Quyển 2 - Chương 27: Tranh đấu phe phái
Khản Không
05/09/2013
“Đúng là cao thủ!”
Vẫn là văn phòng xa hoa của Ngư Thừa Thế, Ung Bác Văn cùng Ngư Thừa Thế ngồi đối diện ở sofa bên trên bàn trà bày biện các loại hoa quả, trà nước.
Chính giữa văn phòng phù phiếm là một cái màn hình bán trong suốt, trên màn hình đang chiếu hình đó là hư ảnh vĩ xà kia đang chiến đấu trong đêm tối, rất là đặc sắc.
Sau khi xem hết đoạn phim ngắn chiếu cảnh pháp thuật ấn tượng đó, Ngư Thừa Thế đập bàn kinh hô rồi lập tức rơi vào trầm mặc phải thật lâu mới thở dài mà nói: “Thật không nghĩ tới trên thế gian còn có cao thủ bậc này, ta thực là cô lậu quả văn” Đoạn hắn quay đầu lại hỏi: “Đinh Như nói nàng là truyền nhân Thanh Long Tự là thật à?”
“Vâng, Ngư tiền bối biết Thanh Long Tự sao?” Ung Bác Văn đã chờ nửa ngày cuối cùng Ngư Thừa Thế cũng nói tới chủ đề chính nên liền lên tiếng dò hỏi.
Ngư Thừa Thế lại hỏi lại: “Ngươi biết Đông Mật sao?”
“Nhật Bản Đông Mật? Cùng Với Ca Sơn Huyền Cao Dã Sơn Kim Cương Phong là chân ngôn tông của Đông Mật?” Ung Bác Văn gãi gãi đầu “ Ta từng xem qua tranh biếm họa ‘Khổng Tước Vương’, từ đó biết được có chân ngôn tông của Đông Mật. Bọn họ biết niệm Cửu Tự Chân Ngôn hình như rất lợi hại.”
Ngư Thừa Thế gật đầu nói: “ Thanh Long Tự này chính là tổ chức Nhật Bản Đông Mật.”
“A? Lẽ nào Đinh Như, nàng lại là người Nhật Bản?” Ung Bác Văn rất bất ngờ, Nhật Bản cũng không có họ Đinh mà.
“Điều đó thì chưa chắc” Ngư Thừa Thế lắc đầu “Đông Mật được sáng lập vào cuối thời nhà Đường, tổ sư sáng lập phái là Không Hải từng khiến Đường sử lai hoa, là đệ tử của Trung thổ Mật giáo Thất Thế Tổ Huệ Quả hòa thượng, rất nhanh hắn đã được truyền thụ hai bộ Tàng Giới và Kim Cương Quả. Trước khi Huệ Quả tọa hóa đã ban cho Không Hải pháp hiệu ‘Biến Chiếu Kim Cương’, còn đem tín vật sư đồ truyền thừa – y bát, pháp khí cùng xá lợi cho hắn, như vậy Không Hải đã trở thành đại tổ sư Mật Tông đời thứ tám. Khi ấy, Huệ Quả tại Đông tháp viện Thanh Long Tự tiến hành nghi thức Quán Đỉnh Đạo Tràng, đồng thời xưng là Thanh Long Đại A cao tăng. Môn đệ Huệ Quả truyền xuống đều lấy Thanh Long Tự làm nơi cư ngụ. Không Hải trở lại Nhật Bản, sáng lập ra Đông Mật Chân Ngôn Tông, cũng lấy Thanh Long Tự làm tổ đình!”
Nghe đến mấy chữ “Thanh Long Đại A cao tăng”, “Biến Chiếu Kim Cương”, trong lòng Ung Bác Văn chợt động, giật mình nhớ lại huyễn cảnh thật đến mức có thể chạm tay vào kia, vội vàng hỏi: “Huệ Quả ngoại trừ có đồ đệ Nhật Bản là ‘Biến Chiếu Kim Cương’ này ra còn có đồ đệ nào là Kim Cương gì gì khác không?”
Ngư Thừa Thế lắc đầu nói: “ Sau khi Huệ Quả chết Võ tông diệt phật, hội xương pháp nan, phe mật tông của trung thổ truyền thừa gian nan. Không lâu sau đã mai danh ẩn tích truyền thừa đứt đoạn mà Thanh Long Tự trải qua thời Tống thì bị hủy hoại bởi trận hỏa hoạn lớn không còn lưu lại thứ gì. Đông Mật chỉ chú trọng ghi chép về Không Hải chỉ thoáng đề cập qua đối với các đệ tử khác của Huệ Quả, ghi chép cũng không rõ ràng, đệ tử Kim Cương gì khác có hay không cũng không biết nữa.”
Ung Bác Văn vẫn không cam tâm thử dò hỏi: "Vậy lại không có những truyền nhân của Đại Nhạc Kim Cương, Đại Nhật Kim Cương lưu truyền tới nay?”
“Không có tư liệu liên quan” Ngư Thừa Thế nói một câu đơn giản mà bỏ đi hy vọng của Ung Bác Văn, sau đó lại nói: “Chuyện này không cần phải gấp gáp, ta sẽ nhờ bằng hữu ở tổng hội tra một chút. Tổng hội tuy rằng toàn bọn ngu, nhưng tin tức có thể xác thực hơn chúng ta nhiều. Trước tiên không đề cập tới những chuyện này nói chuyện chính sự đã!”
“Chính sự gì đây?” Ung Bác Văn nghĩ mãi cũng không ra mình cùng Ngư Thừa Thế còn có chính sự gì nữa.
“Đương nhiên là sự tình ngươi cùng đám người kia cạnh tranh sinh ý ở Nhất Hạ Sơn Trang rồi.” Ngư Thừa Thế nghiêm nghị nói: “Đám truyền nhân Mật giáo này từ trước đến nay vốn là mặt đặt trên trán, con mắt vốn không thèm nhìn đến hiệp hội pháp sư chúng ta, lần này lại đột nhiên chủ động xin gia nhập vào hiệp hội lại còn chạy tới Xuân Thành mở công ty, khẳng định là có ý đồ quỷ quái gì đó, vô luận bọn chúng muốn làm cái gì thì chúng ta đều không đệ chúng đạt được! Lần này sinh ý ở sơn trag bằng mọi cách ra sao cũng phải đạt được hiệp hội chúng ta ủng hộ ngươi toàn lực!”
“Việc này không cần đâu, công ty ta tự mình cũng có thể làm được dù sao chỉ là cạnh tranh thôi mà, cũng tính là giúp nâng cao kinh nghiệm đi.” Ung Bác Văn cười trừ khéo léo chối từ hảo ý của Ngư Thừa Thế vì thấy rằng nếu mình dựa vào sức mạnh của hiệp hội thì công ty chắc cũng không có gì là oai hùng, vô luận vì sự phát triển của công ty hay vì cá nhân chưa chắc đã có lợi.”
“Thanh niên có lòng tin là chuyện tốt.” Ngư Thừa Thế gật đầu nhưng sắc mặt lập tức trở nên nghiêm túc đi tới phía sau Ung Bác Văn đặt tay lên vai hắn, thâm tình mà nói “Nhưng mà mọi việc đều không thể quá ngây thơ được.” Lần cạnh tranh này không chỉ quan hệ đến sự phát triển của công ty ngươi, mà còn quan hệ đến toàn bộ giới pháp sư Xuân Thành, chỉ có thể thành công không được phép thất bại!”
Trên mặt Ung Bác Văn có chút nhăn nhó, đến cùng thì việc này là việc gì vậy? Cùng lắm là chuyện một tiểu sơn trang đi thuê quỷ thôi mà, sao lại có quan hệ đến toàn bộ pháp sư Xuân Thành ? Lẽ nào vị Ngư đại chủ tịch này trời sinh thích ôm việc vào thân, không cần biết có hay không có chỉ cần nhìn thấy là đều ôm vào lòng?
Nhìn Ung Bác Văn vẻ mặt mờ mịt Ngư Thừa Thế tiện thể nói luôn: “Lần này ta đi Thượng Hải tham gia cuộc họp ban giám đốc về một vấn đề rất trọng yếu, chính là xem xét tư cách hội viên của ngươi!”
“Tư cách hội viên của ta có vấn đề gì?”
“Theo thủ tục mà nói thì đương nhiên không có bất cứ vấn đề gì, bằng không cũng sẽ không được phê chuẩn. Nhưng ngươi lại có hai vấn đề, một là tuổi tác của ngươi tiếp nữa ngươi là người của giới pháp sư phương Bắc chúng ta!”
“Cái này cũng tính là vấn đề sao?” Tuy hỏi như vậy nhưng theo như những lời nặng nề mà Ngư Thừa Thế vừa nói “Giới pháp sư phương Bắc”, Ung Bác Văn còn mơ hồ đoán ra được gì đó.
“Trước khi ngươi gia nhập hiệp hội thì toàn bộ Á Châu chỉ có sáu Đại Thiên Sư, trong đó có bốn là người nước ta nhưng đều là thành viên của hiệp hội phía Nam! Hiệp hội phương Bắc chúng ta từ lúc thành lập cũng chưa từng có một Đại Thiên Sư nào, ngươi là người đầu tiên! Là người của giới pháp sư Xuân Thành, không, phải là giới pháp sư phương Bắc đầy kiêu ngạo! Sự xuất hiện của ngươi, chắc chắn sẽ là cục diện một tay che trời, đối với những thành viên hiệp hội giới pháp sư phía Nam thì sự tình này họ rất không hy vọng nhìn thấy. Vậy nên bọn họ trăm phương ngàn kế muốn phủ nhận tư cách của ngươi. Lần này trong cuộc họp ban giám đốc, bọn họ lại không ngừng làm khó dễ, nói cái gì mà tuổi tác ngươi còn quá nhỏ theo các tài liệu ghi chép về Đại Thiên Sư, chí ít đều là năm mươi tuổi mới đạt được thành tựu. Còn ngươi chỉ bằng vận khí mới ngoi lên được Đại Thiên Sư thực là không thể nào nói nổi. Đúng là đánh rắm, bọn họ mà cũng muốn loại vận khí này chỉ tiếc là không có thực lực đó. Ta đương trường bác bỏ ý kiến của bọn họ ngay, đám này đúng là Vương bát đản không cần bàn, còn không cam tâm sao, còn nói này nói nọ, chung quy là không chịu hết hy vọng. Hiện tại khẳng định rất nhiều cặp mắt đang trông mong ngươi phạm lỗi, bẽ mặt rồi sẽ bới lông tìm vết cho coi.”
" Tranh đấu phe phái?!" Trong đầu Ung Bác Văn lập tức hiện lên bốn chứ này rồi lại liên tưởng tới đủa loại chuyện mâu thuẫn trong đó.”
“Tiểu Ung, ngươi là pháp sư của giới pháp sư Xuân Thành chúng ta. Không! Là ngôi sao mới của toàn bộ pháp sư phương Bắc, là đại diện cho chúng ta, tuyệt đối không thể thất bại, chúng ta cũng không cho đám gia hỏa phía Nam có cơ hội cười nhạo, càng không cho phép đám gia hỏa mật giáo ở Xuân Thành giở trò quỷ! Cho nên không những giới pháp sư Xuân Thành chúng ta sẽ toàn lực hỗ trợ ngươi mà toàn bộ giới pháp sư phương Bắc cũng sẽ đứng về phía người. Ta đã đánh điện cho các hiệp hội phương Bắc rồi ngươi có yêu cầu gì cứ việc nói, tóm lại là không thể thua trong cuộc thi này được. Sau đó tất cả mối cạnh tran, ngươi đều phải thắng” Ngư Thừa Thế rất có khí thế bắt đầu tổng kết lại “ Nói chung, chúng ta muốn ngươi đem hình tượng bách chiến bách thắng của ngươi ra để tất cả mọi người biết thế nào gọi là hậu sinh khả úy! Để cho bọn chúng hiểu rằng: Ngươi – Ung Bác Văn đạt được danh hiệu Đại Thiên Sư Đại Hàng Ma Sư tuyệt không phải dựa vào vận khí, mà là dựa vào thực lực!”
“Ta sẽ cố gắng hết sức, tuyệt không để Ngư tiền bối phải thất vọng” Ung Bác Văn lạnh nhạt nói rồi mượn cớ có việc nhanh chóng rời khỏi văn phòng Ngư Thừa Thế.
Ung Bác Văn vừa mới rời đi thì La Uyển Lam từ giữa ám môn đi tới, cau mày nói: “Ngư tổng, Ung Bác Văn dù sao cũng mới mở công ty, không có kinh nghiệm xã hội, đám mật giáo kia lại nổi danh là lắm thủ đoạn muốn cạnh tranh với bọn chúng sợ rằng không dễ dàng gì.” La Uyển Lam còn đang đảm nhiệm chức vụ ở công ty Ngư Thừa Thế nên không gọi Ngư Thừa Thế là chủ tịch mà gọi là Ngư tổng.
“Việc này không cần thương lượng nữa, không thắng không được! Có khó khăn cũng phải thắng, không có khó khăn thì tạo ra khó khăn mà thắng!” Ngư Thừa Thế vỗ bàn trà lớn tiếng nói “Nếu như chính diện không thắng được, chúng ta có thể đánh vu hồi. Bây giờ tiểu La ngươi đi tìm sơn trang lão bản Triệu Đại Anh nói chuyện, ừm, mang theo mấy tên thủ hạ nữa, trông dọa người một chút, hù chết hắn cho ta. Lúc gặp hắn ngữ khí cần phải nghiêm khắc vào để hắn nhận thức được sự nghiêm trọng của vấn đề, đối với việc này hiệp hội pháp sư chúng ta rất coi trọng đó! Còn nữa, bảo hắn đem sự tình làm ầm lên tạo ra hiện trường một vụ cạnh tranh chúng ta muốn mời đại biểu các nơi tham gia”
“Hiểu rồi thưa Ngư tổng”. La Uyển Lam đáp lời, xoay người rời khỏi văn phòng đi một mạch thẳng đến trung tâm văn phòng dưới lòng đất ở tầng hai, từ bộ phận quản lý Quỷ Hồn điều động hai tên ác quỷ lại từ trung tâm quản chế yêu tinh chọn ra hai tên yêu tinh nữa sau cùng tới ngoại sự xử lý bộ mượn hai người dẫn độ cho ác ma, vô luận là ác quỷ hay yêu ma đều tuyển mấy tên có diện mạo đáng sợ khiến người ta vừa thấy mà đã kinh hoảng, sau đó dùng pháp thuật mạnh mẽ chế trụ đem thẳng đến sơn trang Triệu Đại Anh dự định sẽ giảng giải thật tốt cho hắn biết quan hệ lợi hại trong đó.
Từ khi tổng hội hiệp hội pháp sư xuất hiện, Ung Bác Văn đại khái hiểu được hai sự tình. Thứ nhất, Ngư Thừa Thế rất hiển nhiên không chỉ là Chủ tịch hiệp hội pháp sư Xuân Thành đồng thời cũng là người đứng đầu toàn bộ giới pháp sư phương Bắc. Thứ hai, Ung Bác Văn vô tình trở thành con chim đầu đàn bị giới pháp sư phương Bắc đẩy lên trước đài cùng giới pháp sư phương Nam tranh đấu! Không cần biết hắn có nguyện ý hay không dù sao cũng là một việc đã rồi, con đường về sau không còn tốt như vậy nữa rồi. Hắn không chỉ phải đối mặt với sự cạnh tranh thông thường mà còn phải đối mặt với áp lực từ phía pháp sư phương Nam.
“Cuộc sống sau này không còn thoải mái rồi.” Ung Bác Văn âm thầm lắc đầu, chợt cảm thấy rất mất mặt. Hắn tuy rằng mới kinh doanh nhưng ít nhất cũng hiểu được sự cạnh tranh giữa các thương nhân, ai dám nói nhất định có thể trăm phần trăm mà chiến thắng được đối thủ cạnh tranh, Ngư Thừa Thế cũng là tên cáo già, làm sao mà không nhìn ra điểm ấy còn nói cái gì cần phải thắng? Trừ phi đối thủ tự động thoái lui nhưng đối phương nếu đã nhảy ra cùng bọn chúng đoạt sinh ý, làm gì có chuyện nhận thua cho được? Chẳng phải là óc lừa hay sao? Lẽ nào Ngư Thừa Thế muốn hạ bệ bọn chúng?” Trong đầu Ung Bác Văn không khỏi hiện ra một màn này.
Trong đầu Ưng Bác Văn không khỏi hiện lên như vậy một cảnh.
Đêm không trăng không sao một một kẻ lưng đeo kiếm gỗ đào, eo buộc phù túi, thân quấn dây băng đạn, tay cầm súng MP5, đầu đội kính đi đêm, đạo sĩ che mặt, xông vào rong văn phòng, mạnh mẽ đâm tớ, gặp người liền giết. . .
“Thật quá đáng rồi” Ung Bác Văn không khỏi rùng mình một cái lắc lắc đầu, đem ảo giác tống ra ngoài rồi nhanh chóng lên xe phi thẳng đến công ty xem kế hoạch của bọn nhân viên quỷ ra sao rồi.
Vẫn là văn phòng xa hoa của Ngư Thừa Thế, Ung Bác Văn cùng Ngư Thừa Thế ngồi đối diện ở sofa bên trên bàn trà bày biện các loại hoa quả, trà nước.
Chính giữa văn phòng phù phiếm là một cái màn hình bán trong suốt, trên màn hình đang chiếu hình đó là hư ảnh vĩ xà kia đang chiến đấu trong đêm tối, rất là đặc sắc.
Sau khi xem hết đoạn phim ngắn chiếu cảnh pháp thuật ấn tượng đó, Ngư Thừa Thế đập bàn kinh hô rồi lập tức rơi vào trầm mặc phải thật lâu mới thở dài mà nói: “Thật không nghĩ tới trên thế gian còn có cao thủ bậc này, ta thực là cô lậu quả văn” Đoạn hắn quay đầu lại hỏi: “Đinh Như nói nàng là truyền nhân Thanh Long Tự là thật à?”
“Vâng, Ngư tiền bối biết Thanh Long Tự sao?” Ung Bác Văn đã chờ nửa ngày cuối cùng Ngư Thừa Thế cũng nói tới chủ đề chính nên liền lên tiếng dò hỏi.
Ngư Thừa Thế lại hỏi lại: “Ngươi biết Đông Mật sao?”
“Nhật Bản Đông Mật? Cùng Với Ca Sơn Huyền Cao Dã Sơn Kim Cương Phong là chân ngôn tông của Đông Mật?” Ung Bác Văn gãi gãi đầu “ Ta từng xem qua tranh biếm họa ‘Khổng Tước Vương’, từ đó biết được có chân ngôn tông của Đông Mật. Bọn họ biết niệm Cửu Tự Chân Ngôn hình như rất lợi hại.”
Ngư Thừa Thế gật đầu nói: “ Thanh Long Tự này chính là tổ chức Nhật Bản Đông Mật.”
“A? Lẽ nào Đinh Như, nàng lại là người Nhật Bản?” Ung Bác Văn rất bất ngờ, Nhật Bản cũng không có họ Đinh mà.
“Điều đó thì chưa chắc” Ngư Thừa Thế lắc đầu “Đông Mật được sáng lập vào cuối thời nhà Đường, tổ sư sáng lập phái là Không Hải từng khiến Đường sử lai hoa, là đệ tử của Trung thổ Mật giáo Thất Thế Tổ Huệ Quả hòa thượng, rất nhanh hắn đã được truyền thụ hai bộ Tàng Giới và Kim Cương Quả. Trước khi Huệ Quả tọa hóa đã ban cho Không Hải pháp hiệu ‘Biến Chiếu Kim Cương’, còn đem tín vật sư đồ truyền thừa – y bát, pháp khí cùng xá lợi cho hắn, như vậy Không Hải đã trở thành đại tổ sư Mật Tông đời thứ tám. Khi ấy, Huệ Quả tại Đông tháp viện Thanh Long Tự tiến hành nghi thức Quán Đỉnh Đạo Tràng, đồng thời xưng là Thanh Long Đại A cao tăng. Môn đệ Huệ Quả truyền xuống đều lấy Thanh Long Tự làm nơi cư ngụ. Không Hải trở lại Nhật Bản, sáng lập ra Đông Mật Chân Ngôn Tông, cũng lấy Thanh Long Tự làm tổ đình!”
Nghe đến mấy chữ “Thanh Long Đại A cao tăng”, “Biến Chiếu Kim Cương”, trong lòng Ung Bác Văn chợt động, giật mình nhớ lại huyễn cảnh thật đến mức có thể chạm tay vào kia, vội vàng hỏi: “Huệ Quả ngoại trừ có đồ đệ Nhật Bản là ‘Biến Chiếu Kim Cương’ này ra còn có đồ đệ nào là Kim Cương gì gì khác không?”
Ngư Thừa Thế lắc đầu nói: “ Sau khi Huệ Quả chết Võ tông diệt phật, hội xương pháp nan, phe mật tông của trung thổ truyền thừa gian nan. Không lâu sau đã mai danh ẩn tích truyền thừa đứt đoạn mà Thanh Long Tự trải qua thời Tống thì bị hủy hoại bởi trận hỏa hoạn lớn không còn lưu lại thứ gì. Đông Mật chỉ chú trọng ghi chép về Không Hải chỉ thoáng đề cập qua đối với các đệ tử khác của Huệ Quả, ghi chép cũng không rõ ràng, đệ tử Kim Cương gì khác có hay không cũng không biết nữa.”
Ung Bác Văn vẫn không cam tâm thử dò hỏi: "Vậy lại không có những truyền nhân của Đại Nhạc Kim Cương, Đại Nhật Kim Cương lưu truyền tới nay?”
“Không có tư liệu liên quan” Ngư Thừa Thế nói một câu đơn giản mà bỏ đi hy vọng của Ung Bác Văn, sau đó lại nói: “Chuyện này không cần phải gấp gáp, ta sẽ nhờ bằng hữu ở tổng hội tra một chút. Tổng hội tuy rằng toàn bọn ngu, nhưng tin tức có thể xác thực hơn chúng ta nhiều. Trước tiên không đề cập tới những chuyện này nói chuyện chính sự đã!”
“Chính sự gì đây?” Ung Bác Văn nghĩ mãi cũng không ra mình cùng Ngư Thừa Thế còn có chính sự gì nữa.
“Đương nhiên là sự tình ngươi cùng đám người kia cạnh tranh sinh ý ở Nhất Hạ Sơn Trang rồi.” Ngư Thừa Thế nghiêm nghị nói: “Đám truyền nhân Mật giáo này từ trước đến nay vốn là mặt đặt trên trán, con mắt vốn không thèm nhìn đến hiệp hội pháp sư chúng ta, lần này lại đột nhiên chủ động xin gia nhập vào hiệp hội lại còn chạy tới Xuân Thành mở công ty, khẳng định là có ý đồ quỷ quái gì đó, vô luận bọn chúng muốn làm cái gì thì chúng ta đều không đệ chúng đạt được! Lần này sinh ý ở sơn trag bằng mọi cách ra sao cũng phải đạt được hiệp hội chúng ta ủng hộ ngươi toàn lực!”
“Việc này không cần đâu, công ty ta tự mình cũng có thể làm được dù sao chỉ là cạnh tranh thôi mà, cũng tính là giúp nâng cao kinh nghiệm đi.” Ung Bác Văn cười trừ khéo léo chối từ hảo ý của Ngư Thừa Thế vì thấy rằng nếu mình dựa vào sức mạnh của hiệp hội thì công ty chắc cũng không có gì là oai hùng, vô luận vì sự phát triển của công ty hay vì cá nhân chưa chắc đã có lợi.”
“Thanh niên có lòng tin là chuyện tốt.” Ngư Thừa Thế gật đầu nhưng sắc mặt lập tức trở nên nghiêm túc đi tới phía sau Ung Bác Văn đặt tay lên vai hắn, thâm tình mà nói “Nhưng mà mọi việc đều không thể quá ngây thơ được.” Lần cạnh tranh này không chỉ quan hệ đến sự phát triển của công ty ngươi, mà còn quan hệ đến toàn bộ giới pháp sư Xuân Thành, chỉ có thể thành công không được phép thất bại!”
Trên mặt Ung Bác Văn có chút nhăn nhó, đến cùng thì việc này là việc gì vậy? Cùng lắm là chuyện một tiểu sơn trang đi thuê quỷ thôi mà, sao lại có quan hệ đến toàn bộ pháp sư Xuân Thành ? Lẽ nào vị Ngư đại chủ tịch này trời sinh thích ôm việc vào thân, không cần biết có hay không có chỉ cần nhìn thấy là đều ôm vào lòng?
Nhìn Ung Bác Văn vẻ mặt mờ mịt Ngư Thừa Thế tiện thể nói luôn: “Lần này ta đi Thượng Hải tham gia cuộc họp ban giám đốc về một vấn đề rất trọng yếu, chính là xem xét tư cách hội viên của ngươi!”
“Tư cách hội viên của ta có vấn đề gì?”
“Theo thủ tục mà nói thì đương nhiên không có bất cứ vấn đề gì, bằng không cũng sẽ không được phê chuẩn. Nhưng ngươi lại có hai vấn đề, một là tuổi tác của ngươi tiếp nữa ngươi là người của giới pháp sư phương Bắc chúng ta!”
“Cái này cũng tính là vấn đề sao?” Tuy hỏi như vậy nhưng theo như những lời nặng nề mà Ngư Thừa Thế vừa nói “Giới pháp sư phương Bắc”, Ung Bác Văn còn mơ hồ đoán ra được gì đó.
“Trước khi ngươi gia nhập hiệp hội thì toàn bộ Á Châu chỉ có sáu Đại Thiên Sư, trong đó có bốn là người nước ta nhưng đều là thành viên của hiệp hội phía Nam! Hiệp hội phương Bắc chúng ta từ lúc thành lập cũng chưa từng có một Đại Thiên Sư nào, ngươi là người đầu tiên! Là người của giới pháp sư Xuân Thành, không, phải là giới pháp sư phương Bắc đầy kiêu ngạo! Sự xuất hiện của ngươi, chắc chắn sẽ là cục diện một tay che trời, đối với những thành viên hiệp hội giới pháp sư phía Nam thì sự tình này họ rất không hy vọng nhìn thấy. Vậy nên bọn họ trăm phương ngàn kế muốn phủ nhận tư cách của ngươi. Lần này trong cuộc họp ban giám đốc, bọn họ lại không ngừng làm khó dễ, nói cái gì mà tuổi tác ngươi còn quá nhỏ theo các tài liệu ghi chép về Đại Thiên Sư, chí ít đều là năm mươi tuổi mới đạt được thành tựu. Còn ngươi chỉ bằng vận khí mới ngoi lên được Đại Thiên Sư thực là không thể nào nói nổi. Đúng là đánh rắm, bọn họ mà cũng muốn loại vận khí này chỉ tiếc là không có thực lực đó. Ta đương trường bác bỏ ý kiến của bọn họ ngay, đám này đúng là Vương bát đản không cần bàn, còn không cam tâm sao, còn nói này nói nọ, chung quy là không chịu hết hy vọng. Hiện tại khẳng định rất nhiều cặp mắt đang trông mong ngươi phạm lỗi, bẽ mặt rồi sẽ bới lông tìm vết cho coi.”
" Tranh đấu phe phái?!" Trong đầu Ung Bác Văn lập tức hiện lên bốn chứ này rồi lại liên tưởng tới đủa loại chuyện mâu thuẫn trong đó.”
“Tiểu Ung, ngươi là pháp sư của giới pháp sư Xuân Thành chúng ta. Không! Là ngôi sao mới của toàn bộ pháp sư phương Bắc, là đại diện cho chúng ta, tuyệt đối không thể thất bại, chúng ta cũng không cho đám gia hỏa phía Nam có cơ hội cười nhạo, càng không cho phép đám gia hỏa mật giáo ở Xuân Thành giở trò quỷ! Cho nên không những giới pháp sư Xuân Thành chúng ta sẽ toàn lực hỗ trợ ngươi mà toàn bộ giới pháp sư phương Bắc cũng sẽ đứng về phía người. Ta đã đánh điện cho các hiệp hội phương Bắc rồi ngươi có yêu cầu gì cứ việc nói, tóm lại là không thể thua trong cuộc thi này được. Sau đó tất cả mối cạnh tran, ngươi đều phải thắng” Ngư Thừa Thế rất có khí thế bắt đầu tổng kết lại “ Nói chung, chúng ta muốn ngươi đem hình tượng bách chiến bách thắng của ngươi ra để tất cả mọi người biết thế nào gọi là hậu sinh khả úy! Để cho bọn chúng hiểu rằng: Ngươi – Ung Bác Văn đạt được danh hiệu Đại Thiên Sư Đại Hàng Ma Sư tuyệt không phải dựa vào vận khí, mà là dựa vào thực lực!”
“Ta sẽ cố gắng hết sức, tuyệt không để Ngư tiền bối phải thất vọng” Ung Bác Văn lạnh nhạt nói rồi mượn cớ có việc nhanh chóng rời khỏi văn phòng Ngư Thừa Thế.
Ung Bác Văn vừa mới rời đi thì La Uyển Lam từ giữa ám môn đi tới, cau mày nói: “Ngư tổng, Ung Bác Văn dù sao cũng mới mở công ty, không có kinh nghiệm xã hội, đám mật giáo kia lại nổi danh là lắm thủ đoạn muốn cạnh tranh với bọn chúng sợ rằng không dễ dàng gì.” La Uyển Lam còn đang đảm nhiệm chức vụ ở công ty Ngư Thừa Thế nên không gọi Ngư Thừa Thế là chủ tịch mà gọi là Ngư tổng.
“Việc này không cần thương lượng nữa, không thắng không được! Có khó khăn cũng phải thắng, không có khó khăn thì tạo ra khó khăn mà thắng!” Ngư Thừa Thế vỗ bàn trà lớn tiếng nói “Nếu như chính diện không thắng được, chúng ta có thể đánh vu hồi. Bây giờ tiểu La ngươi đi tìm sơn trang lão bản Triệu Đại Anh nói chuyện, ừm, mang theo mấy tên thủ hạ nữa, trông dọa người một chút, hù chết hắn cho ta. Lúc gặp hắn ngữ khí cần phải nghiêm khắc vào để hắn nhận thức được sự nghiêm trọng của vấn đề, đối với việc này hiệp hội pháp sư chúng ta rất coi trọng đó! Còn nữa, bảo hắn đem sự tình làm ầm lên tạo ra hiện trường một vụ cạnh tranh chúng ta muốn mời đại biểu các nơi tham gia”
“Hiểu rồi thưa Ngư tổng”. La Uyển Lam đáp lời, xoay người rời khỏi văn phòng đi một mạch thẳng đến trung tâm văn phòng dưới lòng đất ở tầng hai, từ bộ phận quản lý Quỷ Hồn điều động hai tên ác quỷ lại từ trung tâm quản chế yêu tinh chọn ra hai tên yêu tinh nữa sau cùng tới ngoại sự xử lý bộ mượn hai người dẫn độ cho ác ma, vô luận là ác quỷ hay yêu ma đều tuyển mấy tên có diện mạo đáng sợ khiến người ta vừa thấy mà đã kinh hoảng, sau đó dùng pháp thuật mạnh mẽ chế trụ đem thẳng đến sơn trang Triệu Đại Anh dự định sẽ giảng giải thật tốt cho hắn biết quan hệ lợi hại trong đó.
Từ khi tổng hội hiệp hội pháp sư xuất hiện, Ung Bác Văn đại khái hiểu được hai sự tình. Thứ nhất, Ngư Thừa Thế rất hiển nhiên không chỉ là Chủ tịch hiệp hội pháp sư Xuân Thành đồng thời cũng là người đứng đầu toàn bộ giới pháp sư phương Bắc. Thứ hai, Ung Bác Văn vô tình trở thành con chim đầu đàn bị giới pháp sư phương Bắc đẩy lên trước đài cùng giới pháp sư phương Nam tranh đấu! Không cần biết hắn có nguyện ý hay không dù sao cũng là một việc đã rồi, con đường về sau không còn tốt như vậy nữa rồi. Hắn không chỉ phải đối mặt với sự cạnh tranh thông thường mà còn phải đối mặt với áp lực từ phía pháp sư phương Nam.
“Cuộc sống sau này không còn thoải mái rồi.” Ung Bác Văn âm thầm lắc đầu, chợt cảm thấy rất mất mặt. Hắn tuy rằng mới kinh doanh nhưng ít nhất cũng hiểu được sự cạnh tranh giữa các thương nhân, ai dám nói nhất định có thể trăm phần trăm mà chiến thắng được đối thủ cạnh tranh, Ngư Thừa Thế cũng là tên cáo già, làm sao mà không nhìn ra điểm ấy còn nói cái gì cần phải thắng? Trừ phi đối thủ tự động thoái lui nhưng đối phương nếu đã nhảy ra cùng bọn chúng đoạt sinh ý, làm gì có chuyện nhận thua cho được? Chẳng phải là óc lừa hay sao? Lẽ nào Ngư Thừa Thế muốn hạ bệ bọn chúng?” Trong đầu Ung Bác Văn không khỏi hiện ra một màn này.
Trong đầu Ưng Bác Văn không khỏi hiện lên như vậy một cảnh.
Đêm không trăng không sao một một kẻ lưng đeo kiếm gỗ đào, eo buộc phù túi, thân quấn dây băng đạn, tay cầm súng MP5, đầu đội kính đi đêm, đạo sĩ che mặt, xông vào rong văn phòng, mạnh mẽ đâm tớ, gặp người liền giết. . .
“Thật quá đáng rồi” Ung Bác Văn không khỏi rùng mình một cái lắc lắc đầu, đem ảo giác tống ra ngoài rồi nhanh chóng lên xe phi thẳng đến công ty xem kế hoạch của bọn nhân viên quỷ ra sao rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.