Cos Odasaku Và Fyodor, Tôi Và Bạn Thân Xuyên Vào Bsd
Chương 26
Cầm San
14/11/2024
Sau một màn như vậy, cuối cùng tôi cũng đã biết chuyện gì đang diễn ra rồi.
Tuy một phần trong thâm tâm tôi vô cùng tức lòi vì bản thân bị lừa một vố đau như vậy, nhưng mà, cảm giác này cũng không đến nỗi tệ lắm.
"Mày là đầu trò à?"
Con bạn tôi nhếch mép chuẩn kiểu phản diện, với gương mặt của Fyodor Dostoevsky làm tăng độ sát thương tinh thần cực cao khiến tôi hơi choáng váng một chút, nó không thể mỉm cười vô tri nhẹ nhàng được hơn à...ờm, nhưng mà như thế lại phá mất thiết lập nhân vật của Fyodor Dostoevsky mất...
"Mày nghĩ còn đứa nào đủ trình chơi mày ngoài tao chứ?" Nó hằng giọng nói, tỏ ra vô cùng hưởng thụ khi quay đứa bạn thân mình như dế: "Dù sao tao cũng chán cái vẻ mặt trầm trầm bĩnh tĩnh kia của mày rồi, biểu cảm ngây ngô vừa nãy của mày đúng là đáng giá thật đấy."
Tôi khẽ tặc lưỡi trả lời: "Người ngoài đi vào nghe được lại tưởng mày đang tán tao thì đúng liệm hai con luôn nhé."
Con bạn thân nghe vậy liền khúc khích cười: "Tầm đấy Dazai Osamu mà vào đây chứng kiến thì mày có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa hết oan đâu nhỉ?" (2
Tôi: "...."
Nó cứ làm như Dazai Osamu là chính thất tới bắt gian tôi ngoại tình với tiểu tam hay gì má?
Òm...
Mà làm sao tôi lại phải rén Dazai Osamu chứ? Anh ta có là cái gì của tôi đâu sao tôi phải hãi ngang như là phạm tội tày đình mỗi khi nhắc đến vậy??
Công nhận là tôi cũng hơi sợ Dazai Osamu vì thành tích của anh ta trong quá khứ, nhưng-
"Dẹp đi, cái quan trọng mày cần quan tâm là cái này nè!" Con bạn thân vẫn cầm khay đựng bánh kem giơ lù lù trước mặt tôi, hơi không kiên nhẫn nói: "Ước rồi thổi nến đi mẹ trẻ, xong rồi còn để tao mukbang nữa chứ!"
Tôi: "..."
Đúng là mày chỉ nghĩ đến việc ăn là giỏi thôi.
"Ước gì-" Tôi nhắm mắt chắp tay, tỏ rõ sự chân thành từ đầu tới chân, không khí mà bản thân tỏa ra khiến Emily đứng bên cạnh khẽ cau mày.
"Fyo, anh nghĩ xem Oda sẽ ước về cái gì?"
Hiếm khi Oda tỏ ra nghiêm túc đến vậy, và một Oda nghiêm túc thì kiểu gì cũng có chuyện cực sốc xảy ra cho coi.
Con bạn thân nghiêng đầu về phía Emily mà nói: "Ước cho bọn tôi trở về nhà?"
"Không...tôi nghĩ là Oda sẽ ước rằng chúng ta sẽ sống sót an toàn trong thế giới này." Emily chớp chớp mắt:
"Manga BSD vừa chap mới xong, nội dung thì khỏi phải nói, suy như ma luôn."
"Ể??? Đã có chap mới rồi á!!"
"Anh chưa xem à Fyo?" Emily tròn mắt, à, nếu Fyo mà xem rồi thì không có chuyện tươi tỉnh như vậy đâu, vì chị đẹp Teruko của anh ta bị chính Đội Trưởng nhà mình cho bay màu luôn mà.
Đứa em họ khịt mũi tỏ ra vui vẻ nói: "Em nghĩ là anh Oda sẽ ước... kiếm được nhiều tiền hơn!!"
Cả hai đều đồng thanh nói: "Trẻ con quá Shirase!!"
Emily hếch mũi: "Oda không có suy nghĩ đơn giản như vậy đâu!"
Con bạn thân đồng tình: "Nó mà suy nghĩ ngây thơ như vậy thì chẳng có chuyện cứ cách một tháng giáo viên chủ nhiệm gọi điện mời phụ huynh nó lên trường uống trà rồi!" (2)
Với cái đứa mưu hèn kế bẩn, quỷ kế đa đoan như vậy thì làm sao mà có ước mơ bình thường như người ta được
ch!
Quả nhiên, tôi không khiến cho con bạn mình và Emily phải thất vọng.
"Ước gì con không đi làm mà vẫn có ăn."
Nói xong, tôi liền thổi nến.
Emily: "..."
Bạn thân: "..."
"Làm sao mà hai người xịt keo cứng ngắt ra thế vậy?" Tôi liếc cả hai đứng thù lù với biểu cảm còn đen hơn cả tiền đồ chị Dậu: "Trúng gió à?"
"À." Emily nhìn tôi, sau đó liền thở dài: "Tôi chỉ cảm thấy, không hổ là anh, Oda, thật khiến cho người khác phải ngạc nhiên."
Con bạn tiếp lời: "Mày đúng là biết phản lại toàn bộ suy nghĩ của người ta về mày đấy."
Tôi: "..."
Hai người này đang song kiếm hợp bích khia tôi à, mà Emily, tôi mới là chủ nhân của cô mà!?
"Nhưng mà anh Oda ơi, mẹ em bảo không làm mà đòi có ăn thì chỉ có ăn đầu gối thôi." Thằng em họ mặt hơi xị xuống nói: "Anh chắc là mình ăn được đầu gối chứ?"
Tôi: "..."
Đến thằng nhóc này cũng muốn đá đểu tôi hay gì?
"Đó chỉ là một điều ước thôi, làm gì có ai đi đánh thuế điều ước đâu mà phải không?"
"Sau tất cả thì anh vẫn lạc quan dữ ha Oda?" Emily ngước mắt nhìn tôi với một biểu cảm hết sức là ba chấm: "Tôi nghĩ anh sẽ phải suy sụp lắm cơ, kiểu người lạc quan bất chấp tất cả của anh thì đúng là hiếm có đó."
"Không phải cô là người cổ vũ tôi sao?" Tôi hơi nhếch miệng: "Cô quên nhanh thật đấy Emily."
Emily liền cười toe toét và không nói gì.
"Ờ, trước mắt thì bọn mình nên xử lý cái bánh này." Con bạn tôi đặt khay đựng bánh xuống, hơi khịt mũi nói: "Ăn uống xong xuôi rồi tao sẽ mở điện thoại xem chap mới của BSD, nhớ cầm cái xô hứng nước mắt cho tao đấy, nghe Emily quảng cáo là tao cảm thấy chap mới này có điềm tới nơi rồi."
"Khỏi nhắc đi, tao cầm mấy cái để dự bị luôn rồi, kiểu gì mày cũng khóc lụt nhà thôi mà con." Tôi nhớ ra điều gì liền nói tiếp: "Đọc xong rồi đừng có trù ếm Asagiri Kafka nhé, ổng sống thì bọn mình mới biết được cốt truyện diễn biến như thế nào đấy!"
"Mày cứ làm như tao sẽ phát rồ lên và không thương tiếc nguyền rủa ông tác giả vậy...."
"O...." Emily cắt bánh kem thành nhiều phần trên đĩa chia cho mọi người, đưa một cái cho con bạn thân: "Oda thì tôi không chắc, nhưng nếu là anh thì anh có khả năng đấy, Fyo."
Con bạn tôi chớp chớp đôi mắt, sau đó, nó lô điện thoại trong người mình ra, bật nó lên rồi tay di chuyển lướt lướt một hồi, sau một hồi suy tư im lặng, nó mở miệng nói.
"Mày có biết chỗ nào bán búp bê nguyền rủa không, tao cần gấp một con."
Tôi: "...."
Giời ơi, biết ngay mà
Tuy một phần trong thâm tâm tôi vô cùng tức lòi vì bản thân bị lừa một vố đau như vậy, nhưng mà, cảm giác này cũng không đến nỗi tệ lắm.
"Mày là đầu trò à?"
Con bạn tôi nhếch mép chuẩn kiểu phản diện, với gương mặt của Fyodor Dostoevsky làm tăng độ sát thương tinh thần cực cao khiến tôi hơi choáng váng một chút, nó không thể mỉm cười vô tri nhẹ nhàng được hơn à...ờm, nhưng mà như thế lại phá mất thiết lập nhân vật của Fyodor Dostoevsky mất...
"Mày nghĩ còn đứa nào đủ trình chơi mày ngoài tao chứ?" Nó hằng giọng nói, tỏ ra vô cùng hưởng thụ khi quay đứa bạn thân mình như dế: "Dù sao tao cũng chán cái vẻ mặt trầm trầm bĩnh tĩnh kia của mày rồi, biểu cảm ngây ngô vừa nãy của mày đúng là đáng giá thật đấy."
Tôi khẽ tặc lưỡi trả lời: "Người ngoài đi vào nghe được lại tưởng mày đang tán tao thì đúng liệm hai con luôn nhé."
Con bạn thân nghe vậy liền khúc khích cười: "Tầm đấy Dazai Osamu mà vào đây chứng kiến thì mày có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa hết oan đâu nhỉ?" (2
Tôi: "...."
Nó cứ làm như Dazai Osamu là chính thất tới bắt gian tôi ngoại tình với tiểu tam hay gì má?
Òm...
Mà làm sao tôi lại phải rén Dazai Osamu chứ? Anh ta có là cái gì của tôi đâu sao tôi phải hãi ngang như là phạm tội tày đình mỗi khi nhắc đến vậy??
Công nhận là tôi cũng hơi sợ Dazai Osamu vì thành tích của anh ta trong quá khứ, nhưng-
"Dẹp đi, cái quan trọng mày cần quan tâm là cái này nè!" Con bạn thân vẫn cầm khay đựng bánh kem giơ lù lù trước mặt tôi, hơi không kiên nhẫn nói: "Ước rồi thổi nến đi mẹ trẻ, xong rồi còn để tao mukbang nữa chứ!"
Tôi: "..."
Đúng là mày chỉ nghĩ đến việc ăn là giỏi thôi.
"Ước gì-" Tôi nhắm mắt chắp tay, tỏ rõ sự chân thành từ đầu tới chân, không khí mà bản thân tỏa ra khiến Emily đứng bên cạnh khẽ cau mày.
"Fyo, anh nghĩ xem Oda sẽ ước về cái gì?"
Hiếm khi Oda tỏ ra nghiêm túc đến vậy, và một Oda nghiêm túc thì kiểu gì cũng có chuyện cực sốc xảy ra cho coi.
Con bạn thân nghiêng đầu về phía Emily mà nói: "Ước cho bọn tôi trở về nhà?"
"Không...tôi nghĩ là Oda sẽ ước rằng chúng ta sẽ sống sót an toàn trong thế giới này." Emily chớp chớp mắt:
"Manga BSD vừa chap mới xong, nội dung thì khỏi phải nói, suy như ma luôn."
"Ể??? Đã có chap mới rồi á!!"
"Anh chưa xem à Fyo?" Emily tròn mắt, à, nếu Fyo mà xem rồi thì không có chuyện tươi tỉnh như vậy đâu, vì chị đẹp Teruko của anh ta bị chính Đội Trưởng nhà mình cho bay màu luôn mà.
Đứa em họ khịt mũi tỏ ra vui vẻ nói: "Em nghĩ là anh Oda sẽ ước... kiếm được nhiều tiền hơn!!"
Cả hai đều đồng thanh nói: "Trẻ con quá Shirase!!"
Emily hếch mũi: "Oda không có suy nghĩ đơn giản như vậy đâu!"
Con bạn thân đồng tình: "Nó mà suy nghĩ ngây thơ như vậy thì chẳng có chuyện cứ cách một tháng giáo viên chủ nhiệm gọi điện mời phụ huynh nó lên trường uống trà rồi!" (2)
Với cái đứa mưu hèn kế bẩn, quỷ kế đa đoan như vậy thì làm sao mà có ước mơ bình thường như người ta được
ch!
Quả nhiên, tôi không khiến cho con bạn mình và Emily phải thất vọng.
"Ước gì con không đi làm mà vẫn có ăn."
Nói xong, tôi liền thổi nến.
Emily: "..."
Bạn thân: "..."
"Làm sao mà hai người xịt keo cứng ngắt ra thế vậy?" Tôi liếc cả hai đứng thù lù với biểu cảm còn đen hơn cả tiền đồ chị Dậu: "Trúng gió à?"
"À." Emily nhìn tôi, sau đó liền thở dài: "Tôi chỉ cảm thấy, không hổ là anh, Oda, thật khiến cho người khác phải ngạc nhiên."
Con bạn tiếp lời: "Mày đúng là biết phản lại toàn bộ suy nghĩ của người ta về mày đấy."
Tôi: "..."
Hai người này đang song kiếm hợp bích khia tôi à, mà Emily, tôi mới là chủ nhân của cô mà!?
"Nhưng mà anh Oda ơi, mẹ em bảo không làm mà đòi có ăn thì chỉ có ăn đầu gối thôi." Thằng em họ mặt hơi xị xuống nói: "Anh chắc là mình ăn được đầu gối chứ?"
Tôi: "..."
Đến thằng nhóc này cũng muốn đá đểu tôi hay gì?
"Đó chỉ là một điều ước thôi, làm gì có ai đi đánh thuế điều ước đâu mà phải không?"
"Sau tất cả thì anh vẫn lạc quan dữ ha Oda?" Emily ngước mắt nhìn tôi với một biểu cảm hết sức là ba chấm: "Tôi nghĩ anh sẽ phải suy sụp lắm cơ, kiểu người lạc quan bất chấp tất cả của anh thì đúng là hiếm có đó."
"Không phải cô là người cổ vũ tôi sao?" Tôi hơi nhếch miệng: "Cô quên nhanh thật đấy Emily."
Emily liền cười toe toét và không nói gì.
"Ờ, trước mắt thì bọn mình nên xử lý cái bánh này." Con bạn tôi đặt khay đựng bánh xuống, hơi khịt mũi nói: "Ăn uống xong xuôi rồi tao sẽ mở điện thoại xem chap mới của BSD, nhớ cầm cái xô hứng nước mắt cho tao đấy, nghe Emily quảng cáo là tao cảm thấy chap mới này có điềm tới nơi rồi."
"Khỏi nhắc đi, tao cầm mấy cái để dự bị luôn rồi, kiểu gì mày cũng khóc lụt nhà thôi mà con." Tôi nhớ ra điều gì liền nói tiếp: "Đọc xong rồi đừng có trù ếm Asagiri Kafka nhé, ổng sống thì bọn mình mới biết được cốt truyện diễn biến như thế nào đấy!"
"Mày cứ làm như tao sẽ phát rồ lên và không thương tiếc nguyền rủa ông tác giả vậy...."
"O...." Emily cắt bánh kem thành nhiều phần trên đĩa chia cho mọi người, đưa một cái cho con bạn thân: "Oda thì tôi không chắc, nhưng nếu là anh thì anh có khả năng đấy, Fyo."
Con bạn tôi chớp chớp đôi mắt, sau đó, nó lô điện thoại trong người mình ra, bật nó lên rồi tay di chuyển lướt lướt một hồi, sau một hồi suy tư im lặng, nó mở miệng nói.
"Mày có biết chỗ nào bán búp bê nguyền rủa không, tao cần gấp một con."
Tôi: "...."
Giời ơi, biết ngay mà
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.