Cốt Truyện Tôi Viết Thành Sự Thật
Chương 19: Người Không Thể Thắng Nổi Ham Muốn Ăn Uống, Làm Sao Chiến Thắng Cuộc Đời Mình
Bản Lật Tử
23/09/2021
Lục Thừa Tư đang chuẩn bị trở về phòng, sau khi nghe thấy Tạ Chiêu hét lên, lập tức trở thành người đầu tiên chạy tới phòng cô. Triệu Khoan còn chưa kịp phản ứng, sửng sốt một lát mới đuổi theo Lục Thừa Tư: “Cậu chủ, cậu không thể vận động mạnh!”
Tạ Chiêu trong phòng đã bị dọa choáng váng, Lục Thừa Tư đẩy mở cửa đi vào, nhìn thấy cô ôm rèm cửa trốn ở một góc, cái ghế trước bàn còn bị hất đổ, bánh xe chỉ lên trời xoay vòng vòng.
“Sao vậy?” Lục Thừa Tư cau mày nhìn quanh bốn phía, không phát hiện dấu vết có người ngoài đột nhập.
Triệu Khoan cũng đi vào nhìn một lượt, sau đó hỏi Tạ Chiêu bên cửa sổ: “Là có nhện hay là gián?”
Lục Thừa Tư: “…”
Ừm, anh cảm thấy phỏng đoán này khá hợp lý.
Tạ Chiêu còn ôm rèm cửa co ro nơi đó, run run rẩy rẩy đưa tay phải ra, chỉ máy tính của mình: “Tài, tài liệu của tôi thành tinh!”
Cô đã từng cho rằng bàn phím của cô thành tinh, bây giờ mới phát hiện, thành tinh chính là tài liệu!
Hai người ở cửa nghe cô nói lời này, đều im lặng giây lát, không khí trong phòng đột nhiên yên tĩnh.
Tạ Chiêu thấy bọn họ không tin, càng thêm kích động trách móc: “Thật đó! Nó lại tự gõ biểu tượng cảm xúc trả lời tôi!”
Khóe miệng Lục Thừa Tư giật giật, cuối cùng không nói gì, đi lên trước nhìn tài liệu của cô. Trên máy tính của cô đang mở truyện “Cuộc đời Tạ Mỹ Lệ tuyệt đối không nhận thua” nghe nói có thể khiến tất cả mọi sự việc trở thành sự thật, dòng ký tự cuối cùng là một kí hiệu mặt cười.
Lục Thừa Tư hỏi: “Cô nói mặt cười là tự tài liệu tạo ra?”
“Ừ ừ ừ ừm!” Tạ Chiêu gật đầu như giã tỏi, “Tôi vừa tỏ quyết tâm, nói tôi sẽ không khuất phục nó, nó lập tức gửi biểu cảm mặt cười này chế giễu tôi!”
Lục Thừa Tư quay đầu, giống như hơi tò mò: “Mặt cười này là cười nhạo à?”
“Đương nhiên rồi! Giống như khuôn mặt cười mỉm màu vàng ấy! Không phải anh gửi cho người khác đấy chứ!”
“…” Anh cảm thấy trông mặt cười này rất bình thường.
Triệu Khoan cũng đi tới liếc tài liệu một cái, sau đó nhìn Tạ Chiêu nói: “Cô Tạ, câu nói và mặt cười này đều là chính cô gõ.”
“…Không phải tôi thật mà!” Tạ Chiêu gấp muốn chết, “Thật sự là chính nó xuất hiện!”
“Vậy có phải máy tính của cô bị virus rồi không? A, tôi biết rồi, có phải có hacker xâm nhập vào máy tính của cô không!”
“…?” Tạ Chiêu sửng sốt một chút, chậm rãi gật đầu, “Hình như cũng không phải là không được. Không phải anh ta muốn trộm kịch bản của tôi chứ!”
“…” Lục Thừa Tư hơi im lặng, gọi một người am hiểu máy tính tới kiểm tra máy móc giúp Tạ Chiêu.
“Cậu chủ, cô Tạ, máy tính rất bình thường, không bị virus, cũng không có dấu vết bị hacker xâm nhập.” Anh chàng kiểm tra máy tính xong, thành thật báo cáo với bọn họ.
Tạ Chiêu nghe lời này xong, lại kích động: “Quả nhiên là tài liệu của tôi thành tinh!”
Lục Thừa Tư: “…”
Anh lại nghĩ tới chuyện tài liệu anh lưu trong máy tính của mình vô cớ biến mất lần trước. Chẳng lẽ là tài liệu này thành tinh thật sao?
“Nếu như tài liệu của cô thành tinh thật, có phải nó còn nhận chủ không?” Lục Thừa Tư vô ý thức hỏi một câu.
“?” Tạ Chiêu nghi ngờ nhìn sang, “Nhận chủ? Có ý gì?”
“Chính là nó sẽ chỉ tồn tại trong thiết bị điện tử của cô, nếu có người copy nó, nó sẽ tự xóa bỏ.”
“??” Dấu chấm hỏi trên đầu Tạ Chiêu càng ngày càng nhiều, “Không đúng, sao tự dưng anh lại có nghi vấn này? Thế nào mà anh lại nghĩ tới chỗ này?”
“…” Lục Thừa Tư ho khẽ một tiếng, ấp úng, “Tôi chỉ thuận miệng hỏi thôi.”
“Thuận miệng hỏi thôi?” Tạ Chiêu nghi ngờ nhìn chằm chằm anh, bỗng nhiên sực tỉnh, “Không phải anh từng lén đến copy tài liệu của tôi chứ?!”
Lục Thừa Tư: “…”
Anh che trái tim của mình, cau mày ho khan hai tiếng: “Triệu Khoan, tự dưng tôi thấy trái tim rất khó chịu, mau, dìu tôi về.”
Triệu Khoan nghe xong vội vàng đỡ lấy anh.
Tạ Chiêu: “…”
“Làm sao anh còn diễn nữa?” Tạ Chiêu đuổi theo bọn họ ra ngoài, “Lục Thừa Tư, tôi hỏi anh có phải từng đến copy tài liệu của tôi không?!”
“Cô Tạ.” Triệu Khoan quay đầu nhìn cô một cái, “Bây giờ cậu chủ không nghe được những thứ này.”
Tạ Chiêu: “…”
: )
Lục Thừa Tư và Triệu Khoan đi rồi, trong phòng chỉ còn lại một mình Tạ Chiêu. Cô cũng không dám tới gần máy tính, sợ không cẩn thận nhìn thấy mặt cười kia lại hoảng sợ. Cô tìm một cái giá áo trong phòng, cách máy tính thật xa, dùng giá áo đẩy mặt sau của máy tính đóng nó lại.
Sau khi máy tính đóng lại, Tạ Chiêu mới thở phào nhẹ nhõm.
Tà môn quá, tà môn quá, tài liệu này rốt cuộc là sao!
Bởi vì đêm hôm khuya khoắt bị kinh sợ, ban đêm Tạ Chiêu ngủ không yên ổn. Buổi sáng trông thấy phòng bếp chuẩn bị bữa sáng phong phú, trái tim nhỏ yếu ớt của cô mới được xíu an ủi.
Buổi sáng hôm nay Lục Thừa Tư không xuống lầu ăn sáng, cũng không biết có phải do có tật giật mình, sợ cô hỏi chuyện tài liệu, cho nên không dám xuống hay không. A, anh có thể tránh được nhất thời, anh có thể tránh được một đời chắc!
Ăn sáng xong, cô trùng hợp trông thấy Triệu Khoan xuống lầu, không chút suy nghĩ xông lên ngăn anh ta lại: “Lục Thừa Tư đâu? Có phải không dám xuống tới gặp tôi không!”
Triệu Khoan biết chuyện Lục Thừa Tư bảo người tới phòng Tạ Chiêu trộm tài liệu, nhưng chắc chắn anh ta không thể nói. Anh ta nhìn Tạ Chiêu, thấm thía nói với cô: “Cô Tạ, tối hôm qua nghe thấy cô hét lên, cậu chủ là người đầu tiên xông tới cứu cô đó! Cũng không biết có phải vì thế, từ tối hôm qua trái tim cậu ấy bắt đầu khó chịu, lúc này mới không xuống lầu ăn sáng.”
Tạ Chiêu hơi híp mắt, nghi ngờ dò xét anh ta: “Thật hả?”
“Tất nhiên là thật rồi! Chính cô nhớ lại đi, tối qua có phải cậu chủ là người đầu tiên xông vào phòng của cô không?”
Tạ Chiêu cẩn thận nhớ lại, hình như thật sự là Lục Thừa Tư xông vào đầu tiên.
“Được thôi, tôi rộng lượng, không so đo với các anh.” Dù sao dựa theo cách nói tối hôm qua của Lục Thừa Tư, cho dù anh đã copy một bản từ chỗ cô thật, tài liệu cũng tự xóa bỏ.
…Không đúng, nói như vậy tài liệu của cô thành tinh thật ư?
“Vậy tôi đi trước nhé, tôi còn phải đi chăm sóc cậu chủ.” Triệu Khoan nói xong, nhanh chân rời phòng khách.
Tạ Chiêu ăn hơi no quá, nên cũng không vội vã lên lầu mà đi dạo quanh trang viên một lát. Cô lại tới hồ nhân tạo trong trang viên, chuẩn bị chụp mấy tấm, không ngờ sau khi đến mới phát hiện, Lý Tuyền cũng ở đây.
Sáng nay Lý Tuyền cũng không đến ăn sáng, nhìn qua có vẻ tinh thần không tốt lắm. Bà cầm điện thoại đang nói chuyện gì đó với người ta, trong miệng ngẫu nhiên xuất hiện tên Phó Hoằng Thâm.
Đợi bà nói chuyện xong để điện thoại di động xuống, Tạ Chiêu mới đi lên gọi bà một tiếng: “Lý tổng, buổi sáng tốt lành.”
Lúc này Lý Tuyền mới nhìn thấy Tạ Chiêu, bà mỉm cười, cũng chào hỏi cô: “Buổi sáng tốt lành, cô Tạ ăn sáng chưa?”
“Ăn rồi ạ, Lý tổng thì sao?”
“Tôi không muốn ăn lắm.” Lý Tuyền miễn cưỡng mỉm cười, nhìn ra được bà hơi mỏi mệt. Tạ Chiêu nhìn điện thoại bà cầm trên tay, hỏi bà: “Cô đang gọi điện thoại với ông Phó hả?”
Nghiêm túc mà nói, Lý Tuyền là sếp của cô, cô hỏi câu này kỳ thật có chút không thích hợp. Nhưng cô đoán tâm trạng của Lý Tuyền hiện giờ chắc chắn không tốt, nếu như bà muốn nói, cô có thể làm người lắng nghe.
Lý Tuyền cũng không cảm thấy câu hỏi này của cô có cái gì đường đột, chỉ mỉm cười hơi bất đắc dĩ, nói với cô: “Đúng vậy, ông ta muốn gặp mặt tôi, nhưng tôi cảm thấy chúng tôi không cần gặp lại, vừa rồi tôi đã nói rõ với ông ta ở trong điện thoại rồi.”
Tạ Chiêu có chút bận tâm: “Vậy trong khoảng thời gian này, cô ra ngoài phải chú ý an toàn, cháu sợ ông ta nghĩ quẩn, làm ra chuyện gì cực đoan.”
Lý Tuyền gật đầu nói: “Ừm, tôi ra ngoài đều có vệ sĩ, ông ta không hại tôi được.”
Tạ Chiêu sực nhớ một loạt vệ sĩ xếp thành hàng trước mặt mình lần trước, lập tức cảm thấy mình lo lắng quá.
“Tôi và Phó Hoằng Thâm quen nhau rất lâu, tính thời gian đã năm năm rồi.” Dường như Lý Tuyền cũng muốn giãi bày hết cảm xúc, nói liên miên lải nhải với Tạ Chiêu, “Lúc đó bố Tiểu Tư vừa qua đời không bao lâu, tâm trạng của tôi rất tồi tệ. Nói thật, nếu không phải bởi vì sức khỏe Tiểu Tư không tốt, cần người chăm sóc, nói không chừng khi đó tôi đã đi theo bố nó rồi.”
Tạ Chiêu lắng nghe, cô nghĩ tình cảm của Lý Tuyền và chồng hẳn rất tốt.
“Bởi vì ông ấy đi bất ngờ, chuyện công ty lập tức rơi xuống đầu tôi.” Lý Tuyền nói đến đây, cười ngượng ngùng với Tạ Chiêu, “Thật ra tôi không quá am hiểu xử lý những chuyện này, nhưng sức khỏe của Tiểu Tư không tốt, nếu để nó đến đối mặt với những cổ đông kia, nói không chừng sẽ tức giận mà phát bệnh tim. Lúc đó tôi thấy rất áp lực, mỗi ngày, ban ngày tôi không ngừng làm việc, trời tối vắng người lại nghĩ đến bố Tiểu Tư, khóc lớn cả đêm. Tôi cũng không dám nói những điều này với Tiểu Tư, sợ ảnh hưởng đến bệnh tình của nó. Đúng vào lúc này, Phó Hoằng Thâm đi đến bên cạnh tôi.”
Như những câu chuyện thường thấy, Phó Hoằng Thâm là một người dịu dàng lại có năng lực, ông ta không chỉ trấn an cảm xúc của Lý Tuyền, còn dạy bà một vài thủ đoạn đối phó với cổ đông trông công ty. Được sự giúp đỡ của Khương Vũ, Lý Tuyền khó khăn ổn định cục diện, cũng nhờ có thủ đoạn quyết đoán của Lục Thừa Tư, anh nhanh chóng cầm được hạng mục, khiến ban giám đốc phải ngậm miệng.
“Tôi thực sự không thể tin được, năm năm này Phó Hoằng Thâm đều lừa tôi sao? Vậy ông ta phải đáng sợ đến mức nào mới có thể ngụy trang những năm năm?” Nếu không phải lần này Phó Lãng ra tay với Lục Thừa Tư, có lẽ đến cuối cùng bà cũng sẽ không tin tưởng chuyện này, “Tiểu Tư vẫn luôn nói với tôi, Phó Hoằng Thâm không phải người tốt, nhưng tôi không tin, bây giờ suy nghĩ lại mình thật là ngốc.”
“Cái này không thể trách cô, sai là Phó Hoằng Thâm.” Tạ Chiêu nhìn bà nói, “Ông ta thận trọng từng bước, khổ tâm kinh doanh năm năm, có bao nhiêu người có thể thề son sắt nói mình tuyệt đối sẽ không bị lừa? Trước giờ cũng không phải là lỗi của người bị hại, trên thế giới không có người bị hại hoàn hảo. Sai là Phó Hoằng Thâm, nên nhận thẩm phán cũng là ông ta.”
Lý Tuyền mỉm cười, nói tiếng cảm ơn với cô.
Điện thoại di động của Tạ Chiêu vang lên một tiếng, cô cầm lên xem, là y tá bệnh viện thú y gửi video tới cho cô.
“Cô xem cô xem.” Tạ Chiêu đưa điện thoại di động của mình tới trước mặt Lý Tuyền, “Đây là con chó hoang cháu nhặt được lúc về nhà mấy ngày trước, có phải đáng yêu lắm không!”
Động vật nhỏ lông xù luôn luôn có thể khiến người ta mềm lòng, Lý Tuyền nhìn chó con trong video, cũng cười theo: “Đáng yêu quá, màu lông cũng rất xinh đẹp.”
Tạ Chiêu nói: “Lúc cháu vừa nhặt được nó toàn thân nó đều bẩn thỉu, không ngờ tắm xong thành chú chó đẹp trai!”
Lý Tuyền hỏi cô: “Nó bị bệnh sao?”
“Dạ, bởi vì lang thang bên ngoài thời gian dài, mắc không ít bệnh, nhưng bác sĩ nói chữa trị cẩn thận dần dần có thể chữa hết.”
“Vậy là tốt rồi.”
“Đúng rồi Lý tổng.” Đã nhắc đến chó, Tạ Chiêu dứt khoát hỏi Lý Tuyền một câu trước, “Chờ sau khi chó con xuất viện, nếu như cháu còn ở ở bên này, cháu có thể nuôi tạm nó ở đây mấy ngày không?”
“Tất nhiên có thể.” Lý Tuyền không chút suy nghĩ gật đầu.
Tạ Chiêu thấy bà đồng ý thì yên lòng: “Vậy thì tốt quá, cháu còn lo lắng Lục Thừa Tư không thích chó con, sẽ không đồng ý.”
Lý Tuyền cười nói với cô: “Cháu đừng nhìn Tiểu Tư bình thường hay xụ mặt, giống như rất già dặn, thật ra đó cũng là nó giả vờ thôi. Bởi vì từ nhỏ sức khỏe nó không tốt, rất khó kết bạn, cho nên tôi và bố nó mua một con cún cho nó nuôi, chơi đùa với nó. Con cún kia đáng yêu, nghe lời, tình cảm với Tiểu Tư rất tốt, đáng tiếc về sau bị mất, không tìm lại được. Bởi vì việc này, bệnh tình Tiểu Tư còn chuyển biến xấu. Tôi với bố nó lo lắng lại xảy ra chuyện như thế, nên không nuôi thú cưng nữa. Nhưng thật sự Tiểu Tư rất thích động vật nhỏ lông xù, mặc dù nếu cháu hỏi nó, chắc chắn nó nói không thích.”
“Thật là ha ha ha, anh ấy ngoài lạnh trong nóng dữ.” Tạ Chiêu nói, còn báo cáo với Lý Tuyền, “Lần trước anh ấy với cháu về nhà, bà Quách ở cạnh nhà cháu cho một đĩa thịt lợn chiên giòn, cháu nhìn thấy Lục Thừa Tư nhìn chằm chằm vào thịt lợn chiên giòn, có vẻ muốn ăn lắm. Cháu bèn hỏi có phải anh ấy muốn ăn không, kết quả anh ấy lạnh lùng nói với cháu, không muốn.”
Lúc Tạ Chiêu nói hai chữ “không muốn”, còn cố ý bắt chước thần thái và giọng điệu của Lục Thừa Tư.
Lý Tuyền nói: “Từ nhỏ Tiểu Tư đã nói một đằng trong lòng một nẻo thế rồi. Trái tim của nó không tốt phải ăn đồ thanh đạm, có đôi khi tôi cũng muốn cho nó ăn chút gì đó khác, nhưng nó đều giả vờ như thể nó không muốn ăn, còn nói ‘Chỉ là ham muốn ăn uống mà thôi, người không thể thắng nổi ham muốn ăn uống, làm sao chiến thắng cuộc đời mình’.”
“Ha ha ha ha ha ha ha cười ha ha chết cháu rồi, giàu hình tượng quá đi mất.”
“Lúc nó nói lời này với tôi mới mười ba tuổi, tôi kinh ngạc lắm luôn.”
“Người qua thời kỳ hoang tưởng tuổi dậy thì cũng không nói ra miệng lời này ha ha ha ha!”
Hai người ở bên hồ trò chuyện rất nhiều “lịch sử đen” của Lục Thừa Tư, tâm trạng Lý Tuyền cuối cùng cũng tốt hơn trước đó, tỉnh táo lên tinh thần tới công ty.
Lúc ăn cơm trưa, Tạ Chiêu ngồi đối diện Lục Thừa Tư, vừa nhìn thấy khuôn mặt lạnh như băng đó của anh thì lại nhớ tới những lời Lý Tuyền nói với cô. Nghĩ tới những lời này, cô không nhịn được bật cười.
“…” Lục Thừa Tư khẽ chau mày nhìn cô, giống như đang nhìn một kẻ ngốc, “Cô bị thần kinh à?”
“Không, ” Tạ Chiêu tùy ý kẹp một miếng sườn xào chua ngọt, nói với anh, “Tôi chỉ cảm thấy sườn xào chua ngọt này ngon lắm, có phải anh cũng muốn ăn không?”
“Tôi không muốn.”
Tạ Chiêu khẽ gật đầu: “Cũng phải, dù sao chỉ là ham muốn ăn uống mà thôi, người không thể thắng nổi ham muốn ăn uống, làm sao chiến thắng cuộc đời mình chứ.”
Lục Thừa Tư: “…”
Xem như anh biết cô đang cười cái gì.
Mẹ anh thật sự là cái gì cũng nói với người khác. ????
Sau khi cơm nước xong xuôi, vốn anh định gọi điện cho Lý Tuyền, nói bà đừng cái gì cũng nói với bên ngoài, kết quả Khương Vũ gọi video cho anh trước.
“Lục tổng, Phó Hoằng Thâm dẫn theo Phó Linh đến công ty tìm chủ tịch, cảnh tượng phải nói là náo nhiệt lắm.” Khương Vũ cầm điện thoại, ngắm ống kính bên ngoài cao ốc công ty, “Trời nóng thế này, hai người đứng bên ngoài mà không đi, Phó Linh còn khóc lóc sắp thở không ra hơi. Nhưng mà cậu yên tâm, chủ tịch vững lắm, không đi gặp bọn họ.”
Lục Thừa Tư nhíu mày, anh biết Phó Hoằng Thâm không sẽ dễ dàng từ bỏ như vậy. Dù sao cũng là tâm huyết năm năm, ai có thể nói từ bỏ là từ bỏ chứ?
“Cảnh sát tới, cảnh sát tới.” Khương Vũ như phóng viên hiện trường, tường thuật tình huống lúc này cho Lục Thừa Tư, “Bảo vệ không làm gì được bọn họ, chỉ có thể báo cảnh sát.”
Lục Thừa Tư hừ lạnh một tiếng: “Dù sao Phó Hoằng Thâm cũng là ông chủ tập đoàn Hồng Thịnh, làm gì ầm ĩ mất mặt như thế.”
Khương Vũ cũng cảm thán: “Vì khiến chủ tịch hồi tâm chuyển ý, ông ta cũng bất chấp bất cứ giá nào rồi. Cậu biết trước kia chủ tịch thương Phó Linh nhất, lúc này Phó Linh khóc như thế mà bà ấy cũng không xuất hiện, lần này Phó Hoằng Thâm lạnh hẳn rồi.”
Lục Thừa Tư nói: “Trong khoảng thời gian này các cậu phải chú ý công ty và sự an toàn của mọi người, tôi sợ chó dại sẽ cắn người.”
“Yên tâm, tôi sẽ sắp xếp tốt.”
Sau khi Phó Hoằng Thâm và Phó Linh được mời đi, Khương Vũ cũng kết thúc cuộc gọi với Lục Thừa Tư, tiếp đó bận bịu công việc. Phó Linh ngồi trên xe còn không ngừng khóc, cô ta không biết tại sao mọi chuyện lại bỗng nhiên biến thành như thế, mấy ngày trước Phó Lãng còn nói với cô ta đưa cô ta đi du lịch, đảo mắt người đã vào tù.
“Được rồi, khóc lóc phiền cả người.” Phó Hoằng Thâm ngồi phía trước lái xe kéo cà vạt, không kiên nhẫn nói với Phó Linh một câu, “Bố còn phải về công ty, con xuống xe ở phía trước, tự về nhà đi.”
Phó Linh thút tha thút thít, cưỡng ép nước mắt ngừng rơi. Bên ngoài mặt trời chói chang, cách cửa sổ xe cũng có thể cảm nhận nhiệt độ nóng bừng bừng, Phó Linh không hề muốn xuống xe ở đây. Nhưng cô ta biết bây giờ tâm trạng Phó Hoằng Thâm rất không tốt, trước đây lúc tâm trạng ông ta không tốt sẽ đánh Phó Lãng, bây giờ Phó Lãng không có ở đây, Phó Linh lo lắng ông ta sẽ đánh mình, nên không dám nói lời nào.
Phó Hoằng Thâm dừng xe ở ven đường, Phó Linh chủ động xuống xe. Cô ta cũng không bật ô, vừa xuống xe đã bị mặt trời chiếu thẳng không chịu nổi. Ve sầu trên hàng cây bên đường kêu inh ỏi, Phó Linh đi đến dưới bóng cây, nước mắt không nhịn được lại lăn xuống.
“Nhã, Nhã Nhã.” Phó Linh vừa khóc, vừa gọi cho cô bạn thân Hà Nhã. Hà Nhã nghe cô ta ở đầu bên kia điện thoại khóc lóc đau lòng, vội vàng an ủi: “Linh Linh cậu đừng khóc, nói với tớ sao vậy.”
Phó Linh sụt sịt nói: “Vừa rồi tớ với bố đi tìm cô Lý, đứng chờ bên ngoài công ty cô ấy rất lâu, cô ấy cũng không muốn gặp bọn tớ, còn gọi cảnh sát đến đuổi bọn tớ nữa. Bố tớ cực kỳ nóng giận, trực tiếp bỏ tớ lại giữa đường.”
Hà Nhã biết chuyện Phó Lãng, mặc dù Phó Lãng phạm tội, nhưng Phó Linh vô tội: “Cậu đừng vội, cậu xem gần đấy có cửa hàng gì không, cậu đi vào đấy ngồi một lát, tớ qua đó đón cậu.”
“Được.” Sau khi Phó Linh cúp điện thoại, trông thấy cách đó không xa có một quán trà sữa bèn đi tới. Cô ta tìm được vị trí thì gửi định vị cho Hà Nhã, không đến một lát Hà Nhã đến.
“Nhã Nhã, mình gọi hai cốc trà sữa, cốc này của cậu.” Vừa rồi Phó Linh ngồi chỗ này uống trà sữa một lát, cũng không cảm thấy ấm ức lắm nữa. Hà Nhã thấy cảm xúc của cô ta ổn định, mới yên tâm: “Cảm ơn, đợi lát nữa chúng mình đi xem phim đi, buổi tối tớ mời cậu ăn lẩu.”
Phó Linh uống một hớp trà sữa, nói với Hà Nhã: “Lát nữa tớ muốn đi thăm anh tớ, nếu anh tớ thật sự không ra được…”
“Không đâu, bố tớ nói Lục Thừa Tư không sao, Phó Lãng sẽ bị phán nhẹ một chút, chắc chắn sẽ không không ra được.” Hà Nhã vỗ tay cô ta, “Lát nữa tớ đưa cậu đi nhé.”
“Cám ơn cậu Nhã Nhã.” Mũi Phó Linh ê ẩm, lại hơi muốn khóc, nếu như không có Hà Nhã, lúc này không ai bầu bạn bên người cô ta.
Hà Nhã lại an ủi cô ta hai câu, nói với cô ta: “Nhưng mà Linh Linh, về sau cậu định làm như thế nào? Tớ cảm thấy bố cậu… Có chút không đáng tin cậy.”
Nếu không cũng sẽ không bỏ con gái mình bên đường giữa tiết trời nóng nực không quan tâm.
“Cậu có muốn đến chỗ ông bà ngoại cậu ở không?” Hà Nhã nói.
Phó Linh ôm trà sữa, lắc đầu: “Lúc mẹ tớ qua đời, mặc dù tớ còn rất nhỏ, nhưng nghe anh nói, bởi vì việc này, ông bà ngoại cãi nhau với bố tớ ghê lắm, nhiều năm rồi chưa gặp mặt một lần. Chắc là bọn họ cũng không thích tớ…”
Phó Linh nói đến đây lại muốn khóc, cô ta không biết vì sao chuyện bất hạnh luôn luôn xảy ra ở trên người cô ta. Tuổi nhỏ mẹ qua đời, tính cách bố lại thất thường, duy chỉ có anh trai thương cô ta, bây giờ lại vào tù…
Hà Nhã an ủi: “Không đâu, bọn họ không thích bố cậu, không liên quan đến cậu. Cậu là cháu gái họ, họ sẽ không không thích cậu.”
Phó Linh mím môi nghĩ ngợi, khẽ gật đầu.
Hai người uống trà sữa xong, Hà Nhã đưa Phó Linh đi gặp Phó Lãng. Chỉ mới mấy ngày, Phó Lãng đã gầy đi trông thấy, trông rất tiều tụy. Phó Linh trông thấy anh ta như thế, vô cùng khó chịu. Phó Lãng thấy cô ta sắp khóc, vội vàng nói: “Được rồi em đừng khóc, em biết anh sợ em khóc nhất mà.”
Phó Linh sụt sịt hai lần, vẫn nhịn được, không để nước mắt rơi xuống: “Anh, tại sao anh phải làm chuyện đó? Anh như bây giờ, anh muốn em phải làm sao đây…”
Mặc dù cô ta biết, anh và bố cô ta đều đang mong đợi Lục Thừa Tư chết sớm một chút, nhưng không nghĩ tới Phó Lãng lại tự mình ra tay.
Phó Lãng mím môi, hơn nửa ngày mới lên tiếng: “Lục Thừa Tư vốn là người sắp chết, chết sớm và chết muộn thì có khác nhau bao nhiêu đâu?”
“Thế nhưng…”
“Anh biết em thích anh ta, cho nên anh càng không giữ anh ta được.” Phó Lãng nhìn cô ta, “Anh ta sống thêm một ngày, em sẽ lún sâu một ngày.”
Nước mắt Phó Linh cuối cùng không nhịn được, Phó Lãng nhìn cô ta, trong lòng không khỏi lo lắng thay cô ta: “Linh Linh, em liên lạc với ông bà ngoại, dọn đến ở với ông bà đi.”
Phó Linh sửng sốt, dường như không ngờ Phó Lãng cũng sẽ nói như thế: “Hôm nay Nhã Nhã cũng bảo em liên lạc với ông bà ngoại, thế nhưng em sợ bọn họ không muốn đón em qua.”
“Không đâu.” Phó Lãng nói đến đây, do dự một hồi, vẫn quyết định nói chuyện mình biết cho cô ta, “Lúc trước bọn họ trở mặt với bố, chính là hoài nghi bệnh của mẹ do bố gây nên.”
Phó Linh sủng sốt, không thể tin nhìn anh ta: “Không thể nào, vì sao bố làm như vậy?”
Phó Lãng cười một tiếng không nói chuyện, khi còn bé anh ta cũng không rõ, tại sao bố phải làm như vậy? Bây giờ anh ta đã hiểu hết rồi, đương nhiên là vì tiền và công ty của mẹ. Bây giờ Phó Hoằng Thâm có thể tính kế Lý Tuyền như thế, năm đó cũng có thể tính kế mẹ bọn họ như vậy.
Ông ta chính là một con quỷ.
Tiếc nuối là, những năm này mình ở bên cạnh ông ta thay đổi một cách vô tri vô giác, cũng biến thành một con quỷ.
“Tóm lại ông bà ngoại sẽ không không cần em đâu, nói không chừng ông bà còn lo lắng một mình em ở bên cạnh Phó Hoằng Thâm.” Phó Linh còn học đại học, em ấy không giống mình, còn có thể cứu.
Phó Linh rời trại tạm giam, cả người vẫn ngơ ngơ ngác ngác. Tại sao có thể như vậy? Mẹ do bố hại ư? Vì sao?
“Linh Linh, cậu sao thế?” Hà Nhã thấy Phó Linh mất hồn mất vía, lo lắng đi tới. Phó Linh nhìn cô ấy, biết không thể nói chuyện này với cô ấy. Cô ta cười miễn cưỡng, lắc đầu: “Không sao, vừa rồi anh cũng khuyên tớ liên lạc với ông bà ngoại, có lẽ qua một thời gian ngắn tớ phải dọn đi rồi.”
“Không sao, bây giờ giao thông thuận tiện lắm mà, tớ có thể đi tìm cậu chơi bất cứ lúc nào!”
“Ừm.”
Cùng ngày, Phó Linh trở về lập tức liên lạc với ông bà ngoại, bởi vì quan hệ giữa hai ông bà và Phó Hoằng Thâm không tốt, cũng không đến thành phố A đón Phó Linh, chỉ bảo cô ta mua vé máy bay tới thành phố S, nói ở sân bay đón cô ta. Phó Hoằng Thâm biết cũng không nói gì, bây giờ mỗi ngày ông ta đều bề bộn nhiều việc, cũng không để ý tới Phó Linh.
Phó Linh liên lạc với ông bà ngoại xong, mua vé máy bay tới thành phố S ba ngày sau. Trước khi đi, cô ta còn muốn gặp Lục Thừa Tư lần cuối, thế là giấu giếm Phó Hoằng Thâm, lại tới trang viên nhà họ Lục một lần.
Hiện tại nhà họ Phó đã vào sổ đen của nhà họ Lục, Phó Linh tự nhiên bị ngăn ở ngoài trang viên. Quản gia thông báo với Lục Thừa Tư, Lục Thừa Tư gật đầu nói: “Để cô ta vào đi.”
Phó Linh được vệ sĩ dẫn vào vườn hoa, trên đường nhìn thấy Tạ Chiêu. Mấy ngày nay Tạ Chiêu đều bận rộn viết bản thảo, Thi tổng vừa điều trị khỏi nội tiết, lại bắt đầu mỗi ngày bắt các cô sửa bản thảo. Cô sửa bản thảo sắp trọc luôn rồi, ôm máy tính đến vườn hoa, hi vọng đổi chỗ viết bản thảo có thể có linh cảm mới.
Lúc Phó Linh tới, Tạ Chiêu đang bưng một cốc nước dương mai ướp lạnh uống. Tạ Chiêu không ngờ người nhà họ Phó còn dám tới, cô tò mò đi theo sau, lén lút qua đó nhìn xem.
Lục Thừa Tư đứng trong vườn hoa, mặt lạnh không nhìn ra cảm xúc, Triệu Khoan đứng ở bên cạnh anh, giống như một tôn đại Phật.
Phó Linh hơi sợ Triệu Khoan, dừng lại chỗ cách Lục Thừa Tư ba bước: “Anh Thừa Tư, em…”
“Nếu như muốn đến cầu xin cho anh cô thì không cần.” Lục Thừa Tư không chờ cô ta nói xong, thờ ơ ngắt lời cô ta.
Phó Linh mấp máy môi, im lặng một lúc, mới mở miệng nói: “Chuyện anh em, em rất xin lỗi, em cũng biết anh sẽ không tha thứ cho anh ấy… Hôm nay em đến, là muốn nói một tiếng với anh, em sắp rời khỏi thành phố A dọn đến ở với ông bà ngoại.”
Lục Thừa Tư đã sớm biết tin tức này, từ sau khi Phó Lãng bị bắt, mỗi một cử chỉ hành động của nhà họ Phó, bọn họ đều chú ý cẩn thận. Phó Linh thấy anh không có phản ứng gì, cuối cùng vẫn nhịn xuống tủi thân dâng lên trong lòng, nói: “Em đi đây, tạm biệt anh.”
Cô ta nói xong, không đợi vệ sĩ đuổi, cô ta tự rời đi rồi.
Tạ Chiêu thấy lúc cô ta xoay người vành mắt đều đỏ, chậc chậc hai tiếng từ bên cạnh đi tới: “Anh thật sự là lòng dạ độc ác, Phó Linh là con gái, chắc chắn cũng không tham dự vào chuyện đó, hơn nữa trước anh còn nói mẹ cô ta có thể do bố cô ta hại chết…”
Tạ Chiêu nói như vậy, cảm thấy Phó Linh chính là một chữ thảm viết in hoa.
Lục Thừa Tư nói: “Đó cũng là do Phó Hoằng Thâm tạo nghiệt.”
Anh đoán Phó Linh cũng đã biết cái chết của mẹ cô ta năm đó có liên quan tới Phó Hoằng Thâm, bằng không cũng sẽ không bỗng nhiên dọn tới ở với ông bà ngoại.
Lúc hai người bọn nói chuyện trong vườn hoa, Phó Linh đi ngang qua chỗ vừa rồi gặp Tạ Chiêu. Cốc dương mai ướp lạnh của cô còn ở đó, bên cạnh đặt một chiếc laptop.
Phó Linh nảy suy nghĩ, cô ta còn nhớ Lý Tuyền mời Tạ Chiêu về là bởi vì tin tưởng cốt truyện cô viết có thể biến thành sự thật.
Cô ta bỗng nhiên như bắt lấy cây cỏ cứu mạng, nhanh chóng nhìn quanh bốn phía. Thấy lúc này xung quanh không có ai, cô ta bước nhanh đến trước máy tính của Tạ Chiêu. Máy tính của cô đã khóa màn hình, Phó Linh nhấn một cái, máy tính yêu cầu nhập mật mã. Con ngươi cô ta giật giật, lấy điện thoại di động ra tra Tạ Chiêu, sau đó nhập sinh nhật của cô.
Vậy mà mở ra thật.
Máy tính đang mở một tài liệu, là kịch bản, Phó Linh tìm “Cuộc đời Tạ Mỹ Lệ tuyệt đối không nhận thua” trong máy tính của Tạ Chiêu, nhấn mở tài liệu tìm được ra.
Cô ta không kịp nhìn bên trên tài liệu có nội dung gì, chỉ nhanh chóng nhập nội dung mình muốn viết vào.
“Cảnh sát phát hiện Phó Lãng bị oan, nhanh chóng thả anh ta ra.”
Nhập vào xong, tài liệu bỗng nhiên lấp lóe hai cái, sau đó trên màn hình tự động xuất hiện một hàng chữ――
“Mời cút. :)”
Phó Linh sửng sốt một chút, sau đó lớn tiếng hét lên: “A a a a a a a!”
Tạ Chiêu trong phòng đã bị dọa choáng váng, Lục Thừa Tư đẩy mở cửa đi vào, nhìn thấy cô ôm rèm cửa trốn ở một góc, cái ghế trước bàn còn bị hất đổ, bánh xe chỉ lên trời xoay vòng vòng.
“Sao vậy?” Lục Thừa Tư cau mày nhìn quanh bốn phía, không phát hiện dấu vết có người ngoài đột nhập.
Triệu Khoan cũng đi vào nhìn một lượt, sau đó hỏi Tạ Chiêu bên cửa sổ: “Là có nhện hay là gián?”
Lục Thừa Tư: “…”
Ừm, anh cảm thấy phỏng đoán này khá hợp lý.
Tạ Chiêu còn ôm rèm cửa co ro nơi đó, run run rẩy rẩy đưa tay phải ra, chỉ máy tính của mình: “Tài, tài liệu của tôi thành tinh!”
Cô đã từng cho rằng bàn phím của cô thành tinh, bây giờ mới phát hiện, thành tinh chính là tài liệu!
Hai người ở cửa nghe cô nói lời này, đều im lặng giây lát, không khí trong phòng đột nhiên yên tĩnh.
Tạ Chiêu thấy bọn họ không tin, càng thêm kích động trách móc: “Thật đó! Nó lại tự gõ biểu tượng cảm xúc trả lời tôi!”
Khóe miệng Lục Thừa Tư giật giật, cuối cùng không nói gì, đi lên trước nhìn tài liệu của cô. Trên máy tính của cô đang mở truyện “Cuộc đời Tạ Mỹ Lệ tuyệt đối không nhận thua” nghe nói có thể khiến tất cả mọi sự việc trở thành sự thật, dòng ký tự cuối cùng là một kí hiệu mặt cười.
Lục Thừa Tư hỏi: “Cô nói mặt cười là tự tài liệu tạo ra?”
“Ừ ừ ừ ừm!” Tạ Chiêu gật đầu như giã tỏi, “Tôi vừa tỏ quyết tâm, nói tôi sẽ không khuất phục nó, nó lập tức gửi biểu cảm mặt cười này chế giễu tôi!”
Lục Thừa Tư quay đầu, giống như hơi tò mò: “Mặt cười này là cười nhạo à?”
“Đương nhiên rồi! Giống như khuôn mặt cười mỉm màu vàng ấy! Không phải anh gửi cho người khác đấy chứ!”
“…” Anh cảm thấy trông mặt cười này rất bình thường.
Triệu Khoan cũng đi tới liếc tài liệu một cái, sau đó nhìn Tạ Chiêu nói: “Cô Tạ, câu nói và mặt cười này đều là chính cô gõ.”
“…Không phải tôi thật mà!” Tạ Chiêu gấp muốn chết, “Thật sự là chính nó xuất hiện!”
“Vậy có phải máy tính của cô bị virus rồi không? A, tôi biết rồi, có phải có hacker xâm nhập vào máy tính của cô không!”
“…?” Tạ Chiêu sửng sốt một chút, chậm rãi gật đầu, “Hình như cũng không phải là không được. Không phải anh ta muốn trộm kịch bản của tôi chứ!”
“…” Lục Thừa Tư hơi im lặng, gọi một người am hiểu máy tính tới kiểm tra máy móc giúp Tạ Chiêu.
“Cậu chủ, cô Tạ, máy tính rất bình thường, không bị virus, cũng không có dấu vết bị hacker xâm nhập.” Anh chàng kiểm tra máy tính xong, thành thật báo cáo với bọn họ.
Tạ Chiêu nghe lời này xong, lại kích động: “Quả nhiên là tài liệu của tôi thành tinh!”
Lục Thừa Tư: “…”
Anh lại nghĩ tới chuyện tài liệu anh lưu trong máy tính của mình vô cớ biến mất lần trước. Chẳng lẽ là tài liệu này thành tinh thật sao?
“Nếu như tài liệu của cô thành tinh thật, có phải nó còn nhận chủ không?” Lục Thừa Tư vô ý thức hỏi một câu.
“?” Tạ Chiêu nghi ngờ nhìn sang, “Nhận chủ? Có ý gì?”
“Chính là nó sẽ chỉ tồn tại trong thiết bị điện tử của cô, nếu có người copy nó, nó sẽ tự xóa bỏ.”
“??” Dấu chấm hỏi trên đầu Tạ Chiêu càng ngày càng nhiều, “Không đúng, sao tự dưng anh lại có nghi vấn này? Thế nào mà anh lại nghĩ tới chỗ này?”
“…” Lục Thừa Tư ho khẽ một tiếng, ấp úng, “Tôi chỉ thuận miệng hỏi thôi.”
“Thuận miệng hỏi thôi?” Tạ Chiêu nghi ngờ nhìn chằm chằm anh, bỗng nhiên sực tỉnh, “Không phải anh từng lén đến copy tài liệu của tôi chứ?!”
Lục Thừa Tư: “…”
Anh che trái tim của mình, cau mày ho khan hai tiếng: “Triệu Khoan, tự dưng tôi thấy trái tim rất khó chịu, mau, dìu tôi về.”
Triệu Khoan nghe xong vội vàng đỡ lấy anh.
Tạ Chiêu: “…”
“Làm sao anh còn diễn nữa?” Tạ Chiêu đuổi theo bọn họ ra ngoài, “Lục Thừa Tư, tôi hỏi anh có phải từng đến copy tài liệu của tôi không?!”
“Cô Tạ.” Triệu Khoan quay đầu nhìn cô một cái, “Bây giờ cậu chủ không nghe được những thứ này.”
Tạ Chiêu: “…”
: )
Lục Thừa Tư và Triệu Khoan đi rồi, trong phòng chỉ còn lại một mình Tạ Chiêu. Cô cũng không dám tới gần máy tính, sợ không cẩn thận nhìn thấy mặt cười kia lại hoảng sợ. Cô tìm một cái giá áo trong phòng, cách máy tính thật xa, dùng giá áo đẩy mặt sau của máy tính đóng nó lại.
Sau khi máy tính đóng lại, Tạ Chiêu mới thở phào nhẹ nhõm.
Tà môn quá, tà môn quá, tài liệu này rốt cuộc là sao!
Bởi vì đêm hôm khuya khoắt bị kinh sợ, ban đêm Tạ Chiêu ngủ không yên ổn. Buổi sáng trông thấy phòng bếp chuẩn bị bữa sáng phong phú, trái tim nhỏ yếu ớt của cô mới được xíu an ủi.
Buổi sáng hôm nay Lục Thừa Tư không xuống lầu ăn sáng, cũng không biết có phải do có tật giật mình, sợ cô hỏi chuyện tài liệu, cho nên không dám xuống hay không. A, anh có thể tránh được nhất thời, anh có thể tránh được một đời chắc!
Ăn sáng xong, cô trùng hợp trông thấy Triệu Khoan xuống lầu, không chút suy nghĩ xông lên ngăn anh ta lại: “Lục Thừa Tư đâu? Có phải không dám xuống tới gặp tôi không!”
Triệu Khoan biết chuyện Lục Thừa Tư bảo người tới phòng Tạ Chiêu trộm tài liệu, nhưng chắc chắn anh ta không thể nói. Anh ta nhìn Tạ Chiêu, thấm thía nói với cô: “Cô Tạ, tối hôm qua nghe thấy cô hét lên, cậu chủ là người đầu tiên xông tới cứu cô đó! Cũng không biết có phải vì thế, từ tối hôm qua trái tim cậu ấy bắt đầu khó chịu, lúc này mới không xuống lầu ăn sáng.”
Tạ Chiêu hơi híp mắt, nghi ngờ dò xét anh ta: “Thật hả?”
“Tất nhiên là thật rồi! Chính cô nhớ lại đi, tối qua có phải cậu chủ là người đầu tiên xông vào phòng của cô không?”
Tạ Chiêu cẩn thận nhớ lại, hình như thật sự là Lục Thừa Tư xông vào đầu tiên.
“Được thôi, tôi rộng lượng, không so đo với các anh.” Dù sao dựa theo cách nói tối hôm qua của Lục Thừa Tư, cho dù anh đã copy một bản từ chỗ cô thật, tài liệu cũng tự xóa bỏ.
…Không đúng, nói như vậy tài liệu của cô thành tinh thật ư?
“Vậy tôi đi trước nhé, tôi còn phải đi chăm sóc cậu chủ.” Triệu Khoan nói xong, nhanh chân rời phòng khách.
Tạ Chiêu ăn hơi no quá, nên cũng không vội vã lên lầu mà đi dạo quanh trang viên một lát. Cô lại tới hồ nhân tạo trong trang viên, chuẩn bị chụp mấy tấm, không ngờ sau khi đến mới phát hiện, Lý Tuyền cũng ở đây.
Sáng nay Lý Tuyền cũng không đến ăn sáng, nhìn qua có vẻ tinh thần không tốt lắm. Bà cầm điện thoại đang nói chuyện gì đó với người ta, trong miệng ngẫu nhiên xuất hiện tên Phó Hoằng Thâm.
Đợi bà nói chuyện xong để điện thoại di động xuống, Tạ Chiêu mới đi lên gọi bà một tiếng: “Lý tổng, buổi sáng tốt lành.”
Lúc này Lý Tuyền mới nhìn thấy Tạ Chiêu, bà mỉm cười, cũng chào hỏi cô: “Buổi sáng tốt lành, cô Tạ ăn sáng chưa?”
“Ăn rồi ạ, Lý tổng thì sao?”
“Tôi không muốn ăn lắm.” Lý Tuyền miễn cưỡng mỉm cười, nhìn ra được bà hơi mỏi mệt. Tạ Chiêu nhìn điện thoại bà cầm trên tay, hỏi bà: “Cô đang gọi điện thoại với ông Phó hả?”
Nghiêm túc mà nói, Lý Tuyền là sếp của cô, cô hỏi câu này kỳ thật có chút không thích hợp. Nhưng cô đoán tâm trạng của Lý Tuyền hiện giờ chắc chắn không tốt, nếu như bà muốn nói, cô có thể làm người lắng nghe.
Lý Tuyền cũng không cảm thấy câu hỏi này của cô có cái gì đường đột, chỉ mỉm cười hơi bất đắc dĩ, nói với cô: “Đúng vậy, ông ta muốn gặp mặt tôi, nhưng tôi cảm thấy chúng tôi không cần gặp lại, vừa rồi tôi đã nói rõ với ông ta ở trong điện thoại rồi.”
Tạ Chiêu có chút bận tâm: “Vậy trong khoảng thời gian này, cô ra ngoài phải chú ý an toàn, cháu sợ ông ta nghĩ quẩn, làm ra chuyện gì cực đoan.”
Lý Tuyền gật đầu nói: “Ừm, tôi ra ngoài đều có vệ sĩ, ông ta không hại tôi được.”
Tạ Chiêu sực nhớ một loạt vệ sĩ xếp thành hàng trước mặt mình lần trước, lập tức cảm thấy mình lo lắng quá.
“Tôi và Phó Hoằng Thâm quen nhau rất lâu, tính thời gian đã năm năm rồi.” Dường như Lý Tuyền cũng muốn giãi bày hết cảm xúc, nói liên miên lải nhải với Tạ Chiêu, “Lúc đó bố Tiểu Tư vừa qua đời không bao lâu, tâm trạng của tôi rất tồi tệ. Nói thật, nếu không phải bởi vì sức khỏe Tiểu Tư không tốt, cần người chăm sóc, nói không chừng khi đó tôi đã đi theo bố nó rồi.”
Tạ Chiêu lắng nghe, cô nghĩ tình cảm của Lý Tuyền và chồng hẳn rất tốt.
“Bởi vì ông ấy đi bất ngờ, chuyện công ty lập tức rơi xuống đầu tôi.” Lý Tuyền nói đến đây, cười ngượng ngùng với Tạ Chiêu, “Thật ra tôi không quá am hiểu xử lý những chuyện này, nhưng sức khỏe của Tiểu Tư không tốt, nếu để nó đến đối mặt với những cổ đông kia, nói không chừng sẽ tức giận mà phát bệnh tim. Lúc đó tôi thấy rất áp lực, mỗi ngày, ban ngày tôi không ngừng làm việc, trời tối vắng người lại nghĩ đến bố Tiểu Tư, khóc lớn cả đêm. Tôi cũng không dám nói những điều này với Tiểu Tư, sợ ảnh hưởng đến bệnh tình của nó. Đúng vào lúc này, Phó Hoằng Thâm đi đến bên cạnh tôi.”
Như những câu chuyện thường thấy, Phó Hoằng Thâm là một người dịu dàng lại có năng lực, ông ta không chỉ trấn an cảm xúc của Lý Tuyền, còn dạy bà một vài thủ đoạn đối phó với cổ đông trông công ty. Được sự giúp đỡ của Khương Vũ, Lý Tuyền khó khăn ổn định cục diện, cũng nhờ có thủ đoạn quyết đoán của Lục Thừa Tư, anh nhanh chóng cầm được hạng mục, khiến ban giám đốc phải ngậm miệng.
“Tôi thực sự không thể tin được, năm năm này Phó Hoằng Thâm đều lừa tôi sao? Vậy ông ta phải đáng sợ đến mức nào mới có thể ngụy trang những năm năm?” Nếu không phải lần này Phó Lãng ra tay với Lục Thừa Tư, có lẽ đến cuối cùng bà cũng sẽ không tin tưởng chuyện này, “Tiểu Tư vẫn luôn nói với tôi, Phó Hoằng Thâm không phải người tốt, nhưng tôi không tin, bây giờ suy nghĩ lại mình thật là ngốc.”
“Cái này không thể trách cô, sai là Phó Hoằng Thâm.” Tạ Chiêu nhìn bà nói, “Ông ta thận trọng từng bước, khổ tâm kinh doanh năm năm, có bao nhiêu người có thể thề son sắt nói mình tuyệt đối sẽ không bị lừa? Trước giờ cũng không phải là lỗi của người bị hại, trên thế giới không có người bị hại hoàn hảo. Sai là Phó Hoằng Thâm, nên nhận thẩm phán cũng là ông ta.”
Lý Tuyền mỉm cười, nói tiếng cảm ơn với cô.
Điện thoại di động của Tạ Chiêu vang lên một tiếng, cô cầm lên xem, là y tá bệnh viện thú y gửi video tới cho cô.
“Cô xem cô xem.” Tạ Chiêu đưa điện thoại di động của mình tới trước mặt Lý Tuyền, “Đây là con chó hoang cháu nhặt được lúc về nhà mấy ngày trước, có phải đáng yêu lắm không!”
Động vật nhỏ lông xù luôn luôn có thể khiến người ta mềm lòng, Lý Tuyền nhìn chó con trong video, cũng cười theo: “Đáng yêu quá, màu lông cũng rất xinh đẹp.”
Tạ Chiêu nói: “Lúc cháu vừa nhặt được nó toàn thân nó đều bẩn thỉu, không ngờ tắm xong thành chú chó đẹp trai!”
Lý Tuyền hỏi cô: “Nó bị bệnh sao?”
“Dạ, bởi vì lang thang bên ngoài thời gian dài, mắc không ít bệnh, nhưng bác sĩ nói chữa trị cẩn thận dần dần có thể chữa hết.”
“Vậy là tốt rồi.”
“Đúng rồi Lý tổng.” Đã nhắc đến chó, Tạ Chiêu dứt khoát hỏi Lý Tuyền một câu trước, “Chờ sau khi chó con xuất viện, nếu như cháu còn ở ở bên này, cháu có thể nuôi tạm nó ở đây mấy ngày không?”
“Tất nhiên có thể.” Lý Tuyền không chút suy nghĩ gật đầu.
Tạ Chiêu thấy bà đồng ý thì yên lòng: “Vậy thì tốt quá, cháu còn lo lắng Lục Thừa Tư không thích chó con, sẽ không đồng ý.”
Lý Tuyền cười nói với cô: “Cháu đừng nhìn Tiểu Tư bình thường hay xụ mặt, giống như rất già dặn, thật ra đó cũng là nó giả vờ thôi. Bởi vì từ nhỏ sức khỏe nó không tốt, rất khó kết bạn, cho nên tôi và bố nó mua một con cún cho nó nuôi, chơi đùa với nó. Con cún kia đáng yêu, nghe lời, tình cảm với Tiểu Tư rất tốt, đáng tiếc về sau bị mất, không tìm lại được. Bởi vì việc này, bệnh tình Tiểu Tư còn chuyển biến xấu. Tôi với bố nó lo lắng lại xảy ra chuyện như thế, nên không nuôi thú cưng nữa. Nhưng thật sự Tiểu Tư rất thích động vật nhỏ lông xù, mặc dù nếu cháu hỏi nó, chắc chắn nó nói không thích.”
“Thật là ha ha ha, anh ấy ngoài lạnh trong nóng dữ.” Tạ Chiêu nói, còn báo cáo với Lý Tuyền, “Lần trước anh ấy với cháu về nhà, bà Quách ở cạnh nhà cháu cho một đĩa thịt lợn chiên giòn, cháu nhìn thấy Lục Thừa Tư nhìn chằm chằm vào thịt lợn chiên giòn, có vẻ muốn ăn lắm. Cháu bèn hỏi có phải anh ấy muốn ăn không, kết quả anh ấy lạnh lùng nói với cháu, không muốn.”
Lúc Tạ Chiêu nói hai chữ “không muốn”, còn cố ý bắt chước thần thái và giọng điệu của Lục Thừa Tư.
Lý Tuyền nói: “Từ nhỏ Tiểu Tư đã nói một đằng trong lòng một nẻo thế rồi. Trái tim của nó không tốt phải ăn đồ thanh đạm, có đôi khi tôi cũng muốn cho nó ăn chút gì đó khác, nhưng nó đều giả vờ như thể nó không muốn ăn, còn nói ‘Chỉ là ham muốn ăn uống mà thôi, người không thể thắng nổi ham muốn ăn uống, làm sao chiến thắng cuộc đời mình’.”
“Ha ha ha ha ha ha ha cười ha ha chết cháu rồi, giàu hình tượng quá đi mất.”
“Lúc nó nói lời này với tôi mới mười ba tuổi, tôi kinh ngạc lắm luôn.”
“Người qua thời kỳ hoang tưởng tuổi dậy thì cũng không nói ra miệng lời này ha ha ha ha!”
Hai người ở bên hồ trò chuyện rất nhiều “lịch sử đen” của Lục Thừa Tư, tâm trạng Lý Tuyền cuối cùng cũng tốt hơn trước đó, tỉnh táo lên tinh thần tới công ty.
Lúc ăn cơm trưa, Tạ Chiêu ngồi đối diện Lục Thừa Tư, vừa nhìn thấy khuôn mặt lạnh như băng đó của anh thì lại nhớ tới những lời Lý Tuyền nói với cô. Nghĩ tới những lời này, cô không nhịn được bật cười.
“…” Lục Thừa Tư khẽ chau mày nhìn cô, giống như đang nhìn một kẻ ngốc, “Cô bị thần kinh à?”
“Không, ” Tạ Chiêu tùy ý kẹp một miếng sườn xào chua ngọt, nói với anh, “Tôi chỉ cảm thấy sườn xào chua ngọt này ngon lắm, có phải anh cũng muốn ăn không?”
“Tôi không muốn.”
Tạ Chiêu khẽ gật đầu: “Cũng phải, dù sao chỉ là ham muốn ăn uống mà thôi, người không thể thắng nổi ham muốn ăn uống, làm sao chiến thắng cuộc đời mình chứ.”
Lục Thừa Tư: “…”
Xem như anh biết cô đang cười cái gì.
Mẹ anh thật sự là cái gì cũng nói với người khác. ????
Sau khi cơm nước xong xuôi, vốn anh định gọi điện cho Lý Tuyền, nói bà đừng cái gì cũng nói với bên ngoài, kết quả Khương Vũ gọi video cho anh trước.
“Lục tổng, Phó Hoằng Thâm dẫn theo Phó Linh đến công ty tìm chủ tịch, cảnh tượng phải nói là náo nhiệt lắm.” Khương Vũ cầm điện thoại, ngắm ống kính bên ngoài cao ốc công ty, “Trời nóng thế này, hai người đứng bên ngoài mà không đi, Phó Linh còn khóc lóc sắp thở không ra hơi. Nhưng mà cậu yên tâm, chủ tịch vững lắm, không đi gặp bọn họ.”
Lục Thừa Tư nhíu mày, anh biết Phó Hoằng Thâm không sẽ dễ dàng từ bỏ như vậy. Dù sao cũng là tâm huyết năm năm, ai có thể nói từ bỏ là từ bỏ chứ?
“Cảnh sát tới, cảnh sát tới.” Khương Vũ như phóng viên hiện trường, tường thuật tình huống lúc này cho Lục Thừa Tư, “Bảo vệ không làm gì được bọn họ, chỉ có thể báo cảnh sát.”
Lục Thừa Tư hừ lạnh một tiếng: “Dù sao Phó Hoằng Thâm cũng là ông chủ tập đoàn Hồng Thịnh, làm gì ầm ĩ mất mặt như thế.”
Khương Vũ cũng cảm thán: “Vì khiến chủ tịch hồi tâm chuyển ý, ông ta cũng bất chấp bất cứ giá nào rồi. Cậu biết trước kia chủ tịch thương Phó Linh nhất, lúc này Phó Linh khóc như thế mà bà ấy cũng không xuất hiện, lần này Phó Hoằng Thâm lạnh hẳn rồi.”
Lục Thừa Tư nói: “Trong khoảng thời gian này các cậu phải chú ý công ty và sự an toàn của mọi người, tôi sợ chó dại sẽ cắn người.”
“Yên tâm, tôi sẽ sắp xếp tốt.”
Sau khi Phó Hoằng Thâm và Phó Linh được mời đi, Khương Vũ cũng kết thúc cuộc gọi với Lục Thừa Tư, tiếp đó bận bịu công việc. Phó Linh ngồi trên xe còn không ngừng khóc, cô ta không biết tại sao mọi chuyện lại bỗng nhiên biến thành như thế, mấy ngày trước Phó Lãng còn nói với cô ta đưa cô ta đi du lịch, đảo mắt người đã vào tù.
“Được rồi, khóc lóc phiền cả người.” Phó Hoằng Thâm ngồi phía trước lái xe kéo cà vạt, không kiên nhẫn nói với Phó Linh một câu, “Bố còn phải về công ty, con xuống xe ở phía trước, tự về nhà đi.”
Phó Linh thút tha thút thít, cưỡng ép nước mắt ngừng rơi. Bên ngoài mặt trời chói chang, cách cửa sổ xe cũng có thể cảm nhận nhiệt độ nóng bừng bừng, Phó Linh không hề muốn xuống xe ở đây. Nhưng cô ta biết bây giờ tâm trạng Phó Hoằng Thâm rất không tốt, trước đây lúc tâm trạng ông ta không tốt sẽ đánh Phó Lãng, bây giờ Phó Lãng không có ở đây, Phó Linh lo lắng ông ta sẽ đánh mình, nên không dám nói lời nào.
Phó Hoằng Thâm dừng xe ở ven đường, Phó Linh chủ động xuống xe. Cô ta cũng không bật ô, vừa xuống xe đã bị mặt trời chiếu thẳng không chịu nổi. Ve sầu trên hàng cây bên đường kêu inh ỏi, Phó Linh đi đến dưới bóng cây, nước mắt không nhịn được lại lăn xuống.
“Nhã, Nhã Nhã.” Phó Linh vừa khóc, vừa gọi cho cô bạn thân Hà Nhã. Hà Nhã nghe cô ta ở đầu bên kia điện thoại khóc lóc đau lòng, vội vàng an ủi: “Linh Linh cậu đừng khóc, nói với tớ sao vậy.”
Phó Linh sụt sịt nói: “Vừa rồi tớ với bố đi tìm cô Lý, đứng chờ bên ngoài công ty cô ấy rất lâu, cô ấy cũng không muốn gặp bọn tớ, còn gọi cảnh sát đến đuổi bọn tớ nữa. Bố tớ cực kỳ nóng giận, trực tiếp bỏ tớ lại giữa đường.”
Hà Nhã biết chuyện Phó Lãng, mặc dù Phó Lãng phạm tội, nhưng Phó Linh vô tội: “Cậu đừng vội, cậu xem gần đấy có cửa hàng gì không, cậu đi vào đấy ngồi một lát, tớ qua đó đón cậu.”
“Được.” Sau khi Phó Linh cúp điện thoại, trông thấy cách đó không xa có một quán trà sữa bèn đi tới. Cô ta tìm được vị trí thì gửi định vị cho Hà Nhã, không đến một lát Hà Nhã đến.
“Nhã Nhã, mình gọi hai cốc trà sữa, cốc này của cậu.” Vừa rồi Phó Linh ngồi chỗ này uống trà sữa một lát, cũng không cảm thấy ấm ức lắm nữa. Hà Nhã thấy cảm xúc của cô ta ổn định, mới yên tâm: “Cảm ơn, đợi lát nữa chúng mình đi xem phim đi, buổi tối tớ mời cậu ăn lẩu.”
Phó Linh uống một hớp trà sữa, nói với Hà Nhã: “Lát nữa tớ muốn đi thăm anh tớ, nếu anh tớ thật sự không ra được…”
“Không đâu, bố tớ nói Lục Thừa Tư không sao, Phó Lãng sẽ bị phán nhẹ một chút, chắc chắn sẽ không không ra được.” Hà Nhã vỗ tay cô ta, “Lát nữa tớ đưa cậu đi nhé.”
“Cám ơn cậu Nhã Nhã.” Mũi Phó Linh ê ẩm, lại hơi muốn khóc, nếu như không có Hà Nhã, lúc này không ai bầu bạn bên người cô ta.
Hà Nhã lại an ủi cô ta hai câu, nói với cô ta: “Nhưng mà Linh Linh, về sau cậu định làm như thế nào? Tớ cảm thấy bố cậu… Có chút không đáng tin cậy.”
Nếu không cũng sẽ không bỏ con gái mình bên đường giữa tiết trời nóng nực không quan tâm.
“Cậu có muốn đến chỗ ông bà ngoại cậu ở không?” Hà Nhã nói.
Phó Linh ôm trà sữa, lắc đầu: “Lúc mẹ tớ qua đời, mặc dù tớ còn rất nhỏ, nhưng nghe anh nói, bởi vì việc này, ông bà ngoại cãi nhau với bố tớ ghê lắm, nhiều năm rồi chưa gặp mặt một lần. Chắc là bọn họ cũng không thích tớ…”
Phó Linh nói đến đây lại muốn khóc, cô ta không biết vì sao chuyện bất hạnh luôn luôn xảy ra ở trên người cô ta. Tuổi nhỏ mẹ qua đời, tính cách bố lại thất thường, duy chỉ có anh trai thương cô ta, bây giờ lại vào tù…
Hà Nhã an ủi: “Không đâu, bọn họ không thích bố cậu, không liên quan đến cậu. Cậu là cháu gái họ, họ sẽ không không thích cậu.”
Phó Linh mím môi nghĩ ngợi, khẽ gật đầu.
Hai người uống trà sữa xong, Hà Nhã đưa Phó Linh đi gặp Phó Lãng. Chỉ mới mấy ngày, Phó Lãng đã gầy đi trông thấy, trông rất tiều tụy. Phó Linh trông thấy anh ta như thế, vô cùng khó chịu. Phó Lãng thấy cô ta sắp khóc, vội vàng nói: “Được rồi em đừng khóc, em biết anh sợ em khóc nhất mà.”
Phó Linh sụt sịt hai lần, vẫn nhịn được, không để nước mắt rơi xuống: “Anh, tại sao anh phải làm chuyện đó? Anh như bây giờ, anh muốn em phải làm sao đây…”
Mặc dù cô ta biết, anh và bố cô ta đều đang mong đợi Lục Thừa Tư chết sớm một chút, nhưng không nghĩ tới Phó Lãng lại tự mình ra tay.
Phó Lãng mím môi, hơn nửa ngày mới lên tiếng: “Lục Thừa Tư vốn là người sắp chết, chết sớm và chết muộn thì có khác nhau bao nhiêu đâu?”
“Thế nhưng…”
“Anh biết em thích anh ta, cho nên anh càng không giữ anh ta được.” Phó Lãng nhìn cô ta, “Anh ta sống thêm một ngày, em sẽ lún sâu một ngày.”
Nước mắt Phó Linh cuối cùng không nhịn được, Phó Lãng nhìn cô ta, trong lòng không khỏi lo lắng thay cô ta: “Linh Linh, em liên lạc với ông bà ngoại, dọn đến ở với ông bà đi.”
Phó Linh sửng sốt, dường như không ngờ Phó Lãng cũng sẽ nói như thế: “Hôm nay Nhã Nhã cũng bảo em liên lạc với ông bà ngoại, thế nhưng em sợ bọn họ không muốn đón em qua.”
“Không đâu.” Phó Lãng nói đến đây, do dự một hồi, vẫn quyết định nói chuyện mình biết cho cô ta, “Lúc trước bọn họ trở mặt với bố, chính là hoài nghi bệnh của mẹ do bố gây nên.”
Phó Linh sủng sốt, không thể tin nhìn anh ta: “Không thể nào, vì sao bố làm như vậy?”
Phó Lãng cười một tiếng không nói chuyện, khi còn bé anh ta cũng không rõ, tại sao bố phải làm như vậy? Bây giờ anh ta đã hiểu hết rồi, đương nhiên là vì tiền và công ty của mẹ. Bây giờ Phó Hoằng Thâm có thể tính kế Lý Tuyền như thế, năm đó cũng có thể tính kế mẹ bọn họ như vậy.
Ông ta chính là một con quỷ.
Tiếc nuối là, những năm này mình ở bên cạnh ông ta thay đổi một cách vô tri vô giác, cũng biến thành một con quỷ.
“Tóm lại ông bà ngoại sẽ không không cần em đâu, nói không chừng ông bà còn lo lắng một mình em ở bên cạnh Phó Hoằng Thâm.” Phó Linh còn học đại học, em ấy không giống mình, còn có thể cứu.
Phó Linh rời trại tạm giam, cả người vẫn ngơ ngơ ngác ngác. Tại sao có thể như vậy? Mẹ do bố hại ư? Vì sao?
“Linh Linh, cậu sao thế?” Hà Nhã thấy Phó Linh mất hồn mất vía, lo lắng đi tới. Phó Linh nhìn cô ấy, biết không thể nói chuyện này với cô ấy. Cô ta cười miễn cưỡng, lắc đầu: “Không sao, vừa rồi anh cũng khuyên tớ liên lạc với ông bà ngoại, có lẽ qua một thời gian ngắn tớ phải dọn đi rồi.”
“Không sao, bây giờ giao thông thuận tiện lắm mà, tớ có thể đi tìm cậu chơi bất cứ lúc nào!”
“Ừm.”
Cùng ngày, Phó Linh trở về lập tức liên lạc với ông bà ngoại, bởi vì quan hệ giữa hai ông bà và Phó Hoằng Thâm không tốt, cũng không đến thành phố A đón Phó Linh, chỉ bảo cô ta mua vé máy bay tới thành phố S, nói ở sân bay đón cô ta. Phó Hoằng Thâm biết cũng không nói gì, bây giờ mỗi ngày ông ta đều bề bộn nhiều việc, cũng không để ý tới Phó Linh.
Phó Linh liên lạc với ông bà ngoại xong, mua vé máy bay tới thành phố S ba ngày sau. Trước khi đi, cô ta còn muốn gặp Lục Thừa Tư lần cuối, thế là giấu giếm Phó Hoằng Thâm, lại tới trang viên nhà họ Lục một lần.
Hiện tại nhà họ Phó đã vào sổ đen của nhà họ Lục, Phó Linh tự nhiên bị ngăn ở ngoài trang viên. Quản gia thông báo với Lục Thừa Tư, Lục Thừa Tư gật đầu nói: “Để cô ta vào đi.”
Phó Linh được vệ sĩ dẫn vào vườn hoa, trên đường nhìn thấy Tạ Chiêu. Mấy ngày nay Tạ Chiêu đều bận rộn viết bản thảo, Thi tổng vừa điều trị khỏi nội tiết, lại bắt đầu mỗi ngày bắt các cô sửa bản thảo. Cô sửa bản thảo sắp trọc luôn rồi, ôm máy tính đến vườn hoa, hi vọng đổi chỗ viết bản thảo có thể có linh cảm mới.
Lúc Phó Linh tới, Tạ Chiêu đang bưng một cốc nước dương mai ướp lạnh uống. Tạ Chiêu không ngờ người nhà họ Phó còn dám tới, cô tò mò đi theo sau, lén lút qua đó nhìn xem.
Lục Thừa Tư đứng trong vườn hoa, mặt lạnh không nhìn ra cảm xúc, Triệu Khoan đứng ở bên cạnh anh, giống như một tôn đại Phật.
Phó Linh hơi sợ Triệu Khoan, dừng lại chỗ cách Lục Thừa Tư ba bước: “Anh Thừa Tư, em…”
“Nếu như muốn đến cầu xin cho anh cô thì không cần.” Lục Thừa Tư không chờ cô ta nói xong, thờ ơ ngắt lời cô ta.
Phó Linh mấp máy môi, im lặng một lúc, mới mở miệng nói: “Chuyện anh em, em rất xin lỗi, em cũng biết anh sẽ không tha thứ cho anh ấy… Hôm nay em đến, là muốn nói một tiếng với anh, em sắp rời khỏi thành phố A dọn đến ở với ông bà ngoại.”
Lục Thừa Tư đã sớm biết tin tức này, từ sau khi Phó Lãng bị bắt, mỗi một cử chỉ hành động của nhà họ Phó, bọn họ đều chú ý cẩn thận. Phó Linh thấy anh không có phản ứng gì, cuối cùng vẫn nhịn xuống tủi thân dâng lên trong lòng, nói: “Em đi đây, tạm biệt anh.”
Cô ta nói xong, không đợi vệ sĩ đuổi, cô ta tự rời đi rồi.
Tạ Chiêu thấy lúc cô ta xoay người vành mắt đều đỏ, chậc chậc hai tiếng từ bên cạnh đi tới: “Anh thật sự là lòng dạ độc ác, Phó Linh là con gái, chắc chắn cũng không tham dự vào chuyện đó, hơn nữa trước anh còn nói mẹ cô ta có thể do bố cô ta hại chết…”
Tạ Chiêu nói như vậy, cảm thấy Phó Linh chính là một chữ thảm viết in hoa.
Lục Thừa Tư nói: “Đó cũng là do Phó Hoằng Thâm tạo nghiệt.”
Anh đoán Phó Linh cũng đã biết cái chết của mẹ cô ta năm đó có liên quan tới Phó Hoằng Thâm, bằng không cũng sẽ không bỗng nhiên dọn tới ở với ông bà ngoại.
Lúc hai người bọn nói chuyện trong vườn hoa, Phó Linh đi ngang qua chỗ vừa rồi gặp Tạ Chiêu. Cốc dương mai ướp lạnh của cô còn ở đó, bên cạnh đặt một chiếc laptop.
Phó Linh nảy suy nghĩ, cô ta còn nhớ Lý Tuyền mời Tạ Chiêu về là bởi vì tin tưởng cốt truyện cô viết có thể biến thành sự thật.
Cô ta bỗng nhiên như bắt lấy cây cỏ cứu mạng, nhanh chóng nhìn quanh bốn phía. Thấy lúc này xung quanh không có ai, cô ta bước nhanh đến trước máy tính của Tạ Chiêu. Máy tính của cô đã khóa màn hình, Phó Linh nhấn một cái, máy tính yêu cầu nhập mật mã. Con ngươi cô ta giật giật, lấy điện thoại di động ra tra Tạ Chiêu, sau đó nhập sinh nhật của cô.
Vậy mà mở ra thật.
Máy tính đang mở một tài liệu, là kịch bản, Phó Linh tìm “Cuộc đời Tạ Mỹ Lệ tuyệt đối không nhận thua” trong máy tính của Tạ Chiêu, nhấn mở tài liệu tìm được ra.
Cô ta không kịp nhìn bên trên tài liệu có nội dung gì, chỉ nhanh chóng nhập nội dung mình muốn viết vào.
“Cảnh sát phát hiện Phó Lãng bị oan, nhanh chóng thả anh ta ra.”
Nhập vào xong, tài liệu bỗng nhiên lấp lóe hai cái, sau đó trên màn hình tự động xuất hiện một hàng chữ――
“Mời cút. :)”
Phó Linh sửng sốt một chút, sau đó lớn tiếng hét lên: “A a a a a a a!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.