Chương 4: Cách suy diễn cơ bản của đòi nợ
Dạ Hành Đăng Hoa Tiêu
27/03/2021
Buổi sáng, Trần Duyên có dự cảm rất tốt, bởi vì cậu đến quầy bán quà ăn vặt mua đồ uống, đã trúng thưởng năm lần mở ra lại thêm một chai.
Cậu không mở chai thứ sáu ra, sợ uống không hết.
Hôm nay là ngày đầu tiên Tần Cửu thi triển võ thuật, Trần Duyên quyết định đi đòi nợ với hắn, chỉ làm tài xế, không đánh nhau.
Họ chạy xe mô-tô đến địa điểm gặp mặt, mấy thằng đàn em đã đợi ở đó, cốp xe van mở rộng, ai ăn cơm hộp thì ăn, ai đánh bài thì đánh, còn có một kẻ gối lên chai nước khoáng rỗng ngủ ngon, không tổ chức không kỷ luật, cực kỳ tản mạn.
“Anh Tần tới rồi à.” Một tên không thèm nhấc mí mắt lên, ném bài vào giữa, “Một lốc!”
Tần Cửu là một tên xã hội đen nghiêm túc và khoa học nhiều năm, rất không quen nhìn dáng vẻ cà lơ phất phơ của nhóm người này. Bây giờ hắn là thủ lĩnh, nhất định phải làm quy củ, chỉnh lại nếp sống.
Nếu không thì còn đòi nợ thế nào?
Hắn sải bước vượt qua xe, túm lấy đầu tên ăn cơm hộp đánh bài kia dí xuống, tên kia không kịp đề phòng, lúc ngẩng đầu lên hạt cơm đã dính khắp mặt, hoang mang nhìn Tần Cửu.
“Gọi chúng mày tới làm gì? Hả? Chỉ ăn không ngồi rồi à!” Quan mới đến đốt ba đống lửa, Tần Cửu đốt đống đầu tiên, “Chuẩn bị đủ vũ khí chưa?!”
“Vẫn… vẫn chưa?!”
“Không mang theo vũ khí, vội vàng đi tặng đầu người hả?”
Đám côn đồ không sõi đời, bị dọa bởi tư thế muốn ăn thịt người của Tần Cửu, từng người một đứng bật dậy, gà bay chó chạy thu dọn xong xuôi, lại đặt mông xuống chỗ ngồi như búp bê Nga, im như gà mổ thóc.
Tần Cửu vòng lên phía trước, ngồi vào ghế phó lái, Trần Duyên gác tay lên vô-lăng, dùng giọng nói rất tùy ý hỏi hắn đầu tiên đi đâu.
“Quán Ngũ Kim.” Tần Cửu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn thoáng qua ghế sau, trơn tru báo một địa chỉ cho Trần Duyên.
“… Người anh Tần dẫn tới là ai vậy.” Ghế sau xì xào bàn tán.
Thuận Tử rất khôn khéo nhỏ giọng nói: “Chắc là bạn gái anh Tần.”
Tần Cửu thính tai, đập mạnh vào cửa sổ một cái, “Tiên sư sao mày lắm mồm vậy, bạn gái cái l*n mẹ mày, gọi anh Duyên”
“Anh Duyên!!!” Ghế sau đồng loạt cúi đầu xuống.
Trần Duyên nhướng mày, tiếp nhận rất yên tâm thoải mái. Cậu không quen con đường này lắm, trên gương chiếu hậu treo một chuỗi như ý to luôn quấy nhiễu tầm nhìn, cậu cong lưng xuống, híp mắt phân biệt cột mốc đường, vòng vòng vèo vèo lái đến đối diện quán Ngũ Kim.
Đường một chiều quay đầu rất phiền phức, Tần Cửu sai ba người xuống mua dụng cụ, trong đó có Thuận Tử và tên ăn không ngồi rồi, hắn có ấn tượng sâu nhất với hai thằng này.
“Nói tên tao với ông chủ được giảm hai mươi phần trăm, đừng nhận lầm, không phải người đang chơi máy tính, là cái người có hình xăm đeo bông tai ấy.” Tần Cửu dặn dò.
Tiểu Bạch lắp bắp đáp một tiếng rồi cầm tiền chạy vào quán Ngũ Kim, năm phút sao chuyển một thùng giấy to ra với Thuận Tử, bên trong có cờ lê, xà beng hợp kim nhôm. Dù sao cũng mua hết những thứ có nguy cơ mất an toàn lớn trong quá trình lắp ráp ở gia đình bình thường.
Tần Cửu áng chừng vũ khí, lộ ra biểu cảm hài lòng.
Nhà máy của lão Lại nằm ở khu công nghiệp vắng vẻ, vô cùng thích hợp bị đòi nợ. Trần Duyên tắt máy, nhưng Tần Cửu không vội xuống xe mà dặn dò một vài điều cần chú ý mới bảo nhóm lâu la chọn đồ vừa tay. Mọi người đều rất phục hắn, không nói ra ý kiến khác.
Tần Cửu đóng cửa xe, đi đến bên Trần Duyên, hôn cậu qua cửa sổ.
“Đợi tín hiệu của anh.” Tần Cửu nói.
Trong thời gian ngắn Trần Duyên nghĩ mãi mà không rõ “tín hiệu” có nghĩa là gì, nhưng cậu tin mình sẽ hiểu được.
Tháng bảy thoáng cái đã qua, thời tiết càng ngày càng nóng, Tần Cửu mặc áo sát nách đi phía trước nhất, một đám người hình thành đội hình tam giác xuất phát về phía lão Lại.
Tiếng ve sầu của mùa hè năm nay vô cùng nóng nảy, không đợi vào cửa nhà máy, biểu cảm của Tiểu Bạch quái dị ôm bụng nói khó chịu, “Ai bảo mày ăn bậy cơm hộp không sạch sẽ, nhịn đi.”
Tiểu Bạch rướn cổ, nhịn cơn buồn nôn về.
Máy móc trong xưởng vận chuyển loảng xoảng, bên cạnh chỉ có vài công nhân đang làm việc, Tần Cửu nhìn quanh một vòng, leo lên tầng ba, đá tung cửa, việc mừng.
Thiên thời địa lợi nhân hòa, lão Lại làm ổ trong văn phòng uống trà.
Lão Lại rụng tóc, trông giống như hạt quả phỉ, mặt đen sì sì, mẹ kiếp vừa nhìn là biết túng dục quá độ, chơi gái mà ra.
Năm trước gã vay sếp Trương năm mươi vạn, chưa trả xu nào, bây giờ lãi mẹ đẻ lãi con tính ra phải hơn một trăm năm mươi vạn. Nhìn thấy bọn Tần Cửu đương nhiên biết có chuyện gì, nhưng gã vẫn trưng ra vẻ mặt lợn chết không sợ nước sôi nói không có tiền.
Hơn một trăm vạn tính là gì, cũng không đủ số lẻ gã nợ ở chỗ khác.
Tần Cửu thật sự không hiểu nổi loại người như họ nghĩ gì trong đầu, đồ dự chi vượt quá phạm vi mình trả nợ, là chê mình sống chưa lâu quà hả?
Không hề gì đúng không, vậy đập, đập vật rẻ tiền, những vật có đẳng cấp thì lôi hết đi, nhưng lão Lại đã có thủ đoạn trước, thích ý ôm gáy nói gã nghèo đến mức sạch trơn, lấy đâu ra đồ hiếm có cho bọn họ lấy.
“Tiểu Bạch.” Tần Cửu liếc nhìn tên ăn không ngồi rồi, chậm rãi nói, “Dạ dày mày còn khó chịu không?”
! Tiểu Bạch lập tức thông suốt, ọe một cái như dời sông lấp biển, dòng chảy sông dài, sảng khoái nôn lên bàn trà của lão Lại.
Tần Cửu khoanh tay, thưởng thức gương mặt lão Lại lúc xanh lúc trắng.
Khóc than đúng không, hắn giỏi nhất là làm tướng cướp, Tần Cửu cầm vũ khí, nhanh chóng dẫn đầu các anh em bổ ra một chai rượu Tỳ Hưu từ trong bàn làm việc, xanh ngọc là “chân đạp núi vàng”, giá trị riêng phải đến mười nghìn.
“Ha, có tiền nuôi Tỳ Hưu, không có tiền trả nợ.”
“Giả đấy, không đáng tiền.” Lão Lại xua tay.
“Không đáng tiền, vậy đập đi, không thiếu một đập này.”
“Muốn đập thì đập.” Lão Lại nhắm mắt nhìn trời.
“Con vịt chết mạnh miệng, ông nói ông có âm mưu gì?”
“Tóm lại không có tiền, tôi không có tiền tôi không có tiền tôi không có tiền.”
Tần Cửu không tin lời này, nếu thật sự không có tiền tiêu gã đã bán chiếc Rolex trên tay lâu rồi, còn có thể ngồi trong văn phòng thoải mái nhàn hạ uống trà?
“Két sắt, tường, phía sau lịch treo tường.” Trong lòng Tần cửu nắm chắc, “Sàn nhà rỗng ruột cũng chú ý, nói không chừng có thẻ ngân hàng.”
Mọi người lập tức bắt đầu hành động, gõ gõ đập đập giống như đội khảo cổ, Tần Cửu ngồi xổm trên ghế, hung tợn nhìn chằm chằm lão Lại, “Tôi thấy ông không sợ tí nào.”
“Thú thật hơi sợ.” Lão Lại hèn hạ nói, “Nhưng nợ tiền có gì ghê gớm đâu? Các cậu thật sự có bản lĩnh, đi đi, đến bảo tòa án gửi giấy triệu tập cho tôi! Nhiều lắm là phán ba năm năm năm, nếu các cậu ra tay đánh tôi, lỡ như đánh chết tôi, thì phải ăn súng đấy!”
Gã dừng lại, cảm giác hình như chọc Tần Cửu giận rồi, trong lòng sợ hãi.
Tần Cửu nhảy xuống, đá cái ghế ra xa hai mét, lại quay đầu nháy mắt với Thuận Tử.
“Tôi không đánh ông, tự nhiên có người trừng trị ông.” Tần Cửu lấy điện thoại ra, ấn từng số một, biểu cảm dữ tợn, mỗi một số đều dùng lực ấn vỡ màn hình, “Trần Hổ Bưu, Bưu lão đại từng nghe đến chưa?”
Lão Lại lắc đầu.
Không có thì tốt, Tần Cửu nhấn nút gọi.
Giờ phút này, Trần Duyên nằm trong xe chơi ăn gà vẫn chưa ý thức được mình đã biến thành Trần Hổ Bưu. Chỉ nghe bên ngoài vang lên âm thanh thủy tinh vỡ, cậu ngẩng đầu, đúng lúc một cái ghế ông chủ màu đen bay ra từ trong cửa sổ, vừa vặn đập trước xe, vỡ đến mức chia năm xẻ bảy, tử trạng cực kỳ thê thảm.
Chuông điện thoại vang lên ngay sau đó, ghi chú là chồng, Trần Duyên nghĩ ngợi rồi để nó đổ chuông, chạy bo[1] xong mới nhận.
[1] gốc là chạy độc: người chơi phải chạy đến khu vực an toàn trong thời gian quy định, nếu không sẽ trúng độc chậm rãi mất máu cuối cùng tử vong, mình tra thì trò ăn gà hình như là pubg
“Bưu lão đại, vừa rồi đang bận à? Ha ha ha ha… chào anh chào anh.”
Khóe miệng Trần Duyên giật một cái, nhắm mắt cũng có thể tưởng tượng được dáng vẻ cúi đầu khom lưng của Tần Cửu.
Vòng độc tiếp theo ba phút sau mới đổi, Trần Duyên tạm thời trốn vào phòng, tay trái chỉnh thẳng lưng ghế, tay phải mở loa ngoài của điện thoại ra, “Gì.”
Cậu đè đầu lưỡi nói chuyện, khiến giọng mình nghe kiêu ngạo ương ngạnh.
Giọng điệu của Tần Cửu ngày càng hèn mọn, “À vâng, là như vậy, lần trước cái người kia em nói với anh, cuối cùng xử lý thế nào?”
“… Mẹ mày người kia là người nào, là thằng nào hả? Tên bụi đời họ Trịnh hay là họ Lý?”
“Họ Lý, họ Lý.”
Trần Duyên gắt một cái, “Đệt tao còn tưởng là ai, là hắn à, còn có thể ra sao? Xử lý thôi, không cho hắn thoải mái… Mẹ kiếp mày có ý gì? Ông đây làm việc mày không yên tâm?”
“Ha ha ha ha đâu có, không phải em lo lắng có Sir tìm anh làm phiền à!”
(Sir ý chỉ cảnh sát)
“Ha ha, có phiền đến lượt mày nhớ đến bố mày à? Mẹ nó vào rồi lại mò ra hả! Trên đầu bố mày không có người à?”
“Vâng vâng vâng vâng.” Tần Cửu rất chân chó phụ họa, Trần Duyên đang theo dõi vòng độc co lại về chỗ nào, đột nhiên phát hiện mình sắp hết đạn rồi, cậu nhanh chóng thao tác tạch tạch tạch một hồi để thay đổi.
Đợi cậu thay đạn xong, bên kia loa ngoài đột nhiên im lặng, yên tĩnh như chết kéo dài khoảng mười giây, hoặc là nửa phút. Lúc Tần Cửu mở miệng nói, thanh tuyến run rất kỳ lạ, Trần Duyên bình tĩnh hỏi làm sao, sau đó tiếp tục vừa đến vừa đi với hắn. Nội dung chủ yếu xoay quanh vị lão đại này vô sỉ như thế nào, Trần Hổ Bưu cho hắn thu được bao nhiêu lợi ích. Cuối cùng kết thúc với câu “Có việc cần sẽ liên lạc với Bưu lão đại anh sau” và mười câu nói tục của Trần Duyên.
Vừa tắt điện thoại, nhân vật của Trần Duyên đã bị người ta giết chết rồi, cậu thật sự không cam lòng bèn mở một ván nữa.
Nửa tiếng sau, Tần Cửu dương dương đắc ý ra khỏi phòng lão Lại.
Trong tay hắn ôm cục gạch vàng, hai tên lâu la sau lưng lải nhải hợp lực khiêng Tỳ Hưu to, sau lưng hai tên lâu la còn có hai tên lâu la, ôm cải trắng bích ngọc và con cóc đồng tiền. Trong ngực Tiểu Bạch ôm một hộp khăn giấy lau miệng Duy Đạt, Thuận Tử đang vỗ lưng cậu ta.
Vừa nãy Thuận Tử gõ đông gõ tây trong văn phòng lão Lại, không ngờ thật sự thọc ổ chuột, tìm được cuốn sổ tiết kiệm màu hồng nên lập công lớn.
Tần Cửu bày hết những đồ bọn họ tìm ra trước mặt lão Lại, xếp thành một ngọn núi nhỏ, giơ điện thoại nói có thể cho họ cơ hội dùng tiền tiêu tai.
Chắc chắn lão Lại để lại đường lui, tiền trong sổ tổng cộng chỉ tám mươi lăm vạn, năm vạn trong đó là định kỳ, không thể chuyển ra ngay tại chỗ. Tần Cửu dùng xà beng móc cổ gã, ép gã chuyển tám mươi vạn kia, còn lại hơn bảy mươi vạn đợi lần sau họ làm khách lại đến lấy. Không quan tâm gã đi mượn đi trộm hay đi cướp, dù sao phải trả lại không thiếu một xu, Bưu lão đại nghịch súng tuyệt đối không ăn chay.
“Các cậu xem… Tôi trả lại hơn phân nửa tiền rồi, đừng lấy những vật này đi, để lại con đường sống…” Lão Lại ủ rũ nhìn bọn họ chọn tới chọn lui.
“Vậy không được.” Tần Cửu xua tay, “Bồi chút phí tổn thất tinh thần thì làm sao? Ông khiến Tiểu Bạch người ta buồn nôn. Tôi nói cho ông, lần sau chúng tôi tới tìm ông, nếu ông còn không trả, mạng cũng lấy đi biến phế thành bảo cho ông.”
Lần này kiếm bội rồi, Tần Cửu vừa đi về phía xe van vừa nghĩ.
“Chồng ơi.” Trần Duyên thấy hắn tới, hạ cửa sổ xe xuống hỏi: “Sao rồi?”
“Lão Lại sợ vãi cứt đái, trả hơn phân nửa số tiền.” Tần Cửu bám cửa sổ xe nhìn bên trong, “Cực cưng và anh ăn ý nhất, đêm nay ăn ngon rồi.”
“Giỏi! Em biết anh làm được.” Trần Duyên cười rất vui vẻ, ôm mặt hắn thơm lên mặt một cái, mở ảnh chụp màn hình chiến tích vừa nãy ra, “Nhìn này, em ăn gà! Giết mười bốn.”
Cậu không mở chai thứ sáu ra, sợ uống không hết.
Hôm nay là ngày đầu tiên Tần Cửu thi triển võ thuật, Trần Duyên quyết định đi đòi nợ với hắn, chỉ làm tài xế, không đánh nhau.
Họ chạy xe mô-tô đến địa điểm gặp mặt, mấy thằng đàn em đã đợi ở đó, cốp xe van mở rộng, ai ăn cơm hộp thì ăn, ai đánh bài thì đánh, còn có một kẻ gối lên chai nước khoáng rỗng ngủ ngon, không tổ chức không kỷ luật, cực kỳ tản mạn.
“Anh Tần tới rồi à.” Một tên không thèm nhấc mí mắt lên, ném bài vào giữa, “Một lốc!”
Tần Cửu là một tên xã hội đen nghiêm túc và khoa học nhiều năm, rất không quen nhìn dáng vẻ cà lơ phất phơ của nhóm người này. Bây giờ hắn là thủ lĩnh, nhất định phải làm quy củ, chỉnh lại nếp sống.
Nếu không thì còn đòi nợ thế nào?
Hắn sải bước vượt qua xe, túm lấy đầu tên ăn cơm hộp đánh bài kia dí xuống, tên kia không kịp đề phòng, lúc ngẩng đầu lên hạt cơm đã dính khắp mặt, hoang mang nhìn Tần Cửu.
“Gọi chúng mày tới làm gì? Hả? Chỉ ăn không ngồi rồi à!” Quan mới đến đốt ba đống lửa, Tần Cửu đốt đống đầu tiên, “Chuẩn bị đủ vũ khí chưa?!”
“Vẫn… vẫn chưa?!”
“Không mang theo vũ khí, vội vàng đi tặng đầu người hả?”
Đám côn đồ không sõi đời, bị dọa bởi tư thế muốn ăn thịt người của Tần Cửu, từng người một đứng bật dậy, gà bay chó chạy thu dọn xong xuôi, lại đặt mông xuống chỗ ngồi như búp bê Nga, im như gà mổ thóc.
Tần Cửu vòng lên phía trước, ngồi vào ghế phó lái, Trần Duyên gác tay lên vô-lăng, dùng giọng nói rất tùy ý hỏi hắn đầu tiên đi đâu.
“Quán Ngũ Kim.” Tần Cửu chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn thoáng qua ghế sau, trơn tru báo một địa chỉ cho Trần Duyên.
“… Người anh Tần dẫn tới là ai vậy.” Ghế sau xì xào bàn tán.
Thuận Tử rất khôn khéo nhỏ giọng nói: “Chắc là bạn gái anh Tần.”
Tần Cửu thính tai, đập mạnh vào cửa sổ một cái, “Tiên sư sao mày lắm mồm vậy, bạn gái cái l*n mẹ mày, gọi anh Duyên”
“Anh Duyên!!!” Ghế sau đồng loạt cúi đầu xuống.
Trần Duyên nhướng mày, tiếp nhận rất yên tâm thoải mái. Cậu không quen con đường này lắm, trên gương chiếu hậu treo một chuỗi như ý to luôn quấy nhiễu tầm nhìn, cậu cong lưng xuống, híp mắt phân biệt cột mốc đường, vòng vòng vèo vèo lái đến đối diện quán Ngũ Kim.
Đường một chiều quay đầu rất phiền phức, Tần Cửu sai ba người xuống mua dụng cụ, trong đó có Thuận Tử và tên ăn không ngồi rồi, hắn có ấn tượng sâu nhất với hai thằng này.
“Nói tên tao với ông chủ được giảm hai mươi phần trăm, đừng nhận lầm, không phải người đang chơi máy tính, là cái người có hình xăm đeo bông tai ấy.” Tần Cửu dặn dò.
Tiểu Bạch lắp bắp đáp một tiếng rồi cầm tiền chạy vào quán Ngũ Kim, năm phút sao chuyển một thùng giấy to ra với Thuận Tử, bên trong có cờ lê, xà beng hợp kim nhôm. Dù sao cũng mua hết những thứ có nguy cơ mất an toàn lớn trong quá trình lắp ráp ở gia đình bình thường.
Tần Cửu áng chừng vũ khí, lộ ra biểu cảm hài lòng.
Nhà máy của lão Lại nằm ở khu công nghiệp vắng vẻ, vô cùng thích hợp bị đòi nợ. Trần Duyên tắt máy, nhưng Tần Cửu không vội xuống xe mà dặn dò một vài điều cần chú ý mới bảo nhóm lâu la chọn đồ vừa tay. Mọi người đều rất phục hắn, không nói ra ý kiến khác.
Tần Cửu đóng cửa xe, đi đến bên Trần Duyên, hôn cậu qua cửa sổ.
“Đợi tín hiệu của anh.” Tần Cửu nói.
Trong thời gian ngắn Trần Duyên nghĩ mãi mà không rõ “tín hiệu” có nghĩa là gì, nhưng cậu tin mình sẽ hiểu được.
Tháng bảy thoáng cái đã qua, thời tiết càng ngày càng nóng, Tần Cửu mặc áo sát nách đi phía trước nhất, một đám người hình thành đội hình tam giác xuất phát về phía lão Lại.
Tiếng ve sầu của mùa hè năm nay vô cùng nóng nảy, không đợi vào cửa nhà máy, biểu cảm của Tiểu Bạch quái dị ôm bụng nói khó chịu, “Ai bảo mày ăn bậy cơm hộp không sạch sẽ, nhịn đi.”
Tiểu Bạch rướn cổ, nhịn cơn buồn nôn về.
Máy móc trong xưởng vận chuyển loảng xoảng, bên cạnh chỉ có vài công nhân đang làm việc, Tần Cửu nhìn quanh một vòng, leo lên tầng ba, đá tung cửa, việc mừng.
Thiên thời địa lợi nhân hòa, lão Lại làm ổ trong văn phòng uống trà.
Lão Lại rụng tóc, trông giống như hạt quả phỉ, mặt đen sì sì, mẹ kiếp vừa nhìn là biết túng dục quá độ, chơi gái mà ra.
Năm trước gã vay sếp Trương năm mươi vạn, chưa trả xu nào, bây giờ lãi mẹ đẻ lãi con tính ra phải hơn một trăm năm mươi vạn. Nhìn thấy bọn Tần Cửu đương nhiên biết có chuyện gì, nhưng gã vẫn trưng ra vẻ mặt lợn chết không sợ nước sôi nói không có tiền.
Hơn một trăm vạn tính là gì, cũng không đủ số lẻ gã nợ ở chỗ khác.
Tần Cửu thật sự không hiểu nổi loại người như họ nghĩ gì trong đầu, đồ dự chi vượt quá phạm vi mình trả nợ, là chê mình sống chưa lâu quà hả?
Không hề gì đúng không, vậy đập, đập vật rẻ tiền, những vật có đẳng cấp thì lôi hết đi, nhưng lão Lại đã có thủ đoạn trước, thích ý ôm gáy nói gã nghèo đến mức sạch trơn, lấy đâu ra đồ hiếm có cho bọn họ lấy.
“Tiểu Bạch.” Tần Cửu liếc nhìn tên ăn không ngồi rồi, chậm rãi nói, “Dạ dày mày còn khó chịu không?”
! Tiểu Bạch lập tức thông suốt, ọe một cái như dời sông lấp biển, dòng chảy sông dài, sảng khoái nôn lên bàn trà của lão Lại.
Tần Cửu khoanh tay, thưởng thức gương mặt lão Lại lúc xanh lúc trắng.
Khóc than đúng không, hắn giỏi nhất là làm tướng cướp, Tần Cửu cầm vũ khí, nhanh chóng dẫn đầu các anh em bổ ra một chai rượu Tỳ Hưu từ trong bàn làm việc, xanh ngọc là “chân đạp núi vàng”, giá trị riêng phải đến mười nghìn.
“Ha, có tiền nuôi Tỳ Hưu, không có tiền trả nợ.”
“Giả đấy, không đáng tiền.” Lão Lại xua tay.
“Không đáng tiền, vậy đập đi, không thiếu một đập này.”
“Muốn đập thì đập.” Lão Lại nhắm mắt nhìn trời.
“Con vịt chết mạnh miệng, ông nói ông có âm mưu gì?”
“Tóm lại không có tiền, tôi không có tiền tôi không có tiền tôi không có tiền.”
Tần Cửu không tin lời này, nếu thật sự không có tiền tiêu gã đã bán chiếc Rolex trên tay lâu rồi, còn có thể ngồi trong văn phòng thoải mái nhàn hạ uống trà?
“Két sắt, tường, phía sau lịch treo tường.” Trong lòng Tần cửu nắm chắc, “Sàn nhà rỗng ruột cũng chú ý, nói không chừng có thẻ ngân hàng.”
Mọi người lập tức bắt đầu hành động, gõ gõ đập đập giống như đội khảo cổ, Tần Cửu ngồi xổm trên ghế, hung tợn nhìn chằm chằm lão Lại, “Tôi thấy ông không sợ tí nào.”
“Thú thật hơi sợ.” Lão Lại hèn hạ nói, “Nhưng nợ tiền có gì ghê gớm đâu? Các cậu thật sự có bản lĩnh, đi đi, đến bảo tòa án gửi giấy triệu tập cho tôi! Nhiều lắm là phán ba năm năm năm, nếu các cậu ra tay đánh tôi, lỡ như đánh chết tôi, thì phải ăn súng đấy!”
Gã dừng lại, cảm giác hình như chọc Tần Cửu giận rồi, trong lòng sợ hãi.
Tần Cửu nhảy xuống, đá cái ghế ra xa hai mét, lại quay đầu nháy mắt với Thuận Tử.
“Tôi không đánh ông, tự nhiên có người trừng trị ông.” Tần Cửu lấy điện thoại ra, ấn từng số một, biểu cảm dữ tợn, mỗi một số đều dùng lực ấn vỡ màn hình, “Trần Hổ Bưu, Bưu lão đại từng nghe đến chưa?”
Lão Lại lắc đầu.
Không có thì tốt, Tần Cửu nhấn nút gọi.
Giờ phút này, Trần Duyên nằm trong xe chơi ăn gà vẫn chưa ý thức được mình đã biến thành Trần Hổ Bưu. Chỉ nghe bên ngoài vang lên âm thanh thủy tinh vỡ, cậu ngẩng đầu, đúng lúc một cái ghế ông chủ màu đen bay ra từ trong cửa sổ, vừa vặn đập trước xe, vỡ đến mức chia năm xẻ bảy, tử trạng cực kỳ thê thảm.
Chuông điện thoại vang lên ngay sau đó, ghi chú là chồng, Trần Duyên nghĩ ngợi rồi để nó đổ chuông, chạy bo[1] xong mới nhận.
[1] gốc là chạy độc: người chơi phải chạy đến khu vực an toàn trong thời gian quy định, nếu không sẽ trúng độc chậm rãi mất máu cuối cùng tử vong, mình tra thì trò ăn gà hình như là pubg
“Bưu lão đại, vừa rồi đang bận à? Ha ha ha ha… chào anh chào anh.”
Khóe miệng Trần Duyên giật một cái, nhắm mắt cũng có thể tưởng tượng được dáng vẻ cúi đầu khom lưng của Tần Cửu.
Vòng độc tiếp theo ba phút sau mới đổi, Trần Duyên tạm thời trốn vào phòng, tay trái chỉnh thẳng lưng ghế, tay phải mở loa ngoài của điện thoại ra, “Gì.”
Cậu đè đầu lưỡi nói chuyện, khiến giọng mình nghe kiêu ngạo ương ngạnh.
Giọng điệu của Tần Cửu ngày càng hèn mọn, “À vâng, là như vậy, lần trước cái người kia em nói với anh, cuối cùng xử lý thế nào?”
“… Mẹ mày người kia là người nào, là thằng nào hả? Tên bụi đời họ Trịnh hay là họ Lý?”
“Họ Lý, họ Lý.”
Trần Duyên gắt một cái, “Đệt tao còn tưởng là ai, là hắn à, còn có thể ra sao? Xử lý thôi, không cho hắn thoải mái… Mẹ kiếp mày có ý gì? Ông đây làm việc mày không yên tâm?”
“Ha ha ha ha đâu có, không phải em lo lắng có Sir tìm anh làm phiền à!”
(Sir ý chỉ cảnh sát)
“Ha ha, có phiền đến lượt mày nhớ đến bố mày à? Mẹ nó vào rồi lại mò ra hả! Trên đầu bố mày không có người à?”
“Vâng vâng vâng vâng.” Tần Cửu rất chân chó phụ họa, Trần Duyên đang theo dõi vòng độc co lại về chỗ nào, đột nhiên phát hiện mình sắp hết đạn rồi, cậu nhanh chóng thao tác tạch tạch tạch một hồi để thay đổi.
Đợi cậu thay đạn xong, bên kia loa ngoài đột nhiên im lặng, yên tĩnh như chết kéo dài khoảng mười giây, hoặc là nửa phút. Lúc Tần Cửu mở miệng nói, thanh tuyến run rất kỳ lạ, Trần Duyên bình tĩnh hỏi làm sao, sau đó tiếp tục vừa đến vừa đi với hắn. Nội dung chủ yếu xoay quanh vị lão đại này vô sỉ như thế nào, Trần Hổ Bưu cho hắn thu được bao nhiêu lợi ích. Cuối cùng kết thúc với câu “Có việc cần sẽ liên lạc với Bưu lão đại anh sau” và mười câu nói tục của Trần Duyên.
Vừa tắt điện thoại, nhân vật của Trần Duyên đã bị người ta giết chết rồi, cậu thật sự không cam lòng bèn mở một ván nữa.
Nửa tiếng sau, Tần Cửu dương dương đắc ý ra khỏi phòng lão Lại.
Trong tay hắn ôm cục gạch vàng, hai tên lâu la sau lưng lải nhải hợp lực khiêng Tỳ Hưu to, sau lưng hai tên lâu la còn có hai tên lâu la, ôm cải trắng bích ngọc và con cóc đồng tiền. Trong ngực Tiểu Bạch ôm một hộp khăn giấy lau miệng Duy Đạt, Thuận Tử đang vỗ lưng cậu ta.
Vừa nãy Thuận Tử gõ đông gõ tây trong văn phòng lão Lại, không ngờ thật sự thọc ổ chuột, tìm được cuốn sổ tiết kiệm màu hồng nên lập công lớn.
Tần Cửu bày hết những đồ bọn họ tìm ra trước mặt lão Lại, xếp thành một ngọn núi nhỏ, giơ điện thoại nói có thể cho họ cơ hội dùng tiền tiêu tai.
Chắc chắn lão Lại để lại đường lui, tiền trong sổ tổng cộng chỉ tám mươi lăm vạn, năm vạn trong đó là định kỳ, không thể chuyển ra ngay tại chỗ. Tần Cửu dùng xà beng móc cổ gã, ép gã chuyển tám mươi vạn kia, còn lại hơn bảy mươi vạn đợi lần sau họ làm khách lại đến lấy. Không quan tâm gã đi mượn đi trộm hay đi cướp, dù sao phải trả lại không thiếu một xu, Bưu lão đại nghịch súng tuyệt đối không ăn chay.
“Các cậu xem… Tôi trả lại hơn phân nửa tiền rồi, đừng lấy những vật này đi, để lại con đường sống…” Lão Lại ủ rũ nhìn bọn họ chọn tới chọn lui.
“Vậy không được.” Tần Cửu xua tay, “Bồi chút phí tổn thất tinh thần thì làm sao? Ông khiến Tiểu Bạch người ta buồn nôn. Tôi nói cho ông, lần sau chúng tôi tới tìm ông, nếu ông còn không trả, mạng cũng lấy đi biến phế thành bảo cho ông.”
Lần này kiếm bội rồi, Tần Cửu vừa đi về phía xe van vừa nghĩ.
“Chồng ơi.” Trần Duyên thấy hắn tới, hạ cửa sổ xe xuống hỏi: “Sao rồi?”
“Lão Lại sợ vãi cứt đái, trả hơn phân nửa số tiền.” Tần Cửu bám cửa sổ xe nhìn bên trong, “Cực cưng và anh ăn ý nhất, đêm nay ăn ngon rồi.”
“Giỏi! Em biết anh làm được.” Trần Duyên cười rất vui vẻ, ôm mặt hắn thơm lên mặt một cái, mở ảnh chụp màn hình chiến tích vừa nãy ra, “Nhìn này, em ăn gà! Giết mười bốn.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.