Chương 14: “Muốn bảo em xem cảnh yêu đương của mình ạ?”
Mai Tử Đao
01/09/2024
Edit: Bồng Bềnh
“Tiểu Lý Quỳ, xin lỗi cậu. Mình thật ngốc mà, thật đấy, mình cứ nghĩ cậu giận vì mình quên mất lời hẹn đi ăn bún chua cay của chúng ta. Sau đó cậu mặt lạnh nói mình không cần phải bỏ gần tìm xa đi hỏi toán của cậu nữa thì mình mới nhận ra cậu đang ghen! Ha! Ha! Ha! Cậu ghen thật rồi! Cậu yêu mình nhiều thế sao! Đây là lần đầu tiên mình cảm nhận được cảm giác được ghen đấy, thật không thể tin được, sướng thật sướng thật!
“Nhưng mà cậu ghen không có logic gì hết (không phải cậu luôn suy nghĩ rất logic sao), mình và Trần Lộ Nhất chỉ mới quen nhau có mười mấy ngày, sao cậu lại nghĩ trong lòng mình cậu ấy quan trọng hơn cậu chứ? Xin đấy, cậu là người bạn tốt nhất của mình trên thế giới này, vị trí đó không phải ai cũng có thể lay chuyển được! Cậu quá xem thường Phương Tri Hiểu mình rồi, cậu khiến mình như một gã lăng nhăng ý (có lẽ trong tình yêu mình hơi lăng nhăng chút).
“Vì vậy, mình nhắc lại một lần nữa, vì mình mê xem trai đẹp chơi bóng rổ quá (cậu biết trai đẹp là mạng sống của mình mà), nên mới quên đi đến quán bún chua cay chiếm chỗ, chứ không phải vì mình ở bên Trần Lộ Nhất mà quên cậu đâu!
“Thứ Hai tới, nếu họ vẫn chơi bóng rổ, vậy chúng ta cùng đi xem có được không? Hoặc không xem họ thì đi ăn bún chua cay cũng được, cậu chọn đi đi.
“Mình nói với cậu này, mình buồn lắm, giờ tự học tối mình viết thư cho cậu; kết quả bị giáo viên chủ nhiệm lớp bắt gặp, thư cũng bị thu luôn (may là viết cho cậu chứ không phải viết thư tình cho thằng con trai nào đó). Vì vậy, sau khi tan học mình mới viết lại thư cho cậu được. Khi viết thư mình hơi lo lắng, sợ cậu giận mình rồi cậu không đợi nữa mà về nhà luôn.
“Nên mình viết rất nhanh, chữ như gà bới, cậu có nhìn ra không…”
Thư chưa viết xong, dừng lại tại đây.
Lý Quỳ Nhất nằm bò trên giường đọc thư, sung sướng giơ chân lên đong đưa qua lại. “Người bạn tốt nhất trên thế giới này”, trẻ con từ lớp ba trở lên đã chẳng còn nói mấy lời như này nữa, nhưng nó lại có thể dễ dàng lấy lòng cô.
Lý Quỳ Nhất nghĩ, ít nhiều gì bản thân vẫn có ít chủ nghĩa lý tưởng. Cô từng nghe ai đó nói, đừng kỳ vọng người khác coi bạn là người bạn tốt nhất của họ, bạn nhận được bao nhiêu tình cảm thì đáp lại bấy nhiêu tình cảm, như vậy là đủ rồi. Lý Quỳ Nhất cảm thấy những người làm được điều đó nhất định rất ngầu, nhưng cô không thể, cô không thể tuỳ ý điều chỉnh mức độ tình cảm của mình. Nếu cô coi một người là người bạn tốt nhất của mình, cô phải chắc chắn rằng bản thân cũng là người bạn tốt nhất của người đó, nếu không, cô thà không có mối quan hệ đó còn hơn.
Lý Quỳ Nhất cầm điện thoại lên nhắn tin cho Phương Tri Hiểu: “Đúng là chữ của cậu rất khó đọc, mình chẳng hiểu gì cả.”
Phương Tri Hiểu: Nguyện trên thế gian này không có người kiêu ngạo, Amen.
Lý Quỳ Nhất: … Hừ.
Lý Quỳ Nhất nằm trên giường lăn qua lăn lại, tóc tai lẫn ga trải giường đều rối tung lên. Đột nhiên cô nhớ ra gì đó, cầm điện thoại lên: “Cậu đừng thích Hạ Du Nguyên nữa, lần sau cũng đừng đi xem cậu ấy chơi bóng rổ.”
Phương Tri Hiểu: Tại sao?
Lý Quỳ Nhất: Cậu ấy cực kỳ hẹp hòi luôn. Mình không muốn nói xấu Hạ Du Nguyên, bởi vì cậu ấy từng giúp mình (cậu biết đấy, đây cũng là lý do mình kết bạn với cậu ấy), nhưng cậu là bạn thân nhất của mình, mình thấy cần phải nhắc nhở cậu.
Phương Tri Hiểu: Yên tâm đi, mình chỉ là đơn thuần thưởng thức vẻ đẹp trai của cậu ấy thôi, không giống với tình cảm mình dành cho Tô Kiến Lâm.
Lý Quỳ Nhất: Rõ ràng cậu nói trái tim thiếu nữ của cậu rạo rực mà.
Phương Tri Hiểu: Chỉ là cảm giác thoáng qua thôi! Cậu ấy đẹp trai như vậy, chỉ cần làm vài động tác cũng dễ khiến trái tim thiếu nữ của người ta cảm thấy rung động. Nhưng tính cách cậu ấy không phải gu của mình đâu! Mình thích người lạnh lùng, ngang ngược, không thèm để ý đến mình cơ, hihi.
Lý Quỳ Nhất: Hình như kiểu người mà cậu thích cũng không tốt hơn Hạ Du Nguyên là bao…
Phương Tri Hiểu: Cậu im đi.
Tâm trạng của Lý Quỳ Nhất lại tốt lên, lúc đi tắm cô còn nhẹ nhàng ngâm nga bài hát. Tắm xong, cô để mái tóc ướt sũng rồi ngồi trước ghế, sau đó lấy ra một tờ giấy thư, cuối cùng bắt đầu viết.
Không phải loại giấy thư loè loẹt hoa mỹ, mà là loại có sọc đỏ, trông rất trang trọng. Lý Quỳ Nhất viết từng nét một, viết rất cẩn thận nghiêm túc.
“Kính gửi hiệu trưởng Vương:
Chào thầy! Em là Lý Quỳ Nhất, học sinh lớp 10A1, em xin mạn phép gửi thư này đến thầy…”
Mục đích của bức thư là Lý Quỳ Nhất mong muốn trường Liễu Nguyên số 1 có thể giảm số vòng chạy mỗi ngày xuống còn hai vòng. Đối với cô, mỗi ngày phải chịu đựng một lần tra tấn xé lòng thì thực sự quá khủng khiếp, hơn nữa cô không phải là người có thể chất có thể rèn luyện được. Trước kỳ thi vào cấp ba, cô đã chạy bộ suốt hơn nửa năm, nhưng thành tích chạy bộ không tiến bộ, tố chất cơ thể cũng chẳng cải thiện.
Nếu nói bài kiểm tra thể dục bổ sung vào kỳ thi lên cấp ba miễn cưỡng có thể xem như lý do để Lý Quỳ Nhất kiên trì, vậy thì giờ đây, cô không còn chút động lực nào nữa. Cô không muốn ngày nào cũng chìm đắm trong nỗi sợ hãi chạy bộ.
Lúc thi vào cấp 3, Lý Quỳ Nhất không muốn chạy bộ, nếu cô có dùng thành tích của mình để đổi lại thì khéo cũng không ai sẽ nói gì thêm. Nhưng bây giờ, cô lấy lý do gì để nói với Lưu Tâm Chiếu rằng mình không muốn chạy? Cho dù Lưu Tâm Chiếu đồng ý, những bạn khác sẽ nghĩ gì? Có lẽ sẽ nghĩ “tại sao chứ”… Mọi người đều rất ghét chạy bộ, tại sao chỉ có bạn được phép không chạy?
Vì vậy, tốt nhất là viết một bức thư kiến nghị, ngày mai cô có thể mang bức thư này đến lớp rồi mời các bạn cùng chung ý kiến ký tên.
Thật ra Lý Quỳ Nhất khá lo lắng, sợ rằng mọi người sẽ không muốn hoặc không dám ký tên. Nhưng điều không ngờ là việc ký tên lại diễn ra rất suôn sẻ. Đứa trẻ trong độ tuổi dậy thì chẳng có gì ngoại trừ nhiệt huyết bồng bột, chỉ cần có một hai người dẫn đầu, vậy thì họ cũng sẽ cười cười ha hả ký tên theo. Mọi người không quá lo lắng, một là vì số đông thì chẳng bị phạt; hai là vì lớp 10A1 là lớp mũi nhọn, những học sinh xuất sắc cũng hiểu rõ một điều: họ luôn được có thể hưởng nhiều ưu đãi và khoan dung hơn; ba là vì liệu bức thư này có thật sự đến được tay hiệu trưởng hay không thì vẫn còn là một ẩn số… Không đùa đâu, cái khóa trên “hòm thư hiệu trưởng” đã rỉ sét rồi, nếu cho bức thư này vào chai rồi thả trôi trên sông, khéo khả năng được hiệu trưởng nhặt được còn cao hơn khả năng thầy mở hòm thư đấy.
Vì vậy, đối với nhiều người mà nói, ký tên vào bức thư kiến nghị này chẳng qua chỉ là một nét bút vẽ vào thanh xuân nhàm chán vô vị của mình, sau này còn có chuyện để kể mà thôi: Nhớ hồi đó, lớp chúng ta…
Phan Quân Manh là người đầu tiên ký tên, cậu ta nói: “Cậu cũng chẳng có chí khí, đã viết thư rồi thì đề nghị hủy bỏ luôn chạy bộ đi! Chạy hai vòng cũng rất mệt đấy!”
Lý Quỳ Nhất vốn cho rằng Chu Phương Hoa sẽ nhút nhát hơn, nhưng nào ngờ cô nàng cũng rất vui vẻ: “Mình cũng không chịu nổi việc ngày nào cũng phải chạy năm vòng đâu, hôm nay chân mình vừa mỏi vừa đau…”
Người thực sự truyền bức thư này khắp lớp là Hạ Lạc Di. Lớp trưởng không hổ là lớp trưởng, cô nàng rất có khả năng tổ chức, nói năng cũng lưu loát. Bức thư trên tay cô nàng đi một vòng, đến lúc quay về thì đã có thêm gần hai mươi chữ ký. Thậm chí Hạ Lạc Di còn muốn khuyến khích các lớp cùng nhau tham gia, nhưng chính Lý Quỳ Nhất lại lo sợ, sợ rằng nếu làm quá lớn cuối cùng sẽ khó giải quyết được.
Nhưng điều làm Lý Quỳ Nhất không ngờ chính là Kỳ Ngọc đã không ký tên.
Hạ Lạc Di không hề ngạc nhiên về việc Kỳ Ngọc không ký tên. Cô nàng mỉm cười, tay làm hình cái loa bên miệng rồi nhỏ giọng nói: “Bố mẹ cậu ấy đều là giáo viên trong trường chúng ta, quản lý rất nghiêm, chắc cậu ấy sợ bị đánh.”
Vài người hơi đồng cảm che miệng cười khúc khích.
Lá thư được giao cho Lý Quỳ Nhất – người đã khởi xướng – đi nộp. Nếu đã gióng trống khua chiêng rồi, vậy Lý Quỳ Nhất cũng không muốn uổng công nên cô quyết định trực tiếp mang lá thư đến văn phòng hiệu trưởng. Vì Hạ Lạc Di muốn cổ vũ cho Lý Quỳ Nhất nên cô nàng đi cùng cô.
Sau khi tiết cuối cùng buổi chiều tan, họ không đi ăn tối mà vừa đường hoàng lại vừa hơi lén lút lẻn vào tòa nhà hành chính từ cửa sau.
Hạ Lạc Di vỗ ngực nói: “Cả đời mình chưa từng làm chuyện này, cứ như là trộm vậy.”
Lý Quỳ Nhất gật đầu, hoàn toàn đồng ý.
Điều hoà trong tòa nhà hành chính được lắp rất đầy đủ, tông màu chủ yếu của sàn và tường là xám, trắng và đen; hành lang vừa dài vừa sâu, ít người qua lại nên có cảm giác lạnh lẽo. Văn phòng hiệu trưởng ở tầng trên cùng, hai cô lưỡng lự rất lâu không biết có nên đi thang máy hay không, vì thang máy trong trường thường không mở cho học sinh. Cuối cùng, Hạ Lạc Di cắn răng nói: “Đi thang máy thôi! Leo lên tầng trên cùng thì cũng chẳng khác gì chạy năm vòng cả.”
Theo sơ đồ chỉ dẫn, thang máy nằm gần cửa chính của tòa nhà hành chính, hai cô đi qua hành lang rồi lại đi qua phòng họp, phòng phát thanh, phòng tiếp khách… Bàn ghế màu đỏ sẫm vừa nặng nề vừa mang cảm giác nghiêm nghị, vài chậu cây xanh như có còn hơn không kia làm tăng thêm chút sinh động.
“…Vậy cậu nói đi, tối qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Một giọng nữ chói tai từ vọng lại từ cuối hành lang: “Nói thật đi, nói rõ ràng cho tôi biết!”
Lý Quỳ Nhất và Hạ Lạc Di nhìn nhau rồi tiến lại gần, phát hiện âm thanh phát ra từ phòng giáo dục chính trị.
Sau giọng nữ là một khoảng lặng kéo dài.
Dù rất tò mò nhưng việc nghe lén không phải là tốt, hơn nữa chỉ nghe qua cũng biết đây không phải chuyện tốt lành gì. Hai người định nhanh chóng đi qua, nhưng lại đột nhiên nghe thấy giọng đàn ông trung niên quen thuộc: “Hạ Du Nguyên, em hãy kể lại toàn bộ những gì đã xảy ra sau buổi tự học tối qua. Nếu không có gì, thầy sẽ không xử oan em.”
Cái tên này còn khiến họ ngạc nhiên hơn giọng nói quen thuộc kia.
Hai người đồng loạt dừng chân rồi nhìn vào phòng giáo dục chính trị qua cánh cửa mở nửa.
Bóng dáng cao lớn hơi gầy đứng bên trong cửa, bên cạnh là một nữ sinh buộc tóc đuôi ngựa thấp cũng mặc đồng phục Trường Liễu Nguyên số 1, đứng đối diện họ là vài người lớn: Chủ nhiệm giáo dục khối 10 Trần Quốc Minh, giáo viên chủ nhiệm lớp 10A12, những người còn lại thì Lý Quỳ Nhất không nhận ra.
Để tránh bị phát hiện, Hạ Lạc Di kéo Lý Quỳ Nhất nhanh chóng tránh khỏi khe cửa, đi vài bước rồi dán chặt vào tường. Hạ Lạc Di thì thầm với Lý Quỳ Nhất: “Dì nhỏ của Hạ Du Nguyên cũng ở đó.”
Dì nhỏ của Hạ Du Nguyên?
Vừa rồi đúng là có thấy một người phụ nữ rất khí chất, ăn mặc vô cùng đẹp đẽ sang trọng, từ ấn tượng ban đầu nên Lý Quỳ Nhất đã cho rằng đó là dì nhỏ của Hạ Du Nguyên.
Chuyện bị gọi phụ huynh chắc chắn là chuyện lớn.
Một nam một nữ, đây là… Yêu sớm sao?
Giọng của Hạ Du Nguyên vừa lạnh lùng vừa bực bội: “Em đã nói rồi mà, mọi người cứ không tin. Có phải nhất định phải nghe em nói ‘đúng, chúng em đang yêu nhau, bọn em không biết xấu hổ mà hôn nhau ở trường’ thì mọi người mới vừa ngừng không?”
Hôn nhau ở trường? Hai người ở bên ngoài nghe trộm mở to mắt kinh ngạc… Chuyện này đối với học sinh ngoan ngoãn 15 tuổi mà nói, cũng coi là rất sốc rồi.
“Thái độ của em là gì thế?!” Trần Quốc Minh giận dữ: “Hôm nay gọi phụ huynh của các em đến đây là để giải quyết vấn đề, không phải để lãng phí thời gian nghe em cãi cọ! Camera giám sát đã ghi lại, em còn gì chối cãi?”
“Nếu đã tin camera như vậy, còn gọi em đến đây làm gì? Muốn bảo em thưởng thức lại cảnh mình yêu đương trong camera ạ?” Cậu là lơ phất phơi, mặc kệ chẳng quan tâm.
“Vương tử!” Một giọng nữ trong trẻo ngay lập tức cất lên, nhưng lại ngừng lại một chút rồi sửa lại: “… À không, Hạ Du Nguyên…”
Không khí căng thẳng trong phòng giáo dục chính trị lập tức bị phá vỡ.
Hạ Lạc Di thậm chí còn không nhịn được, khẽ cười khúc khích.
Trời ơi, Lý Quỳ Nhất chẳng thể hiểu nổi… Bạn bè như Trương Sấm gọi cậu là “vương tử” đã đủ xấu hổ rồi, tại sao dì nhỏ của cậu cũng gọi cậu là “vương tử” chứ!
“Tiểu Lý Quỳ, xin lỗi cậu. Mình thật ngốc mà, thật đấy, mình cứ nghĩ cậu giận vì mình quên mất lời hẹn đi ăn bún chua cay của chúng ta. Sau đó cậu mặt lạnh nói mình không cần phải bỏ gần tìm xa đi hỏi toán của cậu nữa thì mình mới nhận ra cậu đang ghen! Ha! Ha! Ha! Cậu ghen thật rồi! Cậu yêu mình nhiều thế sao! Đây là lần đầu tiên mình cảm nhận được cảm giác được ghen đấy, thật không thể tin được, sướng thật sướng thật!
“Nhưng mà cậu ghen không có logic gì hết (không phải cậu luôn suy nghĩ rất logic sao), mình và Trần Lộ Nhất chỉ mới quen nhau có mười mấy ngày, sao cậu lại nghĩ trong lòng mình cậu ấy quan trọng hơn cậu chứ? Xin đấy, cậu là người bạn tốt nhất của mình trên thế giới này, vị trí đó không phải ai cũng có thể lay chuyển được! Cậu quá xem thường Phương Tri Hiểu mình rồi, cậu khiến mình như một gã lăng nhăng ý (có lẽ trong tình yêu mình hơi lăng nhăng chút).
“Vì vậy, mình nhắc lại một lần nữa, vì mình mê xem trai đẹp chơi bóng rổ quá (cậu biết trai đẹp là mạng sống của mình mà), nên mới quên đi đến quán bún chua cay chiếm chỗ, chứ không phải vì mình ở bên Trần Lộ Nhất mà quên cậu đâu!
“Thứ Hai tới, nếu họ vẫn chơi bóng rổ, vậy chúng ta cùng đi xem có được không? Hoặc không xem họ thì đi ăn bún chua cay cũng được, cậu chọn đi đi.
“Mình nói với cậu này, mình buồn lắm, giờ tự học tối mình viết thư cho cậu; kết quả bị giáo viên chủ nhiệm lớp bắt gặp, thư cũng bị thu luôn (may là viết cho cậu chứ không phải viết thư tình cho thằng con trai nào đó). Vì vậy, sau khi tan học mình mới viết lại thư cho cậu được. Khi viết thư mình hơi lo lắng, sợ cậu giận mình rồi cậu không đợi nữa mà về nhà luôn.
“Nên mình viết rất nhanh, chữ như gà bới, cậu có nhìn ra không…”
Thư chưa viết xong, dừng lại tại đây.
Lý Quỳ Nhất nằm bò trên giường đọc thư, sung sướng giơ chân lên đong đưa qua lại. “Người bạn tốt nhất trên thế giới này”, trẻ con từ lớp ba trở lên đã chẳng còn nói mấy lời như này nữa, nhưng nó lại có thể dễ dàng lấy lòng cô.
Lý Quỳ Nhất nghĩ, ít nhiều gì bản thân vẫn có ít chủ nghĩa lý tưởng. Cô từng nghe ai đó nói, đừng kỳ vọng người khác coi bạn là người bạn tốt nhất của họ, bạn nhận được bao nhiêu tình cảm thì đáp lại bấy nhiêu tình cảm, như vậy là đủ rồi. Lý Quỳ Nhất cảm thấy những người làm được điều đó nhất định rất ngầu, nhưng cô không thể, cô không thể tuỳ ý điều chỉnh mức độ tình cảm của mình. Nếu cô coi một người là người bạn tốt nhất của mình, cô phải chắc chắn rằng bản thân cũng là người bạn tốt nhất của người đó, nếu không, cô thà không có mối quan hệ đó còn hơn.
Lý Quỳ Nhất cầm điện thoại lên nhắn tin cho Phương Tri Hiểu: “Đúng là chữ của cậu rất khó đọc, mình chẳng hiểu gì cả.”
Phương Tri Hiểu: Nguyện trên thế gian này không có người kiêu ngạo, Amen.
Lý Quỳ Nhất: … Hừ.
Lý Quỳ Nhất nằm trên giường lăn qua lăn lại, tóc tai lẫn ga trải giường đều rối tung lên. Đột nhiên cô nhớ ra gì đó, cầm điện thoại lên: “Cậu đừng thích Hạ Du Nguyên nữa, lần sau cũng đừng đi xem cậu ấy chơi bóng rổ.”
Phương Tri Hiểu: Tại sao?
Lý Quỳ Nhất: Cậu ấy cực kỳ hẹp hòi luôn. Mình không muốn nói xấu Hạ Du Nguyên, bởi vì cậu ấy từng giúp mình (cậu biết đấy, đây cũng là lý do mình kết bạn với cậu ấy), nhưng cậu là bạn thân nhất của mình, mình thấy cần phải nhắc nhở cậu.
Phương Tri Hiểu: Yên tâm đi, mình chỉ là đơn thuần thưởng thức vẻ đẹp trai của cậu ấy thôi, không giống với tình cảm mình dành cho Tô Kiến Lâm.
Lý Quỳ Nhất: Rõ ràng cậu nói trái tim thiếu nữ của cậu rạo rực mà.
Phương Tri Hiểu: Chỉ là cảm giác thoáng qua thôi! Cậu ấy đẹp trai như vậy, chỉ cần làm vài động tác cũng dễ khiến trái tim thiếu nữ của người ta cảm thấy rung động. Nhưng tính cách cậu ấy không phải gu của mình đâu! Mình thích người lạnh lùng, ngang ngược, không thèm để ý đến mình cơ, hihi.
Lý Quỳ Nhất: Hình như kiểu người mà cậu thích cũng không tốt hơn Hạ Du Nguyên là bao…
Phương Tri Hiểu: Cậu im đi.
Tâm trạng của Lý Quỳ Nhất lại tốt lên, lúc đi tắm cô còn nhẹ nhàng ngâm nga bài hát. Tắm xong, cô để mái tóc ướt sũng rồi ngồi trước ghế, sau đó lấy ra một tờ giấy thư, cuối cùng bắt đầu viết.
Không phải loại giấy thư loè loẹt hoa mỹ, mà là loại có sọc đỏ, trông rất trang trọng. Lý Quỳ Nhất viết từng nét một, viết rất cẩn thận nghiêm túc.
“Kính gửi hiệu trưởng Vương:
Chào thầy! Em là Lý Quỳ Nhất, học sinh lớp 10A1, em xin mạn phép gửi thư này đến thầy…”
Mục đích của bức thư là Lý Quỳ Nhất mong muốn trường Liễu Nguyên số 1 có thể giảm số vòng chạy mỗi ngày xuống còn hai vòng. Đối với cô, mỗi ngày phải chịu đựng một lần tra tấn xé lòng thì thực sự quá khủng khiếp, hơn nữa cô không phải là người có thể chất có thể rèn luyện được. Trước kỳ thi vào cấp ba, cô đã chạy bộ suốt hơn nửa năm, nhưng thành tích chạy bộ không tiến bộ, tố chất cơ thể cũng chẳng cải thiện.
Nếu nói bài kiểm tra thể dục bổ sung vào kỳ thi lên cấp ba miễn cưỡng có thể xem như lý do để Lý Quỳ Nhất kiên trì, vậy thì giờ đây, cô không còn chút động lực nào nữa. Cô không muốn ngày nào cũng chìm đắm trong nỗi sợ hãi chạy bộ.
Lúc thi vào cấp 3, Lý Quỳ Nhất không muốn chạy bộ, nếu cô có dùng thành tích của mình để đổi lại thì khéo cũng không ai sẽ nói gì thêm. Nhưng bây giờ, cô lấy lý do gì để nói với Lưu Tâm Chiếu rằng mình không muốn chạy? Cho dù Lưu Tâm Chiếu đồng ý, những bạn khác sẽ nghĩ gì? Có lẽ sẽ nghĩ “tại sao chứ”… Mọi người đều rất ghét chạy bộ, tại sao chỉ có bạn được phép không chạy?
Vì vậy, tốt nhất là viết một bức thư kiến nghị, ngày mai cô có thể mang bức thư này đến lớp rồi mời các bạn cùng chung ý kiến ký tên.
Thật ra Lý Quỳ Nhất khá lo lắng, sợ rằng mọi người sẽ không muốn hoặc không dám ký tên. Nhưng điều không ngờ là việc ký tên lại diễn ra rất suôn sẻ. Đứa trẻ trong độ tuổi dậy thì chẳng có gì ngoại trừ nhiệt huyết bồng bột, chỉ cần có một hai người dẫn đầu, vậy thì họ cũng sẽ cười cười ha hả ký tên theo. Mọi người không quá lo lắng, một là vì số đông thì chẳng bị phạt; hai là vì lớp 10A1 là lớp mũi nhọn, những học sinh xuất sắc cũng hiểu rõ một điều: họ luôn được có thể hưởng nhiều ưu đãi và khoan dung hơn; ba là vì liệu bức thư này có thật sự đến được tay hiệu trưởng hay không thì vẫn còn là một ẩn số… Không đùa đâu, cái khóa trên “hòm thư hiệu trưởng” đã rỉ sét rồi, nếu cho bức thư này vào chai rồi thả trôi trên sông, khéo khả năng được hiệu trưởng nhặt được còn cao hơn khả năng thầy mở hòm thư đấy.
Vì vậy, đối với nhiều người mà nói, ký tên vào bức thư kiến nghị này chẳng qua chỉ là một nét bút vẽ vào thanh xuân nhàm chán vô vị của mình, sau này còn có chuyện để kể mà thôi: Nhớ hồi đó, lớp chúng ta…
Phan Quân Manh là người đầu tiên ký tên, cậu ta nói: “Cậu cũng chẳng có chí khí, đã viết thư rồi thì đề nghị hủy bỏ luôn chạy bộ đi! Chạy hai vòng cũng rất mệt đấy!”
Lý Quỳ Nhất vốn cho rằng Chu Phương Hoa sẽ nhút nhát hơn, nhưng nào ngờ cô nàng cũng rất vui vẻ: “Mình cũng không chịu nổi việc ngày nào cũng phải chạy năm vòng đâu, hôm nay chân mình vừa mỏi vừa đau…”
Người thực sự truyền bức thư này khắp lớp là Hạ Lạc Di. Lớp trưởng không hổ là lớp trưởng, cô nàng rất có khả năng tổ chức, nói năng cũng lưu loát. Bức thư trên tay cô nàng đi một vòng, đến lúc quay về thì đã có thêm gần hai mươi chữ ký. Thậm chí Hạ Lạc Di còn muốn khuyến khích các lớp cùng nhau tham gia, nhưng chính Lý Quỳ Nhất lại lo sợ, sợ rằng nếu làm quá lớn cuối cùng sẽ khó giải quyết được.
Nhưng điều làm Lý Quỳ Nhất không ngờ chính là Kỳ Ngọc đã không ký tên.
Hạ Lạc Di không hề ngạc nhiên về việc Kỳ Ngọc không ký tên. Cô nàng mỉm cười, tay làm hình cái loa bên miệng rồi nhỏ giọng nói: “Bố mẹ cậu ấy đều là giáo viên trong trường chúng ta, quản lý rất nghiêm, chắc cậu ấy sợ bị đánh.”
Vài người hơi đồng cảm che miệng cười khúc khích.
Lá thư được giao cho Lý Quỳ Nhất – người đã khởi xướng – đi nộp. Nếu đã gióng trống khua chiêng rồi, vậy Lý Quỳ Nhất cũng không muốn uổng công nên cô quyết định trực tiếp mang lá thư đến văn phòng hiệu trưởng. Vì Hạ Lạc Di muốn cổ vũ cho Lý Quỳ Nhất nên cô nàng đi cùng cô.
Sau khi tiết cuối cùng buổi chiều tan, họ không đi ăn tối mà vừa đường hoàng lại vừa hơi lén lút lẻn vào tòa nhà hành chính từ cửa sau.
Hạ Lạc Di vỗ ngực nói: “Cả đời mình chưa từng làm chuyện này, cứ như là trộm vậy.”
Lý Quỳ Nhất gật đầu, hoàn toàn đồng ý.
Điều hoà trong tòa nhà hành chính được lắp rất đầy đủ, tông màu chủ yếu của sàn và tường là xám, trắng và đen; hành lang vừa dài vừa sâu, ít người qua lại nên có cảm giác lạnh lẽo. Văn phòng hiệu trưởng ở tầng trên cùng, hai cô lưỡng lự rất lâu không biết có nên đi thang máy hay không, vì thang máy trong trường thường không mở cho học sinh. Cuối cùng, Hạ Lạc Di cắn răng nói: “Đi thang máy thôi! Leo lên tầng trên cùng thì cũng chẳng khác gì chạy năm vòng cả.”
Theo sơ đồ chỉ dẫn, thang máy nằm gần cửa chính của tòa nhà hành chính, hai cô đi qua hành lang rồi lại đi qua phòng họp, phòng phát thanh, phòng tiếp khách… Bàn ghế màu đỏ sẫm vừa nặng nề vừa mang cảm giác nghiêm nghị, vài chậu cây xanh như có còn hơn không kia làm tăng thêm chút sinh động.
“…Vậy cậu nói đi, tối qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Một giọng nữ chói tai từ vọng lại từ cuối hành lang: “Nói thật đi, nói rõ ràng cho tôi biết!”
Lý Quỳ Nhất và Hạ Lạc Di nhìn nhau rồi tiến lại gần, phát hiện âm thanh phát ra từ phòng giáo dục chính trị.
Sau giọng nữ là một khoảng lặng kéo dài.
Dù rất tò mò nhưng việc nghe lén không phải là tốt, hơn nữa chỉ nghe qua cũng biết đây không phải chuyện tốt lành gì. Hai người định nhanh chóng đi qua, nhưng lại đột nhiên nghe thấy giọng đàn ông trung niên quen thuộc: “Hạ Du Nguyên, em hãy kể lại toàn bộ những gì đã xảy ra sau buổi tự học tối qua. Nếu không có gì, thầy sẽ không xử oan em.”
Cái tên này còn khiến họ ngạc nhiên hơn giọng nói quen thuộc kia.
Hai người đồng loạt dừng chân rồi nhìn vào phòng giáo dục chính trị qua cánh cửa mở nửa.
Bóng dáng cao lớn hơi gầy đứng bên trong cửa, bên cạnh là một nữ sinh buộc tóc đuôi ngựa thấp cũng mặc đồng phục Trường Liễu Nguyên số 1, đứng đối diện họ là vài người lớn: Chủ nhiệm giáo dục khối 10 Trần Quốc Minh, giáo viên chủ nhiệm lớp 10A12, những người còn lại thì Lý Quỳ Nhất không nhận ra.
Để tránh bị phát hiện, Hạ Lạc Di kéo Lý Quỳ Nhất nhanh chóng tránh khỏi khe cửa, đi vài bước rồi dán chặt vào tường. Hạ Lạc Di thì thầm với Lý Quỳ Nhất: “Dì nhỏ của Hạ Du Nguyên cũng ở đó.”
Dì nhỏ của Hạ Du Nguyên?
Vừa rồi đúng là có thấy một người phụ nữ rất khí chất, ăn mặc vô cùng đẹp đẽ sang trọng, từ ấn tượng ban đầu nên Lý Quỳ Nhất đã cho rằng đó là dì nhỏ của Hạ Du Nguyên.
Chuyện bị gọi phụ huynh chắc chắn là chuyện lớn.
Một nam một nữ, đây là… Yêu sớm sao?
Giọng của Hạ Du Nguyên vừa lạnh lùng vừa bực bội: “Em đã nói rồi mà, mọi người cứ không tin. Có phải nhất định phải nghe em nói ‘đúng, chúng em đang yêu nhau, bọn em không biết xấu hổ mà hôn nhau ở trường’ thì mọi người mới vừa ngừng không?”
Hôn nhau ở trường? Hai người ở bên ngoài nghe trộm mở to mắt kinh ngạc… Chuyện này đối với học sinh ngoan ngoãn 15 tuổi mà nói, cũng coi là rất sốc rồi.
“Thái độ của em là gì thế?!” Trần Quốc Minh giận dữ: “Hôm nay gọi phụ huynh của các em đến đây là để giải quyết vấn đề, không phải để lãng phí thời gian nghe em cãi cọ! Camera giám sát đã ghi lại, em còn gì chối cãi?”
“Nếu đã tin camera như vậy, còn gọi em đến đây làm gì? Muốn bảo em thưởng thức lại cảnh mình yêu đương trong camera ạ?” Cậu là lơ phất phơi, mặc kệ chẳng quan tâm.
“Vương tử!” Một giọng nữ trong trẻo ngay lập tức cất lên, nhưng lại ngừng lại một chút rồi sửa lại: “… À không, Hạ Du Nguyên…”
Không khí căng thẳng trong phòng giáo dục chính trị lập tức bị phá vỡ.
Hạ Lạc Di thậm chí còn không nhịn được, khẽ cười khúc khích.
Trời ơi, Lý Quỳ Nhất chẳng thể hiểu nổi… Bạn bè như Trương Sấm gọi cậu là “vương tử” đã đủ xấu hổ rồi, tại sao dì nhỏ của cậu cũng gọi cậu là “vương tử” chứ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.