Chương 27
Tịch Chi Cẩm Lân
14/07/2022
Lúc Mễ Mị tỉnh dậy, phát hiện chỉ có mình cô ở trên xe, cô không thấy Kinh Hoằng Hiên đâu.
Cái ghế cô đang nằm đã bị hạ thấp xuống, còn chiếc áo vest rách nát Kinh Hoằng Hiên phủ kín cơ thể của cô. Mễ Mị giơ tay lên kéo áo vest xuống, cô khẽ dụi mắt. Mở điện thoại lên nhìn, thì cô phát hiện bây giờ đã bảy giờ tối.
Cô thực sự đã... ngủ suốt ba tiếng đồng hồ??! Liệu Kinh Hoằng Hiên có phải đã lén cho cô uống thuốc ngủ!
Mễ Mị không thể tin được, cô thực sự ở trong xe ngủ suốt ba tiếng đồng hồ. Tại sao thời gian trôi qua lâu như vậy.
Cô quan sát xung quanh, bầu trời bên ngoài đã dần tối hẳn. Cửa sổ xe gần ghế tài xế hơi mở hé ra, không còn nghe thấy tiếng nhạc nữa. Một mình cô ngồi trong chiếc xe ô tô, mọi thứ xung quanh đều yên tĩnh. Thi thoảng cô có thể nghe được tiếng sóng vỗ vào bờ.
Mễ Mị mở cửa xe ra, từng cơn gió thổi qua mang theo mùi hương của biển, vào buổi tối nước thủy triều thường dâng lên cao, từng cơn sóng vỗ vào bờ, phát ra những âm thanh "xào xào" giống như một bản giao hưởng.
Ở phía xa, có một bóng lưng đang đứng ngắm nhìn những tia nắng cuối cùng trong ngày.
Mễ Mị đi dọc theo bờ cát trắng, bàn chân của cô dẫm lên từng hạt cô, cô đi đến chỗ mà Kinh Hoằng Hiên đang đứng. Kinh Hoằng Hiên nghe được tiếng động phía sau, anh ngoảnh đầu lại nhìn, anh thấy Mễ Mị đang cuốn lên người chiếc áo vest của anh, cô chỉ còn cách anh mấy bước chân.
"Tại sao anh không gọi em dậy?"
"Tại vì em ngủ say quá."
Vào buổi tối, gió thổi rất mạnh, Kinh Hoằng Hiên thấy Mễ Mị khẽ nhắm lại, mái tóc bị gió thổi bay tứ tung, anh quay lại nhìn cô nói: "Quay về xe thôi."
Một lúc sau, Mễ Mị vừa bước xuống xe đã phải cùng Kinh Hoằng Hiên quay lại trên xe. Cô đứng ở phía sau lén mặt quỷ.
Rõ ràng vừa nãy anh đã đứng ở đây suốt. Nhưng vừa nhìn thấy cô, đã nằng nặc đòi quay về xe.
Buổi tối, nhiệt độ ở trên biển thường rất thấp, hai người vừa mới quay trở xe ô tô. Mễ Mị không nhịn được liền hắt xì. Sau đó cô dùng tay để chải lại mái tóc. Quay đầu sang thấy Kinh Hoằng Hiên đang mở đèn xe lên, và đóng chặt cửa sổ xe lại.
Tại sao anh không khởi động xe lên.
Mễ Mị nghi ngờ quay sang hỏi anh: "Anh khởi động xe lên đi, không nỡ đưa em về nhà à?"
"Hết xăng rồi." Kinh Hoằng Hiên bình tĩnh trả lời.
Mễ Mị nghe thấy vậy lập tức quay sang nhìn, cô thấy vạch kim đang chỉ mức màu đỏ, thực sự đã hết sạch xăng.
Cô nhớ trước khi đi ra ngoài cô đã đổ đầy một bình xăng, bây giờ không còn đủ xăng để đưa cô đi về nhà?
Mễ Mị hoảng sợ, cô ngẩng đầu lên nhìn Kinh Hoằng Hiên: "Đừng có nói với em... anh đã lái xe đi suốt ba tiếng đồng hồ?"
Kinh Hoằng Hiên bình tĩnh quay sang nhìn cô. Anh không hề gật đầu hay lắc đầu, nhưng ánh mắt của anh đã nói ra rằng, những gì cô vừa nói đều đúng.
"Anh bị điên à?" Mễ Mị hét toáng lên. Tại sao anh lại rảnh rỗi như vậy.
"Được ở bên cạnh anh suốt ba tiếng đồng hồ, em không cảm thấy vui à?"
"..."
Câu nói này Kinh Hoằng Hiên, khiến cho Mễ Mị cứng họng không nói lên lời.
"Vừa nãy anh đã sai người mang bình xăng đến đây rồi." Kinh Hoằng Hiên giơ tay lên để xem giờ: "Chắc khoảng tầm 10 phút nữa là đến nơi."
Mễ Mị dùng tay cuốn lọn tóc lại, cô không hiểu vì sao Kinh Hoằng Hiên lại làm như vậy. Anh đã bị chuyện gì kích thích mà đi lái xe suốt ba tiếng đồng hồ. Quan trọng là cô đang nằm ngủ bên cạnh!
Khoảng tầm mười phút sau, từ phía xa có một chiếc xe BMW màu đen đi đến, và dừng lại phía sau xe của hai người. Cô thấy thư ký Lưu mở cửa xe bước ra.
Kinh Hoằng Hiên quay sang nhìn Mễ Mị nói: "Đi thôi, hai người chúng ta sẽ đi về bằng chiếc xe kia."
"Tại sao? Không phải anh ta đến đưa xăng cho chúng ta sao? Tại sao không đi xe em về." Mễ Mị cảm thấy rất khó hiểu, có cần phải vẽ chuyện như vậy không.
"Xe của em lâu ngày không sử dụng, trong lúc lái xe anh phát hiện nó có xảy ra chút vấn đề. Nên cứ để thư ký Lưu mang nó đi sửa."
Mễ Mị trợn tròn mắt lên nhìn, hóa ra là do xe của cô lâu rồi không sử dụng... nên gặp vấn đề... Trách ai được đây...
Bọn họ lập tức di chuyển sang xe BMW. Vừa nãy Mễ Mị đã nằm ngủ một giấc, nên bây giờ tinh thần của cô rất tốt. Kinh Hoằng Hiên vẫn không lên tiếng, cô cũng không thèm quan tâm đến anh, suốt dọc đường cô tập trung ngắm cảnh bên đường. Đèn đường đã được bật lên, bây giờ đã hơn bảy giờ, và đang là thời điểm tắc đường, cũng may bãi biển này khá gần với nhà của cô.
Buổi trưa, Mễ Mị chỉ ăn đúng một bát cháo, nên bây giờ cô cảm thấy hơi đói.
Khuôn mặt của cô đỏ ửng lên, ôm chặt cái bụng đang réo ầm ĩ, giả bộ như không có chuyện gì xảy ra, vẫn tiếp tục ngắm khung cảnh ngoài cửa sổ.
Khung cảnh bên ngoài liên tục dịch chuyển, Kinh Hoằng Hiên đỗ xe ở trước cửa hàng tiện lời, anh cầm theo chiếc ví màu đen mở cửa bước xuống xe.
Mễ Mị dõi theo anh, cô nhìn thấy vị Kinh tổng mặc áo sơ mi quần âu, đôi chân dài thẳng tắp bước vào trong cửa hàng tiện lợi.
Lúc đi ra trong tay anh còn cầm theo ly mì Udon.
"Em ăn đi."
Trong cốc mì còn có đậu hũ, thịt viên, bánh phô mai, giống hệt với cốc mì cô mua trưa nay.
Mễ Mị ngẩng đầu lên nhìn Kinh Hoằng Hiên, thấy anh đã thắt dây an toàn xong, và bây giờ đang quan sát đường. Anh khởi động xe lên, rời khỏi cửa hàng tiện lợi đi thẳng đến nhà của cô.
Mễ Mị bưng cốc mì lên uống một ngụm canh.
"Ngày hôm nay anh đối xử với em rất dịu dàng."
"Anh cũng không nhẫn tâm đối xử tệ bạc với một bệnh nhân."
À, hóa ra là lương tâm trỗi dậy.
Mễ Mị khẽ gật đầu, cô vui vẻ ăn mì. Ly mì trưa nay cô vẫn chưa kịp ăn, thật là lãng phí. Cô cũng chỉ coi hành động của Kinh Hoằng Hiên là lấy công chuộc tội, nếu không phải tại anh, thì ly mì trưa nay đã không có kết cục bi thảm như vậy. TAT
Mùi hương của mì Udon tràn ngập trong xe ô tô. Kinh Hoằng Hiên có thể ngửi được mùi chua chua ngọt ngọt của ly mì. Trong đầu anh bỗng chốc tượng tưởng ra quá trình người ta chế biến nước dùng bằng hóa chất, còn mì thì được làm bằng mì kém chất lượng.
Cho đến tận bây giờ, anh chưa từng ăn qua mấy thứ này, nhưng anh thấy Mễ Mị có vẻ thích ăn chúng.
"Về sau em ít ăn mấy món đồ vớ vẩn đi."
Mễ Mị không thèm để tâm đến anh. Cô lại nhớ đến lần trước cùng anh đi dạo trong siêu thị, Kinh Hoằng Hiên cũng từng nói như vậy. Đối với anh, tất cả các món đồ ăn vặt đều là thức ăn rác.
Một người tẻ nhạt như anh, không thể nào hiểu được niềm vui này.
Mất khoảng ba mươi phút, ô tô đã lái đến biệt thự của Mễ gia.
Kinh Hoằng Hiên đỗ xe ở ngoài sân. Lần này anh không rời đi luôn, anh định đưa Mễ Mị về đến trước cửa nhà thì anh mới rời đi.
Muốn đi vào trong nhà phải đi qua một con đường, vào buổi tối các ngọn đèn lồng sẽ thắp sáng lên. Hai người đi bên cạnh nhau. Lúc Mễ Mị còn cách cửa ngôi nhà khoảng tầm mấy mét. Đột nhiên Kinh Hoằng Hiên gọi tên cô.
"Mễ Mị."
"Dạ?"
"Tại sao em lại thích anh?"
"Hả?" Excuse me? Khuôn mặt Mễ Mị giống hệt với vẻ mặt người da đen đầu đầy dấu chấm hỏi. Kinh tổng à, người vẫn ổn chứ? Ngài vừa nói gì đó tôi không hiểu.
Kinh Hoằng Hiên vẫn đang quan sát cô, cặp mắt sâu không đáy. Bờ môi mỏng khẽ nhếch lên.
"Lần trước, khi chuyện tình cảm của anh và Nghê Nhất Lâm bị truyền ra ngoài, em đã sai người đi điều tra cô ấy. Hiện tại, em nói cho anh biết mối quan hệ của cô ấy với Ninh gia, vì muốn anh đề phòng mấy người bọn họ."
Mễ Mị khẽ gật đầu. Cũng gần như vậy, tuy có vài chuyện cô không thể nói cho anh biết.
Đúng lúc này, cô giật mình nhận ra, hình như Kinh Hoằng Hiên đang hiểu lầm cô. Anh tưởng rằng cô đi điều tra Nghê Nhất Lâm, hay việc cô phát hiện mối quan hệ mờ ám giữa Nghê Nhất Lâm và Ninh gia. Tất cả những việc cô làm đều vì anh!
Ngày hôm nay, cô dùng sự chân thành để bày tỏ mong muốn được hợp tác với anh, nhưng ở trong mắt anh, cô đang cố lấy lòng anh.
Chẳng lẽ đây là lý do anh đã lái xe suốt ba tiếng đồng hồ, anh muốn chờ cô tỉnh dậy, rồi đưa cô về tận nhà, chỉ vì anh muốn đáp án chính xác từ cô?
Anh nhìn thấy Mễ Mị gật đầu, dù anh nghe cô thừa nhận rằng mình rất thích anh. Nhưng trong ánh mắt của Kinh Hoằng Hiên vẫn hiện ra sự khó hiểu.
"Lý do vì sao em lại thích anh?"
"Không có lý do nào cả, thích chính là thích!" Nguyên chủ quá ngốc, nên tôi cũng không hiểu rõ lý do.
"Không, nhất định là em đang gạt anh."
Kinh Hoằng Hiên lắc đầu nhìn cô, anh không hài lòng với đáp án này. Ánh mắt của Mễ Mị nói cho anh biết, là cô đang nói dối.
Được thôi. Nếu anh muốn nghe đáp án. Vậy đừng trách tôi hạ thủ không lưu tình.
Hết cách rồi, bây giờ đã đến lượt cô thể diện khả năng diễn xuất.
Mễ Mị hít thở sâu một hơi, cô tiến về phía trước một bước, ánh mắt của hai chạm vào nhau, hơi thở hai người như hòa làm một. Mễ Mị giơ tay lên chạm vào ngực trái của Kinh Hoằng Hiên, tay còn lại cô chạm vào ngực của mình. Thông qua hai bàn tay cô có thể dễ dàng cảm nhận nhịp tim đang đập của cả hai.
Thình thịch, thình thịch.
Khuôn mặt cô chạm vào bàn tay đang để trên ngực của anh, cô cẩn thận lắng nghe nhịp tim đập của anh.
Mấy phút sau, thình thịch thình thịch.
Mễ Mị nở nụ cười ngọt ngào, cô ngẩng đầu lên nhìn, đôi mắt của cô sáng như sao, tràn ngập hình ảnh của Kinh Hoằng Hiên.
"Bởi vì cảm giác này."
"Chỉ khi nhìn thấy anh, nó mới có cảm giác này."
Vừa dứt lời, cô ngay lập tức chạy thẳng vào nhà.
Ha ha ha ha ha ha ha anh giai à, có gì anh tự cảm nhận nốt nhé!
——
——
Kinh Hoằng Hiên ngơ ngác nhìn Mễ Mị rời đi. Mọi chuyện tiến triển quá nhanh, lời nói của Mễ Mị vẫn văng vẳng bên tai anh, vừa ngẩng đầu lên nhìn thì thấy cô đã rời đi.
Lúc bàn tay của cô chạm vào lồng ngực của anh, anh cảm thấy có một luồng khí ấm áp trong người anh tỏa ra.
Kinh Hoằng Hiên đứng ngây người ra, một lúc sau anh im lặng xoay người rời đi.
Anh ngồi vào trong xe, nhớ lại cảnh tượng vừa nãy, anh liền không nhịn được cười.
Không ngờ có ngày anh lại bị cô nhóc đó trêu chọc.
Mễ Mị đã khác với trước đây rất nhiều, nhưng, như vậy mới tốt.
Anh vừa lái xe rời khỏi Mễ gia, lúc chạy qua ngã ba, anh nhận được điện thoại của thư ký Lưu.
"Kinh tổng, tôi đã đem xe đi kiểm tra, bình xe đã bị đâm thủng một lỗ, và chúng tôi đã tìm thấy một chiếc cung tên ở gần đó, tôi nghĩ kẻ kia đã dùng cung tên để bắn thủng bình xăng."
"Lúc nãy tôi nhờ cậu đi kiểm tra biển số xe kia, đã có kết quả chưa?"
"Đã điều tra ra rồi ạ. Người kia tên là Trương Quân, hắn làm nghề xã hội đen. Ngài có muốn bắt hắn lại không ạ?"
"Bắt hắn ta lại! Rồi đưa hắn ta đến chỗ kia, để tôi xử lý."
Kinh Hoằng Hiên nở nụ cười lạnh lùng. Lúc anh cùng Mễ Mị rời khỏi bệnh viện, thông qua gương chiếu hậu anh thấy có một chiếc Audi theo đuôi phía sau hai người, cho dù anh cố tình tăng tốc độ xe lên hay là giảm tốc độ xuống, chiếc xe đó vẫn đi theo phía sau. Đi theo khoảng tầm hai khu phố, chiếc xe đó đã rời đi.
Kinh Hoằng Hiên trầm tư suy nghĩ, anh bắt đầu quan sát, đột nhiên, anh thấy bình xăng có dấu hiệu gì đó rất bất thường. Anh liền dừng xe ở bãi biển, anh bước xuống xe kiểm tra, phát hiện bình xăng đã chọc thủng một lỗi.
Tí tách, tí tách. Ở dưới đất có một vũng nước.
Kinh Hoằng Hiên nheo mắt lại nhìn cái người đang ngủ say trên ghế, anh nhíu mày lại.
Là ai đang muốn hãm hại cô?
——
——
"Vèo ——!"
Nhờ sức gió, chiếc cung tên dễ dàng bắn trúng đằng sau chiếc xe ô tô kia. Trương Quân dùng ống nhòm để quan sát.
Hoàn hảo! Mũi tên đó đã xuyên vào trong cốp xe.
Hắn ta cứ tưởng ngày hôm nay mình lại thất bại. Không ngờ rằng, trong lúc hắn ta đang vui vẻ đi dạo phố. Vô tình nhìn thấy chiếc xe ô tô quen thuộc kia.
"Anh Phi! Cuối cùng thì em cũng tìm thấy con đĩ kia. Lần này em nhất định sẽ thành công, thông báo cho anh biết em chọc thủng một lỗ trên bình xăng. Ha ha."
"Tốt! Cậu hãy tiếp tục đuổi theo cô ta."
Hắn ta chờ suốt mấy tiếng đồng hồ, trong lúc Trương Quân đang mất kiên nhẫn, hắn ta chuẩn bị rời đi. Thì đúng lúc này, chủ nhân chiếc xe ô tô kia lại xuất hiện. Nhưng lần này bên cạnh cô còn có một người đàn ông.
Trương Quân đợi chiếc xe kia đi khuất, hắn ta mới đi theo phía sau.
Đi theo khoảng tầm hai dãy phố, Trương Quân phát hiện chủ nhân chiếc xe hình như đang cố tình dẫn đường cho hắn ta.
Chẳng lẽ đã bị phát hiện!
Trương Quân ngay lập tức bỏ chạy
Tác giả có chuyện muốn nói:
Mễ Mị OS: Trêu chọc đối phương xong rồi bỏ chạy!
Kinh Hoằng Hiên OS: Hóa ra cô ấy thích tôi nhiều như vậy!
Tác giả OS: Cuối cùng cũng đến giai đoạn tình cảm, bà mẹ già ngồi ở nhà vỗ tay ăn mừng.
Cái ghế cô đang nằm đã bị hạ thấp xuống, còn chiếc áo vest rách nát Kinh Hoằng Hiên phủ kín cơ thể của cô. Mễ Mị giơ tay lên kéo áo vest xuống, cô khẽ dụi mắt. Mở điện thoại lên nhìn, thì cô phát hiện bây giờ đã bảy giờ tối.
Cô thực sự đã... ngủ suốt ba tiếng đồng hồ??! Liệu Kinh Hoằng Hiên có phải đã lén cho cô uống thuốc ngủ!
Mễ Mị không thể tin được, cô thực sự ở trong xe ngủ suốt ba tiếng đồng hồ. Tại sao thời gian trôi qua lâu như vậy.
Cô quan sát xung quanh, bầu trời bên ngoài đã dần tối hẳn. Cửa sổ xe gần ghế tài xế hơi mở hé ra, không còn nghe thấy tiếng nhạc nữa. Một mình cô ngồi trong chiếc xe ô tô, mọi thứ xung quanh đều yên tĩnh. Thi thoảng cô có thể nghe được tiếng sóng vỗ vào bờ.
Mễ Mị mở cửa xe ra, từng cơn gió thổi qua mang theo mùi hương của biển, vào buổi tối nước thủy triều thường dâng lên cao, từng cơn sóng vỗ vào bờ, phát ra những âm thanh "xào xào" giống như một bản giao hưởng.
Ở phía xa, có một bóng lưng đang đứng ngắm nhìn những tia nắng cuối cùng trong ngày.
Mễ Mị đi dọc theo bờ cát trắng, bàn chân của cô dẫm lên từng hạt cô, cô đi đến chỗ mà Kinh Hoằng Hiên đang đứng. Kinh Hoằng Hiên nghe được tiếng động phía sau, anh ngoảnh đầu lại nhìn, anh thấy Mễ Mị đang cuốn lên người chiếc áo vest của anh, cô chỉ còn cách anh mấy bước chân.
"Tại sao anh không gọi em dậy?"
"Tại vì em ngủ say quá."
Vào buổi tối, gió thổi rất mạnh, Kinh Hoằng Hiên thấy Mễ Mị khẽ nhắm lại, mái tóc bị gió thổi bay tứ tung, anh quay lại nhìn cô nói: "Quay về xe thôi."
Một lúc sau, Mễ Mị vừa bước xuống xe đã phải cùng Kinh Hoằng Hiên quay lại trên xe. Cô đứng ở phía sau lén mặt quỷ.
Rõ ràng vừa nãy anh đã đứng ở đây suốt. Nhưng vừa nhìn thấy cô, đã nằng nặc đòi quay về xe.
Buổi tối, nhiệt độ ở trên biển thường rất thấp, hai người vừa mới quay trở xe ô tô. Mễ Mị không nhịn được liền hắt xì. Sau đó cô dùng tay để chải lại mái tóc. Quay đầu sang thấy Kinh Hoằng Hiên đang mở đèn xe lên, và đóng chặt cửa sổ xe lại.
Tại sao anh không khởi động xe lên.
Mễ Mị nghi ngờ quay sang hỏi anh: "Anh khởi động xe lên đi, không nỡ đưa em về nhà à?"
"Hết xăng rồi." Kinh Hoằng Hiên bình tĩnh trả lời.
Mễ Mị nghe thấy vậy lập tức quay sang nhìn, cô thấy vạch kim đang chỉ mức màu đỏ, thực sự đã hết sạch xăng.
Cô nhớ trước khi đi ra ngoài cô đã đổ đầy một bình xăng, bây giờ không còn đủ xăng để đưa cô đi về nhà?
Mễ Mị hoảng sợ, cô ngẩng đầu lên nhìn Kinh Hoằng Hiên: "Đừng có nói với em... anh đã lái xe đi suốt ba tiếng đồng hồ?"
Kinh Hoằng Hiên bình tĩnh quay sang nhìn cô. Anh không hề gật đầu hay lắc đầu, nhưng ánh mắt của anh đã nói ra rằng, những gì cô vừa nói đều đúng.
"Anh bị điên à?" Mễ Mị hét toáng lên. Tại sao anh lại rảnh rỗi như vậy.
"Được ở bên cạnh anh suốt ba tiếng đồng hồ, em không cảm thấy vui à?"
"..."
Câu nói này Kinh Hoằng Hiên, khiến cho Mễ Mị cứng họng không nói lên lời.
"Vừa nãy anh đã sai người mang bình xăng đến đây rồi." Kinh Hoằng Hiên giơ tay lên để xem giờ: "Chắc khoảng tầm 10 phút nữa là đến nơi."
Mễ Mị dùng tay cuốn lọn tóc lại, cô không hiểu vì sao Kinh Hoằng Hiên lại làm như vậy. Anh đã bị chuyện gì kích thích mà đi lái xe suốt ba tiếng đồng hồ. Quan trọng là cô đang nằm ngủ bên cạnh!
Khoảng tầm mười phút sau, từ phía xa có một chiếc xe BMW màu đen đi đến, và dừng lại phía sau xe của hai người. Cô thấy thư ký Lưu mở cửa xe bước ra.
Kinh Hoằng Hiên quay sang nhìn Mễ Mị nói: "Đi thôi, hai người chúng ta sẽ đi về bằng chiếc xe kia."
"Tại sao? Không phải anh ta đến đưa xăng cho chúng ta sao? Tại sao không đi xe em về." Mễ Mị cảm thấy rất khó hiểu, có cần phải vẽ chuyện như vậy không.
"Xe của em lâu ngày không sử dụng, trong lúc lái xe anh phát hiện nó có xảy ra chút vấn đề. Nên cứ để thư ký Lưu mang nó đi sửa."
Mễ Mị trợn tròn mắt lên nhìn, hóa ra là do xe của cô lâu rồi không sử dụng... nên gặp vấn đề... Trách ai được đây...
Bọn họ lập tức di chuyển sang xe BMW. Vừa nãy Mễ Mị đã nằm ngủ một giấc, nên bây giờ tinh thần của cô rất tốt. Kinh Hoằng Hiên vẫn không lên tiếng, cô cũng không thèm quan tâm đến anh, suốt dọc đường cô tập trung ngắm cảnh bên đường. Đèn đường đã được bật lên, bây giờ đã hơn bảy giờ, và đang là thời điểm tắc đường, cũng may bãi biển này khá gần với nhà của cô.
Buổi trưa, Mễ Mị chỉ ăn đúng một bát cháo, nên bây giờ cô cảm thấy hơi đói.
Khuôn mặt của cô đỏ ửng lên, ôm chặt cái bụng đang réo ầm ĩ, giả bộ như không có chuyện gì xảy ra, vẫn tiếp tục ngắm khung cảnh ngoài cửa sổ.
Khung cảnh bên ngoài liên tục dịch chuyển, Kinh Hoằng Hiên đỗ xe ở trước cửa hàng tiện lời, anh cầm theo chiếc ví màu đen mở cửa bước xuống xe.
Mễ Mị dõi theo anh, cô nhìn thấy vị Kinh tổng mặc áo sơ mi quần âu, đôi chân dài thẳng tắp bước vào trong cửa hàng tiện lợi.
Lúc đi ra trong tay anh còn cầm theo ly mì Udon.
"Em ăn đi."
Trong cốc mì còn có đậu hũ, thịt viên, bánh phô mai, giống hệt với cốc mì cô mua trưa nay.
Mễ Mị ngẩng đầu lên nhìn Kinh Hoằng Hiên, thấy anh đã thắt dây an toàn xong, và bây giờ đang quan sát đường. Anh khởi động xe lên, rời khỏi cửa hàng tiện lợi đi thẳng đến nhà của cô.
Mễ Mị bưng cốc mì lên uống một ngụm canh.
"Ngày hôm nay anh đối xử với em rất dịu dàng."
"Anh cũng không nhẫn tâm đối xử tệ bạc với một bệnh nhân."
À, hóa ra là lương tâm trỗi dậy.
Mễ Mị khẽ gật đầu, cô vui vẻ ăn mì. Ly mì trưa nay cô vẫn chưa kịp ăn, thật là lãng phí. Cô cũng chỉ coi hành động của Kinh Hoằng Hiên là lấy công chuộc tội, nếu không phải tại anh, thì ly mì trưa nay đã không có kết cục bi thảm như vậy. TAT
Mùi hương của mì Udon tràn ngập trong xe ô tô. Kinh Hoằng Hiên có thể ngửi được mùi chua chua ngọt ngọt của ly mì. Trong đầu anh bỗng chốc tượng tưởng ra quá trình người ta chế biến nước dùng bằng hóa chất, còn mì thì được làm bằng mì kém chất lượng.
Cho đến tận bây giờ, anh chưa từng ăn qua mấy thứ này, nhưng anh thấy Mễ Mị có vẻ thích ăn chúng.
"Về sau em ít ăn mấy món đồ vớ vẩn đi."
Mễ Mị không thèm để tâm đến anh. Cô lại nhớ đến lần trước cùng anh đi dạo trong siêu thị, Kinh Hoằng Hiên cũng từng nói như vậy. Đối với anh, tất cả các món đồ ăn vặt đều là thức ăn rác.
Một người tẻ nhạt như anh, không thể nào hiểu được niềm vui này.
Mất khoảng ba mươi phút, ô tô đã lái đến biệt thự của Mễ gia.
Kinh Hoằng Hiên đỗ xe ở ngoài sân. Lần này anh không rời đi luôn, anh định đưa Mễ Mị về đến trước cửa nhà thì anh mới rời đi.
Muốn đi vào trong nhà phải đi qua một con đường, vào buổi tối các ngọn đèn lồng sẽ thắp sáng lên. Hai người đi bên cạnh nhau. Lúc Mễ Mị còn cách cửa ngôi nhà khoảng tầm mấy mét. Đột nhiên Kinh Hoằng Hiên gọi tên cô.
"Mễ Mị."
"Dạ?"
"Tại sao em lại thích anh?"
"Hả?" Excuse me? Khuôn mặt Mễ Mị giống hệt với vẻ mặt người da đen đầu đầy dấu chấm hỏi. Kinh tổng à, người vẫn ổn chứ? Ngài vừa nói gì đó tôi không hiểu.
Kinh Hoằng Hiên vẫn đang quan sát cô, cặp mắt sâu không đáy. Bờ môi mỏng khẽ nhếch lên.
"Lần trước, khi chuyện tình cảm của anh và Nghê Nhất Lâm bị truyền ra ngoài, em đã sai người đi điều tra cô ấy. Hiện tại, em nói cho anh biết mối quan hệ của cô ấy với Ninh gia, vì muốn anh đề phòng mấy người bọn họ."
Mễ Mị khẽ gật đầu. Cũng gần như vậy, tuy có vài chuyện cô không thể nói cho anh biết.
Đúng lúc này, cô giật mình nhận ra, hình như Kinh Hoằng Hiên đang hiểu lầm cô. Anh tưởng rằng cô đi điều tra Nghê Nhất Lâm, hay việc cô phát hiện mối quan hệ mờ ám giữa Nghê Nhất Lâm và Ninh gia. Tất cả những việc cô làm đều vì anh!
Ngày hôm nay, cô dùng sự chân thành để bày tỏ mong muốn được hợp tác với anh, nhưng ở trong mắt anh, cô đang cố lấy lòng anh.
Chẳng lẽ đây là lý do anh đã lái xe suốt ba tiếng đồng hồ, anh muốn chờ cô tỉnh dậy, rồi đưa cô về tận nhà, chỉ vì anh muốn đáp án chính xác từ cô?
Anh nhìn thấy Mễ Mị gật đầu, dù anh nghe cô thừa nhận rằng mình rất thích anh. Nhưng trong ánh mắt của Kinh Hoằng Hiên vẫn hiện ra sự khó hiểu.
"Lý do vì sao em lại thích anh?"
"Không có lý do nào cả, thích chính là thích!" Nguyên chủ quá ngốc, nên tôi cũng không hiểu rõ lý do.
"Không, nhất định là em đang gạt anh."
Kinh Hoằng Hiên lắc đầu nhìn cô, anh không hài lòng với đáp án này. Ánh mắt của Mễ Mị nói cho anh biết, là cô đang nói dối.
Được thôi. Nếu anh muốn nghe đáp án. Vậy đừng trách tôi hạ thủ không lưu tình.
Hết cách rồi, bây giờ đã đến lượt cô thể diện khả năng diễn xuất.
Mễ Mị hít thở sâu một hơi, cô tiến về phía trước một bước, ánh mắt của hai chạm vào nhau, hơi thở hai người như hòa làm một. Mễ Mị giơ tay lên chạm vào ngực trái của Kinh Hoằng Hiên, tay còn lại cô chạm vào ngực của mình. Thông qua hai bàn tay cô có thể dễ dàng cảm nhận nhịp tim đang đập của cả hai.
Thình thịch, thình thịch.
Khuôn mặt cô chạm vào bàn tay đang để trên ngực của anh, cô cẩn thận lắng nghe nhịp tim đập của anh.
Mấy phút sau, thình thịch thình thịch.
Mễ Mị nở nụ cười ngọt ngào, cô ngẩng đầu lên nhìn, đôi mắt của cô sáng như sao, tràn ngập hình ảnh của Kinh Hoằng Hiên.
"Bởi vì cảm giác này."
"Chỉ khi nhìn thấy anh, nó mới có cảm giác này."
Vừa dứt lời, cô ngay lập tức chạy thẳng vào nhà.
Ha ha ha ha ha ha ha anh giai à, có gì anh tự cảm nhận nốt nhé!
——
——
Kinh Hoằng Hiên ngơ ngác nhìn Mễ Mị rời đi. Mọi chuyện tiến triển quá nhanh, lời nói của Mễ Mị vẫn văng vẳng bên tai anh, vừa ngẩng đầu lên nhìn thì thấy cô đã rời đi.
Lúc bàn tay của cô chạm vào lồng ngực của anh, anh cảm thấy có một luồng khí ấm áp trong người anh tỏa ra.
Kinh Hoằng Hiên đứng ngây người ra, một lúc sau anh im lặng xoay người rời đi.
Anh ngồi vào trong xe, nhớ lại cảnh tượng vừa nãy, anh liền không nhịn được cười.
Không ngờ có ngày anh lại bị cô nhóc đó trêu chọc.
Mễ Mị đã khác với trước đây rất nhiều, nhưng, như vậy mới tốt.
Anh vừa lái xe rời khỏi Mễ gia, lúc chạy qua ngã ba, anh nhận được điện thoại của thư ký Lưu.
"Kinh tổng, tôi đã đem xe đi kiểm tra, bình xe đã bị đâm thủng một lỗ, và chúng tôi đã tìm thấy một chiếc cung tên ở gần đó, tôi nghĩ kẻ kia đã dùng cung tên để bắn thủng bình xăng."
"Lúc nãy tôi nhờ cậu đi kiểm tra biển số xe kia, đã có kết quả chưa?"
"Đã điều tra ra rồi ạ. Người kia tên là Trương Quân, hắn làm nghề xã hội đen. Ngài có muốn bắt hắn lại không ạ?"
"Bắt hắn ta lại! Rồi đưa hắn ta đến chỗ kia, để tôi xử lý."
Kinh Hoằng Hiên nở nụ cười lạnh lùng. Lúc anh cùng Mễ Mị rời khỏi bệnh viện, thông qua gương chiếu hậu anh thấy có một chiếc Audi theo đuôi phía sau hai người, cho dù anh cố tình tăng tốc độ xe lên hay là giảm tốc độ xuống, chiếc xe đó vẫn đi theo phía sau. Đi theo khoảng tầm hai khu phố, chiếc xe đó đã rời đi.
Kinh Hoằng Hiên trầm tư suy nghĩ, anh bắt đầu quan sát, đột nhiên, anh thấy bình xăng có dấu hiệu gì đó rất bất thường. Anh liền dừng xe ở bãi biển, anh bước xuống xe kiểm tra, phát hiện bình xăng đã chọc thủng một lỗi.
Tí tách, tí tách. Ở dưới đất có một vũng nước.
Kinh Hoằng Hiên nheo mắt lại nhìn cái người đang ngủ say trên ghế, anh nhíu mày lại.
Là ai đang muốn hãm hại cô?
——
——
"Vèo ——!"
Nhờ sức gió, chiếc cung tên dễ dàng bắn trúng đằng sau chiếc xe ô tô kia. Trương Quân dùng ống nhòm để quan sát.
Hoàn hảo! Mũi tên đó đã xuyên vào trong cốp xe.
Hắn ta cứ tưởng ngày hôm nay mình lại thất bại. Không ngờ rằng, trong lúc hắn ta đang vui vẻ đi dạo phố. Vô tình nhìn thấy chiếc xe ô tô quen thuộc kia.
"Anh Phi! Cuối cùng thì em cũng tìm thấy con đĩ kia. Lần này em nhất định sẽ thành công, thông báo cho anh biết em chọc thủng một lỗ trên bình xăng. Ha ha."
"Tốt! Cậu hãy tiếp tục đuổi theo cô ta."
Hắn ta chờ suốt mấy tiếng đồng hồ, trong lúc Trương Quân đang mất kiên nhẫn, hắn ta chuẩn bị rời đi. Thì đúng lúc này, chủ nhân chiếc xe ô tô kia lại xuất hiện. Nhưng lần này bên cạnh cô còn có một người đàn ông.
Trương Quân đợi chiếc xe kia đi khuất, hắn ta mới đi theo phía sau.
Đi theo khoảng tầm hai dãy phố, Trương Quân phát hiện chủ nhân chiếc xe hình như đang cố tình dẫn đường cho hắn ta.
Chẳng lẽ đã bị phát hiện!
Trương Quân ngay lập tức bỏ chạy
Tác giả có chuyện muốn nói:
Mễ Mị OS: Trêu chọc đối phương xong rồi bỏ chạy!
Kinh Hoằng Hiên OS: Hóa ra cô ấy thích tôi nhiều như vậy!
Tác giả OS: Cuối cùng cũng đến giai đoạn tình cảm, bà mẹ già ngồi ở nhà vỗ tay ăn mừng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.