Chương 5: “Ba mươi bảy tệ năm hào”
Mai Tử Đao
01/09/2024
Dịch: Kình Lạc
Trong thời gian huấn luyện quân sự, chỉ có hai tiết tự học buổi tối.
Lớp 10A1 là lớp thực nghiệm duy nhất của khối lớp 10. Vì Hiệu trưởng nói thà ít mà tốt còn hơn, thế nên chỉ có những học sinh nằm trong top 100 trong kỳ thi tuyển sinh vào lớp 10 toàn thành phố mới đủ điều kiện vào lớp này. Do đó, lớp có mỗi 37 người. Mọi người cũng nhanh chóng thể hiện tính tự giác của học sinh ưu tú. Trước khi chính thức vào học, nhân kỳ nghỉ hè, họ đã chuẩn bị bài và bắt đầu làm qua một loạt bài tập.
Lý Quỳ Nhất yên lặng ngồi ở chỗ mình, cô nghiêng người, lấy tay chống đầu rồi vẽ vòng vòng nghịch trên bàn học. Cuốn “Hoa trên mộ Algernon” đã đọc xong, cô lại đổi sang cuốn “Thế giới theo Garp” của John Irving.
Thỉnh thoảng Chu Phương Hoa sẽ dừng chiếc bút đang làm toán lại, sau đó lo lắng liếc nhìn bạn cùng bàn của mình. Cô thật sự rất hoang mang, bởi vì cô thấy buổi tối tự học nào Lý Quỳ Nhất cũng nhàn nhã đọc sách ngoài, cực kỳ thản nhiên, như là vẫn chưa bước vào trạng thái học tập của học sinh cấp ba. Nhưng nghĩ lại thì: nhỡ đâu cậu ấy đã học xong trong kỳ nghỉ hè rồi thì sao? Hoặc là, cậu ấy có niềm tin tuyệt đối vào trí thông minh của mình?
Dù là trường hợp nào thì cũng khiến Chu Phương Hoa lạnh sống lưng, tựa như đối diện với hồ nước lạnh đầy sương mù mờ ảo nhưng lại chẳng thể nào biết độ sâu của nó vậy.
Chu Phương Hoa cảm thấy cực kỳ áp lực, cô nàng không thể không cúi đầu, co cổ lại. Lúc thi vào 10, cô nàng phát huy hơn hẳn bình thường, đứng thứ 96 toàn thành phố. Rõ ràng là một thứ hạng tốt, nhưng trong lớp này nó lại là đứng cuối, hơn nữa còn có “Phật lớn” ngồi cạnh như này, ôi…
Với cô nàng mà nói, toán và vật lý cấp ba chợt trở nên rất khó, như thể không cùng một cấp độ với cấp hai; ví dụ như bài toán trước mặt, cô thậm chí không hiểu nổi đề. Lên cấp 3 ở nội trú cũng là lần đầu tiên Chu Phương rời xa nhà, hôm qua cô còn xảy ra chút mâu thuẫn với bạn cùng phòng vì chuyện gọi điện về nhà. Không biết là do thời gian huấn luyện quân sự nắng quá hay là do ký túc xá quá ẩm ướt, cánh tay cô nàng bắt đầu nổi mẩn đỏ, ngứa đến mức lúc nào cũng muốn gãi, nhưng kết quả bị huấn luyện viên phê bình trước mặt mọi người… Từng việc từng việc một, những uất ức tích tụ suốt mấy ngày dường như dệt thành một tấm lưới dày đặc, nó bỗng chốc đè nặng đến mức cô không thở nổi. Nước mắt chậm rãi rưng lên trong đôi mắt to tròn, khi đầy ắp trong hốc mắt, “tách”, một giọt rơi xuống sách bài tập rồi nhanh chóng loang ra một vòng tròn.
Chu Phương Hoa vội vàng lau nước mắt, may là mọi người đều đang tập trung tự học, không ai phát hiện ra tình cảnh khó xử của cô, Lý Quỳ Nhất cũng vẫn giữ nguyên tư thế đọc sách, không phát hiện ra điều gì.
Khó khăn lắm mới chịu được đến lúc tan tiết, Chu Phương Hoa không kìm được nữa, cô nàng úp mặt vào cánh tay, lặng lẽ khóc.
Lý Quỳ Nhất cũng ngẩng đầu khỏi sách, duỗi cánh tay mỏi nhừ rồi nhìn bạn cùng bàn đã mệt đến nỗi ngủ thiếp đi.
Chiếc điện thoại trong túi rung hai lần, cô mở ra, lại là tin nhắn của Phương Tri Hiểu. Cô nàng một bức ảnh và kèm theo đó là dòng chữ: “Tada! Bàn học mới của tớ, đẹp không?”
Lý Quỳ Nhất mở ảnh ra, cô thấy những sách giáo khoa mới phát hai ngày trước được xếp ngay ngắn giữa chặn sách hình Doraemon; hai kẹp tài liệu, bảy tám cuốn sổ đẹp nằm ở phía ngoài cùng bên phải. Trong ống đựng bút đầy những chiếc bút đủ màu sắc, hộp đựng acrylic chứa đủ thứ lặt vặt như cốc nước, khăn giấy, gương nhỏ, quạt cầm tay, dầu gió,… hệt như chuyển cả nhà đến vậy.
Đó là sở thích của Phương Tri Hiểu, cô nàng nói “Có bột mới gột lên hồ”, việc học cũng cần có không khí.
Lý Quỳ Nhất: Đẹp.
Cô không phải đang qua loa hay chiều lòng, cô thật sự thấy đẹp, vì cô thích những thứ ngăn nắp.
Phương Tri Hiểu: Hì hì! Mình định dán ảnh Tô Kiến Lâm lên hộp đựng, nhưng nghĩ lại thì thôi, quá nổi bật.
Lý Quỳ Nhất: Đừng lố thế chứ.
Cái gọi là ảnh Tô Kiến Lâm, là do Phương Tri Hiểu lén chụp. Lúc chụp căng thẳng nên tay run, đâm ra chụp được mỗi bóng lưng mờ nhạt. Nhưng điều đó cũng chẳng ngăn được việc Phương Tri Hiểu ngắm chú, cô nàng nói rằng bức ảnh ấy chứa đựng vẻ đẹp mơ hồ khó chạm tới.
Phương Tri Hiểu: Có phải Tô Kiến Lâm chưa khai giảng không?
Lý Quỳ Nhất: Chắc vậy.
Phương Tri Hiểu: Vậy nếu chú ấy đi học thì phải ngồi tàu cao tốc đến thành phố à? Thế có ghé nhà cậu ở vài ngày không?
Lý Quỳ Nhất: Mình không biết, chú ấy chưa nói.
Phương Tri Hiểu: Thế cậu hỏi chú ấy đi!
Lý Quỳ Nhất: Chẳng phải cậu có số liên lạc của chú ấy à, tự hỏi đi.
Phương Tri Hiểu: Mình không dám, chú ấy lạnh lùng lắm, cậu hỏi giúp mình đi.
Lý Quỳ Nhất: Mình không muốn hỏi.
Phương Tri Hiểu: Đừng cứng miệng nữa, cậu không dám đúng không.
Lý Quỳ Nhất: Không phải!
Cái gọi là “bông hoa lạnh lùng cao vời vợi” kia tức là chỉ có thể nhìn từ xa mà không thể chạm tới. Như Tô Kiến Lâm vậy, mới 19 tuổi mà đã lạnh lùng như sương tuyết ngàn năm. Lý Quỳ Nhất quen chú mười năm rồi, nhưng cô chưa từng thấy chú nhiệt tình với ai bao giờ. Đối với tất cả các mối quan hệ, Tô Kiến Lâm chỉ giữ sự lịch sự cơ bản, ngoài ra thì chỉ có sự lạnh nhạt và xa cách.
Lý Quỳ Nhất nhớ lại, ngày biết kết quả thi tuyển sinh, cô dùng máy tính đăng nhập vào tài khoản QQ để báo tin vui cho Tô Kiến Lâm. Nhưng Tô Kiến Lâm chỉ trả lời: Chúc mừng
Vỏn vẹn hai chữ, thậm chí còn chẳng có dấu chấm câu.
Chuông vào lớp vang lên. Lý Quỳ Nhất nhét điện thoại vào cặp rồi vỗ vai Chu Phương Hoa: “Dậy đi, đừng ngủ nữa, vào học rồi.”
Chu Phương Hoa: “…”
Cô nàng không biết có nên tiếp tục khóc hay không.
Chu Phương Hoa giả vờ như vừa tỉnh ngủ, dùng sức lau nước mắt lên cánh tay rồi mới chậm rãi ngẩng đầu lên. Cô nàng nhìn sang bên cạnh, Lý Quỳ Nhất lại tiếp tục tư thế đó, bắt đầu đọc sách.
Không động đậy, như một lão tăng ngồi thiền.
Chu Phương Hoa đột nhiên cảm thấy rất ngưỡng mộ, vì cô và Lý Quỳ Nhất hoàn toàn trái ngược, cô là một người rất dễ bị ảnh hưởng bởi người khác. Ví dụ, nếu đang làm bài kiểm tra tiếng Anh, mà xung quanh mọi người đều đang học toán, cô sẽ cảm thấy cực kỳ lo lắng như thể môn toán của mình sẽ bị người khác bỏ xa vậy rồi sau đó cô sẽ đổi bài kiểm tra tiếng Anh thành bài tập toán.
Chu Phương Hoa như một con tắc kè hoa tồi tệ.
Thành tích không bằng người ta, ngay cả tâm lý cũng không bằng. Chu Phương Hoa càng chán nản hơn, nước mắt khó khăn lắm mới lau khô song giờ lại có dấu hiệu chảy tiếp.
Điều tồi tệ hơn là, luôn luôn đồng hành với nước mắt là nước mũi. Chu Phương Hoa vội vàng rút khăn giấy lau nước mắt và nước mũi. Không lâu sau, trên bàn cô đã chất đầy mười mấy viên khăn giấy.
Lý Quỳ Nhất cuối cùng cũng phát hiện ra điều gì đó, cô quay đầu, mờ mịt nhìn chằm chằm mấy viên khăn giấy kia, hỏi: “Cậu bị cảm à?”
Chu Phương Hoa: “…”
Ánh mắt dần chuyển lên, Lý Quỳ Nhất mới chú ý thấy mắt Chu Phương Hoa hơi sưng, dưới mắt có vết nước mắt, bên má dính vài sợi tóc, trông rất đáng thương. Cô hít một hơi lạnh, lập tức luống cuống: “Cậu…”
Nhớ lại đang trong giờ tự học buổi tối, Lý Quỳ Nhất nuốt hết những lời định nói vào bụng, nhanh chóng viết vài chữ lên giấy ghi chú rồi đẩy qua: “Đừng khóc nữa.”
Đằng sau còn kèm theo một mặt cười.
Thật ra, nếu không có mặt cười đó, Chu Phương Hoa sẽ không nhận ra là Lý Quỳ Nhất đang an ủi mình.
Lý Quỳ Nhất thật sự không biết cách an ủi người khác, việc này còn khó hơn cả giải toán. Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, cô gần như đã vắt kiệt não mình. Đột nhiên cô nhớ ra mỗi khi buồn, Phương Tri Hiểu sẽ đi ăn một bữa thật no, nên cô lại viết lên giấy ghi chú: “Tan học cậu có muốn đến căn tin ăn đêm không?”
Lúc này Chu Phương Hoa rất cần chút ấm áp và một người để giãi bày tâm sự, đôi mắt vừa khóc long lanh sang lên, cô nàng gật đầu.
Lý Quỳ Nhất thở phào nhẹ nhõm, mừng vì bạn cùng bàn dễ dỗ như Phương Tri Hiểu.
Chuông tan học vang lên, Lý Quỳ Nhất thu dọn đồ vào cặp sách rồi nhắn tin cho Phương Tri Hiểu: “Mình và bạn cùng bàn đi ăn đêm ở căng-tin, cậu có muốn đi cùng không?”
Phương Tri Hiểu: Cậu có “niềm vui mới” nhanh quá nhỉ?
Lý Quỳ Nhất: Không phải, mình và bạn cùng bàn chỉ là bạn bình thường thôi.
Phương Tri Hiểu: Nghe câu này… thật giống tên cặn bã.
Phương Tri Hiểu: Thôi được rồi, hai cậu đi đi, mình về nhà xem phim, cậu đừng làm gì có lỗi với mình là được.
Làm chuyện có lỗi với cậu ấy… Lý Quỳ Nhất đang suy nghĩ thì Chu Phương Hoa cũng thu dọn xong cặp sách, sau đó cô nàng nhẹ nhàng khoác tay cô, nhỏ giọng rụt rè, nói: “Đi thôi.”
Hiểu rồi.
Lý Quỳ Nhất “như kẻ có tật giật mình”, suốt dọc đường cả người cô cứng đờ. Mãi đến khi tới cửa sổ lấy cơm ở căng-tin, Chu Phương Hoa buông tay Lý Quỳ Nhất ra để mua cơm, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Trong thời gian huấn luyện quân sự tiêu hao nhiều năng lượng, những đứa trẻ mười lăm mười sáu tuổi lại đang tuổi ăn tuổi lớn nên căng-tin khá đông, toàn là học sinh lớp 10 mặc đồng quân sự đến bổ sung năng lượng.
Lý Quỳ Nhất và Chu Phương Hoa đi ăn mì Dương Xuân. Một bát mì chỉ có hai đũa, nước dùng trong veo nhưng lại rất ngon, trên mặt rắc hành lá xanh biếc, cực kỳ hợp làm bữa ăn đêm. Lý Quỳ Nhất còn muốn thêm một quả trứng rán, nên cô bảo Chu Phương Hoa đi tìm chỗ ngồi trước.
Nào ngờ, Chu Phương Hoa vừa đi được vài bước, Lý Quỳ Nhất đã nghe thấy cô nàng hét lên rồi tiếp theo là tiếng bát đĩa rơi xuống đất loảng xoảng.
Tiếng động này thu hút vô số người rướn cổ thò đầu vây xem. Lý Quỳ Nhất cũng giật mình quay đầu lại, cô phát hiện Chu Phương Hoa đang luống cuống lôi giấy ăn từ trong cặp ra, miệng không ngừng nói “Xin lỗi, xin lỗi”. Mà người đứng đối diện cô nàng là Hạ Du Nguyên.
Hạ Du Nguyên vẫn đút tay trong túi quần, áo khoác quân sự khoác trên vai, chẳng ứ chẳng hừ mà đứng đấy, dáng vẻ trông rất bảnh bao… Đấy là nếu như bỏ qua việc áo cộc quân sự, quần và giày của cậu bị nước dùng mì làm ướt hết. Hơn nữa là hai đũa mì còn rơi ngay trên giày cậu.
Đối với Chu Phương Hoa, đây đúng là “nhà dột gặp mưa dầm”.
Lý Quỳ Nhất đặt khay thức ăn của mình xuống gần đó rồi vội vàng đi đến bên cạnh Chu Phương Hoa: “Không sao chứ?” Chu Phương Hoa sụt sịt lắc đầu, liên tục nhét giấy ăn vào tay người đối diện.
“Cậu thì sao, cậu có bị bỏng không?” Lý Quỳ Nhất ngước nhìn Hạ Du Nguyên.
Hạ Du Nguyên không ngờ lại gặp phải “dứa mặt xụ” ở đây. Cậu không khỏi nghi ngờ, liệu cô và cậu có phải là khắc tinh của nhau không? Hơn nữa, mặc dù ngoài miệng thì cô hỏi cậu có bị bỏng không nhưng trong mắt cô lại không hề có chút quan tâm nào, giống như cô là một thẩm phán đang hòa giải vụ tai nạn mà thôi.
Lúc này, cảm giác khó chịu lên đến đỉnh điểm, cậu nhếch môi, giễu cợt: “Có chứ, tất nhiên là có.”
Hòa giải à? Tôi không cho cậu hòa giải đấy.
Kết quả, Lý Quỳ Nhất chỉ tay về phía bồn rửa tay ở lối vào căn tin: “Vậy tốt nhất cậu nên đi rửa ngay đi.”
Hạ Du Nguyên: “…”
Phiền chết đi được.
Một bụng đầy bực bội không biết xả đi đâu, cuối cùng lại phải cố nuốt xuống, cậu nhìn chằm chằm khuôn mặt bình tĩnh lạnh lùng trước mặt như thể cố tình chống đối: “Không đi!”
Lý Quỳ Nhất không ngờ cậu lại từ chối. Cô không hiểu nổi, trên đời này sao lại có người vô lý đến thế?
Lúc này, cô lao công căn tin cầm dụng cụ vệ sinh đi tới: “Ôi dào, sao không cẩn thận vậy!”
Mọi người tự giác nhường chỗ. Cô lao công nhặt những mảnh bát vỡ và khay thức ăn lên, rồi quét sạch mì và nước dùng rơi vãi. Sàn nhà lại trở nên sạch sẽ như mới, chỉ có trên người Hạ Du Nguyên vẫn còn lưu giữ “chứng cứ” của vụ việc.
Chu Phương Hoa run rẩy đưa tay, nhỏ giọng nói: “Cậu, cậu để giặt quần áo cho… qua đêm là khô, không làm ảnh hưởng buổi huấn luyện quân sự ngày mai của cậu đâu.”
“Ý cậu là mình phải cởi trần đi về?” Hạ Du Nguyên lập tức hỏi lại, giọng điệu cực kỳ khó chịu.
Bây giờ Chu Phương Hoa mới nhận ra cái không hợp lý trong lời của mình, mặt cô nàng đỏ bừng, xua tay: “Mình, mình không phải…”
Giọng nói gần như sắp khóc.
Hạ Du Nguyên ghét nhất là thấy người khác khóc, cậu bực bội hít một hơi thật sâu, định bụng tự nhận xui xẻo, đứng đây nữa thì người ta lại tưởng cậu bắt nạt hai cô gái. Đúng lúc cậu định nói “thôi bỏ đi”, thì “dứa mặt cau có” đột nhiên nói: “Vậy bọn mình bồi thường cho cậu một tuýp thuốc mỡ trị bỏng, thêm 37.5 tệ, cậu thấy thế nào?”
37.5 tệ? Hạ Du Nguyên ngẩn người.
Không đúng, con số bồi thường này lạ lùng quá rồi đấy nhỉ?
Trong thời gian huấn luyện quân sự, chỉ có hai tiết tự học buổi tối.
Lớp 10A1 là lớp thực nghiệm duy nhất của khối lớp 10. Vì Hiệu trưởng nói thà ít mà tốt còn hơn, thế nên chỉ có những học sinh nằm trong top 100 trong kỳ thi tuyển sinh vào lớp 10 toàn thành phố mới đủ điều kiện vào lớp này. Do đó, lớp có mỗi 37 người. Mọi người cũng nhanh chóng thể hiện tính tự giác của học sinh ưu tú. Trước khi chính thức vào học, nhân kỳ nghỉ hè, họ đã chuẩn bị bài và bắt đầu làm qua một loạt bài tập.
Lý Quỳ Nhất yên lặng ngồi ở chỗ mình, cô nghiêng người, lấy tay chống đầu rồi vẽ vòng vòng nghịch trên bàn học. Cuốn “Hoa trên mộ Algernon” đã đọc xong, cô lại đổi sang cuốn “Thế giới theo Garp” của John Irving.
Thỉnh thoảng Chu Phương Hoa sẽ dừng chiếc bút đang làm toán lại, sau đó lo lắng liếc nhìn bạn cùng bàn của mình. Cô thật sự rất hoang mang, bởi vì cô thấy buổi tối tự học nào Lý Quỳ Nhất cũng nhàn nhã đọc sách ngoài, cực kỳ thản nhiên, như là vẫn chưa bước vào trạng thái học tập của học sinh cấp ba. Nhưng nghĩ lại thì: nhỡ đâu cậu ấy đã học xong trong kỳ nghỉ hè rồi thì sao? Hoặc là, cậu ấy có niềm tin tuyệt đối vào trí thông minh của mình?
Dù là trường hợp nào thì cũng khiến Chu Phương Hoa lạnh sống lưng, tựa như đối diện với hồ nước lạnh đầy sương mù mờ ảo nhưng lại chẳng thể nào biết độ sâu của nó vậy.
Chu Phương Hoa cảm thấy cực kỳ áp lực, cô nàng không thể không cúi đầu, co cổ lại. Lúc thi vào 10, cô nàng phát huy hơn hẳn bình thường, đứng thứ 96 toàn thành phố. Rõ ràng là một thứ hạng tốt, nhưng trong lớp này nó lại là đứng cuối, hơn nữa còn có “Phật lớn” ngồi cạnh như này, ôi…
Với cô nàng mà nói, toán và vật lý cấp ba chợt trở nên rất khó, như thể không cùng một cấp độ với cấp hai; ví dụ như bài toán trước mặt, cô thậm chí không hiểu nổi đề. Lên cấp 3 ở nội trú cũng là lần đầu tiên Chu Phương rời xa nhà, hôm qua cô còn xảy ra chút mâu thuẫn với bạn cùng phòng vì chuyện gọi điện về nhà. Không biết là do thời gian huấn luyện quân sự nắng quá hay là do ký túc xá quá ẩm ướt, cánh tay cô nàng bắt đầu nổi mẩn đỏ, ngứa đến mức lúc nào cũng muốn gãi, nhưng kết quả bị huấn luyện viên phê bình trước mặt mọi người… Từng việc từng việc một, những uất ức tích tụ suốt mấy ngày dường như dệt thành một tấm lưới dày đặc, nó bỗng chốc đè nặng đến mức cô không thở nổi. Nước mắt chậm rãi rưng lên trong đôi mắt to tròn, khi đầy ắp trong hốc mắt, “tách”, một giọt rơi xuống sách bài tập rồi nhanh chóng loang ra một vòng tròn.
Chu Phương Hoa vội vàng lau nước mắt, may là mọi người đều đang tập trung tự học, không ai phát hiện ra tình cảnh khó xử của cô, Lý Quỳ Nhất cũng vẫn giữ nguyên tư thế đọc sách, không phát hiện ra điều gì.
Khó khăn lắm mới chịu được đến lúc tan tiết, Chu Phương Hoa không kìm được nữa, cô nàng úp mặt vào cánh tay, lặng lẽ khóc.
Lý Quỳ Nhất cũng ngẩng đầu khỏi sách, duỗi cánh tay mỏi nhừ rồi nhìn bạn cùng bàn đã mệt đến nỗi ngủ thiếp đi.
Chiếc điện thoại trong túi rung hai lần, cô mở ra, lại là tin nhắn của Phương Tri Hiểu. Cô nàng một bức ảnh và kèm theo đó là dòng chữ: “Tada! Bàn học mới của tớ, đẹp không?”
Lý Quỳ Nhất mở ảnh ra, cô thấy những sách giáo khoa mới phát hai ngày trước được xếp ngay ngắn giữa chặn sách hình Doraemon; hai kẹp tài liệu, bảy tám cuốn sổ đẹp nằm ở phía ngoài cùng bên phải. Trong ống đựng bút đầy những chiếc bút đủ màu sắc, hộp đựng acrylic chứa đủ thứ lặt vặt như cốc nước, khăn giấy, gương nhỏ, quạt cầm tay, dầu gió,… hệt như chuyển cả nhà đến vậy.
Đó là sở thích của Phương Tri Hiểu, cô nàng nói “Có bột mới gột lên hồ”, việc học cũng cần có không khí.
Lý Quỳ Nhất: Đẹp.
Cô không phải đang qua loa hay chiều lòng, cô thật sự thấy đẹp, vì cô thích những thứ ngăn nắp.
Phương Tri Hiểu: Hì hì! Mình định dán ảnh Tô Kiến Lâm lên hộp đựng, nhưng nghĩ lại thì thôi, quá nổi bật.
Lý Quỳ Nhất: Đừng lố thế chứ.
Cái gọi là ảnh Tô Kiến Lâm, là do Phương Tri Hiểu lén chụp. Lúc chụp căng thẳng nên tay run, đâm ra chụp được mỗi bóng lưng mờ nhạt. Nhưng điều đó cũng chẳng ngăn được việc Phương Tri Hiểu ngắm chú, cô nàng nói rằng bức ảnh ấy chứa đựng vẻ đẹp mơ hồ khó chạm tới.
Phương Tri Hiểu: Có phải Tô Kiến Lâm chưa khai giảng không?
Lý Quỳ Nhất: Chắc vậy.
Phương Tri Hiểu: Vậy nếu chú ấy đi học thì phải ngồi tàu cao tốc đến thành phố à? Thế có ghé nhà cậu ở vài ngày không?
Lý Quỳ Nhất: Mình không biết, chú ấy chưa nói.
Phương Tri Hiểu: Thế cậu hỏi chú ấy đi!
Lý Quỳ Nhất: Chẳng phải cậu có số liên lạc của chú ấy à, tự hỏi đi.
Phương Tri Hiểu: Mình không dám, chú ấy lạnh lùng lắm, cậu hỏi giúp mình đi.
Lý Quỳ Nhất: Mình không muốn hỏi.
Phương Tri Hiểu: Đừng cứng miệng nữa, cậu không dám đúng không.
Lý Quỳ Nhất: Không phải!
Cái gọi là “bông hoa lạnh lùng cao vời vợi” kia tức là chỉ có thể nhìn từ xa mà không thể chạm tới. Như Tô Kiến Lâm vậy, mới 19 tuổi mà đã lạnh lùng như sương tuyết ngàn năm. Lý Quỳ Nhất quen chú mười năm rồi, nhưng cô chưa từng thấy chú nhiệt tình với ai bao giờ. Đối với tất cả các mối quan hệ, Tô Kiến Lâm chỉ giữ sự lịch sự cơ bản, ngoài ra thì chỉ có sự lạnh nhạt và xa cách.
Lý Quỳ Nhất nhớ lại, ngày biết kết quả thi tuyển sinh, cô dùng máy tính đăng nhập vào tài khoản QQ để báo tin vui cho Tô Kiến Lâm. Nhưng Tô Kiến Lâm chỉ trả lời: Chúc mừng
Vỏn vẹn hai chữ, thậm chí còn chẳng có dấu chấm câu.
Chuông vào lớp vang lên. Lý Quỳ Nhất nhét điện thoại vào cặp rồi vỗ vai Chu Phương Hoa: “Dậy đi, đừng ngủ nữa, vào học rồi.”
Chu Phương Hoa: “…”
Cô nàng không biết có nên tiếp tục khóc hay không.
Chu Phương Hoa giả vờ như vừa tỉnh ngủ, dùng sức lau nước mắt lên cánh tay rồi mới chậm rãi ngẩng đầu lên. Cô nàng nhìn sang bên cạnh, Lý Quỳ Nhất lại tiếp tục tư thế đó, bắt đầu đọc sách.
Không động đậy, như một lão tăng ngồi thiền.
Chu Phương Hoa đột nhiên cảm thấy rất ngưỡng mộ, vì cô và Lý Quỳ Nhất hoàn toàn trái ngược, cô là một người rất dễ bị ảnh hưởng bởi người khác. Ví dụ, nếu đang làm bài kiểm tra tiếng Anh, mà xung quanh mọi người đều đang học toán, cô sẽ cảm thấy cực kỳ lo lắng như thể môn toán của mình sẽ bị người khác bỏ xa vậy rồi sau đó cô sẽ đổi bài kiểm tra tiếng Anh thành bài tập toán.
Chu Phương Hoa như một con tắc kè hoa tồi tệ.
Thành tích không bằng người ta, ngay cả tâm lý cũng không bằng. Chu Phương Hoa càng chán nản hơn, nước mắt khó khăn lắm mới lau khô song giờ lại có dấu hiệu chảy tiếp.
Điều tồi tệ hơn là, luôn luôn đồng hành với nước mắt là nước mũi. Chu Phương Hoa vội vàng rút khăn giấy lau nước mắt và nước mũi. Không lâu sau, trên bàn cô đã chất đầy mười mấy viên khăn giấy.
Lý Quỳ Nhất cuối cùng cũng phát hiện ra điều gì đó, cô quay đầu, mờ mịt nhìn chằm chằm mấy viên khăn giấy kia, hỏi: “Cậu bị cảm à?”
Chu Phương Hoa: “…”
Ánh mắt dần chuyển lên, Lý Quỳ Nhất mới chú ý thấy mắt Chu Phương Hoa hơi sưng, dưới mắt có vết nước mắt, bên má dính vài sợi tóc, trông rất đáng thương. Cô hít một hơi lạnh, lập tức luống cuống: “Cậu…”
Nhớ lại đang trong giờ tự học buổi tối, Lý Quỳ Nhất nuốt hết những lời định nói vào bụng, nhanh chóng viết vài chữ lên giấy ghi chú rồi đẩy qua: “Đừng khóc nữa.”
Đằng sau còn kèm theo một mặt cười.
Thật ra, nếu không có mặt cười đó, Chu Phương Hoa sẽ không nhận ra là Lý Quỳ Nhất đang an ủi mình.
Lý Quỳ Nhất thật sự không biết cách an ủi người khác, việc này còn khó hơn cả giải toán. Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, cô gần như đã vắt kiệt não mình. Đột nhiên cô nhớ ra mỗi khi buồn, Phương Tri Hiểu sẽ đi ăn một bữa thật no, nên cô lại viết lên giấy ghi chú: “Tan học cậu có muốn đến căn tin ăn đêm không?”
Lúc này Chu Phương Hoa rất cần chút ấm áp và một người để giãi bày tâm sự, đôi mắt vừa khóc long lanh sang lên, cô nàng gật đầu.
Lý Quỳ Nhất thở phào nhẹ nhõm, mừng vì bạn cùng bàn dễ dỗ như Phương Tri Hiểu.
Chuông tan học vang lên, Lý Quỳ Nhất thu dọn đồ vào cặp sách rồi nhắn tin cho Phương Tri Hiểu: “Mình và bạn cùng bàn đi ăn đêm ở căng-tin, cậu có muốn đi cùng không?”
Phương Tri Hiểu: Cậu có “niềm vui mới” nhanh quá nhỉ?
Lý Quỳ Nhất: Không phải, mình và bạn cùng bàn chỉ là bạn bình thường thôi.
Phương Tri Hiểu: Nghe câu này… thật giống tên cặn bã.
Phương Tri Hiểu: Thôi được rồi, hai cậu đi đi, mình về nhà xem phim, cậu đừng làm gì có lỗi với mình là được.
Làm chuyện có lỗi với cậu ấy… Lý Quỳ Nhất đang suy nghĩ thì Chu Phương Hoa cũng thu dọn xong cặp sách, sau đó cô nàng nhẹ nhàng khoác tay cô, nhỏ giọng rụt rè, nói: “Đi thôi.”
Hiểu rồi.
Lý Quỳ Nhất “như kẻ có tật giật mình”, suốt dọc đường cả người cô cứng đờ. Mãi đến khi tới cửa sổ lấy cơm ở căng-tin, Chu Phương Hoa buông tay Lý Quỳ Nhất ra để mua cơm, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Trong thời gian huấn luyện quân sự tiêu hao nhiều năng lượng, những đứa trẻ mười lăm mười sáu tuổi lại đang tuổi ăn tuổi lớn nên căng-tin khá đông, toàn là học sinh lớp 10 mặc đồng quân sự đến bổ sung năng lượng.
Lý Quỳ Nhất và Chu Phương Hoa đi ăn mì Dương Xuân. Một bát mì chỉ có hai đũa, nước dùng trong veo nhưng lại rất ngon, trên mặt rắc hành lá xanh biếc, cực kỳ hợp làm bữa ăn đêm. Lý Quỳ Nhất còn muốn thêm một quả trứng rán, nên cô bảo Chu Phương Hoa đi tìm chỗ ngồi trước.
Nào ngờ, Chu Phương Hoa vừa đi được vài bước, Lý Quỳ Nhất đã nghe thấy cô nàng hét lên rồi tiếp theo là tiếng bát đĩa rơi xuống đất loảng xoảng.
Tiếng động này thu hút vô số người rướn cổ thò đầu vây xem. Lý Quỳ Nhất cũng giật mình quay đầu lại, cô phát hiện Chu Phương Hoa đang luống cuống lôi giấy ăn từ trong cặp ra, miệng không ngừng nói “Xin lỗi, xin lỗi”. Mà người đứng đối diện cô nàng là Hạ Du Nguyên.
Hạ Du Nguyên vẫn đút tay trong túi quần, áo khoác quân sự khoác trên vai, chẳng ứ chẳng hừ mà đứng đấy, dáng vẻ trông rất bảnh bao… Đấy là nếu như bỏ qua việc áo cộc quân sự, quần và giày của cậu bị nước dùng mì làm ướt hết. Hơn nữa là hai đũa mì còn rơi ngay trên giày cậu.
Đối với Chu Phương Hoa, đây đúng là “nhà dột gặp mưa dầm”.
Lý Quỳ Nhất đặt khay thức ăn của mình xuống gần đó rồi vội vàng đi đến bên cạnh Chu Phương Hoa: “Không sao chứ?” Chu Phương Hoa sụt sịt lắc đầu, liên tục nhét giấy ăn vào tay người đối diện.
“Cậu thì sao, cậu có bị bỏng không?” Lý Quỳ Nhất ngước nhìn Hạ Du Nguyên.
Hạ Du Nguyên không ngờ lại gặp phải “dứa mặt xụ” ở đây. Cậu không khỏi nghi ngờ, liệu cô và cậu có phải là khắc tinh của nhau không? Hơn nữa, mặc dù ngoài miệng thì cô hỏi cậu có bị bỏng không nhưng trong mắt cô lại không hề có chút quan tâm nào, giống như cô là một thẩm phán đang hòa giải vụ tai nạn mà thôi.
Lúc này, cảm giác khó chịu lên đến đỉnh điểm, cậu nhếch môi, giễu cợt: “Có chứ, tất nhiên là có.”
Hòa giải à? Tôi không cho cậu hòa giải đấy.
Kết quả, Lý Quỳ Nhất chỉ tay về phía bồn rửa tay ở lối vào căn tin: “Vậy tốt nhất cậu nên đi rửa ngay đi.”
Hạ Du Nguyên: “…”
Phiền chết đi được.
Một bụng đầy bực bội không biết xả đi đâu, cuối cùng lại phải cố nuốt xuống, cậu nhìn chằm chằm khuôn mặt bình tĩnh lạnh lùng trước mặt như thể cố tình chống đối: “Không đi!”
Lý Quỳ Nhất không ngờ cậu lại từ chối. Cô không hiểu nổi, trên đời này sao lại có người vô lý đến thế?
Lúc này, cô lao công căn tin cầm dụng cụ vệ sinh đi tới: “Ôi dào, sao không cẩn thận vậy!”
Mọi người tự giác nhường chỗ. Cô lao công nhặt những mảnh bát vỡ và khay thức ăn lên, rồi quét sạch mì và nước dùng rơi vãi. Sàn nhà lại trở nên sạch sẽ như mới, chỉ có trên người Hạ Du Nguyên vẫn còn lưu giữ “chứng cứ” của vụ việc.
Chu Phương Hoa run rẩy đưa tay, nhỏ giọng nói: “Cậu, cậu để giặt quần áo cho… qua đêm là khô, không làm ảnh hưởng buổi huấn luyện quân sự ngày mai của cậu đâu.”
“Ý cậu là mình phải cởi trần đi về?” Hạ Du Nguyên lập tức hỏi lại, giọng điệu cực kỳ khó chịu.
Bây giờ Chu Phương Hoa mới nhận ra cái không hợp lý trong lời của mình, mặt cô nàng đỏ bừng, xua tay: “Mình, mình không phải…”
Giọng nói gần như sắp khóc.
Hạ Du Nguyên ghét nhất là thấy người khác khóc, cậu bực bội hít một hơi thật sâu, định bụng tự nhận xui xẻo, đứng đây nữa thì người ta lại tưởng cậu bắt nạt hai cô gái. Đúng lúc cậu định nói “thôi bỏ đi”, thì “dứa mặt cau có” đột nhiên nói: “Vậy bọn mình bồi thường cho cậu một tuýp thuốc mỡ trị bỏng, thêm 37.5 tệ, cậu thấy thế nào?”
37.5 tệ? Hạ Du Nguyên ngẩn người.
Không đúng, con số bồi thường này lạ lùng quá rồi đấy nhỉ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.