Chương 1: Bóng Lưng Thiếu Niên Hơi Gầy
Mai Tử Đao
01/09/2024
Dịch: Kình Lạc
“Ây ya…”
Lý Quỳ Nhất buông bút, duỗi thẳng lưng, vì ngồi lâu quá nên giờ vặn người thì hơi đau. Khi ngẩng đầu nhìn chiếc đồng hồ treo trên tường tiệm, Lý Quỳ Nhất mới nhận ra bây giờ đã là 6 giờ 45 phút, vậy cũng có nghĩa là cô đã cắm đầu vào mấy cái công thức trong đề toán gần hai tiếng.
Bây giờ còn 15 phút, nếu không có ai ghé thăm tiệm kính mắt này thế thì cô có thể đóng cửa đi được rồi.
Sau khi thu dọn giấy nháp rồi vơ luôn cả cuốn “Luyện thi toán có tính thời gian” vào trong cặp sách, Lý Quỳ Nhất đứng dậy, vươn tay giãn gân cốt, cuối cùng đi tới phía cửa rồi nhìn về đằng xa xa.
Bên kia đường là toà chung cư kiểu cũ, sơn tường màu vàng nhạt bong ra thành từng mảng, cửa chống trộm đã rỉ sét nặng nề, chiếc áo bra ren đỏ cũ kỹ và chiếc quần short nam giặt đến mức trắng bệch được phơi trên bệ cửa sổ. Ra xa chút, mấy chú chim sẻ chán chường đậu trên dây điện, trông chúng hệt như dấu chấm ú mập, tròn trịa mà ngốc nghếch.
Bầu trời nửa tối chẳng thấy ánh hoàng hôn đâu, chỉ có vài tia sáng đỏ ửng lọt ra từ khe hở giữa các toà nhà, dù không ấm áp, nhưng lúc chạng vạng thế này lại mang đến cảm giác dịu dàng kỳ lạ.
Mười năm phút trôi qua trong tích tắc. Thấy kim giờ và kim phút của chiếc đồng hồ di chuyển tích tích tạo thành góc tù 150 độ, Lý Quỳ Nhất lập tức tắt điều hoà trong tiệm. Nhưng khi cô chuẩn bị tắt điện, tiếng “này” kéo dài lại đột nhiên lọt vào tai.
“Sao chúng tôi vừa tới thì đóng cửa thế?”
Lý Quỳ Nhất quay đầu, cô thấy ba thiếu niên khoảng 16 17 tuổi đứng ở cửa, một người mang theo sắc mặt nặng nề đứng một mình, hai người còn lại thì khoác vai nhau cười đùa cợt nhả. Trong hai người đang cười đùa kia, người bên trái vừa cao vừa to khỏe, nhìn khá doạ người; trên xương lông mày và xương gò má trái của người còn lại có dán băng cá nhân, người đó híp mắt nhìn về bên đây, đôi môi mỏng hơi nhếch lên rồi nở nụ cười thản nhiên.
Lý Quỳ Nhất lập tức cảnh giác. Dù sao nam sinh tuổi này đâu đâu cũng đánh nhau được, huống chi trong số bọn họ còn có người bị thương.
“Muốn cắt mắt kính à?” Giọng cô bất giác hơi run run.
Nhưng nhóm thiếu niên kia không hề chú ý đến khuôn mặt chợt căng thẳng của thiếu nữ, thậm chí họ còn không nghe câu hỏi của cô mà đã duỗi đôi chân dài bước vào. Thiếu niên có khuôn mặt hơi dài hơi gầy lại nặng nề kia nhìn quanh tiệm một vòng, cuối cùng ánh mắt dừng trên người Lý Quỳ Nhất, chần chừ hỏi: “Cậu… là chủ?”
Lý Quỳ Nhất lặng lẽ đi đến gần cửa, nói: “Nếu mấy cậu cần cắt mắt kính, vậy thì chọn gọng kính trước đi, bố mình đang ở sát vách, mình gọi ông ấy sang đo mắt cho.”
Thật ra bố mẹ cô đưa em trai đột nhiên sốt cao phát ban đi bệnh viện cấp cứu rồi. Nhưng cô cũng không tính là lừa bọn họ, bệnh viện Nhi thành phố Liễu Nguyên ở ngay gần tiệm mắt kính này, cách có vài trăm mét thôi.
Nào ngờ mấy nam sinh kia rất dễ nói chuyện, họ gật đầu: “À, vậy được.” Sau đó mấy người đó lần lượt tản ra rồi chọn gọng kính. Chỉ có nam sinh bị thương là tuỳ tiện tìm một cái ghế trong tiệm rồi ngồi xuống, dáng vẻ ngồi xuống hệt cụ non.
Lý Quỳ Nhất cẩn thận liếc nhìn, sau đó lấy điện thoại bàn trong tiệm gọi bố mình là Lý Kiếm Nghiệp tới.
Lý Kiếm Nghiệp bảo ừ, năm phút sau sẽ tới.
Diện tích của tiệm mắt kính không lớn, có thêm ba thiếu niên thì cảm giác lại càng chật chội hơn. Nam sinh vừa cao vừa to chắp tay sau lưng đi loanh quanh trong cửa tiệm, thỉnh thoảng còn chạm vào cái tủ thuỷ tinh thấp.
Bỗng nhiên cậu ta hưng phấn hệt như Columbus phát hiện ra châu lục mới, hớn hở tháo cặp gọng kính hoạ tiết da báo từ trên giá kính treo tường xuống, cầm trong tay khoác lác: “Ây, Kỳ Ngọc, mày mau đến đây xem nè, cái kính này có ngầu không? Có xứng với vương tử điện hạ của chúng ta không?”
Vương tử điện hạ… Thật ra cách xưng hô này rất ngầu, đuôi mắt Lý Quỳ Nhất giật giật một cái, cô yên lặng ngẫm nghĩ.
Thiếu niên có khuôn mặt hơi dài hơi gầy đến xem, khuôn mặt cậu ta hiện lên vẻ trầm ngâm, cuối cùng hai người đều cười phá lên.
“Đệch cụ, Trương Sấm.” Đối tượng bị trêu chọc dựa lưng vào lưng ghế, nghe thấy hai người kia trò chuyện, cậu nhếch lông mày lên rồi chửi thề một câu.
Vì xưng hô đặc biệt này mà Lý Quỳ Nhất quay đầu đánh giá nam sinh ngồi trên ghế lần nữa. Bờ vai cậu rất gầy, chiếc áo phông trắng rộng thùng thình làm lộ ra đường nét xương bả vai thon thả; cậu mặc một chiếc quần thể thao đen, đôi chân dài để tuỳ ý, cơ bắp chân khỏe khoắn, trắng nõn thon dài, hơn nữa còn không có lông chân.
… Chú ý người ta có lông chân hay không làm gì chứ, Lý Quỳ Nhất lắc đầu. Khi định rời mắt đi, dường như chàng trai cảm nhận được ánh mắt của Lý Quỳ Nhất nên đột nhiên ngước mắt nhìn thẳng vào mắt cô.
Lúc này Lý Quỳ Nhất mới nhìn rõ, cậu có một đôi mắt rất đẹp, hai mí còn dài mỏng, đuôi mắt hơi nhếch, màu con ngươi như nước sơn. Cậu bình tĩnh nhìn về phía này, khoảnh khắc đó ánh mắt ấy hệt như chai bia ngâm đá ngày hè từ từ tiết ra những giọt nước mát lạnh.
Tiếc là thiếu niên lập tức híp mắt, nói với Lý Quỳ Nhất: “Cô chủ, có thể mở điều hoà không? Nóng lắm.”
À, hoá ra là cận thị.
Lý Quỳ Nhất nhìn sang nơi khác, sau đó cầm điều khiển từ xa ấn mở điều hoà lên.
Nam sinh cao khoẻ tên Trương Sấm quay người lại, thản nhiên mắng mỏ: “Gọi mày một tiếng vương tử thôi mà mày đã mỏng manh thế cơ à, điều hoà trong tiệm mới tắt có hai phút mà mày đã nóng sắp chết rồi hả? Bệnh “vương tử”1 thế?”
Hạ Du Nguyên ung dung lắc chân, âm cuối nói ra còn mang theo chút tuỳ ý: “Cô chủ nhỏ của cái tiệm còn chưa có ý kiến, mày ý kiến gì?”
Bệnh ‘vương tử’.
Lý Quỳ Nhất ngẩn ra, sau đó mới hiểu ra cách xưng hô này có ý nghĩa gì. Thật thú vị, cô ngẫm nghĩ, sau đó khoé môi không kìm được mà cong lên, cười nhạo một tiếng.
Nụ cười ấy rất nhẹ, giống như làn gió thoảng thoảng vô tình lướt qua.
Có lẽ do thị giác không tốt thì thính giác lại càng mẫn cảm hơn, người nọ bất ngờ bắt được tiếng cười nhỏ bé. Cậu quay đầu nhìn về phía cô lần nữa, vẻ mặt vừa ngây thơ vừa khốn nạn, hỏi: “Cậu cười cái gì?”
Khó hiểu thật đấy.
Cười hay không cười thì có liên quan thì tới cậu?
Vốn dĩ ý cười đã rất nhạt, gần như là thoáng qua. Lý Quỳ Nhất quay mặt đi, lúc nói giọng điệu cũng trở nên lạnh nhạt hơn nhiều, hỏi ngược lại: “Mình cười à?”
Dường như cậu không ngờ rằng cô sẽ không thừa nhận, vì thế hơi nhếch miệng: “Mình nghe thấy cậu cười.”
Giọng điệu vô cùng chắc chắn.
“Vậy cậu nghe nhầm rồi.” Lý Quỳ Nhất cũng khẳng định
Hạ Du Nguyên cứng họng.
Khó hiểu thật đấy.
Cười thì cười, sao lại không nhận?
Ánh mắt cậu hơi trầm xuống, tầm mắt dừng ở khuôn mặt cô, hệt như đang tìm chứng cứ cô nói dối. Nhưng cậu lại không thấy rõ vẻ mặt đối phương, chỉ biết cô gái trước mặt mặc áo không tay nhăn nhăn màu vàng, đứng sau tủ kính, nhìn hệt như hoa quả nhiệt đới tươi rói.
Dứa hoặc sầu riêng gì đấy, tóm lại là có gai.
“Mày để ý trời để ý đất thì thôi đi, giờ lại còn để ý người ta cười hay không cười à?” Cuối cùng cũng có người đứng ra chủ trì công đạo – Kỳ Ngọc, nãy giờ cậu ta một mình đứng ở chỗ tủ thuỷ tinh thấp ngắm nghía, thấy cảnh này nên không nhịn được mà xen lời vào: “Mau chọn mắt kính đi xem được không? Tao còn phải về nhà ăn tối.”
Bây giờ Hạ Du Nguyên mới dời lực chú ý: “Mày gấp cái quái gì! Mày chỉ cần ném bóng chính xác chút thôi thì kính tao đâu bị gãy mà mặt tao cũng đâu bị thương, mày có biết là tao bị thương sẽ có bao nhiêu thiếu nữ tan nát cõi lòng không?”
“…”
Không gian nho nhỏ yên tĩnh ba giây.
Trương Sấm lại là người mắng đầu tiên: “Mày một ngày mà không tự luyến thì sẽ chết có phải không?”
Hạ Du Nguyên chẳng thèm để ý đến lời lên án đó, cậu đột nhiên hỏi: “Cái kính cũ của tao đâu, ai cầm? Cứ chọn dựa theo cái cũ là được, tốt nhất là giông giống vào, đừng để bà tiểu Hạ nhận ra là được.”
“Ở chỗ Trương Sấm.” Kỳ Ngọc nói.
Trương Sấm sờ túi quần, lấy ra “thi thể” chiếc kính, sau đó đưa cho Lý Quỳ Nhất: “Nhà cậu có kiểu dáng tương tự không?”
Lý Quỳ Nhất cầm lấy, chiếc kính giống như bị ai đó giẫm lên, thanh nối giữa hai mắt gãy ra, mắt kính cũng không cánh mà bay. Đây không phải là kiểu dáng đặc thù, nó chỉ là chiếc kính nửa viền đen mỏng thường thấy, nhưng Lý Quỳ Nhất nhận ra logo được khắc trên gọng kính, đó là một thương hiệu tới từ Nhật Bản.
Cô đi đến quầy thuỷ tinh bên trái tìm thử, sau đó lấy một chiếc gọng ra đưa cho Hạ Du Nguyên: “Cậu xem thử đi, xem có giống nhau không.”
Cậu không tiếp lời, chỉ nói: “Không thích nhãn hiệu này, nhãn hiệu này không chống giẫm được.”
Lý Quỳ Nhất: “…”
Gì mà nhãn hiệu kính chống giẫm?
Cô biết lý do đó chỉ là cớ. Nếu người tên Kỳ Ngọc kia là người giẫm gãy kính của cậu, vậy thì lẽ ra cậu ta phải đền cho cậu chứ. Mà gọng kính nhãn hiệu Nhật Bản này rất đắt, thoạt nhìn bọn họ đều là học sinh, trong thời gian ngắn lấy đâu ra nhiều tiền như thế.
Cái cớ lấy bừa này quá vụng rồi.
Lý Quỳ Nhất ngẫm nghĩ, sau đó đi đến quầy thuỷ tinh đổi một cái tương tự: “Cái gọng này hợp vận động hơn, nhưng…” Cô hơi dừng lại: “Tốt nhất cậu đừng giẫm lên nó.”
Trương Sấm lập tức cười “khà khà” ra tiếng, Hạ Du Nguyên dùng đôi mắt cận thị nhưng đẹp đẽ của mình oán nhận liếc cậu ta, sau đó cậu nhận lấy chiếc gọng, giơ lên trước mắt xem xét kỹ: “Gọng này bao nhiêu tiền?”
“370.” Lý Quỳ Nhất nói.
Cậu đeo thử rồi nhìn về phía Kỳ Ngọc, nói: “Thế nào, giống cái gọng trước của tao không?”
Kỳ Ngọc xem như là người chững chạc nhất trong ba nam sinh, cậu ta gật đầu: “Cũng được.”
Thật ra thì Hạ Du Nguyên rất tuỳ ý, cậu đứng dậy: “Được, vậy lấy cái này.”
“Thế phiền cậu ngồi đây đợi một lát, bố tôi tới đo mắt ngay bây giờ.” Lý Quỳ Nhất tiếp lời hệt như phản xạ có điều kiện.
Hạ Du Nguyên: “…”
Phiền chết mẹ, cậu vừa mới đứng lên đấy được không!
May mà sau nửa phút, một người đàn ông trung niên hấp tấp đi vào trong tiệm: “Có lỗi quá, cháu đợi lâu chưa?”
“Không lâu ạ.” Hạ Du Nguyên ngồi phịch trên ghế, uể oải nói. Hiện tại trông cậu giống như bọt biển khô héo đợi cả nửa thế kỷ.
Lý Kiếm Nghiệp đi tới bồn rửa để rửa tay, ông ta xoa bọt trên tay, quay đầu nhìn thoáng qua: “Cháu muốn cắt kính mắt à?”
“Vâng.”
“Vậy cháu đi theo chú qua đây.”
Hạ Du Nguyên đi theo Lý Kiếm Nghiệp vào trong phòng đo mắt, Kỳ Ngọc và Trương Sấm tự tìm ghế rồi ngồi xuống.
Căn tiệm yên tĩnh trở lại. Lý Quỳ Nhất trốn ở sau quầy, lấy giấy bút ra tiếp tục làm “Luyện thi toán có tính thời gian”. Nghỉ Hè sau khi thi lên cấp ba dài đằng đẵng lại còn nhàm chán nên cô mua cuốn sách bài tập này để làm trước.
Cuốn bài tập này không được coi là sách thi này nọ, chỉ là có mấy đề bài khó giải hơn mà thôi. Sở dĩ Lý Quỳ Nhất làm mấy đề đó là vì trong kỳ thi đại học năm 2013 vừa qua xuất hiện một câu hỏi mang sức ‘tàn sát’ vô cùng khủng khiếp. Nghe nói giáo viên họ Cát nổi tiếng nào đó ra đề toán, nhưng đề khó quá nên đã kéo điểm trung bình môn toán của khối tự nhiên xuống 55 điểm.
Đáng sợ biết bao. Mặc dù cô mới vào học lớp 10, nhưng không thể không phòng ngừa chu đáo.
Lý Quỳ Nhất ấn bút máy, bắt đầu viết lời giải ra giấy nháp. Trong chốc lát căn tiệm chỉ còn nghe thấy tiếng ngòi bút và giấy nháp ma sát vào với nhau, thanh âm như con tằm đang ăn lá dâu.
Không biết qua bao lâu, bỗng nhiên có người gõ nhẹ vào mặt quầy trước mặt cô: “Có thể cho anh em mình mượn sách của cậu để thử mắt kính không?”
Lý Quỳ Nhất ngẩng đầu lên, cô nhận ra nam sinh vừa gọi mình tên Kỳ Ngọc, mà người bị ‘bệnh vương tử’ cũng đã đeo thử kính đứng ở bên cạnh, trên mắt cậu như đeo thêm hai bông hoa hướng dương, cứ lắc đi lắc lại.
Trương Sấm tới gần cậu, cậu ta vừa ôm bụng cười to, vừa cầm điện thoại chụp cho cậu vài tấm ảnh.
“Có thể.” Lý Quỳ Nhất đưa sách bài tập ra.
Hiển nhiên Kỳ Ngọc cũng hứng thú với sách bài tập này, cậu ta không đưa sách cho người bị ‘bệnh vương tử’ ngay, thay vào đó là xem kỹ nội dung bên trong, sau đó bỗng nhiên hỏi: “Cậu nhập học lớp 10 à?”
Lý Quỳ Nhất nói: “Phải.”
“Khéo thế, bọn mình cũng vậy.” Kỳ Ngọc nói xong, cậu ta đọc ngay một câu hỏi trong sách lên: “Biết tam giác ABC, có các cạnh lần lượt là √2a, b, c. Vậy giá trị nhỏ nhất của 3/sinA+√2/sinC …”
Câu hỏi này Lý Quỳ Nhất chưa làm.
Nam sinh đang độ thanh xuân, ở trước mặt nữ sinh thì không thể không ra oai chút được.
Kỳ Ngọc nhếch miệng, chỉ tay vào câu hỏi: “Với đề này, 2b=√2a+c, cho nên cosB tương đương…” Cậu ta cầm luôn chiếc bút máy ở cạnh tay Lý Quỳ Nhất, bắt đầu viết ra giấy nháp: “Nên 0Các biểu thức số học chậm rãi hiện lên dưới ngòi bút.
“Đây, đáp án là 2√3+2.”
Câu hỏi này hơi khó, phải giải cẩn thận chi tiết, dù sao thì cậu ta chỉ mới tốt nghiệp cấp 2 nên việc dễ dàng giải một đề toán cấp ba như này cũng coi như là minh chứng hoàn hảo cho trình độ toán học của bản thân.
Nhưng điều khiến cậu ta thất vọng chính là, trên mặt của nữ sinh đối diện không hề lộ ra tý nào gọi là sùng bái hay cảm kích, cô chỉ bình tĩnh gần như yên lặng mà cụp mắt nghe. Song cuối cùng cô cũng giật khóe miệng, nói “cảm ơn”.
Kỳ Ngọc sờ mũi, ngượng ngùng nói: “Không cần cảm ơn đâu, đây là nội dung trong toán cấp ba bắt buộc 4 và 52, sớm muộn gì cũng phải học thôi, không vội.”
Hạ Du Nguyên nghe hai người họ trò chuyện thì đi tới cầm cuốn sách bài tập lên, sau đó lật bừa hai trang. Cậu chỉ thấy dưới câu hỏi bên trong là các bước giải chi chít, nét chữ gọn gàng nhưng khá ngoáy, song vẫn có một vài chỗ bị bỏ trống ở phần câu hỏi lớn.
Trương Sấm ở bên cạnh hô to gọi nhỏ: “Gì mà toán bắt buộc 4 với 5, bọn mày chuẩn bị bài hết rồi à?”
Khủng hoảng kiểu này rất chân thực, bản thân không học không đáng sợ, mà điều đáng sợ chính là bạn bè mở sách ra học.
May mà có người giống cậu ta, ít nhiều gì cũng có an ủi. Hạ Du Nguyên trả sách bài tập cho Lý Quỳ Nhất, làm ra vẻ ngầu lòi đút tay vào túi áo, khinh thường nói: “Chuẩn bị trước thì là người chăm, người tốt gì chứ.”
Kỳ Ngọc: “…”
Lý Quỳ Nhất: “…”
Chỉ có Trương Sấm yên lặng giơ ngón tay cái tán thành cho cậu.
Lý Kiếm Nghiệp chú ý đến động tĩnh bên này, ông đi tới, cười nói: “Thế nào, nhìn rõ không, đeo bị chóng mặt không?”
Hạ Du Nguyên nói không chóng mặt, sau đó tháo kính trả cho Lý Kiếm Nghiệp. Lý Kiếm Nghiệp dựa theo số đo này đi cắt kính cho cậu.
Khi cắt kính xong, Lý Quỳ Nhất đưa hộp đựng kính và hoá đơn cho Hạ Du Nguyên, nhận tiện còn tặng cậu hai lọ nước lau kính.
Hạ Du Nguyên đeo kính, khuôn mặt của nữ sinh đối diện mới hoàn toàn hiện rõ và trọn vẹn ra trước mắt cậu. Mái tóc dài đến vai, khuôn mặt trắng nõn thanh tú, đôi mắt to tròn đen láy trong veo. Nhưng thật kỳ lạ, ngũ quan như vậy mà chẳng đáng yêu tẹo nào, chỉ toàn xa cách và thờ ơ.
Có lẽ bởi vì trong mắt cô không có cảm xúc.
Hừ, còn lạnh lùng hơn cả anh đây.
Hạ Du Nguyên rời mắt, nhanh nhẹ ký hoá đơn sau đó lại khoác vai Trương Sấm như lúc đến, cuối cùng chào hỏi với Kỳ Ngọc: “Đi đây.”
Cậu hệt như cơn gió, đi cũng nhanh mà đến cũng nhanh.
Lý Quỳ Nhất nhìn bọn họ rời đi xong, cô mới đặt hoá đơn lên trên quầy thuỷ tinh cho Lý Kiếm Nghiệp.
Bỗng nhiên cô thoáng liếc qua chữ ký tên hoá đơn, từng nét đều rất thanh tú hào phóng.
Lý Quỳ Nhất hơi nhíu mày, đáy mắt hiện lên chút nghi ngờ.
Cô rất quen với cái tên này.
Nhưng khuôn mặt kia lại hoàn toàn xa lạ.
Lý Quỳ Nhất chợt quay đầu lại, ánh mắt dừng ở bóng dáng chưa đi xa của người nọ. Bóng lưng thiếu niên hơi gầy, hệt như cây trúc non nớt đâm thủng mặt đất vươn lên, lắc lư rì rào rồi chạy trốn với đồng bọn. Ánh sáng rọi lên thân mình lúc sáng lúc tối, rời rạc mà bập bềnh, cuối cùng biến mất trong sắc tối nặng nề.
_____
Lời của tác giả:
1. Tên truyện “Công Viên Nhỏ” là chỉ cách nữ chính nhìn nhận bản thân và thế giới, không liên quan đến tên nam chính.
2. Tên nữ chính là “Lý Quỳ Nhất”, Quỳ Nhất, hài âm Queen… Nói thật thì lấy tên này xong tôi cũng rất hối hận, sớm biết có người đọc cuốn truyện này như thế thì tôi đa không để trừu tượng rồi…
3. Trong truyện có nhắc đến một số bộ sách và bài hát, nếu bạn thích cũng tốt, coi như duyên phận. Nhưng nếu có thế nào, cứ yên lặng thưởng thức là được, đừng đề cập bản gốc ở phần bình luận, cảm ơn.
4. “Sấm sét hay mưa rơi đều là ơn đức bề trên”, tán dương hay phê bình tôi nhận hết, nhưng đừng công kích người khác ở phần bình luận, hài hoà trao đổi, nhiều lời rối luận đừng cãi nhau!
_______
Chú thích:Bệnh vương tử: Cách gọi bệnh công chúa dành cho namToán bắt buộc 4: Cuốn sách do Nhà xuất bản Giáo dục Nhân dân xuất bản vài năm 2007, nằm trong chương trình mới và là chuỗi 1 trong 4 quyển. Quyển 4 bao gồm hàm lượng giác, véc-tơ, công thức lượng giác của các góc trong tam giác
Toán bắt buộc 5: Cuốn sách do nhà xuất bản Giáo dục Nhân dân xuất bản năm 2006, gồm giải tam giác, dãy số và bất đẳng thức
“Ây ya…”
Lý Quỳ Nhất buông bút, duỗi thẳng lưng, vì ngồi lâu quá nên giờ vặn người thì hơi đau. Khi ngẩng đầu nhìn chiếc đồng hồ treo trên tường tiệm, Lý Quỳ Nhất mới nhận ra bây giờ đã là 6 giờ 45 phút, vậy cũng có nghĩa là cô đã cắm đầu vào mấy cái công thức trong đề toán gần hai tiếng.
Bây giờ còn 15 phút, nếu không có ai ghé thăm tiệm kính mắt này thế thì cô có thể đóng cửa đi được rồi.
Sau khi thu dọn giấy nháp rồi vơ luôn cả cuốn “Luyện thi toán có tính thời gian” vào trong cặp sách, Lý Quỳ Nhất đứng dậy, vươn tay giãn gân cốt, cuối cùng đi tới phía cửa rồi nhìn về đằng xa xa.
Bên kia đường là toà chung cư kiểu cũ, sơn tường màu vàng nhạt bong ra thành từng mảng, cửa chống trộm đã rỉ sét nặng nề, chiếc áo bra ren đỏ cũ kỹ và chiếc quần short nam giặt đến mức trắng bệch được phơi trên bệ cửa sổ. Ra xa chút, mấy chú chim sẻ chán chường đậu trên dây điện, trông chúng hệt như dấu chấm ú mập, tròn trịa mà ngốc nghếch.
Bầu trời nửa tối chẳng thấy ánh hoàng hôn đâu, chỉ có vài tia sáng đỏ ửng lọt ra từ khe hở giữa các toà nhà, dù không ấm áp, nhưng lúc chạng vạng thế này lại mang đến cảm giác dịu dàng kỳ lạ.
Mười năm phút trôi qua trong tích tắc. Thấy kim giờ và kim phút của chiếc đồng hồ di chuyển tích tích tạo thành góc tù 150 độ, Lý Quỳ Nhất lập tức tắt điều hoà trong tiệm. Nhưng khi cô chuẩn bị tắt điện, tiếng “này” kéo dài lại đột nhiên lọt vào tai.
“Sao chúng tôi vừa tới thì đóng cửa thế?”
Lý Quỳ Nhất quay đầu, cô thấy ba thiếu niên khoảng 16 17 tuổi đứng ở cửa, một người mang theo sắc mặt nặng nề đứng một mình, hai người còn lại thì khoác vai nhau cười đùa cợt nhả. Trong hai người đang cười đùa kia, người bên trái vừa cao vừa to khỏe, nhìn khá doạ người; trên xương lông mày và xương gò má trái của người còn lại có dán băng cá nhân, người đó híp mắt nhìn về bên đây, đôi môi mỏng hơi nhếch lên rồi nở nụ cười thản nhiên.
Lý Quỳ Nhất lập tức cảnh giác. Dù sao nam sinh tuổi này đâu đâu cũng đánh nhau được, huống chi trong số bọn họ còn có người bị thương.
“Muốn cắt mắt kính à?” Giọng cô bất giác hơi run run.
Nhưng nhóm thiếu niên kia không hề chú ý đến khuôn mặt chợt căng thẳng của thiếu nữ, thậm chí họ còn không nghe câu hỏi của cô mà đã duỗi đôi chân dài bước vào. Thiếu niên có khuôn mặt hơi dài hơi gầy lại nặng nề kia nhìn quanh tiệm một vòng, cuối cùng ánh mắt dừng trên người Lý Quỳ Nhất, chần chừ hỏi: “Cậu… là chủ?”
Lý Quỳ Nhất lặng lẽ đi đến gần cửa, nói: “Nếu mấy cậu cần cắt mắt kính, vậy thì chọn gọng kính trước đi, bố mình đang ở sát vách, mình gọi ông ấy sang đo mắt cho.”
Thật ra bố mẹ cô đưa em trai đột nhiên sốt cao phát ban đi bệnh viện cấp cứu rồi. Nhưng cô cũng không tính là lừa bọn họ, bệnh viện Nhi thành phố Liễu Nguyên ở ngay gần tiệm mắt kính này, cách có vài trăm mét thôi.
Nào ngờ mấy nam sinh kia rất dễ nói chuyện, họ gật đầu: “À, vậy được.” Sau đó mấy người đó lần lượt tản ra rồi chọn gọng kính. Chỉ có nam sinh bị thương là tuỳ tiện tìm một cái ghế trong tiệm rồi ngồi xuống, dáng vẻ ngồi xuống hệt cụ non.
Lý Quỳ Nhất cẩn thận liếc nhìn, sau đó lấy điện thoại bàn trong tiệm gọi bố mình là Lý Kiếm Nghiệp tới.
Lý Kiếm Nghiệp bảo ừ, năm phút sau sẽ tới.
Diện tích của tiệm mắt kính không lớn, có thêm ba thiếu niên thì cảm giác lại càng chật chội hơn. Nam sinh vừa cao vừa to chắp tay sau lưng đi loanh quanh trong cửa tiệm, thỉnh thoảng còn chạm vào cái tủ thuỷ tinh thấp.
Bỗng nhiên cậu ta hưng phấn hệt như Columbus phát hiện ra châu lục mới, hớn hở tháo cặp gọng kính hoạ tiết da báo từ trên giá kính treo tường xuống, cầm trong tay khoác lác: “Ây, Kỳ Ngọc, mày mau đến đây xem nè, cái kính này có ngầu không? Có xứng với vương tử điện hạ của chúng ta không?”
Vương tử điện hạ… Thật ra cách xưng hô này rất ngầu, đuôi mắt Lý Quỳ Nhất giật giật một cái, cô yên lặng ngẫm nghĩ.
Thiếu niên có khuôn mặt hơi dài hơi gầy đến xem, khuôn mặt cậu ta hiện lên vẻ trầm ngâm, cuối cùng hai người đều cười phá lên.
“Đệch cụ, Trương Sấm.” Đối tượng bị trêu chọc dựa lưng vào lưng ghế, nghe thấy hai người kia trò chuyện, cậu nhếch lông mày lên rồi chửi thề một câu.
Vì xưng hô đặc biệt này mà Lý Quỳ Nhất quay đầu đánh giá nam sinh ngồi trên ghế lần nữa. Bờ vai cậu rất gầy, chiếc áo phông trắng rộng thùng thình làm lộ ra đường nét xương bả vai thon thả; cậu mặc một chiếc quần thể thao đen, đôi chân dài để tuỳ ý, cơ bắp chân khỏe khoắn, trắng nõn thon dài, hơn nữa còn không có lông chân.
… Chú ý người ta có lông chân hay không làm gì chứ, Lý Quỳ Nhất lắc đầu. Khi định rời mắt đi, dường như chàng trai cảm nhận được ánh mắt của Lý Quỳ Nhất nên đột nhiên ngước mắt nhìn thẳng vào mắt cô.
Lúc này Lý Quỳ Nhất mới nhìn rõ, cậu có một đôi mắt rất đẹp, hai mí còn dài mỏng, đuôi mắt hơi nhếch, màu con ngươi như nước sơn. Cậu bình tĩnh nhìn về phía này, khoảnh khắc đó ánh mắt ấy hệt như chai bia ngâm đá ngày hè từ từ tiết ra những giọt nước mát lạnh.
Tiếc là thiếu niên lập tức híp mắt, nói với Lý Quỳ Nhất: “Cô chủ, có thể mở điều hoà không? Nóng lắm.”
À, hoá ra là cận thị.
Lý Quỳ Nhất nhìn sang nơi khác, sau đó cầm điều khiển từ xa ấn mở điều hoà lên.
Nam sinh cao khoẻ tên Trương Sấm quay người lại, thản nhiên mắng mỏ: “Gọi mày một tiếng vương tử thôi mà mày đã mỏng manh thế cơ à, điều hoà trong tiệm mới tắt có hai phút mà mày đã nóng sắp chết rồi hả? Bệnh “vương tử”1 thế?”
Hạ Du Nguyên ung dung lắc chân, âm cuối nói ra còn mang theo chút tuỳ ý: “Cô chủ nhỏ của cái tiệm còn chưa có ý kiến, mày ý kiến gì?”
Bệnh ‘vương tử’.
Lý Quỳ Nhất ngẩn ra, sau đó mới hiểu ra cách xưng hô này có ý nghĩa gì. Thật thú vị, cô ngẫm nghĩ, sau đó khoé môi không kìm được mà cong lên, cười nhạo một tiếng.
Nụ cười ấy rất nhẹ, giống như làn gió thoảng thoảng vô tình lướt qua.
Có lẽ do thị giác không tốt thì thính giác lại càng mẫn cảm hơn, người nọ bất ngờ bắt được tiếng cười nhỏ bé. Cậu quay đầu nhìn về phía cô lần nữa, vẻ mặt vừa ngây thơ vừa khốn nạn, hỏi: “Cậu cười cái gì?”
Khó hiểu thật đấy.
Cười hay không cười thì có liên quan thì tới cậu?
Vốn dĩ ý cười đã rất nhạt, gần như là thoáng qua. Lý Quỳ Nhất quay mặt đi, lúc nói giọng điệu cũng trở nên lạnh nhạt hơn nhiều, hỏi ngược lại: “Mình cười à?”
Dường như cậu không ngờ rằng cô sẽ không thừa nhận, vì thế hơi nhếch miệng: “Mình nghe thấy cậu cười.”
Giọng điệu vô cùng chắc chắn.
“Vậy cậu nghe nhầm rồi.” Lý Quỳ Nhất cũng khẳng định
Hạ Du Nguyên cứng họng.
Khó hiểu thật đấy.
Cười thì cười, sao lại không nhận?
Ánh mắt cậu hơi trầm xuống, tầm mắt dừng ở khuôn mặt cô, hệt như đang tìm chứng cứ cô nói dối. Nhưng cậu lại không thấy rõ vẻ mặt đối phương, chỉ biết cô gái trước mặt mặc áo không tay nhăn nhăn màu vàng, đứng sau tủ kính, nhìn hệt như hoa quả nhiệt đới tươi rói.
Dứa hoặc sầu riêng gì đấy, tóm lại là có gai.
“Mày để ý trời để ý đất thì thôi đi, giờ lại còn để ý người ta cười hay không cười à?” Cuối cùng cũng có người đứng ra chủ trì công đạo – Kỳ Ngọc, nãy giờ cậu ta một mình đứng ở chỗ tủ thuỷ tinh thấp ngắm nghía, thấy cảnh này nên không nhịn được mà xen lời vào: “Mau chọn mắt kính đi xem được không? Tao còn phải về nhà ăn tối.”
Bây giờ Hạ Du Nguyên mới dời lực chú ý: “Mày gấp cái quái gì! Mày chỉ cần ném bóng chính xác chút thôi thì kính tao đâu bị gãy mà mặt tao cũng đâu bị thương, mày có biết là tao bị thương sẽ có bao nhiêu thiếu nữ tan nát cõi lòng không?”
“…”
Không gian nho nhỏ yên tĩnh ba giây.
Trương Sấm lại là người mắng đầu tiên: “Mày một ngày mà không tự luyến thì sẽ chết có phải không?”
Hạ Du Nguyên chẳng thèm để ý đến lời lên án đó, cậu đột nhiên hỏi: “Cái kính cũ của tao đâu, ai cầm? Cứ chọn dựa theo cái cũ là được, tốt nhất là giông giống vào, đừng để bà tiểu Hạ nhận ra là được.”
“Ở chỗ Trương Sấm.” Kỳ Ngọc nói.
Trương Sấm sờ túi quần, lấy ra “thi thể” chiếc kính, sau đó đưa cho Lý Quỳ Nhất: “Nhà cậu có kiểu dáng tương tự không?”
Lý Quỳ Nhất cầm lấy, chiếc kính giống như bị ai đó giẫm lên, thanh nối giữa hai mắt gãy ra, mắt kính cũng không cánh mà bay. Đây không phải là kiểu dáng đặc thù, nó chỉ là chiếc kính nửa viền đen mỏng thường thấy, nhưng Lý Quỳ Nhất nhận ra logo được khắc trên gọng kính, đó là một thương hiệu tới từ Nhật Bản.
Cô đi đến quầy thuỷ tinh bên trái tìm thử, sau đó lấy một chiếc gọng ra đưa cho Hạ Du Nguyên: “Cậu xem thử đi, xem có giống nhau không.”
Cậu không tiếp lời, chỉ nói: “Không thích nhãn hiệu này, nhãn hiệu này không chống giẫm được.”
Lý Quỳ Nhất: “…”
Gì mà nhãn hiệu kính chống giẫm?
Cô biết lý do đó chỉ là cớ. Nếu người tên Kỳ Ngọc kia là người giẫm gãy kính của cậu, vậy thì lẽ ra cậu ta phải đền cho cậu chứ. Mà gọng kính nhãn hiệu Nhật Bản này rất đắt, thoạt nhìn bọn họ đều là học sinh, trong thời gian ngắn lấy đâu ra nhiều tiền như thế.
Cái cớ lấy bừa này quá vụng rồi.
Lý Quỳ Nhất ngẫm nghĩ, sau đó đi đến quầy thuỷ tinh đổi một cái tương tự: “Cái gọng này hợp vận động hơn, nhưng…” Cô hơi dừng lại: “Tốt nhất cậu đừng giẫm lên nó.”
Trương Sấm lập tức cười “khà khà” ra tiếng, Hạ Du Nguyên dùng đôi mắt cận thị nhưng đẹp đẽ của mình oán nhận liếc cậu ta, sau đó cậu nhận lấy chiếc gọng, giơ lên trước mắt xem xét kỹ: “Gọng này bao nhiêu tiền?”
“370.” Lý Quỳ Nhất nói.
Cậu đeo thử rồi nhìn về phía Kỳ Ngọc, nói: “Thế nào, giống cái gọng trước của tao không?”
Kỳ Ngọc xem như là người chững chạc nhất trong ba nam sinh, cậu ta gật đầu: “Cũng được.”
Thật ra thì Hạ Du Nguyên rất tuỳ ý, cậu đứng dậy: “Được, vậy lấy cái này.”
“Thế phiền cậu ngồi đây đợi một lát, bố tôi tới đo mắt ngay bây giờ.” Lý Quỳ Nhất tiếp lời hệt như phản xạ có điều kiện.
Hạ Du Nguyên: “…”
Phiền chết mẹ, cậu vừa mới đứng lên đấy được không!
May mà sau nửa phút, một người đàn ông trung niên hấp tấp đi vào trong tiệm: “Có lỗi quá, cháu đợi lâu chưa?”
“Không lâu ạ.” Hạ Du Nguyên ngồi phịch trên ghế, uể oải nói. Hiện tại trông cậu giống như bọt biển khô héo đợi cả nửa thế kỷ.
Lý Kiếm Nghiệp đi tới bồn rửa để rửa tay, ông ta xoa bọt trên tay, quay đầu nhìn thoáng qua: “Cháu muốn cắt kính mắt à?”
“Vâng.”
“Vậy cháu đi theo chú qua đây.”
Hạ Du Nguyên đi theo Lý Kiếm Nghiệp vào trong phòng đo mắt, Kỳ Ngọc và Trương Sấm tự tìm ghế rồi ngồi xuống.
Căn tiệm yên tĩnh trở lại. Lý Quỳ Nhất trốn ở sau quầy, lấy giấy bút ra tiếp tục làm “Luyện thi toán có tính thời gian”. Nghỉ Hè sau khi thi lên cấp ba dài đằng đẵng lại còn nhàm chán nên cô mua cuốn sách bài tập này để làm trước.
Cuốn bài tập này không được coi là sách thi này nọ, chỉ là có mấy đề bài khó giải hơn mà thôi. Sở dĩ Lý Quỳ Nhất làm mấy đề đó là vì trong kỳ thi đại học năm 2013 vừa qua xuất hiện một câu hỏi mang sức ‘tàn sát’ vô cùng khủng khiếp. Nghe nói giáo viên họ Cát nổi tiếng nào đó ra đề toán, nhưng đề khó quá nên đã kéo điểm trung bình môn toán của khối tự nhiên xuống 55 điểm.
Đáng sợ biết bao. Mặc dù cô mới vào học lớp 10, nhưng không thể không phòng ngừa chu đáo.
Lý Quỳ Nhất ấn bút máy, bắt đầu viết lời giải ra giấy nháp. Trong chốc lát căn tiệm chỉ còn nghe thấy tiếng ngòi bút và giấy nháp ma sát vào với nhau, thanh âm như con tằm đang ăn lá dâu.
Không biết qua bao lâu, bỗng nhiên có người gõ nhẹ vào mặt quầy trước mặt cô: “Có thể cho anh em mình mượn sách của cậu để thử mắt kính không?”
Lý Quỳ Nhất ngẩng đầu lên, cô nhận ra nam sinh vừa gọi mình tên Kỳ Ngọc, mà người bị ‘bệnh vương tử’ cũng đã đeo thử kính đứng ở bên cạnh, trên mắt cậu như đeo thêm hai bông hoa hướng dương, cứ lắc đi lắc lại.
Trương Sấm tới gần cậu, cậu ta vừa ôm bụng cười to, vừa cầm điện thoại chụp cho cậu vài tấm ảnh.
“Có thể.” Lý Quỳ Nhất đưa sách bài tập ra.
Hiển nhiên Kỳ Ngọc cũng hứng thú với sách bài tập này, cậu ta không đưa sách cho người bị ‘bệnh vương tử’ ngay, thay vào đó là xem kỹ nội dung bên trong, sau đó bỗng nhiên hỏi: “Cậu nhập học lớp 10 à?”
Lý Quỳ Nhất nói: “Phải.”
“Khéo thế, bọn mình cũng vậy.” Kỳ Ngọc nói xong, cậu ta đọc ngay một câu hỏi trong sách lên: “Biết tam giác ABC, có các cạnh lần lượt là √2a, b, c. Vậy giá trị nhỏ nhất của 3/sinA+√2/sinC …”
Câu hỏi này Lý Quỳ Nhất chưa làm.
Nam sinh đang độ thanh xuân, ở trước mặt nữ sinh thì không thể không ra oai chút được.
Kỳ Ngọc nhếch miệng, chỉ tay vào câu hỏi: “Với đề này, 2b=√2a+c, cho nên cosB tương đương…” Cậu ta cầm luôn chiếc bút máy ở cạnh tay Lý Quỳ Nhất, bắt đầu viết ra giấy nháp: “Nên 0Các biểu thức số học chậm rãi hiện lên dưới ngòi bút.
“Đây, đáp án là 2√3+2.”
Câu hỏi này hơi khó, phải giải cẩn thận chi tiết, dù sao thì cậu ta chỉ mới tốt nghiệp cấp 2 nên việc dễ dàng giải một đề toán cấp ba như này cũng coi như là minh chứng hoàn hảo cho trình độ toán học của bản thân.
Nhưng điều khiến cậu ta thất vọng chính là, trên mặt của nữ sinh đối diện không hề lộ ra tý nào gọi là sùng bái hay cảm kích, cô chỉ bình tĩnh gần như yên lặng mà cụp mắt nghe. Song cuối cùng cô cũng giật khóe miệng, nói “cảm ơn”.
Kỳ Ngọc sờ mũi, ngượng ngùng nói: “Không cần cảm ơn đâu, đây là nội dung trong toán cấp ba bắt buộc 4 và 52, sớm muộn gì cũng phải học thôi, không vội.”
Hạ Du Nguyên nghe hai người họ trò chuyện thì đi tới cầm cuốn sách bài tập lên, sau đó lật bừa hai trang. Cậu chỉ thấy dưới câu hỏi bên trong là các bước giải chi chít, nét chữ gọn gàng nhưng khá ngoáy, song vẫn có một vài chỗ bị bỏ trống ở phần câu hỏi lớn.
Trương Sấm ở bên cạnh hô to gọi nhỏ: “Gì mà toán bắt buộc 4 với 5, bọn mày chuẩn bị bài hết rồi à?”
Khủng hoảng kiểu này rất chân thực, bản thân không học không đáng sợ, mà điều đáng sợ chính là bạn bè mở sách ra học.
May mà có người giống cậu ta, ít nhiều gì cũng có an ủi. Hạ Du Nguyên trả sách bài tập cho Lý Quỳ Nhất, làm ra vẻ ngầu lòi đút tay vào túi áo, khinh thường nói: “Chuẩn bị trước thì là người chăm, người tốt gì chứ.”
Kỳ Ngọc: “…”
Lý Quỳ Nhất: “…”
Chỉ có Trương Sấm yên lặng giơ ngón tay cái tán thành cho cậu.
Lý Kiếm Nghiệp chú ý đến động tĩnh bên này, ông đi tới, cười nói: “Thế nào, nhìn rõ không, đeo bị chóng mặt không?”
Hạ Du Nguyên nói không chóng mặt, sau đó tháo kính trả cho Lý Kiếm Nghiệp. Lý Kiếm Nghiệp dựa theo số đo này đi cắt kính cho cậu.
Khi cắt kính xong, Lý Quỳ Nhất đưa hộp đựng kính và hoá đơn cho Hạ Du Nguyên, nhận tiện còn tặng cậu hai lọ nước lau kính.
Hạ Du Nguyên đeo kính, khuôn mặt của nữ sinh đối diện mới hoàn toàn hiện rõ và trọn vẹn ra trước mắt cậu. Mái tóc dài đến vai, khuôn mặt trắng nõn thanh tú, đôi mắt to tròn đen láy trong veo. Nhưng thật kỳ lạ, ngũ quan như vậy mà chẳng đáng yêu tẹo nào, chỉ toàn xa cách và thờ ơ.
Có lẽ bởi vì trong mắt cô không có cảm xúc.
Hừ, còn lạnh lùng hơn cả anh đây.
Hạ Du Nguyên rời mắt, nhanh nhẹ ký hoá đơn sau đó lại khoác vai Trương Sấm như lúc đến, cuối cùng chào hỏi với Kỳ Ngọc: “Đi đây.”
Cậu hệt như cơn gió, đi cũng nhanh mà đến cũng nhanh.
Lý Quỳ Nhất nhìn bọn họ rời đi xong, cô mới đặt hoá đơn lên trên quầy thuỷ tinh cho Lý Kiếm Nghiệp.
Bỗng nhiên cô thoáng liếc qua chữ ký tên hoá đơn, từng nét đều rất thanh tú hào phóng.
Lý Quỳ Nhất hơi nhíu mày, đáy mắt hiện lên chút nghi ngờ.
Cô rất quen với cái tên này.
Nhưng khuôn mặt kia lại hoàn toàn xa lạ.
Lý Quỳ Nhất chợt quay đầu lại, ánh mắt dừng ở bóng dáng chưa đi xa của người nọ. Bóng lưng thiếu niên hơi gầy, hệt như cây trúc non nớt đâm thủng mặt đất vươn lên, lắc lư rì rào rồi chạy trốn với đồng bọn. Ánh sáng rọi lên thân mình lúc sáng lúc tối, rời rạc mà bập bềnh, cuối cùng biến mất trong sắc tối nặng nề.
_____
Lời của tác giả:
1. Tên truyện “Công Viên Nhỏ” là chỉ cách nữ chính nhìn nhận bản thân và thế giới, không liên quan đến tên nam chính.
2. Tên nữ chính là “Lý Quỳ Nhất”, Quỳ Nhất, hài âm Queen… Nói thật thì lấy tên này xong tôi cũng rất hối hận, sớm biết có người đọc cuốn truyện này như thế thì tôi đa không để trừu tượng rồi…
3. Trong truyện có nhắc đến một số bộ sách và bài hát, nếu bạn thích cũng tốt, coi như duyên phận. Nhưng nếu có thế nào, cứ yên lặng thưởng thức là được, đừng đề cập bản gốc ở phần bình luận, cảm ơn.
4. “Sấm sét hay mưa rơi đều là ơn đức bề trên”, tán dương hay phê bình tôi nhận hết, nhưng đừng công kích người khác ở phần bình luận, hài hoà trao đổi, nhiều lời rối luận đừng cãi nhau!
_______
Chú thích:Bệnh vương tử: Cách gọi bệnh công chúa dành cho namToán bắt buộc 4: Cuốn sách do Nhà xuất bản Giáo dục Nhân dân xuất bản vài năm 2007, nằm trong chương trình mới và là chuỗi 1 trong 4 quyển. Quyển 4 bao gồm hàm lượng giác, véc-tơ, công thức lượng giác của các góc trong tam giác
Toán bắt buộc 5: Cuốn sách do nhà xuất bản Giáo dục Nhân dân xuất bản năm 2006, gồm giải tam giác, dãy số và bất đẳng thức
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.