Chương 17: Nhìn bộ dạng cô chột dạ kìa
Mai Tử Đao
01/09/2024
Edit: yin
“… Chuyện là như vậy ạ. Em xin lỗi, là em đã khiến thầy Hoàng tức giận bỏ đi.” Sau khi tan học, Lý Quỳ Nhất đuổi theo Lưu Tâm Chiếu, sau đó giải thích tình huống trong tiết thể dục.
Lưu Tâm Chiếu càng nghe ngày càng cảm thấy ngạc nhiên, vì cô hoàn toàn không ngờ Lý Quỳ Nhất lại làm như vậy. Dù trong ấn tượng của cô, hay trong lời khen của các giáo viên ở văn phòng, Lý Quỳ Nhất luôn bình tĩnh, thông minh, cẩn thận tỉ mỉ, phong thái rõ ràng.
Là dáng vẻ tiêu chuẩn mà một học sinh giỏi nên có.
Cô gái đang đứng mặt hai tay xoắn xuýt sau lưng, hơi cúi đầu, giọng nói nhỏ nhẹ, bộ dạng như làm sai điều gì đó. Nhưng đôi mắt của cô gái vẫn quật cường mà ngước lên nhìn Lưu Tâm Chiếu, đôi mắt ấy tràn đầy sự sống, sâu thẳm trong đáy mắt như có khao khát nào đó.
Lưu Tâm Chiếu nghiêng đầu nhìn vào mắt Lý Quỳ Nhất, nhẹ nhàng hỏi: “Lý Quỳ Nhất, em thật sự cảm thấy mình đã làm sai sao?”
Ánh mắt Lý Quỳ Nhất hơi tránh né, cô mím môi, không nói gì.
“Cái gọi là làm sai có nghĩa là nếu tôi có thể làm lại lần nữa, tôi chắc chắn sẽ đưa ra lựa chọn khác so với trước đây. Vì vậy, nếu chuyện này có thể xảy ra lần nữa, em vẫn đứng lên chất vấn cách làm của thầy Hoàng chứ? ” Lưu Tâm Chiếu tiếp tục hỏi.
Lý Quỳ Nhất mím môi, do dự rất lâu, cuối cùng cô vẫn không thể dối được lòng của mình mà gật đầu.
“Cô biết mà.” Lưu Tâm Chiếu cười nhẹ, như bất lực lại như hiểu rõ: “Từ tận đáy lòng, em không cảm thấy mình đã làm gì sai.”
Lý Quỳ Nhất càng cúi thấp đầu hơn.
“Cô không có ý phê bình em, bởi vì… Cô cũng cảm thấy em không sai.”
Lý Quỳ Nhất kinh ngạc ngẩng đầu lên.
Lưu Tâm Chiếu mỉm cười rồi nhanh chóng nói thêm: “Nếu như những gì em nói là thật.”
Khoảnh khắc ấy, dường như Lý Quỳ Nhất được cơn gió nhẹ nhàng lấp đầy, đôi mắt đen láy lấp lánh ánh, môi mấp máy nhưng lại chẳng nói ra được một lời nào.
Lưu Tâm Chiếu vỗ đầu cô như an ủi: “Thế thì em gọi bạn Giang Nghệ Lâm đến cho cô, cô muốn nắm rõ tình hình trước, sau đó cô sẽ nói chuyện với thầy Hoàng. Cuối cùng chuyện này sẽ xử lý như thế nào, cô sẽ thông báo kịp thời cho em biết. Em quay về học trước đi, đừng suy nghĩ lung tung.”
Ánh mắt của Lý Quỳ Nhất vẫn chưa rời khỏi khuôn mặt Lưu Tâm Chiếu, cô ngây người gật đầu, như thể cái vỗ trên đầu cô lúc nãy là do bàn tay ma thuật làm, nó đã cô choáng váng.
Cô không phải là học sinh có thể gần gũi với giáo viên. Từ nhỏ đến lớn, trong lớp luôn có những học sinh có mối quan hệ cực tốt với giáo viên, bọn họ có thể đùa giỡn trước mặt giáo viên một cách bình thường, có thể thoải mái đi thẳng vào nhà giáo viên làm khách. Nhưng Lý Quỳ Nhất không thể. Trong mắt cô, giáo viên trưởng bối, mà cô lại không biết cách gần gũi với trưởng bối. Giữa cô và giáo viên chỉ là mối quan hệ “hợp đồng” thông thường nhất, bạn truyền dạy tri thức, tôi thu thập tri thức, không bao giờ vượt qua ranh giới giữa chữ tôn trọng.
Nhưng Lưu Tâm Chiếu không giống như thế. Có thể do cô giáo là một phụ nữ trẻ, có thể do cô giáo dạy môn mà cô yêu thích nhất nên cô giáo luôn có sự hấp dẫn tự nhiên đối với cô.
Dường như cô giáo, rất hiểu tôi.
Lý Quỳ Nhất đắm mình trong cảm giác hạnh phúc không gì sánh bằng này, cô mơ màng đi gọi Giang Nghệ Lâm rồi lại mơ màng quay trở lại chỗ. Chu Phương Hoa và Phan Quân Manh lập tức vây quanh: “Chủ nhiệm phê bình cậu sao?”
Cô lắc đầu: “Chủ nhiệm là một người tốt.”
Chu Phương Hoa: “…”
Phan Quân Manh: “…”
Tiết tự học buổi tối, Lý Quỳ Nhất làm ba bài kiểm tra văn.
“Cậu điên rồi à, ai lại đi luyện đề ngữ văn!” Phan Quân Manh có mười vạn câu hỏi không thể giải thích. Ngữ văn là môn phí công vô ích nhất, dù có học cật lực nửa tháng hay không học nửa tháng thì điểm thi vẫn chẳng khác là bao. Vì vậy về cơ bản sẽ không có ai lãng phí thời gian cho ngữ văn ngoài giờ học.
“Nói không chừng người thi văn vào cấp 3 được 145 điểm sẽ làm như thế đấy.” Chu Phương Hoa ở bên cạnh lặng lẽ nói.
Phan Quân Manh: “…”
Sau khi tan học, Lý Quỳ Nhất ở lại lớp đợi Phương Tri Hiểu. Cô biết hôm nay Phương Tri Hiểu trực nhật, sẽ không xuống nhanh được nên cô vừa ngồi đợi cô nàng vừa đọc thuộc từ đơn.
Thời gian trực của lớp 10A1 là trước giờ kết thúc tiết tự học buổi tối, bởi vì Lưu Tâm Chiếu sợ học sinh về quá muộn sẽ không an toàn. Trong lớp học nhanh chóng không còn ai, chỉ còn lại Lý Quỳ Nhất và Châu Sách.
“Ồ, lớp phó, sao cậu cũng không đi thế?” Châu Sách lôi điện thoại ra chơi game, ngước mắt nhìn về phía trước rồi chủ động bắt chuyện.
Lý Quỳ Nhất quay đầu, sau khi thấy Châu Sách thì cô mới nhận Hạ Du Nguyên và Phương Tri Hiểu ngồi gần nhau như thế, chắc là cùng một nhóm trực.
“Mình đợi bạn.”
“Là cô bạn đã mắng bọn mình lần trước đấy hả?” Châu Sách chẳng ngẩng đầu lên mà tiếp tục hỏi.
“Hả… ” Lý Quỳ Nhất nghẹn lời, sau một lúc, cô mới ngập ngừng gật đầu: “Đúng vậy.”
Châu Sách cười: “Mình nói với cậu này, đây gọi là nồi nào úp vung nấy, cậu và bạn cậu dũng cảm như nhau.”
Rõ ràng là cậu ta đã biết chuyện xảy ra trong tiết thể dục.
Lý Quỳ Nhất cười gượng, không tự nhiên mà chuyển đề tài: “Cậu đợi Hạ Du Nguyên à?”
“Ấy? Cậu biết tên nó à?” Châu Sách ngước mắt rồi cười: “Cũng đúng, ai mà không biết vương tử điện tạ xinh đẹp như hoa của chúng ta chứ!”
Trời ơi, lại tới rồi.
Nhóm người xung quanh Hạ Du Nguyên có bệnh gì thế, sao lại thích cái tên “vương tử” như này! Dù cho họ có xuyên đến từ thời Trung Cổ châu Âu thì cũng phải thích nghi với xã hội hiện đại chứ.
Lý Quỳ Nhất nhăn mày, cuối cùng vẫn không kìm được hỏi nhỏ: “Tại sao lại gọi cậu ấy là ‘vương tử điện hạ” thế?”
Bốn chữ này được nói ra từ chính miệng mình khiến Lý Quỳ Nhất cảm thấy cực kỳ xấu hổ.
Châu Sách không ngờ cô sẽ hỏi cái này, cậu ta ngạc nhiên rồi chớp mắt, nói: “À, biệt danh từ bé của nó là vương tử.”
Lý Quỳ Nhất: “…”
Haizz! Đúng là câu trả lời nằm ngoài tưởng tượng.
Đợi hơn hai mươi phút, sân trường ồn ào đã yên tĩnh trở lại, bên kia đoạn cầu thang chuyền đến tiếng bước chân. Lý Quỳ Nhất nhìn lên: À, hóa ra à vương tử điện hạ đại giá quang lâm.
Dường như cậu không hề bị ảnh hưởng nhiều bởi chuyện đó, vẻ mặt vẫn thế, chẳng có gì thay đổi.
Hạ Du Nguyên nhìn Lý Quỳ Nhất rồi lập tức rời mắt luôn, cậu đi thẳng đến hàng ghế cuối của lớp, cong ngón tay gõ gõ lên bàn của Châu Sách – người đang mải chơi game: “Đi thôi.”
“Đợi đã đợi đã, chờ tao đánh xong ván này!” Châu Sách ồn ào.
Hạ Du Nguyên khó chịu “chẹp” một tiếng, chống nạnh lười nhác đứng thẳng, thúc giục: “Nhanh lên.”
Cậu tuỳ ý nhìn vô định khắp phòng học của lớp 10A1, thỉnh thoảng lại xẹt qua hình bóng quen thuộc. Chỗ ngồi của cô rất ngăn nắp, không có nhiều sách trên bàn, cũng không có vật dụng linh tinh. Cô cũng rất gọn gàng, mặc đồng phục chỉnh tề, buộc tóc đuôi ngựa ngắn để lộ chiếc cổ thon nhỏ và sạch sẽ.
Hạ Du Nguyên siết chặt ngón tay, quay đầu đi, rời mắt.
Châu Sách cúi cái đầu đen xì xuống, cậu ta đang chiến đấu kịch liệt, ánh mắt gần như dán vào màn hình. Trên bàn cậu ta có mở một cuốn sách bài tập vật lý, vài tờ kiểm tra xếp lộn xộn lên trên và một lon Coca đã mở sẵn bên cạnh.
Coca.
Hạ Du Nguyên vô thức ngẩng đầu rồi nhìn bệ cửa sổ bên cạnh Lý Quỳ Nhất… Lon coca cậu đưa cho cô vừa khéo cũng mất.
Hôm qua còn ở đó, hôm kia cũng vậy.
Nhưng đến hôm nay lại không còn nữa.
Cậu có nên hoài nghi đây là sự trùng hợp không?
Hạ Du Nguyên vươn tay cầm lon coca kia lên, bên trong còn lại khoảng nửa lon. Cậu lắc nhẹ. Châu Sách ngẩng nửa đầu rồi nhíu mày, tay vẫn di chuyển không ngừng, nói: “Mày muốn uống à?”
Hạ Du Nguyên thản nhiên đáp: “Chân mày bị thương mà còn đi mua coca được sao.”
Coca…
Lý Quỳ Nhất chợt mở to mắt.
Không lẽ là cái lon coca mà cô tặng cho Châu Sách?
Tại sao cô cảm thấy giọng điệu của Hạ Du Nguyên còn có chút mỉa mai nhỉ? Chẳng lẽ cậu đã đoán được rằng lon coca đó là của cậu đưa cho cô? Hơn nữa cậu vẫn còn để ý đến chuện này?
“Không phải tao mua, mà là…” Châu Sách còn chưa kịp nói hết thì đã nghe thấy tiếng kéo ghế “két” ở phía trước. Cậu ta ngước đầu khỏi màn hình rồi nhìn lên, thấy Lý Quỳ Nhất ôm cặp sách như ôm thỏ mà chạy nhanh ra khỏi lớp.
“À, đây là…” Châu Sách lơ ngơ chỉ vào bóng dáng đã không còn trước mắt: “Đây là của cậu ấy cho tao. Mày quen mà, đó là nữ sinh mà lần trước nói là mày đụng vào.”
Đâu chỉ quen, đúng là nghiệt duyên!
Hạ Du Nguyên tức giận muốn chết.
Lần trước khi cậu đến lớp 10A1, cậu thấy cô không uống lon coca đó thì rất tức giận, bởi vậy mới cố ý va vào cô. Kết quả thì sao, cô lại đưa coca cho người khác!
Đó là coca của cậu! Là cậu thấy cô sắp chết khát nên mới nể tình đưa nó! Cô dựa vào đâu mà đưa nó cho người khác? Được sự đồng ý của cậu chưa?
Hơn nữa cô còn tặng cho anh em tốt của cậu. À, quả là cô rất hiểu thấu cái chiêu mượn hoa hiến phật này nhỉ.
Hạ Du Nguyên lạnh lùng hỏi: “Cậu ấy đưa coca cho mày làm gì? Cậu ấy thích mày à?”
“Hả? Mày nghĩ gì thế?” Châu Sách càng mơ màng hơn: “Đưa có lon coca mà thích cái gì? Hơn nữa đây không phải là cậu ấy tặng tao, là tao xin đấy. Mày không biết đâu, từ khi không thể tới tiệm tạp hóa, tao rất muốn…”
“Mày xin cậu ấy coca làm gì? Mày thích cậu ấy à?” Hạ Du Nguyên ngắt lời, giọng điệu vẫn khó nghe như cũ.
“Không phải chứ, anh giai à, trong đầu mày ngoài từ ‘thích’ ra, còn có gì nữa không?” Châu Sách đặt điện thoại xuống: ” Mày chê mấy tin đồn hẹn hò gần đây dính trên người mày không đủ hả?”
Hạ Du Nguyên liếc mắt nhìn cậu ta: “Thôi, không nói nữa.”
Châu Sách chống bàn đứng lên, cất điện thoại vào túi quần rồi khoác vai Hạ Du Nguyên, cười hì hì: “Được rồi, không nói. Đi về nhà thôi!”
Hạ Du Nguyên cảm thấy lòng mình thoải mái hơn chút.
Một chút thôi.
Cho dù là Châu Sách chủ động xin cô lon coca, vậy thì cô cũng không nên đồng ý chứ, không phải sao?
Nhìn bộ dạng cô chột dạ kìa.
Ánh đèn trên tòa nhà dạy học tắt dần, toàn bộ khuôn viên trường rộng lớn vắng lặng. Khi nói chuyện, dường như có thể nghe thấy tiếng vọng từ xa.
Cậu lại thấy cô đứng dưới ngọn đường đang chờ bạn. Bóng dáng mảnh mai kéo dài như đang in trong ánh sáng mờ nhạt.
Hạ Du Nguyên cố ý đi qua Lý Quỳ Nhất như cũ, sau đó nhẹ nhàng va vào vai cô.
Cậu nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của cô thì thấy rất vui vẻ.
Châu Sách ở bên cạnh gào to hét nhỏ: “Cái đồ chó nhà mày, mày đi hướng này là tao đã đoán được mày muốn đến va vào ai rồi! Đúng là bị tao đoán trúng, lần này tao thấy rồi nhá, tao thấy thật rồi đấy!”
Nào ngờ Hạ Du Nguyên lại thẳng thắn thừa nhận, cậu hơi nhướng mày: “Tao va vào mày đấy, có cần tao xin lỗi không?”
*********
Lời của tác giả:
Hạ – Đại Ngọc – Du Nguyên: Ngày mai nếu muốn lấy lại đồ của tôi thì không được đâu ha~
“… Chuyện là như vậy ạ. Em xin lỗi, là em đã khiến thầy Hoàng tức giận bỏ đi.” Sau khi tan học, Lý Quỳ Nhất đuổi theo Lưu Tâm Chiếu, sau đó giải thích tình huống trong tiết thể dục.
Lưu Tâm Chiếu càng nghe ngày càng cảm thấy ngạc nhiên, vì cô hoàn toàn không ngờ Lý Quỳ Nhất lại làm như vậy. Dù trong ấn tượng của cô, hay trong lời khen của các giáo viên ở văn phòng, Lý Quỳ Nhất luôn bình tĩnh, thông minh, cẩn thận tỉ mỉ, phong thái rõ ràng.
Là dáng vẻ tiêu chuẩn mà một học sinh giỏi nên có.
Cô gái đang đứng mặt hai tay xoắn xuýt sau lưng, hơi cúi đầu, giọng nói nhỏ nhẹ, bộ dạng như làm sai điều gì đó. Nhưng đôi mắt của cô gái vẫn quật cường mà ngước lên nhìn Lưu Tâm Chiếu, đôi mắt ấy tràn đầy sự sống, sâu thẳm trong đáy mắt như có khao khát nào đó.
Lưu Tâm Chiếu nghiêng đầu nhìn vào mắt Lý Quỳ Nhất, nhẹ nhàng hỏi: “Lý Quỳ Nhất, em thật sự cảm thấy mình đã làm sai sao?”
Ánh mắt Lý Quỳ Nhất hơi tránh né, cô mím môi, không nói gì.
“Cái gọi là làm sai có nghĩa là nếu tôi có thể làm lại lần nữa, tôi chắc chắn sẽ đưa ra lựa chọn khác so với trước đây. Vì vậy, nếu chuyện này có thể xảy ra lần nữa, em vẫn đứng lên chất vấn cách làm của thầy Hoàng chứ? ” Lưu Tâm Chiếu tiếp tục hỏi.
Lý Quỳ Nhất mím môi, do dự rất lâu, cuối cùng cô vẫn không thể dối được lòng của mình mà gật đầu.
“Cô biết mà.” Lưu Tâm Chiếu cười nhẹ, như bất lực lại như hiểu rõ: “Từ tận đáy lòng, em không cảm thấy mình đã làm gì sai.”
Lý Quỳ Nhất càng cúi thấp đầu hơn.
“Cô không có ý phê bình em, bởi vì… Cô cũng cảm thấy em không sai.”
Lý Quỳ Nhất kinh ngạc ngẩng đầu lên.
Lưu Tâm Chiếu mỉm cười rồi nhanh chóng nói thêm: “Nếu như những gì em nói là thật.”
Khoảnh khắc ấy, dường như Lý Quỳ Nhất được cơn gió nhẹ nhàng lấp đầy, đôi mắt đen láy lấp lánh ánh, môi mấp máy nhưng lại chẳng nói ra được một lời nào.
Lưu Tâm Chiếu vỗ đầu cô như an ủi: “Thế thì em gọi bạn Giang Nghệ Lâm đến cho cô, cô muốn nắm rõ tình hình trước, sau đó cô sẽ nói chuyện với thầy Hoàng. Cuối cùng chuyện này sẽ xử lý như thế nào, cô sẽ thông báo kịp thời cho em biết. Em quay về học trước đi, đừng suy nghĩ lung tung.”
Ánh mắt của Lý Quỳ Nhất vẫn chưa rời khỏi khuôn mặt Lưu Tâm Chiếu, cô ngây người gật đầu, như thể cái vỗ trên đầu cô lúc nãy là do bàn tay ma thuật làm, nó đã cô choáng váng.
Cô không phải là học sinh có thể gần gũi với giáo viên. Từ nhỏ đến lớn, trong lớp luôn có những học sinh có mối quan hệ cực tốt với giáo viên, bọn họ có thể đùa giỡn trước mặt giáo viên một cách bình thường, có thể thoải mái đi thẳng vào nhà giáo viên làm khách. Nhưng Lý Quỳ Nhất không thể. Trong mắt cô, giáo viên trưởng bối, mà cô lại không biết cách gần gũi với trưởng bối. Giữa cô và giáo viên chỉ là mối quan hệ “hợp đồng” thông thường nhất, bạn truyền dạy tri thức, tôi thu thập tri thức, không bao giờ vượt qua ranh giới giữa chữ tôn trọng.
Nhưng Lưu Tâm Chiếu không giống như thế. Có thể do cô giáo là một phụ nữ trẻ, có thể do cô giáo dạy môn mà cô yêu thích nhất nên cô giáo luôn có sự hấp dẫn tự nhiên đối với cô.
Dường như cô giáo, rất hiểu tôi.
Lý Quỳ Nhất đắm mình trong cảm giác hạnh phúc không gì sánh bằng này, cô mơ màng đi gọi Giang Nghệ Lâm rồi lại mơ màng quay trở lại chỗ. Chu Phương Hoa và Phan Quân Manh lập tức vây quanh: “Chủ nhiệm phê bình cậu sao?”
Cô lắc đầu: “Chủ nhiệm là một người tốt.”
Chu Phương Hoa: “…”
Phan Quân Manh: “…”
Tiết tự học buổi tối, Lý Quỳ Nhất làm ba bài kiểm tra văn.
“Cậu điên rồi à, ai lại đi luyện đề ngữ văn!” Phan Quân Manh có mười vạn câu hỏi không thể giải thích. Ngữ văn là môn phí công vô ích nhất, dù có học cật lực nửa tháng hay không học nửa tháng thì điểm thi vẫn chẳng khác là bao. Vì vậy về cơ bản sẽ không có ai lãng phí thời gian cho ngữ văn ngoài giờ học.
“Nói không chừng người thi văn vào cấp 3 được 145 điểm sẽ làm như thế đấy.” Chu Phương Hoa ở bên cạnh lặng lẽ nói.
Phan Quân Manh: “…”
Sau khi tan học, Lý Quỳ Nhất ở lại lớp đợi Phương Tri Hiểu. Cô biết hôm nay Phương Tri Hiểu trực nhật, sẽ không xuống nhanh được nên cô vừa ngồi đợi cô nàng vừa đọc thuộc từ đơn.
Thời gian trực của lớp 10A1 là trước giờ kết thúc tiết tự học buổi tối, bởi vì Lưu Tâm Chiếu sợ học sinh về quá muộn sẽ không an toàn. Trong lớp học nhanh chóng không còn ai, chỉ còn lại Lý Quỳ Nhất và Châu Sách.
“Ồ, lớp phó, sao cậu cũng không đi thế?” Châu Sách lôi điện thoại ra chơi game, ngước mắt nhìn về phía trước rồi chủ động bắt chuyện.
Lý Quỳ Nhất quay đầu, sau khi thấy Châu Sách thì cô mới nhận Hạ Du Nguyên và Phương Tri Hiểu ngồi gần nhau như thế, chắc là cùng một nhóm trực.
“Mình đợi bạn.”
“Là cô bạn đã mắng bọn mình lần trước đấy hả?” Châu Sách chẳng ngẩng đầu lên mà tiếp tục hỏi.
“Hả… ” Lý Quỳ Nhất nghẹn lời, sau một lúc, cô mới ngập ngừng gật đầu: “Đúng vậy.”
Châu Sách cười: “Mình nói với cậu này, đây gọi là nồi nào úp vung nấy, cậu và bạn cậu dũng cảm như nhau.”
Rõ ràng là cậu ta đã biết chuyện xảy ra trong tiết thể dục.
Lý Quỳ Nhất cười gượng, không tự nhiên mà chuyển đề tài: “Cậu đợi Hạ Du Nguyên à?”
“Ấy? Cậu biết tên nó à?” Châu Sách ngước mắt rồi cười: “Cũng đúng, ai mà không biết vương tử điện tạ xinh đẹp như hoa của chúng ta chứ!”
Trời ơi, lại tới rồi.
Nhóm người xung quanh Hạ Du Nguyên có bệnh gì thế, sao lại thích cái tên “vương tử” như này! Dù cho họ có xuyên đến từ thời Trung Cổ châu Âu thì cũng phải thích nghi với xã hội hiện đại chứ.
Lý Quỳ Nhất nhăn mày, cuối cùng vẫn không kìm được hỏi nhỏ: “Tại sao lại gọi cậu ấy là ‘vương tử điện hạ” thế?”
Bốn chữ này được nói ra từ chính miệng mình khiến Lý Quỳ Nhất cảm thấy cực kỳ xấu hổ.
Châu Sách không ngờ cô sẽ hỏi cái này, cậu ta ngạc nhiên rồi chớp mắt, nói: “À, biệt danh từ bé của nó là vương tử.”
Lý Quỳ Nhất: “…”
Haizz! Đúng là câu trả lời nằm ngoài tưởng tượng.
Đợi hơn hai mươi phút, sân trường ồn ào đã yên tĩnh trở lại, bên kia đoạn cầu thang chuyền đến tiếng bước chân. Lý Quỳ Nhất nhìn lên: À, hóa ra à vương tử điện hạ đại giá quang lâm.
Dường như cậu không hề bị ảnh hưởng nhiều bởi chuyện đó, vẻ mặt vẫn thế, chẳng có gì thay đổi.
Hạ Du Nguyên nhìn Lý Quỳ Nhất rồi lập tức rời mắt luôn, cậu đi thẳng đến hàng ghế cuối của lớp, cong ngón tay gõ gõ lên bàn của Châu Sách – người đang mải chơi game: “Đi thôi.”
“Đợi đã đợi đã, chờ tao đánh xong ván này!” Châu Sách ồn ào.
Hạ Du Nguyên khó chịu “chẹp” một tiếng, chống nạnh lười nhác đứng thẳng, thúc giục: “Nhanh lên.”
Cậu tuỳ ý nhìn vô định khắp phòng học của lớp 10A1, thỉnh thoảng lại xẹt qua hình bóng quen thuộc. Chỗ ngồi của cô rất ngăn nắp, không có nhiều sách trên bàn, cũng không có vật dụng linh tinh. Cô cũng rất gọn gàng, mặc đồng phục chỉnh tề, buộc tóc đuôi ngựa ngắn để lộ chiếc cổ thon nhỏ và sạch sẽ.
Hạ Du Nguyên siết chặt ngón tay, quay đầu đi, rời mắt.
Châu Sách cúi cái đầu đen xì xuống, cậu ta đang chiến đấu kịch liệt, ánh mắt gần như dán vào màn hình. Trên bàn cậu ta có mở một cuốn sách bài tập vật lý, vài tờ kiểm tra xếp lộn xộn lên trên và một lon Coca đã mở sẵn bên cạnh.
Coca.
Hạ Du Nguyên vô thức ngẩng đầu rồi nhìn bệ cửa sổ bên cạnh Lý Quỳ Nhất… Lon coca cậu đưa cho cô vừa khéo cũng mất.
Hôm qua còn ở đó, hôm kia cũng vậy.
Nhưng đến hôm nay lại không còn nữa.
Cậu có nên hoài nghi đây là sự trùng hợp không?
Hạ Du Nguyên vươn tay cầm lon coca kia lên, bên trong còn lại khoảng nửa lon. Cậu lắc nhẹ. Châu Sách ngẩng nửa đầu rồi nhíu mày, tay vẫn di chuyển không ngừng, nói: “Mày muốn uống à?”
Hạ Du Nguyên thản nhiên đáp: “Chân mày bị thương mà còn đi mua coca được sao.”
Coca…
Lý Quỳ Nhất chợt mở to mắt.
Không lẽ là cái lon coca mà cô tặng cho Châu Sách?
Tại sao cô cảm thấy giọng điệu của Hạ Du Nguyên còn có chút mỉa mai nhỉ? Chẳng lẽ cậu đã đoán được rằng lon coca đó là của cậu đưa cho cô? Hơn nữa cậu vẫn còn để ý đến chuện này?
“Không phải tao mua, mà là…” Châu Sách còn chưa kịp nói hết thì đã nghe thấy tiếng kéo ghế “két” ở phía trước. Cậu ta ngước đầu khỏi màn hình rồi nhìn lên, thấy Lý Quỳ Nhất ôm cặp sách như ôm thỏ mà chạy nhanh ra khỏi lớp.
“À, đây là…” Châu Sách lơ ngơ chỉ vào bóng dáng đã không còn trước mắt: “Đây là của cậu ấy cho tao. Mày quen mà, đó là nữ sinh mà lần trước nói là mày đụng vào.”
Đâu chỉ quen, đúng là nghiệt duyên!
Hạ Du Nguyên tức giận muốn chết.
Lần trước khi cậu đến lớp 10A1, cậu thấy cô không uống lon coca đó thì rất tức giận, bởi vậy mới cố ý va vào cô. Kết quả thì sao, cô lại đưa coca cho người khác!
Đó là coca của cậu! Là cậu thấy cô sắp chết khát nên mới nể tình đưa nó! Cô dựa vào đâu mà đưa nó cho người khác? Được sự đồng ý của cậu chưa?
Hơn nữa cô còn tặng cho anh em tốt của cậu. À, quả là cô rất hiểu thấu cái chiêu mượn hoa hiến phật này nhỉ.
Hạ Du Nguyên lạnh lùng hỏi: “Cậu ấy đưa coca cho mày làm gì? Cậu ấy thích mày à?”
“Hả? Mày nghĩ gì thế?” Châu Sách càng mơ màng hơn: “Đưa có lon coca mà thích cái gì? Hơn nữa đây không phải là cậu ấy tặng tao, là tao xin đấy. Mày không biết đâu, từ khi không thể tới tiệm tạp hóa, tao rất muốn…”
“Mày xin cậu ấy coca làm gì? Mày thích cậu ấy à?” Hạ Du Nguyên ngắt lời, giọng điệu vẫn khó nghe như cũ.
“Không phải chứ, anh giai à, trong đầu mày ngoài từ ‘thích’ ra, còn có gì nữa không?” Châu Sách đặt điện thoại xuống: ” Mày chê mấy tin đồn hẹn hò gần đây dính trên người mày không đủ hả?”
Hạ Du Nguyên liếc mắt nhìn cậu ta: “Thôi, không nói nữa.”
Châu Sách chống bàn đứng lên, cất điện thoại vào túi quần rồi khoác vai Hạ Du Nguyên, cười hì hì: “Được rồi, không nói. Đi về nhà thôi!”
Hạ Du Nguyên cảm thấy lòng mình thoải mái hơn chút.
Một chút thôi.
Cho dù là Châu Sách chủ động xin cô lon coca, vậy thì cô cũng không nên đồng ý chứ, không phải sao?
Nhìn bộ dạng cô chột dạ kìa.
Ánh đèn trên tòa nhà dạy học tắt dần, toàn bộ khuôn viên trường rộng lớn vắng lặng. Khi nói chuyện, dường như có thể nghe thấy tiếng vọng từ xa.
Cậu lại thấy cô đứng dưới ngọn đường đang chờ bạn. Bóng dáng mảnh mai kéo dài như đang in trong ánh sáng mờ nhạt.
Hạ Du Nguyên cố ý đi qua Lý Quỳ Nhất như cũ, sau đó nhẹ nhàng va vào vai cô.
Cậu nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của cô thì thấy rất vui vẻ.
Châu Sách ở bên cạnh gào to hét nhỏ: “Cái đồ chó nhà mày, mày đi hướng này là tao đã đoán được mày muốn đến va vào ai rồi! Đúng là bị tao đoán trúng, lần này tao thấy rồi nhá, tao thấy thật rồi đấy!”
Nào ngờ Hạ Du Nguyên lại thẳng thắn thừa nhận, cậu hơi nhướng mày: “Tao va vào mày đấy, có cần tao xin lỗi không?”
*********
Lời của tác giả:
Hạ – Đại Ngọc – Du Nguyên: Ngày mai nếu muốn lấy lại đồ của tôi thì không được đâu ha~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.