Chương 18: Chân trời bình yên
Bút Chì Màu
13/09/2013
Đúng vậy!
Alien!
Trong đầu nó lóe lên cái suy nghĩ cực kì điên rồ khi bắt gặp khuôn mặt…sưng vù của Vũ Khánh.Nhưng rồi cái cảm xúc xót xa đã lấn áp vào tâm trí nó.
Hắn khẽ nhìn Anh Nghi,khuôn mặt từ lo lắng chuyển sang nuối tiếc day dứt,cứ như là mình sắp không thể níu giữ lại một thứ gì đó vô cùng quý giá và quan trọng…..Bằng một thái độ nhẹ nhàng sâu lắng,hắn ôm lấy Anh Nghi chỉ với một cánh tay…
-Tôi sợ mất Nghi lắm,Nghi hiểu không?-Vũ Khánh âm trầm hỏi,giọng nói có phần run rẩy.
Nó không trả lời,đứng áp mặt vào lồng ngực của hắn để tìm lại sự bình yên đã vụn vỡ suốt những tháng ngày lạc mất nhau,hơi ấm quen thuộc ngày xưa ấy đã trở về,bình yên phút chốc dừng chân lại….
Không thể phủ nhận nữa!….Nó….nó yêu hắn thật rồi….
Yêu sâu sắc nữa là đằng khác….
Nó yêu tính cách ngông cuồng trẻ con của hắn,nó yêu con người hắn,nó yêu cái thứ tình cảm đặc biệt mà hắn dành cho nó nữa….Kể cả hương nước hoa nồng nàn mùi biển khơi của hắn….Một thứ hương thơm thật dễ chịu,và,nam tính nữa…
Thân quen lắm!
Gần gũi lắm….
Một dòng pha lê trong suốt như thủy tinh rưng rưng trên ánh mắt nó như muốn vỡ òa ra,Anh Nghi khẽ ngước mặt lên nhìn Vũ Khánh…
-Tại sao bạn lại thành thế này cơ chứ?Bạn….-Nó đưa tay chạm nhẹ cánh môi mềm còn vết máu của Vũ Khánh,nghèn nghẹn giọng hỏi.
-Tôi…tôi không sao hết!-Hắn khẽ lắc đầu,nắm chặt lấy bàn tay mảnh khảnh của nó,trong lòng dấy lên thứ cảm xúc không tên.
-Vậy còn Nghi?Nghi có biết làm vậy là nguy hiểm lắm không?Nghi có hiểu là tôi thương Nghi đến mức nào không?Nghi có nhận ra rằng tôi trở nên hoảng loạn khi sớm mai thức giấc nhận ra Nghi không ở cạnh??-Hắn không kiềm chế được lời nói,quát lên-Tôi ghét Nghi….Tôi ghét cái nụ cười tỏa nắng và khuôn mặt đẹp rạng ngời của Nghi!Ngay cả cái cách Nghi quan tâm người khác cũng làm tôi khó chịu!!!
Nó bỡ ngỡ nhìn Vũ Khánh,không nói được câu nào.
-Chết tiệt thật!Tại sao Nghi càng lúc lại càng xinh đẹp thế này….
Nói tới đây khóe môi hắn khẽ run run,đôi mắt cay cay vì xúc động.Có vẻ như hắn muốn rơi nước mắt…Và đến tận bây giờ hắn mới hiểu một điều mà hắn chưa bao giờ hiểu,đó là vì sao con trai chỉ yếu đuối trước người mình yêu…
Kì Dương nắm chặt tay lại,tâm trạng đau đớn pha lẫn sự ghen tị.Vì lí gì mà cậu lại trở thành kẻ thứ ba,vì sao…
Vì sao?!
Cậu đã tỉnh giấc từ lúc nãy,nhưng vẫn giả vờ như đang ngủ,tại sao lại phải thức giấc để nghe cuộc đối thoại ngọt ngào của người khác và nhận lại một nỗi đau đến xé lòng như thế này….
Hắn đứng lặng cùng với nó,bất chợt nhớ lại khoảng thời gian của 7 năm trước…
7 năm trước…
Một hòn đá ném vút đến chỗ Vũ Khánh.Và…
Cốp!!!
Một dòng máu đỏ tươi lăn dài xuống gương mặt bầu bĩnh thơ ngây.Ánh mắt to tròn và trong veo như nước hồ mùa thu mở to thật to nhìn thẳng vào khoảng không vô định ở phía trước.
Tiếng bước chân gấp gáp của vài đứa trẻ nháo nhào lên chạy loạn.
Một hình hài nhỏ bé ngã xuống đất,bàn tay búp sen đáng yêu dính đầy máu…
Một màu sắc đỏ lôi cuốn đến lạ lùng….
Ma lực quyến rũ của máu lan tỏa…
Mùi máu thật thơm….thật nồng nàn…
-Nghi!!!!!!-Vũ Khánh hét lên,bằng chút sức lực yếu ớt,nước mắt tuôn trào,vài giọt đọng lại long lanh trên khóe mắt.
và thiên thần đã đến bên đời tôi…
khi ấy…tôi nhận ra….bạn Nghi là người mà tôi muốn lấy làm vợ…
Tôi ước gì tôi có thể trở nên mạnh mẽ hơn để bảo vệ bạn ấy…
Tôi ước gì bạn ấy đừng xô tôi ra chỗ khác và lãnh một hòn đá vào trán…
Tôi rất buồn…
Và tôi muốn có sức mạnh,để che chở cho thiên thần của tôi…
***
Dòng suy nghĩ ngày nào của hắn lại bất chợt ùa về.Đây là lần thứ 2 Anh Nghi đã cứu hắn.Bảo vệ hắn,che chở hắn,dỗ dành hắn…
Không cần lí do,không một lời than vãn,và,không cần đền đáp.Đứng trước nó,hắn cảm thấy bản thân mình thật yếu đuối biết chừng nào.Vậy mà còn đòi làm chồng người ta cơ đấy,hắn tự hỏi rằng,liệu hắn có xứng đáng hay không?
Khốn kiếp thật!
Ngay cả việc bảo vệ người con gái hắn yêu mà hắn cũng không làm được.Một câu thôi,hắn có phải một thằng đàn ông hay không?!
Vũ Khánh nhíu đôi mày lại,khẽ đưa tay chạm nhẹ vào trán nó,giọng ray rức:
-Vết sẹo này,lúc đó…Nghi đau lắm phải không?
Anh Nghi cúi mặt xuống,và bằng một hành động nhẹ nhàng,nó ôm lấy hắn ta.
-Có đau gì đâu! Chỉ là vết thương xoàng thôi thì sao làm khó được tôi chứ!
Hắn nghe nó nói vậy,mỉm cười buồn.Chậm rãi,trân trọng,Vũ Khánh khẽ luồn tay vào mái tóc dài đen bồng bềnh và hôn lên tóc nó.Vết thương xoàng ư?Không phải! Trăm vạn lần không phải!Khi ở trong bệnh viện,hắn đã thấy nó cắn chặt môi,sự đau đớn hằn lên khuôn mặt trong lúc được rửa thuốc sát trùng.
Nhưng,tuyệt nhiên,nó không khóc.Không hề bật khóc dù chỉ một tiếng nhỏ….Còn lí do vì sao mà nó lại như vậy,Vũ Khánh thật sự không biết…
và thời khắc mà thiên thần che chở cho tôi khỏi hòn đá đáng nguyền rủa ấy,cũng là lúc tôi nhận ra mình đã yêu một thiên thần….
Đến tận bây giờ,Vũ Khánh chưa hề nói với Anh Nghi rằng hắn đã yêu Anh Nghi từ dạo ấy….
Còn Nghi,sỡ dĩ Nghi nói không đau,sỡ dĩ Nghi không bật khóc,là vì Nghi sợ hắn phải lo lắng….Chính nhờ hắn ta,mà nó mới sản sinh ra tính cách mạnh mẽ như thế này…
Chuông đồng hồ gõ 6 : 00
Trời đã sáng….
Mặt trời ló dạng từ lâu,gió mát tràn vào phòng mang theo hơi lạnh tinh khiết của buổi sớm mai.Cô y tá nhẹ nhàng bước vào phòng đẩy theo xe có khay đựng các vật dụng y tế cần thiết.Cô bước đến giường Anh Nghi và nhẹ nhàng ngồi xuống,tháo lớp băng trắng trên vai nó ra,và dùng nước muối sinh lý rửa vết thương cho nó,tiếp theo dùng bông băng thấm cồn 70% và lau nhẹ xung quanh vết khâu,nét mặt nó hơi nhăn lại,nhưng không một tiếng kêu than.Khá là xót! Công đoạn cuối cùng,đó là dùng Povidine 5% bôi lên,sau đó dùng băng vô trùng băng lại.
Cô y tá cũng hơi ngạc nhiên vì biết khi sát trùng thì sẽ rát và xót,nhưng thái độ của nó thì vẫn dửng dưng,thi thoảng hơi chau mày,giường bên này không gian vô cùng tĩnh lặng,không ai nói lấy một lời.Bên phía Kì Dương cũng có người chăm sóc,còn bên Vũ Khánh thì…
-Dạo này chú thấy con kì quặc lắm nha Khánh!-Papa Anh Nghi lộ ra vẻ mặt căng thẳng,nhìn vào có vẻ nghiêm trọng lắm cơ.
-Con…con hả?Kì quặc?-Hắn lớ ngớ hỏi lại,vẻ mặt ngây thơ chưa từng thấy.Trong phòng này tên kì quặc nhất phải là thằng tóc dài kia mới phải chứ!
-Ta nói con đó,lúc gần sáng,ta nghe con trò chuyện với con gái ta.Cái gì mà ” tôi ghét Nghi,tôi ghét cái nụ cười tỏa nắng và khuôn mặt dễ thương của Nghi,ngay cả cái cách Nghi quan tâm người khác cũng làm tôi khó chịu!” Vậy là sao hả???-Ông Hải túm lấy cổ áo Vũ Khánh,điệu bộ như muốn chôn sống hắn luôn.
Chậc chậc,chuyện gì sẽ xảy ra nữa đây?!
Không đợi các bạn chờ đợi lâu,papa của nó sẽ lí giải câu hỏi này ngay lập tức.
-Con là con…có sao là sao..đâu ạ!
Hắn đáp lại,khuôn mặt chưng hửng,căn bản hắn không hiểu cái quái gì đang tiếp diễn,nhưng vẫn cố làm ra vẻ lắp bắp,vì hắn không muốn làm mất lòng ba vợ tương lai.
-Còn không sao nữa hả???-Lúc này ông Hải mới bắt đầu ” núi lửa phun trào “-Con đó! Thân là con trai mà lại đi ghen tỵ sắc đẹp với bé Nghi của ta!!Con không đẹp gái nên quay sang đào bới nó hả????
Sét đánh giữa trời quang!
Bật ngửa.
Cái lí do này khiến hắn bật ngửa thiệt tình.
Tưởng cái gì ghê gớm lắm….hóa ra ông ba vợ tương lai của Vũ Khánh hiểu nhầm toàn bộ ý tứ của hắn hết trơn.Không ngờ lớn tuổi rồi mà còn nghe lén bạn trẻ nói chuyện ,chậc,làm vậy thì giang hồ coi mình ra cái gì chứ! ( Làm người ta mất ngủ mà còn trách móc ).Bản mặt te tua mốc meo từ thời tàn phai nhan sắc giờ lại càng thê thảm hơn,hắn ngồi đó nghệch mặt và bất động như pho tượng.
Sau khi thao giảng xong một tràng về đạo lí làm người cho tín đồ Vũ Khánh,ông ấy buông tay khỏi cổ áo hắn,nhẹ nhàng nói tiếp,nhưng chất giọng vẫn sặc mùi đao kiếm:
-Cấm con ghen tỵ với bé Nghi nữa đấy!!Giờ chú phải về nhà để ăn mặc chỉnh tề đến New fashion! Thiệt tình,con với nó hành ta cả đêm,con mà còn nói xấu nó thì đừng trách chú độc địa à nha!Một lát nữa con Nga mang đồ ăn vào,biết điều thì lo hộ cho bé Nghi nghe chưa?
Ông Hải sau khi truyền đạt xong điều cần nói,nhanh chóng bước về phía cửa cái.Vừa đưa tay xoay tay cầm ở cánh cửa thì….
Rầm!!!!!!
Cái thứ âm thanh khủng khiếp ấy dội lên nghe thật là nhức nhối,và tiếp theo,đó là giọng nói lanh lảnh của một bà chị vui tính.
-Nghi ơi chị đến thăm em đây!!
Chị Nga hồn nhiên bước vào,có cảm giác như bông rơi hoa nở dưới từng bước chân chị ấy,nụ cười tươi tắn rạng rỡ trên đôi môi trong khi hiện tại là có biết bao gương mặt hãi hùng khiếp đảm vì chị.
Super…super girl!!!
Quả nhiên là cao nhân!Người đã dám tông mạnh cánh cửa và trực tiếp làm cho ông chủ dính thẳng vào bức tường ngay phía sau cánh cửa.Nếu ông Hải có chết,thì hẳn là suốt kiếp phải vô cùng thắc mắc là tại sao mình lại bị ám sát vì một tên sát nhân ngây thơ và vì sao mình lại chết trong kẹt cửa ?!
Kì Dương,Anh Nghi,Vũ Khánh,ông quản gia và cả ông quản lí,cả 5 con người dưng đứng tóc gáy khi vừa tận mắt chứng kiến cái cảnh tượng kinh khủng này!
Và,sau nhiều phút giây đắm chìm trong cơn mê loạn lạc về phía chân trời đầy ắp những vì sao,ông Hải lấy lại thăng bằng,nhìn chị Nga rồi hừ lạnh một tiếng,đẩy cửa bước ra ngoài.
Rầm!!! Rầm!!! Rầm!!!
Vẫn là một lần nữa nơi đây phải gánh chịu những thứ âm thanh chát chúa ấy,tiếp theo đó là bóng dáng tung tăng của ba tên tiểu yêu đang vô tư bay vào,5 người lại được một phen khiếp vía!Lũ điên này định biến phòng bệnh thành nhà xác chắc ?!
-Ba….ba ơi…-Anh Nghi mặt mày căng thẳng,lập bập thốt lên vài con chữ,tâm trạng có phần ngỡ ngàng.
Hoàng Khang đứng gãi gãi đầu,và như ý thức được mình đã làm gì,nên vội chạy đến cánh cửa và nhẹ mở ra,sau đó nhẹ nhàng dìu ông Hải ra khỏi phòng bệnh và tiễn ông đi một đoạn đường trước khi ông nổi cáu lên và bạt tai tụi nó.
Xong,haha,vậy là có thể tập trung vào chuyên môn rồi!
Lúc này đây,tại giường bệnh của nó,mọi thứ xung quanh như bừng sáng hẳn lên,tiếng nói cười ríu rít.
Vũ Khánh chống cằm,ngán ngẩm nhìn về phía Anh Nghi.
Kì Dương dựa tường,bất giác thở dài,tâm trạng cô đơn tột bậc.
Vì sao ư?
Vì nó được đến thăm nom,được quan tâm chăm sóc,được an ủi vỗ về,được nhiều người vây lấy,còn hắn và tên tóc dài kia…vẫn là bị vứt vào một xó.
-Nghi ơi!Tui có mua trái cây cho bà nè! Ngon lắm luôn á!
-Tui có mua sữa cho bà nè bà hai!!
-Bánh này tui tự làm đó! Bà để dành ăn cho đỡ buồn nha…
-Chị có nấu cháo cho em nữa,ăn đi cho lại sức!
Bla bla bla…..Tả bí lù thập cẩm lung tung beng….
Tủi thân!
Ư oa….
Tủi thân đến chết mất thôi!!!
Phân biệt đối xử!!!
Cuộc đời thật bất công!!!!
Vâng,phần đông nói thế!
Chị Nga múc 3 bát cháo thịt nghi ngút khói cho 3 bệnh nhân đặc biệt,không khỏi chép miệng một câu:
-Sao mấy đứa lại ra thế này? Ngó vô y chang hà bá vậy đó!
Bùm!
Sét đánh ngang tai.
-Chị không thể tìm lời an ủi nào nhẹ nhàng và truyền cảm hơn hay sao?-Nó tím tái ruột gan,và một ước muốn trỗi dậy mạnh mẽ trong nó bây giờ là có thể dùng keo dán sắt dán chặt cái miệng chị ấy lại cho chị câm vĩnh viễn luôn đi!
Chị Nga như chừa hề hay biết gì,đứng lên và tiến đến chỗ Kì Dương,đưa mắt săm soi vào gương mặt thiên thần của cậu ta.
-Chậc,em đánh con nhỏ ra nông nỗi này hả Nghi?Nhưng ai bảo giành Vũ Khánh với em làm gì!-Chị tung thêm câu cuối,nói với Kì Dương-Bị đánh lần này chừa nha cưng!Lần sau thì đến cháo cũng không có mà húp đâu đó!
Đang thẫn thờ với những nỗi lòng buồn mênh man trải dài bất tận,Kì Dương cũng phải phát hỏa và liếc mắt nhìn chị Nga,gầm gừ trong họng:
-Chị có tin là tôi đánh chị đến cháo không có mà húp không hả?!
Tuấn An đang bô lô ba la,nghe vậy cũng chen vô:
-Con nhỏ kia! Cô có tin là tui quăng cô xuống lầu 1 không?Cô nghĩ cô là ai mà dám đe dọa chị ấy chứ?
Nghe tới đây,tâm trạng đang rầu rĩ ủ dột thì Vũ Khánh cũng liền bật cười một cách thích thú.Phải rồi! Ai cũng biết cái thằng tóc dài kia là một con đàn bà mà!!! Khỏi bàn cãi!
Á ha ha ha !!!
Và cứ thế,cái phòng bệnh vốn yên tĩnh bất chợt dậy sóng lên…Những nụ cười chưa tắt trên môi…
Lúc này,ở một nơi khác…
-Ông nói sao? Anh Khánh nhập viện??-Giọng một cô gái hoảng hốt.
-Vâng,cậu chủ đánh nhau!-Ông quản gia đáp lại bên kia đầu dây điện thoại.
-Vậy anh Khánh ở phòng mấy,dãy nào,bệnh viện nào??? Ông ra đón tôi !!!-Cô ta giọng nói gấp rút.
-Tôi sẽ đến đón cô,thưa tiểu thư!
***
Cuộc vui nào cũng có lúc phải tàn,giờ đây,khách khứa lục đục kéo nhau ra vè,vậy là gian phòng lại trở nên tĩnh lặng.Vài tiếng giày cao gót lộp cộp ngoài hành lang bệnh viện.
Chị Nga ngoáy đầu nhìn lại,thầm hỏi một câu:
-Cô ta là ai vậy?Sao đi vào phòng của bé Nghi?
Két.
Âm thanh nhỏ vang lên.Của cánh cửa.Một cô gái tóc uốn lọn nhuộm vàng,dáng dấp xinh đẹp theo kiểu trưởng thành,có phần se sua chưng diện.Cô ta khoác lên mình một bộ váy ngắn màu vàng,phô ra từng đường cong quyến rũ.Và khẽ nở một nụ cười tà mị,cô thản nhiên bước đến bên giường Vũ Khánh trước sự ngỡ ngàng của Anh Nghi và Kì Dương,đưa tay ôm lấy hắn và thì thào một câu:
-Em nhớ anh!
Alien!
Trong đầu nó lóe lên cái suy nghĩ cực kì điên rồ khi bắt gặp khuôn mặt…sưng vù của Vũ Khánh.Nhưng rồi cái cảm xúc xót xa đã lấn áp vào tâm trí nó.
Hắn khẽ nhìn Anh Nghi,khuôn mặt từ lo lắng chuyển sang nuối tiếc day dứt,cứ như là mình sắp không thể níu giữ lại một thứ gì đó vô cùng quý giá và quan trọng…..Bằng một thái độ nhẹ nhàng sâu lắng,hắn ôm lấy Anh Nghi chỉ với một cánh tay…
-Tôi sợ mất Nghi lắm,Nghi hiểu không?-Vũ Khánh âm trầm hỏi,giọng nói có phần run rẩy.
Nó không trả lời,đứng áp mặt vào lồng ngực của hắn để tìm lại sự bình yên đã vụn vỡ suốt những tháng ngày lạc mất nhau,hơi ấm quen thuộc ngày xưa ấy đã trở về,bình yên phút chốc dừng chân lại….
Không thể phủ nhận nữa!….Nó….nó yêu hắn thật rồi….
Yêu sâu sắc nữa là đằng khác….
Nó yêu tính cách ngông cuồng trẻ con của hắn,nó yêu con người hắn,nó yêu cái thứ tình cảm đặc biệt mà hắn dành cho nó nữa….Kể cả hương nước hoa nồng nàn mùi biển khơi của hắn….Một thứ hương thơm thật dễ chịu,và,nam tính nữa…
Thân quen lắm!
Gần gũi lắm….
Một dòng pha lê trong suốt như thủy tinh rưng rưng trên ánh mắt nó như muốn vỡ òa ra,Anh Nghi khẽ ngước mặt lên nhìn Vũ Khánh…
-Tại sao bạn lại thành thế này cơ chứ?Bạn….-Nó đưa tay chạm nhẹ cánh môi mềm còn vết máu của Vũ Khánh,nghèn nghẹn giọng hỏi.
-Tôi…tôi không sao hết!-Hắn khẽ lắc đầu,nắm chặt lấy bàn tay mảnh khảnh của nó,trong lòng dấy lên thứ cảm xúc không tên.
-Vậy còn Nghi?Nghi có biết làm vậy là nguy hiểm lắm không?Nghi có hiểu là tôi thương Nghi đến mức nào không?Nghi có nhận ra rằng tôi trở nên hoảng loạn khi sớm mai thức giấc nhận ra Nghi không ở cạnh??-Hắn không kiềm chế được lời nói,quát lên-Tôi ghét Nghi….Tôi ghét cái nụ cười tỏa nắng và khuôn mặt đẹp rạng ngời của Nghi!Ngay cả cái cách Nghi quan tâm người khác cũng làm tôi khó chịu!!!
Nó bỡ ngỡ nhìn Vũ Khánh,không nói được câu nào.
-Chết tiệt thật!Tại sao Nghi càng lúc lại càng xinh đẹp thế này….
Nói tới đây khóe môi hắn khẽ run run,đôi mắt cay cay vì xúc động.Có vẻ như hắn muốn rơi nước mắt…Và đến tận bây giờ hắn mới hiểu một điều mà hắn chưa bao giờ hiểu,đó là vì sao con trai chỉ yếu đuối trước người mình yêu…
Kì Dương nắm chặt tay lại,tâm trạng đau đớn pha lẫn sự ghen tị.Vì lí gì mà cậu lại trở thành kẻ thứ ba,vì sao…
Vì sao?!
Cậu đã tỉnh giấc từ lúc nãy,nhưng vẫn giả vờ như đang ngủ,tại sao lại phải thức giấc để nghe cuộc đối thoại ngọt ngào của người khác và nhận lại một nỗi đau đến xé lòng như thế này….
Hắn đứng lặng cùng với nó,bất chợt nhớ lại khoảng thời gian của 7 năm trước…
7 năm trước…
Một hòn đá ném vút đến chỗ Vũ Khánh.Và…
Cốp!!!
Một dòng máu đỏ tươi lăn dài xuống gương mặt bầu bĩnh thơ ngây.Ánh mắt to tròn và trong veo như nước hồ mùa thu mở to thật to nhìn thẳng vào khoảng không vô định ở phía trước.
Tiếng bước chân gấp gáp của vài đứa trẻ nháo nhào lên chạy loạn.
Một hình hài nhỏ bé ngã xuống đất,bàn tay búp sen đáng yêu dính đầy máu…
Một màu sắc đỏ lôi cuốn đến lạ lùng….
Ma lực quyến rũ của máu lan tỏa…
Mùi máu thật thơm….thật nồng nàn…
-Nghi!!!!!!-Vũ Khánh hét lên,bằng chút sức lực yếu ớt,nước mắt tuôn trào,vài giọt đọng lại long lanh trên khóe mắt.
và thiên thần đã đến bên đời tôi…
khi ấy…tôi nhận ra….bạn Nghi là người mà tôi muốn lấy làm vợ…
Tôi ước gì tôi có thể trở nên mạnh mẽ hơn để bảo vệ bạn ấy…
Tôi ước gì bạn ấy đừng xô tôi ra chỗ khác và lãnh một hòn đá vào trán…
Tôi rất buồn…
Và tôi muốn có sức mạnh,để che chở cho thiên thần của tôi…
***
Dòng suy nghĩ ngày nào của hắn lại bất chợt ùa về.Đây là lần thứ 2 Anh Nghi đã cứu hắn.Bảo vệ hắn,che chở hắn,dỗ dành hắn…
Không cần lí do,không một lời than vãn,và,không cần đền đáp.Đứng trước nó,hắn cảm thấy bản thân mình thật yếu đuối biết chừng nào.Vậy mà còn đòi làm chồng người ta cơ đấy,hắn tự hỏi rằng,liệu hắn có xứng đáng hay không?
Khốn kiếp thật!
Ngay cả việc bảo vệ người con gái hắn yêu mà hắn cũng không làm được.Một câu thôi,hắn có phải một thằng đàn ông hay không?!
Vũ Khánh nhíu đôi mày lại,khẽ đưa tay chạm nhẹ vào trán nó,giọng ray rức:
-Vết sẹo này,lúc đó…Nghi đau lắm phải không?
Anh Nghi cúi mặt xuống,và bằng một hành động nhẹ nhàng,nó ôm lấy hắn ta.
-Có đau gì đâu! Chỉ là vết thương xoàng thôi thì sao làm khó được tôi chứ!
Hắn nghe nó nói vậy,mỉm cười buồn.Chậm rãi,trân trọng,Vũ Khánh khẽ luồn tay vào mái tóc dài đen bồng bềnh và hôn lên tóc nó.Vết thương xoàng ư?Không phải! Trăm vạn lần không phải!Khi ở trong bệnh viện,hắn đã thấy nó cắn chặt môi,sự đau đớn hằn lên khuôn mặt trong lúc được rửa thuốc sát trùng.
Nhưng,tuyệt nhiên,nó không khóc.Không hề bật khóc dù chỉ một tiếng nhỏ….Còn lí do vì sao mà nó lại như vậy,Vũ Khánh thật sự không biết…
và thời khắc mà thiên thần che chở cho tôi khỏi hòn đá đáng nguyền rủa ấy,cũng là lúc tôi nhận ra mình đã yêu một thiên thần….
Đến tận bây giờ,Vũ Khánh chưa hề nói với Anh Nghi rằng hắn đã yêu Anh Nghi từ dạo ấy….
Còn Nghi,sỡ dĩ Nghi nói không đau,sỡ dĩ Nghi không bật khóc,là vì Nghi sợ hắn phải lo lắng….Chính nhờ hắn ta,mà nó mới sản sinh ra tính cách mạnh mẽ như thế này…
Chuông đồng hồ gõ 6 : 00
Trời đã sáng….
Mặt trời ló dạng từ lâu,gió mát tràn vào phòng mang theo hơi lạnh tinh khiết của buổi sớm mai.Cô y tá nhẹ nhàng bước vào phòng đẩy theo xe có khay đựng các vật dụng y tế cần thiết.Cô bước đến giường Anh Nghi và nhẹ nhàng ngồi xuống,tháo lớp băng trắng trên vai nó ra,và dùng nước muối sinh lý rửa vết thương cho nó,tiếp theo dùng bông băng thấm cồn 70% và lau nhẹ xung quanh vết khâu,nét mặt nó hơi nhăn lại,nhưng không một tiếng kêu than.Khá là xót! Công đoạn cuối cùng,đó là dùng Povidine 5% bôi lên,sau đó dùng băng vô trùng băng lại.
Cô y tá cũng hơi ngạc nhiên vì biết khi sát trùng thì sẽ rát và xót,nhưng thái độ của nó thì vẫn dửng dưng,thi thoảng hơi chau mày,giường bên này không gian vô cùng tĩnh lặng,không ai nói lấy một lời.Bên phía Kì Dương cũng có người chăm sóc,còn bên Vũ Khánh thì…
-Dạo này chú thấy con kì quặc lắm nha Khánh!-Papa Anh Nghi lộ ra vẻ mặt căng thẳng,nhìn vào có vẻ nghiêm trọng lắm cơ.
-Con…con hả?Kì quặc?-Hắn lớ ngớ hỏi lại,vẻ mặt ngây thơ chưa từng thấy.Trong phòng này tên kì quặc nhất phải là thằng tóc dài kia mới phải chứ!
-Ta nói con đó,lúc gần sáng,ta nghe con trò chuyện với con gái ta.Cái gì mà ” tôi ghét Nghi,tôi ghét cái nụ cười tỏa nắng và khuôn mặt dễ thương của Nghi,ngay cả cái cách Nghi quan tâm người khác cũng làm tôi khó chịu!” Vậy là sao hả???-Ông Hải túm lấy cổ áo Vũ Khánh,điệu bộ như muốn chôn sống hắn luôn.
Chậc chậc,chuyện gì sẽ xảy ra nữa đây?!
Không đợi các bạn chờ đợi lâu,papa của nó sẽ lí giải câu hỏi này ngay lập tức.
-Con là con…có sao là sao..đâu ạ!
Hắn đáp lại,khuôn mặt chưng hửng,căn bản hắn không hiểu cái quái gì đang tiếp diễn,nhưng vẫn cố làm ra vẻ lắp bắp,vì hắn không muốn làm mất lòng ba vợ tương lai.
-Còn không sao nữa hả???-Lúc này ông Hải mới bắt đầu ” núi lửa phun trào “-Con đó! Thân là con trai mà lại đi ghen tỵ sắc đẹp với bé Nghi của ta!!Con không đẹp gái nên quay sang đào bới nó hả????
Sét đánh giữa trời quang!
Bật ngửa.
Cái lí do này khiến hắn bật ngửa thiệt tình.
Tưởng cái gì ghê gớm lắm….hóa ra ông ba vợ tương lai của Vũ Khánh hiểu nhầm toàn bộ ý tứ của hắn hết trơn.Không ngờ lớn tuổi rồi mà còn nghe lén bạn trẻ nói chuyện ,chậc,làm vậy thì giang hồ coi mình ra cái gì chứ! ( Làm người ta mất ngủ mà còn trách móc ).Bản mặt te tua mốc meo từ thời tàn phai nhan sắc giờ lại càng thê thảm hơn,hắn ngồi đó nghệch mặt và bất động như pho tượng.
Sau khi thao giảng xong một tràng về đạo lí làm người cho tín đồ Vũ Khánh,ông ấy buông tay khỏi cổ áo hắn,nhẹ nhàng nói tiếp,nhưng chất giọng vẫn sặc mùi đao kiếm:
-Cấm con ghen tỵ với bé Nghi nữa đấy!!Giờ chú phải về nhà để ăn mặc chỉnh tề đến New fashion! Thiệt tình,con với nó hành ta cả đêm,con mà còn nói xấu nó thì đừng trách chú độc địa à nha!Một lát nữa con Nga mang đồ ăn vào,biết điều thì lo hộ cho bé Nghi nghe chưa?
Ông Hải sau khi truyền đạt xong điều cần nói,nhanh chóng bước về phía cửa cái.Vừa đưa tay xoay tay cầm ở cánh cửa thì….
Rầm!!!!!!
Cái thứ âm thanh khủng khiếp ấy dội lên nghe thật là nhức nhối,và tiếp theo,đó là giọng nói lanh lảnh của một bà chị vui tính.
-Nghi ơi chị đến thăm em đây!!
Chị Nga hồn nhiên bước vào,có cảm giác như bông rơi hoa nở dưới từng bước chân chị ấy,nụ cười tươi tắn rạng rỡ trên đôi môi trong khi hiện tại là có biết bao gương mặt hãi hùng khiếp đảm vì chị.
Super…super girl!!!
Quả nhiên là cao nhân!Người đã dám tông mạnh cánh cửa và trực tiếp làm cho ông chủ dính thẳng vào bức tường ngay phía sau cánh cửa.Nếu ông Hải có chết,thì hẳn là suốt kiếp phải vô cùng thắc mắc là tại sao mình lại bị ám sát vì một tên sát nhân ngây thơ và vì sao mình lại chết trong kẹt cửa ?!
Kì Dương,Anh Nghi,Vũ Khánh,ông quản gia và cả ông quản lí,cả 5 con người dưng đứng tóc gáy khi vừa tận mắt chứng kiến cái cảnh tượng kinh khủng này!
Và,sau nhiều phút giây đắm chìm trong cơn mê loạn lạc về phía chân trời đầy ắp những vì sao,ông Hải lấy lại thăng bằng,nhìn chị Nga rồi hừ lạnh một tiếng,đẩy cửa bước ra ngoài.
Rầm!!! Rầm!!! Rầm!!!
Vẫn là một lần nữa nơi đây phải gánh chịu những thứ âm thanh chát chúa ấy,tiếp theo đó là bóng dáng tung tăng của ba tên tiểu yêu đang vô tư bay vào,5 người lại được một phen khiếp vía!Lũ điên này định biến phòng bệnh thành nhà xác chắc ?!
-Ba….ba ơi…-Anh Nghi mặt mày căng thẳng,lập bập thốt lên vài con chữ,tâm trạng có phần ngỡ ngàng.
Hoàng Khang đứng gãi gãi đầu,và như ý thức được mình đã làm gì,nên vội chạy đến cánh cửa và nhẹ mở ra,sau đó nhẹ nhàng dìu ông Hải ra khỏi phòng bệnh và tiễn ông đi một đoạn đường trước khi ông nổi cáu lên và bạt tai tụi nó.
Xong,haha,vậy là có thể tập trung vào chuyên môn rồi!
Lúc này đây,tại giường bệnh của nó,mọi thứ xung quanh như bừng sáng hẳn lên,tiếng nói cười ríu rít.
Vũ Khánh chống cằm,ngán ngẩm nhìn về phía Anh Nghi.
Kì Dương dựa tường,bất giác thở dài,tâm trạng cô đơn tột bậc.
Vì sao ư?
Vì nó được đến thăm nom,được quan tâm chăm sóc,được an ủi vỗ về,được nhiều người vây lấy,còn hắn và tên tóc dài kia…vẫn là bị vứt vào một xó.
-Nghi ơi!Tui có mua trái cây cho bà nè! Ngon lắm luôn á!
-Tui có mua sữa cho bà nè bà hai!!
-Bánh này tui tự làm đó! Bà để dành ăn cho đỡ buồn nha…
-Chị có nấu cháo cho em nữa,ăn đi cho lại sức!
Bla bla bla…..Tả bí lù thập cẩm lung tung beng….
Tủi thân!
Ư oa….
Tủi thân đến chết mất thôi!!!
Phân biệt đối xử!!!
Cuộc đời thật bất công!!!!
Vâng,phần đông nói thế!
Chị Nga múc 3 bát cháo thịt nghi ngút khói cho 3 bệnh nhân đặc biệt,không khỏi chép miệng một câu:
-Sao mấy đứa lại ra thế này? Ngó vô y chang hà bá vậy đó!
Bùm!
Sét đánh ngang tai.
-Chị không thể tìm lời an ủi nào nhẹ nhàng và truyền cảm hơn hay sao?-Nó tím tái ruột gan,và một ước muốn trỗi dậy mạnh mẽ trong nó bây giờ là có thể dùng keo dán sắt dán chặt cái miệng chị ấy lại cho chị câm vĩnh viễn luôn đi!
Chị Nga như chừa hề hay biết gì,đứng lên và tiến đến chỗ Kì Dương,đưa mắt săm soi vào gương mặt thiên thần của cậu ta.
-Chậc,em đánh con nhỏ ra nông nỗi này hả Nghi?Nhưng ai bảo giành Vũ Khánh với em làm gì!-Chị tung thêm câu cuối,nói với Kì Dương-Bị đánh lần này chừa nha cưng!Lần sau thì đến cháo cũng không có mà húp đâu đó!
Đang thẫn thờ với những nỗi lòng buồn mênh man trải dài bất tận,Kì Dương cũng phải phát hỏa và liếc mắt nhìn chị Nga,gầm gừ trong họng:
-Chị có tin là tôi đánh chị đến cháo không có mà húp không hả?!
Tuấn An đang bô lô ba la,nghe vậy cũng chen vô:
-Con nhỏ kia! Cô có tin là tui quăng cô xuống lầu 1 không?Cô nghĩ cô là ai mà dám đe dọa chị ấy chứ?
Nghe tới đây,tâm trạng đang rầu rĩ ủ dột thì Vũ Khánh cũng liền bật cười một cách thích thú.Phải rồi! Ai cũng biết cái thằng tóc dài kia là một con đàn bà mà!!! Khỏi bàn cãi!
Á ha ha ha !!!
Và cứ thế,cái phòng bệnh vốn yên tĩnh bất chợt dậy sóng lên…Những nụ cười chưa tắt trên môi…
Lúc này,ở một nơi khác…
-Ông nói sao? Anh Khánh nhập viện??-Giọng một cô gái hoảng hốt.
-Vâng,cậu chủ đánh nhau!-Ông quản gia đáp lại bên kia đầu dây điện thoại.
-Vậy anh Khánh ở phòng mấy,dãy nào,bệnh viện nào??? Ông ra đón tôi !!!-Cô ta giọng nói gấp rút.
-Tôi sẽ đến đón cô,thưa tiểu thư!
***
Cuộc vui nào cũng có lúc phải tàn,giờ đây,khách khứa lục đục kéo nhau ra vè,vậy là gian phòng lại trở nên tĩnh lặng.Vài tiếng giày cao gót lộp cộp ngoài hành lang bệnh viện.
Chị Nga ngoáy đầu nhìn lại,thầm hỏi một câu:
-Cô ta là ai vậy?Sao đi vào phòng của bé Nghi?
Két.
Âm thanh nhỏ vang lên.Của cánh cửa.Một cô gái tóc uốn lọn nhuộm vàng,dáng dấp xinh đẹp theo kiểu trưởng thành,có phần se sua chưng diện.Cô ta khoác lên mình một bộ váy ngắn màu vàng,phô ra từng đường cong quyến rũ.Và khẽ nở một nụ cười tà mị,cô thản nhiên bước đến bên giường Vũ Khánh trước sự ngỡ ngàng của Anh Nghi và Kì Dương,đưa tay ôm lấy hắn và thì thào một câu:
-Em nhớ anh!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.