Chương 92
Tịch Chi Cẩm Lân
21/05/2024
Khí thế bao quanh cơ thể của Kinh Hoằng Hiên còn tối hơn cả màn đêm, anh đang sải bước không ngừng nghỉ một giây phút nào để đi ra khỏi ngôi nhà chưa từng mang lại cho anh bất kỳ một kỷ niệm đẹp nào. Khi anh ra đến cửa, chợt nghe thấy phía sau vang lên một giọng nói.
“Anh.” Kinh Hồng Phi chạy ra khỏi phòng và đứng ở đằng sau gọi anh lại.
“Sao vậy?” Kinh Hoằng Hiên dừng bước lại, quay người hỏi cô ta.
“Anh thực sự muốn ở bên cạnh Mễ Mị?”
“Ừm, chúng tôi đã đính hôn với nhau từ lâu rồi.”
“Em không thích cô ta. Bố cũng không thích cô ta...” Kinh Hồng Phi nói rồi mắt cũng đỏ lên theo.
Kinh Hoằng Hiên bất lực thở dài. Thực ra anh ấy cũng không có tình cảm gì với cô em gái này, chuyện của người đời trước anh chưa bao giờ đổ lỗi lên người một đứa trẻ. Ngược lại, anh càng ghét Kinh Lôi Đình và Ôn Nhiễm hơn. Đứa trẻ này vẫn là vô tội.
Nhưng nhiều nhất thì cũng chỉ là không oán trách, bảo anh yêu quý Kinh Hồng Phi như một người anh trai, hãy tha thứ cho anh vì anh không có rộng lượng như vậy.
Kinh Hồng Phi từ nhỏ đến lớn đã gây ra cho anh vô số rắc rối, đến bây giờ Kinh Hồng Phi còn có thể bình yên nói chuyện với anh, đó đã chính là sự khoan dung lớn nhất của anh rồi.
Điều mà Kinh Hồng Phi thực sự khiến anh tức giận là trước đó cô ta đã bỏ thuốc Mễ Mị, đến mức cô phải nhập viện. Anh chỉ cho cô ta một cơ hội, nếu lần sau cô ta còn làm tổn thương Mễ Mị anh sẽ không nhân từ nữa đâu.
Lúc này, đối mặt với sự vượt quá ranh giới của Cảnh Hồng Phi, ánh mắt của anh vô cùng lạnh lùng.
“Tôi thích cô ấy là được rồi.”
“Chúng ta mới là người một nhà. Anh nhất định phải vì một người ngoài mà làm như vậy không?”
“Phi Phi, Mễ Mị không phải là người ngoài, chúng ta cũng chưa bao giờ là người một nhà.”
Kinh Hoằng Hiên không nói thêm gì nữa. Anh quay người bỏ đi. Kinh Hồng Phi cũng là một người trưởng thành rồi, vì vậy có một số lời không cần phải nói ra. Cuộc sống của mỗi người đều là do chính mình lựa chọn, anh sẽ không xen vào, càng không để người khác xen vào chuyện của mình.
Kinh Hoằng Hiên lái xe rời khỏi nhà họ Kinh, anh không về nhà, cũng không đi tìm người khác mà lái xe đến bãi biển.
Biển về đêm huyền bí và xa xăm, biển và trời cùng một màu, bầu trời bao la rộng lớn. Anh ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đầy sao phía trên mình. Nơi đây không thể so sánh với dải ngân hà lộng lẫy trong không gian của anh, nhưng dưới bầu trời này, có người anh yêu.
Chỉ cần anh vẫn còn ở đây một ngày, anh sẽ không để Mễ Mị bị tổn thương.
Nếu một ngày nào đó hạnh phúc đi đến đoạn kết, anh sẽ một mình gánh chịu.
Mùa đông đang đến, gió biển lạnh thấu xương. Kinh Hoằng Hiên quay trở lại xe và đến bệnh viện thú cưng của Mễ Đường Đường.
Mễ Đường Đường có chút la lẫm với anh, trừng to hai mắt quan sát anh, bọn họ giống như hai con mèo đang cảnh giác, đang đứng trong lãnh địa của mình giương mắt nhìn nhau.
Kinh Hoằng Hiên đột nhiên bật cười, lấy điện thoại di động ra chụp ảnh Mễ Đường Đường, sau đó gửi cho Mễ Mị.
“Đường Đường rất tốt. Ngày mai chúng ta cùng nhau đi thăm nó nhé.”
“Được thôi ~”
——
——
Trong viện dưỡng lão, Lam Huệ cuối cùng cũng nhìn thấy Nghê Đông Kha đang nằm trên giường bệnh. Đối mặt với người yêu đang không có ý thức, bà ta không kìm được đau khổ bật khóc.
Sau khi đau buồn, Lam Huệ lau nước mắt: “Khi nào thì tôi mới lấy được tiền? Tôi muốn đưa ông ấy đi.”
“Đợi đến khi mọi chuyện kết thúc, tôi sẽ thu xếp để bà rời đi, khoảng thời gian này bà có thể đến thăm ông ấy.”
Lam Huệ lại xuất hiện trước truyền thông đại chúng, lần này nhận được tin tức truyền thông giống như là đàn ong vỡ tổ.
Lần này Lam Huệ xuất hiện ở cửa tòa án với tư cách cá nhân, trong tay bà ta còn có tài liệu truy tố Ninh Quang Phủ, bên cạnh còn có đội ngũ luật sư và vệ sĩ bảo vệ.
“Bầu trời trên đầu, những quá khứ đen tối kia cuối cùng sẽ bị lộ tẩy dưới ánh mặt trời chói chang!”
Đối mặt với máy quay, Lam Huệ căm phẫn trào dâng, trong ánh mắt lóe lên sự thù hận đã biến thành thực chất. Lời nói đó cho thấy Ninh Quang Phủ đã tán tận lương tâm. Trong thoáng chốc đã có rất nhiều suy đoán khác nhau.
Cùng lúc đó, cổ phiếu của Ledense sụt giảm nghiêm trọng, lần lượt nổ ra các tin đồn theo hướng tiêu cực như sản phẩm, tin không đạt chất lượng, trốn thuế, thông đồng giữa các quan chức và doanh nhân.
Nhà họ Ninh đang rơi vào tình trạng khủng hoảng chưa từng có.
——
——
Ninh Tuấn Thần đứng trước một cơn bão lớn như vậy. trong lòng không lo lắng đến chuyện gì khác, anh ta dành hết tâm trí cho phòng thí nghiệm.
Trong phòng thí nghiệm đóng kín, trên người anh ta cắm đầy những sợi dây dẫn và đang thực hiện kích thích bằng điện hết lần này đến lần khác. Những chuyện vặt vãnh chồng lên nhau và vỡ tan trong tâm trí anh ta.
Cuối cùng, dưới cú sốc điện mạnh mẽ cuối cùng, bức tranh cuối cùng đã liên kết lại, trở thành một câu chuyện hoàn chỉnh.
Nghê Nhất Lâm đã bật khóc trước mặt anh ta.
“Chính là gia đình của anh đã hại gia đình tôi tan nhà nát cửa. Tai nạn xe của bố tôi là do Ninh Quang Phủ gây ra. Các ngươi đều coi tôi như một kẻ ngốc.”
“Nhất Lâm, chúng ta có thể quên chuyện này đi được không, em ở lại bên cạnh anh.”
“Không thể, chúng ta không thể quay lại được nữa rồi.”
“Ninh Tuấn Thần, chúng ta vĩnh viễn sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa.”
Trên xương bả vai bị thủng một mảng lớn. Anh ta đau lòng nhìn Nghê Nhất Lâm, lúc này bên ngoài cửa có một người đàn ông bước vào.
“Nhất Lâm, chúng ta đi thôi.”
Anh ta nhìn Nghê Nhất Lâm cùng với Kinh Hoằng Hiên rời đi. Dưới người anh ta, máu huyết lan tràn, dần dần át đi tầm mắt.
“A, a a… ha ha ha!”
Toàn thân Ninh Tuấn Thần ướt đẫm mồ hôi, hung ác cười kinh dị, tiếng cười từ từ lớn lên, cuối cùng biến thành cười to.
Cuối cùng thì anh cũng đã nhớ lại hoàn chỉnh đoạn ký ức này rồi.
Chính anh là người đã đưa khẩu súng cho Nghê Nhất Lâm, rồi sau đó cô ta đã dùng khẩu súng đó để bắn xuyên ngực anh ta.
Lúc đó, nhà họ Kinh đã sụp đổ, Kinh Hoằng Hiên như tắc kè đứt đuôi, đã dọn sẵn đường rút lui ở nước ngoài, sau đó Nghê Nhất Lâm đã luôn ở bên cạnh anh.
Nhà họ Ninh của anh ta... cuối cùng cũng gặp tai nạn.
Phụt……
Ninh Tuấn Thần tháo dây dẫn trên đầu ra, mồ hôi lăn dài trên trán.
Đôi mắt anh ta đỏ ngầu, đồng tử của anh ta kết tủa đầy sóng gió điên cuồng. Anh ta lấy điện thoại ra và tìm số của Nghê Nhất Lâm.
“Một lát nữa anh sẽ đến chỗ em, anh có chuyện muốn nói với em.”
——
Trong cùng một cảnh, Ninh Tuấn Thần đưa cho cô ta một khẩu súng lục. Chỉ là lần này, là anh ta chủ động nói cho Nghê Nhất Lâm biết sự thật về thân thế của cô ta.
“Tất cả mọi chuyện đều là do bố của anh làm. Bây giờ anh đã nói rõ hết với em, mọi chuyện đều toàn quyền em quyết định.”
Khuôn mặt Nghê Nhất Lâm kinh hoàng, lắc đầu không tin được. Khẩu súng nặng nề mà Ninh Tuấn Thần đã nhét vào tay cô ta cũng đang run rẩy.
“Anh nói thật chứ?”
“Thật.”
“Tại sao anh lại nói với tôi những điều này?”
“Bởi vì anh không muốn nói dối em.”
Không muốn nói dối tôi? Vậy tại sao lúc trước anh lại luôn lừa dối tôi!
Quanh đi quẩn lại, tất cả những điều này vậy mà lại do những người đã luôn giúp đỡ cô ta từ thời thơ ấu cho đến khi trưởng thành. Cô ta đã luôn hận nhầm người.
Cả người Nghê Nhất Lâm đang trên đà suy sụp. Ninh Tuấn Thần trước mặt cô ta dần dần vặn vẹo rồi dần dần biến thành hố đen sâu thẳm, nhấn chìm cô ta.
“Ha ha......”
Cô ta đột nhiên cảm thấy rất buồn cười. Mấy năm nay cô ta đã sống quá thất bại rồi, rốt cuộc có thể xem là gì chứ?
Vì vậy, Kinh Hoằng Hiên đã không làm gì cả. Còn những người đê tiện luôn là bọn họ.
Với nỗi tuyệt vọng tích tụ trong lòng càng lúc càng nặng nề, cô ta giơ súng lên nhắm về phía Ninh Tuấn Thần.
“Anh không hối hận sao?”
Ánh mắt Ninh Tuấn Thần tối sầm lại, anh ta nở nụ cười đáng sợ: “Nếu em không hối hận, thì anh cũng sẽ không hối hận.”
Khói đỏ bùng lên từ ngực anh ta. Nghê Nhất Lâm đã bắn rồi.
Ninh Tuấn Thần thở dài.
“En thật sự đã làm anh quá thất vọng.”
Chân Nghê Nhất Lâm mềm nhũn, ngã xuống đất. Phát súng của cô ta nhằm thẳng vào ngực của Ninh Tuấn Thần, làm nổ tung lớp sơn đỏ.
Ninh Tuấn Thần, đã đưa cho cô ta một khẩu súng giả.
Ninh Tuấn Thần từng bước đến gần cô ta, sự u ám biến thành thực chất khiến Nghê Nhất Lâm bị sốc như bị ai bóp cổ cô ta. Anh ta ngồi xổm xuống, bàn tay chạm vào gáy cô như cái lưỡi của một con rắn độc.
Một sự đau đớn ngắn ngủi! Khoảnh khắc tiếp theo, mắt cô ta tối sầm lại, cô ta không còn biết gì nữa.
Ninh Tuấn Thần nhìn người phụ nữ đã bất tỉnh, sau đó lạnh lùng ra lệnh cho đàn em ở ngoài cửa.
“Nhốt cô ấy lại.”
——
Sau khi rời khỏi căn hộ của Nghê Nhất Lâm, Ninh Tuấn Thần nhếch khóe miệng chế giễu, nhắm mắt nhớ lại ký ức kiếp trước trong tâm trí.
Trong trí nhớ của anh ta, chính nhà họ Ninh đã đánh bại nhà nhà họ Kinh, nhưng bây giờ, ngoại trừ chuyện ngoài ý muốn ra thì nhà nhà họ Kinh đã bùng lên, còn nhà bọn họ thì đang trong tình trạng khốn đốn vô cùng.
“Khẩn trương chuyển hết mọi liên hệ của tôi sang Mỹ, ngày mai tôi sẽ rời đi.”
Anh ta biết nhà họ Ninh đã lâm vào tình thế chắc chắn sẽ bại trận, cho dù anh ta có cố gắng cứu vãn đến đâu thì cuối cùng cũng sẽ sụp đổ vì những lý do khác. Nhà họ Kinh cũng vậy, bây giờ họ giống như vua chúa, nhưng thực chất sự phồn hoa đó chỉ là vẻ bề ngoài mà thôi.
Ninh Tuấn Thần nhớ lại một bức ảnh trên điện thoại của mình, đôi mắt của anh ta sáng lên ánh sáng màu xanh lục.
Mễ Mị.
Cô chính là người đã đột nhiên điều tra ra chuyện của Nguyễn Khinh Ngôn, hơn nữa hiện tại cô cũng không đi ra nước ngoài chữa bệnh. Tất cả mọi chuyện kỳ lạ đã xảy ra xung quanh cô.
Bí mật xung quanh cô khiến anh ta càng ngày càng hứng thú. Vứt đi một món đồ chơi không tốt, may mắn là có nhiều điều thú vị hơn đang chờ đợi anh ta.
“Tôi nhất định sẽ bắt được cô.”
——
——
Ninh Quang Phủ suýt chút nữa đã đánh rơi điện thoại khi biết Ninh Tuấn Thần đã bỏ trốn rồi.
“Bây giờ mày đang ở đâu!”
Ninh Tuấn Thần, người đang ở bên kia đại dương xa xôi, không quan tâm đến cơn thịnh nộ dữ dội của bố mình: “Bố, bố nghe con nói trước đã. Bây giờ nhanh chóng làm một vài việc cứu vãn. Con ở nước ngoài sẽ dọn sẵn đường, sau đó con sẽ tìm một cách để đưa bố ra ngoài. “
“Ý của con là sao? Có phải con đã biết cái gì rồi không?”
“Bố, chuẩn bị sẵn sàng đi. Nhà họ Ninh, kết thúc rồi.”
Ninh Quang Phủ đập mạnh chiếc điện thoại vào tường, ngay lập tức vỡ tan tành.
——
——
Phạm vi vụ án ngày càng lớn. Nữa tháng tháng nữa ra mở phiên tòa. Tại tòa, Ninh Quang Phủ vạch trần rằng nguyên đơn không phải là Nguyễn Khinh Ngôn thật và yêu cầu xác minh thân phận trước tòa.
Kết quả là, dưới con mắt theo dõi của công chúng, kết quả của bản báo cáo cho thấy bà ta là người thật!
Hai mắt Ninh Quang Phủ trừng to hung dữ.
“Không thể nào, không thể nào! Bà ta không phải là thật, bà ta là do tôi làm lại mà thôi.” Mọi người xôn xao. Ninh Quang Phủ ngồi phịch xuống ghế ngồi của bị cáo như một quả bóng bị xì hơi. Ánh mắt ông ta tối sầm lại, che mặt. Trong đầu chỉ có một suy nghĩ duy nhất.
Nhà họ Ninh, tiêu đời rồi.
Trong vụ ly hôn, Lam Huệ đã nhận một nửa giá trị tài sản ròng của Ninh Quang Phủ, đồng thời lấy hàng chục triệu tiền bồi thường thiệt hại về tinh thần. Nhà họ Ninh bảo lưu quyền kháng cáo. Vụ án này có vẻ sẽ có chiều hướng tiếp diễn, nhưng sự thất bại của nhà họ Ninh đã rõ ràng. Kết quả cuối cùng không có gì khác ngoài việc ráng đấu tranh để tổn thất ít hơn một chút mà thôi.
Nhưng ngay sau đó, các phương diện khác của nhà họ Ninh cũng xảy ra vấn đề. Công ty gặp khủng hoảng, trốn thuế và thậm chí là vụ tai nạn xe hơi ở thành phố G cách đây hàng chục năm trước cũng đã bị lật lại. Ninh Quang Phủ bị nghi ngờ là kẻ chủ mưu đứng đằng sau.
Với những tình tiết vụ án cứ ùn ùn kéo đến này này, nhà họ Ninh như gỗ mục nát nhanh chóng suy tàn.
——
——
Trong một tháng qua, thành phố H đã trải qua những thay đổi kinh thiên động địa. Tuy nhiên, tất cả những điều này không liên quan gì đến Mễ Mị.
Cô đã hoàn toàn biến thành một người hai tai không hề nghe thấy chuyện gì của thế giới bên ngoài, cô một lòng chỉ muốn sống một cuộc sống của mọt gạo. Kể từ khi tâm ý tương thông với Kinh Hoằng Hiên, cô ấy đã an toàn gỡ bỏ phòng tuyến trong trái tim mình.
Bọn họ liên lạc với nhau hàng ngày, cho dù có bận đến đâu, mỗi ngày Kinh Hoằng Hiên cũng đều sẽ dành thời gian ra để liên lạc với cô ấy. Đôi khi là gặp mặt, đôi khi là một cuộc gọi video.
Thời tiết ngày càng lạnh hơn, ngoài việc thỉnh thoảng ra ngoài chơi với các em gái nhỏ, Mễ Mị hầu như không hề bước ra khỏi cửa, ở trong nhà để chuẩn bị cho mùa đông dành cho mèo.
Mọi chuyện trong nhà họ Ninh ngày càng thêm căng thẳng. Lúc rảnh rỗi cô cũng hay xem tin tức, nhưng dường như đã vượt ra khỏi dự đoán của Mễ Mị, chuyện này gần như đã ngả sang một bên rồi.
Vụ ly hôn của Ninh Quang Phủ nhanh chóng được tuyên án. Trong tay Lam Huệ đã có bằng chứng vô cùng chắc chắn, được chia một nửa tài sản và tiền bồi thường với thân phận là Nguyễn Khinh Ngôn.
Trong khoảng thời gian này, rất nhiều chuyện đã xảy ra, và mọi người xung quanh đều rất lo sợ, sợ sẽ tai bay vạ gió theo.
Cô cũng lo lắng một thời gian vì ảnh hưởng của cuốn sách gốc, nhưng dáng vẻ bày mưu nghĩ kế của Kinh Hoằng Hiên dần dần khiến côc cảm thấy yên tâm.
Cô tin Kinh Hoằng Hiên và sẽ luôn âm thầm ủng hộ và chờ đợi anh.
Vốn dĩ ban đầu cô muốn gửi Mễ Đường Đường đến nhà Kinh Hoằng Hiên, nhưng gần đây anh quá bận rộn nên họ đã tìm một cửa hàng thú cưng đáng tin cậy để gửi nuôi Đường Đường. Mễ Mị thường đến gặp chú mèo con và nói chuyện, chơi đùa với nó.
Khi Kinh Hoằng Hiên bận tối mặt tối mũi, cô cũng không đến làm phiền anh.
Tháng này, Thu Viên Á nhiệt tình chăm sóc Mễ Mị chưa từng có. Cô ấy cảm thấy rằng người chị em của mình quá ngây thơ trong phương diện tình yêu! Hơn nữa, anh Kinh vậy mà lại có dáng vẻ giống lão cán bộ, cho nên hai người sẽ không còn hứng thú nữa.
Trước đây bọn họ không nói quá nhiều về những chuyện này, bởi vì Mễ Mị một lòng đều hướng về Kinh Hoằng Hiên, chưa nói đến chuyện yêu đương, thậm chí cô còn không thèm để mắt tới người khác. Bọn họ không thường nói về tất cả những chuyện hứng thú và yêu đương ở trước mặt cô. Hơn nữa bản thân cô cũng vô cùng đơn thuần ở vấn đề này, khiến bọn họ không muốn phá hủy nó.
Bây giờ thì hay rồi, Mễ Mị cuối cùng cũng đã biết trêu đùa, còn Kinh Hoằng Hiên thì cuối cùng đã học được cách theo đuổi. Ngươi phần khích nhất chính là nhóm các chị em này!
Thu Viên Á, người cảm thấy rằng cô ấy phải có trách nhiệm đến cuộc sống tình dục của người bạn thân nhất của mình, đã tìm Phương Kỳ và Vương Quỳnh Nguyệt, bọn họ không có việc gì làm thì sẽ tụ tập lại với nhau. Cố gắng hết sức để có thể làm cho đời sống tình dục của chị em mình lên đỉnh trong thời gian ngắn. Bốp bốp bốp!
Thời gian gần đây, cả thành phố H không được yên bình. Họ gặp nhau và thỉnh thoảng trò chuyện về tình hình hiện tại.
“Cậu thực sự không biết chuyện gì đang xảy ra sao?”
“Tớ không hiểu những chuyện đó.”
Mễ Mị thực sự không hiểu. Nói thẳng ra thì nhóm những người chị em bọn họ cũng không mấy quan tâm đến những vấn đề âm mưu này, bọn họ chủ yếu nói cho vui vậy thôi.
Không còn gì để nói nữa nên nhóm người ngay lập tức chuyện chủ đề. Phương Kỳ nói rằng gần đây thẩm mỹ viện mà cô ấy thường đến đã giới thiệu một loại tinh chất dưỡng vùng kín, kêu gọi mọi người ngày mai cùng nhau đi thử nghiệm.
“Mễ Mị, nhớ ngày mai chúng ta đã hứa sẽ cùng nhau đi chơi đấy nha ~”
“Tớ biết rồi…”
——
——
Trong phòng họp hội đồng quản trị trên tầng 39 của tòa nhà Tung Thế, chưa đầy hai tháng sau cuộc họp hội đồng quản trị cuối cùng, lại mở ra một cuộc hội đồng quản trị đầy đủ mới.
Cuộc họp nói đang bàn về vấn đề thu mua lại tài sản của Ninh Thị.
Kinh Hoằng Hiên ngồi trên ghế chủ tịch và lặng lẽ lắng nghe toàn bộ quá trình cuộc thảo luận của các thành viên ban hội đồng quản trị. Phòng lợi nhuận là phòng bình ổn nhất trong vấn đề này. Bọn họ không quan tâm đến kết quả hay sự phát triển, bọn họ chỉ cần thu được lợi nhuận mà mỗi năm nên có, hơn nữa càng cao sẽ càng tốt.
Đây không phải là vấn đề nhỏ, cuộc họp kéo dài hàng giờ. Sau một cuộc thảo luận sôi nổi liên quan đến sự phát triển của Tung Thế đã kết thúc.
Khi cuộc họp sắp kết thúc, Kinh Hoằng Hiên đột nhiên nói với mọi người: “Tôi có chuyện muốn thông báo.”
Nói xong anh đứng dậy. Mọi người đều nhìn về phía anh. Vẻ mặt của những người có mặt đều rất khác nhau, có một số rõ ràng là đang rất khó hiểu, một số thì chắc là đã biết nội dung câu chuyện, biểu cảm không rõ ràng.
Bác Kinh ngồi đối diện với Kinh Hoằng Hiên, trước đó không nói lời nào, khi nhìn thấy Kinh Hoằng Hiên đứng lên, ông ta khích động di chuyển ánh mắt, sau đó lại cụp mắt xuống, cả người như già đi mười tuổi.
“Từ hôm nay trở đi, tôi sẽ từ chức chủ tịch kiêm giám đốc điều hành của tập đoàn Tung Thế. Cảm ơn sự quan tâm của mọi người, tôi hy vọng tập đoàn Tung Thế sẽ ngày càng rực rỡ.”
Nói xong, Kinh Hoằng Hiên cúi đầu chào mọi người.
Lập tức náo động.
Kinh Hoằng Hiên không làm nữa? Như vậy là sao chứ?
Những người biết hay không biết chuyện ngồi ở đó đều đổ dồn sự chú ý vào Kinh Lôi Đình. Kinh Hoằng Hiên được công nhận là người kế nhiệm của của Tung Thế. Bây giờ anh lại từ chức là có ý nghĩa gì? Kết quả phát hiện Kinh Lôi Đình cũng không có phản ứng gì.
“Chuyện này không có ý kiến gì khác. Từ nay Kinh Hoằng Hiên sẽ rời khỏi tập đoàn Tung Thế.” Không những không phản ứng, mà ông ta thậm chí còn đập vỡ hết tất cả hy vọng của mọi người ngay tại chỗ!
Kinh Hoằng Hiên từ chức. Kinh Lôi Đình bắt đầu phân chia công việc vốn của Kinh Hoằng Hiên, anh rời đi, nhưng phải có người xử lý những công việc mà anh đang phụ trách.
Cuộc họp lại tiếp tục một lúc nữa, mãi đến tối mới kết thúc.
——
Kinh Hoằng Hiên sải bước rời đi, anh thậm chí còn không quay về văn phòng. Đi một mạch đến thang máy rồi xuống bãi đậu xe.
Văn phòng đã được anh thu dọn xong từ lâu rồi. Lúc này anh một mình rời đi, không để lại một chút dấu vết, cũng không mang theo một mảnh vụn nào.
Lúc này, anh hoàn toàn không cảm thấy đau đớn vì bị buộc phải rời đi, mà ngược lại, toàn thân toát ra cảm giác vui sướng hăng hái.
Hôm nay là ngày cuối cùng rồi, anh phải nhanh lên.
Ngoài cửa sổ tuyết rơi dày đặc. Đây là trận tuyết đầu tiên ở thành phố H.
Trên ghế lái của anh đặt một chiếc hộp đựng nhẫn bằng nhung đỏ.
Kinh Hoằng Hiên lái ô tô của mình đi thẳng đến chỗ ở của nhà họ Mễ.
- -----oOo------
“Anh.” Kinh Hồng Phi chạy ra khỏi phòng và đứng ở đằng sau gọi anh lại.
“Sao vậy?” Kinh Hoằng Hiên dừng bước lại, quay người hỏi cô ta.
“Anh thực sự muốn ở bên cạnh Mễ Mị?”
“Ừm, chúng tôi đã đính hôn với nhau từ lâu rồi.”
“Em không thích cô ta. Bố cũng không thích cô ta...” Kinh Hồng Phi nói rồi mắt cũng đỏ lên theo.
Kinh Hoằng Hiên bất lực thở dài. Thực ra anh ấy cũng không có tình cảm gì với cô em gái này, chuyện của người đời trước anh chưa bao giờ đổ lỗi lên người một đứa trẻ. Ngược lại, anh càng ghét Kinh Lôi Đình và Ôn Nhiễm hơn. Đứa trẻ này vẫn là vô tội.
Nhưng nhiều nhất thì cũng chỉ là không oán trách, bảo anh yêu quý Kinh Hồng Phi như một người anh trai, hãy tha thứ cho anh vì anh không có rộng lượng như vậy.
Kinh Hồng Phi từ nhỏ đến lớn đã gây ra cho anh vô số rắc rối, đến bây giờ Kinh Hồng Phi còn có thể bình yên nói chuyện với anh, đó đã chính là sự khoan dung lớn nhất của anh rồi.
Điều mà Kinh Hồng Phi thực sự khiến anh tức giận là trước đó cô ta đã bỏ thuốc Mễ Mị, đến mức cô phải nhập viện. Anh chỉ cho cô ta một cơ hội, nếu lần sau cô ta còn làm tổn thương Mễ Mị anh sẽ không nhân từ nữa đâu.
Lúc này, đối mặt với sự vượt quá ranh giới của Cảnh Hồng Phi, ánh mắt của anh vô cùng lạnh lùng.
“Tôi thích cô ấy là được rồi.”
“Chúng ta mới là người một nhà. Anh nhất định phải vì một người ngoài mà làm như vậy không?”
“Phi Phi, Mễ Mị không phải là người ngoài, chúng ta cũng chưa bao giờ là người một nhà.”
Kinh Hoằng Hiên không nói thêm gì nữa. Anh quay người bỏ đi. Kinh Hồng Phi cũng là một người trưởng thành rồi, vì vậy có một số lời không cần phải nói ra. Cuộc sống của mỗi người đều là do chính mình lựa chọn, anh sẽ không xen vào, càng không để người khác xen vào chuyện của mình.
Kinh Hoằng Hiên lái xe rời khỏi nhà họ Kinh, anh không về nhà, cũng không đi tìm người khác mà lái xe đến bãi biển.
Biển về đêm huyền bí và xa xăm, biển và trời cùng một màu, bầu trời bao la rộng lớn. Anh ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đầy sao phía trên mình. Nơi đây không thể so sánh với dải ngân hà lộng lẫy trong không gian của anh, nhưng dưới bầu trời này, có người anh yêu.
Chỉ cần anh vẫn còn ở đây một ngày, anh sẽ không để Mễ Mị bị tổn thương.
Nếu một ngày nào đó hạnh phúc đi đến đoạn kết, anh sẽ một mình gánh chịu.
Mùa đông đang đến, gió biển lạnh thấu xương. Kinh Hoằng Hiên quay trở lại xe và đến bệnh viện thú cưng của Mễ Đường Đường.
Mễ Đường Đường có chút la lẫm với anh, trừng to hai mắt quan sát anh, bọn họ giống như hai con mèo đang cảnh giác, đang đứng trong lãnh địa của mình giương mắt nhìn nhau.
Kinh Hoằng Hiên đột nhiên bật cười, lấy điện thoại di động ra chụp ảnh Mễ Đường Đường, sau đó gửi cho Mễ Mị.
“Đường Đường rất tốt. Ngày mai chúng ta cùng nhau đi thăm nó nhé.”
“Được thôi ~”
——
——
Trong viện dưỡng lão, Lam Huệ cuối cùng cũng nhìn thấy Nghê Đông Kha đang nằm trên giường bệnh. Đối mặt với người yêu đang không có ý thức, bà ta không kìm được đau khổ bật khóc.
Sau khi đau buồn, Lam Huệ lau nước mắt: “Khi nào thì tôi mới lấy được tiền? Tôi muốn đưa ông ấy đi.”
“Đợi đến khi mọi chuyện kết thúc, tôi sẽ thu xếp để bà rời đi, khoảng thời gian này bà có thể đến thăm ông ấy.”
Lam Huệ lại xuất hiện trước truyền thông đại chúng, lần này nhận được tin tức truyền thông giống như là đàn ong vỡ tổ.
Lần này Lam Huệ xuất hiện ở cửa tòa án với tư cách cá nhân, trong tay bà ta còn có tài liệu truy tố Ninh Quang Phủ, bên cạnh còn có đội ngũ luật sư và vệ sĩ bảo vệ.
“Bầu trời trên đầu, những quá khứ đen tối kia cuối cùng sẽ bị lộ tẩy dưới ánh mặt trời chói chang!”
Đối mặt với máy quay, Lam Huệ căm phẫn trào dâng, trong ánh mắt lóe lên sự thù hận đã biến thành thực chất. Lời nói đó cho thấy Ninh Quang Phủ đã tán tận lương tâm. Trong thoáng chốc đã có rất nhiều suy đoán khác nhau.
Cùng lúc đó, cổ phiếu của Ledense sụt giảm nghiêm trọng, lần lượt nổ ra các tin đồn theo hướng tiêu cực như sản phẩm, tin không đạt chất lượng, trốn thuế, thông đồng giữa các quan chức và doanh nhân.
Nhà họ Ninh đang rơi vào tình trạng khủng hoảng chưa từng có.
——
——
Ninh Tuấn Thần đứng trước một cơn bão lớn như vậy. trong lòng không lo lắng đến chuyện gì khác, anh ta dành hết tâm trí cho phòng thí nghiệm.
Trong phòng thí nghiệm đóng kín, trên người anh ta cắm đầy những sợi dây dẫn và đang thực hiện kích thích bằng điện hết lần này đến lần khác. Những chuyện vặt vãnh chồng lên nhau và vỡ tan trong tâm trí anh ta.
Cuối cùng, dưới cú sốc điện mạnh mẽ cuối cùng, bức tranh cuối cùng đã liên kết lại, trở thành một câu chuyện hoàn chỉnh.
Nghê Nhất Lâm đã bật khóc trước mặt anh ta.
“Chính là gia đình của anh đã hại gia đình tôi tan nhà nát cửa. Tai nạn xe của bố tôi là do Ninh Quang Phủ gây ra. Các ngươi đều coi tôi như một kẻ ngốc.”
“Nhất Lâm, chúng ta có thể quên chuyện này đi được không, em ở lại bên cạnh anh.”
“Không thể, chúng ta không thể quay lại được nữa rồi.”
“Ninh Tuấn Thần, chúng ta vĩnh viễn sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa.”
Trên xương bả vai bị thủng một mảng lớn. Anh ta đau lòng nhìn Nghê Nhất Lâm, lúc này bên ngoài cửa có một người đàn ông bước vào.
“Nhất Lâm, chúng ta đi thôi.”
Anh ta nhìn Nghê Nhất Lâm cùng với Kinh Hoằng Hiên rời đi. Dưới người anh ta, máu huyết lan tràn, dần dần át đi tầm mắt.
“A, a a… ha ha ha!”
Toàn thân Ninh Tuấn Thần ướt đẫm mồ hôi, hung ác cười kinh dị, tiếng cười từ từ lớn lên, cuối cùng biến thành cười to.
Cuối cùng thì anh cũng đã nhớ lại hoàn chỉnh đoạn ký ức này rồi.
Chính anh là người đã đưa khẩu súng cho Nghê Nhất Lâm, rồi sau đó cô ta đã dùng khẩu súng đó để bắn xuyên ngực anh ta.
Lúc đó, nhà họ Kinh đã sụp đổ, Kinh Hoằng Hiên như tắc kè đứt đuôi, đã dọn sẵn đường rút lui ở nước ngoài, sau đó Nghê Nhất Lâm đã luôn ở bên cạnh anh.
Nhà họ Ninh của anh ta... cuối cùng cũng gặp tai nạn.
Phụt……
Ninh Tuấn Thần tháo dây dẫn trên đầu ra, mồ hôi lăn dài trên trán.
Đôi mắt anh ta đỏ ngầu, đồng tử của anh ta kết tủa đầy sóng gió điên cuồng. Anh ta lấy điện thoại ra và tìm số của Nghê Nhất Lâm.
“Một lát nữa anh sẽ đến chỗ em, anh có chuyện muốn nói với em.”
——
Trong cùng một cảnh, Ninh Tuấn Thần đưa cho cô ta một khẩu súng lục. Chỉ là lần này, là anh ta chủ động nói cho Nghê Nhất Lâm biết sự thật về thân thế của cô ta.
“Tất cả mọi chuyện đều là do bố của anh làm. Bây giờ anh đã nói rõ hết với em, mọi chuyện đều toàn quyền em quyết định.”
Khuôn mặt Nghê Nhất Lâm kinh hoàng, lắc đầu không tin được. Khẩu súng nặng nề mà Ninh Tuấn Thần đã nhét vào tay cô ta cũng đang run rẩy.
“Anh nói thật chứ?”
“Thật.”
“Tại sao anh lại nói với tôi những điều này?”
“Bởi vì anh không muốn nói dối em.”
Không muốn nói dối tôi? Vậy tại sao lúc trước anh lại luôn lừa dối tôi!
Quanh đi quẩn lại, tất cả những điều này vậy mà lại do những người đã luôn giúp đỡ cô ta từ thời thơ ấu cho đến khi trưởng thành. Cô ta đã luôn hận nhầm người.
Cả người Nghê Nhất Lâm đang trên đà suy sụp. Ninh Tuấn Thần trước mặt cô ta dần dần vặn vẹo rồi dần dần biến thành hố đen sâu thẳm, nhấn chìm cô ta.
“Ha ha......”
Cô ta đột nhiên cảm thấy rất buồn cười. Mấy năm nay cô ta đã sống quá thất bại rồi, rốt cuộc có thể xem là gì chứ?
Vì vậy, Kinh Hoằng Hiên đã không làm gì cả. Còn những người đê tiện luôn là bọn họ.
Với nỗi tuyệt vọng tích tụ trong lòng càng lúc càng nặng nề, cô ta giơ súng lên nhắm về phía Ninh Tuấn Thần.
“Anh không hối hận sao?”
Ánh mắt Ninh Tuấn Thần tối sầm lại, anh ta nở nụ cười đáng sợ: “Nếu em không hối hận, thì anh cũng sẽ không hối hận.”
Khói đỏ bùng lên từ ngực anh ta. Nghê Nhất Lâm đã bắn rồi.
Ninh Tuấn Thần thở dài.
“En thật sự đã làm anh quá thất vọng.”
Chân Nghê Nhất Lâm mềm nhũn, ngã xuống đất. Phát súng của cô ta nhằm thẳng vào ngực của Ninh Tuấn Thần, làm nổ tung lớp sơn đỏ.
Ninh Tuấn Thần, đã đưa cho cô ta một khẩu súng giả.
Ninh Tuấn Thần từng bước đến gần cô ta, sự u ám biến thành thực chất khiến Nghê Nhất Lâm bị sốc như bị ai bóp cổ cô ta. Anh ta ngồi xổm xuống, bàn tay chạm vào gáy cô như cái lưỡi của một con rắn độc.
Một sự đau đớn ngắn ngủi! Khoảnh khắc tiếp theo, mắt cô ta tối sầm lại, cô ta không còn biết gì nữa.
Ninh Tuấn Thần nhìn người phụ nữ đã bất tỉnh, sau đó lạnh lùng ra lệnh cho đàn em ở ngoài cửa.
“Nhốt cô ấy lại.”
——
Sau khi rời khỏi căn hộ của Nghê Nhất Lâm, Ninh Tuấn Thần nhếch khóe miệng chế giễu, nhắm mắt nhớ lại ký ức kiếp trước trong tâm trí.
Trong trí nhớ của anh ta, chính nhà họ Ninh đã đánh bại nhà nhà họ Kinh, nhưng bây giờ, ngoại trừ chuyện ngoài ý muốn ra thì nhà nhà họ Kinh đã bùng lên, còn nhà bọn họ thì đang trong tình trạng khốn đốn vô cùng.
“Khẩn trương chuyển hết mọi liên hệ của tôi sang Mỹ, ngày mai tôi sẽ rời đi.”
Anh ta biết nhà họ Ninh đã lâm vào tình thế chắc chắn sẽ bại trận, cho dù anh ta có cố gắng cứu vãn đến đâu thì cuối cùng cũng sẽ sụp đổ vì những lý do khác. Nhà họ Kinh cũng vậy, bây giờ họ giống như vua chúa, nhưng thực chất sự phồn hoa đó chỉ là vẻ bề ngoài mà thôi.
Ninh Tuấn Thần nhớ lại một bức ảnh trên điện thoại của mình, đôi mắt của anh ta sáng lên ánh sáng màu xanh lục.
Mễ Mị.
Cô chính là người đã đột nhiên điều tra ra chuyện của Nguyễn Khinh Ngôn, hơn nữa hiện tại cô cũng không đi ra nước ngoài chữa bệnh. Tất cả mọi chuyện kỳ lạ đã xảy ra xung quanh cô.
Bí mật xung quanh cô khiến anh ta càng ngày càng hứng thú. Vứt đi một món đồ chơi không tốt, may mắn là có nhiều điều thú vị hơn đang chờ đợi anh ta.
“Tôi nhất định sẽ bắt được cô.”
——
——
Ninh Quang Phủ suýt chút nữa đã đánh rơi điện thoại khi biết Ninh Tuấn Thần đã bỏ trốn rồi.
“Bây giờ mày đang ở đâu!”
Ninh Tuấn Thần, người đang ở bên kia đại dương xa xôi, không quan tâm đến cơn thịnh nộ dữ dội của bố mình: “Bố, bố nghe con nói trước đã. Bây giờ nhanh chóng làm một vài việc cứu vãn. Con ở nước ngoài sẽ dọn sẵn đường, sau đó con sẽ tìm một cách để đưa bố ra ngoài. “
“Ý của con là sao? Có phải con đã biết cái gì rồi không?”
“Bố, chuẩn bị sẵn sàng đi. Nhà họ Ninh, kết thúc rồi.”
Ninh Quang Phủ đập mạnh chiếc điện thoại vào tường, ngay lập tức vỡ tan tành.
——
——
Phạm vi vụ án ngày càng lớn. Nữa tháng tháng nữa ra mở phiên tòa. Tại tòa, Ninh Quang Phủ vạch trần rằng nguyên đơn không phải là Nguyễn Khinh Ngôn thật và yêu cầu xác minh thân phận trước tòa.
Kết quả là, dưới con mắt theo dõi của công chúng, kết quả của bản báo cáo cho thấy bà ta là người thật!
Hai mắt Ninh Quang Phủ trừng to hung dữ.
“Không thể nào, không thể nào! Bà ta không phải là thật, bà ta là do tôi làm lại mà thôi.” Mọi người xôn xao. Ninh Quang Phủ ngồi phịch xuống ghế ngồi của bị cáo như một quả bóng bị xì hơi. Ánh mắt ông ta tối sầm lại, che mặt. Trong đầu chỉ có một suy nghĩ duy nhất.
Nhà họ Ninh, tiêu đời rồi.
Trong vụ ly hôn, Lam Huệ đã nhận một nửa giá trị tài sản ròng của Ninh Quang Phủ, đồng thời lấy hàng chục triệu tiền bồi thường thiệt hại về tinh thần. Nhà họ Ninh bảo lưu quyền kháng cáo. Vụ án này có vẻ sẽ có chiều hướng tiếp diễn, nhưng sự thất bại của nhà họ Ninh đã rõ ràng. Kết quả cuối cùng không có gì khác ngoài việc ráng đấu tranh để tổn thất ít hơn một chút mà thôi.
Nhưng ngay sau đó, các phương diện khác của nhà họ Ninh cũng xảy ra vấn đề. Công ty gặp khủng hoảng, trốn thuế và thậm chí là vụ tai nạn xe hơi ở thành phố G cách đây hàng chục năm trước cũng đã bị lật lại. Ninh Quang Phủ bị nghi ngờ là kẻ chủ mưu đứng đằng sau.
Với những tình tiết vụ án cứ ùn ùn kéo đến này này, nhà họ Ninh như gỗ mục nát nhanh chóng suy tàn.
——
——
Trong một tháng qua, thành phố H đã trải qua những thay đổi kinh thiên động địa. Tuy nhiên, tất cả những điều này không liên quan gì đến Mễ Mị.
Cô đã hoàn toàn biến thành một người hai tai không hề nghe thấy chuyện gì của thế giới bên ngoài, cô một lòng chỉ muốn sống một cuộc sống của mọt gạo. Kể từ khi tâm ý tương thông với Kinh Hoằng Hiên, cô ấy đã an toàn gỡ bỏ phòng tuyến trong trái tim mình.
Bọn họ liên lạc với nhau hàng ngày, cho dù có bận đến đâu, mỗi ngày Kinh Hoằng Hiên cũng đều sẽ dành thời gian ra để liên lạc với cô ấy. Đôi khi là gặp mặt, đôi khi là một cuộc gọi video.
Thời tiết ngày càng lạnh hơn, ngoài việc thỉnh thoảng ra ngoài chơi với các em gái nhỏ, Mễ Mị hầu như không hề bước ra khỏi cửa, ở trong nhà để chuẩn bị cho mùa đông dành cho mèo.
Mọi chuyện trong nhà họ Ninh ngày càng thêm căng thẳng. Lúc rảnh rỗi cô cũng hay xem tin tức, nhưng dường như đã vượt ra khỏi dự đoán của Mễ Mị, chuyện này gần như đã ngả sang một bên rồi.
Vụ ly hôn của Ninh Quang Phủ nhanh chóng được tuyên án. Trong tay Lam Huệ đã có bằng chứng vô cùng chắc chắn, được chia một nửa tài sản và tiền bồi thường với thân phận là Nguyễn Khinh Ngôn.
Trong khoảng thời gian này, rất nhiều chuyện đã xảy ra, và mọi người xung quanh đều rất lo sợ, sợ sẽ tai bay vạ gió theo.
Cô cũng lo lắng một thời gian vì ảnh hưởng của cuốn sách gốc, nhưng dáng vẻ bày mưu nghĩ kế của Kinh Hoằng Hiên dần dần khiến côc cảm thấy yên tâm.
Cô tin Kinh Hoằng Hiên và sẽ luôn âm thầm ủng hộ và chờ đợi anh.
Vốn dĩ ban đầu cô muốn gửi Mễ Đường Đường đến nhà Kinh Hoằng Hiên, nhưng gần đây anh quá bận rộn nên họ đã tìm một cửa hàng thú cưng đáng tin cậy để gửi nuôi Đường Đường. Mễ Mị thường đến gặp chú mèo con và nói chuyện, chơi đùa với nó.
Khi Kinh Hoằng Hiên bận tối mặt tối mũi, cô cũng không đến làm phiền anh.
Tháng này, Thu Viên Á nhiệt tình chăm sóc Mễ Mị chưa từng có. Cô ấy cảm thấy rằng người chị em của mình quá ngây thơ trong phương diện tình yêu! Hơn nữa, anh Kinh vậy mà lại có dáng vẻ giống lão cán bộ, cho nên hai người sẽ không còn hứng thú nữa.
Trước đây bọn họ không nói quá nhiều về những chuyện này, bởi vì Mễ Mị một lòng đều hướng về Kinh Hoằng Hiên, chưa nói đến chuyện yêu đương, thậm chí cô còn không thèm để mắt tới người khác. Bọn họ không thường nói về tất cả những chuyện hứng thú và yêu đương ở trước mặt cô. Hơn nữa bản thân cô cũng vô cùng đơn thuần ở vấn đề này, khiến bọn họ không muốn phá hủy nó.
Bây giờ thì hay rồi, Mễ Mị cuối cùng cũng đã biết trêu đùa, còn Kinh Hoằng Hiên thì cuối cùng đã học được cách theo đuổi. Ngươi phần khích nhất chính là nhóm các chị em này!
Thu Viên Á, người cảm thấy rằng cô ấy phải có trách nhiệm đến cuộc sống tình dục của người bạn thân nhất của mình, đã tìm Phương Kỳ và Vương Quỳnh Nguyệt, bọn họ không có việc gì làm thì sẽ tụ tập lại với nhau. Cố gắng hết sức để có thể làm cho đời sống tình dục của chị em mình lên đỉnh trong thời gian ngắn. Bốp bốp bốp!
Thời gian gần đây, cả thành phố H không được yên bình. Họ gặp nhau và thỉnh thoảng trò chuyện về tình hình hiện tại.
“Cậu thực sự không biết chuyện gì đang xảy ra sao?”
“Tớ không hiểu những chuyện đó.”
Mễ Mị thực sự không hiểu. Nói thẳng ra thì nhóm những người chị em bọn họ cũng không mấy quan tâm đến những vấn đề âm mưu này, bọn họ chủ yếu nói cho vui vậy thôi.
Không còn gì để nói nữa nên nhóm người ngay lập tức chuyện chủ đề. Phương Kỳ nói rằng gần đây thẩm mỹ viện mà cô ấy thường đến đã giới thiệu một loại tinh chất dưỡng vùng kín, kêu gọi mọi người ngày mai cùng nhau đi thử nghiệm.
“Mễ Mị, nhớ ngày mai chúng ta đã hứa sẽ cùng nhau đi chơi đấy nha ~”
“Tớ biết rồi…”
——
——
Trong phòng họp hội đồng quản trị trên tầng 39 của tòa nhà Tung Thế, chưa đầy hai tháng sau cuộc họp hội đồng quản trị cuối cùng, lại mở ra một cuộc hội đồng quản trị đầy đủ mới.
Cuộc họp nói đang bàn về vấn đề thu mua lại tài sản của Ninh Thị.
Kinh Hoằng Hiên ngồi trên ghế chủ tịch và lặng lẽ lắng nghe toàn bộ quá trình cuộc thảo luận của các thành viên ban hội đồng quản trị. Phòng lợi nhuận là phòng bình ổn nhất trong vấn đề này. Bọn họ không quan tâm đến kết quả hay sự phát triển, bọn họ chỉ cần thu được lợi nhuận mà mỗi năm nên có, hơn nữa càng cao sẽ càng tốt.
Đây không phải là vấn đề nhỏ, cuộc họp kéo dài hàng giờ. Sau một cuộc thảo luận sôi nổi liên quan đến sự phát triển của Tung Thế đã kết thúc.
Khi cuộc họp sắp kết thúc, Kinh Hoằng Hiên đột nhiên nói với mọi người: “Tôi có chuyện muốn thông báo.”
Nói xong anh đứng dậy. Mọi người đều nhìn về phía anh. Vẻ mặt của những người có mặt đều rất khác nhau, có một số rõ ràng là đang rất khó hiểu, một số thì chắc là đã biết nội dung câu chuyện, biểu cảm không rõ ràng.
Bác Kinh ngồi đối diện với Kinh Hoằng Hiên, trước đó không nói lời nào, khi nhìn thấy Kinh Hoằng Hiên đứng lên, ông ta khích động di chuyển ánh mắt, sau đó lại cụp mắt xuống, cả người như già đi mười tuổi.
“Từ hôm nay trở đi, tôi sẽ từ chức chủ tịch kiêm giám đốc điều hành của tập đoàn Tung Thế. Cảm ơn sự quan tâm của mọi người, tôi hy vọng tập đoàn Tung Thế sẽ ngày càng rực rỡ.”
Nói xong, Kinh Hoằng Hiên cúi đầu chào mọi người.
Lập tức náo động.
Kinh Hoằng Hiên không làm nữa? Như vậy là sao chứ?
Những người biết hay không biết chuyện ngồi ở đó đều đổ dồn sự chú ý vào Kinh Lôi Đình. Kinh Hoằng Hiên được công nhận là người kế nhiệm của của Tung Thế. Bây giờ anh lại từ chức là có ý nghĩa gì? Kết quả phát hiện Kinh Lôi Đình cũng không có phản ứng gì.
“Chuyện này không có ý kiến gì khác. Từ nay Kinh Hoằng Hiên sẽ rời khỏi tập đoàn Tung Thế.” Không những không phản ứng, mà ông ta thậm chí còn đập vỡ hết tất cả hy vọng của mọi người ngay tại chỗ!
Kinh Hoằng Hiên từ chức. Kinh Lôi Đình bắt đầu phân chia công việc vốn của Kinh Hoằng Hiên, anh rời đi, nhưng phải có người xử lý những công việc mà anh đang phụ trách.
Cuộc họp lại tiếp tục một lúc nữa, mãi đến tối mới kết thúc.
——
Kinh Hoằng Hiên sải bước rời đi, anh thậm chí còn không quay về văn phòng. Đi một mạch đến thang máy rồi xuống bãi đậu xe.
Văn phòng đã được anh thu dọn xong từ lâu rồi. Lúc này anh một mình rời đi, không để lại một chút dấu vết, cũng không mang theo một mảnh vụn nào.
Lúc này, anh hoàn toàn không cảm thấy đau đớn vì bị buộc phải rời đi, mà ngược lại, toàn thân toát ra cảm giác vui sướng hăng hái.
Hôm nay là ngày cuối cùng rồi, anh phải nhanh lên.
Ngoài cửa sổ tuyết rơi dày đặc. Đây là trận tuyết đầu tiên ở thành phố H.
Trên ghế lái của anh đặt một chiếc hộp đựng nhẫn bằng nhung đỏ.
Kinh Hoằng Hiên lái ô tô của mình đi thẳng đến chỗ ở của nhà họ Mễ.
- -----oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.