Chương 30: “Vật chất cứng nhất trong tự nhiên là…”
Mai Tử Đao
01/09/2024
Edit: Bồng Bềnh
Lý Quỳ Nhất phát hiện, Hạ Du Nguyên là người không biết đi đứng đàng hoàng.
Hai người luôn cách nhau một mét, nhưng lúc thì cậu đi lảng vảng trước mặt cô, lúc thì lại lẽo đẽo theo sau. Có khi cậu đi dọc theo mép đường; có khi cậu lại bước theo các khe gạch trên vỉa hè. Có khi cậu vừa đi vừa nói chuyện với cô, hai tay bắt chéo sau đầu rồi bước lùi. Sau đó, cậu nhặt được một cây gậy dài trong dải cây xanh ven đường, bắt đầu hào hứng phấn kích, cầm trong tay vung vẩy vài cái rồi đặt lên cổ cô.
Lý Quỳ Nhất: “…”
Cô có thể giả vờ không quen cậu không? Dù trên đường chẳng còn mấy người, nhưng cô vẫn thấy xấu hổ lắm.
Hạ Du Nguyên lại thản nhiên cười ra tiếng, đôi mắt cong cong như lấp lánh ánh sao.
Khi rẽ vào con đường hoa viên dẫn vào khu chung cư nhà mình, Lý Quỳ Nhất mới thở phào nhẹ nhõm, cô chỉ vào một tòa nhà phía trước rồi nói: “Nhà mình ở đó, đi thêm vài bước nữa là tới rồi. Cậu không cần đưa mình nữa, về sớm đi nhé.”
Hạ Du Nguyên đặt cây gậy gỗ mình nhặt được lên vai, tay còn lại cầm lon Coca, trông cậu hệt như một thiếu niên hiệp khách giang hồ vác một thanh kiếm tốt, cầm một bầu rượu ngon. Cậu nhìn theo hướng cô chỉ, mắt hơi nheo lại, sau đó đột nhiên quay đầu rồi nhướng mày nói: “Cậu lừa mình.”
Lý Quỳ Nhất cũng khẽ nhíu mày: “Mình lừa cậu làm gì?”
Còn không thừa nhận. Hạ Du Nguyên nhìn Lý Quỳ Nhất chằm chằm, trong lòng lặng lẽ phát lên ca khúc nhạc nền của “Thám tử lừng danh Conan”, nói: “Lần đó cậu đi xe buýt về nhà, mình nhớ cậu xuống xe ở đoạn đường Kiến Thiết Đông, chỗ đó cách đây ít nhất hai trạm. Sao, cậu chuyển nhà rồi à?”
Lý Quỳ Nhất: “…”
“Mình thích đi xe buýt nên đi thêm hai trạm nữa, không được sao?”
Dứa mặt xụ, cậu mà còn giải thích như vậy thì mình sẽ tiếp tục nghi ngờ rằng cậu thích mình đấy. Ai lại thích đi xe buýt chứ, vừa lắc lư vừa chật chội, chẳng lẽ vì nhìn thấy mình cũng trên xe nên cậu mới đi thêm hai trạm? Vậy cũng có thể hiểu được, ai mà chẳng muốn ở bên người mình thích lâu thêm một chút chứ?
Hạ Du Nguyên càng nghĩ càng thấy đúng, hơn nữa hôm đó trên xe buýt cậu còn cứu cô một phen, sau đó cô nhìn cậu đầy dịu dàng thắm thiết rồi còn nói “cảm ơn” hai lần. Thế chẳng phải là đã bị cậu làm rung động rồi sao?
Ôi, cô cứng miệng chết đi được.
Khóe miệng Hạ Du Nguyên nhếch lên độ cung nhỏ, cậu lơ đãng liếc cô: “Được rồi, cậu muốn ngồi mấy trạm thì ngồi, mình sẽ đợi cậu vào cổng chung cư rồi mới về.”
Lý Quỳ Nhất không hiểu sao tự nhiên Hạ Du Nguyên lại vui như vậy, cô nhìn cậu rồi nói vài lời khách sáo: “Được, cảm ơn cậu vì hôm nay đã đưa mình về, cậu về nhà cẩn thận nhé.”
Hạ Du Nguyên đắc ý gật đầu.
Cậu nhìn Lý Quỳ Nhất quay lưng rời đi, chiếc khóa kéo hình con nhện trên cặp cô lắc lư qua lại, cậu không kìm được mà giơ “kiếm” lên chọc chọc nó.
“Làm gì đấy?” Lý Quỳ Nhất cảm nhận được hành động nhỏ sau lưng, quay đầu lại.
Hạ Du Nguyên lập tức thu “kiếm” lại, nghiêm túc nói: “Có chuyện gì à?”
“Hừ.” Lý Quỳ Nhất lườm cậu rồi quay lưng đi tiếp, không thèm quay đầu lại nữa, đuôi tóc đuôi ngựa của cô cũng lắc lư theo bước chân.
Mãi cho đến khi bóng Lý Quỳ Nhất biến mất sau cánh cổng lớn khu chung cư, Hạ Du Nguyên mới cúi đầu cười rồi quay lưng lại, huýt sáo vui vẻ trong màn đêm mờ mịt. Đột nhiên có bé mèo hoang đen không biết từ đâu chui ra, nó ngước đôi mắt sáng long lanh nhìn cậu vài giây rồi lại thản nhiên bước đi.
Lý Quỳ Nhất về đến nhà, việc đầu tiên là lấy điện thoại ra để “khởi binh hỏi tội” Phương Tri Hiểu, đại ý là trách cô nàng dám giúp Hà Du Nguyên, hành động đó đúng là phản bội cô. Sau đó Lý Quỳ Nhất vào Tieba trường Liễu Nguyên số 1, tìm bài viết hot về Hà Du Nguyên, định xóa bình luận “không đẹp” của mình… Dù sao cậu cũng đã xin lỗi cô rồi, cô không phải là người nhỏ mọn như thế.
Nào ngờ, dưới bình luận đó đã có rất nhiều lời mắng chửi cô.
Dâu Tây Phi Phi: Đây mà bảo là không đẹp? Mù thì đi chữa đi.
Thích Ăn Thịt: Đồng ý với bạn trên.
Cực Yêu Killua: Cạn lời, một tài khoản chỉ có một ngày tuổi, tức tối chỉ trích cái vẹo gì ở đây? Cất lòng đố kỵ của mình vào đi, thay vì bị chửi thì chi bằng nuôi tài khoản đi.
Không Có Não Nhưng Rất Vui: Bạn đẹp lắm à? Đăng ảnh cho mọi người xét xử thử xem, để xem bạn là yêu ma quỷ quái phương nào.
...
Đột nhiên Lý Quỳ Nhất cảm thấy, mình đúng là người nhỏ mọn!
Hừ, không xóa nữa.
Cô tức giận tắt điện thoại rồi khoá lại trong ngăn kéo, nhắm mắt làm ngơ. Sau đó cô tờ đề hóa học chưa làm xong trong giờ tự học ở trong cặp ra, bắt đầu làm bài.
Có một câu hỏi viết: “Kim cương là vật chất cứng nhất trong tự nhiên, là khoáng chất duy nhất có độ cứng Mohs cấp 10…”
Lý Quỳ Nhất chăm chú nhìn vào câu hỏi đó vài giây, sau đó bỗng nhiên cầm bút mực đen lên rồi tô đen chữ “kim cương” trong câu hỏi, cuối cùng viết thêm vài chữ lên trên… Cô biết những người chửi cô không liên quan gì đến Hạ Du Nguyên, nhưng cô vẫn muốn trút giận lên cậu.
Viết xong mấy chữ đó, lòng Lý Quỳ Nhất thoải mái hơn chút, sau đó cô mới bình tĩnh tiếp tục làm bài.
Ngày hôm sau, Lưu Tâm Chiếu thông báo với lớp về việc tuyển chọn học sinh thi đấu, thông báo giống hệt như tin tức mà Kỳ Ngọc đã mang đến trước đó. Những học sinh thi đấu lần này sẽ được xếp thành một lớp riêng, chủ yếu ôn luyện cho các cuộc thi học thuật. Lưu Tâm Chiếu khuyên mọi người nên cân nhắc kỹ, nhất định phải bàn bạc với bố mẹ, các học sinh có ý định tham gia có thể đến văn phòng nhận tìm cô để đơn đăng ký.
Sau khi tan học, Kỳ Ngọc lấy bút chọc Lý Quỳ Nhất: “Cậu thật sự không tham gia à?”
Lý Quỳ Nhất quay lại, tay đặt lên bàn của cậu ta, không trực tiếp trả lời mà hỏi lại: “Cậu có muốn vào trường Đại học nào không?”
Có, tất nhiên là có. Từ nhỏ đến lớn, bố mẹ của Kỳ Ngọc luôn nhắc đến tên các trường như Thanh Hoa, Bắc Kinh. Vì vậy từ khi còn rất bé, cậu ta đã biết hai trường đại học hàng đầu trong nước đó là mục tiêu học tập của mình.
Nhưng, Kỳ Ngọc xấu hổ không dám nói ra.
Ước mơ như này, không biết vì sao lại luôn khiến người ta ngại ngùng khi nói.
Kỳ Ngọc tránh ánh mắt của cô, lúng túng nói: “Mình, mình chưa nghĩ xa như vậy, dù sao chúng ta còn gần ba năm nữa mới thi đại học mà, bây giờ nghĩ đến chuyện này có phải là hơi sớm không?”
“Thật sao?” Lý Quỳ Nhất hơi ngạc nhiên: “Mình tưởng ai cũng đã nghĩ đến rồi.”
“Vậy, cậu muốn vào…?” Kỳ Ngọc thăm dò hỏi.
“… Vậy thì Đại học Bắc Kinh đi.” Lý Quỳ Nhất nghiêm túc suy ngẫm nghĩ.
Kỳ Ngọc cười: “Sao lại nói ‘vậy thì Đại học Bắc Kinh đi’, giống như việc chọn Đại học Bắc Kinh là một việc khó khăn lắm ấy.”
Thật ra Kỳ Ngọc lại mong Lý Quỳ Nhất cảm thấy việc chọn Đại học Bắc Kinh là một việc khó khăn, vì nếu cô quá kiên định, vậy sẽ khiến cậu ta trông như người rất nhút nhát, không có mục tiêu.
“Không phải vậy đâu.” Lý Quỳ Nhất vội vàng xua tay: “Thật ra mình khá thích Đại học Phúc Đán, nhưng… Nếu Đại học Bắc Kinh chịu nhận mình, mình nhất định sẽ chọn Bắc Kinh, cậu hiểu ý mình chứ.”
“Hả?” Kỳ Ngọc ngạc nhiên nhướn mày, cậu ta tưởng cô đang phân vân giữa Thanh Hoa và Bắc Kinh, nào ngờ cô lại đắn đo giữa Phúc Đán và Bắc Kinh: “Sao cậu lại thích Phúc Đán?”
Lý Quỳ Nhất nói: “Thật ra mình cũng không biết nhiều về trường đó, nhưng trước đây mình đọc được một quyển tạp chí, trong đó có một trang giới thiệu về Đại học Phúc Đán, có một câu nói rằng… ‘Linh hồn tự do mà vô dụng’, mình rất thích nên tự nhiên thích Phúc Đán luôn.”
Linh hồn tự do mà vô dụng… Nghe giống như lời của những người trẻ đam mê nghệ thuật… Câu nói như thế, Kỳ Ngọc cũng thấy ngại ngùng khi nói ra, vì làm một người trẻ đam mê nghệ thuật thì có khả năng cao sẽ bị chế giễu, lập dị, làm màu.
Vì vậy, Kỳ Ngọc cẩn thận ở trong một vòng tròn lý trí, không làm bất cứ điều gì quá nhiệt tình, cũng không tiết lộ tâm tư của mình với ai.
Cậu ta vốn nghĩ rằng Lý Quỳ Nhất cũng giống như mình.
Có lẽ là do ấn tượng ban đầu của mình nên cậu ta luôn cảm thấy trong khuôn suy nghĩ của Lý Quỳ Nhất, lý trí phải chiếm ưu thế, cô không nên vì một câu nói mà bị lay động rồi từ đó thích một trường đại học. Cô nên giống như cậu, cẩn thận và tỉ mỉ cân bằng giữa sở thích và tương lai của bản thân, chọn một ngành học không xảy ra bất trắc, sau đó cố gắng vào những trường đại học hàng đầu trong ngành đó.
Đó mới là điều bình thường, đúng không?
Ồ, không đúng, cô nói chỉ cần có cơ hội, cô vẫn sẽ chọn Đại học Bắc Kinh.
Cuối cùng thì cô vẫn là người giống như cậu ta.
Kỳ Ngọc thở phào nhẹ nhõm.
“Vậy, trường đại học lý tưởng và việc tham gia hay không tham gia cuộc thi có liên quan mật thiết gì sao?”
“Vì trường Đại học lý tưởng của mình là Đại học Bắc Kinh, nên nếu mình tham gia cuộc thi, vậy mục tiêu cuối cùng của mình là được tuyển thẳng vào Đại học Bắc Kinh. Nhưng cậu cũng biết đấy, để được tuyển thẳng vào Thanh Hoa hay Bắc Kinh thì cần phải được chọn vào đội tuyển quốc gia, mà điểm toán và vật lý của mình không đủ để lọt vào top 50 toàn quốc, chưa kể hóa học, sinh học, tin học nữa. Vì vậy việc được tuyển thẳng vào Bắc Kinh qua các cuộc thi đối với mình mà nói thì gần như không thể. Nếu lấy lui làm tiến, mình muốn thông qua cuộc thi để đạt một số giải thưởng, rồi tham gia kỳ tuyển sinh riêng của Đại học Bắc Kinh, được giảm điểm khi xét tuyển… Điều đó có nghĩa là mình phải vừa thi đấu, vừa thi đại học. Nhưng rõ ràng, lớp học thi đấu mà trường mở sẽ không đáp ứng được nhu cầu này của mình, mình thà tập trung thi đại học cho đơn giản. Tóm lại, lớp học thi đấu hầu như không giúp mình vào Đại học Bắc Kinh được nên mình không tham gia.”
Mỗi lần Lý Quỳ Nhất phân tích, tốc độ nói của cô lại nhanh hơn. Kỳ Ngọc nghe cô nói một mạch xong thì cũng phải loát một lúc mới hoàn toàn hiểu cô đang nói gì.
Cậu ta cảm thấy Lý Quỳ Nhất phân tích lý trí như vậy mới là Lý Quỳ Nhất lý tưởng trong lòng cậu ta.
Nhưng Kỳ Ngọc lại lập tức rơi vào lo lắng, vì tình huống của Lý Quỳ Nhất và cậu ta quá giống nhau, những cân nhắc của cô cũng nên trở thành những cân nhắc của cậu ta.
Kỳ Ngọc cười khổ: “Thật ra… Nếu có thể được tuyển thẳng vào những trường khác cũng tốt mà, như Đại học Giao thông Vận tải, Đại học Vũ Hán chẳng hạn, chắc không đến nỗi không được gì cả.”
“Đó là lý do tại sao mình hỏi cậu về trường đại học lý tưởng.” Lý Quỳ Nhất cười gian: “Đến đây thì vấn đề của mình mới hoàn thành… Nếu cậu có thể chấp nhận vào các trường đại học khác, tham gia thi đấu tất nhiên là một lựa chọn không tồi.”
Ngụ ý của cô là, cô chỉ muốn vào Đại học Bắc Kinh.
Kỳ Ngọc đứng hình hoàn toàn.
Người này, thật sự quá sắc bén.
Nhưng việc Lý Quỳ Nhất không tham gia lớp thi đấu vẫn thu hút sự chú ý của Trần Quốc Minh. Ông gọi cô ra ngoài lớp học, đặc biệt nói chuyện với cô một lần.
Vì vậy, Lý Quỳ Nhất lại lặp lại những gì đã nói với Kỳ Ngọc.
Trần Quốc Minh làm chủ nhiệm khối nhiều năm, luôn nói một là một, nhưng đây là lần đầu tiên thầy cảm thấy mình bị một học sinh thuyết phục.
Nghĩ kỹ lại thì cũng có chuyện như vậy, người ta kiên định nói muốn vào Bắc Kinh, bạn không thể ngăn cản người ta được. Mà số lượng học sinh được chọn vào đội tuyển quốc gia thì chỉ có vài chục, muốn vào thực sự cần thiên phú xuất sắc.
Nhưng Lý Quỳ Nhất không tham gia thi đấu thì thầy lại cảm thấy trường thiệt thòi lớn.
Trần Quốc Minh “hừm” một tiếng, cảm thấy đau đầu, vẫy tay nói: “Em về lớp đi, chuyện thi đấu để thầy xem xét lại.”
Lý Quỳ Nhất quay lại lớp, còn chưa kịp ngồi xuống thì Chu Phương Hoa đã nói: “Cán bộ môn hóa đột nhiên muốn thu bài kiểm tra, mình thấy bài của cậu để trên bàn nên giúp cậu nộp rồi.”
“Ồ, được, cảm ơn cậu.” Lý Quỳ Nhất không nhận ra có điều gì bất thường.
Đến khi Lý Quỳ Nhất đến văn phòng lấy sổ nhật ký tuần, giáo viên hóa học gọi cô lại, cô mới chợt nhớ ra mình đã làm gì trên bài kiểm tra hóa học.
Giáo viên dạy hóa đeo kính lão, chỉ vào chỗ bị tô đen và viết lại trên bài kiểm tra, chậm rãi đọc: “Xương chân trước của chó là chất cứng nhất trong tự nhiên, là khoáng chất duy nhất có độ cứng Mohs cấp 10…”
Thầy nâng kính, ngẩng đầu lên: “Nghĩa là gì đây?”
Lý Quỳ Nhất liếm môi, đầu óc xoay chuyển nhanh chóng, chuẩn bị bịa ra một lời nói dối nho nhỏ để che đậy. Nào ngờ còn chưa kịp nghĩ ra lý do thì một thầy giáo khác đã hùng hùng hổ hổ bước vào văn phòng, phía sau là Hạ Du Nguyên.
“Đến đây đến đây, cậu nói cho tôi nghe, cái gì gọi là ‘miệng của mặt dứa mặt xụ là chất cứng nhất trong tự nhiên’? Còn nữa, tôi phát bài kiểm tra để các anh các chị làm bài, không phải để cậu dùng làm giấy nháp vẽ bậy, cậu xem cậu vẽ cái gì đây!”
Lý Quỳ Nhất sững người.
Mặt xụ… Cái gì cơ?
Thầy giáo dạy hóa hơi già của lớp A1 hiển nhiên cũng nhận ra, hai thầy giáo đang dạy dỗ học sinh vì cùng một chuyện. Thế nên thầy cầm bài kiểm tra của Lý Quỳ Nhất bước đến bàn của thầy giáo dạy hóa lớp A12, nói: “Ồ, trùng hợp quá nhỉ?”
Thầy giáo hóa lớp A12 ngạc nhiên: “Lớp A1 toàn là học sinh giỏi, sao cũng có người làm chuyện này!”
Hạ Du Nguyên cũng liếc nhìn bài kiểm tra đó, khóe mắt giật giật.
Hai học sinh phạm lỗi giống như con chim cút, cúi đầu không dám động đậy, nhưng lại không khỏi nghi hoặc nhìn đối phương một cái.
“Dứa mặt xụ, không phải là mình chứ?”
“Cậu nói chó, không phải là mình chứ?”
********
Lời của tác giả:
“Kim cương là chất cứng nhất trong tự nhiên, là khoáng chất duy nhất có độ cứng Mohs cấp 10” nguồn từ mô tả về kim cương trên mạng.
Lý Quỳ Nhất phát hiện, Hạ Du Nguyên là người không biết đi đứng đàng hoàng.
Hai người luôn cách nhau một mét, nhưng lúc thì cậu đi lảng vảng trước mặt cô, lúc thì lại lẽo đẽo theo sau. Có khi cậu đi dọc theo mép đường; có khi cậu lại bước theo các khe gạch trên vỉa hè. Có khi cậu vừa đi vừa nói chuyện với cô, hai tay bắt chéo sau đầu rồi bước lùi. Sau đó, cậu nhặt được một cây gậy dài trong dải cây xanh ven đường, bắt đầu hào hứng phấn kích, cầm trong tay vung vẩy vài cái rồi đặt lên cổ cô.
Lý Quỳ Nhất: “…”
Cô có thể giả vờ không quen cậu không? Dù trên đường chẳng còn mấy người, nhưng cô vẫn thấy xấu hổ lắm.
Hạ Du Nguyên lại thản nhiên cười ra tiếng, đôi mắt cong cong như lấp lánh ánh sao.
Khi rẽ vào con đường hoa viên dẫn vào khu chung cư nhà mình, Lý Quỳ Nhất mới thở phào nhẹ nhõm, cô chỉ vào một tòa nhà phía trước rồi nói: “Nhà mình ở đó, đi thêm vài bước nữa là tới rồi. Cậu không cần đưa mình nữa, về sớm đi nhé.”
Hạ Du Nguyên đặt cây gậy gỗ mình nhặt được lên vai, tay còn lại cầm lon Coca, trông cậu hệt như một thiếu niên hiệp khách giang hồ vác một thanh kiếm tốt, cầm một bầu rượu ngon. Cậu nhìn theo hướng cô chỉ, mắt hơi nheo lại, sau đó đột nhiên quay đầu rồi nhướng mày nói: “Cậu lừa mình.”
Lý Quỳ Nhất cũng khẽ nhíu mày: “Mình lừa cậu làm gì?”
Còn không thừa nhận. Hạ Du Nguyên nhìn Lý Quỳ Nhất chằm chằm, trong lòng lặng lẽ phát lên ca khúc nhạc nền của “Thám tử lừng danh Conan”, nói: “Lần đó cậu đi xe buýt về nhà, mình nhớ cậu xuống xe ở đoạn đường Kiến Thiết Đông, chỗ đó cách đây ít nhất hai trạm. Sao, cậu chuyển nhà rồi à?”
Lý Quỳ Nhất: “…”
“Mình thích đi xe buýt nên đi thêm hai trạm nữa, không được sao?”
Dứa mặt xụ, cậu mà còn giải thích như vậy thì mình sẽ tiếp tục nghi ngờ rằng cậu thích mình đấy. Ai lại thích đi xe buýt chứ, vừa lắc lư vừa chật chội, chẳng lẽ vì nhìn thấy mình cũng trên xe nên cậu mới đi thêm hai trạm? Vậy cũng có thể hiểu được, ai mà chẳng muốn ở bên người mình thích lâu thêm một chút chứ?
Hạ Du Nguyên càng nghĩ càng thấy đúng, hơn nữa hôm đó trên xe buýt cậu còn cứu cô một phen, sau đó cô nhìn cậu đầy dịu dàng thắm thiết rồi còn nói “cảm ơn” hai lần. Thế chẳng phải là đã bị cậu làm rung động rồi sao?
Ôi, cô cứng miệng chết đi được.
Khóe miệng Hạ Du Nguyên nhếch lên độ cung nhỏ, cậu lơ đãng liếc cô: “Được rồi, cậu muốn ngồi mấy trạm thì ngồi, mình sẽ đợi cậu vào cổng chung cư rồi mới về.”
Lý Quỳ Nhất không hiểu sao tự nhiên Hạ Du Nguyên lại vui như vậy, cô nhìn cậu rồi nói vài lời khách sáo: “Được, cảm ơn cậu vì hôm nay đã đưa mình về, cậu về nhà cẩn thận nhé.”
Hạ Du Nguyên đắc ý gật đầu.
Cậu nhìn Lý Quỳ Nhất quay lưng rời đi, chiếc khóa kéo hình con nhện trên cặp cô lắc lư qua lại, cậu không kìm được mà giơ “kiếm” lên chọc chọc nó.
“Làm gì đấy?” Lý Quỳ Nhất cảm nhận được hành động nhỏ sau lưng, quay đầu lại.
Hạ Du Nguyên lập tức thu “kiếm” lại, nghiêm túc nói: “Có chuyện gì à?”
“Hừ.” Lý Quỳ Nhất lườm cậu rồi quay lưng đi tiếp, không thèm quay đầu lại nữa, đuôi tóc đuôi ngựa của cô cũng lắc lư theo bước chân.
Mãi cho đến khi bóng Lý Quỳ Nhất biến mất sau cánh cổng lớn khu chung cư, Hạ Du Nguyên mới cúi đầu cười rồi quay lưng lại, huýt sáo vui vẻ trong màn đêm mờ mịt. Đột nhiên có bé mèo hoang đen không biết từ đâu chui ra, nó ngước đôi mắt sáng long lanh nhìn cậu vài giây rồi lại thản nhiên bước đi.
Lý Quỳ Nhất về đến nhà, việc đầu tiên là lấy điện thoại ra để “khởi binh hỏi tội” Phương Tri Hiểu, đại ý là trách cô nàng dám giúp Hà Du Nguyên, hành động đó đúng là phản bội cô. Sau đó Lý Quỳ Nhất vào Tieba trường Liễu Nguyên số 1, tìm bài viết hot về Hà Du Nguyên, định xóa bình luận “không đẹp” của mình… Dù sao cậu cũng đã xin lỗi cô rồi, cô không phải là người nhỏ mọn như thế.
Nào ngờ, dưới bình luận đó đã có rất nhiều lời mắng chửi cô.
Dâu Tây Phi Phi: Đây mà bảo là không đẹp? Mù thì đi chữa đi.
Thích Ăn Thịt: Đồng ý với bạn trên.
Cực Yêu Killua: Cạn lời, một tài khoản chỉ có một ngày tuổi, tức tối chỉ trích cái vẹo gì ở đây? Cất lòng đố kỵ của mình vào đi, thay vì bị chửi thì chi bằng nuôi tài khoản đi.
Không Có Não Nhưng Rất Vui: Bạn đẹp lắm à? Đăng ảnh cho mọi người xét xử thử xem, để xem bạn là yêu ma quỷ quái phương nào.
...
Đột nhiên Lý Quỳ Nhất cảm thấy, mình đúng là người nhỏ mọn!
Hừ, không xóa nữa.
Cô tức giận tắt điện thoại rồi khoá lại trong ngăn kéo, nhắm mắt làm ngơ. Sau đó cô tờ đề hóa học chưa làm xong trong giờ tự học ở trong cặp ra, bắt đầu làm bài.
Có một câu hỏi viết: “Kim cương là vật chất cứng nhất trong tự nhiên, là khoáng chất duy nhất có độ cứng Mohs cấp 10…”
Lý Quỳ Nhất chăm chú nhìn vào câu hỏi đó vài giây, sau đó bỗng nhiên cầm bút mực đen lên rồi tô đen chữ “kim cương” trong câu hỏi, cuối cùng viết thêm vài chữ lên trên… Cô biết những người chửi cô không liên quan gì đến Hạ Du Nguyên, nhưng cô vẫn muốn trút giận lên cậu.
Viết xong mấy chữ đó, lòng Lý Quỳ Nhất thoải mái hơn chút, sau đó cô mới bình tĩnh tiếp tục làm bài.
Ngày hôm sau, Lưu Tâm Chiếu thông báo với lớp về việc tuyển chọn học sinh thi đấu, thông báo giống hệt như tin tức mà Kỳ Ngọc đã mang đến trước đó. Những học sinh thi đấu lần này sẽ được xếp thành một lớp riêng, chủ yếu ôn luyện cho các cuộc thi học thuật. Lưu Tâm Chiếu khuyên mọi người nên cân nhắc kỹ, nhất định phải bàn bạc với bố mẹ, các học sinh có ý định tham gia có thể đến văn phòng nhận tìm cô để đơn đăng ký.
Sau khi tan học, Kỳ Ngọc lấy bút chọc Lý Quỳ Nhất: “Cậu thật sự không tham gia à?”
Lý Quỳ Nhất quay lại, tay đặt lên bàn của cậu ta, không trực tiếp trả lời mà hỏi lại: “Cậu có muốn vào trường Đại học nào không?”
Có, tất nhiên là có. Từ nhỏ đến lớn, bố mẹ của Kỳ Ngọc luôn nhắc đến tên các trường như Thanh Hoa, Bắc Kinh. Vì vậy từ khi còn rất bé, cậu ta đã biết hai trường đại học hàng đầu trong nước đó là mục tiêu học tập của mình.
Nhưng, Kỳ Ngọc xấu hổ không dám nói ra.
Ước mơ như này, không biết vì sao lại luôn khiến người ta ngại ngùng khi nói.
Kỳ Ngọc tránh ánh mắt của cô, lúng túng nói: “Mình, mình chưa nghĩ xa như vậy, dù sao chúng ta còn gần ba năm nữa mới thi đại học mà, bây giờ nghĩ đến chuyện này có phải là hơi sớm không?”
“Thật sao?” Lý Quỳ Nhất hơi ngạc nhiên: “Mình tưởng ai cũng đã nghĩ đến rồi.”
“Vậy, cậu muốn vào…?” Kỳ Ngọc thăm dò hỏi.
“… Vậy thì Đại học Bắc Kinh đi.” Lý Quỳ Nhất nghiêm túc suy ngẫm nghĩ.
Kỳ Ngọc cười: “Sao lại nói ‘vậy thì Đại học Bắc Kinh đi’, giống như việc chọn Đại học Bắc Kinh là một việc khó khăn lắm ấy.”
Thật ra Kỳ Ngọc lại mong Lý Quỳ Nhất cảm thấy việc chọn Đại học Bắc Kinh là một việc khó khăn, vì nếu cô quá kiên định, vậy sẽ khiến cậu ta trông như người rất nhút nhát, không có mục tiêu.
“Không phải vậy đâu.” Lý Quỳ Nhất vội vàng xua tay: “Thật ra mình khá thích Đại học Phúc Đán, nhưng… Nếu Đại học Bắc Kinh chịu nhận mình, mình nhất định sẽ chọn Bắc Kinh, cậu hiểu ý mình chứ.”
“Hả?” Kỳ Ngọc ngạc nhiên nhướn mày, cậu ta tưởng cô đang phân vân giữa Thanh Hoa và Bắc Kinh, nào ngờ cô lại đắn đo giữa Phúc Đán và Bắc Kinh: “Sao cậu lại thích Phúc Đán?”
Lý Quỳ Nhất nói: “Thật ra mình cũng không biết nhiều về trường đó, nhưng trước đây mình đọc được một quyển tạp chí, trong đó có một trang giới thiệu về Đại học Phúc Đán, có một câu nói rằng… ‘Linh hồn tự do mà vô dụng’, mình rất thích nên tự nhiên thích Phúc Đán luôn.”
Linh hồn tự do mà vô dụng… Nghe giống như lời của những người trẻ đam mê nghệ thuật… Câu nói như thế, Kỳ Ngọc cũng thấy ngại ngùng khi nói ra, vì làm một người trẻ đam mê nghệ thuật thì có khả năng cao sẽ bị chế giễu, lập dị, làm màu.
Vì vậy, Kỳ Ngọc cẩn thận ở trong một vòng tròn lý trí, không làm bất cứ điều gì quá nhiệt tình, cũng không tiết lộ tâm tư của mình với ai.
Cậu ta vốn nghĩ rằng Lý Quỳ Nhất cũng giống như mình.
Có lẽ là do ấn tượng ban đầu của mình nên cậu ta luôn cảm thấy trong khuôn suy nghĩ của Lý Quỳ Nhất, lý trí phải chiếm ưu thế, cô không nên vì một câu nói mà bị lay động rồi từ đó thích một trường đại học. Cô nên giống như cậu, cẩn thận và tỉ mỉ cân bằng giữa sở thích và tương lai của bản thân, chọn một ngành học không xảy ra bất trắc, sau đó cố gắng vào những trường đại học hàng đầu trong ngành đó.
Đó mới là điều bình thường, đúng không?
Ồ, không đúng, cô nói chỉ cần có cơ hội, cô vẫn sẽ chọn Đại học Bắc Kinh.
Cuối cùng thì cô vẫn là người giống như cậu ta.
Kỳ Ngọc thở phào nhẹ nhõm.
“Vậy, trường đại học lý tưởng và việc tham gia hay không tham gia cuộc thi có liên quan mật thiết gì sao?”
“Vì trường Đại học lý tưởng của mình là Đại học Bắc Kinh, nên nếu mình tham gia cuộc thi, vậy mục tiêu cuối cùng của mình là được tuyển thẳng vào Đại học Bắc Kinh. Nhưng cậu cũng biết đấy, để được tuyển thẳng vào Thanh Hoa hay Bắc Kinh thì cần phải được chọn vào đội tuyển quốc gia, mà điểm toán và vật lý của mình không đủ để lọt vào top 50 toàn quốc, chưa kể hóa học, sinh học, tin học nữa. Vì vậy việc được tuyển thẳng vào Bắc Kinh qua các cuộc thi đối với mình mà nói thì gần như không thể. Nếu lấy lui làm tiến, mình muốn thông qua cuộc thi để đạt một số giải thưởng, rồi tham gia kỳ tuyển sinh riêng của Đại học Bắc Kinh, được giảm điểm khi xét tuyển… Điều đó có nghĩa là mình phải vừa thi đấu, vừa thi đại học. Nhưng rõ ràng, lớp học thi đấu mà trường mở sẽ không đáp ứng được nhu cầu này của mình, mình thà tập trung thi đại học cho đơn giản. Tóm lại, lớp học thi đấu hầu như không giúp mình vào Đại học Bắc Kinh được nên mình không tham gia.”
Mỗi lần Lý Quỳ Nhất phân tích, tốc độ nói của cô lại nhanh hơn. Kỳ Ngọc nghe cô nói một mạch xong thì cũng phải loát một lúc mới hoàn toàn hiểu cô đang nói gì.
Cậu ta cảm thấy Lý Quỳ Nhất phân tích lý trí như vậy mới là Lý Quỳ Nhất lý tưởng trong lòng cậu ta.
Nhưng Kỳ Ngọc lại lập tức rơi vào lo lắng, vì tình huống của Lý Quỳ Nhất và cậu ta quá giống nhau, những cân nhắc của cô cũng nên trở thành những cân nhắc của cậu ta.
Kỳ Ngọc cười khổ: “Thật ra… Nếu có thể được tuyển thẳng vào những trường khác cũng tốt mà, như Đại học Giao thông Vận tải, Đại học Vũ Hán chẳng hạn, chắc không đến nỗi không được gì cả.”
“Đó là lý do tại sao mình hỏi cậu về trường đại học lý tưởng.” Lý Quỳ Nhất cười gian: “Đến đây thì vấn đề của mình mới hoàn thành… Nếu cậu có thể chấp nhận vào các trường đại học khác, tham gia thi đấu tất nhiên là một lựa chọn không tồi.”
Ngụ ý của cô là, cô chỉ muốn vào Đại học Bắc Kinh.
Kỳ Ngọc đứng hình hoàn toàn.
Người này, thật sự quá sắc bén.
Nhưng việc Lý Quỳ Nhất không tham gia lớp thi đấu vẫn thu hút sự chú ý của Trần Quốc Minh. Ông gọi cô ra ngoài lớp học, đặc biệt nói chuyện với cô một lần.
Vì vậy, Lý Quỳ Nhất lại lặp lại những gì đã nói với Kỳ Ngọc.
Trần Quốc Minh làm chủ nhiệm khối nhiều năm, luôn nói một là một, nhưng đây là lần đầu tiên thầy cảm thấy mình bị một học sinh thuyết phục.
Nghĩ kỹ lại thì cũng có chuyện như vậy, người ta kiên định nói muốn vào Bắc Kinh, bạn không thể ngăn cản người ta được. Mà số lượng học sinh được chọn vào đội tuyển quốc gia thì chỉ có vài chục, muốn vào thực sự cần thiên phú xuất sắc.
Nhưng Lý Quỳ Nhất không tham gia thi đấu thì thầy lại cảm thấy trường thiệt thòi lớn.
Trần Quốc Minh “hừm” một tiếng, cảm thấy đau đầu, vẫy tay nói: “Em về lớp đi, chuyện thi đấu để thầy xem xét lại.”
Lý Quỳ Nhất quay lại lớp, còn chưa kịp ngồi xuống thì Chu Phương Hoa đã nói: “Cán bộ môn hóa đột nhiên muốn thu bài kiểm tra, mình thấy bài của cậu để trên bàn nên giúp cậu nộp rồi.”
“Ồ, được, cảm ơn cậu.” Lý Quỳ Nhất không nhận ra có điều gì bất thường.
Đến khi Lý Quỳ Nhất đến văn phòng lấy sổ nhật ký tuần, giáo viên hóa học gọi cô lại, cô mới chợt nhớ ra mình đã làm gì trên bài kiểm tra hóa học.
Giáo viên dạy hóa đeo kính lão, chỉ vào chỗ bị tô đen và viết lại trên bài kiểm tra, chậm rãi đọc: “Xương chân trước của chó là chất cứng nhất trong tự nhiên, là khoáng chất duy nhất có độ cứng Mohs cấp 10…”
Thầy nâng kính, ngẩng đầu lên: “Nghĩa là gì đây?”
Lý Quỳ Nhất liếm môi, đầu óc xoay chuyển nhanh chóng, chuẩn bị bịa ra một lời nói dối nho nhỏ để che đậy. Nào ngờ còn chưa kịp nghĩ ra lý do thì một thầy giáo khác đã hùng hùng hổ hổ bước vào văn phòng, phía sau là Hạ Du Nguyên.
“Đến đây đến đây, cậu nói cho tôi nghe, cái gì gọi là ‘miệng của mặt dứa mặt xụ là chất cứng nhất trong tự nhiên’? Còn nữa, tôi phát bài kiểm tra để các anh các chị làm bài, không phải để cậu dùng làm giấy nháp vẽ bậy, cậu xem cậu vẽ cái gì đây!”
Lý Quỳ Nhất sững người.
Mặt xụ… Cái gì cơ?
Thầy giáo dạy hóa hơi già của lớp A1 hiển nhiên cũng nhận ra, hai thầy giáo đang dạy dỗ học sinh vì cùng một chuyện. Thế nên thầy cầm bài kiểm tra của Lý Quỳ Nhất bước đến bàn của thầy giáo dạy hóa lớp A12, nói: “Ồ, trùng hợp quá nhỉ?”
Thầy giáo hóa lớp A12 ngạc nhiên: “Lớp A1 toàn là học sinh giỏi, sao cũng có người làm chuyện này!”
Hạ Du Nguyên cũng liếc nhìn bài kiểm tra đó, khóe mắt giật giật.
Hai học sinh phạm lỗi giống như con chim cút, cúi đầu không dám động đậy, nhưng lại không khỏi nghi hoặc nhìn đối phương một cái.
“Dứa mặt xụ, không phải là mình chứ?”
“Cậu nói chó, không phải là mình chứ?”
********
Lời của tác giả:
“Kim cương là chất cứng nhất trong tự nhiên, là khoáng chất duy nhất có độ cứng Mohs cấp 10” nguồn từ mô tả về kim cương trên mạng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.