Chương 38: Trái tim cậu đập loạn xạ
Mai Tử Đao
01/09/2024
Edit: yin
Hầu hết cây xanh được trồng trong khuôn viên trường là cây xanh quanh năm, nên khiến người ta khó nhận ra sự thay đổi của thời gian trong khoảng lơi lỏng ngày thường. Nhưng thời tiết ngày càng lạnh, từng nhịp thở ra đều cảm nhận được cái lạnh buốt khô ráo mà trong suốt do không khí mang lại.
Ngày 7 tháng 11 là Lập Đông, đồng thời cũng là ngày đầu tiên của kỳ thi giữa kỳ.
Kỳ thi giữa kỳ lần này là kỳ thi liên trường, giữa trường Liễu Nguyên số 1, Thực Nghiệm, Liễu Nguyên số 8 và Liễu Nguyên số 50. Nhà trường rất coi trọng kỳ thi này, thậm chí trước kỳ thi một tuần, trường đã cho dừng cả giờ chạy thể dục giữa giờ. Dù lâu rồi không chạy bộ, nhưng Lý Quỳ Nhất vẫn cảm thấy điều này thật vớ vẩn: Nếu vì chuẩn bị cho kỳ thi giữa kỳ mà dừng chạy thể dục, thế có nghĩa là nhà trường cho rằng chạy thể dục làm ảnh hưởng đến việc học. Vậy tại sao ngày thường lại bắt học sinh chạy thể dục?
Haizz, chẳng hiểu nổi.
Bầu không khí học tập trong lớp ngày càng cao hơn, đâu đâu cũng thấy bóng dáng học sinh kéo thầy cô ra hỏi bài, cũng có rất nhiều người mượn vở ghi của Lý Quỳ Nhất. Mỗi lần như vậy, cô luôn khá lúng túng: “Ghi chép của mình đều ghi trong sách giáo khoa, trông hơi lộn xộn.”
Đây là thói quen của Lý Qùy Nhất. Cô chỉ có hai cuốn vở ghi, một cuốn ghi môn Ngữ văn, gồm những thực từ, hư từ, các âm dễ sai lúc thi, chữ và thành ngữ thường gặp; cuốn còn lại ghi môn Tiếng Anh, trong đó đầy ắp những quy tắc ngữ pháp. Đối với các môn học khác, cô đều ghi chú trực tiếp lên sách giáo khoa.
Cô cảm thấy phương pháp này cực kỳ tiện cho việc ôn tập. Dù trông có vẻ lộn xộn, nhưng thực ra trong mắt cô thì mọi thứ đều rõ ràng, nhìn cái hiểu ngay. Kiến thức trong sách giáo khoa và kiến thức bổ sung từ thầy cô đều được ghi chép cùng nhau, tạo thành một thể thống nhất. Mỗi khi nhắm mắt lại nhớ lại, cô có thể nhớ được bố cục của từng trang sách ra sao, có những hình minh họa nào, bên cạnh hình minh họa là những dòng chữ gì, và cô đã ghi chú thêm gì bên cạnh.
Lúc đầu, Chu Phương Hoa thấy cô ghi chú trực tiếp trên sách thì kinh ngạc không thôi: “Viết được hết sao?”
Lý Quỳ Nhất nói: “Hoàn toàn được.”
Sau này, Chu Phương Hoa mới nhận ra, Lý Quỳ Nhất không ghi chép từng từ một theo lời thầy cô, mà chỉ rút ra những từ khóa quan trọng và tạo cách diễn đạt của riêng mình… Có khi là một số hình vẽ, có khi là một bản đồ tư duy, có khi lại là một câu hỏi dẫn dắt.
Được rồi, Chu Phương Hoa cảm thấy cách ghi chép này có vẻ rất hiệu quả, nhưng cô nàng không học được. Chu Phương Hoa phải ghi lại toàn bộ những gì thầy cô nói, không sót một từ, như vậy cô nàng mới có cảm giác an toàn. Nếu làm theo cách ghi chép của Lý Quỳ Nhất, rất có thể sẽ có ngày cô nàng sẽ phải nhìn chằm chằm vào một từ khóa, đau khổ suy nghĩ: Hồi đó mình viết nó có nghĩa là gì nhỉ?
Đối diện với cách ghi chép có hiệu quả mã hoá tích hợp này, các bạn học dần bỏ cuộc, chuyển sang mượn vở của Kỳ Ngọc và Hạ Lạc Di. Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa là Lý Qùy Nhất được yên tĩnh, vẫn có nhiều bạn đến nhờ cô giảng bài.
Ngày trước kỳ thi, lớp học thi đấu cũng ngừng dạy. Khi chuông tan tiết tự học tối vang lên, Kỳ Ngọc vỗ vai Lý Quỳ Nhất từ phía sau, sau đó đợi cô quay lại rồi nói: “Thứ Bảy này là sinh nhật mình, vừa hay kỳ thi giữa kỳ cũng kết thúc, mình định mời mọi người tụ tập, cậu có rảnh không?”
Thứ Bảy này… Lý Quỳ Nhất nhanh chóng tính thử, hóa ra là sinh nhật Kỳ Ngọc vào ngày 9 tháng 11.
Cô do dự một lúc.
Trước đây, khi cô tham gia sinh nhật bạn, lúc nào cũng có Phương Tri Hiểu đi cùng, dù có gặp những người không quen thì cô cũng không đến mức cảm thấy ngượng ngùng. Nhưng sinh nhật Kỳ Ngọc, cô đoán cậu sẽ mời Hạ Lạc Di, Hạ Du Nguyên, Trương Sấm, có thể còn có cả những bạn học cấp hai. Nếu họ nói về chuyện cấp hai, cô sẽ bị lạc lõng.
Lúc này, Kỳ Ngọc lại quay sang Chu Phương Hoa rồi hỏi: “Cậu thì sao? Có rảnh không?”
Lý Quỳ Nhất và Chu Phương Hoa lặng lẽ nhìn nhau.
Cả hai đều hiểu rằng, thực ra họ rảnh thì có rảnh, chỉ là cần một người bạn đồng hành mà thôi. Nên sau khi hiểu ý nhau, cả hai nhẹ nhàng gật đầu.
“Được.” Kỳ Ngọc mỉm cười: “Vậy chiều thứ Bảy thi xong môn cuối cùng thì chúng ta cùng đi.”
“Ok.”
Sau khi nói lời tạm biệt với Kỳ Ngọc, bàn tay đang dọn bàn học của Chu Phương Hoa dừng lại, cô nàng ghé sát vào Lý Quỳ Nhất, nói nhỏ: “Làm sao đây? Ba ngày này đều thi, làm sao mua quà cho cậu ấy?”
Đúng rồi. Bây giờ Lý Quỳ Nhất mới nhớ ra điều này, cô ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Hay là tặng sách đi, chúng ta tranh thủ buổi trưa tới hiệu sách mua một cuốn là được, tặng sách chắc không có vấn đề gì đâu.”
Chu Phương Hoa nói: “Nhưng không phải cuối tuần thì mình không ra khỏi trường được.”
Lý Quỳ Nhất nói: “Vậy để mình mua giúp cậu một cuốn nhé?”
“Cả hai chúng ta đều tặng sách, có phải quá qua loa không?”
“…”
Ừ, đúng là hơi qua loa. Đối với việc tặng quà cáp này Lý Qùy Nhất luôn đau đầu, cho nên cô rất thích một điểm ở Phương Tri Hiểu, đó là mỗi khi cần gì thì cô nàng đều nói thẳng, không bao giờ bắt cô phải đoán.
Phương Tri Hiểu cũng rất thích điểm này ở Lý Quỳ Nhất, mỗi khi tặng quà, cô nàng chỉ cần đến khu vực sách kinh điển trong và ngoài nước rồi đi một vòng, không quá ba phút là xong. Mà Lý Qùy Nhất cũng không bao giờ cảm thấy đó là qua loa, vì cô rất thích đọc sách.
“Chúng ta về rồi tìm trên mạng xem sao, xem tặng quà gì cho con trai là hợp. Sách cứ coi như là phương án dự phòng.” Lý Quỳ Nhất đề nghị.
“Ừm, được.”
Về đến nhà, Lý Quỳ Nhất mở điện thoại ra, định vào Baidu để hỏi về chuyện quà cáp. Nhưng vừa mở lên thì lại thấy mấy tin nhắn QQ hiện ra.
Cô nhấn vào, phát hiện là Kỳ Ngọc vừa lập một nhóm chat, kéo cả cô và Chu Phương Hoa vào. Tên nhóm bị một người nghịch ngợm có nickname là “Highlight” đổi thành “Chúc mừng sinh nhật Kỳ tiểu chủ”.
Highlight: Ô, cho hỏi người mới vào nhóm là nam hay nữ?
Châu Sách: Khác người ghê, chắc mày là người nguyên thủy nhỉ?
Lý Quỳ Nhất cười khẽ rồi mở danh sách thành viên nhóm lên, cô thấy ngoài Châu Sách và Kỳ Ngọc còn có Hạ Du Nguyên, Hạ Lạc Di cùng bốn, năm người lạ mặt.
Đúng là những người này, cô nghĩ, may mà có Chu Phương Hoa đi cùng.
Highlight: @Lý Quỳ Nhất, tên của các hạ sao vừa nam tính vừa nữ tính thế?
Châu Sách: Đừng tag lung tung, đây là người đứng đầu khối của bọn tao đấy.
Highlight: Đứng đầu khối? Thất lễ rồi, tiểu nhân không dám nói bừa nữa.
Lý Quỳ Nhất bị chọc cười. Cô thấy thật kỳ lạ, Kỳ Ngọc là một người điềm đạm thế mà bạn bè xung quanh cậu ấy lại toàn những người lắm lời.
Cô chuyển sang trang khác, mở Baidu, gõ: “Tặng quà gì cho nam sinh cấp ba là phù hợp?”
Giày thể thao?
Không được, quá đắt hơn nữa quá thân mật, không phù hợp để một người bạn bình thường như cô tặng.
Dao cạo râu?
Lý Quỳ Nhất nghĩ, Kỳ Ngọc đã mọc râu chưa nhỉ? Hình như chưa thấy cậu có râu.
Tai nghe đội đầu?
Không được, đắt quá.
Bàn phím chơi game?
Không được, vừa đắt lại không biết cậu ấy có chơi game không.
…
Xem một vòng nhưng lại chẳng thấy món nào tặng được. Lý Quỳ Nhất gãi đầu, có phải cô quá keo kiệt không?
Cô quay lại trang nhóm chat, trong đây đã có thêm rất nhiều tin nhắn
Highlight: Vậy tối thứ Bảy chúng ta đi đâu ăn? Cho tao mong đợi chút nào.
Kỳ Ngọc: Đừng hỏi, chờ thông báo.
Highlight: Không phải đến nhà Hạ chó đấy chứ?
Kỳ Ngọc: Không.
Lý Quỳ Nhất không hiểu, kỳ lạ thật, sao sinh nhật Kỳ Ngọc lại muốn đến nhà Hạ Du Nguyên ăn? Hơn nữa, chẳng phải người nhà nhà cậu ấy nấu ăn rất dở sao, chẳng lẽ mọi người đến nhà cậu ấy ăn McDonald’s?
Highlight: @”Khuôn” anh đây rất đẹp, gọi Hạ chó, gọi Hạ chó.
Không ai trả lời.
Highlight: @”Khuôn” anh đây rất đẹp, tao biết mày đang nhìn trộm màn hình! Trước mặt tao mà mày còn giả vờ trầm tính à?
Highlight: @ “Khuôn” anh đây rất đẹp, đâu rồi? Đồ chó mày không phải đang học đấy chứ?
Hạ Du Nguyên vừa tắm xong, bây giờ mới bước ra từ phòng tắm, trên đầu vẫn còn nhỏ nước, tay đang cầm khăn lau qua đầu. Thấy điện thoại nháy liên tục, cậu mở ra xem thì thấy mình bị tag loạn lên.
Cậu lướt xem thử.
“Thương Nhĩ đã mời Lý Quỳ và Chu Tiểu Ngu vào nhóm chat.”
À, Hạ Du Nguyên nhướn mày, người đã thầm thích cậu ba năm cũng sẽ tham gia sao.
Nhưng tại sao Kỳ Ngọc lại mời cô? Kỳ Ngọc và cô có thân lắm không? Phải biết rằng ngoài hai người Lý Quỳ Nhất và Chu Phương Hoa ra, những người còn lại đều là bạn học cũ của họ.
Hạ Du Nguyên tùy ý vắt khăn lên vai, ấn khoé môi, sau đó gửi tin nhắn vào nhóm chỉ có Kỳ Ngọc, Trương Sấm và cậu.
Hạ Du Nguyên: @Thương Nhĩ, sao mày lại mời cậu ấy?
Kỳ Ngọc: Ai?
Hạ Du Nguyên: Cậu ấy!
Kỳ Ngọc:?
Trương Sấm: Anh giai à, cái tên đó làm anh bỏng miệng hả?
“…”
Hạ Du Nguyên tắt điện thoại, không muốn quan tâm đến người khác nữa.
Nhưng màn hình điện thoại liên tục nhấp nháy báo tin nhắn mới, cậu không nén được sự tò mò, thế là lại nhấn vào xem.
Kỳ Ngọc: Lý Quỳ Nhất à?
Trương Sấm: To gan! Cái tên đó cũng cho mày gọi sao? Xin hãy gọi cậu ấy là You-Know-Who!
Kỳ Ngọc: …
Hạ Du Nguyên bỏ qua lời của Trương Sấm, chen thẳng vào: “Những người khác đều là bạn học cấp hai, mày mời cậu ấy là không hợp đâu.”
Một lúc lâu sau mà Kỳ Ngọc vẫn không trả lời.
Hạ Du Nguyên: @Thương Nhĩ, @Thương Nhĩ, @Thương Nhĩ.
Lại qua một lúc sau, cuối cùng Kỳ Ngọc mới trả lời: “Vừa rồi Lý Quỳ Nhất tìm tao.”
“…”
Hạ Du Nguyên: Cậu ấy tìm mày làm gì?
Kỳ Ngọc: Cậu ấy nói tối mai muốn mời tao ăn.
“…”
Hạ Du Nguyên: Tại sao lại mời mày ăn tối?
Ngón tay Kỳ Ngọc dừng lại trên màn hình, từ từ gõ ra ba từ: “Tao không biết.”
Hạ Du Nguyên kéo chiếc khăn trắng lên mặt, như người chết.
Phòng thi và vị trí ngồi của kỳ thi giữa kỳ được xếp theo kết quả kỳ thi tháng trước, cho nên Lý Quỳ Nhất vẫn ngồi ở vị trí số 1 của phòng thi số 1.
Vì đây là kỳ thi liên trường, nên giữa các trường khó tránh khỏi cạnh tranh. Lý Quỳ Nhất biết, với thành tích đứng đầu thành phố trong kỳ thi vào cấp 3, điểm số của cô lần này sẽ được chú ý rất nhiều, vì vậy cô cũng rất tập trung.
Ngày đầu tiên, môn thi đầu tiên là Ngữ Văn.
Phải nói rằng, thi liên trường đúng là thi liên trường, đề thi rất chất lượng, độ khó vừa phải và có tính phân loại. Lý Quỳ Nhất làm bài rất vui vẻ, đặc biệt là phần viết văn. Khi làm các câu hỏi cơ bản và đọc hiểu ở phần đầu, cô đã tưởng tượng trong đầu cách viết bài văn rồi, viết cũng rất trôi chảy. Cô cảm thấy bài văn của mình chắc chắn sẽ không bị điểm thấp.
Lúc nghỉ trưa, Lý Quỳ Nhất vui vẻ đến quán tạp hóa định mua một hộp sữa chua. Khi vui hay khi buồn thì cô đều thích ăn kem, nhưng cô lại sợ ăn kem sẽ làm đau bụng và ảnh hưởng đến thi cử, nên chỉ có thể thỏa mãn cơn thèm bằng sữa chua.
Lý Quỳ Nhất chọn một hộp sữa chua lớn có thêm quả hạch và ngũ cốc.
Cô ôm sữa chua, cẩn thận kéo khóa ví tiền ra, sau đó lấy tiền. Nào ngờ, tay cô trượt một cái, một đồng xu lẻ rơi ra từ ví rồi lăn xa.
Lý Quỳ Nhất chạy đuổi theo, khi cúi xuống để nhặt đồng xu, một bàn tay với những khớp xương rõ ràng bất ngờ xuất hiện trước mắt, sau đó nhanh nhẹn lấy đồng xu của cô.
Cô ngạc nhiên ngẩng đầu lên.
Nam sinh nhìn cô, đôi đồng tử đen láy hơi mang theo chút lạnh lùng. Cậu đứng thẳng người, nhưng không trả lại đồng xu cho cô, mà chỉ nắm chặt trong tay rồi đi thẳng về phía kệ hàng ở góc.
“Hạ Du Nguyên.” Lý Quỳ Nhất theo sau, đưa tay ra: “Trả lại cho mình.”
Cậu không nhìn cô, chỉ chăm chú vào dãy đồ uống trước mặt.
“Trả lại cho mình đi.” Cô cảm thấy khó hiểu.
Cậu vẫn đứng im.
Lý Quỳ Nhất không biết Hạ Du Nguyên lại bị bệnh gì, cô không muốn dây dưa thêm nên trực tiếp nắm lấy tay phải cậu, định mở từng ngón tay đang nắm chặt ra.
Có vẻ cậu muốn đọ sức với cô, nắm càng chặt hơn.
Trong góc nhỏ, cô đứng trước mặt cậu, không gian đột nhiên trở nên chật hẹp, còn cậu thì lặng lẽ cụp mắt nhìn xuống. Thấy cô cúi đầu làm việc vô ích thì trong lòng không khỏi cười khẩy. Nhưng đường nét từ sống mũi đến chiếc cằm thanh thoát của cô lại rõ ràng, quyến rũ; những ngón tay mảnh mai, trắng nõn của cô đặt lên tay cậu, đầu ngón tay đỏ lên vì lực. Cuối cùng vẫn là trong khoảnh khắc bất chợt mà gợi lên những ngọn sóng dâng trào.
Trái tim cậu đập loạn xạ.
Hầu hết cây xanh được trồng trong khuôn viên trường là cây xanh quanh năm, nên khiến người ta khó nhận ra sự thay đổi của thời gian trong khoảng lơi lỏng ngày thường. Nhưng thời tiết ngày càng lạnh, từng nhịp thở ra đều cảm nhận được cái lạnh buốt khô ráo mà trong suốt do không khí mang lại.
Ngày 7 tháng 11 là Lập Đông, đồng thời cũng là ngày đầu tiên của kỳ thi giữa kỳ.
Kỳ thi giữa kỳ lần này là kỳ thi liên trường, giữa trường Liễu Nguyên số 1, Thực Nghiệm, Liễu Nguyên số 8 và Liễu Nguyên số 50. Nhà trường rất coi trọng kỳ thi này, thậm chí trước kỳ thi một tuần, trường đã cho dừng cả giờ chạy thể dục giữa giờ. Dù lâu rồi không chạy bộ, nhưng Lý Quỳ Nhất vẫn cảm thấy điều này thật vớ vẩn: Nếu vì chuẩn bị cho kỳ thi giữa kỳ mà dừng chạy thể dục, thế có nghĩa là nhà trường cho rằng chạy thể dục làm ảnh hưởng đến việc học. Vậy tại sao ngày thường lại bắt học sinh chạy thể dục?
Haizz, chẳng hiểu nổi.
Bầu không khí học tập trong lớp ngày càng cao hơn, đâu đâu cũng thấy bóng dáng học sinh kéo thầy cô ra hỏi bài, cũng có rất nhiều người mượn vở ghi của Lý Quỳ Nhất. Mỗi lần như vậy, cô luôn khá lúng túng: “Ghi chép của mình đều ghi trong sách giáo khoa, trông hơi lộn xộn.”
Đây là thói quen của Lý Qùy Nhất. Cô chỉ có hai cuốn vở ghi, một cuốn ghi môn Ngữ văn, gồm những thực từ, hư từ, các âm dễ sai lúc thi, chữ và thành ngữ thường gặp; cuốn còn lại ghi môn Tiếng Anh, trong đó đầy ắp những quy tắc ngữ pháp. Đối với các môn học khác, cô đều ghi chú trực tiếp lên sách giáo khoa.
Cô cảm thấy phương pháp này cực kỳ tiện cho việc ôn tập. Dù trông có vẻ lộn xộn, nhưng thực ra trong mắt cô thì mọi thứ đều rõ ràng, nhìn cái hiểu ngay. Kiến thức trong sách giáo khoa và kiến thức bổ sung từ thầy cô đều được ghi chép cùng nhau, tạo thành một thể thống nhất. Mỗi khi nhắm mắt lại nhớ lại, cô có thể nhớ được bố cục của từng trang sách ra sao, có những hình minh họa nào, bên cạnh hình minh họa là những dòng chữ gì, và cô đã ghi chú thêm gì bên cạnh.
Lúc đầu, Chu Phương Hoa thấy cô ghi chú trực tiếp trên sách thì kinh ngạc không thôi: “Viết được hết sao?”
Lý Quỳ Nhất nói: “Hoàn toàn được.”
Sau này, Chu Phương Hoa mới nhận ra, Lý Quỳ Nhất không ghi chép từng từ một theo lời thầy cô, mà chỉ rút ra những từ khóa quan trọng và tạo cách diễn đạt của riêng mình… Có khi là một số hình vẽ, có khi là một bản đồ tư duy, có khi lại là một câu hỏi dẫn dắt.
Được rồi, Chu Phương Hoa cảm thấy cách ghi chép này có vẻ rất hiệu quả, nhưng cô nàng không học được. Chu Phương Hoa phải ghi lại toàn bộ những gì thầy cô nói, không sót một từ, như vậy cô nàng mới có cảm giác an toàn. Nếu làm theo cách ghi chép của Lý Quỳ Nhất, rất có thể sẽ có ngày cô nàng sẽ phải nhìn chằm chằm vào một từ khóa, đau khổ suy nghĩ: Hồi đó mình viết nó có nghĩa là gì nhỉ?
Đối diện với cách ghi chép có hiệu quả mã hoá tích hợp này, các bạn học dần bỏ cuộc, chuyển sang mượn vở của Kỳ Ngọc và Hạ Lạc Di. Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa là Lý Qùy Nhất được yên tĩnh, vẫn có nhiều bạn đến nhờ cô giảng bài.
Ngày trước kỳ thi, lớp học thi đấu cũng ngừng dạy. Khi chuông tan tiết tự học tối vang lên, Kỳ Ngọc vỗ vai Lý Quỳ Nhất từ phía sau, sau đó đợi cô quay lại rồi nói: “Thứ Bảy này là sinh nhật mình, vừa hay kỳ thi giữa kỳ cũng kết thúc, mình định mời mọi người tụ tập, cậu có rảnh không?”
Thứ Bảy này… Lý Quỳ Nhất nhanh chóng tính thử, hóa ra là sinh nhật Kỳ Ngọc vào ngày 9 tháng 11.
Cô do dự một lúc.
Trước đây, khi cô tham gia sinh nhật bạn, lúc nào cũng có Phương Tri Hiểu đi cùng, dù có gặp những người không quen thì cô cũng không đến mức cảm thấy ngượng ngùng. Nhưng sinh nhật Kỳ Ngọc, cô đoán cậu sẽ mời Hạ Lạc Di, Hạ Du Nguyên, Trương Sấm, có thể còn có cả những bạn học cấp hai. Nếu họ nói về chuyện cấp hai, cô sẽ bị lạc lõng.
Lúc này, Kỳ Ngọc lại quay sang Chu Phương Hoa rồi hỏi: “Cậu thì sao? Có rảnh không?”
Lý Quỳ Nhất và Chu Phương Hoa lặng lẽ nhìn nhau.
Cả hai đều hiểu rằng, thực ra họ rảnh thì có rảnh, chỉ là cần một người bạn đồng hành mà thôi. Nên sau khi hiểu ý nhau, cả hai nhẹ nhàng gật đầu.
“Được.” Kỳ Ngọc mỉm cười: “Vậy chiều thứ Bảy thi xong môn cuối cùng thì chúng ta cùng đi.”
“Ok.”
Sau khi nói lời tạm biệt với Kỳ Ngọc, bàn tay đang dọn bàn học của Chu Phương Hoa dừng lại, cô nàng ghé sát vào Lý Quỳ Nhất, nói nhỏ: “Làm sao đây? Ba ngày này đều thi, làm sao mua quà cho cậu ấy?”
Đúng rồi. Bây giờ Lý Quỳ Nhất mới nhớ ra điều này, cô ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Hay là tặng sách đi, chúng ta tranh thủ buổi trưa tới hiệu sách mua một cuốn là được, tặng sách chắc không có vấn đề gì đâu.”
Chu Phương Hoa nói: “Nhưng không phải cuối tuần thì mình không ra khỏi trường được.”
Lý Quỳ Nhất nói: “Vậy để mình mua giúp cậu một cuốn nhé?”
“Cả hai chúng ta đều tặng sách, có phải quá qua loa không?”
“…”
Ừ, đúng là hơi qua loa. Đối với việc tặng quà cáp này Lý Qùy Nhất luôn đau đầu, cho nên cô rất thích một điểm ở Phương Tri Hiểu, đó là mỗi khi cần gì thì cô nàng đều nói thẳng, không bao giờ bắt cô phải đoán.
Phương Tri Hiểu cũng rất thích điểm này ở Lý Quỳ Nhất, mỗi khi tặng quà, cô nàng chỉ cần đến khu vực sách kinh điển trong và ngoài nước rồi đi một vòng, không quá ba phút là xong. Mà Lý Qùy Nhất cũng không bao giờ cảm thấy đó là qua loa, vì cô rất thích đọc sách.
“Chúng ta về rồi tìm trên mạng xem sao, xem tặng quà gì cho con trai là hợp. Sách cứ coi như là phương án dự phòng.” Lý Quỳ Nhất đề nghị.
“Ừm, được.”
Về đến nhà, Lý Quỳ Nhất mở điện thoại ra, định vào Baidu để hỏi về chuyện quà cáp. Nhưng vừa mở lên thì lại thấy mấy tin nhắn QQ hiện ra.
Cô nhấn vào, phát hiện là Kỳ Ngọc vừa lập một nhóm chat, kéo cả cô và Chu Phương Hoa vào. Tên nhóm bị một người nghịch ngợm có nickname là “Highlight” đổi thành “Chúc mừng sinh nhật Kỳ tiểu chủ”.
Highlight: Ô, cho hỏi người mới vào nhóm là nam hay nữ?
Châu Sách: Khác người ghê, chắc mày là người nguyên thủy nhỉ?
Lý Quỳ Nhất cười khẽ rồi mở danh sách thành viên nhóm lên, cô thấy ngoài Châu Sách và Kỳ Ngọc còn có Hạ Du Nguyên, Hạ Lạc Di cùng bốn, năm người lạ mặt.
Đúng là những người này, cô nghĩ, may mà có Chu Phương Hoa đi cùng.
Highlight: @Lý Quỳ Nhất, tên của các hạ sao vừa nam tính vừa nữ tính thế?
Châu Sách: Đừng tag lung tung, đây là người đứng đầu khối của bọn tao đấy.
Highlight: Đứng đầu khối? Thất lễ rồi, tiểu nhân không dám nói bừa nữa.
Lý Quỳ Nhất bị chọc cười. Cô thấy thật kỳ lạ, Kỳ Ngọc là một người điềm đạm thế mà bạn bè xung quanh cậu ấy lại toàn những người lắm lời.
Cô chuyển sang trang khác, mở Baidu, gõ: “Tặng quà gì cho nam sinh cấp ba là phù hợp?”
Giày thể thao?
Không được, quá đắt hơn nữa quá thân mật, không phù hợp để một người bạn bình thường như cô tặng.
Dao cạo râu?
Lý Quỳ Nhất nghĩ, Kỳ Ngọc đã mọc râu chưa nhỉ? Hình như chưa thấy cậu có râu.
Tai nghe đội đầu?
Không được, đắt quá.
Bàn phím chơi game?
Không được, vừa đắt lại không biết cậu ấy có chơi game không.
…
Xem một vòng nhưng lại chẳng thấy món nào tặng được. Lý Quỳ Nhất gãi đầu, có phải cô quá keo kiệt không?
Cô quay lại trang nhóm chat, trong đây đã có thêm rất nhiều tin nhắn
Highlight: Vậy tối thứ Bảy chúng ta đi đâu ăn? Cho tao mong đợi chút nào.
Kỳ Ngọc: Đừng hỏi, chờ thông báo.
Highlight: Không phải đến nhà Hạ chó đấy chứ?
Kỳ Ngọc: Không.
Lý Quỳ Nhất không hiểu, kỳ lạ thật, sao sinh nhật Kỳ Ngọc lại muốn đến nhà Hạ Du Nguyên ăn? Hơn nữa, chẳng phải người nhà nhà cậu ấy nấu ăn rất dở sao, chẳng lẽ mọi người đến nhà cậu ấy ăn McDonald’s?
Highlight: @”Khuôn” anh đây rất đẹp, gọi Hạ chó, gọi Hạ chó.
Không ai trả lời.
Highlight: @”Khuôn” anh đây rất đẹp, tao biết mày đang nhìn trộm màn hình! Trước mặt tao mà mày còn giả vờ trầm tính à?
Highlight: @ “Khuôn” anh đây rất đẹp, đâu rồi? Đồ chó mày không phải đang học đấy chứ?
Hạ Du Nguyên vừa tắm xong, bây giờ mới bước ra từ phòng tắm, trên đầu vẫn còn nhỏ nước, tay đang cầm khăn lau qua đầu. Thấy điện thoại nháy liên tục, cậu mở ra xem thì thấy mình bị tag loạn lên.
Cậu lướt xem thử.
“Thương Nhĩ đã mời Lý Quỳ và Chu Tiểu Ngu vào nhóm chat.”
À, Hạ Du Nguyên nhướn mày, người đã thầm thích cậu ba năm cũng sẽ tham gia sao.
Nhưng tại sao Kỳ Ngọc lại mời cô? Kỳ Ngọc và cô có thân lắm không? Phải biết rằng ngoài hai người Lý Quỳ Nhất và Chu Phương Hoa ra, những người còn lại đều là bạn học cũ của họ.
Hạ Du Nguyên tùy ý vắt khăn lên vai, ấn khoé môi, sau đó gửi tin nhắn vào nhóm chỉ có Kỳ Ngọc, Trương Sấm và cậu.
Hạ Du Nguyên: @Thương Nhĩ, sao mày lại mời cậu ấy?
Kỳ Ngọc: Ai?
Hạ Du Nguyên: Cậu ấy!
Kỳ Ngọc:?
Trương Sấm: Anh giai à, cái tên đó làm anh bỏng miệng hả?
“…”
Hạ Du Nguyên tắt điện thoại, không muốn quan tâm đến người khác nữa.
Nhưng màn hình điện thoại liên tục nhấp nháy báo tin nhắn mới, cậu không nén được sự tò mò, thế là lại nhấn vào xem.
Kỳ Ngọc: Lý Quỳ Nhất à?
Trương Sấm: To gan! Cái tên đó cũng cho mày gọi sao? Xin hãy gọi cậu ấy là You-Know-Who!
Kỳ Ngọc: …
Hạ Du Nguyên bỏ qua lời của Trương Sấm, chen thẳng vào: “Những người khác đều là bạn học cấp hai, mày mời cậu ấy là không hợp đâu.”
Một lúc lâu sau mà Kỳ Ngọc vẫn không trả lời.
Hạ Du Nguyên: @Thương Nhĩ, @Thương Nhĩ, @Thương Nhĩ.
Lại qua một lúc sau, cuối cùng Kỳ Ngọc mới trả lời: “Vừa rồi Lý Quỳ Nhất tìm tao.”
“…”
Hạ Du Nguyên: Cậu ấy tìm mày làm gì?
Kỳ Ngọc: Cậu ấy nói tối mai muốn mời tao ăn.
“…”
Hạ Du Nguyên: Tại sao lại mời mày ăn tối?
Ngón tay Kỳ Ngọc dừng lại trên màn hình, từ từ gõ ra ba từ: “Tao không biết.”
Hạ Du Nguyên kéo chiếc khăn trắng lên mặt, như người chết.
Phòng thi và vị trí ngồi của kỳ thi giữa kỳ được xếp theo kết quả kỳ thi tháng trước, cho nên Lý Quỳ Nhất vẫn ngồi ở vị trí số 1 của phòng thi số 1.
Vì đây là kỳ thi liên trường, nên giữa các trường khó tránh khỏi cạnh tranh. Lý Quỳ Nhất biết, với thành tích đứng đầu thành phố trong kỳ thi vào cấp 3, điểm số của cô lần này sẽ được chú ý rất nhiều, vì vậy cô cũng rất tập trung.
Ngày đầu tiên, môn thi đầu tiên là Ngữ Văn.
Phải nói rằng, thi liên trường đúng là thi liên trường, đề thi rất chất lượng, độ khó vừa phải và có tính phân loại. Lý Quỳ Nhất làm bài rất vui vẻ, đặc biệt là phần viết văn. Khi làm các câu hỏi cơ bản và đọc hiểu ở phần đầu, cô đã tưởng tượng trong đầu cách viết bài văn rồi, viết cũng rất trôi chảy. Cô cảm thấy bài văn của mình chắc chắn sẽ không bị điểm thấp.
Lúc nghỉ trưa, Lý Quỳ Nhất vui vẻ đến quán tạp hóa định mua một hộp sữa chua. Khi vui hay khi buồn thì cô đều thích ăn kem, nhưng cô lại sợ ăn kem sẽ làm đau bụng và ảnh hưởng đến thi cử, nên chỉ có thể thỏa mãn cơn thèm bằng sữa chua.
Lý Quỳ Nhất chọn một hộp sữa chua lớn có thêm quả hạch và ngũ cốc.
Cô ôm sữa chua, cẩn thận kéo khóa ví tiền ra, sau đó lấy tiền. Nào ngờ, tay cô trượt một cái, một đồng xu lẻ rơi ra từ ví rồi lăn xa.
Lý Quỳ Nhất chạy đuổi theo, khi cúi xuống để nhặt đồng xu, một bàn tay với những khớp xương rõ ràng bất ngờ xuất hiện trước mắt, sau đó nhanh nhẹn lấy đồng xu của cô.
Cô ngạc nhiên ngẩng đầu lên.
Nam sinh nhìn cô, đôi đồng tử đen láy hơi mang theo chút lạnh lùng. Cậu đứng thẳng người, nhưng không trả lại đồng xu cho cô, mà chỉ nắm chặt trong tay rồi đi thẳng về phía kệ hàng ở góc.
“Hạ Du Nguyên.” Lý Quỳ Nhất theo sau, đưa tay ra: “Trả lại cho mình.”
Cậu không nhìn cô, chỉ chăm chú vào dãy đồ uống trước mặt.
“Trả lại cho mình đi.” Cô cảm thấy khó hiểu.
Cậu vẫn đứng im.
Lý Quỳ Nhất không biết Hạ Du Nguyên lại bị bệnh gì, cô không muốn dây dưa thêm nên trực tiếp nắm lấy tay phải cậu, định mở từng ngón tay đang nắm chặt ra.
Có vẻ cậu muốn đọ sức với cô, nắm càng chặt hơn.
Trong góc nhỏ, cô đứng trước mặt cậu, không gian đột nhiên trở nên chật hẹp, còn cậu thì lặng lẽ cụp mắt nhìn xuống. Thấy cô cúi đầu làm việc vô ích thì trong lòng không khỏi cười khẩy. Nhưng đường nét từ sống mũi đến chiếc cằm thanh thoát của cô lại rõ ràng, quyến rũ; những ngón tay mảnh mai, trắng nõn của cô đặt lên tay cậu, đầu ngón tay đỏ lên vì lực. Cuối cùng vẫn là trong khoảnh khắc bất chợt mà gợi lên những ngọn sóng dâng trào.
Trái tim cậu đập loạn xạ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.