêm vào cổ A Tu La Vương.
Cùng với tiếng thét kinh hoàng của Càn Đạt Bà Vương, kiếm vừa vào đến ba phần thịt thì một chiếc bút phán quan ngăn lại.
Tô Trầm Triệt ngước mắt lên, là Thanh Hạnh.
“Ngươi đang làm gì thế hả?”
Thanh Hạnh mấp máy môi, ngữ khí giằng xé nhưng có chút mất kiên nhẫn: “Chúa thượng… Thẩm cô nương sẽ chết đó”.
Thẩm Tri Ly không đáp, chỉ nói: “Thẩm cốc chủ sẽ không chết oan đâu, ta nhất định sẽ báo thù cho nàng ấy”.
Địch Phụng đứng một bên không nhịn được nói: “Nhưng người chết rồi có báo thù cũng chẳng tác dụng gì!”.
Tô Trầm Triệt: “Hai ngươi định ngăn cản ta?”.
Người bên chính đạo bỗng lao nhao.
Trong thoáng chốc, hiện trường vô cùng hỗn loạn.
Càn Đạt Bà Vương trên tường thành đột nhiên gảy đàn.
Khúc nhạc réo rắt,ao vút vang lên khiến người ta bất giác cảm thấy máu sôi sùng sục, huyết mạch căng ra, mọi người vội vàng bịt tai lại nhưng vẫn bị ảnh hưởng, những người có nội lực yếu trong phút chốc máu từ tai mũi mắt miệng ộc ra, người mềm nhũn ngã lăn ra đất.
Đến ngay cả Tô Trầm Triệt cũng hơi nhíu mày, A Tu La Vương dùng móng vuốt đánh lén Tô Trầm Triệt, Tô Trầm Triệt vừa đỡ được thì A Tu La Vương gỡ miếng che mắt ra nhìn Tô Trầm Triệt một cái.
Dưới miếng che mắt là một con mắt màu sắc kỳ dị như có sức thôi miên, Tô Trầm Triệt bị đôi mắt đó mê hoặc, động tác bỗng trì trệ trong giây lát. A Tu La vương đã dùng kế kim thiền thoát xác thoát khỏi lớp áo choàng chạy về hướng cổng thành, trong phút chốc đã biến mất vào trong.
A Tu La Vương vẫn còn chưa hoàn hồn giữ chặt vết thương đang chảy máu trên cổ thở dốc, thần sắc u ám: “Thật là… ngàn cân treo sợi tóc”.
Càn Đạt Bà Vương nói với giọng an ủi: “Có thể giữ được mạng là tốt rồi… Ơn cứu mạng của ông coi như ta đã trả xong”.
Nhìn người phụ nữ so đo tính toán từng chút một trước mặt, A Tu La Vương không nén được ai oán: “Biết rồi…”, lại nói, “Cô gái đó…”.
Càn Đạt Bà Vương dùng mũi chân di giày thêu hoa đá đá vào Thẩm Tri Ly: “Ta chưa hề giết ngươi, vẫn còn sống chứ?”.
Thẩm Tri Ly ngước gương mặt trắng bệch vì mất máu lên, yếu ớt nói: “Vẫn còn sống…”.
Càn Đạt Bà Vương tỏ vẻ rất hứng thú, đặt tay lên ngực: “Thập Nhị Dạ công tử không thừa nhận ngươi, ngươi có buồn không?”.
Giọng Thẩm Tri Ly yếu ớt: “Buồn…”. Nàng cố sức kéo lớp áo trước ngực Càn Đạt Bà Vương, “Nhưng nếu ngươi không cầm máu cho ta thì ta sẽ chết!”.
Ngực… ngực của ả…
Càn Đạt Bà Vương hét toáng lên một tiếng rồi giơ tay đánh thẳng vào đầu Thẩm Tri Ly, Thẩm Tri Ly nhanh chóng ngất đi.
Càn Đạt Bà Vương sắc mặt u ám: “Có cần giết ả không?”.
Thập Nhị Dạ công tử rõ ràng đã không bận tâm đến cô gái này, còn cô gái này sau khi nghe những lời của Thập Nhị Dạ công tử cả người trở nên ỉu xìu, ai phụ ai đã quá rõ ràng, Càn Đạt Bà Vương bình sinh ghét nhất loại đàn ông phụ tình, nên thấy thương xót không muốn giết Thẩm Tri Ly…
Nhưng… nàng lại dám đụng vào ngực ả!
“Hay là… thôi đi”, A Tu La Vương nói.
Hắn còn tiếc mấy bức tranh đó… Nàng chết rồi sau này gã xem gì chứ…
A Tu La Vương vừa để cho đệ tử Ma Giáo bôi thuốc cầm máu vào vết thương cho gã vừa vô thức vuốt ngực, haizzz!?
Cùng lúc đó, Tô Trầm Triệt cúi người nhặt một xấp giấy từ trong ngực áo A Tu La Vương rơi ra.
…
Đau…
Toàn thân đau đớn…
Thẩm Tri Ly rên khẽ một tiếng, ngón tay siết chặt, đột nhiên dùng sức, nàng mở trừng mắt ra.
Một đôi mắt hiền hòa đang nhìn nàng, bốn mắt nhìn nhau, Thẩm Tri Ly không kịp nghĩ ngợi gì đã đấm thẳng tới.
Đối phương ôm mũi kêu đau.
Thẩm Tri Ly sửng sốt nhìn gương mặt quen thuộc.
Ấy, hình như có gì đó không đúng.
Tiếng bước chân vội vã truyền đến, hai đệ tử Ma giáo đỡ lấy người trước mắt kinh ngạc kêu lên: “Vũ hộ pháp đại nhân, người làm sao thế…”.
“Đại nhân, để thuộc hạ gọi người đến…”
Thẩm Tri Ly bước xuống giường, đi đến trước mặt Vũ Liên, giơ tay ra.
Còn chưa đụng vào Vũ Liên thì tay nàng đã bị chụp lấy, đệ tử Ma giáo nhìn nàng đầy vẻ cảnh giác, tức giận nói: “Ngươi còn muốn làm gì Vũ hộ pháp đại nhân…”.
Thẩm Tri Ly đâm thẳng một chiếc ngân châm để hắn im miệng, thò tay nắn nắn sống mũi Vũ Liên, đầu ngón tay vừa dùng sức, sống mũi đã ngay ngắn trở lại.
Làm xong tất cả, nàng hơi cúi đầu xin lỗi: “Vừa rồi ta… không nhìn rõ”.
Vũ Liên ấn ấn mũi, đôi mắt hiền hòa không hề có nửa tia tức giận.
“Không sao… ta không để bụng đâu.”
Thẩm Tri Ly nhìn xung quanh: “Ta đã trở về tổng đàn rồi ư?”.
Vũ Liên lắc đầu: “Hiện giờ chúng ta đang ở trong Huy Nguyệt thành, một trong hai biên thành lớn của Thần giáo, đây là chỗ ta ở… Là A Tu La Vương bảo ta đến chữa trị cho cô”.
Thẩm Tri Ly ngẩn ra: “Chúng ta còn ở trong thành đó sao… thế nhân sĩ võ lâm…”.
Vũ Liên gật đầu: “Cũng đang ở đây”.
Đầu nàng bỗng đau trở lại
Thẩm Tri Ly lùi lại ngồi xuống giường, nhắm mắt nhớ lại…
Dưới tường thành, công tử áo trắng…
… Thế, nàng ta là người yêu của ta ư? Sao ta không biết?
… Thế ta đành giết ngươi trước… sau đó sẽ giết sạch Ma giáo báo thù cho Thẩm cốc chủ!
Thật ra nàng đã biết trước kết cục xấu nhất này… Tô Trầm Triệt đã quên tình cảm với nàng.
Điều thật sự khiến nàng buồn chính là, cho dù biết nàng đang ở phía trên lầu thành, Tô Trầm Triệt hôm đó cũng không hề liếc nhìn nàng lấy một lần, đôi mắt màu hổ phách từ đầu đến cuối bình thản, phẳng lặng, như thể chẳng bận tâm đến bất kỳ điều gì… Hắn không bận lòng, không chút bận lòng.
Thẩm Tri Ly cười đau khổ, đó chính là thuốc giải mà nàng tự tay bào chế ra…
Quên nàng… có lẽ là một chuyện tốt…
Dù gì nàng cũng chẳng sống được bao lâu nữa…
Quên rồi mới tốt…
Móng tay từ từ in dấu trong lòng bàn tay, nhưng… vẫn cảm thấy không thoải mái…
Vì sao ta vẫn nhớ, còn hắn thì đã quên hết rồi.
Giây phút này, Thẩm Tri Ly hơi có chút hối hận… Nếu hôm đó nghe lời Hoa Cửu Dạ quên Tô Trầm Triệt thì…
Nhưng suy nghĩ đó nhanh chóng bị nàng loại ra khỏi đầu…
Thì là vì nhớ mà đau buồn, thương cảm, nàng cũng không muốn đứng trước mặt Tô Trầm Triệt mà không nhớ bất kỳ thứ gì.
… Nếu đến cả nàng cũng quên, thì còn ai có thể nhớ nữa… Tất cả sẽ giống như chưa từng xảy ra thật.
Cứ phải có một người còn nhớ, nhớ mối tình đã từng xảy ra, đã từng đứt đoạn.
Như thế nàng chết cũng yên lòng…
Dưới tường thành là một đám nhân sĩ võ lâm tay lăm lăm binh khí.
Nhiều người trong đó rất quen, nàng vẫn nhớ đã từng gặp ở đại hội võ lâm.
Còn người ở vị trí tiên phong…
Là Tô Trầm Triệt.
Tà áo trắng như tuyết, mái tóc dài sạch sẽ búi gọn gàng trong mũ quan bằng ngọc, hai sợi dây lụa trắng theo vành tai rủ xuống, đai áo buộc vừa khít eo, toàn thân toát ra vẻ công tử quyền quý.
Lúc này, hắn đang ngồi trên lưng ngựa sừng sững trong gió, thanh trường kiếm sáng loáng trong tay, mắt khẽ ngước lên, hai sợi dây lụa trắng từ mũ quan cũng tung bay theo càng làm tăng phong thái anh tuấn, thoát tục như tiên.
Bão cát thổi vạt áo hắn bay bay, miếng ngọc bội dắt ở eo cũng phát ra tiếng lanh canh.
Còn ánh mắt hắn…
Ánh mắt hắn…
Tuy khóe miệng luôn nở nụ cười nhưng nụ cười đó dường như không hề xuất phát từ đáy lòng, chỉ hiện ra ngoài mặt, đôi đồng tử màu hổ phách ánh lên sự sắc bén không chút sợ hãi.
Hắn như thanh bảo kiếm đã được tuốt ra khỏi vỏ, ánh sáng sắc lạnh lan tỏa khiến người ta cảm thấy lạnh sống lưng.
Đây là Tô Trầm Triệt sao?
Lầu thành cách quá xa, Tô Trầm Triệt không nhìn thấy nàng, mà là nhìn một cô nương đang gảy đàn trước mặt.
Càn Đạt Bà Vương lấy tay che miệng, mỉm cười: “Quả là đã lâu không gặp rồi nhỉ, Thập Nhị Dạ công tử?”.
Tô Trầm Triệt cũng mỉm cười đáp lại: “Đã lâu không gặp”.
Càn Đạt Bà Vương đá mắt một cái: “Công tử dẫn theo nhiều người thế này, thật làm người ta sợ chết khiếp đó… Không biết công tử có hạ thủ lưu tình với một cô nương yếu đuối như người ta không?”.
Tô Trầm Triệt vẫn mỉm cười, nhưng mắt lại đầy băng giá: “… Muốn biết thì cứ tiến lên xem thử”.
“Thập Nhị Dạ công tử, đừng nhiều lời với con yêu nữ này nữa, xông thẳng vào đi!”
“Đánh đi đánh đi, lão tử lần này đến đây là để tiêu diệt Ma giáo, nói nhiều làm gì chứ!”
Tô Trầm Triệt nhún vai, hờ hững nói: “Thế thì đánh thôi”.
Càn Đạt Bà Vương lóe lên tia thâm độc, nhưng không đợi Tô Trầm Triệt phản ứng, ả đã lật tay gảy đàn, ra hiệu cho đám nữ đệ tử phía sau dàn kiếm trận, Càn Đạt Bà Vương là nhạc công, tấn công chủ yếu bằng tiếng đàn, ả khá tự tin vì trước đó Tô Trầm Triệt vất vả lắm mới chạy thoát khỏi tiếng đàn của ả, lần này cũng…
Đợi đã… á…
Càn Đạt Bà Vương không dám tin vào mắt mình nhìn thanh kiếm đang đâm vào vai ả, lại nhìn đám nữ đệ tử bị Tô Trầm Triệt chỉ bằng một chiêu đã văng ra tứ phía, trán rịn mồ hôi.
Ả chỉ mới so dây, sao đã…
Tô Trầm Triệt cười lễ độ: “Ta không định hạ thủ lưu tình…”.
Hắn rút trường kiếm ra, cổ tay vừa nhấc lên, nhắm thẳng vào tim Càn Đạt Bà Vương đâm tới.
Càn Đạt Bà Vương thảm hại né sang một bên, thanh kiếm trên tay Tô Trầm Triệt như một con rắn độc áp sát.
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, một thanh trường thương chặn kiếm của Tô Trầm Triệt lại, A Tu La Vương lôi Càn Đạt Bà Vương về, nói: “Ta đánh cùng bà”.
Càn Đạt Bà Vương giữ chặt vết thương trên vai, gương mặt xinh đẹp u ám: “Là ta đoán sai, ta nợ ông một ân tình”.
Nói xong, Càn Đạt Bà Vương liền dẫn người lùi về phía sau.
Tô Trầm Triệt không đuổi theo, chỉ đưa mắt nhìn A Tu La Vương một cái, bình thản nói: “Ngươi đánh không lại ta đâu”.
Chỉ vỏn vẹn mấy tiếng, nhưng kiên định và tự tin vô cùng.
A Tu La Vương cũng cười, tiếng cười hắc ám, khàn đục, nghe rợn cả người: “Cứ cho là đánh không lại đi, thì ta cũng có cách khác có thể thắng ngươi”.
Tô Trầm Triệt ngáp một cái quay người đi.
A Tu La Vương: “Ngươi đi đâu thế hả?”.
Tô Trầm Triệt không quay đầu lại: “Đánh mệt rồi, tìm người… kết kiếm trận”.
Thanh Hạnh ở đằng sau khẽ giọng nhắc: “Chủ thượng, chúng ta không biết thứ đó…”.
Tô Trầm Triệt nhướng mày cười, nói chắc nịch: “Học tại chỗ”.
…
Thanh Hạnh nhăn mặt, giáo chúng Thập Nhị Dạ phía sau cùng đầy vẻ khổ não…
Lôi Ảnh hai tay khoanh trước ngực, hừ một tiếng: “Kiếm trận cái gì… Muốn đánh ngươi tự đánh đi…”.
Nghe bên này có tiếng tranh cãi, các nhân sĩ chính đạo ở bên kia vội vàng khuyên nhủ – mọi người đều biết tay thủ hạ áo đen này của Thập Nhị Dạ công tử tính cách vô cùng khó ưa, luôn thích gây sự với Thập Nhị Dạ công tử, may mà Thập Nhị Dạ công tử tính tình ôn hòa lại nhân từ nên mới không so đo với hắn…
Chưởng môn phái Hành Sơn vết thương vừa lành, hào sảng lên tiếng: “Đã làm phiền Thập Nhị Dạ công tử đánh trận đầu, nhưng cũng không thể để mỗi mình Thập Nhị Dạ công tử ra sức được, chư vị, chúng ta cùng vây bắt tên yêu ma Ma giáo này, thế nào?”.
Câu nói này được tất cả mọi người hưởng ứng.
Bọn họ lần này đến đây chỉ là để thăm dò Ma giáo, nếu có thể công hạ bức thành này của Ma giáo, thậm chí có thể chặt đầu mấy tên pháp vương Ma giáo thì quả là một niềm vui ngoài dự liệu.
“Chỉ dựa vào các người sao?”
Cất tiếng cười hắc ám, A Tu La Vương đột ngột lùi về sau, tay chỉ về phía sau ra hiệu, chỉ thấy một hàng đệ tử Ma giáo tay lăm lăm cung tên bắn xuống.
Rừng tên chi chít nhắm thẳng vào nhân sĩ chính đạo ở phía dưới.
Không kịp đề phòng, nhân sĩ chính đạo hoảng loạn chống đỡ, cuối cùng do võ công cao cường, đại đa số đều tránh được tên, nhưng một số đệ tử võ công kém bị trúng đòn.
Mũi tên cắm vào cơ thể, đột nhiên nổ tung, hàng ngàn mảnh sắt vụn bắn ra tung tóe, tứ chi đứt lìa, loang lổ kịch độc, chỉ trong chớp mắt chất độc lan ra toàn bộ cánh tay, hoặc bị thối rữa, kẻ trúng tên ngã lăn ra đất kêu rên thống thiết.
Cảnh tượng thảm thiết đó gần trong gang tấc, khiến mọi người đều phẫn nộ.
Nhưng không đợi phản ứng, loạt tên thứ hai chuẩn bị bắn xuống.
Chúng nhân đang định chống đỡ, thì một giọng nói thanh thoát êm tai vang lên: “Bảo chúng dừng lại ngay”.
Không xa dưới tường thành, nam tử áo trắng tay cầm kiếm sắc kề vào cổ gã chột một bên mắt.
Lưới kiếm từ tốn, nhẹ nhàng cứa vào cổ họng gã chột, nam tử áo trắng mỉm cười lặp lại lần nữa, tâm thế thư thái, thong dong, như thể đang làm một việc gì đó rất phong nhã vậy.
Chẳng ai nhìn rõ làm thế nào Tô Trầm Triệt làm được, đến ngay cả bản thân A Tu La Vương chưa kịp hiểu ra chuyện gì thì kiếm của Tô Trầm Triệt đã kề vào cổ gã.
… Một giọt mồ hôi chảy từ trán A Tu La Vương xuống.
Lúc này lão mới biết Tô Trầm Triệt danh bất hư truyền, mình quả thật không phải là đối thủ của hắn, tuy Tô Trầm Triệt lợi dụng lúc sơ hở ra tay nhưng chỉ luận tốc độ này thôi, đã không qua nổi mười chiêu dưới tay hắn.
Nhưng lúc trước… Tô Trầm Triệt rõ ràng chẳng lợi hại đến thế!
Đối với chính đạo mà nói, không cần phải nghi ngờ, đây là tin cực kỳ tốt.
Đại bộ phận đều thở phào nhẹ nhõm, cái gọi là muốn bắt địch thì phải bắt thủ lĩnh của chúng trước, thủ lĩnh đã bị bắt rồi thì còn sợ quái gì nữa!
Thế là mọi người nhớn nháo tán dương:
“Thập Nhị Dạ công tử, làm tốt lắm!”
“Thập Nhị Dạ công tử không hổ danh là đệ nhất võ lâm tân tú, thật là danh bất hư truyền!”
“Thập Nhị Dạ công tử thật hào sảng… ái chà, hình như chàng đang nhìn sang đây kìa!”
“Tránh ra, chàng không phải nhìn ngươi, mà đang nhìn ta.”
Tô Trầm Triệt làm như không nghe thấy, chỉ kề sát vào tai A Tu La Vương, nói khẽ nhưng lại như ra lệnh: “Bảo chúng lui xuống, mở cổng thành ra”.
A Tu La Vương cười gằn: “Cho dù ngươi có giết ta, đoạt được thành, thì cũng không đến được thánh giáo tổng đàn của ta đâu”.
Tô Trầm Triệt cười thờ ơ: “Cái đó không cần ngươi lo”.
Ngữ khí của hắn rất nhạt, không có chút xáo động nào, khiến A Tu La Vương thót tim.
Lão và Thập Nhị Dạ công tử có thể coi là người quen cũ.
Thập Nhị Dạ tồn tại là để tiêu diệt Ma giáo, còn Ma giáo cũng không tiếc sức lực truy sát Thập Nhị Dạ.
Lúc Thập Nhị Dạ công tử vẫn còn là một thiếu niên, họ đã từng giao ấu với nhau, thắng bại chỉ ở mức năm ăn năm thua, nhưng cũng khiến gã rất kinh ngạc, vì gã lớn hơn Thập Nhị Dạ công tử năm sáu tuổi, nếu Thập Nhị Dạ công tử đến tuổi gã, võ công còn đáng sợ đến mức độ nào.
Nhất định phải giết hắn…
A Tu La Vương thầm nghĩ.
Nhưng dù gã có cố sức thế nào thì cuối cùng Thập Nhị Dạ công tử cũng thoát được bằng nhiều cách, làm người ta phải trợn mắt.
Còn điều không thể lý giải được là, Thập Nhị Dạ công tử có bị truy sát thế nào cũng không thật sự có ý định muốn giết gã…
Đây chính là điều sỉ nhục mà A Tu La Vương với thân phận là một trong tứ đại pháp vương không thể nhịn nổi.
Nhưng bây giờ…
Sát khí nhàn nhạt tỏa ra từ trên người Tô Trầm Triệt, lưỡi kiếm sắc lạnh kề trên cổ, A Tu La Vương hoàn toàn có thể chắc chắn một điều… Thập Nhị Dạ công tử thật sự muốn giết gã.
Cảm giác này mãnh liệt đến nỗi tay của A Tu La Vương túa đầy mồ hôi.
Giọng nói của Tô Trầm Triệt vẫn vang bên tai gã: “Thế nào, nghĩ kỹ chưa? Lòng kiên nhẫn của ta có hạn… ta đếm ba tiếng, sau ba tiếng nếu còn không hạ lệnh…”.
Hắn nheo mắt lại, cười ôn hòa nhưng lạnh lùng: “Ta sẽ giết ngươi”.
Giọng nói lảnh lót rung động của Càn Đạt Bà Vương từ trên thành vọng xuống, có hơi chút do dự.
“Thế nào rồi A Tu La Vương…”
Tô Trầm Triệt: “Ba…”.
A Tu La Vương bỗng nhiên nói: “Ngươi đợi đã, ta có con tin”.
Tô Trầm Triệt: “Hai…”.
A Tu La Vương hét lớn: “Càn Đạt Bà Vương, mau đẩy cô nương đó đến đây!”.
Tô Trầm Triệt: “Một…”.
Kiếm cứa sâu vào thịt gã.
Cái chết gần ngay trước mắt, đến lúc này, chẳng ai là không sợ, tim A Tu La Vương muốn rơi ra ngoài.
“Thả ta ra…”
Một giọng nữ yếu ớt từ trên thành vọng xuống.
Giọng nói đó rất nhỏ, thậm chí chỉ có người ở trên thành mới có thể nghe thấy loáng thoáng.
Đã không còn quan tâm đến hình tượng hắc ám, lạnh lùng của mình nữa, A Tu La Vương nhắm mắt lại hét to: “Nếu ngươi giết ta, ta sẽ băm vằm người trong lòng ngươi ra làm trăm mảnh”.
Trong cơn đau tột cùng, lưỡi kiếm cũng không cứa vào gã sâu thêm nữa.
A Tu La Vương đợi một lát rồi mới mở mắt ra.
Đập vào mắt gã là thần thái mơ màng của Thập Nhị Dạ công tử, hắn ngẩng đầu lên, chân mày khẽ động, như muốn xác định, hỏi: “Cốc chủ Hồi Xuân cốc… Thẩm Tri Ly?”.
***
Trên tường thành.
Thẩm Tri Ly bị Càn Đạt Bà Vương thô bạo lôi ra.
Vì bị đeo gông nên nàng cử động rất khó nhọc, suốt dọc đường bị lôi kéo, gông xiềng ma sát với cổ tay, trầy xước nhiều chỗ, thậm chí có chỗ còn rỉ máu.
Càn Đạt Bà Vương nắm tóc nàng lôi ra chỗ lan can trên tường thành, dùng sức mạnh đến nỗi Thẩm Tri Ly cảm thấy mình giống như bị đập vào tường thành, lục phủ ngũ tạng chấn động, lồng ngực đau nhói, có cảm giác buồn nôn.
Vừa cúi đầu xuống, nàng nhìn thấy bóng dáng Tô Trầm Triệt, cách nàng không quá một bức tường.
Trong tích tắc, một cảm giác mơ hồ lan ra trong lòng nàng, hơi đắng hơi chát hơi chua cũng hơi ngọt… Nàng thích người đàn ông này, họ đã từng làm chuyện thân mật nhất với nhau, nàng vô thức dựa dẫm hắn, thương nhớ hắn, muốn sống trọn đời bên hắn, nhưng thậm chí không biết hắn có thật sự thích mình không.
Tin cũng tốt, không tin cũng chẳng sao, nàng đã có quyết định của mình.
Nàng không hối hận.
Lòng nàng trong chốc lát đã định.
Thẩm Tri Ly còn nhớ, lần gặp trước, Tô Trầm Triệt ôm nàng nói: “Đợi ta trở lại, Tri Ly, ta sẽ rước nàng về bằng hôn lễ đình đám nhất, hoành tráng nhất đời này”, nhưng nàng không biết lúc gặp lại, Tô Trầm Triệt có quên nàng hay không.
Thế nhưng, quên hay nhớ, bây giờ có thể biết được đáp án rồi.
Càn Đạt Bà Vương ấn Thẩm Tri Ly trên tường thành, một tay đoạt lấy thanh trường đao trong tay một đệ tử kề vào cổ Thẩm Tri Ly, giọng nói lảnh lót, yêu kiều nhưng lại vô cùng tàn độc: “Thập Nhị Dạ công tử, nếu ta muốn giết ả, ngươi tuyệt đối không thể ngăn được đâu”.
A Tu La Vương cười thâm độc, cao giọng nói: “Người trong lòng ngươi đang ở trong tay ta… ngươi không màng đến sự sống chết của ả rồi sao, còn không mau thả ta ra”.
Chúng nhân chính phái bắt đầu lo lắng.
Trong đại hội võ lâm, mọi người đều đã từng gặp Thẩm Tri Ly, cũng biết Thập Nhị Dạ công tử đối với cô nương này tình sâu nghĩa nặng, năm đó Diệp Thiển Thiển được yêu chiều thành ra như thế, nay cô nương này… hình như còn hơn cả Diệp Thiển Thiển.
“Thập Nhị Dạ công tử, hãy lấy đại sự làm trọng, chắc chắn người yêu chàng sẽ tha thứ…”
“Thập Nhị Dạ công tử, đây chỉ là một nữ tử thôi mà, người…”
Tô Trầm Triệt chớp mắt liên hồi, đôi mắt màu hổ phách ánh lên tia sáng nhàn nhạt: “… Thế, nàng ta là người yêu của ta à? Sao ta không biết?”.
Giọng nói không lớn nhưng lại rất rõ ràng truyền đến tai của tất cả mọi người.
Nhất thời, dù là Ma giáo hay chính đạo đều xôn xao.
Thẩm Tri Ly dĩ nhiên cũng nghe thấy.
Giọng nói của Tô Trầm Triệt không chút bối rối, chỉ thuần túy là một câu nghi vấn.
Thất tình đơn.
Cho người bị trúng Thất tình đơn uống thuốc giải, trong vòng không quá nửa tháng, hắn sẽ từ từ quên đi mối tình mà Thất tình đơn mang lại.
Là… quên đi tình cảm đối với nàng sao?
Thẩm Tri Ly nghĩ thế bất giác cắn môi dưới, máu từ từ chảy ra.
A Tu La Vương lo lắng nói: “Ta từng tận mắt chứng kiến các ngươi không nỡ xa nhau… còn nữa trong giang hồ…”. Hắn nhất thời nghẹn họng, thật ra hắn chẳng qua chỉ nhìn thấy lần đó, thậm chí chuyện cô gái đó là người yêu của Thập Nhị Dạ công tử hắn cũng chỉ nghe giang hồ đồn mà thôi.
Tô Trầm Triệt trầm ngâm một lát: “Nhưng Thẩm cốc chủ từng cứu mạng ta…”.
A Tu La Vương hy vọng nhìn Tô Trầm Triệt, Tô Trầm Triệt mỉm cười với gã: “Thế thì ta đành giết ngươi trước, sau đó giết sạch Ma giáo để báo thù cho Thẩm cốc chủ!”.
Nói đoạn, hắn thuận tay cứa sâu thêm vào cổ A Tu La Vương.
Cùng với tiếng thét kinh hoàng của Càn Đạt Bà Vương, kiếm vừa vào đến ba phần thịt thì một chiếc bút phán quan ngăn lại.
Tô Trầm Triệt ngước mắt lên, là Thanh Hạnh.
“Ngươi đang làm gì thế hả?”
Thanh Hạnh mấp máy môi, ngữ khí giằng xé nhưng có chút mất kiên nhẫn: “Chúa thượng… Thẩm cô nương sẽ chết đó”.
Thẩm Tri Ly không đáp, chỉ nói: “Thẩm cốc chủ sẽ không chết oan đâu, ta nhất định sẽ báo thù cho nàng ấy”.
Địch Phụng đứng một bên không nhịn được nói: “Nhưng người chết rồi có báo thù cũng chẳng tác dụng gì!”.
Tô Trầm Triệt: “Hai ngươi định ngăn cản ta?”.
Người bên chính đạo bỗng lao nhao.
Trong thoáng chốc, hiện trường vô cùng hỗn loạn.
Càn Đạt Bà Vương trên tường thành đột nhiên gảy đàn.
Khúc nhạc réo rắt,ao vút vang lên khiến người ta bất giác cảm thấy máu sôi sùng sục, huyết mạch căng ra, mọi người vội vàng bịt tai lại nhưng vẫn bị ảnh hưởng, những người có nội lực yếu trong phút chốc máu từ tai mũi mắt miệng ộc ra, người mềm nhũn ngã lăn ra đất.
Đến ngay cả Tô Trầm Triệt cũng hơi nhíu mày, A Tu La Vương dùng móng vuốt đánh lén Tô Trầm Triệt, Tô Trầm Triệt vừa đỡ được thì A Tu La Vương gỡ miếng che mắt ra nhìn Tô Trầm Triệt một cái.
Dưới miếng che mắt là một con mắt màu sắc kỳ dị như có sức thôi miên, Tô Trầm Triệt bị đôi mắt đó mê hoặc, động tác bỗng trì trệ trong giây lát. A Tu La vương đã dùng kế kim thiền thoát xác thoát khỏi lớp áo choàng chạy về hướng cổng thành, trong phút chốc đã biến mất vào trong.
A Tu La Vương vẫn còn chưa hoàn hồn giữ chặt vết thương đang chảy máu trên cổ thở dốc, thần sắc u ám: “Thật là… ngàn cân treo sợi tóc”.
Càn Đạt Bà Vương nói với giọng an ủi: “Có thể giữ được mạng là tốt rồi… Ơn cứu mạng của ông coi như ta đã trả xong”.
Nhìn người phụ nữ so đo tính toán từng chút một trước mặt, A Tu La Vương không nén được ai oán: “Biết rồi…”, lại nói, “Cô gái đó…”.
Càn Đạt Bà Vương dùng mũi chân di giày thêu hoa đá đá vào Thẩm Tri Ly: “Ta chưa hề giết ngươi, vẫn còn sống chứ?”.
Thẩm Tri Ly ngước gương mặt trắng bệch vì mất máu lên, yếu ớt nói: “Vẫn còn sống…”.
Càn Đạt Bà Vương tỏ vẻ rất hứng thú, đặt tay lên ngực: “Thập Nhị Dạ công tử không thừa nhận ngươi, ngươi có buồn không?”.
Giọng Thẩm Tri Ly yếu ớt: “Buồn…”. Nàng cố sức kéo lớp áo trước ngực Càn Đạt Bà Vương, “Nhưng nếu ngươi không cầm máu cho ta thì ta sẽ chết!”.
Ngực… ngực của ả…
Càn Đạt Bà Vương hét toáng lên một tiếng rồi giơ tay đánh thẳng vào đầu Thẩm Tri Ly, Thẩm Tri Ly nhanh chóng ngất đi.
Càn Đạt Bà Vương sắc mặt u ám: “Có cần giết ả không?”.
Thập Nhị Dạ công tử rõ ràng đã không bận tâm đến cô gái này, còn cô gái này sau khi nghe những lời của Thập Nhị Dạ công tử cả người trở nên ỉu xìu, ai phụ ai đã quá rõ ràng, Càn Đạt Bà Vương bình sinh ghét nhất loại đàn ông phụ tình, nên thấy thương xót không muốn giết Thẩm Tri Ly…
Nhưng… nàng lại dám đụng vào ngực ả!
“Hay là… thôi đi”, A Tu La Vương nói.
Hắn còn tiếc mấy bức tranh đó… Nàng chết rồi sau này gã xem gì chứ…
A Tu La Vương vừa để cho đệ tử Ma Giáo bôi thuốc cầm máu vào vết thương cho gã vừa vô thức vuốt ngực, haizzz!?
Cùng lúc đó, Tô Trầm Triệt cúi người nhặt một xấp giấy từ trong ngực áo A Tu La Vương rơi ra.
…
Đau…
Toàn thân đau đớn…
Thẩm Tri Ly rên khẽ một tiếng, ngón tay siết chặt, đột nhiên dùng sức, nàng mở trừng mắt ra.
Một đôi mắt hiền hòa đang nhìn nàng, bốn mắt nhìn nhau, Thẩm Tri Ly không kịp nghĩ ngợi gì đã đấm thẳng tới.
Đối phương ôm mũi kêu đau.
Thẩm Tri Ly sửng sốt nhìn gương mặt quen thuộc.
Ấy, hình như có gì đó không đúng.
Tiếng bước chân vội vã truyền đến, hai đệ tử Ma giáo đỡ lấy người trước mắt kinh ngạc kêu lên: “Vũ hộ pháp đại nhân, người làm sao thế…”.
“Đại nhân, để thuộc hạ gọi người đến…”
Thẩm Tri Ly bước xuống giường, đi đến trước mặt Vũ Liên, giơ tay ra.
Còn chưa đụng vào Vũ Liên thì tay nàng đã bị chụp lấy, đệ tử Ma giáo nhìn nàng đầy vẻ cảnh giác, tức giận nói: “Ngươi còn muốn làm gì Vũ hộ pháp đại nhân…”.
Thẩm Tri Ly đâm thẳng một chiếc ngân châm để hắn im miệng, thò tay nắn nắn sống mũi Vũ Liên, đầu ngón tay vừa dùng sức, sống mũi đã ngay ngắn trở lại.
Làm xong tất cả, nàng hơi cúi đầu xin lỗi: “Vừa rồi ta… không nhìn rõ”.
Vũ Liên ấn ấn mũi, đôi mắt hiền hòa không hề có nửa tia tức giận.
“Không sao… ta không để bụng đâu.”
Thẩm Tri Ly nhìn xung quanh: “Ta đã trở về tổng đàn rồi ư?”.
Vũ Liên lắc đầu: “Hiện giờ chúng ta đang ở trong Huy Nguyệt thành, một trong hai biên thành lớn của Thần giáo, đây là chỗ ta ở… Là A Tu La Vương bảo ta đến chữa trị cho cô”.
Thẩm Tri Ly ngẩn ra: “Chúng ta còn ở trong thành đó sao… thế nhân sĩ võ lâm…”.
Vũ Liên gật đầu: “Cũng đang ở đây”.
Đầu nàng bỗng đau trở lại
Thẩm Tri Ly lùi lại ngồi xuống giường, nhắm mắt nhớ lại…
Dưới tường thành, công tử áo trắng…
… Thế, nàng ta là người yêu của ta ư? Sao ta không biết?
… Thế ta đành giết ngươi trước… sau đó sẽ giết sạch Ma giáo báo thù cho Thẩm cốc chủ!
Thật ra nàng đã biết trước kết cục xấu nhất này… Tô Trầm Triệt đã quên tình cảm với nàng.
Điều thật sự khiến nàng buồn chính là, cho dù biết nàng đang ở phía trên lầu thành, Tô Trầm Triệt hôm đó cũng không hề liếc nhìn nàng lấy một lần, đôi mắt màu hổ phách từ đầu đến cuối bình thản, phẳng lặng, như thể chẳng bận tâm đến bất kỳ điều gì… Hắn không bận lòng, không chút bận lòng.
Thẩm Tri Ly cười đau khổ, đó chính là thuốc giải mà nàng tự tay bào chế ra…
Quên nàng… có lẽ là một chuyện tốt…
Dù gì nàng cũng chẳng sống được bao lâu nữa…
Quên rồi mới tốt…
Móng tay từ từ in dấu trong lòng bàn tay, nhưng… vẫn cảm thấy không thoải mái…
Vì sao ta vẫn nhớ, còn hắn thì đã quên hết rồi.
Giây phút này, Thẩm Tri Ly hơi có chút hối hận… Nếu hôm đó nghe lời Hoa Cửu Dạ quên Tô Trầm Triệt thì…
Nhưng suy nghĩ đó nhanh chóng bị nàng loại ra khỏi đầu…
Thì là vì nhớ mà đau buồn, thương cảm, nàng cũng không muốn đứng trước mặt Tô Trầm Triệt mà không nhớ bất kỳ thứ gì.
… Nếu đến cả nàng cũng quên, thì còn ai có thể nhớ nữa… Tất cả sẽ giống như chưa từng xảy ra thật.
Cứ phải có một người còn nhớ, nhớ mối tình đã từng xảy ra, đã từng đứt đoạn.
Như thế nàng chết cũng yên lòng…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.