Công Tử, Xin Huynh Chớ Tìm Đường Chết
Chương 5:
Đan Thanh Thủ
05/04/2024
Tự Ngọc bò lang thang trong núi không có mục tiêu rất lâu, không có thể tìm được nơi có nhang khói tràn đầy, càng không có tâm tư đến thế gian ngắm nghía một cái, tính tình có thể nói là vô vị nhạt nhẽo vô cùng.
Dọc theo đường đi nàng cũng gặp gỡ không ít yêu quái, nhưng phần lớn đều hờ hững không quan tâm, thứ nhất là bởi vì mặt mày nàng diễm tục, nhìn qua giống như một nữ nhân có lòng dạ rắn rết; thứ hai là bởi vì chủng tộc của yêu quái đa dạng, kỳ thị cấp bậc cực kỳ nghiêm trọng, cứ lấy cóc tinh ra làm ví dụ đi, mặc dù biến ảo có đẹp đến đâu cũng không bằng một ngón tay của linh thú thượng đẳng thiên nga, cấp bậc của Tự Ngọc có thể nói là còn thấp hơn một bậc so với cóc tinh.
Còn có một điểm quan trọng nhất, yêu quái biến ảo toàn cho rằng tâm sinh tướng, tâm không tốt đương nhiên sẽ biến ảo ta vẻ ngoài không đẹp, mặt mày này của nàng trông không giống loại gì tốt đẹp, trong mắt bọn chúng lòng dạ nàng cũng không tốt được chút nào đâu.
Ba thứ này Tự Ngọc đều có toàn bộ, thế nên nàng không được đám yêu quái yêu thích cũng là chuyện bình thường, không cách nào hỏi đường nên nàng chỉ có thể loanh quanh trong khắp núi đồi hoang dã như ruồi nhặng không đầu, thế mà không ngờ lại để nàng chó ngáp phải ruồi tìm được chỗ để đi, đó là Phù Nhật Quan kiệt xuất trong đạo.
Phù Nhật Quan là đại quan đứng đầu trong lòng đạo giả, hễ là người tu đạo đều lấy làm vinh quang khi có thể vào cửa quan này, tu hành mấy ngày trong đạo quan này còn hơn gấp mấy lần so với tu hành ở nơi khác, đạt được rất nhiều, đó là đạo quan một chữ nửa câu cũng không thể nói hết.
Mỗi năm khi vào thu, Phù Nhật Quan đều sẽ tuyển nhận đệ tử, điều kiện cực kỳ khắc nghiệt, danh sách hữu hạn, người bình thường hoàn toàn không vào được, nhưng mỗi năm trước cửa đều đông như trẩy hội, giống như người vào kinh thi khoa cử, cho dù năm đầu rớt thì năm sau cũng sẽ tìm đến như cũ.
Lúc nàng vận mệnh của Tự Ngọc không tồi, vừa vặn gặp phải lúc chỗ này tuyển nhận đệ tử, trong đạo quan này nhang khói cực kỳ tràn đầy, nếu nàng có thể làm đệ tử nơi này thì ăn nhang khói không hết, đến lúc đó đổi một tấm da mặt khác chẳng phải cũng chỉ là vấn đề thời gian sao.
Đạo quan được xây dựa vào núi, mà vài dãy núi liên tiếp sau đó đều là lãnh địa của Phù Nhật Quan, lớn hơn gấp mấy lần so với ngôi miếu lúc trước của nàng, sơn môn dựa vách đá, cực kỳ uy nghiêm cao lớn, số cấp bậc thang tầng tầng đi xuống, khiến cho con người nhỏ bé như con kiến.
Thử thách đầu tiên là chọn ra những người tài giỏi, xếp thành bốn hàng dài đến tận chân núi, những người tài giỏi đều là những đệ tử xuất chúng trong Đạo quan, trên người mặc đạo bào trắng muốt, khí chất tinh thần quanh người quả thật rất xứng với danh tiếng vang lừng của đạo quan này.
Tự Ngọc ở trong hàng rất lâu mới mau đến phiên, đằng trước là cái tiểu cô nương cực kỳ gầy yếu nhỏ xinh, giống như một cơn gió đã có thể thổi nàng ấy ngã xuống.
Đánh giá một hàng các nàng là người nữ đệ tử tuổi tác cực nhỏ, bộ dáng tươi đẹp đáng yêu, chỉ có điều thần thái có chút kiêu căng, giọng điệu lạnh như băng khiến người ta không dám đắc tội, không có ít người bị gạt bỏ trong tay nàng ta.
Khi đến phiên cô nương gầy guộc đằng trước Tự Ngọc, nữ đệ tử chỉ nhìn thoáng qua, tùy ý hỏi mấy vấn đề, cũng mặc kệ nàng ấy đáp thế nào cũng đều vẫy vẫy tay bảo nàng ấy đi.
Cô nương nhỏ gầy thấy không qua được thì hai đầu gối không khỏi quỳ rạp xuống đất, lời nói khẩn thiết: “Cầu xin cô nương đừng đánh rớt tên ta, nô gia từ nhỏ đã không nơi nương tựa, lang bạt đầu đường xó chợ trong những ngày dài đằng đẵng mới đến được chỗ này, nô gia thật sự muốn tu đạo, chỉ cầu xin cô nương có thể cho nô gia tiến vào đạo quan, khổ cực gì nô gia cũng chịu được…”
“Phù Nhật Quan chúng ta là nơi tu đạo, không phải là mở nhà từ thiện thu nhận cứu tế dân chạy nạn, vị cô nương này vẫn nên đi nơi khác coi thử đi, chỗ này ngươi còn chưa đủ tư cách đâu.” Giọng nói của đệ tử dễ nghe như hoàng oanh, nhưng lời nói ra lại khiến người ta không chịu nỗi, khinh thường trong mắt rất tổn thương người.
Nhưng rốt cuộc cũng là người đi ra từ đại quan, tướng mạo phong cách xuất sắc hơn cô nương nhỏ gầy không biết bao nhiêu lần, những cô nương phía sau cũng sôi nổi khuyên cô nương nhỏ gầy rời đi, chớ có tiếp tục trì hoãn thời gian của người khác.
Cô nương này vừa đi đã đến phiên Tự Ngọc, tuy nàng tốt hơn đôi chút so với cô nương nhỏ gầy, nhưng nhìn cũng không có tinh thần cho lắm, mặt mày diễm tục, xiêm y cũ xưa cũng khó che nổi dáng người lả lướt, trông thế nào cũng giống cái loại ti tiện yêu diễm quyến rũ người ta, hoàn toàn không ăn nhập gì với tất cả mọi người ở nơi này.
Vưu Li thấy dáng vẻ này của Tự Ngọc thì không cần phí miệng lưỡi, tầm mắt lập tức lướt qua nàng: “Người tiếp theo.”
Tự Ngọc nghe vậy bỗng ngẩn ra, thấy nàng ta như thể không nhìn thấy mình, nàng không khỏi tiến lên nghi hoặc hỏi: “Cô nương, ngươi còn chưa hỏi ta câu hỏi nào đâu?”
Nàng mới vừa biến thành hình người, lại chỉ am hiểu bò sát, vòng eo mềm mại đến có chút không chống đỡ nỗi thân mình, dáng vẻ õng qua ẹo lại này cộng với khuôn mặt kia, rơi vào trong mắt người khác đó là lẳng lơ làm dáng, rồi lại quá mức mất tự nhiên mà trông có vẻ giả tạo tục tằng.
Vưu Li nghe vậy cười lạnh ra tiếng, đang muốn mở miệng xua đuổi thì bỗng có một âm thanh của nữ tử từ phía sau truyền đến, thanh âm lúc ẩn lúc hiện phảng phất như gió mát nhẹ nhàng phát qua trong sơn động yên tĩnh, mang theo một chút hơi nước, linh hoạt kỳ ảo dễ nghe: “Xin hỏi vị cô nương này, đạo tâm là gì?”
Dọc theo đường đi nàng cũng gặp gỡ không ít yêu quái, nhưng phần lớn đều hờ hững không quan tâm, thứ nhất là bởi vì mặt mày nàng diễm tục, nhìn qua giống như một nữ nhân có lòng dạ rắn rết; thứ hai là bởi vì chủng tộc của yêu quái đa dạng, kỳ thị cấp bậc cực kỳ nghiêm trọng, cứ lấy cóc tinh ra làm ví dụ đi, mặc dù biến ảo có đẹp đến đâu cũng không bằng một ngón tay của linh thú thượng đẳng thiên nga, cấp bậc của Tự Ngọc có thể nói là còn thấp hơn một bậc so với cóc tinh.
Còn có một điểm quan trọng nhất, yêu quái biến ảo toàn cho rằng tâm sinh tướng, tâm không tốt đương nhiên sẽ biến ảo ta vẻ ngoài không đẹp, mặt mày này của nàng trông không giống loại gì tốt đẹp, trong mắt bọn chúng lòng dạ nàng cũng không tốt được chút nào đâu.
Ba thứ này Tự Ngọc đều có toàn bộ, thế nên nàng không được đám yêu quái yêu thích cũng là chuyện bình thường, không cách nào hỏi đường nên nàng chỉ có thể loanh quanh trong khắp núi đồi hoang dã như ruồi nhặng không đầu, thế mà không ngờ lại để nàng chó ngáp phải ruồi tìm được chỗ để đi, đó là Phù Nhật Quan kiệt xuất trong đạo.
Phù Nhật Quan là đại quan đứng đầu trong lòng đạo giả, hễ là người tu đạo đều lấy làm vinh quang khi có thể vào cửa quan này, tu hành mấy ngày trong đạo quan này còn hơn gấp mấy lần so với tu hành ở nơi khác, đạt được rất nhiều, đó là đạo quan một chữ nửa câu cũng không thể nói hết.
Mỗi năm khi vào thu, Phù Nhật Quan đều sẽ tuyển nhận đệ tử, điều kiện cực kỳ khắc nghiệt, danh sách hữu hạn, người bình thường hoàn toàn không vào được, nhưng mỗi năm trước cửa đều đông như trẩy hội, giống như người vào kinh thi khoa cử, cho dù năm đầu rớt thì năm sau cũng sẽ tìm đến như cũ.
Lúc nàng vận mệnh của Tự Ngọc không tồi, vừa vặn gặp phải lúc chỗ này tuyển nhận đệ tử, trong đạo quan này nhang khói cực kỳ tràn đầy, nếu nàng có thể làm đệ tử nơi này thì ăn nhang khói không hết, đến lúc đó đổi một tấm da mặt khác chẳng phải cũng chỉ là vấn đề thời gian sao.
Đạo quan được xây dựa vào núi, mà vài dãy núi liên tiếp sau đó đều là lãnh địa của Phù Nhật Quan, lớn hơn gấp mấy lần so với ngôi miếu lúc trước của nàng, sơn môn dựa vách đá, cực kỳ uy nghiêm cao lớn, số cấp bậc thang tầng tầng đi xuống, khiến cho con người nhỏ bé như con kiến.
Thử thách đầu tiên là chọn ra những người tài giỏi, xếp thành bốn hàng dài đến tận chân núi, những người tài giỏi đều là những đệ tử xuất chúng trong Đạo quan, trên người mặc đạo bào trắng muốt, khí chất tinh thần quanh người quả thật rất xứng với danh tiếng vang lừng của đạo quan này.
Tự Ngọc ở trong hàng rất lâu mới mau đến phiên, đằng trước là cái tiểu cô nương cực kỳ gầy yếu nhỏ xinh, giống như một cơn gió đã có thể thổi nàng ấy ngã xuống.
Đánh giá một hàng các nàng là người nữ đệ tử tuổi tác cực nhỏ, bộ dáng tươi đẹp đáng yêu, chỉ có điều thần thái có chút kiêu căng, giọng điệu lạnh như băng khiến người ta không dám đắc tội, không có ít người bị gạt bỏ trong tay nàng ta.
Khi đến phiên cô nương gầy guộc đằng trước Tự Ngọc, nữ đệ tử chỉ nhìn thoáng qua, tùy ý hỏi mấy vấn đề, cũng mặc kệ nàng ấy đáp thế nào cũng đều vẫy vẫy tay bảo nàng ấy đi.
Cô nương nhỏ gầy thấy không qua được thì hai đầu gối không khỏi quỳ rạp xuống đất, lời nói khẩn thiết: “Cầu xin cô nương đừng đánh rớt tên ta, nô gia từ nhỏ đã không nơi nương tựa, lang bạt đầu đường xó chợ trong những ngày dài đằng đẵng mới đến được chỗ này, nô gia thật sự muốn tu đạo, chỉ cầu xin cô nương có thể cho nô gia tiến vào đạo quan, khổ cực gì nô gia cũng chịu được…”
“Phù Nhật Quan chúng ta là nơi tu đạo, không phải là mở nhà từ thiện thu nhận cứu tế dân chạy nạn, vị cô nương này vẫn nên đi nơi khác coi thử đi, chỗ này ngươi còn chưa đủ tư cách đâu.” Giọng nói của đệ tử dễ nghe như hoàng oanh, nhưng lời nói ra lại khiến người ta không chịu nỗi, khinh thường trong mắt rất tổn thương người.
Nhưng rốt cuộc cũng là người đi ra từ đại quan, tướng mạo phong cách xuất sắc hơn cô nương nhỏ gầy không biết bao nhiêu lần, những cô nương phía sau cũng sôi nổi khuyên cô nương nhỏ gầy rời đi, chớ có tiếp tục trì hoãn thời gian của người khác.
Cô nương này vừa đi đã đến phiên Tự Ngọc, tuy nàng tốt hơn đôi chút so với cô nương nhỏ gầy, nhưng nhìn cũng không có tinh thần cho lắm, mặt mày diễm tục, xiêm y cũ xưa cũng khó che nổi dáng người lả lướt, trông thế nào cũng giống cái loại ti tiện yêu diễm quyến rũ người ta, hoàn toàn không ăn nhập gì với tất cả mọi người ở nơi này.
Vưu Li thấy dáng vẻ này của Tự Ngọc thì không cần phí miệng lưỡi, tầm mắt lập tức lướt qua nàng: “Người tiếp theo.”
Tự Ngọc nghe vậy bỗng ngẩn ra, thấy nàng ta như thể không nhìn thấy mình, nàng không khỏi tiến lên nghi hoặc hỏi: “Cô nương, ngươi còn chưa hỏi ta câu hỏi nào đâu?”
Nàng mới vừa biến thành hình người, lại chỉ am hiểu bò sát, vòng eo mềm mại đến có chút không chống đỡ nỗi thân mình, dáng vẻ õng qua ẹo lại này cộng với khuôn mặt kia, rơi vào trong mắt người khác đó là lẳng lơ làm dáng, rồi lại quá mức mất tự nhiên mà trông có vẻ giả tạo tục tằng.
Vưu Li nghe vậy cười lạnh ra tiếng, đang muốn mở miệng xua đuổi thì bỗng có một âm thanh của nữ tử từ phía sau truyền đến, thanh âm lúc ẩn lúc hiện phảng phất như gió mát nhẹ nhàng phát qua trong sơn động yên tĩnh, mang theo một chút hơi nước, linh hoạt kỳ ảo dễ nghe: “Xin hỏi vị cô nương này, đạo tâm là gì?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.