Công Việc Của Thế Thân Bạch Nguyệt Quang
Chương 11
Công Tử Văn Tranh
06/01/2023
Tống An Ninh đang trải qua khủng hoảng đầu tiên trong sự nghiệp của cô.
Thực tế cô đã từng chứng kiến rất nhiều trường hợp "trong lòng hiểu rõ mà không nói thẳng ra" như này.
Có người nói là thấy không khoẻ muốn xin nghỉ vài ngày, quay đầu đã thấy đăng ảnh mình đang đi biển lên vòng bạn bè. Có người lấy lí do đang trong kỳ sinh lý, không được thoải mái muốn xin nghỉ, hôm sau đã gặp người đó uống cà phê đá ở Starbucks. Thậm chí còn có người xin nghỉ buổi sáng để đi họp phụ huynh nữa.
Kiếm tiền không dễ, mặc dù biết hết nhưng cô vẫn mắt nhắm mắt mở, không chọc thủng lời nói dối của bọn họ.
Muốn ông chủ đồng cảm với nhân viên là không thể nào, ông chủ sẽ không bao giờ hiểu được nỗi vất vả của nhân viên.
Chuyện hôm nay, nếu như không phải Giang Úc nhất quyết từ chối thì cô cũng đã không đổi ý lấy lí do bị bệnh làm cớ xin nghỉ rồi.
"Ông chủ, anh nghe tôi giải thích đã..." Giữa việc tiếp tục dùng lời nói dối che đậy với việc nói sự thật, Tống An Ninh chọn vế sau, "Là như này, tôi thật sự không lừa anh, hôm nay tôi có chuyện cần xin nghỉ thật mà. Em gái cùng mẹ khác cha của tôi hôm qua vừa nhận được một suất debut từ chương trình tìm kiếm tài năng, chuyện lớn như vậy, hôm nay tổ chức một bữa tiệc chúc mừng cũng đâu có gì lạ phải không? Lúc tôi mới nhận được thông báo cũng đã định từ chối rồi, dù gì công việc cũng là điều quan trọng hàng đầu ở trong lòng tôi, nhưng mà bà Tống lại nói sẽ trả gấp đôi tiền lương để mời tôi tới dự bữa tiệc. Tôi thừa nhận, mức giá này đã thành công mê hoặc được tôi, tôi thật sự không thể nào kháng cự được."
Cô thở dài, "Chuyện lấy cớ bị bệnh để lừa anh là tôi không đúng, nhưng mà ông chủ à, anh cũng phải xem lại mình một chút."
Giang Úc bị lời này của cô chọc giận quá hoá cười, "Tôi xem lại? Tôi có gì mà phải xem lại?"
"Nếu anh có thể bình tĩnh nghe tôi trình bày lí do xin nghỉ chứ không phải chưa gì đã từ chối thì tôi đã không phải dùng cớ bị bệnh để lừa anh rồi. Trên thế giới này có mấy ai vượt qua được cám dỗ của đồng tiền? Nếu không phải thật sự có việc gấp cần xin nghỉ, sao tôi có thể dễ dàng vứt bỏ 30303 NDT của một ngày được, tôi lại không phải người chê tiền, anh xem tôi nói có đúng hay không?"
Giang Úc lạnh lùng nói: "Cô lúc nào cũng có lý do."
"Tôi chỉ là đang giảng đạo lý cho anh thôi mà."
"..."
"Ông chủ?"
"Tống An Ninh, lần này là lần cuối, không có lần sau."
Cúp máy, Tống An Ninh nhẹ nhàng thở phào, trở về phòng khách, trả điện thoại lại cho Trần Kha. Thấy ánh mắt mọi người dừng lại ở trên người mình, "Có việc gì à?"
Lúc này mọi người mới hồi thần lại.
Thân là bạn thân của Hề Ninh, từ trước tới nay Trần Kha đều coi thường cái loại con chồng trước như Tống An Ninh, tính cách thì đỏng đảnh, không thích nói chuyện. Nếu nói Hề Ninh là hoa hướng dương được ông trời ưu ái thì Tống An Ninh chỉ là đống nước bùn ở dưới gốc cây hoa hướng dương, cách nhau một trời một vực.
Cô ta từng gặp Giang Úc một lần, tuần trước bạn trai cô ta vận dụng bao nhiêu mối quan hệ, xin trợ giúp của biết bao người mới được dùng một bữa ăn với Giang Úc.
Nhưng cũng chỉ vỏn vẹn ăn một bữa mà thôi.
Một người chỉ học đại học hạng ba, sau khi tốt nghiệp thì làm việc trong một siêu thị như cô ta, sao có thể đặt chân được vào Giang thị?
Tống An Ninh làm thế nào mà được Giang Úc coi trọng?
Cô ta nhận lại điện thoại, nhớ tới những lời ban nãy cô ta nói với Giang Úc, mặt giống như bị người ta tát một cái, đỏ bừng như đít khỉ.
Khi thấy Tống An Ninh thật sự làm việc ở Giang thị, không chỉ Trần Kha mà những người khác cũng đều mất hết vẻ hưng phấn và hứng thú xem kịch khi nãy, không khí nhạt nhoà đi rất nhiều.
Hề Ninh không phải con nhà giàu có gì, đám bạn bè được mời tới hôm nay cũng đều chỉ là người bình thường. Trong số đó có nhiều người tốt nghiệp trường học danh giá, được vào công ty lớn làm việc, khinh thường cái loại cấp độ học vấn kém và công việc như Tống An Ninh, cô làm bọn họ cảm thấy ưu tú hơn hẳn.
Nhưng cảm giác này lại bị một cuộc điện thoại phá vỡ.
Duy chỉ còn có Hề Ninh, cô ta kéo tay Tống An Ninh, vẻ mặt như mừng thay cô, "An Ninh, chị thật sự đang làm việc ở Giang thị á? Chị xin việc kiểu gì vậy? Em nhớ yêu cầu của công ty này cao lắm luôn ấy."
Tống An Ninh như suy tư gì đó, "Chắc là xem mặt."
Muốn có một gương mặt giống bạch nguyệt quang của Giang Úc đến tám phần, việc này đã không còn chỉ là vấn đề về tiêu chuẩn cao hay thấp nữa.
Vưu Huyên ở bên cạnh đột nhiên nói: "Thì ra công việc cô nói là làm ở Giang thị, vậy nên cô mới có thể dọn đến sống ở Giang Sơn Nhất Hào sao?"
"Giang Sơn Nhất Hào?"
Vưu Huyên nhớ tới lời mình nói lúc trên xe, ngượng ngùng nói: "Hôm nay anh đi đón cô ta mới biết cô ta đã chuyển nhà, dọn đến Giang Sơn Nhất hào."
"Căn hộ nhỏ nhất ở Giang Sơn Nhất Hào cũng đã rộng hơn 200 mét vuông, tiền thuê nhà ít nhất cũng lên đến sáu con số. Tống An Ninh, cô cũng giàu thật đấy nhỉ."
Tống An Ninh lắc đầu, không để bụng, "Căn hộ đắt như vậy tôi không thuê nổi, đó là ký túc xá ông chủ sắp xếp cho nhân viên ở, tôi không phải trả tiền."
Nếu lúc trước cô không cố gắng thì không chỉ ký túc xá mà các loại phúc lợi cũng chẳng có.
Thuê Giang Sơn Nhất Hào làm ký túc xá cho nhân viên?
Ai tin?
Chẳng lẽ là kim ốc tàng kiều (*)?
(*) Kim ốc tàng kiều: Nhà vàng cất người đẹp. Dùng để chỉ ngôi nhà đẹp, sang trọng bên trong cất giấu giai nhân hoặc người tình.
Ánh mắt mọi người nhìn Tống An Ninh dần thay đổi.
Nụ cười của Hề Ninh vẫn không thay đổi, "Cũng đúng, chị xinh đẹp vậy mà, Giang thiếu để ý chị là chuyện rất bình thường. Chị có thể nghĩ thông suốt được như thế em thật sự thấy mừng cho chị. Chị xem chị xinh như vậy, làm ở siêu thị thì uổng phí biết bao."
Tống An Ninh nhìn chằm chằm cô ta, nụ cười nghề nghiệp tiêu chuẩn trên gương mặt phai nhạt đi rất nhiều, "Công ra công, tư ra tư, tôi chưa và sẽ không bao giờ trộn lẫn công việc với tình cảm cá nhân. Giang tiên sinh đưa ra mức giá cao để thuê tôi làm trợ lý sinh hoạt, thân phận của tôi chỉ có một, chính là trợ lý sinh hoạt của anh ấy. Tôi là người có đạo đức nghề nghiệp, các người đừng nghĩ xấu tôi như vậy."
Giang Úc là ông chủ của cô. Quy tắc đầu tiên của nhân viên: Không được có tình yêu chốn công sở.
Nụ cười của Hề Ninh cứng đờ: "Thật ư? Vậy là em hiểu nhầm rồi."
"Sao vậy? Có chuyện gì thế? Sao im lặng vậy?" Một giọng nói ôn nhu mang theo tiếng cười truyền đến, giải vây cục diện bế tắc này.
Hề Ninh cười quay đầu lại, nói với người đàn bà đang đi tới: "Bọn con đang nói về công việc của chị An Ninh ạ. Mẹ không biết đâu, công việc bây giờ của An Ninh lương cao lắm đấy."
Người đàn bà kia trông cũng mới chỉ hơn 30 tuổi, vậy mà Hề Ninh lại gọi là mẹ. Làn da trắng mịn không thấy được một nếp nhăn, mặc một chiếc sườn xám tơ tằm màu trắng giúp phác hoạ rõ nét đường cong cơ thể hoàn mỹ của bà ta, đứng ở bên cạnh Hề Ninh, ai không biết còn tưởng rằng hai người là chị em.
"Vậy à? Thế là tốt rồi." Ánh mắt Tống Du dừng lại ở trên người Tống An Ninh cũng chỉ mất một vài giây, sau đó lại quay sang nhìn Hề Ninh, cười dịu dàng: "Ninh Ninh, lát nữa cắt xong bánh kem đừng uống nhiều rượu quá biết chưa, buổi tối mẹ dẫn con đi gặp một nhà đầu tư."
"Vâng, mẹ yên tâm, con biết rồi ạ. À phải rồi, lúc trước mẹ nói sẽ tìm trợ lý cho con mà, tìm được chưa ạ?"
"Đừng có vội, sẽ tìm được thôi con."
Hề Ninh tiếc nuối nói: "Vốn dĩ con định nhờ An Ninh làm trợ lý cho con, dù sao cũng là người một nhà nên vẫn yên tâm hơn người ngoài nhiều, hơn nữa con lớn lên với chị An Ninh, có chị ấy ở bên cạnh con cũng thoải mái hơn. Nhưng mà nếu chị An Ninh đã có công việc ổn định rồi thì thôi vậy, con cũng thấy mừng thay chị ấy."
Tống Du nhìn thoáng qua Tống An Ninh, ánh mắt rất đánh giá. Càng ngày càng thấy kinh ngạc, mới một năm không gặp, cái đứa con gái hay vâng vâng dạ dạ kia giống như đã thay đổi thành một người khác vậy.
Nếu mười năm trước Tống An Ninh cũng được như bây giờ thì bà ta cũng không đến mức bỏ bê nó, còn phải khổ tâm bồi dưỡng Hề Ninh nữa.
"Mọi người đang nói gì mà vui vậy?"
"Cha!" Hề Ninh buông tay đang bám Tống Du ra, làm nũng quấn lên người Hề Chính Phỉ, "Cha đi đâu vậy? Đợi nửa ngày không thấy cha đâu, lát nữa cắt bánh mà cha không có mặt là con sẽ tức giận cho coi."
Hề Chính Phỉ đã qua tuổi 50 nhưng vẫn rất tràn trề sức sống, sủng nịch nhéo cái mũi cao thẳng của cô ta, "Cha đến rồi không phải sao? Bánh kem đâu? Mang bánh lên đi."
Có người đẩy cái xe đựng chiếc bánh năm tầng lên, Hề Chính Phỉ và Tống Du đứng hai bên của Hề Ninh, nắm lấy tay cô ta, cả nhà ngọt ngào cùng nhau cắt bánh kem.
"Chúc mừng Ninh Ninh debut thành công, sau này nhất định sẽ là ngôi sao làng giải trí nha."
"Hề Ninh, sau này cậu nổi tiếng rồi thì đừng quên chúng mình đấy nhé, cũng không biết sau này có còn cơ hội được mời cậu ăn cơm nữa không đây."
Hề Ninh 'giận dữ' nói: "Nói cái gì vậy trời? Dù sau này mình có thành ngôi sao đi chăng nữa thì các cậu vẫn là những người bạn quan trọng nhất của mình mà."
"Nếu thật sự coi chúng mình là bạn thì nhảy một điệu cho mọi người xem đi, sau này sợ không dễ gì được xem cậu nhảy nữa quá."
"Đúng đúng đúng, nhảy một điệu đi, nhảy cái bài lúc cậu được debut ấy, được không?"
Hề Ninh lập tức đồng ý, "Oke."
Tiếng nhạc vang lên, Hề Ninh đứng ở trung tâm phòng khách, dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, kiêu ngạo nâng cằm lên, nhảy theo điệu nhạc.
Tống An Ninh đứng ở ngoài đám đông, lẳng lặng quan sát Hề Ninh biểu diễn.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Tiểu Thư Tình
2. Quyến Rũ Yêu Nghiệt Thủ Trưởng
3. Chước Phù Dung
4. Đậu Đỏ Tương Tư
=====================================
Cô cũng từng là một vũ công, nếu không phải do sếp cũ cứ liên tục tăng lương níu kéo cô thì lẽ bây giờ cô đã phải nhảy múa ở trong hoàn cảnh nghèo khó và tuyệt vọng rồi.
Dựa vào ánh mắt chuyên nghiệp của cô mà nói, Hề Ninh quả thật rất hợp với nhảy. Khung xương của cô ta nhỏ, cơ thể mềm mại, được rèn luyện nhiều năm, có một nền tảng vững chắc về kĩ năng nhảy múa, mỗi một động tác khó đều có độ đạt chuẩn rất cao.
Nếu có thể tiếp tục chuyên tâm vào việc nhảy múa mà nói thì sẽ có thành tựu cao hơn.
Nhưng mà trông thấy dã tâm của Hề Ninh và Tống Du, chỉ sợ cũng không phải là vì hướng về niềm đam mê nhảy múa nên mới vào showbiz.
Nhảy múa, chỉ là ván cầu để Hề Ninh nhảy vào giới giải trí, đền bù cho nỗi tiếc nuối chưa từng được gia nhập showbiz của Tống Du mà thôi.
Tiếng nhạc kết thúc, tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên.
Hề Ninh xách váy nhún người cảm ơn khán giả, nhìn Tống An Ninh biểu cảm hoảng hốt trong đám người, khóe miệng giương lên một nụ cười đắc ý.
Cô ta cho đến bây giờ vẫn còn nhớ rõ cái ngày Tống Du nắm tay Tống An Ninh đi vào Hề gia, cô ta nhìn người phụ nữ kia chiếm lấy vị trí của mẹ mình, ngay cả phòng học của cô ta cũng biến thành phòng của con gái bà ta.
Mọi người đều nói cô ta phải ngoan ngoãn sống chung với Tống An Ninh.
Ngoan ngoãn sống chung là câu nói buồn cười nhất cô ta từng nghe.
Cướp cha cô ta, cướp phòng học của cô ta, lại còn muốn cô ta phải ngoan ngoãn sống chung?
Ok, vậy thì liền ngoan ngoãn mà sống chung.
Cô ta cố ý muốn nhảy trước mặt Tống An Ninh, chính là vì muốn cho Tống An Ninh xem cô ta ưu tú bao nhiêu, làm Tống An Ninh thấy tự ti về sự chênh lệch giữa hai người.
Sau này cô ta chính là người nổi tiếng, mà Tống An Ninh dù tiền lương có cao đi chăng nữa thì vẫn chỉ là một trợ lý sinh hoạt mà thôi.
Tựa như trời với đất, Tống An Ninh vĩnh viễn chỉ có thể bị cô ta đạp ở dưới lòng bàn chân, làm nền cho cô ta.
Buổi tiệc chúc mừng này rốt cuộc cũng kết thúc vào 4 giờ chiều.
Ba người nhà Hề Ninh đứng cổng biệt thự cười tiễn khách.
Thấy mọi người lục tục rời đi, Tống An Ninh cả buổi đứng như làm tượng cũng tới chào, "Không có chuyện gì nữa thì chị đi trước nhé."
"An Ninh, buổi tối ở lại ăn cơm với cả nhà đi."
Tống An Ninh lắc đầu: "Không được, ngày mai con còn phải đi làm nữa, hôm nay xin nghỉ sếp đã không được vui rồi."
"Nếu vất vả như vậy thì đừng làm nữa," Tống Du nhìn cô, ánh mắt chẳng có chút dịu dàng nào, "Đúng lúc Ninh Ninh vừa gia nhập giới giải trí đang cần tìm người chăm sóc. Hơn nữa, con đi theo Ninh Ninh vào giới giải trí cũng có thể học hỏi trau dồi thêm, nếu được người nào trong giới giải trí để ý đến, biết đâu được..."
Câu này của Tống Du rất giống văn của mấy người bán hàng đa cấp dùng để dụ dỗ khách hàng.
Tống An Ninh kiên định lắc đầu, "Con không hứng thú mấy với giới giải trí, hơn nữa tiền lương hiện tại đã rất cao rồi, đãi ngộ của nhân viên cũng không tệ, con tạm thời không có ý định chuyển công tác khác. Nhưng nếu mẹ thật lòng muốn mời con đến làm việc mà nói thì có thể đưa ra mức lương, đãi ngộ nhân viên và lợi thế khi làm công việc này, sắp xếp lại thành văn bản rồi gửi cho con, xem xong con sẽ xét suy xét và trả lời mẹ trong vòng ba ngày."
Anh em ruột còn phải tính toán, huống chi là mẹ ruột.
Hơn nữa quan sát tình hình tài chính hiện tại của Hề gia, có thể bỏ cả túi tiền để mua một vị trí debut cho Hề Ninh còn được, muốn cô làm trợ lý sinh hoạt cho Hề Ninh thì đầu tư thêm chút cũng đâu phải to tát gì.
Cô đây không có khái niệm làm không công.
Thực tế cô đã từng chứng kiến rất nhiều trường hợp "trong lòng hiểu rõ mà không nói thẳng ra" như này.
Có người nói là thấy không khoẻ muốn xin nghỉ vài ngày, quay đầu đã thấy đăng ảnh mình đang đi biển lên vòng bạn bè. Có người lấy lí do đang trong kỳ sinh lý, không được thoải mái muốn xin nghỉ, hôm sau đã gặp người đó uống cà phê đá ở Starbucks. Thậm chí còn có người xin nghỉ buổi sáng để đi họp phụ huynh nữa.
Kiếm tiền không dễ, mặc dù biết hết nhưng cô vẫn mắt nhắm mắt mở, không chọc thủng lời nói dối của bọn họ.
Muốn ông chủ đồng cảm với nhân viên là không thể nào, ông chủ sẽ không bao giờ hiểu được nỗi vất vả của nhân viên.
Chuyện hôm nay, nếu như không phải Giang Úc nhất quyết từ chối thì cô cũng đã không đổi ý lấy lí do bị bệnh làm cớ xin nghỉ rồi.
"Ông chủ, anh nghe tôi giải thích đã..." Giữa việc tiếp tục dùng lời nói dối che đậy với việc nói sự thật, Tống An Ninh chọn vế sau, "Là như này, tôi thật sự không lừa anh, hôm nay tôi có chuyện cần xin nghỉ thật mà. Em gái cùng mẹ khác cha của tôi hôm qua vừa nhận được một suất debut từ chương trình tìm kiếm tài năng, chuyện lớn như vậy, hôm nay tổ chức một bữa tiệc chúc mừng cũng đâu có gì lạ phải không? Lúc tôi mới nhận được thông báo cũng đã định từ chối rồi, dù gì công việc cũng là điều quan trọng hàng đầu ở trong lòng tôi, nhưng mà bà Tống lại nói sẽ trả gấp đôi tiền lương để mời tôi tới dự bữa tiệc. Tôi thừa nhận, mức giá này đã thành công mê hoặc được tôi, tôi thật sự không thể nào kháng cự được."
Cô thở dài, "Chuyện lấy cớ bị bệnh để lừa anh là tôi không đúng, nhưng mà ông chủ à, anh cũng phải xem lại mình một chút."
Giang Úc bị lời này của cô chọc giận quá hoá cười, "Tôi xem lại? Tôi có gì mà phải xem lại?"
"Nếu anh có thể bình tĩnh nghe tôi trình bày lí do xin nghỉ chứ không phải chưa gì đã từ chối thì tôi đã không phải dùng cớ bị bệnh để lừa anh rồi. Trên thế giới này có mấy ai vượt qua được cám dỗ của đồng tiền? Nếu không phải thật sự có việc gấp cần xin nghỉ, sao tôi có thể dễ dàng vứt bỏ 30303 NDT của một ngày được, tôi lại không phải người chê tiền, anh xem tôi nói có đúng hay không?"
Giang Úc lạnh lùng nói: "Cô lúc nào cũng có lý do."
"Tôi chỉ là đang giảng đạo lý cho anh thôi mà."
"..."
"Ông chủ?"
"Tống An Ninh, lần này là lần cuối, không có lần sau."
Cúp máy, Tống An Ninh nhẹ nhàng thở phào, trở về phòng khách, trả điện thoại lại cho Trần Kha. Thấy ánh mắt mọi người dừng lại ở trên người mình, "Có việc gì à?"
Lúc này mọi người mới hồi thần lại.
Thân là bạn thân của Hề Ninh, từ trước tới nay Trần Kha đều coi thường cái loại con chồng trước như Tống An Ninh, tính cách thì đỏng đảnh, không thích nói chuyện. Nếu nói Hề Ninh là hoa hướng dương được ông trời ưu ái thì Tống An Ninh chỉ là đống nước bùn ở dưới gốc cây hoa hướng dương, cách nhau một trời một vực.
Cô ta từng gặp Giang Úc một lần, tuần trước bạn trai cô ta vận dụng bao nhiêu mối quan hệ, xin trợ giúp của biết bao người mới được dùng một bữa ăn với Giang Úc.
Nhưng cũng chỉ vỏn vẹn ăn một bữa mà thôi.
Một người chỉ học đại học hạng ba, sau khi tốt nghiệp thì làm việc trong một siêu thị như cô ta, sao có thể đặt chân được vào Giang thị?
Tống An Ninh làm thế nào mà được Giang Úc coi trọng?
Cô ta nhận lại điện thoại, nhớ tới những lời ban nãy cô ta nói với Giang Úc, mặt giống như bị người ta tát một cái, đỏ bừng như đít khỉ.
Khi thấy Tống An Ninh thật sự làm việc ở Giang thị, không chỉ Trần Kha mà những người khác cũng đều mất hết vẻ hưng phấn và hứng thú xem kịch khi nãy, không khí nhạt nhoà đi rất nhiều.
Hề Ninh không phải con nhà giàu có gì, đám bạn bè được mời tới hôm nay cũng đều chỉ là người bình thường. Trong số đó có nhiều người tốt nghiệp trường học danh giá, được vào công ty lớn làm việc, khinh thường cái loại cấp độ học vấn kém và công việc như Tống An Ninh, cô làm bọn họ cảm thấy ưu tú hơn hẳn.
Nhưng cảm giác này lại bị một cuộc điện thoại phá vỡ.
Duy chỉ còn có Hề Ninh, cô ta kéo tay Tống An Ninh, vẻ mặt như mừng thay cô, "An Ninh, chị thật sự đang làm việc ở Giang thị á? Chị xin việc kiểu gì vậy? Em nhớ yêu cầu của công ty này cao lắm luôn ấy."
Tống An Ninh như suy tư gì đó, "Chắc là xem mặt."
Muốn có một gương mặt giống bạch nguyệt quang của Giang Úc đến tám phần, việc này đã không còn chỉ là vấn đề về tiêu chuẩn cao hay thấp nữa.
Vưu Huyên ở bên cạnh đột nhiên nói: "Thì ra công việc cô nói là làm ở Giang thị, vậy nên cô mới có thể dọn đến sống ở Giang Sơn Nhất Hào sao?"
"Giang Sơn Nhất Hào?"
Vưu Huyên nhớ tới lời mình nói lúc trên xe, ngượng ngùng nói: "Hôm nay anh đi đón cô ta mới biết cô ta đã chuyển nhà, dọn đến Giang Sơn Nhất hào."
"Căn hộ nhỏ nhất ở Giang Sơn Nhất Hào cũng đã rộng hơn 200 mét vuông, tiền thuê nhà ít nhất cũng lên đến sáu con số. Tống An Ninh, cô cũng giàu thật đấy nhỉ."
Tống An Ninh lắc đầu, không để bụng, "Căn hộ đắt như vậy tôi không thuê nổi, đó là ký túc xá ông chủ sắp xếp cho nhân viên ở, tôi không phải trả tiền."
Nếu lúc trước cô không cố gắng thì không chỉ ký túc xá mà các loại phúc lợi cũng chẳng có.
Thuê Giang Sơn Nhất Hào làm ký túc xá cho nhân viên?
Ai tin?
Chẳng lẽ là kim ốc tàng kiều (*)?
(*) Kim ốc tàng kiều: Nhà vàng cất người đẹp. Dùng để chỉ ngôi nhà đẹp, sang trọng bên trong cất giấu giai nhân hoặc người tình.
Ánh mắt mọi người nhìn Tống An Ninh dần thay đổi.
Nụ cười của Hề Ninh vẫn không thay đổi, "Cũng đúng, chị xinh đẹp vậy mà, Giang thiếu để ý chị là chuyện rất bình thường. Chị có thể nghĩ thông suốt được như thế em thật sự thấy mừng cho chị. Chị xem chị xinh như vậy, làm ở siêu thị thì uổng phí biết bao."
Tống An Ninh nhìn chằm chằm cô ta, nụ cười nghề nghiệp tiêu chuẩn trên gương mặt phai nhạt đi rất nhiều, "Công ra công, tư ra tư, tôi chưa và sẽ không bao giờ trộn lẫn công việc với tình cảm cá nhân. Giang tiên sinh đưa ra mức giá cao để thuê tôi làm trợ lý sinh hoạt, thân phận của tôi chỉ có một, chính là trợ lý sinh hoạt của anh ấy. Tôi là người có đạo đức nghề nghiệp, các người đừng nghĩ xấu tôi như vậy."
Giang Úc là ông chủ của cô. Quy tắc đầu tiên của nhân viên: Không được có tình yêu chốn công sở.
Nụ cười của Hề Ninh cứng đờ: "Thật ư? Vậy là em hiểu nhầm rồi."
"Sao vậy? Có chuyện gì thế? Sao im lặng vậy?" Một giọng nói ôn nhu mang theo tiếng cười truyền đến, giải vây cục diện bế tắc này.
Hề Ninh cười quay đầu lại, nói với người đàn bà đang đi tới: "Bọn con đang nói về công việc của chị An Ninh ạ. Mẹ không biết đâu, công việc bây giờ của An Ninh lương cao lắm đấy."
Người đàn bà kia trông cũng mới chỉ hơn 30 tuổi, vậy mà Hề Ninh lại gọi là mẹ. Làn da trắng mịn không thấy được một nếp nhăn, mặc một chiếc sườn xám tơ tằm màu trắng giúp phác hoạ rõ nét đường cong cơ thể hoàn mỹ của bà ta, đứng ở bên cạnh Hề Ninh, ai không biết còn tưởng rằng hai người là chị em.
"Vậy à? Thế là tốt rồi." Ánh mắt Tống Du dừng lại ở trên người Tống An Ninh cũng chỉ mất một vài giây, sau đó lại quay sang nhìn Hề Ninh, cười dịu dàng: "Ninh Ninh, lát nữa cắt xong bánh kem đừng uống nhiều rượu quá biết chưa, buổi tối mẹ dẫn con đi gặp một nhà đầu tư."
"Vâng, mẹ yên tâm, con biết rồi ạ. À phải rồi, lúc trước mẹ nói sẽ tìm trợ lý cho con mà, tìm được chưa ạ?"
"Đừng có vội, sẽ tìm được thôi con."
Hề Ninh tiếc nuối nói: "Vốn dĩ con định nhờ An Ninh làm trợ lý cho con, dù sao cũng là người một nhà nên vẫn yên tâm hơn người ngoài nhiều, hơn nữa con lớn lên với chị An Ninh, có chị ấy ở bên cạnh con cũng thoải mái hơn. Nhưng mà nếu chị An Ninh đã có công việc ổn định rồi thì thôi vậy, con cũng thấy mừng thay chị ấy."
Tống Du nhìn thoáng qua Tống An Ninh, ánh mắt rất đánh giá. Càng ngày càng thấy kinh ngạc, mới một năm không gặp, cái đứa con gái hay vâng vâng dạ dạ kia giống như đã thay đổi thành một người khác vậy.
Nếu mười năm trước Tống An Ninh cũng được như bây giờ thì bà ta cũng không đến mức bỏ bê nó, còn phải khổ tâm bồi dưỡng Hề Ninh nữa.
"Mọi người đang nói gì mà vui vậy?"
"Cha!" Hề Ninh buông tay đang bám Tống Du ra, làm nũng quấn lên người Hề Chính Phỉ, "Cha đi đâu vậy? Đợi nửa ngày không thấy cha đâu, lát nữa cắt bánh mà cha không có mặt là con sẽ tức giận cho coi."
Hề Chính Phỉ đã qua tuổi 50 nhưng vẫn rất tràn trề sức sống, sủng nịch nhéo cái mũi cao thẳng của cô ta, "Cha đến rồi không phải sao? Bánh kem đâu? Mang bánh lên đi."
Có người đẩy cái xe đựng chiếc bánh năm tầng lên, Hề Chính Phỉ và Tống Du đứng hai bên của Hề Ninh, nắm lấy tay cô ta, cả nhà ngọt ngào cùng nhau cắt bánh kem.
"Chúc mừng Ninh Ninh debut thành công, sau này nhất định sẽ là ngôi sao làng giải trí nha."
"Hề Ninh, sau này cậu nổi tiếng rồi thì đừng quên chúng mình đấy nhé, cũng không biết sau này có còn cơ hội được mời cậu ăn cơm nữa không đây."
Hề Ninh 'giận dữ' nói: "Nói cái gì vậy trời? Dù sau này mình có thành ngôi sao đi chăng nữa thì các cậu vẫn là những người bạn quan trọng nhất của mình mà."
"Nếu thật sự coi chúng mình là bạn thì nhảy một điệu cho mọi người xem đi, sau này sợ không dễ gì được xem cậu nhảy nữa quá."
"Đúng đúng đúng, nhảy một điệu đi, nhảy cái bài lúc cậu được debut ấy, được không?"
Hề Ninh lập tức đồng ý, "Oke."
Tiếng nhạc vang lên, Hề Ninh đứng ở trung tâm phòng khách, dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, kiêu ngạo nâng cằm lên, nhảy theo điệu nhạc.
Tống An Ninh đứng ở ngoài đám đông, lẳng lặng quan sát Hề Ninh biểu diễn.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Tiểu Thư Tình
2. Quyến Rũ Yêu Nghiệt Thủ Trưởng
3. Chước Phù Dung
4. Đậu Đỏ Tương Tư
=====================================
Cô cũng từng là một vũ công, nếu không phải do sếp cũ cứ liên tục tăng lương níu kéo cô thì lẽ bây giờ cô đã phải nhảy múa ở trong hoàn cảnh nghèo khó và tuyệt vọng rồi.
Dựa vào ánh mắt chuyên nghiệp của cô mà nói, Hề Ninh quả thật rất hợp với nhảy. Khung xương của cô ta nhỏ, cơ thể mềm mại, được rèn luyện nhiều năm, có một nền tảng vững chắc về kĩ năng nhảy múa, mỗi một động tác khó đều có độ đạt chuẩn rất cao.
Nếu có thể tiếp tục chuyên tâm vào việc nhảy múa mà nói thì sẽ có thành tựu cao hơn.
Nhưng mà trông thấy dã tâm của Hề Ninh và Tống Du, chỉ sợ cũng không phải là vì hướng về niềm đam mê nhảy múa nên mới vào showbiz.
Nhảy múa, chỉ là ván cầu để Hề Ninh nhảy vào giới giải trí, đền bù cho nỗi tiếc nuối chưa từng được gia nhập showbiz của Tống Du mà thôi.
Tiếng nhạc kết thúc, tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên.
Hề Ninh xách váy nhún người cảm ơn khán giả, nhìn Tống An Ninh biểu cảm hoảng hốt trong đám người, khóe miệng giương lên một nụ cười đắc ý.
Cô ta cho đến bây giờ vẫn còn nhớ rõ cái ngày Tống Du nắm tay Tống An Ninh đi vào Hề gia, cô ta nhìn người phụ nữ kia chiếm lấy vị trí của mẹ mình, ngay cả phòng học của cô ta cũng biến thành phòng của con gái bà ta.
Mọi người đều nói cô ta phải ngoan ngoãn sống chung với Tống An Ninh.
Ngoan ngoãn sống chung là câu nói buồn cười nhất cô ta từng nghe.
Cướp cha cô ta, cướp phòng học của cô ta, lại còn muốn cô ta phải ngoan ngoãn sống chung?
Ok, vậy thì liền ngoan ngoãn mà sống chung.
Cô ta cố ý muốn nhảy trước mặt Tống An Ninh, chính là vì muốn cho Tống An Ninh xem cô ta ưu tú bao nhiêu, làm Tống An Ninh thấy tự ti về sự chênh lệch giữa hai người.
Sau này cô ta chính là người nổi tiếng, mà Tống An Ninh dù tiền lương có cao đi chăng nữa thì vẫn chỉ là một trợ lý sinh hoạt mà thôi.
Tựa như trời với đất, Tống An Ninh vĩnh viễn chỉ có thể bị cô ta đạp ở dưới lòng bàn chân, làm nền cho cô ta.
Buổi tiệc chúc mừng này rốt cuộc cũng kết thúc vào 4 giờ chiều.
Ba người nhà Hề Ninh đứng cổng biệt thự cười tiễn khách.
Thấy mọi người lục tục rời đi, Tống An Ninh cả buổi đứng như làm tượng cũng tới chào, "Không có chuyện gì nữa thì chị đi trước nhé."
"An Ninh, buổi tối ở lại ăn cơm với cả nhà đi."
Tống An Ninh lắc đầu: "Không được, ngày mai con còn phải đi làm nữa, hôm nay xin nghỉ sếp đã không được vui rồi."
"Nếu vất vả như vậy thì đừng làm nữa," Tống Du nhìn cô, ánh mắt chẳng có chút dịu dàng nào, "Đúng lúc Ninh Ninh vừa gia nhập giới giải trí đang cần tìm người chăm sóc. Hơn nữa, con đi theo Ninh Ninh vào giới giải trí cũng có thể học hỏi trau dồi thêm, nếu được người nào trong giới giải trí để ý đến, biết đâu được..."
Câu này của Tống Du rất giống văn của mấy người bán hàng đa cấp dùng để dụ dỗ khách hàng.
Tống An Ninh kiên định lắc đầu, "Con không hứng thú mấy với giới giải trí, hơn nữa tiền lương hiện tại đã rất cao rồi, đãi ngộ của nhân viên cũng không tệ, con tạm thời không có ý định chuyển công tác khác. Nhưng nếu mẹ thật lòng muốn mời con đến làm việc mà nói thì có thể đưa ra mức lương, đãi ngộ nhân viên và lợi thế khi làm công việc này, sắp xếp lại thành văn bản rồi gửi cho con, xem xong con sẽ xét suy xét và trả lời mẹ trong vòng ba ngày."
Anh em ruột còn phải tính toán, huống chi là mẹ ruột.
Hơn nữa quan sát tình hình tài chính hiện tại của Hề gia, có thể bỏ cả túi tiền để mua một vị trí debut cho Hề Ninh còn được, muốn cô làm trợ lý sinh hoạt cho Hề Ninh thì đầu tư thêm chút cũng đâu phải to tát gì.
Cô đây không có khái niệm làm không công.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.