Cốt Truyện Này Có Vấn Đề

Chương 97

Tịch Chi Cẩm Lân

21/05/2024

Vùng đảo nơi Xích Đạo gió biển lồng lộng, ánh nắng chan hòa, đảo Li Li là một trong những địa điểm nghỉ dưỡng nổi tiếng, có sức hút khắp trên toàn cầu. Từ một tháng trước, chủ tịch của Tung Thế đã hào phóng bỏ tiền bao hết cả hòn đảo này hết ba ngày, chỉ để tổ chức một buổi tiệc đính hôn độc nhất vô nhị cho con gái mình.

  

Nơi nổi tiếng nhất của đảo Li Li chính là cung điện cảnh biển lộ biển, giữa sảnh tiệc đầy nguy nga, Kinh Hồng Phi khoác lên mình bộ lễ phục màu trắng được đặt làm riêng có giá trị lên đến hàng trăm triệu, gương mặt thanh tú nở nụ cười ngất ngây, cô cùng người chồng sắp cưới Hoa Kiều của cô cùng cầm dao lên, cắt chiếc bánh kem đính hôn dưới sự chứng kiến của mọi người, phía sau lưng họ, bông được rải khắp trời, tiếng vỗ tai rộn ràng, cặp đôi trai tài gái sắc mỉm cười nhìn nhau, trông xứng đôi vô cùng.

  

Lúc này xung quanh rộn ràng lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, tất cả đều tặng cho nhân vật chính rực rỡ nhất của buổi tiệc ngày hôm nay.

  

Trong hội trường kín này tề tựu gần hết những nhân vật quyền thế của thành phố H, mọi người đều được mời đến tham gia buổi tiệc đính hôn liên hôn của tập đoàn Tung Thế và tập đoàn tài chính Hải Ngoại. Có thể nói, những người ở đây ai nấy cũng đều giàu có quyền thế. Vì người không đủ tư cách thì căn bản không thể nào nhận được thư mời.

  

Đây là một cuộc liên hôn có một không hai, là một buổi tiệc giao dịch giữa những người có quyền có thế.

  

Kinh Hoằng Hiên là con trai trưởng của nhà họ Kinh, là anh trai của Kinh Hồng Phi, nên đứng ở giữa tiêu điểm. Anh khoác lên mình bộ vest, thân hình cao to điển trai, sang trọng vô cùng, bên cạnh anh, là người vợ sắp cưới mà ai cũng biết của anh, tiểu thư của tập đoàn Lạc Dịch, Mễ Mị khoác lên mình bộ váy tinh xảo với màu sắc thay đổi dần về màu xanh, yêu kiều thướt tha, điềm đạm chuẩn mực.

  

Bạn bè thân thích xung quanh họ đều là người có lĩnh vực ở khắp các phương diện từ thương mại tài chính, chính trị, giải trí, xã hội, ai nấy đều có gia thế hơn người, tất cả đều thể hiện cho thế lực đầy uy quyền của tập đoàn Tung Thế.

 

Nhà họ Kinh giành thắng lợi toàn thắng trong cuộc cạnh tranh biến động vô thường có một không hai vào cuối năm ở thành phố H, một phát nuốt chửng hơn phân nửa số tài sản của nhà họ Ninh, trở thành anh cả danh xứng với thức của thành phố H hiện tại, rực rỡ vô cùng.

Lần liên hôn Hải Ngoại này lại là cái bắt tay giữa hai kẻ mạnh, cho nên ai nấy đều muốn được bám lấy con thuyền lớn Kinh Thị.

 

Nghi thức cắt bánh kem là bước cuối cùng, sau tiếng vỗ tay rộn ràng chúc mừng, buổi tiệc chính thức bắt đầu. Buổi tiệc vừa bắt đầu, không ít người đều vây quanh nhân vật chính. Âm nhạc và rượu ngon, món ngon mỹ vị, đan xen nhau tạo ra một chốn hào hoa với rượu chè xen lẫn.

  

So với sự náo nhiệt ở chỗ của Kinh Hồng Phi, bầu không khí bên chỗ Kinh Hoằng Hiên có hơi kỳ lạ, nhưng vẫn đông đúc vô cùng.

  

Việc anh rời khỏi tập đoàn Tung Thế đã khiến mọi người chấn động, ở cái lúc việc làm ăn đang đi lên như này mà Kinh Hoằng Hiên lại đột nhiên rời khỏi Tung Thế, thật sự khiến mọi người không hiểu rốt cuộc là do nguyên nhân gì.

 

Có tin đồn rằng hai cha con họ bất đồng quan điểm về việc kinh doanh, nên Kinh Lôi Đình trong lúc tức giận đã bãi hết các chức vụ của Kinh Hoằng Hiên, có người bảo người mà Kinh Hoằng Hiên đính hôn không phải là người Kinh Lôi Đình hài lòng, Kinh Hoằng Hiên yêu mỹ nhân không yêu giang sơn, từ bỏ gia sản, đối đầu với bố mình, một lòng muốn ở bên vợ sắp cưới, cũng có người bảo Tung Thế có dã tâm muốn mở rộng hơn, nên Kinh Hoằng Hiên sớm đã tự lập nghiệp, dù đã rời khỏi Tung Thế nhưng đế quốc thương nghiệp kia sớm muộn gì cũng là của anh.

 

Bất luận sự thật thật sự là gì, thì cuối cùng mọi người đều cho rằng, tập đoàn Tung Thế, sớm muộn gì cũng được giao cho Kinh Hoằng Hiên.

Tài năng và thủ đoạn của Kinh Hoằng Hiên, chỉ cần là người từng tiếp xúc với anh thì cũng hiểu rõ, một kẻ đứng đầu có thiên phú về thương nghiệp như thế, Kinh Lôi Đình thật sự nỡ đuổi anh ra khỏi nhà mới lạ đó.

 

“Cậu Kinh, lâu rồi không gặp.” Một thương gia trung niên cầm ly sâm panh tiến lại gần, nâng ly với Kinh Hoằng Hiên. Sau đó nở nụ cười lịch sự với Mễ Mị bên cạnh anh: “Cô Mễ.”

  

“Tổng giám đốc Lý, lâu rồi không gặp.” Kinh Hoằng Hiên nâng ly khẽ chạm vào ly đối phương.

“Chào ông Lý.” Mễ Mị cười rất đoan trang, cô và Kinh Hoằng Hiên trông rất ân ái.

 

Tổng giám đốc Lý vừa rời đi, thì lại có một mớ tổng giám đốc, nào là tổng giám đốc Vương, tổng giám đốc Trương, tổng giám đốc Triệu tới, tiếp đãi hết đám người đó, nụ cười trên mặt Mễ Mị sắp cứng đờ ra mất rồi, vị tổng giám đốc Trương đang đứng trước mặt vừa rời đi, Mễ Mị liền chọt nhẹ Kinh Hoằng Hiên rồi ghé sát tai bảo: “Em đi kiếm nhóm người Tiểu Thu nghỉ ngơi tí.”

Nói thật nếu không phải có Kinh Hoằng Hiên, cô sớm đã sớm rời đi rồi. Trong buổi tiệc, nhiều người trẻ cũng tụ tập lại với nhau, khá là nhẹ nhàng thoải mái, nhóm người Thu Viên Á đứng ở cách đó không xa chính là như thế đó, cũng chỉ có cô vì được xem gần như là người của nhà họ Kinh, nên không thể không tiếp đãi quan khách. Cô nhìn Ôn Nhiễm tinh thần phấn chấn, mạnh bạo giỏi giao tiếp đứng các đó không xa, bỗng cảm thán rằng đây mới là yêu xã hội thật sự.

  

Kinh Hoằng Hiên không an tâm lắm, Mễ Mị thấy được sự lo lắng trong mắt anh, nhẹ nhàng an ủi: “Em đi không xa đâu, hễ phát hiện gì đó không ổn thì sẽ gọi cho anh ngay. Vả lại em có vật bảo vệ mà.”

  

Cô quơ quơ chiếc vòng tay kim cương lấp lánh trên cổ tay mình cho Kinh Hoằng Hiên xem, đó là thiết bị bảo vệ mà trước đó Tam Vĩ đưa cho cô, vốn dĩ lúc đầu là đồ để Kinh Hoằng Hiên phòng thân, nhưng cuối cùng sự việc lại bẻ lái quay xe bất ngờ, còn chưa kịp tặng thì Ninh Tuấn Thần đã bị đánh bại, thứ này cũng ở chỗ cô đến tận bây giờ, lần này ra Đã hơn nửa tháng sau cái lần Ninh Tuấn Thần bị đánh bị thương. Sau ngày đó, Ninh Tuấn Thần bỗng nhiên cứ như biệt tăm biệt tích.

  

Kinh Hoằng Hiên bao vây hết từ trong đến ngoài nước, cũng không tìm được Ninh Tuấn Thần. Thuộc hạ báo tin rằng, trong cái đêm Ninh Tuấn Thần bị thương, anh ta gần như là bốc hơi khỏi trái đất này.

  

Theo dự đoán của anh, theo mức độ ăn mòn của luật thì cũng chỉ mấy ngày này thôi, lực hút trên linh hồn sẽ ăn mòn luật vị diện triệt để, sau đó sẽ hình thành một lực hút kín, sẽ ngăn cách linh hồn của Ninh Tuấn Thần như màng bọc thực phẩm, không quá ba ngày, anh ta sẽ trở thành người thực vật.

 

Điều đó sẽ phong tỏa triệt để chất linh hồn của anh ta, hệ thống sẽ nhận được thông báo định vị, Ninh Tuấn Thần mọc cánh cũng khó bay.

  

Nhưng Kinh Hoằng Hiên vẫn lo lắng, ngày nào chưa tìm được Ninh Tuấn Thần thì ngày đó anh vẫn không yên ổn được. Khoảng thời gian này anh không dám rời khỏi Mễ Mị, ở bên cạnh cô không rời nữa bước.

  

Anh tin rằng chỉ cần mình rời khỏi, Ninh Tuấn Thần tuyệt đối sẽ thừa cơ hành động.

Lễ đính hôn của Kinh Hồng Phi bọn họ không thể không tham dự, hôm nay, là cơ hội cuối cùng Ninh Tuấn Thần có thể phản kích lại.



 

Kinh Hoằng Hiên thấy Mễ Mị thật sự có hơi mệt, nên xót xa nói với cô rằng: “Được, cẩn thận nhé em, thấy gì bất ổn thì lập tức bảo vệ mình ngay. Hôm nay là ngày anh ta có thể xuất hiện nhất. Đừng rời khỏi tầm nhìn của anh, có biết chưa?”

 

“Em biết rồi.”

Mễ Mị cười hì hì chớp mắt với anh, bỏ cánh tay anh ra, đi về hướng Thu Viên Á đang đứng cách đó không xa.

  

Nhà họ Kinh là thế lực lớn ở thành phố H, rất nhiều người quen cũng đều được mời đến, những thanh niên mà họ quen cũng đã có rất nhiều người đến tham dự.

  

Kinh Hoằng Hiên nhìn bóng lưng của Mễ Mị, lúc này thư ký bên cạnh Kinh Lôi Đình đến bên cạnh anh, khẽ bảo: “Hoằng Hiên, chủ tịch bảo tôi gọi cậu qua đó.”

  

Kinh Hoằng Hiên nghe tiếng liền xoay đầu lại, khách mời bên cạnh Kinh Lôi Đình đều là người có quyền có thế, tự lập thành một giới quyền quý, khi anh nhìn qua đó, Kinh Lôi Đình cũng cảm nhận được mà ngước mắt lên, ánh mắt ông nhìn anh đầy uy nghiêm, không cho phép từ chối.

 

“Được.” Kinh Hoằng Hiên không nói gì hơn rồi bước qua đó.

  

Người đứng bên cạnh, đang trò chuyện với Kinh Lôi Đình là thị trưởng thành phố H, Kinh Hoằng Hiên đến đó, rồi điều chỉ góc nhìn mình sao cho có thể nhìn thấy Mễ Mị ở đằng xa.

“Đây là Hoằng Hiên à.”

 

“Chào thị trưởng.”

 

“Chủ tịch Kinh, con trai và con gái ông đều giỏi giang như thế, tôi cũng phải ngưỡng mộ sự hậu ái của ông trời dành cho ông đấy, haha!”

“Thị trưởng Lý chê cười rồi, thật vinh hạnh khi được thị trưởng tham gia buổi tiệc đính hôn của con gái tôi, ở riêng với nhau thì đừng gọi tôi là chủ tịch Kinh gì hết, haha.”

  

Sự tham gia của cậu lại mở ra một cuộc trò chuyện, Kinh Hoằng Hiên đứng bên cạnh im lặng ứng phó. Thị trưởng nhìn sắc mắt, nhìn ra hai bố con này thật sự có chút vấn đề, Kinh Lôi Đình đối xử với con trai mình, đúng thật có hơi lạnh lùng, ông trò chuyện vài câu liền tìm cớ rời đi.

Lúc này không có người ngoài, Kinh Lôi Đình cũng không cười giả trân nữa.

“Khoảng thời gian này nghĩ thông suốt chưa?”

Kinh Hoằng Hiên lười vòng vo: “Con luôn nghĩ rất thông suốt.”

  

Trong lòng Kinh Lôi Đình bỗng bùng lên cơn tức giận mạnh mẽ, sao ông lại sinh ra đứa con trai si tình thế này? Lúc nhỏ thì không biểu hiện ra, càng lớn càng ngoan cố!

 

Ông đè nén cơn giận, nghiến chặt răng trách mắng: “Nghĩ không thông suốt thì mãi mãi đừng quay về nhà họ Kinh!”

 

Kinh Hoằng Hiên nhìn ông lão bị lợi ích làm mù mắt này, anh hít một hơi thật sâu, dùng chút tình thân còn sót lại trong lòng khuyên nhủ ông: “Hôm qua chúng ta qua hải quan, rõ ràng bộ phận điều tra không phải hải quan thông thường. Dạo này phong thanh lớn thế kia, nhà họ Kinh lại nuốt chửng tài sản hàng ngàn tỷ một cách thuận lợi thế. Già néo đứt dây, bố chưa từng nghĩ qua sao?”

 

“Bố, bây giờ dừng tay vẫn còn kịp.”

  

Kinh Lôi Đình cuối cùng cũng không kìm được cơn giận, tức giận trách mắng Kinh Hoằng Hiên buông lời bất kính ấy: “Cút!” Sau đó xoay người đi không nhìn đứa con trai khiến ông tức điên này nữa, từ này về sau, ông xem như Kinh Lôi Đình ông không có đứa con trai ngỗ nghịch này!

  

Lời trách mắng đầy tức giận đó của Kinh Lôi Đình tuy có kiềm chế, nhưng cũng truyền đến tai của nhóm người xung quanh, khiến mọi người ai nấy cũng nhìn chăm chăm.

 

Những người không phải người nhà họ Kinh trong nhóm người này lướt thấy sự bất hòa của hai bố con, trong lòng bỗng hiểu ra, xem ra mâu thuẫn của hai bố con này nghiêm trọng hơn tưởng tượng, chậc, e là lại gây nên một cơn sóng gió rồi đây.

 

Ôn Nhiễm đứng gần đó tiếp đãi mấy vị khách nữ, để ý thấy tình hình bên này, liền bước đến cạnh Kinh Lôi Đình nhẹ nhàng vuốt lưng, trông dịu dàng hiểu chuyện vô cùng.

“Lôi Đình, bớt giận, hôm nay là ngày vui của Phi Phi đó.”

Kinh Hoằng Hiên phất lơ những lời bàn tán và ánh nhìn tò mò kia, rời khỏi cái nơi hố sâu tham vọng này, bước về nơi tươi đẹp nhất cuộc đời anh.

 

Mễ Mị vui vẻ đến tụ họp với nhóm bạn thân của mình, cô lập tức buông lỏng những lễ nghi phải gắng gượng từng giây từng phút kia, nhóm người Thu Viên Á sớm đã đứng đây đợi Mễ Mị rồi, cô vừa đến, hội nhóm cũng lập tức vui đùa tám chuyện với nhau.

“Sau Kinh Hồng Phi lại đột nhiên kết hôn với một tên ngoại quốc hàng dỏm thế?”

“Gia đình cô ấy sắp xếp cả thôi.”

“Haizz, tớ còn tưởng cô ấy sẽ chống cự nữa cơ…Tớ nói cậu nghe, Tần Vũ biết cô ấy đính hôn nên buồn rầu uống say bí tỉ hết ba ngày trời, có chết cũng chả chịu đến tham dự tiệc đính hôn.”



  

“Phụt!” Mễ Mị xém chút phun cả ngụm nước ép ra, cô kinh ngạc nhìn Thu Viên Á: “Hả? Là Tần Vũ mà tớ quen sao? Anh ta thích Kinh Hồng Phi ư?”

  

“Đúng vậy. Người không biết sao? Việc này ai cũng nhìn ra hết rồi.” Thu Viên Á cũng có hơi bất ngờ là bé Mễ ngay cả việc này cũng không biết.

“...”Mễ Mị thấy Kinh Hồng Phi đứng bên kia không nói gì. Thế giới thật kỳ diệu, cô thật sự không biết…

Vừa hay lúc này cô thấy Kinh Hoằng Hiên đang bước về phía cô, hai mắt lập tức phát sáng cười với anh, còn nghịch ngợm nắm ngón tay anh.

Một làn gió nhẹ lướt qua, ngón tay nghịch ngợm đã dần lại, sự nhạy bén của cô cho biết rằng xung quanh lại xảy ra thay đổi gì đó.

Đến rồi!

Cùng lúc đó, Kinh Hoằng Hiên đang đứng từ xa nhìn cô cũng nhận ra điều gì đó bất thường, anh lập tức dựa vào tượng điêu khắc bên cạnh, đôi mắt anh nhắm lại,linh hồn đã theo không khí tự do bay đi bay lại khắp nơi!

 

Ngón tay của Mễ Mị báu chặt thiết bị phòng ngự trên cổ tay, xung quanh cô lại xuất hiện cảm giác ngưng đọng quen thuộc, cảnh tượng trước mắt cứ như là xem phim không đeo kính 3D, hư ảo mơ màng, đen xen lẫn nhau.

Bụp… Thời gian nhanh chóng quay ngược dòng, bây giờ cô lại xuất hiện ở vườn hoa của CLB Nguyệt Thạnh của thành phố H!

Ở bụi hoa đằng xa kia, vẫn là hai bóng người quen thuộc đó. Mễ Mị lập tức xoay người lại nhìn chăm chăm vào cái góc nơi Ninh Tuấn Thần ẩn náu.

“Ồ? Phát hiện tôi rồi à? Thật đúng là chú chim nhỏ thông minh.” Giọng nói lẳng lơ đặc trưng của Ninh Tuấn Thần và kinh ngạc.

  

Mễ Mị nheo mắt lại, thảm cỏ xuất hiện những bước đi nhè nhẹ, trong ánh nhìn của cô, bóng người từ từ bước ra khỏi góc nhà, dần dần hiện lên rõ rệt. Cuối cùng, gương mặt ương ngạnh đó của Ninh Tuấn Thần xuất hiện trước mặt cô.

Nhưng, có gì đó không đúng lắm?

Tại sao ánh mắt Ninh Tuấn Thần nhìn cô, lại rất… kỳ lạ?

Cô thấy Ninh Tuấn Thần hơi ngẩng đầu lên dùng tay vuốt cằm, đôi môi ấy đang chuẩn bị mở ra để nói chuyện.

Leng keng! Dường như có ai đó đã đấm vào tấm kính, một tiếng vang rõ nét, cảnh tượng xung quanh nhanh chóng rải rác vỡ vụn như mạng nhện.

Cảnh tượng biến mất, lại về đến buổi tiệc đính hôn trên đảo Li Li.

Đôi mắt Mễ Mị vì kinh ngạc nên co rút vào nhau, cô hít một hơi thật sâu. Trong giây phút đó tim cô cứ như đã tạm dừng đập một giây, sau đó thì đập thình thịch liên hoàn!

Khoảng cách 20 cen-ti-mét ngay trước mặt cô, một cây súng màu đen đang nhắm thẳng về phía cô! Khoảng cách gần đến nỗi có thể ngay sau đó đầu cô sẽ bị bắn tan nát như pháo bông.

 

Một cây súng đã được khử khói, mùi thuốc súng nòng nặc vẫn loáng thoáng bên múi. Lớp vỏ phòng ngự trong suốt che chắn hết cả người, viên đạn lướt qua, bắn trúng ly sâm panh trong tay một vị khác, ẩn dưới sâu lớp lá dừa khô.

Nghê Nhất Lâm mặc bộ trang phục của nhân viên phục vụ, gương mặt nhanh tợn bỗng kinh ngạc, theo với ánh sáng lẻ loi u ám đó, tay cô ta vẫn không do dự gì mà bóp còi lần nữa.

Mễ Mị để ý thấy ý đồ của cô ta, giây phút ấy không kịp nghỉ phải làm gì nên đành bay lên vồ Nghe Nhất Lâm xuống sàn.

“Bùm…!”

 

Buổi tiệc bỗng tràn ngập tiếng hét, tiếng súng vang lên, tiếng hét cũng theo đó mà vang dội khắp cả buổi tiệc.

   

Sự đau đớn dữ dội như bị lăng trì khi linh *** phá vỡ cơ thể, Kinh Hoằng Hiên làm theo luật biến dị, không do dự gì bay về phía một tòa tháp cao.

  .

||||| Truyện đề cử: Chân Long Chí Tôn Đô Thị |||||

Trên đỉnh tháp, Ninh Tuấn Thần khom xuống nằm sấp, tay cầm một cây súng bắn tỉa, miệng súng nhắm vào nơi tổ chức buổi tiệc, cơ bắp ở ngón tay đặt trên cò súng cử động nhẹ.

“Bụp!”

Trên khóe miệng anh ta hiện lên một nụ cười đắc thắng, đó là biểu cảm cuối cùng trên mặt anh ta.

  

Đằng sau anh ta, linh hồn của Kinh Hoằng Hiên đã khởi động vũ khí theo luật trước một bước, cường lực của viên đạn xen lẫn vào gáy của Ninh Tuấn Thần, khiên linh hồn trong cơ thể anh ta văng ra ngoài.

 

Linh hồn mang theo ánh dạ quang chỉ có ở chất linh hồn lơ lửng trên không trung, khi Kinh Hoằng Hiên nhìn kĩ, thì cứ như là sét đánh ngang tai!

Đây thế mà lại là linh hồn của Nghê Nhất Lâm ư?!

Một sự thật hoang đường bỗng rộ lên trong lòng.

Anh ta đã hoán đổi cơ thể của nữ chính!

 

Cơ thể mất đi linh hồn của Ninh Tuấn Thần ngã ra đất, linh hồn của Nghe Nhất Lâm trên không trung khi bị viên đạn co rút lại thì liền điên cuồng chế giễu.

“Có phải không ngờ bọn tôi có thể hoán đổi cơ thể không! Anh ấy sẽ đến cứu…”

“Bụp!”

Tiếng súng vang lên từ xa, Kinh Hoằng Hiên bỗng giật mình, nhìn về hội trường ở phía xa mà không dám tin vào mắt mình.

- -----oOo------

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cốt Truyện Này Có Vấn Đề

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook