Chương 16: It’s war
Bút Chì Màu
13/09/2013
”Rầm”
Vũ Khánh dội mạnh vào tường,một dòng máu đỏ thẫm từ trong miệng hắn trào ra.Kì Dương đã bất thình lình tống một phát vào bụng hắn.
-Nếu không tại cậu thì Anh Nghi đã không thành ra thế này!!!!-Kì Dương quát lên,ánh mắt căm phẫn đến tột cùng.
”Bốp”
Vũ Khánh lao đến chỗ Kì Dương và phản đòn lại bằng một cú đấm.Hắn đưa tay lau dòng máu đỏ đang vương trên khóe môi,gằn giọng bảo:
-Tất cả là do cậu!Nếu cậu không xuất hiện thì vợ tôi đã chẳng vướng vào cái đám ruồi nhặn và kết thúc bằng một nhát dao đó rồi!
Kì Dương bắt đầu cáu tiết sau khi lãnh một đấm vào mặt từ Vũ Khánh,cậu bước đến gần chỗ hắn ta,và rất nhẹ nhàng,cậu thì thầm bằng chất giọng thoang thoảng:
-Đây là cuộc chiến!
Kì Dương cong tay thành hình nắm đấm và bằng một tốc độ nhanh như chớp cậu vung đến chỗ Vũ Khánh.Hắn chỉ kịp trừng mắt nhìn….
Hai đường chéo cắt ngang nhau,nhanh đến nỗi mắt thường không nhìn thấy được chuyển động ngoài tiếng gió rít.
”Xoẹt”
”Bốp”
Knock out!
Vũ Khánh đấm một đòn thật mạnh vào mặt Kì Dương,và tương tự,hắn cũng nhận lại một đòn không hề tệ.
Bằng động tác nhanh nhẹn,Vũ Khánh nghiến răng và lùi người lại phía sau,lấy đà và dồn hết sức vào chân phải để đá vào chấn thủy của Kì Dương.Cú đá ấy mạnh đến nỗi khiến Kì Dương nhào người trên không trung và bay thẳng vào ô cửa kính gần đó.
” xoảng!!! xoảng!!”
Tiếng kính vỡ.Cái thứ âm thanh nhức nhối đến tận óc.
Máu loang ra.Mùi máu tanh nồng xộc vào mũi.
Kì Dương nằm nhoài trên đống thủy tinh đổ nát,khuôn mặt xinh đẹp khẽ nhăn lại,có vẻ như rất đau.Thân hình cậu ta phút chốc nhuốm đầy máu đỏ.
Vũ Khánh quay người bước đi.Cứ tưởng tới đây là kết thúc,nhưng không.
Không hề kết thúc khi Kì Dương đã gượng đứng dậy,ánh mắt trở nên cay độc hơn lúc bình thường.Không nói không rằng,cậu lao vút đến chỗ Vũ Khánh và bật khỏi mặt đất,đó là lực nhún.Sau đó nghiêng mình và đáp trả lại Vũ Khánh bằng một cú đá vào chính diện,nhưng rất mau,hắn đã kịp thời đưa tay đỡ đòn đá ấy,một cảm giác nhức buốt lan truyền sâu tận xương tủy,dù tránh được nhưng Vũ Khánh chắc rằng xương tay hắn đã bị tổn thương.Kì Dương bị mất thăng bằng,nhất thời rơi xuống đất.Cậu ta như còn không cam tâm,điên cuồng vung một nắm đấm đến chỗ Vũ Khánh,tốc độ ra đòn không thể nhìn thấy được.
”Bô ô ốpp!!!”
Hắn ngã ầm trên nền gạch lạnh.
Đau thật!
Máu len lỏi trên từng ngón tay của Kì Dương….
Máu của cả hai…
Máu loang dài trên chiếc áo thun màu xanh của hắn….
Đúng vậy!Ngay từ đầu Kì Dương đã nói…
Đây là một cuộc chiến!
Và đã là một cuộc chiến thì không thể tránh khỏi bị thương…
Ai cũng ê ẩm,thương tích đầy mình…
Vì họ đã yêu một người con gái.
Chỉ vì người con gái đó thôi mà xứng đáng để họ bán rẻ mạng sống cho tử thần sao?Vì sao vậy?
Con gái không thiếu,và con gái sẵn lòng yêu họ và chờ họ đáp lại tình cảm cũng không thiếu..
Nhưng vấn đề ở đây là họ đã yêu chung một người…đâu dễ gì tìm gặp người mình yêu chứ?
Nhã Lệ nói đúng.Dù thủ đoạn cũng được,dù hèn hạ cũng được,vì trong thế gian này đâu dễ gì tìm gặp người mình yêu…
Vâng,Anh Nghi-đó là một cô gái đặc biệt.
Vũ Khánh dội mạnh vào tường,một dòng máu đỏ thẫm từ trong miệng hắn trào ra.Kì Dương đã bất thình lình tống một phát vào bụng hắn.
-Nếu không tại cậu thì Anh Nghi đã không thành ra thế này!!!!-Kì Dương quát lên,ánh mắt căm phẫn đến tột cùng.
”Bốp”
Vũ Khánh lao đến chỗ Kì Dương và phản đòn lại bằng một cú đấm.Hắn đưa tay lau dòng máu đỏ đang vương trên khóe môi,gằn giọng bảo:
-Tất cả là do cậu!Nếu cậu không xuất hiện thì vợ tôi đã chẳng vướng vào cái đám ruồi nhặn và kết thúc bằng một nhát dao đó rồi!
Kì Dương bắt đầu cáu tiết sau khi lãnh một đấm vào mặt từ Vũ Khánh,cậu bước đến gần chỗ hắn ta,và rất nhẹ nhàng,cậu thì thầm bằng chất giọng thoang thoảng:
-Đây là cuộc chiến!
Kì Dương cong tay thành hình nắm đấm và bằng một tốc độ nhanh như chớp cậu vung đến chỗ Vũ Khánh.Hắn chỉ kịp trừng mắt nhìn….
Hai đường chéo cắt ngang nhau,nhanh đến nỗi mắt thường không nhìn thấy được chuyển động ngoài tiếng gió rít.
”Xoẹt”
”Bốp”
Knock out!
Vũ Khánh đấm một đòn thật mạnh vào mặt Kì Dương,và tương tự,hắn cũng nhận lại một đòn không hề tệ.
Bằng động tác nhanh nhẹn,Vũ Khánh nghiến răng và lùi người lại phía sau,lấy đà và dồn hết sức vào chân phải để đá vào chấn thủy của Kì Dương.Cú đá ấy mạnh đến nỗi khiến Kì Dương nhào người trên không trung và bay thẳng vào ô cửa kính gần đó.
” xoảng!!! xoảng!!”
Tiếng kính vỡ.Cái thứ âm thanh nhức nhối đến tận óc.
Máu loang ra.Mùi máu tanh nồng xộc vào mũi.
Kì Dương nằm nhoài trên đống thủy tinh đổ nát,khuôn mặt xinh đẹp khẽ nhăn lại,có vẻ như rất đau.Thân hình cậu ta phút chốc nhuốm đầy máu đỏ.
Vũ Khánh quay người bước đi.Cứ tưởng tới đây là kết thúc,nhưng không.
Không hề kết thúc khi Kì Dương đã gượng đứng dậy,ánh mắt trở nên cay độc hơn lúc bình thường.Không nói không rằng,cậu lao vút đến chỗ Vũ Khánh và bật khỏi mặt đất,đó là lực nhún.Sau đó nghiêng mình và đáp trả lại Vũ Khánh bằng một cú đá vào chính diện,nhưng rất mau,hắn đã kịp thời đưa tay đỡ đòn đá ấy,một cảm giác nhức buốt lan truyền sâu tận xương tủy,dù tránh được nhưng Vũ Khánh chắc rằng xương tay hắn đã bị tổn thương.Kì Dương bị mất thăng bằng,nhất thời rơi xuống đất.Cậu ta như còn không cam tâm,điên cuồng vung một nắm đấm đến chỗ Vũ Khánh,tốc độ ra đòn không thể nhìn thấy được.
”Bô ô ốpp!!!”
Hắn ngã ầm trên nền gạch lạnh.
Đau thật!
Máu len lỏi trên từng ngón tay của Kì Dương….
Máu của cả hai…
Máu loang dài trên chiếc áo thun màu xanh của hắn….
Đúng vậy!Ngay từ đầu Kì Dương đã nói…
Đây là một cuộc chiến!
Và đã là một cuộc chiến thì không thể tránh khỏi bị thương…
Ai cũng ê ẩm,thương tích đầy mình…
Vì họ đã yêu một người con gái.
Chỉ vì người con gái đó thôi mà xứng đáng để họ bán rẻ mạng sống cho tử thần sao?Vì sao vậy?
Con gái không thiếu,và con gái sẵn lòng yêu họ và chờ họ đáp lại tình cảm cũng không thiếu..
Nhưng vấn đề ở đây là họ đã yêu chung một người…đâu dễ gì tìm gặp người mình yêu chứ?
Nhã Lệ nói đúng.Dù thủ đoạn cũng được,dù hèn hạ cũng được,vì trong thế gian này đâu dễ gì tìm gặp người mình yêu…
Vâng,Anh Nghi-đó là một cô gái đặc biệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.