Quyển 1 - Chương 17: Ma quỷ trong bệnh viện
Khản Không
16/04/2013
Thấy Ung Bác Văn bỗng toát mồ hôi đầy đầu, trông như táo bón, Elle Vân nghi ngờ: "Thế nào rồi?"
"Ta để Bông trong ba lô, sao giờ không thấy nữa rồi?" Ung Bác Văn còn một chuyện quan trọng không dám nói ra, đó là cả cái bình ngọc chứa quỷ cũng không thấy nốt.
Đây là một vấn đề cực kỳ quan trọng, bên trong có tới mấy trăm con quỷ, nếu ai đó không biết mà lỡ mở ra thì hậu quả gì cũng không cần đoán nữa. Phải biết rằng, những con quỷ này đều bị phong ấn trong trận pháp phong thủy nhiều năm, thật khó đảm bảo khi thoát ra ngoài, liệu có một hai con quỷ nào đó bị tâm thần phân liệt rồi trở thành Lệ Quỷ hay không?
Nghĩ đến hậu quả này, Ung Bác Văn lo lắng không thôi, mồ hôi sau lưng đã làm áo sơ mi ướt đẫm.
“Sao ngươi lại mang theo Bông?” Tuy Elle Vân rất nghi ngờ nhưng nàng vẫn nói: “Nhanh đi tìm nó, trong bệnh viện không cho mang theo thú vật, đừng để người ta bắt lại.”
Chỉ chờ những lời này, Ung Bác Văn lập tức quay người, rời khỏi phòng bệnh.
“Chắc không sao đâu, ta đã dùng bùa chú phong ấn bình ngọc rồi, chắc không ai thấy lá bùa dán ở miệng bình đâu. Bông thật là ngu, kêu nó để ý cái bình, giờ thì hay rồi, giờ đến cục cứt của nó cũng không có…”
-----o0o-----
“Đây đúng là hoa văn thải ly hoa của thời kỳ Thái Bình hưng quốc!”
(Thái bình hưng quốc, một thời kỳ của Nhà Tống, cụ thể nằm trong khoảng thời gian từ năm 976 đến năm 984)
Tiếng nói đầy tham lam và hưng phấn này phát ra từ một người gầy yếu, tuổi đã quá bốn mươi. Người này mặc một bộ quần áo màu xanh nhạt kẻ ô dành cho bệnh nhân. Tuy tuổi tác không lớn lắm nhưng đầu gã hói một nửa. Dưới ánh đèn, nửa cái đầu nhẵn bóng của gã đang lập lòe ánh sáng, còn khuôn mặt thì tái nhợt, loại nhợt nhạt này chỉ có những bệnh nhân ở trong bệnh viện lâu ngày mới có. Chỉ là, khuôn mặt tái nhợt ấy lại đang dần trở nên đỏ ửng vì quá kích động.
“Không ngờ đi đái đêm cũng nhặt được bảo bối như thế này. Hê hê, cuối cùng thì Lý Học Nhân này cũng đến lúc gặp vận.” Gã vừa cười nhẹ vừa vuốt ve bình ngọc trong tay mình, sau đó lấm lét nhìn khắp xung quanh.
Vừa nãy, tại hành lang, Lý Học Nhân dẫm phải một cái ba lô nhưng không biết là ai ném xuống. Bấy giờ, gã còn cảm thấy rất xui xẻo, định chửi bậy mấy câu rồi tìm chủ nhân ba lô thì bỗng nhiên nhìn thấy một bình ngọc óng ánh từ trong ba lô lăn ra.
Lý Học Nhân vốn là một kẻ buôn bán đồ cổ, tuy cả đời chưa gặp qua bảo vật chân chính, nhưng không phải vì thế mà ánh mắt thiếu sự tinh tường. Chỉ vừa liếc qua, gã đã nhận ra bình ngọc này có vẻ ngoài khá giống cổ vật thời Bắc Tống. Ngay sau đó, Lý Học Nhân lập tức đem kìm hãm âm thanh, đến khi đã chắc chắn rằng xung quanh không có người, gã mới ôm lấy bình ngọc, chạy thẳng vào nhà vệ sinh, rồi trốn bừa vào một buồng. Lúc này, ngồi trên bồn cầu, Lý Học Nhân mới dám quan sát bình ngọc một cách tỉ mỉ. Cuối cùng, gã đã hoàn toàn xác định chiếc bình ngọc này có hoa văn thải ly hoa từ thời Thái Bình hưng quốc.
Mấy tháng trước, Lý Học Nhân vừa mới xem qua tin tức về loại bình ngọc này: Trong một buổi đấu giá, chiếc bình ngọc có kiểu dáng tương tự đã được đưa lên sàn, và giá cuối cùng là ba triệu Đô la Mỹ!
Vừa nghĩ đến ba triệu Đô la Mỹ, gã kích động tới mức không thở được. Nhận thấy bệnh tim sắp tái phát, Lý Học Nhân vội vàng lấy ra hai viên thuốc ngậm trợ tim có hiệu quả nhanh.
“Meo meo… ” Một tiếng mèo kêu ở trên đầu Lý Học Nhân làm gã sợ đến dựng cả tóc gáy, thiếu chút nữa đã phun hai viên thuốc trong miệng ra ngoài. Sau khi vịn vách tường một lúc thật lâu, Lý Học Nhân mới cảm thấy tốt hơn. Vừa ngẩng đầu lên nhìn, gã liền thấy một con mèo đen rất dài nằm trên bức tường ngăn, nó đang trừng đôi mắt xanh biếc theo dõi gã.
“Con mèo chết tiệt, thật đáng ghét.” Lý Học Nhân chửi một câu, rồi xua tay đuổi con mèo đen, nhưng con mèo đen nãy lại không hề phản ứng, nó chỉ vẫy đuôi rồi chăm chú theo dõi hắn.
“Mẹ nó, nhìn ta làm gì, ta không phải chuột.” Lý Học Nhân mắng thêm một câu mà không hề để ý tới sự kỳ lạ của con mèo đen kia. Bởi vì Lý Học Nhân bận nâng niu chiếc bình ngọc trong ngực, càng xem gã càng thấy thích, hệt như chính mình đang ôm hàng đống đô la Mỹ trong tay. Nhìn một hồi, Lý Học Nhân nhịn không được mà cười hì hì, cười mãi không thôi, nếu để bác sỹ khoa tâm thần bắt gặp tình trạng bây giờ, chắc chắn sẽ thay đổi bệnh án cho gã.
Lý Học Nhân ngắm bình ngọc một hồi, mới phát hiện trên miệng bình có dính một vật màu đen, gã còn tưởng bụi đất nên có ý muốn ra khỏi buồng nhìn cho rõ. Đến khi đã chắc chắn không có ai đang ở gần, gã mới dám mang bình ngọc đến bồn rửa tay để cọ rửa.
Dòng nước chảy đến phía miệng bình liền chảy ra ngoài, giống như bị cái gì đó ngăn lại, hoặc chăng có một thứ trong suốt đang che miệng bình, hay cũng có thể là chiếc bình này đang đựng đồ vật nên một chút giọt nước cũng không thể lọt vào.
Nhưng là bất kể nhìn theo hướng nào thì cái bình này cũng không có vật gì đậy lại.
Lý Học Nhân đưa bàn tay sờ vào miệng bình, kết quả gã đã xé ra một tờ giấy vàng có vẽ các ký hiệu quanh co ở mặt trên, thoạt nhìn đúng là một tấm bùa chú đã bị ướt, do đó các ký hiệu cũng đã bị mờ đi. Gã tiện tay ném lá bùa vào cống thoát nước, sau đó lại tiếp tục dùng bình múc nước, thế nhưng nước vẫn không lọt như trước.
“Mẹ nó, thật là tà môn.” Lý Học Nhân cảm thấy khó hiểu. Vừa lẩm bẩm, gã vừa lắc lắc cái bình.
“Đừng lung lay!” Đột nhiên có một giọng nói vang lên trong bình ngọc, giọng nói này thật sự ớn lạnh, nghe sao cũng không giống giọng nói của con người.
Lý Học Nhân bị dọa đến mức tay chân run lập cập, bình ngọc bỗng tuột xuống, gã nhịn không được mà kêu một tiếng thất thanh rồi đưa tay ra chụp nhưng bình ngọc vẫn rơi thẳng xuống đất.
Nếu như vậy, bình ngọc sẽ vỡ ra thành trăm mảnh mất!
“Đừng.” Lý Học Nhân tuyệt vọng kêu lên, trước mắt gã là mảnh u ám.
Nhưng kỳ tích chợt xuất hiện, lúc bình ngọc sắp chạm đất thì lại đột ngột đứng yên trong không trung, hình như nó đang được một bàn tay vô hình nâng lên. Lúc này, bình ngọc đã bắt đầu chậm rãi tiến lên phía trước.
Một làn khí màu đen từ trong miệng bình thoát ra, như dòng nước, nó nhanh chóng tràn khắp bình ngọc, làm bình ngọc màu trắng trở thành hai màu đen trắng giao nhau.
Nhìn thấy cảnh tượng kỳ dị trước mắt, Lý Học Nhân thậm chí còn không kịp hoan hô vì bình ngọc nguyên vẹn thì lập tức cổ họng cứng đờ, té lăn quay trên mặt đất.
Người thường không ai có thể nhìn thấy con quỷ đang nâng bình ngọc. Chỉ là con quỷ này đang nhìn đống bị thịt trên mặt đất, khó hiểu gãi đầu: “Ta chết khó coi lắm sao? Đến nỗi vừa nhìn thấy đã ngất đi.”
“Meo meo”, con Bông nhẹ nhàng nhảy đến, đi qua đi lại trên người Lý Học Nhân, vừa đi nó vừa lắc đầu, không biết là khinh miệt sự nhát gan của tên này hay là bày tỏ thái độ bất mãn của nó.
“Chi… chi… chi…”
Tiếng cảnh báo chói tai cùng với ánh sáng hồng tràn ngập khắp nơi.
Đó là một gian phòng rộng khoảng bốn trăm mét vuông, trên vách tường là một màn hình lớn hiển thị bản đồ toàn Xuân Thành, nó không chỉ gồm khu vực nội thành mà cả những thôn trang nhỏ xung quanh cũng đều được liệt kê tỉ mỉ. Phía trước màn hình là một loạt thiết bị giám sát, nhưng bởi vì đã nửa đêm nên chỉ có hai người ngồi giám sát.
Lúc này, trên màn hình máy tính có một điểm sáng nho nhỏ ở khu vực nội thành, phía dưới thiết bị có một cái đèn đỏ nhỏ đang nhấp nháy không ngừng. Âm thanh chói tai và ánh sánh hồng lập lòe phát ra từ đây.
“Ở phía đông thành phố.” Một người vừa nói vừa thao tác cực nhanh trên thiết bị điều khiển: “Bệnh viện Minh Nhân, đường Tụ Uyển, tầng ba, nhà vệ sinh phía đông, chỉ số tiêu chuẩn 3.26, là quỷ hồn bình thường, không phải lệ quỷ, chừng 42 tuổi, chỉ số nguy hiểm 0.1”
Một người khác cầm lấy microphone bắt đầu nói: “Đây là trung tâm giám sát và điều khiển, xác nhận bệnh viện Minh Nhân có Quỷ Hồn không bình thường xuất hiện, yêu cầu người ở gần đó đến xử lý.”
Hơn mười giây sau có âm thanh trả lời, “Đây là tổ 18, đang điều tra ở vùng lân cận, xin cấp tài liệu liên quan.”
“Hả…” Người gọi ngẩn ngơ một lúc rồi mới hỏi: “Tiểu Ngư Nhi, chuyện này không phải do các ngươi phụ trách mà?”
“Ngươi có ý kiến à?” Thiết bị truyền đến giọng nói rất nhỏ nhẹ điềm đạm, nhưng người gọi đến lại có cảm tưởng như đang nghe tiếng sói hú cừu non. Chỉ thấy người này sợ đến run người, vội vàng trả lời: “Không có, không có ý kiến, số liệu này ta sẽ gửi cho ngươi.”
"Cảm ơn." Sau đó, giọng nói trong microphone lập tức biến mất.
Người gọi ngẩn ngơ, sắc mặt đầy lo lắng, tên đồng bọn cũng không biết làm sao, đành nói: "Hi vọng không xảy ra chuyện gì."
"Hi vọng là vậy, có lẽ La tiểu thư đang ở cùng với nàng."
"Hả... Như vậy ta mới lo lắng."
"Vì sao? Từ trước đến nay, La tiểu thư đều làm việc thận trọng mà."
"Đúng vậy, có thể La tiểu thư làm việc rất thuận buồm xuôi gió, nhưng phần nào đó là do tính tình của nàng. Hơn nữa... À, do ngươi mới tới nên không biết một số việc..."
"Vậy ý của ngươi là phải báo cho chủ tịch?"
"Nếu như chủ tịch biết, Tiểu Ngư Nhi chắc chắn sẽ đoán ra chúng ta mật báo, đến lúc đó sẽ có phiền phức rất lớn."
"Vậy phải làm thế nào? Nếu nàng xảy ra chuyện gì... Thì đến khi truy cứu trách nhiệm, chúng ta cũng chạy không thoát."
"Đúng vậy... À há, ta có biện pháp này."
"Biện pháp gì? Nói mau."
"Chúng ta ném tiền xu, mặt chữ báo chủ tịch, mặt lưng thì không báo."
"Đây... là biện pháp của ngươi sao... Ôi thôi, vậy cứ theo đó mà làm đi."
Người vừa gọi điện móc ra một đồng xu rồi ném lên trời. Sau khi chụp được đồng tiền trên không trung, người này mở ra từ từ.
"Là mặt chữ, báo chủ tịch."
Trong bộ đàm đột ngột vang lên một giọng nói lạnh lùng: "Hừ, hai người các ngươi giỏi lắm. Ta đã nghe hết rồi."
"Cái gì?" Sắc mặt của hai người đại biến, vội vàng nhào đến xem xét máy truyền tin, sau đó cùng kêu một tiếng: "Thảm rồi, chưa tắt máy truyền tin!"
"Oa ha ha ha ha..."
Tiếng cười u ám từ phát ra từ trong bộ đàm, cùng với đó là cảm giác áp bách ngập tràn căn phòng khiến hai tên xui xẻo toát mồ hôi lạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.