Chương 40
Tịch Chi Cẩm Lân
24/07/2022
Tay lái của con thuyền xoay chuyển một vòng dưới sự điều khiển của Kinh
Hoằng Hiên, để lộ ra những khối cơ bắp chắc khỏe ở cánh tay anh. Mễ Mị
đứng bên cạnh quan sát.
Cô tò mò hỏi: "Tay lái có vẻ rất nặng?"
Kinh Hoằng Hiên nhìn thấy ánh mắt tò mò như chú nai nhỏ của cô, anh liền bước sang bên cạnh để chừa một khoảng trống: "Em có muốn lái thử không?"
Mễ Mị khẽ gật đầu, cô đứng vào vị trí kia, hai bàn tay nắm chặt lấy tay lái, cô quay sang nghiêm túc hỏi anh: "Chúng ta chuẩn bị rẽ đúng không?"
Kinh Hoằng Hiên nhìn vào bảng điều khiển: "Ừ. Rẽ phải khoảng tầm ba mươi độ."
Mễ Mị nghe thấy vậy, cô lập tức xoay tay lái về phía bên phải, nhưng nó vẫn không di chuyển. Cô buộc phải dùng một lực mạnh hơn, cuối cùng thì con tàu cũng di chuyển, loay hoay một lúc cô mới lái con tàu vào đúng tọa độ kia.
"Nặng quá!" Mễ Mị thở phào nhẹ nhõm, với lại con thuyền này lớn như vậy, đương nhiên việc điều khiển nó không hề dễ dàng.
"Em làm khá tốt đó. Nếu thích thì em có thể đi học lái thuyền, lái mấy loại cano ý." Kinh Hoằng Hiên hài lòng gật đầu, anh lập tức quay sang khen ngợi.
Đột nhiên lại nhận được lời khen. Mễ Mị có hơi xấu hổ, cô quay sang nhìn anh, lè lưỡi nói.
"Khi nào học xong, em sẽ về dạy anh lái thuyền nhé."
"Được."
Kinh Hoằng Hiên mở bảng điều khiển ra, thao tác của anh rất nhanh, sau đó anh quay sang nói với cô: "Còn khoảng một kilomet nữa là đến, anh đã chuyển sang chế độ lái tự động, hai người chúng ta đi lên boong tàu ngồi đi."
Bây giờ đã là nửa đêm, con thuyền lướt qua từng cơn gió lạnh buốt trên biển.
Mễ Mị đã mặc thêm áo khoác, bên tai là tiếng gió hú vang liên tục. Kinh Hoằng Hiên đi ở phía trước để chắn gió cho cô. Cả hai dựa vào lan can, cùng nhau ngắm nhìn khung cảnh đêm trên biển.
Buổi đêm trên biển thật tĩnh lặng, dòng nước biển màu xanh dần chuyển sang màu đen, xung quanh chỉ còn tiếng sóng vỗ.
Những ánh đèn rực rỡ trên hòn đảo dần bị biến mất, bọn họ đã đi chuyển ra rất xa rồi. Và con thuyền giống như ngọn đèn hải đăng đang di chuyển dưới bầu trời đêm.
"Nếu chỉ có mình em ở đây, thì chắc hẳn lúc này em đang rất sợ." Mễ Mị thì thầm: "Bởi vì xung quanh quá tối. Không biết anh đã từng xem tập phim nói về thế giới đại dương chưa. Ở dưới biển có một con cá chuyên dùng ánh sáng để dụ dỗ con mồi tới gần, sau đó sẽ nuốt chửng con mồi. Này, chúng ta sắp đến nơi chưa..." Vừa dứt lời, cô hoảng sợ vội đưa tay ra ôm chặt lấy cơ thể mình, bước chân không kìm được tiến sát lại gần chỗ Kinh Hoằng Hiên.
Kinh Hoằng Hiên nhìn hành động ngây thơ của cô, anh cố nhịn cười: "Chúng ta sắp đến nơi rồi. Em đừng lo, ở đó rất gần ngọn hải đăng. Có điều là quanh đó không có hòn đảo nào thôi, bù lại thì tầm nhìn quan sát rất đẹp."
"Nên em đừng sợ."
Không biết từ khi nào con thuyền đã dừng lại, nơi này ngược hướng gió, nên nhiệt độ ở đây cũng ấm hơn rất nhiều. Kinh Hoằng Hiên giơ tay lên, anh chỉ lên bầu trời: "Ở nơi này có thể quan sát được rất nhiều chòm sao."
Mễ Mị cũng ngẩng đầu lên nhìn, cô đắm chìm trước cảnh đẹp nơi đây. Những ngôi sao phát sáng lấp lánh trên bầu trời đêm. Một vầng trăng khuyết lấp ló giữa những đám mây.
Kinh Hoằng Hiên dẫn cô đi lên lầu ba. Buổi sáng này, vì tâm trạng không tốt nên Mễ Mị vẫn chưa đi tham quan con tàu. Đây là lần đầu tiên cô đặt chân lên đây, nơi này giống như một đài quan sát, ở phía dưới được trải một tấm thảm nhung màu đỏ. Ở mũi thuyền, còn được gắn kính viễn vọng.
Kinh Hoằng Hiên mở nắp kính ra, anh điều chỉnh một lúc, rồi vẫy tay ra hiệu Mễ Mị. Mễ Mị thấy vậy liền cúi người xuống, cô điều chỉnh kính viễn vọng để có thể quan sát tốt hơn.
"Oa, có thể quan sát rõ hơn rồi nè." Thông qua ống nhòm, cô nhìn thấy có một ngôi sao rất sáng. Nó sáng đến mức khiến các đám mây trở nên mờ ảo.
"Đây là ngôi sao gì?"
"Ngôi sao thứ bảy. Đây là ngôi sao sáng nhất trong chùm sao Orion."
Kinh Hoằng Hiên lấy kính viễn vọng từ tay Mễ Mị, anh cầm nó lên, điều chỉnh cho phù hợp, thấy ổn rồi anh mới đưa cho Mễ Mị.
"Em có nhìn thấy rõ không?"
"Có ạ!"
"Em hãy ghi nhớ hình dạng của ngôi sao đó. Và nhìn theo hướng tay anh chỉ, từ từ di chuyển lên hướng bên phải, em đã nhìn thấy ngôi sao đó chưa."
"Em thấy rồi, nó chính là chùm sao thứ bảy."
...
Mỗi khi bắt gặp dải sao nào đó, Kinh Hoằng Hiên đầu tiên giải thích cho cô nghe, sau đó anh hướng dẫn cách ghi nhớ vị trí chùm sao đó. Cứ lặp đi lặp lại mấy lần, nhờ sự chỉ dẫn tận tình của Kinh Hoằng Hiên, Mễ Mị bây giờ đã có thể tìm chính xác vị trí của bốn ngôi sao.
"Em tìm thấy chùm sao Bắc Đẩu!" Mễ Mị phấn khích quay sang kéo áo Kinh Hoằng Hiên, giọng nói của cô tràn ngập sự vui vẻ và hạnh phúc.
Ở trong mắt của cô, đây chính là chùm sao sáng nhất dải ngân hà.
"Ừ. Đó là ngôi sao tên M42."
Mễ Mị ngẩng đầu lên nhìn, đôi mắt của cô còn sáng hơn cả các vì sao, cô nhìn Kinh Hoằng Hiên nở nụ cười rạng rỡ: "Nhìn rất đẹp."
Kinh Hoằng Hiên nở nụ cười dịu dàng.
"So với những nơi mà em từng đi qua, nơi này nhìn có đẹp hơn không?"
"Có! Đây là lần đầu tiên em được ngắm sao. Cảm ơn anh rất nhiều."
"Đừng khách sáo."
Nhờ kính viễn vọng cô có thể quan sát được dải ngân hàng rộng lớn, nó đẹp đến mức cô không biết dùng từ ngữ nào để diễn tả.
Đây là lần đầu tiên cô đi ngắm sao, mọi thứ diễn ra như thể cô đang đứng ngoài vũ trụ, và đang chìm đắm giữa khung cảnh tràn ngập ánh sao. Sau đó, Kinh Hoằng Hiên chỉ cách cô đi tìm kiếm những dải sao, và tên của vì sao ngôi sao xinh đẹp. Trước đó Mễ Mị cảm thấy mấy thứ này rất khó hiểu, nhưng nhờ sự giảng dạy tận tâm của Kinh Hoằng Hiên, mỗi khi phát hiện được chùm sao mới, cô cảm thấy rất đắc ý.
"Em không ngờ đi ngắm sao lại thú vị như vậy!" Mễ Mị quay sang nhìn Kinh Hoằng Hiên bằng cặp mắt sùng bái: "Có phải anh thường xuyên đi ngắm sao đúng không?"
"Bình thường lúc rảnh rỗi anh thường đi ra ngoài ngắm sao. Trùng hợp trong một lần đi công tác, anh phát hiện ở nơi này có thể quan sát các vì sao rất đẹp. "
"Anh giỏi thật đấy."
——
Nửa đêm.
Mặc dù hai người đã ngồi ngắm sao suốt mấy tiếng đồng hồ, nhưng cả hai đều không hề cảm thấy chán. Mễ Mị ngồi khoanh hai chân lại, cô vẫn đang tiếp tục quan sát các vì sao, mái tóc rối tung lên. Cô quên đi nỗi sợ hãi lúc đầu, vui vẻ tận hưởng khoảnh khắc này.
"Kinh Hoằng Hiên! Kia là sao băng đúng không!"
Cô đột nhiên giơ tay chỉ lên bầu trời, có một ngôi sao băng lướt qua trên bầu trời. Mễ Mị nhanh chóng chấp hai tay lại và bắt đầu cầu nguyện.
Ngôi sao băng nhanh chóng biến mất, từ nãy đến giờ Kinh Hoằng Hiên vẫn đang nhìn Mễ Mị, anh phát hiện khóe mắt cô có hơi ươn ướt.
Kinh Hoằng Hiên: "Vừa nãy em đã ước điều gì?"
Mễ Mị mở mắt ra, cô hít thở một hơi thật sâu. Mặc dù cô vẫn đang cười, giọng nói của cô run rẩy.
"Em muốn về nhà."
"Mới đi chơi một hôm mà em đã nhớ nhà rồi."
Mễ Mị quay lại nhìn anh, nụ cười của cô ngày càng trở nên rạng rỡ, đôi mắt của cô còn sáng hơn ánh sao. Cô khẽ lắc đầu, cô nỗi chua xót từ trong lòng dâng lên.
Kinh Hoằng Hiên đột nhiên cảm thấy đau lòng, anh thấy trái tim của mình đang tách ra từng mảnh. Anh không biết vì sao, nhưng anh cảm thấy đằng sau nụ cười rạng rỡ kia là sự cô đơn buồn bã tuyệt vọng.
Anh đột nhiên giơ hai tay ra: "Em có muốn dựa vào không?"
Mễ Mị mím môi lại, cô giơ ngón út lên: "Một phút thôi, được không."
Cô cúi đầu xuống, vòng tay ra ôm chặt lấy eo của anh, khuôn mặt của cô tựa vào lồng ngực ấm áp của anh.
Chóp mũi cảm nhận mùi hương trên người anh, cô khẽ nhắm mắt lại
Kinh Hoằng Hiên đóng vòng tay, anh ôm chặt cô vào lòng.
Bầu trời đêm này thật đẹp, cảm ơn anh đã cho em mượn bờ vai.
Chỉ là, anh không biết, em thực sự muốn về nhà.
——
Ở giữa biển lớn, cả hai người lặng lẽ ôm nhau dưới bầu trời đầy sao. Sóng biển nhấp nhô, cả thế giới rộng lớn đường như chỉ còn hai người.
Mễ Mị dựa vào lồng ngực của anh, giọng nói của Kinh Hoằng Hiên như được truyền thẳng vào tim cô. Mễ Mị tập trung lắng nghe, cô cũng đáp lại anh bằng giọng điệu ngọt ngào tình cảm.
"Hồi trước, lúc anh đến Úc du học, anh cùng bạn bè đi đến Queenland để ngắm sao. Anh cảm nhận bản thân mình thật nhỏ bé trước vũ trụ rộng lớn."
"Em chưa từng đi đến đó. Đột nhiên em nhận ra rằng có rất nhiều nơi trên thế giới em chưa từng đi. Và có rất nhiều chuyện em chưa từng làm."
"Vậy em muốn làm gì nhất?"
"Chỉ cần chúng ta luôn vui vẻ, chúng ta có thể làm được tất cả mọi thứ..."
"Ừ."
"Lúc nãy em nhận ra rằng, thực sự em không hề hiểu anh, có rất nhiều chuyện em không hề biết. Đến tận bây giờ em mới biết anh thích ngắm sao."
"Không phải bây giờ em đã biết rồi sao, sau này em sẽ có nhiều cơ hội để tìm hiểu về anh."
"Vâng..."
Hai người câu được câu không, cả hai vui vẻ nói chuyện.
Anh cảm nhận hơi thở đều đặn của người trong lòng, Kinh Hoằng Hiên cúi đầu xuống, anh phát hiện Mễ Mị đã nhắm mắt lại, và cô đang nằm ngủ say. Đam Mỹ Sắc
"Nhiều lúc anh cảm thấy em giống như một đứa trẻ." Chính anh cũng không nhận ra rằng câu nói của anh chứa bao nhiêu sự cưng chiều.
Anh dịu dàng bế Mễ Mị lên, cả hai đi xuống dưới lầu, suốt quá trình động tác anh rất nhẹ nhàng, anh đưa cô về phòng ngủ ở dưới lầu một.
Kinh Hoằng Hiên đặt cô nằm trên giường, còn giúp cô đắp chân. Mễ Mị nhìn giống như con vật nhỏ bé ngoan ngoãn và hoạt bát.
Kinh Hoằng Hiên đột nhiên không muốn rời đi, anh ngồi xuống giường nhìn cô một lúc lâu.
Ánh trăng từ cửa sổ chiếu vào căn phòng, Mễ Mị vẫn đang nằm ngủ say, khuôn mặt xinh đẹp dịu dàng khiến người ta không nhịn được mà muốn bảo vệ che chở cho cô.
Có sợi tóc rơi trên má cô, anh giúp cô chỉnh lại. Anh dịu dàng xoa đầu cô.
Khuôn mặt của cô còn nhỏ hơn cả bàn tay của anh, nó chỉ to bằng quả bóng, nhưng lại rất mềm mại và ấm áp. Lần cuối cùng anh cảm nhận được điều này. Hình như lúc đó cô vẫn còn là một đứa trẻ.
Anh hồi tưởng lại, hai người bọn anh bây giờ đã trưởng thành hơn rất nhiều.
Thời gian cứ trôi dần đi, ai cũng phải trưởng thành. Anh luôn nghĩ rằng dù là ai thì cũng phải thay đổi. Anh đã thay đổi, và Mễ Mị cũng vậy.
Tuy nhiên, Mễ Mị ngày càng trở nên kì lạ, dù là vậy, thì anh cũng không nỡ làm tổn thương cô.
Có một vài thứ đang lặng lẽ thay đổi, cả trái tim của anh cũng vậy.
Trong bóng tối, Kinh Hoằng Hiên bỗng nhiên bật cười. Lần sau khi cô hỏi anh khi nào hai người sẽ kết hôn, anh nhất định sẽ nói với cô rằng...
Nghe theo em hết.
Kinh Hoằng Hiên đứng dậy, anh cúi người xuống, hôn lên khóe môi của Mễ Mị.
Ngủ ngon nhé, công chúa nhỏ của anh.
Cánh cửa dần đóng lại
Mấy phút sau, trong căn phòng yên tĩnh, cái chăn bông trên giường đột nhiên nhúc nhích, một lúc sau, chăn bị kéo xuống, để lộ ra một khuôn mặt đỏ bừng.
"Á á..."
Nụ hôn đầu tiên của cô... TAT
——
——
Từng cơn gió thổi lướt qua, lấy đi nhiệt độ còn sót lại. Nghê Nhất Lâm đưa tay ra lau những giọt nước mắt, khóe môi trắng bệch.
Mặt trời đã từ từ nhô lên, mang theo những tia nắng trải dài trên biển. Đã mấy tiếng trôi qua, nhưng cô ấy vẫn còn nhớ rõ chuyện xảy ra trong biệt thự tối ngày hôm qua.
Sự phẫn nộ, oán giận, xấu hổ, lòng tự trọng, những cảm xúc đó hòa quyện lại và giống như đang muốn nuốt chửng cô ấy, không ngừng dày vò cô ấy, giống như đang có vô số bàn tay, đang muốn đẩy cô ấy xuống vực sâu.
Nghê Nhất Lâm khóe môi khẽ nhếch lên, những gì cô ấy phải chịu đựng, cô ấy nhất định phải khiến mấy người kia trả lại gấp bội!
Nhất là, Mễ Mị.
Cô ấy hít thở một hơi thật sâu, lôi điện thoại ra, và ấn gọi dãy số kia.
"Ninh Tuấn Thần, có phải chính anh đã cứu tôi trong bữa tiệc lần trước, đúng không?"
"Đúng vậy~ "
"Cô ấy lại hãm hại tôi một lần nữa... Ninh Tuấn Thần, anh giúp tôi được không, giúp tôi trừng trị cô ấy."
Đầu dây bên kia, Ninh Tuấn Thần giữ im lặng tầm khoảng hai giây, giọng nói quyến rũ của anh ta vang vọng bên tai cô ấy.
"Bảo bối, em phải biết rằng, muốn trao đổi điều kiện với anh, thì phải trả một cái giá rất lớn."
Nghê Nhất Lâm nhìn mặt trời đang nhô lên cao, cô ấy dịu dàng nói: "Anh muốn thứ gì, tôi đều có thể cho anh hết."
Đầu dây bên kia lại im lặng.
Nghê Nhất Lâm chờ một lúc vẫn không nhận được câu trả lời của Ninh Tuấn Thần, đầu dây bên kia truyền đến một vài tiếng động, cô ấy có thể cảm nhận hơi thở dồn dập của người kia, giống như đã xảy ra chuyện gì đó.
"Ninh Tuấn Thần? Anh bị làm sao vậy?"
Trước khi Nghê Nhất Lâm lên tiếng. Cô ấy đã nghe thấy tiếng của Ninh Tuấn Thần.
"Được rồi, em cứ ngoan ngoãn chờ tôi trở về. Và nhớ rằng phải thực hiện lời hứa."
Cô ấy thở phào nhẹ nhõm.
"Được."
——
——
Ninh Tuấn Thần, người đang ở cách bên kia đầu đại dương, vừa mới nhắm chặt mắt lại, mở mắt ra, phía đối diện anh ta vẫn là căn nhà kia. Bây giờ đã là nửa đêm, mọi thứ xung quanh đều yên tĩnh, thi thoảng có cơn gió thổi qua.
Nhưng hiện tại anh ta đang cảm thấy rất sợ hãi, mồ hôi liên tục rơi, tim đập ngày càng nhanh.
Vừa nãy, trước mặt anh ta xuất hiện ảo giác!
Nghê Nhất Lâm đứng trước mặt anh ta, bật khóc nức nở, nương theo đôi mắt cô ấy xuống cánh tay cô là một khẩu súng đang chĩa thẳng vào người anh ta.
Cô tò mò hỏi: "Tay lái có vẻ rất nặng?"
Kinh Hoằng Hiên nhìn thấy ánh mắt tò mò như chú nai nhỏ của cô, anh liền bước sang bên cạnh để chừa một khoảng trống: "Em có muốn lái thử không?"
Mễ Mị khẽ gật đầu, cô đứng vào vị trí kia, hai bàn tay nắm chặt lấy tay lái, cô quay sang nghiêm túc hỏi anh: "Chúng ta chuẩn bị rẽ đúng không?"
Kinh Hoằng Hiên nhìn vào bảng điều khiển: "Ừ. Rẽ phải khoảng tầm ba mươi độ."
Mễ Mị nghe thấy vậy, cô lập tức xoay tay lái về phía bên phải, nhưng nó vẫn không di chuyển. Cô buộc phải dùng một lực mạnh hơn, cuối cùng thì con tàu cũng di chuyển, loay hoay một lúc cô mới lái con tàu vào đúng tọa độ kia.
"Nặng quá!" Mễ Mị thở phào nhẹ nhõm, với lại con thuyền này lớn như vậy, đương nhiên việc điều khiển nó không hề dễ dàng.
"Em làm khá tốt đó. Nếu thích thì em có thể đi học lái thuyền, lái mấy loại cano ý." Kinh Hoằng Hiên hài lòng gật đầu, anh lập tức quay sang khen ngợi.
Đột nhiên lại nhận được lời khen. Mễ Mị có hơi xấu hổ, cô quay sang nhìn anh, lè lưỡi nói.
"Khi nào học xong, em sẽ về dạy anh lái thuyền nhé."
"Được."
Kinh Hoằng Hiên mở bảng điều khiển ra, thao tác của anh rất nhanh, sau đó anh quay sang nói với cô: "Còn khoảng một kilomet nữa là đến, anh đã chuyển sang chế độ lái tự động, hai người chúng ta đi lên boong tàu ngồi đi."
Bây giờ đã là nửa đêm, con thuyền lướt qua từng cơn gió lạnh buốt trên biển.
Mễ Mị đã mặc thêm áo khoác, bên tai là tiếng gió hú vang liên tục. Kinh Hoằng Hiên đi ở phía trước để chắn gió cho cô. Cả hai dựa vào lan can, cùng nhau ngắm nhìn khung cảnh đêm trên biển.
Buổi đêm trên biển thật tĩnh lặng, dòng nước biển màu xanh dần chuyển sang màu đen, xung quanh chỉ còn tiếng sóng vỗ.
Những ánh đèn rực rỡ trên hòn đảo dần bị biến mất, bọn họ đã đi chuyển ra rất xa rồi. Và con thuyền giống như ngọn đèn hải đăng đang di chuyển dưới bầu trời đêm.
"Nếu chỉ có mình em ở đây, thì chắc hẳn lúc này em đang rất sợ." Mễ Mị thì thầm: "Bởi vì xung quanh quá tối. Không biết anh đã từng xem tập phim nói về thế giới đại dương chưa. Ở dưới biển có một con cá chuyên dùng ánh sáng để dụ dỗ con mồi tới gần, sau đó sẽ nuốt chửng con mồi. Này, chúng ta sắp đến nơi chưa..." Vừa dứt lời, cô hoảng sợ vội đưa tay ra ôm chặt lấy cơ thể mình, bước chân không kìm được tiến sát lại gần chỗ Kinh Hoằng Hiên.
Kinh Hoằng Hiên nhìn hành động ngây thơ của cô, anh cố nhịn cười: "Chúng ta sắp đến nơi rồi. Em đừng lo, ở đó rất gần ngọn hải đăng. Có điều là quanh đó không có hòn đảo nào thôi, bù lại thì tầm nhìn quan sát rất đẹp."
"Nên em đừng sợ."
Không biết từ khi nào con thuyền đã dừng lại, nơi này ngược hướng gió, nên nhiệt độ ở đây cũng ấm hơn rất nhiều. Kinh Hoằng Hiên giơ tay lên, anh chỉ lên bầu trời: "Ở nơi này có thể quan sát được rất nhiều chòm sao."
Mễ Mị cũng ngẩng đầu lên nhìn, cô đắm chìm trước cảnh đẹp nơi đây. Những ngôi sao phát sáng lấp lánh trên bầu trời đêm. Một vầng trăng khuyết lấp ló giữa những đám mây.
Kinh Hoằng Hiên dẫn cô đi lên lầu ba. Buổi sáng này, vì tâm trạng không tốt nên Mễ Mị vẫn chưa đi tham quan con tàu. Đây là lần đầu tiên cô đặt chân lên đây, nơi này giống như một đài quan sát, ở phía dưới được trải một tấm thảm nhung màu đỏ. Ở mũi thuyền, còn được gắn kính viễn vọng.
Kinh Hoằng Hiên mở nắp kính ra, anh điều chỉnh một lúc, rồi vẫy tay ra hiệu Mễ Mị. Mễ Mị thấy vậy liền cúi người xuống, cô điều chỉnh kính viễn vọng để có thể quan sát tốt hơn.
"Oa, có thể quan sát rõ hơn rồi nè." Thông qua ống nhòm, cô nhìn thấy có một ngôi sao rất sáng. Nó sáng đến mức khiến các đám mây trở nên mờ ảo.
"Đây là ngôi sao gì?"
"Ngôi sao thứ bảy. Đây là ngôi sao sáng nhất trong chùm sao Orion."
Kinh Hoằng Hiên lấy kính viễn vọng từ tay Mễ Mị, anh cầm nó lên, điều chỉnh cho phù hợp, thấy ổn rồi anh mới đưa cho Mễ Mị.
"Em có nhìn thấy rõ không?"
"Có ạ!"
"Em hãy ghi nhớ hình dạng của ngôi sao đó. Và nhìn theo hướng tay anh chỉ, từ từ di chuyển lên hướng bên phải, em đã nhìn thấy ngôi sao đó chưa."
"Em thấy rồi, nó chính là chùm sao thứ bảy."
...
Mỗi khi bắt gặp dải sao nào đó, Kinh Hoằng Hiên đầu tiên giải thích cho cô nghe, sau đó anh hướng dẫn cách ghi nhớ vị trí chùm sao đó. Cứ lặp đi lặp lại mấy lần, nhờ sự chỉ dẫn tận tình của Kinh Hoằng Hiên, Mễ Mị bây giờ đã có thể tìm chính xác vị trí của bốn ngôi sao.
"Em tìm thấy chùm sao Bắc Đẩu!" Mễ Mị phấn khích quay sang kéo áo Kinh Hoằng Hiên, giọng nói của cô tràn ngập sự vui vẻ và hạnh phúc.
Ở trong mắt của cô, đây chính là chùm sao sáng nhất dải ngân hà.
"Ừ. Đó là ngôi sao tên M42."
Mễ Mị ngẩng đầu lên nhìn, đôi mắt của cô còn sáng hơn cả các vì sao, cô nhìn Kinh Hoằng Hiên nở nụ cười rạng rỡ: "Nhìn rất đẹp."
Kinh Hoằng Hiên nở nụ cười dịu dàng.
"So với những nơi mà em từng đi qua, nơi này nhìn có đẹp hơn không?"
"Có! Đây là lần đầu tiên em được ngắm sao. Cảm ơn anh rất nhiều."
"Đừng khách sáo."
Nhờ kính viễn vọng cô có thể quan sát được dải ngân hàng rộng lớn, nó đẹp đến mức cô không biết dùng từ ngữ nào để diễn tả.
Đây là lần đầu tiên cô đi ngắm sao, mọi thứ diễn ra như thể cô đang đứng ngoài vũ trụ, và đang chìm đắm giữa khung cảnh tràn ngập ánh sao. Sau đó, Kinh Hoằng Hiên chỉ cách cô đi tìm kiếm những dải sao, và tên của vì sao ngôi sao xinh đẹp. Trước đó Mễ Mị cảm thấy mấy thứ này rất khó hiểu, nhưng nhờ sự giảng dạy tận tâm của Kinh Hoằng Hiên, mỗi khi phát hiện được chùm sao mới, cô cảm thấy rất đắc ý.
"Em không ngờ đi ngắm sao lại thú vị như vậy!" Mễ Mị quay sang nhìn Kinh Hoằng Hiên bằng cặp mắt sùng bái: "Có phải anh thường xuyên đi ngắm sao đúng không?"
"Bình thường lúc rảnh rỗi anh thường đi ra ngoài ngắm sao. Trùng hợp trong một lần đi công tác, anh phát hiện ở nơi này có thể quan sát các vì sao rất đẹp. "
"Anh giỏi thật đấy."
——
Nửa đêm.
Mặc dù hai người đã ngồi ngắm sao suốt mấy tiếng đồng hồ, nhưng cả hai đều không hề cảm thấy chán. Mễ Mị ngồi khoanh hai chân lại, cô vẫn đang tiếp tục quan sát các vì sao, mái tóc rối tung lên. Cô quên đi nỗi sợ hãi lúc đầu, vui vẻ tận hưởng khoảnh khắc này.
"Kinh Hoằng Hiên! Kia là sao băng đúng không!"
Cô đột nhiên giơ tay chỉ lên bầu trời, có một ngôi sao băng lướt qua trên bầu trời. Mễ Mị nhanh chóng chấp hai tay lại và bắt đầu cầu nguyện.
Ngôi sao băng nhanh chóng biến mất, từ nãy đến giờ Kinh Hoằng Hiên vẫn đang nhìn Mễ Mị, anh phát hiện khóe mắt cô có hơi ươn ướt.
Kinh Hoằng Hiên: "Vừa nãy em đã ước điều gì?"
Mễ Mị mở mắt ra, cô hít thở một hơi thật sâu. Mặc dù cô vẫn đang cười, giọng nói của cô run rẩy.
"Em muốn về nhà."
"Mới đi chơi một hôm mà em đã nhớ nhà rồi."
Mễ Mị quay lại nhìn anh, nụ cười của cô ngày càng trở nên rạng rỡ, đôi mắt của cô còn sáng hơn ánh sao. Cô khẽ lắc đầu, cô nỗi chua xót từ trong lòng dâng lên.
Kinh Hoằng Hiên đột nhiên cảm thấy đau lòng, anh thấy trái tim của mình đang tách ra từng mảnh. Anh không biết vì sao, nhưng anh cảm thấy đằng sau nụ cười rạng rỡ kia là sự cô đơn buồn bã tuyệt vọng.
Anh đột nhiên giơ hai tay ra: "Em có muốn dựa vào không?"
Mễ Mị mím môi lại, cô giơ ngón út lên: "Một phút thôi, được không."
Cô cúi đầu xuống, vòng tay ra ôm chặt lấy eo của anh, khuôn mặt của cô tựa vào lồng ngực ấm áp của anh.
Chóp mũi cảm nhận mùi hương trên người anh, cô khẽ nhắm mắt lại
Kinh Hoằng Hiên đóng vòng tay, anh ôm chặt cô vào lòng.
Bầu trời đêm này thật đẹp, cảm ơn anh đã cho em mượn bờ vai.
Chỉ là, anh không biết, em thực sự muốn về nhà.
——
Ở giữa biển lớn, cả hai người lặng lẽ ôm nhau dưới bầu trời đầy sao. Sóng biển nhấp nhô, cả thế giới rộng lớn đường như chỉ còn hai người.
Mễ Mị dựa vào lồng ngực của anh, giọng nói của Kinh Hoằng Hiên như được truyền thẳng vào tim cô. Mễ Mị tập trung lắng nghe, cô cũng đáp lại anh bằng giọng điệu ngọt ngào tình cảm.
"Hồi trước, lúc anh đến Úc du học, anh cùng bạn bè đi đến Queenland để ngắm sao. Anh cảm nhận bản thân mình thật nhỏ bé trước vũ trụ rộng lớn."
"Em chưa từng đi đến đó. Đột nhiên em nhận ra rằng có rất nhiều nơi trên thế giới em chưa từng đi. Và có rất nhiều chuyện em chưa từng làm."
"Vậy em muốn làm gì nhất?"
"Chỉ cần chúng ta luôn vui vẻ, chúng ta có thể làm được tất cả mọi thứ..."
"Ừ."
"Lúc nãy em nhận ra rằng, thực sự em không hề hiểu anh, có rất nhiều chuyện em không hề biết. Đến tận bây giờ em mới biết anh thích ngắm sao."
"Không phải bây giờ em đã biết rồi sao, sau này em sẽ có nhiều cơ hội để tìm hiểu về anh."
"Vâng..."
Hai người câu được câu không, cả hai vui vẻ nói chuyện.
Anh cảm nhận hơi thở đều đặn của người trong lòng, Kinh Hoằng Hiên cúi đầu xuống, anh phát hiện Mễ Mị đã nhắm mắt lại, và cô đang nằm ngủ say. Đam Mỹ Sắc
"Nhiều lúc anh cảm thấy em giống như một đứa trẻ." Chính anh cũng không nhận ra rằng câu nói của anh chứa bao nhiêu sự cưng chiều.
Anh dịu dàng bế Mễ Mị lên, cả hai đi xuống dưới lầu, suốt quá trình động tác anh rất nhẹ nhàng, anh đưa cô về phòng ngủ ở dưới lầu một.
Kinh Hoằng Hiên đặt cô nằm trên giường, còn giúp cô đắp chân. Mễ Mị nhìn giống như con vật nhỏ bé ngoan ngoãn và hoạt bát.
Kinh Hoằng Hiên đột nhiên không muốn rời đi, anh ngồi xuống giường nhìn cô một lúc lâu.
Ánh trăng từ cửa sổ chiếu vào căn phòng, Mễ Mị vẫn đang nằm ngủ say, khuôn mặt xinh đẹp dịu dàng khiến người ta không nhịn được mà muốn bảo vệ che chở cho cô.
Có sợi tóc rơi trên má cô, anh giúp cô chỉnh lại. Anh dịu dàng xoa đầu cô.
Khuôn mặt của cô còn nhỏ hơn cả bàn tay của anh, nó chỉ to bằng quả bóng, nhưng lại rất mềm mại và ấm áp. Lần cuối cùng anh cảm nhận được điều này. Hình như lúc đó cô vẫn còn là một đứa trẻ.
Anh hồi tưởng lại, hai người bọn anh bây giờ đã trưởng thành hơn rất nhiều.
Thời gian cứ trôi dần đi, ai cũng phải trưởng thành. Anh luôn nghĩ rằng dù là ai thì cũng phải thay đổi. Anh đã thay đổi, và Mễ Mị cũng vậy.
Tuy nhiên, Mễ Mị ngày càng trở nên kì lạ, dù là vậy, thì anh cũng không nỡ làm tổn thương cô.
Có một vài thứ đang lặng lẽ thay đổi, cả trái tim của anh cũng vậy.
Trong bóng tối, Kinh Hoằng Hiên bỗng nhiên bật cười. Lần sau khi cô hỏi anh khi nào hai người sẽ kết hôn, anh nhất định sẽ nói với cô rằng...
Nghe theo em hết.
Kinh Hoằng Hiên đứng dậy, anh cúi người xuống, hôn lên khóe môi của Mễ Mị.
Ngủ ngon nhé, công chúa nhỏ của anh.
Cánh cửa dần đóng lại
Mấy phút sau, trong căn phòng yên tĩnh, cái chăn bông trên giường đột nhiên nhúc nhích, một lúc sau, chăn bị kéo xuống, để lộ ra một khuôn mặt đỏ bừng.
"Á á..."
Nụ hôn đầu tiên của cô... TAT
——
——
Từng cơn gió thổi lướt qua, lấy đi nhiệt độ còn sót lại. Nghê Nhất Lâm đưa tay ra lau những giọt nước mắt, khóe môi trắng bệch.
Mặt trời đã từ từ nhô lên, mang theo những tia nắng trải dài trên biển. Đã mấy tiếng trôi qua, nhưng cô ấy vẫn còn nhớ rõ chuyện xảy ra trong biệt thự tối ngày hôm qua.
Sự phẫn nộ, oán giận, xấu hổ, lòng tự trọng, những cảm xúc đó hòa quyện lại và giống như đang muốn nuốt chửng cô ấy, không ngừng dày vò cô ấy, giống như đang có vô số bàn tay, đang muốn đẩy cô ấy xuống vực sâu.
Nghê Nhất Lâm khóe môi khẽ nhếch lên, những gì cô ấy phải chịu đựng, cô ấy nhất định phải khiến mấy người kia trả lại gấp bội!
Nhất là, Mễ Mị.
Cô ấy hít thở một hơi thật sâu, lôi điện thoại ra, và ấn gọi dãy số kia.
"Ninh Tuấn Thần, có phải chính anh đã cứu tôi trong bữa tiệc lần trước, đúng không?"
"Đúng vậy~ "
"Cô ấy lại hãm hại tôi một lần nữa... Ninh Tuấn Thần, anh giúp tôi được không, giúp tôi trừng trị cô ấy."
Đầu dây bên kia, Ninh Tuấn Thần giữ im lặng tầm khoảng hai giây, giọng nói quyến rũ của anh ta vang vọng bên tai cô ấy.
"Bảo bối, em phải biết rằng, muốn trao đổi điều kiện với anh, thì phải trả một cái giá rất lớn."
Nghê Nhất Lâm nhìn mặt trời đang nhô lên cao, cô ấy dịu dàng nói: "Anh muốn thứ gì, tôi đều có thể cho anh hết."
Đầu dây bên kia lại im lặng.
Nghê Nhất Lâm chờ một lúc vẫn không nhận được câu trả lời của Ninh Tuấn Thần, đầu dây bên kia truyền đến một vài tiếng động, cô ấy có thể cảm nhận hơi thở dồn dập của người kia, giống như đã xảy ra chuyện gì đó.
"Ninh Tuấn Thần? Anh bị làm sao vậy?"
Trước khi Nghê Nhất Lâm lên tiếng. Cô ấy đã nghe thấy tiếng của Ninh Tuấn Thần.
"Được rồi, em cứ ngoan ngoãn chờ tôi trở về. Và nhớ rằng phải thực hiện lời hứa."
Cô ấy thở phào nhẹ nhõm.
"Được."
——
——
Ninh Tuấn Thần, người đang ở cách bên kia đầu đại dương, vừa mới nhắm chặt mắt lại, mở mắt ra, phía đối diện anh ta vẫn là căn nhà kia. Bây giờ đã là nửa đêm, mọi thứ xung quanh đều yên tĩnh, thi thoảng có cơn gió thổi qua.
Nhưng hiện tại anh ta đang cảm thấy rất sợ hãi, mồ hôi liên tục rơi, tim đập ngày càng nhanh.
Vừa nãy, trước mặt anh ta xuất hiện ảo giác!
Nghê Nhất Lâm đứng trước mặt anh ta, bật khóc nức nở, nương theo đôi mắt cô ấy xuống cánh tay cô là một khẩu súng đang chĩa thẳng vào người anh ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.