Cos Odasaku Và Fyodor, Tôi Và Bạn Thân Xuyên Vào Bsd
Chương 1
Cầm San
14/11/2024
Tôi và con bạn thân đứng đực mặt như bị khờ, nhìn quang cảnh xa lạ ở trước mặt.
Mới vừa nãy, hai con đang tung ta tung tăng nắm tay nhau đi dự lễ hội Cosplay diễn ra hàng năm ở trung tâm thương mại, nơi tụ tập những cosplayer chuyên nghiệp, hai đứa tôi còn hí hửng nói với nhau rằng nếu gặp được anh chị nào cos xịn xò thì sẽ xin vài kiểu ảnh giữ làm kỉ niệm.
Vậy nên, tôi và con bạn thân, mỗi đứa cos một nhân vật nào đó trong BSD, tôi cos Oda Sakunosuke, gọi tắt là Odasaku, còn nó cos Fyodor Dostoevsky hay còn được gọi là Demon Fyodor.
Khi tôi và bạn thân nắm tay nhau dung dăng dung dẻ tới trung tâm thương mại thì tự nhiên không hiểu tại sao lại tới cái nơi này, mặc dù rõ ràng hai đứa nhớ rõ đoạn đến trung tâm thương mại đi đường nào ngõ nào, bởi vì năm nào tổ chức chúng tôi cũng tham gia thì làm gì có chuyện lạc đường được?
"Bọn mình bị ma che mắt hả mày?" Con bạn tôi ngó qua ngó lại một hồi, cuối cùng cũng chốt luôn một câu xanh rờn: "Đù má hôm nay là hạn của hai con hay sao mà đi ra kia chơi thôi mà cũng bị ma che mắt vậy?"
"Bình thường là ma che mắt thì bọn mình đứng ở nghĩa trang hay bờ ruộng, sông hay miếu mạo gì chứ?" Tôi thấy việc con bạn nói là bị ma che mắt hơi kì liền nói lại: "Tự nhiên hai con đứng giữa đường như dở thế kia, sai sai kiểu gì ấy."
Tôi liếc nhìn con bạn thân, nhận ra nó trông có vẻ ốm yếu gầy gò hơn bình thường, đường nét trên khuôn mặt như người nước ngoài thật sự vậy, và đôi mắt màu đỏ kia là cái gì, là đeo lens sao, nhưng không phải trong lúc hóa trang nó sợ đeo lens cộm mắt nên không đeo à?
Bản thân tôi có một suy đoán không ổn vãi lìn, nhìn nó giống như là...
"Ê mày?" Bạn thân cau mày nhìn tôi mà nói: "Sao tao thấy mày giống y sì đúc Odasaku thế, tóc đỏ rượu chói với khuôn mặt lún phún râu thế này, vừa nãy nhìn thấy có giống mấy đâu?"
"Tao cũng thấy mày giống đặc xịt Fyodor luôn con ạ."
"..."
"..."
Đm, điềm, chính là điềm.
Tôi và nó không hẹn cùng nhau ngoái ra, nhìn kĩ mọi thứ xung quanh.
"Từ khi nào thành phố chỗ mình xây mấy cái tòa nhà cao tầng to tướng ở đằng kia vậy mày?"
"Chỗ này là Nhật Bản rồi chứ Việt Nam chỗ nào?"
"Sao nhìn nó giống thành phố Yokohama của BSD thế?"
Tôi và bạn thân, cùng nhau hít một hơi lạnh.
"Chết cmnr, ê mày ơi, có khi nào hai đứa mình xuyên vào thế giới BSD không?" Nó nuốt nước bọt, dùng ánh mắt màu đỏ run run nhìn tôi, tưởng chừng như muốn khóc tới nơi.
Mày ơi, tao còn muốn khóc hơn mày nhiều đó.
"Ối dồi ôi." Tôi không hẹn liền nhăn nhúm mặt lại: "Trái đất có mấy tỉ người, sao hai đứa mình lại gặp phải chuyện xuyên không này chứ? Không thể nào có chuyện đó được! Tao còn bao việc ở nhà mà!"
Trời ơi, tôi còn có một đống đồ ăn cất trong tủ lạnh chưa kịp giải quyết, một núi bài tập chưa thèm làm mà ngày mai tới hạn nộp rồi, còn chưa kể đến lúc đi chơi xong tôi phải cho con Míc nhà tôi ăn bữa trưa nữa chứ...
Tôi lôi điện thoại trong người ra bật lên, có ý định gọi điện cầu cứu người bên ngoài, nhưng mà, điện thoại của tôi lại đang hiển thị là mất sóng, cả điện thoại của con bạn thân cũng vậy.
"..."
"..."
Rồi xong, lần này liệm luôn hai con rồi.
"Trời đất, giờ tính sao đây mày?" Tôi ngồi xổm ôm đầu: "Nhân vật mà tao cos ngỏm mịa luôn trước khi cốt truyện bắt đầu rồi, kiểu này mà gặp phải người quen biết nhân vật này có khi tao ngất ngang luôn ấy chứ-"
"Im đê con, mày còn đỡ chán." Con bạn thân bĩu môi vỗ trán mà nói: "Tao nè, là phản diện nguy hiểm trong thế giới này nè, bị khắp nơi truy nã nè, không biết chính chủ mà thấy hàng fa kè có ngứa tay cho tao đăng xuất khỏi trái đất không nữa...haiz..."
Tôi thấy nó nói cũng nó lý.
Con bạn thân nói tiếp: "Bọn mình còn không biết xuyên vào đoạn nào mới đau chứ!"
Tôi thở dài: "Đoạn nào thì với ngoại hình của hai con cũng như nhau thôi mày."
Bạn thân nghe xong liền tặc lưỡi, im lặng một lúc rồi nghĩ ra ý tưởng phù hợp giúp cho cả hai gặp phải rắc rối trong tình hình hiện tại: "Hay là chúng ta xin ý kiến từ những người thông minh nhất trong BSD để tìm cách rời khỏi thế giới này, Edogawa Ranpo hoặc là...Dazai Osamu?"
"Rồi mày nghĩ ra kịch bản nào hay ho để nói với bọn họ chưa?" Tôi xoa xoa tóc mình đứng dậy mà nói: "Chứ tự nhiên nói là 'Thế giới của mấy người là một bộ truyện tranh, tụi tôi là người của thế giới bên ngoài xuyên vào và muốn trở về' thì có khi người ta gọi điện cho trại tâm thần hốt hai đứa vào đó mất."
"Chẹp, đúng là đau đầu thật!" Con bạn thân càu nhàu nói: "Hay cứ trước mắt tạm thời chúng ta cứ cải trang rồi tìm một nơi ổn định vạch chiến lược cái đã, rồi sau đó đến Cơ quan Thám tử Vũ trang trình bày cũng không muộn?"
Tôi khoanh tay, nghe ý kiến của con bạn thân cũng đồng tình: "Có khi là vậy thật."
Cả hai đứa suy xét một hồi, cuối cùng đắn đo lương tâm mà đi trộm mấy bộ quần áo từ nhà dân. Tôi cũng cảm thấy khá tội lỗi, nhưng, hiện tại bây giờ thì không có cách nào nữa rồi.
Tôi đội mũ len, vén hết tóc vào bên trong và không để lộ nó ra bên ngoài, cuốn khăn choàng cổ che nửa khuôn mặt, mặc áo khoác đen rộng thùng thình bên ngoài để người khác không nhìn ra dáng người. Bạn thân thì buộc tóc thành chỏm, đeo cái kính họa tiết hình tròn nhặt ở thùng rác, mặc áo phông không cổ ngắn tay và quần lửng ống suông với dép lê, cộng thêm chiếc áo khoác buộc ở hông, nhìn đi nhìn lại, một đứa mùa đông một đứa mùa hè, trông khắm đ tả được.
Nhìn char ngầu bao nhiêu thì bọn tôi phèn chúa bấy nhiêu.
Tôi và con bạn nhìn lại nhau, nỗ lực nén phì cười.
"Trời ạ, Odasaku mà còn sống nhìn thấy mày chắc ảnh phải gọi mày một tiếng 'ông' quá."
"Ặc, Fyodor mà nhìn thấy mày ăn mặc xì tin như vậy không biết có nổi khùng lên vì mày phá style của ổng không nữa."
Mới vừa nãy, hai con đang tung ta tung tăng nắm tay nhau đi dự lễ hội Cosplay diễn ra hàng năm ở trung tâm thương mại, nơi tụ tập những cosplayer chuyên nghiệp, hai đứa tôi còn hí hửng nói với nhau rằng nếu gặp được anh chị nào cos xịn xò thì sẽ xin vài kiểu ảnh giữ làm kỉ niệm.
Vậy nên, tôi và con bạn thân, mỗi đứa cos một nhân vật nào đó trong BSD, tôi cos Oda Sakunosuke, gọi tắt là Odasaku, còn nó cos Fyodor Dostoevsky hay còn được gọi là Demon Fyodor.
Khi tôi và bạn thân nắm tay nhau dung dăng dung dẻ tới trung tâm thương mại thì tự nhiên không hiểu tại sao lại tới cái nơi này, mặc dù rõ ràng hai đứa nhớ rõ đoạn đến trung tâm thương mại đi đường nào ngõ nào, bởi vì năm nào tổ chức chúng tôi cũng tham gia thì làm gì có chuyện lạc đường được?
"Bọn mình bị ma che mắt hả mày?" Con bạn tôi ngó qua ngó lại một hồi, cuối cùng cũng chốt luôn một câu xanh rờn: "Đù má hôm nay là hạn của hai con hay sao mà đi ra kia chơi thôi mà cũng bị ma che mắt vậy?"
"Bình thường là ma che mắt thì bọn mình đứng ở nghĩa trang hay bờ ruộng, sông hay miếu mạo gì chứ?" Tôi thấy việc con bạn nói là bị ma che mắt hơi kì liền nói lại: "Tự nhiên hai con đứng giữa đường như dở thế kia, sai sai kiểu gì ấy."
Tôi liếc nhìn con bạn thân, nhận ra nó trông có vẻ ốm yếu gầy gò hơn bình thường, đường nét trên khuôn mặt như người nước ngoài thật sự vậy, và đôi mắt màu đỏ kia là cái gì, là đeo lens sao, nhưng không phải trong lúc hóa trang nó sợ đeo lens cộm mắt nên không đeo à?
Bản thân tôi có một suy đoán không ổn vãi lìn, nhìn nó giống như là...
"Ê mày?" Bạn thân cau mày nhìn tôi mà nói: "Sao tao thấy mày giống y sì đúc Odasaku thế, tóc đỏ rượu chói với khuôn mặt lún phún râu thế này, vừa nãy nhìn thấy có giống mấy đâu?"
"Tao cũng thấy mày giống đặc xịt Fyodor luôn con ạ."
"..."
"..."
Đm, điềm, chính là điềm.
Tôi và nó không hẹn cùng nhau ngoái ra, nhìn kĩ mọi thứ xung quanh.
"Từ khi nào thành phố chỗ mình xây mấy cái tòa nhà cao tầng to tướng ở đằng kia vậy mày?"
"Chỗ này là Nhật Bản rồi chứ Việt Nam chỗ nào?"
"Sao nhìn nó giống thành phố Yokohama của BSD thế?"
Tôi và bạn thân, cùng nhau hít một hơi lạnh.
"Chết cmnr, ê mày ơi, có khi nào hai đứa mình xuyên vào thế giới BSD không?" Nó nuốt nước bọt, dùng ánh mắt màu đỏ run run nhìn tôi, tưởng chừng như muốn khóc tới nơi.
Mày ơi, tao còn muốn khóc hơn mày nhiều đó.
"Ối dồi ôi." Tôi không hẹn liền nhăn nhúm mặt lại: "Trái đất có mấy tỉ người, sao hai đứa mình lại gặp phải chuyện xuyên không này chứ? Không thể nào có chuyện đó được! Tao còn bao việc ở nhà mà!"
Trời ơi, tôi còn có một đống đồ ăn cất trong tủ lạnh chưa kịp giải quyết, một núi bài tập chưa thèm làm mà ngày mai tới hạn nộp rồi, còn chưa kể đến lúc đi chơi xong tôi phải cho con Míc nhà tôi ăn bữa trưa nữa chứ...
Tôi lôi điện thoại trong người ra bật lên, có ý định gọi điện cầu cứu người bên ngoài, nhưng mà, điện thoại của tôi lại đang hiển thị là mất sóng, cả điện thoại của con bạn thân cũng vậy.
"..."
"..."
Rồi xong, lần này liệm luôn hai con rồi.
"Trời đất, giờ tính sao đây mày?" Tôi ngồi xổm ôm đầu: "Nhân vật mà tao cos ngỏm mịa luôn trước khi cốt truyện bắt đầu rồi, kiểu này mà gặp phải người quen biết nhân vật này có khi tao ngất ngang luôn ấy chứ-"
"Im đê con, mày còn đỡ chán." Con bạn thân bĩu môi vỗ trán mà nói: "Tao nè, là phản diện nguy hiểm trong thế giới này nè, bị khắp nơi truy nã nè, không biết chính chủ mà thấy hàng fa kè có ngứa tay cho tao đăng xuất khỏi trái đất không nữa...haiz..."
Tôi thấy nó nói cũng nó lý.
Con bạn thân nói tiếp: "Bọn mình còn không biết xuyên vào đoạn nào mới đau chứ!"
Tôi thở dài: "Đoạn nào thì với ngoại hình của hai con cũng như nhau thôi mày."
Bạn thân nghe xong liền tặc lưỡi, im lặng một lúc rồi nghĩ ra ý tưởng phù hợp giúp cho cả hai gặp phải rắc rối trong tình hình hiện tại: "Hay là chúng ta xin ý kiến từ những người thông minh nhất trong BSD để tìm cách rời khỏi thế giới này, Edogawa Ranpo hoặc là...Dazai Osamu?"
"Rồi mày nghĩ ra kịch bản nào hay ho để nói với bọn họ chưa?" Tôi xoa xoa tóc mình đứng dậy mà nói: "Chứ tự nhiên nói là 'Thế giới của mấy người là một bộ truyện tranh, tụi tôi là người của thế giới bên ngoài xuyên vào và muốn trở về' thì có khi người ta gọi điện cho trại tâm thần hốt hai đứa vào đó mất."
"Chẹp, đúng là đau đầu thật!" Con bạn thân càu nhàu nói: "Hay cứ trước mắt tạm thời chúng ta cứ cải trang rồi tìm một nơi ổn định vạch chiến lược cái đã, rồi sau đó đến Cơ quan Thám tử Vũ trang trình bày cũng không muộn?"
Tôi khoanh tay, nghe ý kiến của con bạn thân cũng đồng tình: "Có khi là vậy thật."
Cả hai đứa suy xét một hồi, cuối cùng đắn đo lương tâm mà đi trộm mấy bộ quần áo từ nhà dân. Tôi cũng cảm thấy khá tội lỗi, nhưng, hiện tại bây giờ thì không có cách nào nữa rồi.
Tôi đội mũ len, vén hết tóc vào bên trong và không để lộ nó ra bên ngoài, cuốn khăn choàng cổ che nửa khuôn mặt, mặc áo khoác đen rộng thùng thình bên ngoài để người khác không nhìn ra dáng người. Bạn thân thì buộc tóc thành chỏm, đeo cái kính họa tiết hình tròn nhặt ở thùng rác, mặc áo phông không cổ ngắn tay và quần lửng ống suông với dép lê, cộng thêm chiếc áo khoác buộc ở hông, nhìn đi nhìn lại, một đứa mùa đông một đứa mùa hè, trông khắm đ tả được.
Nhìn char ngầu bao nhiêu thì bọn tôi phèn chúa bấy nhiêu.
Tôi và con bạn nhìn lại nhau, nỗ lực nén phì cười.
"Trời ạ, Odasaku mà còn sống nhìn thấy mày chắc ảnh phải gọi mày một tiếng 'ông' quá."
"Ặc, Fyodor mà nhìn thấy mày ăn mặc xì tin như vậy không biết có nổi khùng lên vì mày phá style của ổng không nữa."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.