Chương 66: Tạm dừng giữa dòng chảy thời gian vội vã
Mai Tử Đao
01/09/2024
Edit: Gạo
Bộ phim dài 130 phút, đến khi kết thúc đã hơn 7 giờ rưỡi tối. Hai người vừa ăn bỏng ngô xong nên tay ai cũng đều dính dính. Việc họ làm đầu tiền khi từ phòng chiếu phim đi ra là đi vào nhà vệ sinh để rửa tay. Lý Quỳ Nhất đi trước, sau khi rửa xong thì ra ngoài cầm lấy hộp bỏng ngô chưa ăn hết, đổi cho Hạ Du Nguyên vào rửa. Hạ Du Nguyên rửa tay sạch sẽ xong, lại hứng nước rửa mặt, cậu ngẩng đầu lên nhìn mình trong gương, nhẹ nhàng thở một hơi.
Bọt nước đọng trên những sợi tóc ướt đẫm trên trán, sắc đỏ trên mặt vẫn còn chưa hoàn toàn biến mất, giống như đang am chỉ điều gì đó. Cậu sợ Lý Quỳ Nhất sẽ phát hiện ra manh mối gì nên xấu hổ không dám ra ngoài gặp cô.
Hạ Du Nguyên lề mề trong nhà vệ sinh một lúc rồi mới bước ra, sau khi ra cậu thấy Lý Quỳ Nhất đang ôm hộp bỏng ngô đứng ở một góc đợi. Cô không chơi điện thoại cũng không nhìn xung quanh, chỉ lặng lẽ cúi đầu đứng đó như một bông hoa cát cánh trắng không vui cũng không buồn. Hạ Du Nguyên tiến lên phía trước, cậu giơ tay ngượng ngùng sờ sờ sau gáy, lơ đãng nói: “Mình thấy hơi nóng, cậu thấy sao?”
Lý Quỳ Nhất ngẩng đầu lên, thấy rõ vệt đỏ nhạt trên mặt cậu nên không nghi ngờ gì, nói: “Mình vẫn ổn.”
Trong ánh mắt của Lý Quỳ Nhất chỉ có sự hờ hững. Dù Hạ Du Nguyên đã quen với vẻ mặt xụ của cô, nhưng dù sao đây cũng là buổi hẹn đầu tiên của họ nên Hạ Du Nguyên sợ cô không thích bộ phim này, cũng sợ cô không thích ra ngoài cùng cậu. Trong lòng cậu hơi lo lắng căng thẳng. Cậu siết chặt ngón tay, kìm nén hơi thở, khẽ hỏi: “Vậy cậu có vui không?”
Lý Quỳ Nhất nhìn vào ánh mắt dè dặt của Hạ Du Nguyên, gật đầu, nói: “Mình vui.”
Bộ phim này thực sự rất hay, dù tuyến tình cảm hơi đột ngột, nhưng những khuyết điểm nhỏ đó không làm giảm đi giá trị của nó. Bỏ ra hai giờ đồng hồ để xem, cô cảm thấy rất đáng. Ngay cả khi cô không thích bộ phim này, vậy thì cô vẫn sẽ trả lời “vui” như một cách thể hiện sự lịch sự.
Cô nhận thấy, ngay khi cô nói xong hai chữ “Mình vui”, đôi mắt của Hạ Du Nguyên bỗng sáng lên.
Đây là lần đầu tiên cô cảm nhận trực quan rõ ràng thế nào là “mắt sáng lên” như trong các bài văn thường miêu tả. Chính là trong khoảnh khắc ấy, đôi mắt đó lấp lánh niềm vui, rực sáng như những vì sao.
Nhưng cậu vẫn phải cố tỏ ra bình thản. Cậu lặng lẽ nhếch môi rồi quay mặt đi chỗ khác, dùng giọng điệu không hề quan tâm, nói: “Ồ, mình cũng… Thấy hơi vui.”
Lý Quỳ Nhất yên lặng nhìn Hạ Du Nguyên, trong lòng nghĩ: Anh giai à, cậu hạ khoé môi xuống đi, lộ liễu quá rồi đấy.
Đôi khi cô cũng nói dối lòng mình, nhưng thường thì cô chỉ làm vậy khi cô cảm thấy an toàn. Ví dụ như trước mặt Phương Tri Hiểu, vì cô biết Phương Tri Hiểu hiểu được lời nói ngược lại của cô, cô nàng cũng sẽ bao dung khi cô làm nũng một xíu.
Hạ Du Nguyên thì khác, cậu chẳng cần biết ai là ai, lúc nào đối với ai cũng giữ vẻ cao quý lạnh lùng, suốt ngày như một con cún cần được vuốt lông dỗ dành.
Lý Quỳ Nhất không muốn đi dỗ Hạ Du Nguyên, nhưng cô có kế hoạch riêng của mình, nên nói: “Phía sau rạp chiếu phim này có một con phố ẩm thực nhỏ, cậu có đói không? Để mình mời cậu ăn gì nhé.”
Cô muốn mời cậu đi ăn sao?
Hạ Du Nguyên “vừa mừng vừa lo” nên nhất thời cậu ngẩn người tại chỗ. Thật đấy, cậu không hiểu tại sao Lý Quỳ Nhất lại tự dưng đối xử tốt với cậu như vậy, không chỉ mời cậu xem phim mà còn mời cậu ăn tối. Không lẽ cô cũng hơi thích cậu sao?
Hormone trong cơ thể Hạ Du Nguyên dâng tràn. Cả người cậu đang sôi sùng sục lên, cậu còn không biết nên đặt tay ở đâu. Não cậu chợt nảy ý tưởng, cậu giật lấy hộp bỏng ngô từ lồng ngực Lý Quỳ Nhất rồi bỏ một miếng vào miệng, nhai rôm rốp nói: “Được thôi, đúng là mình thấy hơi đói rồi.”
Đáp lại vậy là tự nhiên chứ nhỉ?
Hai người đi đến con phố ẩm thực ở phía sau rạp chiếu phim. Các quầy hàng ăn uống đã xếp thành hàng dài, khói lửa nghi ngút, ánh đèn sáng rực rỡ. Phố ẩm thực này không lớn nhưng lại rất đa dạng, món ăn món uống, ngọt mặn, nướng chiên tất cả đều có. Lý Quỳ Nhất nhớ Hạ Du Nguyên thích nhất là McDonald’s, cô nghĩ khẩu vị của cậu có lẽ khá kén chọn, nên hỏi: “Cậu muốn ăn gì?”
Tâm hồn Hạ Du Nguyên đã bắt đầu bay bổng, lời nói của cậu có kèm theo chút ngượng ngùng không dễ nhận ra: “Cậu muốn ăn gì thì ăn cái đó.”
Lý Quỳ Nhất không hiểu sao Hạ Du Nguyên lại ngượng ngùng như vậy, nhưng cô cũng không để ý. Cô nghĩ một hồi rồi nói: “Phía trước có quán mì cháy Nghi Tân, ông chủ hình như là người Tứ Xuyên, mì còn làm rất ngon, cậu ăn không?”
“Được.”
Phía sau quầy mì cháy Nghi Tân, ông chủ đặt vài chiếc bàn nhỏ, những khách không muốn mang đi thì có thể ngồi ăn tại chỗ, lúc này các bàn đã kín chỗ rồi. Lý Quỳ Nhất gọi hai tô mì xong, đứng chờ một lát với Hạ Du Nguyên thì mới có bàn trống. Bàn thì thấp mà Hạ Du Nguyên lại cao nên khi cậu ngồi xuống chiếc ghế nhỏ, đôi chân dài của cậu không biết để đâu, đâm ra đành phải co lại trước ngực, trông tội nghiệp cứ như bị ai đó gây khó dễ vậy.
Lý Quỳ Nhất thấy cậu ngồi như vậy rất khó chịu, lát nữa mà ăn mì cũng không tiện, cô nghĩ thầm dù sao bàn này cũng không có ai khác nên nói: “Cậu có thể ngồi ở góc bàn kia, sau đó để chân dọc theo hai góc vuông của bàn, có lẽ sẽ thoải mái hơn.”
Trong màn đêm, tai Hạ Du Nguyên lặng lẽ đỏ lên, cậu thầm nói không ổn đâu, cậu mặc quần đùi mà, ngồi mở chân như vậy ngại chết mất.
Quần đùi của cậu là kiểu thể thao, rất rộng rãi.
Nhưng cậu không thể giải thích với Lý Quỳ Nhất rằng nam sinh cũng có thể bị hớ hênh. Cậu cảm thấy rất ngại ngùng nên chỉ đành làm theo lời cô, cậu thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra nhưng khuỷu tay cậu lại chống lên chân, sau đó lại làm như không có gì mà đè chặt quần đùi để phòng ngừa nó không trượt xuống đùi.
Lý Quỳ Nhất chống cằm, cô đang suy nghĩ làm sao để trả lại máy ảnh cho Hạ Du Nguyên mà không làm cậu ấy giận, vì xưa nay cô không chú ý đến những động tác nhỏ và biểu cảm thất thường của cậu. Ài, thật là khó để không làm người này giận, cô nghĩ ngợi mà đầu óc cứ trống rỗng, đến cả ánh mắt cũng đờ đẫn không được tập trung.
Hạ Du Nguyên tự mình cảm thấy xấu hổ cả buổi. Cậu thấy Lý Quỳ Nhất mãi không có động tĩnh gì thì liếc mắt nhanh qua cô. Chỉ một cái nhìn đó, cậu nhận ra có điều gì đó không đúng: hình như cô đang nhìn vào chỗ nào đó của cậu!
Cậu cúi đầu xuống, theo hướng ánh mắt của cô mà nhìn xuống, sau đó phát hiện ra cô đang nhìn vào đùi cậu!
Mặc dù Hà Du Nguyên đã giữ chặt quần đùi rồi, nhưng cậu đã bỏ qua một điểm, đó là quần của cậu rất rộng, hơn nữa cậu lại khá gầy nên khi cậu ấy ngồi thì ống quần sẽ thõng xuống. Cậu không dám tưởng tượng, nếu nhìn từ ống quần thì có thể thấy được bao nhiêu, chắc chắn là có thể thấy đùi cậu, mà… Chắc sẽ không thấy cả quần lót của cậu nữa chứ?
Lý Quỳ Nhất!
Sao cậu có thể nhìn chằm chằm vào chỗ đó của mình hả!
Hạ Du Nguyên rùng mình sợ hãi, cậu muốn khép chân lại theo bản năng. Nhưng cậu quên mất rằng hai chân cậu còn bị cái bàn chắn giữa. “Rầm!” Hai đầu gối của cậu đập vào cạnh bàn. Có lẽ là va vào dây thần kinh chân, cảm giác đau buốt nhức nhối lan thẳng lên đỉnh đầu.
“A…” Cậu đau đến mức kêu rên một tiếng.
Lý Quỳ Nhất bị tiếng động của cậu làm cho giật mình, cô hoàn hồn, thấy cậu đang đau đớn ôm đầu gối, liền hỏi: “Cậu làm sao thế?”
Cậu còn dám hỏi nữa…
Hạ Du Nguyên ôm đầu gối rồi quay mặt đi không nói lời nào, trông bộ dạng cậu như vừa bị người ta bắt nạt.
Lý Quỳ Nhất đoán chắc cậu va vào bàn nên đau, nhưng đau thì cũng đau rồi, lớn tướng thế này chẳng lẽ lại khóc sao? Cô không hiểu cậu giả vờ tội nghiệp để cho ai xem nữa.
Vừa hay đúng lúc này, hai tô mì cũng được mang lên. Lý Quỳ Nhất cầm đũa trộn mì của mình rồi bắt đầu ăn. Ăn được vài đũa, thấy người đối diện vẫn không có động tĩnh gì, cô khẽ thở dài rồi cầm đũa của cậu lên trộn mì giúp, cuối cùng đẩy đến trước mặt cậu, nói: “Ăn đi.”
Thế còn được, dỗ người cũng phải có dáng vẻ đi dỗ chứ.
Hạ Du Nguyên nhìn cô, quyết định tha thứ cho hành động nhìn trộm của cô, cậu cầm đũa lên bắt đầu ăn mì.
“Ngon không?” Lý Quỳ Nhất hỏi.
Hạ Du Nguyên gật đầu: “Ngon lắm.”
Có lẽ cậu cảm thấy mì này thực sự rất ngon, hoặc vì cậu đang đói bụng. Lý Quỳ Nhất thấy cậu ăn rất nhanh nhưng phong thái ăn lại rất đẹp. Khi mì trong khi bát của cô vẫn còn một nửa, thì cậu đã ăn xong rồi.
Hạ Du Nguyên lấy một tờ giấy từ hộp khăn giấy trên bàn để lau qua miệng, Lý Quỳ Nhất lại hỏi: “Cậu ăn no chưa?”
Thật lòng mà nói, thì cậu vẫn chưa no.
Tô mì nhìn thì lớn nhưng thật ra rất nông nên mì cũng không nhiều lắm. Nhưng Hạ Du Nguyên nghĩ, nếu nói chưa no thì cô có nghĩ cậu ăn quá nhiều không?
“Mình no rồi.” Cậu khẳng định, song để tăng thêm độ tin cậy, cậu còn bổ sung: “Chẳng phải đã ăn bỏng ngô ở rạp chiếu phim rồi sao?”
“Thế thì được rồi.” Lý Quỳ Nhất hơi tiếc nuối: “Mình cố ý gọi phần mì nhỏ, vì bên kia có quán hoành thánh tên là “Lưu Nhất Bát” ăn cũng rất ngon, mình vốn định ăn xong mì thì dẫn cậu đi ăn hoành thánh.”
Hạ Du Nguyên: “…”
Cậu bình tĩnh suy nghĩ một chút, mặt dày nói: “Thật ra mình… Rất nhanh đói…”
Hai người ăn xong mì liền chuyển sang quán hoành thánh “Lưu Nhất Bát”. Quán hoành thánh này khá lớn, bàn ghế đều ở độ cao bình thường vậy nên Hạ Du Nguyên cuối cùng cũng không cần phải uất ức cho hai cái chân nữa.
“Hoành thánh ngô và thịt, hoành thánh thịt và trứng muối của quán này ngon nhất, chúng ta mỗi người gọi một loại, rồi đổi vài cái để nếm thử, được không?”
“Được.”
Đương nhiên Hạ Du Nguyên đồng ý, thậm chí cậu còn mừng thầm vì cậu cảm thấy việc đổi thức ăn với nhau khá thân mật.
Mỗi tô có mười hai cái hoành thánh, họ đổi cho nhau sáu cái.
“Ngon không?”
“Ngon.”
Lý Quỳ Nhất thấy cậu ngoan ngoãn gật đầu thì đột nhiên muốn hỏi cậu một câu, nhưng thực ra cô cũng đã hỏi ra rồi: “Cậu thấy hoành thánh ở đây ngon hay McDonald ngon hơn?”
Hỏi xong, cô liền hối hận.
Câu hỏi này giống như người lớn nhạt nhẽo hỏi trẻ con: Con thích mẹ hơn hay bố hơn?
Hạ Du Nguyên ngước mắt nhìn cô. Cậu không nói gì, nhưng ánh mắt lại lóe lên ý cười rạng rỡ.
Một lát sau, cậu mới mở miệng: “Lý Quỳ Nhất, có lúc cậu cũng thật là xấu xa.”
Những suy nghĩ nhỏ bé như quỷ dữ trong lòng Lý Quỳ Nhất bị vạch trần, cô “hừ” một tiếng: “Cậu cũng không kém đâu.”
Ý cười của Hạ Du Nguyên càng đậm: “Vậy chúng ta là một cặp xấu xa rồi.”
Ai là “chúng ta” với cậu chứ?
Lý Quỳ Nhất lại “hừ” một tiếng, sau đó cô cúi lấy thìa húp nước dùng. Cô không muốn để ý đến Hạ Du Nguyên nữa.
Hai bữa ăn đều là món chính nên ăn xong thì cả hai đều thấy hơi no. Lý Quỳ Nhất xoa xoa bụng rồi đi dạo trong phố ẩm thực cùng Hạ Du Nguyên, đi là vừa để tiêu hóa đồ ăn, vừa để tìm cơ hội trả lại máy ảnh cho cậu.
Phố ẩm thực không chỉ bán đồ ăn, mà còn có vài quầy trò chơi như ném vòng hay bắn bóng. Nhưng Lý Quỳ Nhất không có hứng thú chơi mấy trò đó, cô chỉ mải nghĩ làm sao để mở miệng với Hạ Du Nguyên.
Khi cô đang suy nghĩ thì bên cạnh bất ngờ xuất hiện vài đứa trẻ khoảng sáu, bảy tuổi, tóc đứa nào cũng ướt đẫm mồ hôi, một đứa thiếu răng cửa trong đám đó ngẩng đầu hỏi: “Cô chú ơi, cô chú có biết chỗ nào tô tượng không?”
Cô, chú?
Hai người họ chấn động: Họ mới mười sáu tuổi mà đã đến tuổi bị gọi là “cô, chú” rồi sao?
Lý Quỳ Nhất cũng dần hoàn hồn lại từ cái sững sờ, lúc cô định nói không biết, thì kết quả người đứng bên cạnh cô đã nói trước: “Gọi anh, chị.”
Mấy đứa trẻ nhìn nhau, sửa lại: “Anh chị ơi, các anh chị có biết chỗ nào tô tượng không?”
Hạ Du Nguyên đúng là không biết xấu hổ, còn được voi đòi tiên: “Gọi anh đẹp trai và chị xinh gái.”
“… Anh đẹp trai và chị xinh gái ơi, anh chị có biết chỗ nào tô tượng không?”
Mấy đứa trẻ nói rất chân thành, chân thành đến mức Lý Quỳ Nhất sợ Hạ Du Nguyên lại bày ra trò gì. Cô muốn nói cậu đừng trêu tụi nhỏ nữa, ai ngờ cậu trả lời như thiếu đòn: “Chỗ tô tượng hả? Anh không biết đâu.”
Mấy đứa trẻ: “…”
Lý Quỳ Nhất: “…”
“Cậu thật sự không biết hay giả vờ không biết đấy?” Lý Quỳ Nhất cũng không hiểu nổi cậu.
Hạ Du Nguyên vô tội: “Mình thật sự không biết mà.”
Mấy đứa trẻ tụ lại thì thầm “Thật xấu tính mà”, “Cao vậy mà còn dám bắt chúng ta gọi là anh”, “Phải nói cho cô giáo biết”… Rồi lườm hai người vài cái, sau đó giận dữ bỏ đi.
Đúng là xấu tính thật, Lý Quỳ Nhất – người bị liên luỵ – lặng lẽ đồng tình.
Căn bản là cô không thể nào là một cặp đôi xấu tính với Hạ Du Nguyên được, cô thấy không xứng.
Đối mặt với một người xấu như vậy, có lẽ cô không cần quá để ý đến cảm nhận của cậu, Lý Quỳ Nhất tự an ủi mình. Cô đi đến chỗ ít người hơn, rồi đặt balo xuống, sau đó lấy hộp máy ảnh ra, định trả lại cho cậu.
“Cậu mang theo máy ảnh à?” Hạ Du Nguyên có vẻ hơi bất ngờ.
“Ừm, mình nghĩ…”
“Cậu muốn chụp ảnh hả?”
Lý Quỳ Nhất mím môi, nói: “Thực ra mình không phải người thích chụp ảnh lắm, máy ảnh đối với mình… Không hữu dụng lắm.”
Nụ cười trên mặt Hạ Du Nguyên dần tan biến, cậu ngơ ngác nói: “Cậu không thích à?”
“Ừm.” Lý Quỳ Nhất quyết tâm.
Hạ Du Nguyên im lặng hồi lâu. Cô lén nhìn cậu, trông cậu có vẻ hơi bối rối. Một lát sau, cậu lấy lại máy ảnh từ tay cô rồi loay hoay vài cái, thấp giọng nói: “Hình như mình luôn mua những món đồ cậu không thích nhỉ.”
“Mình không cố ý đâu.” Ban nãy lúc cậu ấy trêu đùa bọn trẻ kiêu ngạo là thế, bây giờ thì lại cúi đầu giải thích: “Mình mua máy ảnh vì thấy cậu viết nhật ký, nhật ký có thể ghi lại thì máy ảnh cũng thế, nên mình mới…”
Viết nhật ký?
Lý Quỳ Nhất nghĩ, chắc là lúc cô viết nhật ký cho Lưu Tâm Chiếu đã bị cậu nhìn thấy.
Nếu Phương Tri Hiểu có ở đây, chắc chắn cô nàng lại thốt lên câu: Hạ Du Nguyên thật sự rất để ý đến cậu!
Cô cũng cảm thấy Hạ Du Nguyên rất để tâm, chỉ là…
Làm sao bây giờ?
Cô không thể chấp nhận tình cảm của cậu.
Khi cô đang rơi vào mớ bòng bong cùng với cảm giác tội lỗi thì Hạ Du Nguyên nhẹ nhàng cúi người xuống rồi nhìn thẳng vào mắt cô, nói: “Cậu thích gì? Cậu nói cho mình biết được không?”
Lý Quỳ Nhất biết, Hạ Du Nguyên lại định mua quà mới cho cô.
Đúng là tên nhóc khiến người ta cực kỳ đau đầu.
Lý Quỳ Nhất lấy lại chiếc máy ảnh từ tay Hạ Du Nguyên, bĩu môi, nhỏ giọng nói: “Thực ra là mình không biết dùng.”
“Vậy ra cậu thích nó chứ gì?” Yết hầu Hạ Du Nguyên căng đến khô cả cổ họng.
Cô gật đầu mạnh.
Hạ Du Nguyên mỉm cười, cậu không nhịn được mà đưa ngón tay chạm nhẹ vào trán cô: “Cậu mạnh miệng thật đấy.”
Lý Quỳ Nhất nghĩ: còn chẳng “mạnh” bằng việc cậu muốn mua quà cho mình đâu đấy.
“Mình cũng chưa chụp bằng máy ảnh bao giờ, chúng ta cùng xem sách hướng dẫn nhé.” Hạ Du Nguyên nói rồi mở hộp máy ảnh, cậu lấy ra sách hướng dẫn rồi dùng đèn pin điện thoại chiếu sáng: “Đây là nút chụp, đây là điều chỉnh tiêu cự, cậu xem này, cái này còn có thể hẹn giờ nữa…”
Lý Quỳ Nhất cùng Hạ Du Nguyên cúi đầu xem, không khí vui vẻ tỏa ra từ người cậu nhẹ nhàng bao lấy cô.
Cô nhồi những kiến thức về máy ảnh vào đầu, đọc hết cuốn hướng dẫn nhưng cũng không biết bản thân đã học được cách chụp ảnh chưa. Hạ Du Nguyên ngẩng đầu lên, nói: “Cậu thử xem sao.”
Hạ Du Nguyên lắp pin và thẻ nhớ vào máy ảnh sau đó bật máy, cuối cùng chọn chế độ “Cảnh đêm” ở trong menu.
Cậu nhờ một cô gái đang đi qua: “Xin lỗi, bạn có thể giúp chúng mình chụp một tấm ảnh được không?”
Cô gái đồng ý, Hạ Du Nguyên quay lại đứng cạnh Lý Quỳ Nhất.
Không biết vì sao khi đứng trước máy ảnh thì cả hai đều hơi cứng ngắc. Họ nhìn chằm chằm vào ống kính, không dám liếc nhìn nhau, giữa đôi bên cách nhau hai cái nắm tay.
“Gần nhau một chút đi.” Cô gái bảo.
Hai người hơi dịch chuyển bước chân.
“Cười lên đi.”
Họ cũng không biết bản thân có cười hay không.
“Xong rồi.”
Họ tiến lên nhận máy ảnh. Hai người liên tục cảm ơn cô gái rồi chào tạm biệt, sau đó bắt đầu xem ảnh.
Cô gái qua đường rất có kinh nghiệm, cô ấy chụp liên tục nhiều bức để hai người chọn lựa.
Quả thực họ không có cười, biểu cảm trông có vẻ hơi ngượng ngùng, đứng cũng không gần nhau. Nhưng không biết có phải vì màn đêm quá dịu dàng hay ánh đèn quá dịu dàng hay không mà trên ảnh hiện lên cảm giác mập mờ hơi lạnh lùng, thanh xuân mà cũng thật mơ hồ.
Lật qua bức ảnh khác.
Tấm này khác với các bức ảnh khác. Hạ Du Nguyên không biết sao cậu lại nghiêng đầu, đôi mắt hơi liếc chăm chú nhìn cô. Trông ánh mắt cậu vừa bình tĩnh vừa nồng nhiệt.
Có lẽ cậu chỉ nhìn trong một giây, nhưng một giây này đã may mắn tạm ngừng giữa dòng chảy thời gian vội vã.
Nhịp tim của hai người đều cùng lúc bị lỡ mất một nhịp.
*******
Lời của tác giả:
Anh ngồi bên trái, em sát bên phải
Tấm ảnh đầu tiên, chẳng dám thân mật
Gương mặt chúng ta thật quá đỗi ngây thơ
Tựa như quả táo ngọt ngào ngượng ngùng e thẹn
——Quách Đỉnh / Chúng Ta
Bộ phim dài 130 phút, đến khi kết thúc đã hơn 7 giờ rưỡi tối. Hai người vừa ăn bỏng ngô xong nên tay ai cũng đều dính dính. Việc họ làm đầu tiền khi từ phòng chiếu phim đi ra là đi vào nhà vệ sinh để rửa tay. Lý Quỳ Nhất đi trước, sau khi rửa xong thì ra ngoài cầm lấy hộp bỏng ngô chưa ăn hết, đổi cho Hạ Du Nguyên vào rửa. Hạ Du Nguyên rửa tay sạch sẽ xong, lại hứng nước rửa mặt, cậu ngẩng đầu lên nhìn mình trong gương, nhẹ nhàng thở một hơi.
Bọt nước đọng trên những sợi tóc ướt đẫm trên trán, sắc đỏ trên mặt vẫn còn chưa hoàn toàn biến mất, giống như đang am chỉ điều gì đó. Cậu sợ Lý Quỳ Nhất sẽ phát hiện ra manh mối gì nên xấu hổ không dám ra ngoài gặp cô.
Hạ Du Nguyên lề mề trong nhà vệ sinh một lúc rồi mới bước ra, sau khi ra cậu thấy Lý Quỳ Nhất đang ôm hộp bỏng ngô đứng ở một góc đợi. Cô không chơi điện thoại cũng không nhìn xung quanh, chỉ lặng lẽ cúi đầu đứng đó như một bông hoa cát cánh trắng không vui cũng không buồn. Hạ Du Nguyên tiến lên phía trước, cậu giơ tay ngượng ngùng sờ sờ sau gáy, lơ đãng nói: “Mình thấy hơi nóng, cậu thấy sao?”
Lý Quỳ Nhất ngẩng đầu lên, thấy rõ vệt đỏ nhạt trên mặt cậu nên không nghi ngờ gì, nói: “Mình vẫn ổn.”
Trong ánh mắt của Lý Quỳ Nhất chỉ có sự hờ hững. Dù Hạ Du Nguyên đã quen với vẻ mặt xụ của cô, nhưng dù sao đây cũng là buổi hẹn đầu tiên của họ nên Hạ Du Nguyên sợ cô không thích bộ phim này, cũng sợ cô không thích ra ngoài cùng cậu. Trong lòng cậu hơi lo lắng căng thẳng. Cậu siết chặt ngón tay, kìm nén hơi thở, khẽ hỏi: “Vậy cậu có vui không?”
Lý Quỳ Nhất nhìn vào ánh mắt dè dặt của Hạ Du Nguyên, gật đầu, nói: “Mình vui.”
Bộ phim này thực sự rất hay, dù tuyến tình cảm hơi đột ngột, nhưng những khuyết điểm nhỏ đó không làm giảm đi giá trị của nó. Bỏ ra hai giờ đồng hồ để xem, cô cảm thấy rất đáng. Ngay cả khi cô không thích bộ phim này, vậy thì cô vẫn sẽ trả lời “vui” như một cách thể hiện sự lịch sự.
Cô nhận thấy, ngay khi cô nói xong hai chữ “Mình vui”, đôi mắt của Hạ Du Nguyên bỗng sáng lên.
Đây là lần đầu tiên cô cảm nhận trực quan rõ ràng thế nào là “mắt sáng lên” như trong các bài văn thường miêu tả. Chính là trong khoảnh khắc ấy, đôi mắt đó lấp lánh niềm vui, rực sáng như những vì sao.
Nhưng cậu vẫn phải cố tỏ ra bình thản. Cậu lặng lẽ nhếch môi rồi quay mặt đi chỗ khác, dùng giọng điệu không hề quan tâm, nói: “Ồ, mình cũng… Thấy hơi vui.”
Lý Quỳ Nhất yên lặng nhìn Hạ Du Nguyên, trong lòng nghĩ: Anh giai à, cậu hạ khoé môi xuống đi, lộ liễu quá rồi đấy.
Đôi khi cô cũng nói dối lòng mình, nhưng thường thì cô chỉ làm vậy khi cô cảm thấy an toàn. Ví dụ như trước mặt Phương Tri Hiểu, vì cô biết Phương Tri Hiểu hiểu được lời nói ngược lại của cô, cô nàng cũng sẽ bao dung khi cô làm nũng một xíu.
Hạ Du Nguyên thì khác, cậu chẳng cần biết ai là ai, lúc nào đối với ai cũng giữ vẻ cao quý lạnh lùng, suốt ngày như một con cún cần được vuốt lông dỗ dành.
Lý Quỳ Nhất không muốn đi dỗ Hạ Du Nguyên, nhưng cô có kế hoạch riêng của mình, nên nói: “Phía sau rạp chiếu phim này có một con phố ẩm thực nhỏ, cậu có đói không? Để mình mời cậu ăn gì nhé.”
Cô muốn mời cậu đi ăn sao?
Hạ Du Nguyên “vừa mừng vừa lo” nên nhất thời cậu ngẩn người tại chỗ. Thật đấy, cậu không hiểu tại sao Lý Quỳ Nhất lại tự dưng đối xử tốt với cậu như vậy, không chỉ mời cậu xem phim mà còn mời cậu ăn tối. Không lẽ cô cũng hơi thích cậu sao?
Hormone trong cơ thể Hạ Du Nguyên dâng tràn. Cả người cậu đang sôi sùng sục lên, cậu còn không biết nên đặt tay ở đâu. Não cậu chợt nảy ý tưởng, cậu giật lấy hộp bỏng ngô từ lồng ngực Lý Quỳ Nhất rồi bỏ một miếng vào miệng, nhai rôm rốp nói: “Được thôi, đúng là mình thấy hơi đói rồi.”
Đáp lại vậy là tự nhiên chứ nhỉ?
Hai người đi đến con phố ẩm thực ở phía sau rạp chiếu phim. Các quầy hàng ăn uống đã xếp thành hàng dài, khói lửa nghi ngút, ánh đèn sáng rực rỡ. Phố ẩm thực này không lớn nhưng lại rất đa dạng, món ăn món uống, ngọt mặn, nướng chiên tất cả đều có. Lý Quỳ Nhất nhớ Hạ Du Nguyên thích nhất là McDonald’s, cô nghĩ khẩu vị của cậu có lẽ khá kén chọn, nên hỏi: “Cậu muốn ăn gì?”
Tâm hồn Hạ Du Nguyên đã bắt đầu bay bổng, lời nói của cậu có kèm theo chút ngượng ngùng không dễ nhận ra: “Cậu muốn ăn gì thì ăn cái đó.”
Lý Quỳ Nhất không hiểu sao Hạ Du Nguyên lại ngượng ngùng như vậy, nhưng cô cũng không để ý. Cô nghĩ một hồi rồi nói: “Phía trước có quán mì cháy Nghi Tân, ông chủ hình như là người Tứ Xuyên, mì còn làm rất ngon, cậu ăn không?”
“Được.”
Phía sau quầy mì cháy Nghi Tân, ông chủ đặt vài chiếc bàn nhỏ, những khách không muốn mang đi thì có thể ngồi ăn tại chỗ, lúc này các bàn đã kín chỗ rồi. Lý Quỳ Nhất gọi hai tô mì xong, đứng chờ một lát với Hạ Du Nguyên thì mới có bàn trống. Bàn thì thấp mà Hạ Du Nguyên lại cao nên khi cậu ngồi xuống chiếc ghế nhỏ, đôi chân dài của cậu không biết để đâu, đâm ra đành phải co lại trước ngực, trông tội nghiệp cứ như bị ai đó gây khó dễ vậy.
Lý Quỳ Nhất thấy cậu ngồi như vậy rất khó chịu, lát nữa mà ăn mì cũng không tiện, cô nghĩ thầm dù sao bàn này cũng không có ai khác nên nói: “Cậu có thể ngồi ở góc bàn kia, sau đó để chân dọc theo hai góc vuông của bàn, có lẽ sẽ thoải mái hơn.”
Trong màn đêm, tai Hạ Du Nguyên lặng lẽ đỏ lên, cậu thầm nói không ổn đâu, cậu mặc quần đùi mà, ngồi mở chân như vậy ngại chết mất.
Quần đùi của cậu là kiểu thể thao, rất rộng rãi.
Nhưng cậu không thể giải thích với Lý Quỳ Nhất rằng nam sinh cũng có thể bị hớ hênh. Cậu cảm thấy rất ngại ngùng nên chỉ đành làm theo lời cô, cậu thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra nhưng khuỷu tay cậu lại chống lên chân, sau đó lại làm như không có gì mà đè chặt quần đùi để phòng ngừa nó không trượt xuống đùi.
Lý Quỳ Nhất chống cằm, cô đang suy nghĩ làm sao để trả lại máy ảnh cho Hạ Du Nguyên mà không làm cậu ấy giận, vì xưa nay cô không chú ý đến những động tác nhỏ và biểu cảm thất thường của cậu. Ài, thật là khó để không làm người này giận, cô nghĩ ngợi mà đầu óc cứ trống rỗng, đến cả ánh mắt cũng đờ đẫn không được tập trung.
Hạ Du Nguyên tự mình cảm thấy xấu hổ cả buổi. Cậu thấy Lý Quỳ Nhất mãi không có động tĩnh gì thì liếc mắt nhanh qua cô. Chỉ một cái nhìn đó, cậu nhận ra có điều gì đó không đúng: hình như cô đang nhìn vào chỗ nào đó của cậu!
Cậu cúi đầu xuống, theo hướng ánh mắt của cô mà nhìn xuống, sau đó phát hiện ra cô đang nhìn vào đùi cậu!
Mặc dù Hà Du Nguyên đã giữ chặt quần đùi rồi, nhưng cậu đã bỏ qua một điểm, đó là quần của cậu rất rộng, hơn nữa cậu lại khá gầy nên khi cậu ấy ngồi thì ống quần sẽ thõng xuống. Cậu không dám tưởng tượng, nếu nhìn từ ống quần thì có thể thấy được bao nhiêu, chắc chắn là có thể thấy đùi cậu, mà… Chắc sẽ không thấy cả quần lót của cậu nữa chứ?
Lý Quỳ Nhất!
Sao cậu có thể nhìn chằm chằm vào chỗ đó của mình hả!
Hạ Du Nguyên rùng mình sợ hãi, cậu muốn khép chân lại theo bản năng. Nhưng cậu quên mất rằng hai chân cậu còn bị cái bàn chắn giữa. “Rầm!” Hai đầu gối của cậu đập vào cạnh bàn. Có lẽ là va vào dây thần kinh chân, cảm giác đau buốt nhức nhối lan thẳng lên đỉnh đầu.
“A…” Cậu đau đến mức kêu rên một tiếng.
Lý Quỳ Nhất bị tiếng động của cậu làm cho giật mình, cô hoàn hồn, thấy cậu đang đau đớn ôm đầu gối, liền hỏi: “Cậu làm sao thế?”
Cậu còn dám hỏi nữa…
Hạ Du Nguyên ôm đầu gối rồi quay mặt đi không nói lời nào, trông bộ dạng cậu như vừa bị người ta bắt nạt.
Lý Quỳ Nhất đoán chắc cậu va vào bàn nên đau, nhưng đau thì cũng đau rồi, lớn tướng thế này chẳng lẽ lại khóc sao? Cô không hiểu cậu giả vờ tội nghiệp để cho ai xem nữa.
Vừa hay đúng lúc này, hai tô mì cũng được mang lên. Lý Quỳ Nhất cầm đũa trộn mì của mình rồi bắt đầu ăn. Ăn được vài đũa, thấy người đối diện vẫn không có động tĩnh gì, cô khẽ thở dài rồi cầm đũa của cậu lên trộn mì giúp, cuối cùng đẩy đến trước mặt cậu, nói: “Ăn đi.”
Thế còn được, dỗ người cũng phải có dáng vẻ đi dỗ chứ.
Hạ Du Nguyên nhìn cô, quyết định tha thứ cho hành động nhìn trộm của cô, cậu cầm đũa lên bắt đầu ăn mì.
“Ngon không?” Lý Quỳ Nhất hỏi.
Hạ Du Nguyên gật đầu: “Ngon lắm.”
Có lẽ cậu cảm thấy mì này thực sự rất ngon, hoặc vì cậu đang đói bụng. Lý Quỳ Nhất thấy cậu ăn rất nhanh nhưng phong thái ăn lại rất đẹp. Khi mì trong khi bát của cô vẫn còn một nửa, thì cậu đã ăn xong rồi.
Hạ Du Nguyên lấy một tờ giấy từ hộp khăn giấy trên bàn để lau qua miệng, Lý Quỳ Nhất lại hỏi: “Cậu ăn no chưa?”
Thật lòng mà nói, thì cậu vẫn chưa no.
Tô mì nhìn thì lớn nhưng thật ra rất nông nên mì cũng không nhiều lắm. Nhưng Hạ Du Nguyên nghĩ, nếu nói chưa no thì cô có nghĩ cậu ăn quá nhiều không?
“Mình no rồi.” Cậu khẳng định, song để tăng thêm độ tin cậy, cậu còn bổ sung: “Chẳng phải đã ăn bỏng ngô ở rạp chiếu phim rồi sao?”
“Thế thì được rồi.” Lý Quỳ Nhất hơi tiếc nuối: “Mình cố ý gọi phần mì nhỏ, vì bên kia có quán hoành thánh tên là “Lưu Nhất Bát” ăn cũng rất ngon, mình vốn định ăn xong mì thì dẫn cậu đi ăn hoành thánh.”
Hạ Du Nguyên: “…”
Cậu bình tĩnh suy nghĩ một chút, mặt dày nói: “Thật ra mình… Rất nhanh đói…”
Hai người ăn xong mì liền chuyển sang quán hoành thánh “Lưu Nhất Bát”. Quán hoành thánh này khá lớn, bàn ghế đều ở độ cao bình thường vậy nên Hạ Du Nguyên cuối cùng cũng không cần phải uất ức cho hai cái chân nữa.
“Hoành thánh ngô và thịt, hoành thánh thịt và trứng muối của quán này ngon nhất, chúng ta mỗi người gọi một loại, rồi đổi vài cái để nếm thử, được không?”
“Được.”
Đương nhiên Hạ Du Nguyên đồng ý, thậm chí cậu còn mừng thầm vì cậu cảm thấy việc đổi thức ăn với nhau khá thân mật.
Mỗi tô có mười hai cái hoành thánh, họ đổi cho nhau sáu cái.
“Ngon không?”
“Ngon.”
Lý Quỳ Nhất thấy cậu ngoan ngoãn gật đầu thì đột nhiên muốn hỏi cậu một câu, nhưng thực ra cô cũng đã hỏi ra rồi: “Cậu thấy hoành thánh ở đây ngon hay McDonald ngon hơn?”
Hỏi xong, cô liền hối hận.
Câu hỏi này giống như người lớn nhạt nhẽo hỏi trẻ con: Con thích mẹ hơn hay bố hơn?
Hạ Du Nguyên ngước mắt nhìn cô. Cậu không nói gì, nhưng ánh mắt lại lóe lên ý cười rạng rỡ.
Một lát sau, cậu mới mở miệng: “Lý Quỳ Nhất, có lúc cậu cũng thật là xấu xa.”
Những suy nghĩ nhỏ bé như quỷ dữ trong lòng Lý Quỳ Nhất bị vạch trần, cô “hừ” một tiếng: “Cậu cũng không kém đâu.”
Ý cười của Hạ Du Nguyên càng đậm: “Vậy chúng ta là một cặp xấu xa rồi.”
Ai là “chúng ta” với cậu chứ?
Lý Quỳ Nhất lại “hừ” một tiếng, sau đó cô cúi lấy thìa húp nước dùng. Cô không muốn để ý đến Hạ Du Nguyên nữa.
Hai bữa ăn đều là món chính nên ăn xong thì cả hai đều thấy hơi no. Lý Quỳ Nhất xoa xoa bụng rồi đi dạo trong phố ẩm thực cùng Hạ Du Nguyên, đi là vừa để tiêu hóa đồ ăn, vừa để tìm cơ hội trả lại máy ảnh cho cậu.
Phố ẩm thực không chỉ bán đồ ăn, mà còn có vài quầy trò chơi như ném vòng hay bắn bóng. Nhưng Lý Quỳ Nhất không có hứng thú chơi mấy trò đó, cô chỉ mải nghĩ làm sao để mở miệng với Hạ Du Nguyên.
Khi cô đang suy nghĩ thì bên cạnh bất ngờ xuất hiện vài đứa trẻ khoảng sáu, bảy tuổi, tóc đứa nào cũng ướt đẫm mồ hôi, một đứa thiếu răng cửa trong đám đó ngẩng đầu hỏi: “Cô chú ơi, cô chú có biết chỗ nào tô tượng không?”
Cô, chú?
Hai người họ chấn động: Họ mới mười sáu tuổi mà đã đến tuổi bị gọi là “cô, chú” rồi sao?
Lý Quỳ Nhất cũng dần hoàn hồn lại từ cái sững sờ, lúc cô định nói không biết, thì kết quả người đứng bên cạnh cô đã nói trước: “Gọi anh, chị.”
Mấy đứa trẻ nhìn nhau, sửa lại: “Anh chị ơi, các anh chị có biết chỗ nào tô tượng không?”
Hạ Du Nguyên đúng là không biết xấu hổ, còn được voi đòi tiên: “Gọi anh đẹp trai và chị xinh gái.”
“… Anh đẹp trai và chị xinh gái ơi, anh chị có biết chỗ nào tô tượng không?”
Mấy đứa trẻ nói rất chân thành, chân thành đến mức Lý Quỳ Nhất sợ Hạ Du Nguyên lại bày ra trò gì. Cô muốn nói cậu đừng trêu tụi nhỏ nữa, ai ngờ cậu trả lời như thiếu đòn: “Chỗ tô tượng hả? Anh không biết đâu.”
Mấy đứa trẻ: “…”
Lý Quỳ Nhất: “…”
“Cậu thật sự không biết hay giả vờ không biết đấy?” Lý Quỳ Nhất cũng không hiểu nổi cậu.
Hạ Du Nguyên vô tội: “Mình thật sự không biết mà.”
Mấy đứa trẻ tụ lại thì thầm “Thật xấu tính mà”, “Cao vậy mà còn dám bắt chúng ta gọi là anh”, “Phải nói cho cô giáo biết”… Rồi lườm hai người vài cái, sau đó giận dữ bỏ đi.
Đúng là xấu tính thật, Lý Quỳ Nhất – người bị liên luỵ – lặng lẽ đồng tình.
Căn bản là cô không thể nào là một cặp đôi xấu tính với Hạ Du Nguyên được, cô thấy không xứng.
Đối mặt với một người xấu như vậy, có lẽ cô không cần quá để ý đến cảm nhận của cậu, Lý Quỳ Nhất tự an ủi mình. Cô đi đến chỗ ít người hơn, rồi đặt balo xuống, sau đó lấy hộp máy ảnh ra, định trả lại cho cậu.
“Cậu mang theo máy ảnh à?” Hạ Du Nguyên có vẻ hơi bất ngờ.
“Ừm, mình nghĩ…”
“Cậu muốn chụp ảnh hả?”
Lý Quỳ Nhất mím môi, nói: “Thực ra mình không phải người thích chụp ảnh lắm, máy ảnh đối với mình… Không hữu dụng lắm.”
Nụ cười trên mặt Hạ Du Nguyên dần tan biến, cậu ngơ ngác nói: “Cậu không thích à?”
“Ừm.” Lý Quỳ Nhất quyết tâm.
Hạ Du Nguyên im lặng hồi lâu. Cô lén nhìn cậu, trông cậu có vẻ hơi bối rối. Một lát sau, cậu lấy lại máy ảnh từ tay cô rồi loay hoay vài cái, thấp giọng nói: “Hình như mình luôn mua những món đồ cậu không thích nhỉ.”
“Mình không cố ý đâu.” Ban nãy lúc cậu ấy trêu đùa bọn trẻ kiêu ngạo là thế, bây giờ thì lại cúi đầu giải thích: “Mình mua máy ảnh vì thấy cậu viết nhật ký, nhật ký có thể ghi lại thì máy ảnh cũng thế, nên mình mới…”
Viết nhật ký?
Lý Quỳ Nhất nghĩ, chắc là lúc cô viết nhật ký cho Lưu Tâm Chiếu đã bị cậu nhìn thấy.
Nếu Phương Tri Hiểu có ở đây, chắc chắn cô nàng lại thốt lên câu: Hạ Du Nguyên thật sự rất để ý đến cậu!
Cô cũng cảm thấy Hạ Du Nguyên rất để tâm, chỉ là…
Làm sao bây giờ?
Cô không thể chấp nhận tình cảm của cậu.
Khi cô đang rơi vào mớ bòng bong cùng với cảm giác tội lỗi thì Hạ Du Nguyên nhẹ nhàng cúi người xuống rồi nhìn thẳng vào mắt cô, nói: “Cậu thích gì? Cậu nói cho mình biết được không?”
Lý Quỳ Nhất biết, Hạ Du Nguyên lại định mua quà mới cho cô.
Đúng là tên nhóc khiến người ta cực kỳ đau đầu.
Lý Quỳ Nhất lấy lại chiếc máy ảnh từ tay Hạ Du Nguyên, bĩu môi, nhỏ giọng nói: “Thực ra là mình không biết dùng.”
“Vậy ra cậu thích nó chứ gì?” Yết hầu Hạ Du Nguyên căng đến khô cả cổ họng.
Cô gật đầu mạnh.
Hạ Du Nguyên mỉm cười, cậu không nhịn được mà đưa ngón tay chạm nhẹ vào trán cô: “Cậu mạnh miệng thật đấy.”
Lý Quỳ Nhất nghĩ: còn chẳng “mạnh” bằng việc cậu muốn mua quà cho mình đâu đấy.
“Mình cũng chưa chụp bằng máy ảnh bao giờ, chúng ta cùng xem sách hướng dẫn nhé.” Hạ Du Nguyên nói rồi mở hộp máy ảnh, cậu lấy ra sách hướng dẫn rồi dùng đèn pin điện thoại chiếu sáng: “Đây là nút chụp, đây là điều chỉnh tiêu cự, cậu xem này, cái này còn có thể hẹn giờ nữa…”
Lý Quỳ Nhất cùng Hạ Du Nguyên cúi đầu xem, không khí vui vẻ tỏa ra từ người cậu nhẹ nhàng bao lấy cô.
Cô nhồi những kiến thức về máy ảnh vào đầu, đọc hết cuốn hướng dẫn nhưng cũng không biết bản thân đã học được cách chụp ảnh chưa. Hạ Du Nguyên ngẩng đầu lên, nói: “Cậu thử xem sao.”
Hạ Du Nguyên lắp pin và thẻ nhớ vào máy ảnh sau đó bật máy, cuối cùng chọn chế độ “Cảnh đêm” ở trong menu.
Cậu nhờ một cô gái đang đi qua: “Xin lỗi, bạn có thể giúp chúng mình chụp một tấm ảnh được không?”
Cô gái đồng ý, Hạ Du Nguyên quay lại đứng cạnh Lý Quỳ Nhất.
Không biết vì sao khi đứng trước máy ảnh thì cả hai đều hơi cứng ngắc. Họ nhìn chằm chằm vào ống kính, không dám liếc nhìn nhau, giữa đôi bên cách nhau hai cái nắm tay.
“Gần nhau một chút đi.” Cô gái bảo.
Hai người hơi dịch chuyển bước chân.
“Cười lên đi.”
Họ cũng không biết bản thân có cười hay không.
“Xong rồi.”
Họ tiến lên nhận máy ảnh. Hai người liên tục cảm ơn cô gái rồi chào tạm biệt, sau đó bắt đầu xem ảnh.
Cô gái qua đường rất có kinh nghiệm, cô ấy chụp liên tục nhiều bức để hai người chọn lựa.
Quả thực họ không có cười, biểu cảm trông có vẻ hơi ngượng ngùng, đứng cũng không gần nhau. Nhưng không biết có phải vì màn đêm quá dịu dàng hay ánh đèn quá dịu dàng hay không mà trên ảnh hiện lên cảm giác mập mờ hơi lạnh lùng, thanh xuân mà cũng thật mơ hồ.
Lật qua bức ảnh khác.
Tấm này khác với các bức ảnh khác. Hạ Du Nguyên không biết sao cậu lại nghiêng đầu, đôi mắt hơi liếc chăm chú nhìn cô. Trông ánh mắt cậu vừa bình tĩnh vừa nồng nhiệt.
Có lẽ cậu chỉ nhìn trong một giây, nhưng một giây này đã may mắn tạm ngừng giữa dòng chảy thời gian vội vã.
Nhịp tim của hai người đều cùng lúc bị lỡ mất một nhịp.
*******
Lời của tác giả:
Anh ngồi bên trái, em sát bên phải
Tấm ảnh đầu tiên, chẳng dám thân mật
Gương mặt chúng ta thật quá đỗi ngây thơ
Tựa như quả táo ngọt ngào ngượng ngùng e thẹn
——Quách Đỉnh / Chúng Ta
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.