Công Tước Sa Ngã & Tên Hiệp Sĩ Người Ghét Hắn
Chương 13:
(>..
29/06/2023
Và giờ cậu phải nhanh chóng giải quyết các vấn đề trước mắt.
Louison tự trấn an rồi đi đến phòng của đại tướng. Đám người hầu ở trước cửa nhận ra cậu nên chào hỏi rất lịch sự nhưng ngay khi Louison đi ngang qua thì lại bắt đầu xì xào bàn tán:
"Công tước kìa."
"Không phải ngài ấy bị nhốt ở đâu đó rồi sao? Ngài ấy vẫn được phép đi lại trong lâu đài cơ à"
"Cậu không biết tin gì sao? Bây giờ ngài ấy giống như người hầu của Carlton luôn rồi."
"Ôi chúa ơi, nếu là tôi rơi vào tình cảnh như vậy thì sẽ nhục chết mất..."
Những ánh mắt sau lưng Louison làm cậu gai cả lưng. Louison nhanh chóng chạy vào phòng của đại tướng và giả vờ như không nghe thấy gì. Hầu hết mấy người mà cậu gặp trong khi làm mấy việc lặt vặt cho Carlton đều có thái độ như vậy, họ đều thấy cậu thật thảm hại.
Hít vào một hơi, Louison dụi mắt. Song lệ nóng vẫn còn đọng lại trên khóe mắt cậu.
'Buồn quá...'
Đó có lẽ chỉ là phản ứng tự nhiên của những người không hiểu Louison đã ngăn chặn cả một thảm kịch. Chỉ là cậu cứ không ngăn được cảm giác đau đớn trong lòng.
"Hừm..." Louison đặt tay lên ngực. Có một "thứ gì đó" giấu sâu bên trong túi áo cậu. Một "thứ gì đó" màu đỏ, cứng cứng được bọc trong một tấm vải mỏng.
Đó là một miếng thịt bò khô.
Có lẽ vì đã từng bị đói khủng khϊếp nên mỗi khi thấy bụng mình trống rỗng, Louison sẽ mất hết lý trí mà tự động đi lục tìm thùng rác để tìm kiếm bất cứ thứ gì có thể ăn được. Vì vậy, cậu đã bỏ vào túi áo mình một ít đồ khô để phòng trường hợp khẩn cấp.
Có lẽ hành động này thật kỳ lạ, nhưng cậu có thể sang chấn chỉ vì một chút cảm giác đói; vì vậy mà một cái bụng no sẽ giúp Louison cảm thấy mọi chuyện đều ổn thỏa.
Louison bắt đầu nhấm nháp miếng thịt bò khô. Khi không còn cảm thấy đói, tâm trạng u uất của cậu cũng dần dần biến mất.
'Phải rồi, chỉ là vì bị sang chấn sau lần suýt chết đói thôi. Chứ không phải như người ta nói...' Những người không biết rõ về cậu có thể cảm thấy thương hại, nhưng bản thân Louison vẫn cảm thấy bình thản vô cùng.
'Họ không đánh mình và cũng không ném đá mình vậy là được rồi, không có gì phải lo cả.'
Những trận bạo hành phải trải nghiệm trong quá khứ đã tạo nên một Louison mạnh mẽ. Với miếng thịt trước miệng, cậu vào lục tìm trong văn phòng của đại tướng.
'Đây rồi.'
Chìa khóa và sổ sách của kho hàng phía Bắc đều nằm trong ngăn kéo bàn. Dường như đại tướng cũng đã tìm kiếm vài thứ hữu ích trong kho vũ khí để chuẩn bị cho việc phòng thủ lâu đài.
'Nếu giờ mình đưa cái này cho anh ta, chắc nh ta sẽ không bắt mình dọn nhà kho đâu nhỉ? Hôm nay được xong việc sớm rồi.'
Louison đọc lướt qua sổ sách một chút với vẻ thích thú. Nó được trình bày chi tiết, có cả hình ảnh minh họa và giải thích cặn kẽ.
'Cái này là công cụ đo lường nước trong mấy đợt hạn hán trước đây... Còn cái này là một công cụ mới để định hướng dòng chảy...'
Vì xung quanh đây đều là đồng ruộng nên trong nhà kho cất giữ khá nhiều nông cụ. Trước đây, nghiên cứu nông nghiệp từng rất phát triển trong công quốc nhưng đến thế hệ của Louison thì ít được quan tâm hơn nên cũng kém phát triển hẳn.Trong lúc xem từng món một, đột nhiên Louison phát hiện ra một thứ.
'Ồ , đây là Ngọn lửa của Thánh Linh.'
Tên gọi hoành tráng vậy thôi, nhưng thực chất nó chỉ đơn giản là một công cụ phun lửa dùng để diệt trừ châu chấu. Vì khu vực phía Nam là vựa lúa nên cứ cách vài năm sẽ có đàn châu chấu đến phá hoại.
'Hự, châu chấu...một lũ quái vật đến từ địa ngục.'
Không phải tự nhiên nó được gọi là 'Ngọn lửa của Thánh Linh'. Đàn châu chấu kéo đến đen kịt cả bầu trời sẽ phá hủy tất cả mùa màng của bao năm canh tác trong chốc lát và để lại một đống đổ nát ở phía sau. Giữa thảm cảnh như thế, con người chỉ có thể tìm đến Chúa mà thôi.
Lúc nhỏ, Louison đã thấy người lớn sử dụng công cụ này. Được ban phước bằng phép thuật, nó có thể thiêu đốt đàn châu chấu để bảo vệ hạt lúa nguyên vẹn.
'Đỉnh thật đấy.'
... Khoan đã?
Đang thích thú nhìn Ngọn lửa của Thánh Linh thì Louison chợt ra một chuyện.
Nơi này sẽ sớm đối mặt với một cuộc khủng hoảng nữa!
Đó là sau khi Carlton phá hủy toàn bộ công quốc và rời khỏi. Một bầy châu chấu tràn xuống cánh đồng hoang đang bị đốt cháy dở dang. Người dân thì hoàn toàn kiệt sức sau vụ cháy nên chỉ có thể đứng nhìn đàn châu chấu phá hủy hết lúa.
Vụ thảm sát của Carlton đã gây ra chấn động lớn, và cuộc chạy trốn của Louison cũng rất tai tiếng. Cho nên, vụ châu chấu phá hủy mùa màng không được chú ý nhiều. Lúc Louison còn lang thang cũng rất ít nghe về chuyện châu chấu. Trong thực tế, đa số mọi người không quan tâm đến nó. So với cuộc chạy trốn của vị lãnh chúa ngu ngốc và cuộc tàn sát đẫm máu của tên đồ tể tàn ác - những sự kiện sẽ đi vào lịch sử thì dăm ba con côn trùng này quả thật không đáng nhắc đến.
Louison gần như đã quên điều đó.
'Bởi vì ban đầu mình đã chạy trốn đến Dubless, rồi lại trở về nơi này, rồi lại đi lang thang, cũng tốn khá nhiều thời gian, vậy thì còn khá lâu nữa đám châu chấu mới đến.' Louison không biết chính xác là bao lâu nên cậu chỉ có thể ước chừng dựa theo trí nhớ.
Mặc dù so với sự kiện khác thì vụ châu chấu không đáng báo động nhưng nó vẫn ảnh hưởng trực tiếp đến mùa màng. Thậm chí khi đã phá hủy hết lúa, chúng có thể tấn công cả người và gia súc.
Khi có châu chấu đến tất cả mọi người đều đoàn kết với nhau, cùng nhau tiêu diệt chúng. Đối với những hộ gia đình giàu có hay quý tộc còn bị ảnh hưởng rất nhiều thì huống gì dân chúng bình thường.
'Mình cần phải ngăn chặn đám châu chấu này.'
May mắn rằng, công quốc đã có một trong những phát minh nông nghiệp vĩ đại nhất trong lịch sử - Ngọn lửa của Thánh Linh.
'Nhưng cái này phải dùng như thế nào nhỉ?'
Sau khi Louison trở thành lãnh chúa, Công quốc đã sinh tồn qua rất nhiều cuộc tấn công của châu chấu. Tuy nhiên, chúng đều nhờ các cố vấn và chư hầu lo liệu chu toàn. Louison chỉ đứng một bên nhìn đám châu chấu bị đốt cháy và cổ vũ nhiệt tình mà thôi. Sau đó thì cậu lại dành phần lớn thời gian ở hoàng thành.
'Nhưng ít ra mình cũng từng thấy người ta sử dụng nó rồi, mình sẽ cố nhớ...'
Louison nhíu mày và suy nghĩ rất lâu, nhưng cậu thực sự không nhớ gì cả.
Cậu muốn khóc luôn rồi. Louison vội vàng lục túi nhưng không tìm thấy miếng thịt khô nào để xoa dịu tâm trí cả. Có rất nhiều điều cậu không biết, dù sao trước giờ cậu cũng chưa bao giờ tham gia xử lý các vấn đề của lâu đài.
Louison đã học được rất nhiều điều từ thánh nhân trong kiếp trước. Có lẽ đó là lý do tại sao sau khi sống lại, cậu thường xuyên nhớ đến những lời của người ấy.
Người từng nói, "Nếu cậu không biết phải làm gì, đừng hoảng loạn. Hãy cần yên lặng chờ đợi". Nhưng nếu Louison không thể ở yên thì sao?
Louison đi tìm đại tướng - người biết cách cai quản lâu đài tốt nhất .
*Cốc cốc cốc*
"Thưa đại tướng quân, là ta. Louison."
Không có ai trả lời. Tuy nhiên, vẫn có binh lính canh giữ bên ngoài cửa và quan sát động thái bên trong nên Louison có thể chắc chắn đại tướng đang ở trong đó. Chỉ là ông không thèm quan tâm đến cậu.
"Đại tướng, ta có chuyện quan trọng muốn nói với ông. Ta nghĩ rằng sắp tới sẽ có một đàn châu chấu tấn công lãnh thổ của chúng ta, nhưng ta không biết phải làm gì? Theo ông, ta nên làm gì đây?"
Khi nói đến "một đàn châu chấu", Thì có một vài tiếng động ở trong phòng.
'Thành công rồi!'
Louison vui mừng trong giây lát, nhưng sau lại ủ rũ vì người đang đi ra không phải là đại tướng.
"Trưởng ngân khố đang làm gì ở đây vậy?"
"... Ta đang chăm sóc đại tướng."
"Ồ."
"Ông ấy không giả bệnh. Bác sĩ đã tới đây vài lần. "
"Bác sĩ nói sao?"
"
"
"Làm việc quá sức, căng thẳng, dĩ nhiên. Ngài vừa nói gì, châu chấu? Lũ sinh vật địa ngục đó sẽ đến sao?"
Trưởng ngân khố có vẻ quan tâm. Ông ta chắc chắn là người miền Nam chính gốc rồi. Bất kỳ người đàn ông nào ở miền Nam cũng rất phẫn nộ với đám châu chấu này. Cảm nhận được sự kết nối đồng hương kì lạ, Louison thông báo rằng chẳng bao lâu nữa sẽ có một đàn châu chấu tấn công cánh đồng lúa.
"Hừm. Có lẽ sắp tới sẽ có châu chấu thật." Trưởng ngân khố tiếp lời.
"Ông đã dự đoán trước điều này ư?" Louison hỏi.
"Đúng vậy. Châu chấu không chỉ bay từ trên trời xuống – chúng thường bay theo một con đường nhất định. Thông thường các vùng lãnh thổ gặp châu chấu sớm sẽ thông báo với chúng ta các dấu hiệu và hướng... nhưng năm nay chúng ta chưa nhận được tin tức từ họ".
"Chúng ta đã có một cuộc nội chiến trong năm nay mà."
"Vâng, ta biết." Mặc dù trưởng ngân khố gật đầu, nhưng Louison có thể nhận ra ông ta có suy nghĩ khác. Trưởng ngân khố không tin vào Louison, vì Louison vốn chỉ là tên lãnh chúa thích nhốt mình trong lâu đài không tiếp xúc với bên ngoài. Làm thế nào mà cậu nhận được thông tin về châu chấu kia chứ? Ngay cả đại tướng có thẩm quyền nhất lâu đài này cũng không biết gì.
'Nhưng, đây là lần đầu tiên ngài ấy hỏi minhf về vấn đề này,' Trưởng ngân khố nghĩ. 'Mặc dù không biết tại sao ngài ấy lại muốn hỏi về vấn đề châu chấu, nhưng những lúc như thế này, mình nên trả lời chân thành.'
"Nó cũng không quá khó để ngăn chặn - điều này cũng đã xảy ra vài năm một lần. Với thông tin liên lạc thích hợp từ trước, mỗi làng, mỗi thôn hoặc thị trưởng, sẽ giải quyết nó: mỗi làng đều có 'Ngọn lửa của Thánh Linh' của riêng họ. "
"Ta hiểu rồi."
"Các làng đều có ngọn lửa của Thánh Linh rồi nên chúng ta không cần lo lắng về điều đó... Nhưng không có cách nào để thông báo trước với mọi người... phải làm gì đây..." Trưởng ngân khố có vẻ đắn đo suy nghĩ.
Louison tự trấn an rồi đi đến phòng của đại tướng. Đám người hầu ở trước cửa nhận ra cậu nên chào hỏi rất lịch sự nhưng ngay khi Louison đi ngang qua thì lại bắt đầu xì xào bàn tán:
"Công tước kìa."
"Không phải ngài ấy bị nhốt ở đâu đó rồi sao? Ngài ấy vẫn được phép đi lại trong lâu đài cơ à"
"Cậu không biết tin gì sao? Bây giờ ngài ấy giống như người hầu của Carlton luôn rồi."
"Ôi chúa ơi, nếu là tôi rơi vào tình cảnh như vậy thì sẽ nhục chết mất..."
Những ánh mắt sau lưng Louison làm cậu gai cả lưng. Louison nhanh chóng chạy vào phòng của đại tướng và giả vờ như không nghe thấy gì. Hầu hết mấy người mà cậu gặp trong khi làm mấy việc lặt vặt cho Carlton đều có thái độ như vậy, họ đều thấy cậu thật thảm hại.
Hít vào một hơi, Louison dụi mắt. Song lệ nóng vẫn còn đọng lại trên khóe mắt cậu.
'Buồn quá...'
Đó có lẽ chỉ là phản ứng tự nhiên của những người không hiểu Louison đã ngăn chặn cả một thảm kịch. Chỉ là cậu cứ không ngăn được cảm giác đau đớn trong lòng.
"Hừm..." Louison đặt tay lên ngực. Có một "thứ gì đó" giấu sâu bên trong túi áo cậu. Một "thứ gì đó" màu đỏ, cứng cứng được bọc trong một tấm vải mỏng.
Đó là một miếng thịt bò khô.
Có lẽ vì đã từng bị đói khủng khϊếp nên mỗi khi thấy bụng mình trống rỗng, Louison sẽ mất hết lý trí mà tự động đi lục tìm thùng rác để tìm kiếm bất cứ thứ gì có thể ăn được. Vì vậy, cậu đã bỏ vào túi áo mình một ít đồ khô để phòng trường hợp khẩn cấp.
Có lẽ hành động này thật kỳ lạ, nhưng cậu có thể sang chấn chỉ vì một chút cảm giác đói; vì vậy mà một cái bụng no sẽ giúp Louison cảm thấy mọi chuyện đều ổn thỏa.
Louison bắt đầu nhấm nháp miếng thịt bò khô. Khi không còn cảm thấy đói, tâm trạng u uất của cậu cũng dần dần biến mất.
'Phải rồi, chỉ là vì bị sang chấn sau lần suýt chết đói thôi. Chứ không phải như người ta nói...' Những người không biết rõ về cậu có thể cảm thấy thương hại, nhưng bản thân Louison vẫn cảm thấy bình thản vô cùng.
'Họ không đánh mình và cũng không ném đá mình vậy là được rồi, không có gì phải lo cả.'
Những trận bạo hành phải trải nghiệm trong quá khứ đã tạo nên một Louison mạnh mẽ. Với miếng thịt trước miệng, cậu vào lục tìm trong văn phòng của đại tướng.
'Đây rồi.'
Chìa khóa và sổ sách của kho hàng phía Bắc đều nằm trong ngăn kéo bàn. Dường như đại tướng cũng đã tìm kiếm vài thứ hữu ích trong kho vũ khí để chuẩn bị cho việc phòng thủ lâu đài.
'Nếu giờ mình đưa cái này cho anh ta, chắc nh ta sẽ không bắt mình dọn nhà kho đâu nhỉ? Hôm nay được xong việc sớm rồi.'
Louison đọc lướt qua sổ sách một chút với vẻ thích thú. Nó được trình bày chi tiết, có cả hình ảnh minh họa và giải thích cặn kẽ.
'Cái này là công cụ đo lường nước trong mấy đợt hạn hán trước đây... Còn cái này là một công cụ mới để định hướng dòng chảy...'
Vì xung quanh đây đều là đồng ruộng nên trong nhà kho cất giữ khá nhiều nông cụ. Trước đây, nghiên cứu nông nghiệp từng rất phát triển trong công quốc nhưng đến thế hệ của Louison thì ít được quan tâm hơn nên cũng kém phát triển hẳn.Trong lúc xem từng món một, đột nhiên Louison phát hiện ra một thứ.
'Ồ , đây là Ngọn lửa của Thánh Linh.'
Tên gọi hoành tráng vậy thôi, nhưng thực chất nó chỉ đơn giản là một công cụ phun lửa dùng để diệt trừ châu chấu. Vì khu vực phía Nam là vựa lúa nên cứ cách vài năm sẽ có đàn châu chấu đến phá hoại.
'Hự, châu chấu...một lũ quái vật đến từ địa ngục.'
Không phải tự nhiên nó được gọi là 'Ngọn lửa của Thánh Linh'. Đàn châu chấu kéo đến đen kịt cả bầu trời sẽ phá hủy tất cả mùa màng của bao năm canh tác trong chốc lát và để lại một đống đổ nát ở phía sau. Giữa thảm cảnh như thế, con người chỉ có thể tìm đến Chúa mà thôi.
Lúc nhỏ, Louison đã thấy người lớn sử dụng công cụ này. Được ban phước bằng phép thuật, nó có thể thiêu đốt đàn châu chấu để bảo vệ hạt lúa nguyên vẹn.
'Đỉnh thật đấy.'
... Khoan đã?
Đang thích thú nhìn Ngọn lửa của Thánh Linh thì Louison chợt ra một chuyện.
Nơi này sẽ sớm đối mặt với một cuộc khủng hoảng nữa!
Đó là sau khi Carlton phá hủy toàn bộ công quốc và rời khỏi. Một bầy châu chấu tràn xuống cánh đồng hoang đang bị đốt cháy dở dang. Người dân thì hoàn toàn kiệt sức sau vụ cháy nên chỉ có thể đứng nhìn đàn châu chấu phá hủy hết lúa.
Vụ thảm sát của Carlton đã gây ra chấn động lớn, và cuộc chạy trốn của Louison cũng rất tai tiếng. Cho nên, vụ châu chấu phá hủy mùa màng không được chú ý nhiều. Lúc Louison còn lang thang cũng rất ít nghe về chuyện châu chấu. Trong thực tế, đa số mọi người không quan tâm đến nó. So với cuộc chạy trốn của vị lãnh chúa ngu ngốc và cuộc tàn sát đẫm máu của tên đồ tể tàn ác - những sự kiện sẽ đi vào lịch sử thì dăm ba con côn trùng này quả thật không đáng nhắc đến.
Louison gần như đã quên điều đó.
'Bởi vì ban đầu mình đã chạy trốn đến Dubless, rồi lại trở về nơi này, rồi lại đi lang thang, cũng tốn khá nhiều thời gian, vậy thì còn khá lâu nữa đám châu chấu mới đến.' Louison không biết chính xác là bao lâu nên cậu chỉ có thể ước chừng dựa theo trí nhớ.
Mặc dù so với sự kiện khác thì vụ châu chấu không đáng báo động nhưng nó vẫn ảnh hưởng trực tiếp đến mùa màng. Thậm chí khi đã phá hủy hết lúa, chúng có thể tấn công cả người và gia súc.
Khi có châu chấu đến tất cả mọi người đều đoàn kết với nhau, cùng nhau tiêu diệt chúng. Đối với những hộ gia đình giàu có hay quý tộc còn bị ảnh hưởng rất nhiều thì huống gì dân chúng bình thường.
'Mình cần phải ngăn chặn đám châu chấu này.'
May mắn rằng, công quốc đã có một trong những phát minh nông nghiệp vĩ đại nhất trong lịch sử - Ngọn lửa của Thánh Linh.
'Nhưng cái này phải dùng như thế nào nhỉ?'
Sau khi Louison trở thành lãnh chúa, Công quốc đã sinh tồn qua rất nhiều cuộc tấn công của châu chấu. Tuy nhiên, chúng đều nhờ các cố vấn và chư hầu lo liệu chu toàn. Louison chỉ đứng một bên nhìn đám châu chấu bị đốt cháy và cổ vũ nhiệt tình mà thôi. Sau đó thì cậu lại dành phần lớn thời gian ở hoàng thành.
'Nhưng ít ra mình cũng từng thấy người ta sử dụng nó rồi, mình sẽ cố nhớ...'
Louison nhíu mày và suy nghĩ rất lâu, nhưng cậu thực sự không nhớ gì cả.
Cậu muốn khóc luôn rồi. Louison vội vàng lục túi nhưng không tìm thấy miếng thịt khô nào để xoa dịu tâm trí cả. Có rất nhiều điều cậu không biết, dù sao trước giờ cậu cũng chưa bao giờ tham gia xử lý các vấn đề của lâu đài.
Louison đã học được rất nhiều điều từ thánh nhân trong kiếp trước. Có lẽ đó là lý do tại sao sau khi sống lại, cậu thường xuyên nhớ đến những lời của người ấy.
Người từng nói, "Nếu cậu không biết phải làm gì, đừng hoảng loạn. Hãy cần yên lặng chờ đợi". Nhưng nếu Louison không thể ở yên thì sao?
Louison đi tìm đại tướng - người biết cách cai quản lâu đài tốt nhất .
*Cốc cốc cốc*
"Thưa đại tướng quân, là ta. Louison."
Không có ai trả lời. Tuy nhiên, vẫn có binh lính canh giữ bên ngoài cửa và quan sát động thái bên trong nên Louison có thể chắc chắn đại tướng đang ở trong đó. Chỉ là ông không thèm quan tâm đến cậu.
"Đại tướng, ta có chuyện quan trọng muốn nói với ông. Ta nghĩ rằng sắp tới sẽ có một đàn châu chấu tấn công lãnh thổ của chúng ta, nhưng ta không biết phải làm gì? Theo ông, ta nên làm gì đây?"
Khi nói đến "một đàn châu chấu", Thì có một vài tiếng động ở trong phòng.
'Thành công rồi!'
Louison vui mừng trong giây lát, nhưng sau lại ủ rũ vì người đang đi ra không phải là đại tướng.
"Trưởng ngân khố đang làm gì ở đây vậy?"
"... Ta đang chăm sóc đại tướng."
"Ồ."
"Ông ấy không giả bệnh. Bác sĩ đã tới đây vài lần. "
"Bác sĩ nói sao?"
"
"
"Làm việc quá sức, căng thẳng, dĩ nhiên. Ngài vừa nói gì, châu chấu? Lũ sinh vật địa ngục đó sẽ đến sao?"
Trưởng ngân khố có vẻ quan tâm. Ông ta chắc chắn là người miền Nam chính gốc rồi. Bất kỳ người đàn ông nào ở miền Nam cũng rất phẫn nộ với đám châu chấu này. Cảm nhận được sự kết nối đồng hương kì lạ, Louison thông báo rằng chẳng bao lâu nữa sẽ có một đàn châu chấu tấn công cánh đồng lúa.
"Hừm. Có lẽ sắp tới sẽ có châu chấu thật." Trưởng ngân khố tiếp lời.
"Ông đã dự đoán trước điều này ư?" Louison hỏi.
"Đúng vậy. Châu chấu không chỉ bay từ trên trời xuống – chúng thường bay theo một con đường nhất định. Thông thường các vùng lãnh thổ gặp châu chấu sớm sẽ thông báo với chúng ta các dấu hiệu và hướng... nhưng năm nay chúng ta chưa nhận được tin tức từ họ".
"Chúng ta đã có một cuộc nội chiến trong năm nay mà."
"Vâng, ta biết." Mặc dù trưởng ngân khố gật đầu, nhưng Louison có thể nhận ra ông ta có suy nghĩ khác. Trưởng ngân khố không tin vào Louison, vì Louison vốn chỉ là tên lãnh chúa thích nhốt mình trong lâu đài không tiếp xúc với bên ngoài. Làm thế nào mà cậu nhận được thông tin về châu chấu kia chứ? Ngay cả đại tướng có thẩm quyền nhất lâu đài này cũng không biết gì.
'Nhưng, đây là lần đầu tiên ngài ấy hỏi minhf về vấn đề này,' Trưởng ngân khố nghĩ. 'Mặc dù không biết tại sao ngài ấy lại muốn hỏi về vấn đề châu chấu, nhưng những lúc như thế này, mình nên trả lời chân thành.'
"Nó cũng không quá khó để ngăn chặn - điều này cũng đã xảy ra vài năm một lần. Với thông tin liên lạc thích hợp từ trước, mỗi làng, mỗi thôn hoặc thị trưởng, sẽ giải quyết nó: mỗi làng đều có 'Ngọn lửa của Thánh Linh' của riêng họ. "
"Ta hiểu rồi."
"Các làng đều có ngọn lửa của Thánh Linh rồi nên chúng ta không cần lo lắng về điều đó... Nhưng không có cách nào để thông báo trước với mọi người... phải làm gì đây..." Trưởng ngân khố có vẻ đắn đo suy nghĩ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.