Cos Odasaku Và Fyodor, Tôi Và Bạn Thân Xuyên Vào Bsd
Chương 9
Cầm San
14/11/2024
Tôi công nhận một điều giống như các fan của BSD đã nói, Giải Oscar đã nợ Fyodor Dostoevsky một cái một cái tượng vàng.
Mèn đét ơi, cứ tưởng thằng chả đi sang thế giới bên kia rồi, ai dè lại hồi sinh dưới cơ thể của Bram chứ, rõ ràng là một bước ngoặt mà tại hạ méo thể lường trước được!
Vậy thì người giết được Fyodor Dostoevsky không có ai khác ngoài Dazai Osamu cả.
Con bạn rít một hơi sâu lấy lại bình tĩnh mà nói: "Tao đang tự hỏi não của thằng chả đó làm bằng cái gì, có thể tính được tới bước Dazai Osamu lật kèo không chết thì đúng thật là quái cmn vật rồi"
"Fyodor Dostoevsky tồn tại từ thời Trung Cổ và vẫn giữ ngoại hình của mình trong suốt nhiều năm, không phải là quái vật thì là cái gì?" Tôi liếc mắt nói, quả nhiên là gừng càng già càng cay, lũ gà như tôi và nó có đối đầu thì kiểu gì cũng bị quay như chong chóng thôi.
Nhưng mà, hắn ta muốn tạo ra điểm kì dị ba cực để làm gì vậy?
Thanh kiếm thời không được cho là có vị thần cư ngụ bên trong cùng với thanh kiếm - là sự kết hợp giữa năng lực cùng cơ thể với năng lực cường hóa vũ khí lên gấp trăm lần...
Vậy không lẽ thứ mà Nakajima Atsushi và Akutagawa Ryuunosuke chiến đấu trong anime BSD cuối đoạn ss5 là một dạng biến hình của Fukichi à?
Càng nghĩ tôi càng cảm thấy đau đầu.
"Trời ơi, Bura-chan của tao, ẻm chỉ mới lấy lại thân dưới thôi mà..."
Tôi: "...."
Đúng là tận thế sắp đến vào ngày không xa nữa đâu.
"Chúng ta vẫn sẽ giữ vững quan điểm đầu tiên là đứng về phe của Cơ quan Thám tử Vũ trang." Tôi thở dài mà nói: "Nếu chúng ta giúp được thì giúp, còn không giúp được thì thôi, ngay cả Dazai Osamu không làm gì được Fyodor Dostoevsky thì mày nghĩ hai đứa mình có trình đánh bại được hắn ta không?"
"Nhưng chúng ta có cốt truyện mà!" Ánh mắt của đứa bạn ánh lên một tia hi vọng, giống như là sự lạc quan giữa một núi bi quan: "Kiểu gì chúng ta cũng-"
"Đây mới chính là vấn đề đó, nếu như chúng ta hành động thì Fyodor Dostoevsky sẽ dựng lên một kế hoạch khác nham hiểm không kém để phục vụ cho mục đích của mình." Tôi chậm rãi nói: "Thứ mà chúng ta có chỉ có mỗi cốt truyện, nếu như Fyodor Dostoevsky có hành động nào khác thì mày có nhận ra nếu không biết trước cốt truyện không?"
"Mày nên nhớ là Fyodor Dostoevsky là một kẻ vô cùng thâm độc, hắn sẵn sàng lợi dụng hoặc loại bỏ những kẻ mà hắn cho rằng là vô dụng với kế hoạch của hắn, chậc..." Tôi vò tóc mình mà tỏ ra khó chịu: "Trước mắt cứ vậy đã, lâu dài về sau thì phải cẩn thận tính toán từng li từng tí mới được..."
"Mày hợp cos Fyodor Dostoevsky hơn là so với tao đấy."
Tôi quay sang nhìn con bạn thân, nó nhếch mép nở một nụ cười được coi là trêu ngươi vô cùng.
"Thôi nào ~ đừng dùng ánh mắt đáng sợ kia nhìn tớ chứ bạn yêu ~" Nó lập tức ôm lấy cánh tay của tôi, hai mắt chớp chớp long lanh ngây thơ mà nói, chà, nếu tôi có mà là Fyodor Dostoevsky hàng limited thì so với việc thay đổi thế giới thì trước tiên là phải tiễn kẻ có khuôn mặt giống hệt mình làm mấy trò con bò xuống uống trà với các cụ để bớt nhục cái đã, còn lại thì tính sau.
Tôi liếc sang Emily và đứa em họ đang vui vẻ chơi trò nối từ với nhau, quay sang nhìn đứa bạn thân khép nép nắm cánh tay mình, bỗng không hiểu sao dấy lên một cảm giác kì lạ.
Người mẹ già và ba đứa con thơ.
Đúng rồi, chính là nó, không lệch đi đâu được.
.
Tôi đang tập hít thở sâu, giữ vững sự bình tĩnh mà bản thân đang có.
Hiện tại thì trước mặt tôi là trụ sở của Cơ quan Thám tử Vũ trang, chỉ cần tôi đi lên cầu thang và mở cửa thì sẽ gặp được bọn họ.
Một phần là tôi khá vui vì có thể gặp được bias của mình - Nakajima Atsushi nhưng cũng lo lắng khi phải giáp mặt trực tiếp với Dazai Osamu.
Tôi đã để Emily ở nhà để bảo vệ con bạn thân với thằng em họ, nếu như để cô ấy đi cùng tôi thì có khi rắc rối hơn ấy chứ.
Emily có vẻ vô cùng nghiêm túc khi tỏ rõ thái độ đảm bảo sự an toàn cho hai người họ, nói gì thì nói, trông cô ấy ngoan ngoãn hơn Elise của Mori Ogai nhiều, hoặc có thể là do tôi đã định hình tính cách của Emily rằng cô ấy sẽ là một đứa trẻ ham chơi luôn vui vẻ hòa đồng với mọi người nhưng khi có chuyện không hay xảy ra lại có trách nhiệm như một người chị cả hơn bất kì ai.
Tôi bước bên cầu thang, động tác vô cùng chậm rãi, khi đến cánh cửa thì vươn tay ra, đến đoạn chạm vào tay nắm cửa thì dừng lại, có phần lưỡng lự.
Má ơi run điên luôn.
Nhưng mà tôi đã gặp mặt Edogawa Ranpo rồi cơ mà, chẳng lẽ lại không thể gặp được Dazai Osamu sao?! Cố lên nào bản thân ơi, mày sắp gặp được bias của mình rồi!!
"Cạch."
Tôi mở cửa ra, lặng lẽ bước vào bên trong.
Nếu như có Jouno bên Chó Săn ở đây, hẳn là anh ta sẽ chỉ nghe được một loại âm thanh, là tiếng tim đập mạnh như đánh trống của tôi đấy.
Tôi có thể cảm nhận được ánh nhìn mãnh liệt phát ra đâu đó trong căn phòng này, cụ thể là từ con mèo tam thể đang cuộn tròn người nằm trên đệm được đặt ở bàn làm việc đằng kia.
"Xin chào." Một cậu nhóc với trang phục nông thôn đi đến trước mặt tôi mà cười nói: "Liệu chúng tôi có thể giúp gì được cho anh không?"
"Tôi muốn gặp Edogawa Ranpo, tôi muốn trao đổi một số thứ với anh ấy."
"A! Anh là khách hàng của Ranpo-san sao?" Miyazawa Kenji vỗ tay với nhau, khuôn mặt trở nên niềm nở hơn rất là nhiều: "Ranpo-san đang bận giải quyết vụ án, với khả năng của mình nên anh ấy sẽ về nhanh thôi, anh đừng quá lo lắng nhé!"
Cậu nhóc kéo tay tôi tới ghế sopha đằng kia ngồi.
"Trong khi chờ đợi, anh có muốn uống trà không, quán nước Uzumaki bên dưới trụ sở tôi pha trà thật sự rất ngon."
Tôi gật đầu nhẹ giọng nói : "Cảm ơn cậu rất nhiều."
Khi Miyazawa Kenji quay người đi lấy trà thì con mèo tam thể đang nằm chễm chệ trên tấm nệm bỗng dưng chạy tới và nhảy thẳng vào người tôi.
"Mii-chan!!!" Thư ký của Cơ quan - Haruno Kirako đang tỏ ra ái ngại đi đến: "Thật sự xin lỗi anh, bình thường Mii-chan nhà tôi không hay tiếp xúc với người lạ-"
"À không sao." Tôi xua tay mà nói, một tay vuốt ve bộ lông mềm mại của nó: "Tôi cũng rất thích mèo."
Đúng là không thể tin tưởng được rằng con mèo trông vô hại này lại là Natsume Souseki, thầy của Fukuzawa Yukichi và Mori Ogai, người đặt nền móng tư tưởng ba bên, là người theo lời của Dazai Osamu là có năng lực mạnh nhất, có thể nhìn thấu tất cả mọi thứ.
Chỉ bằng cách nói chuyện một cuốn sách, ông ấy thậm chí còn có thể thuyết phục Oda Sakunosuke, một cựu sát thủ với kĩ năng tuyệt vời ngừng giết chóc.
"Thật ạ, thế thì hay quá, cảm ơn anh rất nhiều!" Haruno Kirako cười tít mắt, sau đó quay về chỗ làm của mình.
Ờm, một người có sự ảnh hưởng lớn như ông ấy lại làm mèo cọ cọ người khác để lấy đồ ăn, đúng hơn là cấp dưới của học trò mình, sẽ không cảm thấy xấu hổ sao?
Khi Haruno Kirako đi khỏi thì tôi cảm nhận được có gì đó rát rát ở lòng bàn tay.
Con mèo đó cào tôi, chưa đến mức rỉ máu nhưng cũng hơi trầy da.
Tôi: "...."
Tôi nhấc con mèo lên nhìn, mắt đối mắt với nhau.
"Đúng là một con mèo kì lạ." Tôi buộc miệng mà nói, nếu như tỏ ra hành xử bình thường thì sẽ không bị để ý đến đâu nhỉ?
Rốt cuộc thì, Oda Sakunosuke chết vì mưu kế của học trò ông ấy mà.
Mèn đét ơi, cứ tưởng thằng chả đi sang thế giới bên kia rồi, ai dè lại hồi sinh dưới cơ thể của Bram chứ, rõ ràng là một bước ngoặt mà tại hạ méo thể lường trước được!
Vậy thì người giết được Fyodor Dostoevsky không có ai khác ngoài Dazai Osamu cả.
Con bạn rít một hơi sâu lấy lại bình tĩnh mà nói: "Tao đang tự hỏi não của thằng chả đó làm bằng cái gì, có thể tính được tới bước Dazai Osamu lật kèo không chết thì đúng thật là quái cmn vật rồi"
"Fyodor Dostoevsky tồn tại từ thời Trung Cổ và vẫn giữ ngoại hình của mình trong suốt nhiều năm, không phải là quái vật thì là cái gì?" Tôi liếc mắt nói, quả nhiên là gừng càng già càng cay, lũ gà như tôi và nó có đối đầu thì kiểu gì cũng bị quay như chong chóng thôi.
Nhưng mà, hắn ta muốn tạo ra điểm kì dị ba cực để làm gì vậy?
Thanh kiếm thời không được cho là có vị thần cư ngụ bên trong cùng với thanh kiếm - là sự kết hợp giữa năng lực cùng cơ thể với năng lực cường hóa vũ khí lên gấp trăm lần...
Vậy không lẽ thứ mà Nakajima Atsushi và Akutagawa Ryuunosuke chiến đấu trong anime BSD cuối đoạn ss5 là một dạng biến hình của Fukichi à?
Càng nghĩ tôi càng cảm thấy đau đầu.
"Trời ơi, Bura-chan của tao, ẻm chỉ mới lấy lại thân dưới thôi mà..."
Tôi: "...."
Đúng là tận thế sắp đến vào ngày không xa nữa đâu.
"Chúng ta vẫn sẽ giữ vững quan điểm đầu tiên là đứng về phe của Cơ quan Thám tử Vũ trang." Tôi thở dài mà nói: "Nếu chúng ta giúp được thì giúp, còn không giúp được thì thôi, ngay cả Dazai Osamu không làm gì được Fyodor Dostoevsky thì mày nghĩ hai đứa mình có trình đánh bại được hắn ta không?"
"Nhưng chúng ta có cốt truyện mà!" Ánh mắt của đứa bạn ánh lên một tia hi vọng, giống như là sự lạc quan giữa một núi bi quan: "Kiểu gì chúng ta cũng-"
"Đây mới chính là vấn đề đó, nếu như chúng ta hành động thì Fyodor Dostoevsky sẽ dựng lên một kế hoạch khác nham hiểm không kém để phục vụ cho mục đích của mình." Tôi chậm rãi nói: "Thứ mà chúng ta có chỉ có mỗi cốt truyện, nếu như Fyodor Dostoevsky có hành động nào khác thì mày có nhận ra nếu không biết trước cốt truyện không?"
"Mày nên nhớ là Fyodor Dostoevsky là một kẻ vô cùng thâm độc, hắn sẵn sàng lợi dụng hoặc loại bỏ những kẻ mà hắn cho rằng là vô dụng với kế hoạch của hắn, chậc..." Tôi vò tóc mình mà tỏ ra khó chịu: "Trước mắt cứ vậy đã, lâu dài về sau thì phải cẩn thận tính toán từng li từng tí mới được..."
"Mày hợp cos Fyodor Dostoevsky hơn là so với tao đấy."
Tôi quay sang nhìn con bạn thân, nó nhếch mép nở một nụ cười được coi là trêu ngươi vô cùng.
"Thôi nào ~ đừng dùng ánh mắt đáng sợ kia nhìn tớ chứ bạn yêu ~" Nó lập tức ôm lấy cánh tay của tôi, hai mắt chớp chớp long lanh ngây thơ mà nói, chà, nếu tôi có mà là Fyodor Dostoevsky hàng limited thì so với việc thay đổi thế giới thì trước tiên là phải tiễn kẻ có khuôn mặt giống hệt mình làm mấy trò con bò xuống uống trà với các cụ để bớt nhục cái đã, còn lại thì tính sau.
Tôi liếc sang Emily và đứa em họ đang vui vẻ chơi trò nối từ với nhau, quay sang nhìn đứa bạn thân khép nép nắm cánh tay mình, bỗng không hiểu sao dấy lên một cảm giác kì lạ.
Người mẹ già và ba đứa con thơ.
Đúng rồi, chính là nó, không lệch đi đâu được.
.
Tôi đang tập hít thở sâu, giữ vững sự bình tĩnh mà bản thân đang có.
Hiện tại thì trước mặt tôi là trụ sở của Cơ quan Thám tử Vũ trang, chỉ cần tôi đi lên cầu thang và mở cửa thì sẽ gặp được bọn họ.
Một phần là tôi khá vui vì có thể gặp được bias của mình - Nakajima Atsushi nhưng cũng lo lắng khi phải giáp mặt trực tiếp với Dazai Osamu.
Tôi đã để Emily ở nhà để bảo vệ con bạn thân với thằng em họ, nếu như để cô ấy đi cùng tôi thì có khi rắc rối hơn ấy chứ.
Emily có vẻ vô cùng nghiêm túc khi tỏ rõ thái độ đảm bảo sự an toàn cho hai người họ, nói gì thì nói, trông cô ấy ngoan ngoãn hơn Elise của Mori Ogai nhiều, hoặc có thể là do tôi đã định hình tính cách của Emily rằng cô ấy sẽ là một đứa trẻ ham chơi luôn vui vẻ hòa đồng với mọi người nhưng khi có chuyện không hay xảy ra lại có trách nhiệm như một người chị cả hơn bất kì ai.
Tôi bước bên cầu thang, động tác vô cùng chậm rãi, khi đến cánh cửa thì vươn tay ra, đến đoạn chạm vào tay nắm cửa thì dừng lại, có phần lưỡng lự.
Má ơi run điên luôn.
Nhưng mà tôi đã gặp mặt Edogawa Ranpo rồi cơ mà, chẳng lẽ lại không thể gặp được Dazai Osamu sao?! Cố lên nào bản thân ơi, mày sắp gặp được bias của mình rồi!!
"Cạch."
Tôi mở cửa ra, lặng lẽ bước vào bên trong.
Nếu như có Jouno bên Chó Săn ở đây, hẳn là anh ta sẽ chỉ nghe được một loại âm thanh, là tiếng tim đập mạnh như đánh trống của tôi đấy.
Tôi có thể cảm nhận được ánh nhìn mãnh liệt phát ra đâu đó trong căn phòng này, cụ thể là từ con mèo tam thể đang cuộn tròn người nằm trên đệm được đặt ở bàn làm việc đằng kia.
"Xin chào." Một cậu nhóc với trang phục nông thôn đi đến trước mặt tôi mà cười nói: "Liệu chúng tôi có thể giúp gì được cho anh không?"
"Tôi muốn gặp Edogawa Ranpo, tôi muốn trao đổi một số thứ với anh ấy."
"A! Anh là khách hàng của Ranpo-san sao?" Miyazawa Kenji vỗ tay với nhau, khuôn mặt trở nên niềm nở hơn rất là nhiều: "Ranpo-san đang bận giải quyết vụ án, với khả năng của mình nên anh ấy sẽ về nhanh thôi, anh đừng quá lo lắng nhé!"
Cậu nhóc kéo tay tôi tới ghế sopha đằng kia ngồi.
"Trong khi chờ đợi, anh có muốn uống trà không, quán nước Uzumaki bên dưới trụ sở tôi pha trà thật sự rất ngon."
Tôi gật đầu nhẹ giọng nói : "Cảm ơn cậu rất nhiều."
Khi Miyazawa Kenji quay người đi lấy trà thì con mèo tam thể đang nằm chễm chệ trên tấm nệm bỗng dưng chạy tới và nhảy thẳng vào người tôi.
"Mii-chan!!!" Thư ký của Cơ quan - Haruno Kirako đang tỏ ra ái ngại đi đến: "Thật sự xin lỗi anh, bình thường Mii-chan nhà tôi không hay tiếp xúc với người lạ-"
"À không sao." Tôi xua tay mà nói, một tay vuốt ve bộ lông mềm mại của nó: "Tôi cũng rất thích mèo."
Đúng là không thể tin tưởng được rằng con mèo trông vô hại này lại là Natsume Souseki, thầy của Fukuzawa Yukichi và Mori Ogai, người đặt nền móng tư tưởng ba bên, là người theo lời của Dazai Osamu là có năng lực mạnh nhất, có thể nhìn thấu tất cả mọi thứ.
Chỉ bằng cách nói chuyện một cuốn sách, ông ấy thậm chí còn có thể thuyết phục Oda Sakunosuke, một cựu sát thủ với kĩ năng tuyệt vời ngừng giết chóc.
"Thật ạ, thế thì hay quá, cảm ơn anh rất nhiều!" Haruno Kirako cười tít mắt, sau đó quay về chỗ làm của mình.
Ờm, một người có sự ảnh hưởng lớn như ông ấy lại làm mèo cọ cọ người khác để lấy đồ ăn, đúng hơn là cấp dưới của học trò mình, sẽ không cảm thấy xấu hổ sao?
Khi Haruno Kirako đi khỏi thì tôi cảm nhận được có gì đó rát rát ở lòng bàn tay.
Con mèo đó cào tôi, chưa đến mức rỉ máu nhưng cũng hơi trầy da.
Tôi: "...."
Tôi nhấc con mèo lên nhìn, mắt đối mắt với nhau.
"Đúng là một con mèo kì lạ." Tôi buộc miệng mà nói, nếu như tỏ ra hành xử bình thường thì sẽ không bị để ý đến đâu nhỉ?
Rốt cuộc thì, Oda Sakunosuke chết vì mưu kế của học trò ông ấy mà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.