Cos Odasaku Và Fyodor, Tôi Và Bạn Thân Xuyên Vào Bsd
Chương 53
Cầm San
14/11/2024
"Xin chào, hai người đến nơi ở của chúng tôi."
"Hoan nghênh hoan nghênh ~~"
Con bạn thân tôi trong bộ dạng của Fyodor Dostoevsky, mỉm cười đầy 'phúc hậu' - đấy là nó tự thấy thế chứ tôi nhìn thấy ớn bỏ mẹ, nhìn méo khác gì hàng limited đâu cơ chứ, còn Emily rất chi là hùa khi còn vén tóc mà nhếch mép đúng chuẩn thằng cha già biến thái nào đó ở Mafia Cảng, hai người song kiếm hợp bích khiến cho Nakajima Atsushi và lzumi Kyouka co rúm lại bám chặt vào người tôi như cái phao cứu sinh
Tôi: "..."
"Đủ rồi." Tôi lên tiếng chấm dứt bầu không khí gượng gạo vô cùng giữa bốn con người: "Đừng trêu chọc họ, không thì hôm nay cho hai người tự vào bếp nấu."
Con bạn thân và Emily im bặt, sau đó cả hai phi đến chỗ tôi với thái độ niềm nở mừng hơn là trông ngóng mẹ về chợ mua quà về cho con mình. (3)
"Odaaaaa!!! Đồ nặng không, tôi và Fyo bê phụ đồ ra bàn nhé!" Emily nhanh nhảu cười nói với một biểu cảm cute đáng yêu như muốn xoa dịu tâm trạng lúc này của tôi: "Odaaaaa!! Tôi và Fyo chỉ là muốn tạo sự bất ngờ cho mọi người thôi!!!"!
"Cậu có phải rất vất vả rồi phải không?" Con bạn thân híp mắt cười nhẹ nhàng: "Cảm ơn cậu vì đã mất nhiều thời gian mua đồ như vậy cho chúng tôi, Oda-"
Nakajima Atsushi: "...."
zumi Kyouka: "...."
Cảm giác chứng kiến được người có quyền lực nhất nhà mở miệng mà thấy thú vị là sao đây?
Sau khi để hết đồ đạc để lên mặt bàn bếp, cô bé tóc vàng ở Cơ quan Thám tử tự xưng là Emily liền chạy đến chỗ cậu và Kyouka-chan, chớp chớp đôi mắt to tròn long lanh mà nói.
"Hai người có muốn chơi game không!! Bữa trước tôi và Fyo thấy được một con game đỉnh cực ở tiệm sách, tôi xin mãi Oda mới đồng ý cho tậu về đấy!!!" Càng nói, Emily càng tỏ ra phấn khích: "Hai người không được từ chối đâu!
Đông thì chơi mới vui được!!"
Nakajima Atsushi và Izumi Kyouka hơi thần người trước sự nhiệt tình của đối phương, sau đó bị con bạn thân đẩy từ đằng sau lưng về phía Emily, thế là bị kéo đi chơi game cùng luôn.
Đứng ở bếp tôi chuẩn bị xắn tay áo lên chuẩn bị xử lý đống đồ kia liền rơi vào trạng thái trầm tư.
Emily, không phải là cô giật tóc tôi lên xuống mấy lần rồi ăn vạ khóc lóc ở quán người ta để đòi tôi mua bằng được đĩa game về cho cô chơi sao?
Rồi nó là game nhập vai trình diễn thời trang cùng với nấu ăn đó, thế là game đỉnh nóc kịch trần dữ chưa?
Bản thân tôi cũng muốn nói gì đó nhưng lại thôi, ngộ nhỡ Emily giãy đành đạch ra đấy thì ma nào mà dỗ cho được, nên chỉ biết thở dài một hơi rồi quay lại công việc của mình đang chuẩn bị làm, chính là nấu lẩu ăn đó.
Thứ nhất là ninh nước hầm từ tảo bẹ khô, thứ hai là cho rau củ ngâm qua nước muối, sau đó rửa sạch để ráo nước.
Cải thảo, cải cúc cắt thành đoạn ngắn vừa ăn, nấm kim châm, nấm thủy tiên cắt bỏ gốc, tách nhỏ, còn nấm đông cô loại bỏ thân, mũ nấm tỉa lại cho đẹp mắt, cà rốt thì gọt sạch vỏ cắt dạng lát mỏng, phần gốc hành lá cắt thành lát mỏng dài, phần lá cắt nhỏ. Đậu hũ thì cắt thành miếng vuông nhỏ đều nhau.
Tiếp theo là sơ chế thịt bò, dùng muối chà xát toàn bộ rồi rửa lại với nước sạch, lấy con dao thái thành những lát vừa ăn xếp gọn vào đĩa, tiếp đến là trần mì Udon và để ráo nó, ăn lẩu mà thiếu mì thì nó chẳng thú vị một chút nào cả.
Khi tảo bẹ khô được ninh nhừ, tôi cho những nguyên liệu như đậu hũ, cà rốt, cải thảo, nấm, cải cúc, hành lá. Đậy nắp và nấu với lửa lớn, trong khi đó, tôi sẽ pha thêm nước chấm.
Vì không biết khẩu vị của Nakajima Atsushi và Izumi Kyouka thế nào, nên là tôi pha đến tận mấy loại, cho bọn họ lúc ăn tha hồ chọn.
Đã nấu cho Bias ăn thì phải làm sao cho thật hoàn hảo! Tôi sẽ không khiến cho cậu ấy phải thất vọng đâu!!
Izumi Kyouka ngước mắt lên nhìn người đàn ông tóc đỏ đeo tạp dề màu hồng phía bếp đăng kia, xắn tay áo tỏ vẻ nghiêm chỉnh tập trung những thứ gì đang có ở trước mặt, tiếng dao chạm vào thớt vang lên đều đều, âm thanh tưởng chừng như rất bình thường, nhưng đối với cô, nó lại mang về một hồi ức tươi đẹp, về tuổi thơ của Izumi Ky-ouka trước khi gia nhập vào Mafia Cảng.
"Me….?"
Nakajima Atsushi chớp tròn đôi mắt, liền quay sang phía cô bé mặc kimono đang ngồi thần người nhìn Oda-san chuẩn bị đồ để mọi người ăn lẩu.
Hình như cậu vừa nghe Kyouka-chan nói gì đó mà, đúng không?
Emily đang muốn há miệng nói cái gì, lại bị Fyo vỗ nhẹ vai ra dấu hiệu im lặng.
Emily phồng má phụng phịu, gì chứ, Oda là của cô, cô sẽ không chia sẻ Oda với ai đâu! Chẳng qua lần này là liên quan tới bias của anh ta nên cô mới tạm chấp nhận bỏ qua đấy, lần sau thì đừng hòng, hứ!
Tôi vừa gọt hoa quả tráng miệng vừa cau mày, sao tự nhiên lại có cảm giác không khí trong căn phòng tự nhiên bớt thù địch hơn trước rồi nhỉ? Giống như sự nghi hoặc nhắm tới bọn tôi đã giảm đi phần nào rồi ấy.
"Tôi có thể giúp gì cho anh không?"
Tôi quay sang, nhìn thấy Izumi Kyouka đứng đằng sau lưng, nội tâm có phần hốt hoảng.
Má ôi, con bé này di chuyển không có bước chân vào, như ma vậy! Đúng là hù hồn chim én thiệc mà! Quả nhiên là gương mặt vàng trong làng ám sát của Mafia Cảng, nói không ngoa khi Izumi Kyouka sở hữu tài năng thiên bẩm trong chuyện giết người-
"À, ùm..." Tôi liếc sang bàn bếp, sau đó nói lại với cô bé: "Kyouka-san-"
Đôi mắt của Izumi Kyouka có phần sáng lên, nhưng khi nghe được vế cuối, đôi mắt đó lại hiện lên một vẻ thất vọng lạ lầm.
"Là Kyouka." Cô bé sửa lại về cách xưng hô của tôi: "Anh có thể gọi tôi là Kyouka, chỉ, là Kyouka thôi."
Không phải là Kyouka-chan, mà là Kyouka.
Tôi: "…..?"
Là sao vậy? Có chuyện gì à?
"Kyouka." Dù không có hiểu lắm, nhưng tôi vẫn đồng ý việc xưng hô với cô bé, dù sao thì tôi cũng chỉ lớn hơn đối phương 2 tuổi chứ có bao nhiêu đâu, có khi kinh nghiệm sống cũng không rành bằng ấy chứ, nên cũng chẳng sao cả, đúng không nhỉ? (4*
"Cảm phiền giúp tôi bê những đĩa đồ này xuống bàn nhé?"
Izumi Kyouka gật đầu: "Được'"
Tất cả đồ ăn được tôi sơ chế đều được bày biện hết dưới bàn ăn, tôi liếc mắt nhìn một lượt mà cảm thán mấy cái con người đang ngồi chực chờ này, hai vị khách, hai người nhà với ánh mắt vui vẻ nhìn đĩa đồ được bày biện đẹp mắt để lát nữa còn nhúng lẩu.
Sao tôi có cảm giác lượng thức ăn mình mua về không đủ cho mọi người ăn vậy?
Hm, hay là bỏ suất ăn của tôi đi nhỉ, có khi lại đủ cũng không chừng luôn?
Tác giả: "Thay vì nhập viện vì món cà ri cay của Odasaku, Oda có khả năng cao sẽ phải đi khám dạ dày vì cái tội hay nhịn ăn, vì từ khi xuyên vào nó chẳng có bữa nào tử tế ra hồn để ăn cả, toàn nhường hết cho người khác ăn thoi
"Hoan nghênh hoan nghênh ~~"
Con bạn thân tôi trong bộ dạng của Fyodor Dostoevsky, mỉm cười đầy 'phúc hậu' - đấy là nó tự thấy thế chứ tôi nhìn thấy ớn bỏ mẹ, nhìn méo khác gì hàng limited đâu cơ chứ, còn Emily rất chi là hùa khi còn vén tóc mà nhếch mép đúng chuẩn thằng cha già biến thái nào đó ở Mafia Cảng, hai người song kiếm hợp bích khiến cho Nakajima Atsushi và lzumi Kyouka co rúm lại bám chặt vào người tôi như cái phao cứu sinh
Tôi: "..."
"Đủ rồi." Tôi lên tiếng chấm dứt bầu không khí gượng gạo vô cùng giữa bốn con người: "Đừng trêu chọc họ, không thì hôm nay cho hai người tự vào bếp nấu."
Con bạn thân và Emily im bặt, sau đó cả hai phi đến chỗ tôi với thái độ niềm nở mừng hơn là trông ngóng mẹ về chợ mua quà về cho con mình. (3)
"Odaaaaa!!! Đồ nặng không, tôi và Fyo bê phụ đồ ra bàn nhé!" Emily nhanh nhảu cười nói với một biểu cảm cute đáng yêu như muốn xoa dịu tâm trạng lúc này của tôi: "Odaaaaa!! Tôi và Fyo chỉ là muốn tạo sự bất ngờ cho mọi người thôi!!!"!
"Cậu có phải rất vất vả rồi phải không?" Con bạn thân híp mắt cười nhẹ nhàng: "Cảm ơn cậu vì đã mất nhiều thời gian mua đồ như vậy cho chúng tôi, Oda-"
Nakajima Atsushi: "...."
zumi Kyouka: "...."
Cảm giác chứng kiến được người có quyền lực nhất nhà mở miệng mà thấy thú vị là sao đây?
Sau khi để hết đồ đạc để lên mặt bàn bếp, cô bé tóc vàng ở Cơ quan Thám tử tự xưng là Emily liền chạy đến chỗ cậu và Kyouka-chan, chớp chớp đôi mắt to tròn long lanh mà nói.
"Hai người có muốn chơi game không!! Bữa trước tôi và Fyo thấy được một con game đỉnh cực ở tiệm sách, tôi xin mãi Oda mới đồng ý cho tậu về đấy!!!" Càng nói, Emily càng tỏ ra phấn khích: "Hai người không được từ chối đâu!
Đông thì chơi mới vui được!!"
Nakajima Atsushi và Izumi Kyouka hơi thần người trước sự nhiệt tình của đối phương, sau đó bị con bạn thân đẩy từ đằng sau lưng về phía Emily, thế là bị kéo đi chơi game cùng luôn.
Đứng ở bếp tôi chuẩn bị xắn tay áo lên chuẩn bị xử lý đống đồ kia liền rơi vào trạng thái trầm tư.
Emily, không phải là cô giật tóc tôi lên xuống mấy lần rồi ăn vạ khóc lóc ở quán người ta để đòi tôi mua bằng được đĩa game về cho cô chơi sao?
Rồi nó là game nhập vai trình diễn thời trang cùng với nấu ăn đó, thế là game đỉnh nóc kịch trần dữ chưa?
Bản thân tôi cũng muốn nói gì đó nhưng lại thôi, ngộ nhỡ Emily giãy đành đạch ra đấy thì ma nào mà dỗ cho được, nên chỉ biết thở dài một hơi rồi quay lại công việc của mình đang chuẩn bị làm, chính là nấu lẩu ăn đó.
Thứ nhất là ninh nước hầm từ tảo bẹ khô, thứ hai là cho rau củ ngâm qua nước muối, sau đó rửa sạch để ráo nước.
Cải thảo, cải cúc cắt thành đoạn ngắn vừa ăn, nấm kim châm, nấm thủy tiên cắt bỏ gốc, tách nhỏ, còn nấm đông cô loại bỏ thân, mũ nấm tỉa lại cho đẹp mắt, cà rốt thì gọt sạch vỏ cắt dạng lát mỏng, phần gốc hành lá cắt thành lát mỏng dài, phần lá cắt nhỏ. Đậu hũ thì cắt thành miếng vuông nhỏ đều nhau.
Tiếp theo là sơ chế thịt bò, dùng muối chà xát toàn bộ rồi rửa lại với nước sạch, lấy con dao thái thành những lát vừa ăn xếp gọn vào đĩa, tiếp đến là trần mì Udon và để ráo nó, ăn lẩu mà thiếu mì thì nó chẳng thú vị một chút nào cả.
Khi tảo bẹ khô được ninh nhừ, tôi cho những nguyên liệu như đậu hũ, cà rốt, cải thảo, nấm, cải cúc, hành lá. Đậy nắp và nấu với lửa lớn, trong khi đó, tôi sẽ pha thêm nước chấm.
Vì không biết khẩu vị của Nakajima Atsushi và Izumi Kyouka thế nào, nên là tôi pha đến tận mấy loại, cho bọn họ lúc ăn tha hồ chọn.
Đã nấu cho Bias ăn thì phải làm sao cho thật hoàn hảo! Tôi sẽ không khiến cho cậu ấy phải thất vọng đâu!!
Izumi Kyouka ngước mắt lên nhìn người đàn ông tóc đỏ đeo tạp dề màu hồng phía bếp đăng kia, xắn tay áo tỏ vẻ nghiêm chỉnh tập trung những thứ gì đang có ở trước mặt, tiếng dao chạm vào thớt vang lên đều đều, âm thanh tưởng chừng như rất bình thường, nhưng đối với cô, nó lại mang về một hồi ức tươi đẹp, về tuổi thơ của Izumi Ky-ouka trước khi gia nhập vào Mafia Cảng.
"Me….?"
Nakajima Atsushi chớp tròn đôi mắt, liền quay sang phía cô bé mặc kimono đang ngồi thần người nhìn Oda-san chuẩn bị đồ để mọi người ăn lẩu.
Hình như cậu vừa nghe Kyouka-chan nói gì đó mà, đúng không?
Emily đang muốn há miệng nói cái gì, lại bị Fyo vỗ nhẹ vai ra dấu hiệu im lặng.
Emily phồng má phụng phịu, gì chứ, Oda là của cô, cô sẽ không chia sẻ Oda với ai đâu! Chẳng qua lần này là liên quan tới bias của anh ta nên cô mới tạm chấp nhận bỏ qua đấy, lần sau thì đừng hòng, hứ!
Tôi vừa gọt hoa quả tráng miệng vừa cau mày, sao tự nhiên lại có cảm giác không khí trong căn phòng tự nhiên bớt thù địch hơn trước rồi nhỉ? Giống như sự nghi hoặc nhắm tới bọn tôi đã giảm đi phần nào rồi ấy.
"Tôi có thể giúp gì cho anh không?"
Tôi quay sang, nhìn thấy Izumi Kyouka đứng đằng sau lưng, nội tâm có phần hốt hoảng.
Má ôi, con bé này di chuyển không có bước chân vào, như ma vậy! Đúng là hù hồn chim én thiệc mà! Quả nhiên là gương mặt vàng trong làng ám sát của Mafia Cảng, nói không ngoa khi Izumi Kyouka sở hữu tài năng thiên bẩm trong chuyện giết người-
"À, ùm..." Tôi liếc sang bàn bếp, sau đó nói lại với cô bé: "Kyouka-san-"
Đôi mắt của Izumi Kyouka có phần sáng lên, nhưng khi nghe được vế cuối, đôi mắt đó lại hiện lên một vẻ thất vọng lạ lầm.
"Là Kyouka." Cô bé sửa lại về cách xưng hô của tôi: "Anh có thể gọi tôi là Kyouka, chỉ, là Kyouka thôi."
Không phải là Kyouka-chan, mà là Kyouka.
Tôi: "…..?"
Là sao vậy? Có chuyện gì à?
"Kyouka." Dù không có hiểu lắm, nhưng tôi vẫn đồng ý việc xưng hô với cô bé, dù sao thì tôi cũng chỉ lớn hơn đối phương 2 tuổi chứ có bao nhiêu đâu, có khi kinh nghiệm sống cũng không rành bằng ấy chứ, nên cũng chẳng sao cả, đúng không nhỉ? (4*
"Cảm phiền giúp tôi bê những đĩa đồ này xuống bàn nhé?"
Izumi Kyouka gật đầu: "Được'"
Tất cả đồ ăn được tôi sơ chế đều được bày biện hết dưới bàn ăn, tôi liếc mắt nhìn một lượt mà cảm thán mấy cái con người đang ngồi chực chờ này, hai vị khách, hai người nhà với ánh mắt vui vẻ nhìn đĩa đồ được bày biện đẹp mắt để lát nữa còn nhúng lẩu.
Sao tôi có cảm giác lượng thức ăn mình mua về không đủ cho mọi người ăn vậy?
Hm, hay là bỏ suất ăn của tôi đi nhỉ, có khi lại đủ cũng không chừng luôn?
Tác giả: "Thay vì nhập viện vì món cà ri cay của Odasaku, Oda có khả năng cao sẽ phải đi khám dạ dày vì cái tội hay nhịn ăn, vì từ khi xuyên vào nó chẳng có bữa nào tử tế ra hồn để ăn cả, toàn nhường hết cho người khác ăn thoi
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.