Chương 24
Quách Ni
12/10/2015
Sau khi tan học chiều hôm đó, các học sinh đang tụm năm tụm ba kéo nhau ra nhà ăn hoặc tới phòng tự học. Cả sân trường lại chìm vào sự yên lặng và bình yên vốn có…
Nhưng! Tầng cao nhất của tòa nhà dạy học, cửa phòng thí nghiệm trên sân thượng, hai đám người đang hằm hè nhìn nhau!
- Câu lạc bộ Nhịp đập Trái tim chúng tôi tới trước! Phòng âm nhạc là của chúng tôi! Tại sao chỉ có các người mới được dùng đàn?
Ngưu Xuân Hoa của Câu lạc bộ Nhịp đập Trái tim chống tay vào hông, hùng hổ hét vào mặt Tiểu Nguyệt của Câu lạc bộ Tình yêu Tiểu Bạch.
- Các… các cậu dựa vào đâu mà nói đây là của các cậu? Đây… đây là chứng minh “Quyền sử dụng đặc biệt” mà nhà trường đã cấp cho bọn tớ.
Tiểu Nguyệt cũng không chịu thua kém, mặc dù nếu xét về hình thể và chiều cao thì cô hoàn toàn thua kém, nhưng cô vẫn lớn tiếng, cố gắng đấu tranh với tiếng nói “sư tử hống” của Ngưu Xuân Hoa.
- Tới trước được trước, đạo lý đơn giản như vậy mà cậu cũng không hiểu sao? – Ngưu Xuân Hoa giống như một cánh rừng đang âm ỉ cháy, bỗng dưng được một cơn gió thổi vào khiến ngọn lửa bốc lên bừng bừng.
- Cậu… Cậu vô lý lắm. – Tiểu Nguyệt không biết nói gì, mặt đỏ bừng bừng, ấp úng mãi mới thốt ra được một câu.
- Dừng lại.
- Được rồi, đừng cãi nhau nữa.
Gần như cùng một lúc, tôi và An Vũ Phong đều đưa ra “mệnh lệnh tối cao”! Ánh mắt của hai người chúng tôi gặp nhau trong không trung.
Xoẹt…
Lại có tiếng đá đánh lửa.
-Bạch Tô Cơ, nếu cô thực sự muốn có quyền sử dụng căn phòng này, vậy thì chúng ta công bằng một chút, đấu PK (Chú thích: Đấu PK là thi đấu loại trực tiếp) một lần nữa, xem ai thắng, người thua thì phải nhường người kia.
- PK? – Tôi nghiến răng… chằng thà đâm chết anh luôn cho xong.
- Theo như tôi biết thì Câu lạc bộ Tình yêu Tiểu Bạch cũng giống như cái tên của nó, cho tới hiện giờ chưa hề có một couple nào phải không? – An Vũ Phong cười nham hiểm, khẽ nghiêng người ra. Tôi chỉ thấy sau lưng hắn có ba đôi nam nữ, vẻ mặt vô cùng tự hào đã xếp thành một hàng, kiêu ngạo ngẩng cao đầu!
- Tôi… tôi…
Tôi nhất thời ấp úng, cho tới lúc này, quả thực là câu lạc bộ của chúng tôi chưa có một couple nào.
- Nếu vậy… đã kém rồi thì có nên nhường đường cho người khác không?
An Vũ Phong ngạo mạn nhìn tôi, đắc ý nheo nheo mắt:
- Tôi nghĩ chắc trường cũng không có ý kiến gì với đề nghị của tôi đâu.
Chết rồi… Bị cái gã mặt người dạ thú này nắm thóp rồi, chắc chắn hắn sẽ không chịu từ bỏ đâu!
- Anh muốn thế nào? – Tôi gằn từng tiếng một.
- À… Gần đây thời tiết khá là tốt, hay là chúng ta cùng thi bơi? – Hắn xoa xoa tay dưới cằm, chậm rãi nói.
- Bơi?
Cái gã này rõ ràng là cố ý gây sự với tôi. Trong một ngày mà gây với tôi hai lần.
Xem ra hắn không đạp đổ được Câu lạc bộ Tình yêu Tiểu Bạch thì không chịu cam tâm.
Tôi cau mày, giận dữ trừng mắt nhìn hắn.
- Anh có ý gì? Anh là con trai, tôi là con gái, sao có thể thi cùng nhau được?
- Ha ha ha, tôi còn tưởng từ trước tới giờ Chủ tịch Bạch không chịu thừa nhận là con trai kém con gái! Xem ra không phải như vậy rồi. – An Vũ Phong nheo mắt nhìn tôi.
- Được.
Biết rõ đây là kế khích tướng, nhưng trước mặt bao nhiêu thành viên của câu lạc bộ, tôi không thể cúi đầu trước hắn được, chỉ đành nghiến răng nhận lời.
- Thời gian, địa điểm! Anh quyết định đi. Tôi chấp nhận lời thách đấu của anh.
- Hay lắm. Vậy thì ba giờ chiều mai, tại bể bơi của Đại học Tinh Hoa, không gặp không về nhé…
Nhưng! Tầng cao nhất của tòa nhà dạy học, cửa phòng thí nghiệm trên sân thượng, hai đám người đang hằm hè nhìn nhau!
- Câu lạc bộ Nhịp đập Trái tim chúng tôi tới trước! Phòng âm nhạc là của chúng tôi! Tại sao chỉ có các người mới được dùng đàn?
Ngưu Xuân Hoa của Câu lạc bộ Nhịp đập Trái tim chống tay vào hông, hùng hổ hét vào mặt Tiểu Nguyệt của Câu lạc bộ Tình yêu Tiểu Bạch.
- Các… các cậu dựa vào đâu mà nói đây là của các cậu? Đây… đây là chứng minh “Quyền sử dụng đặc biệt” mà nhà trường đã cấp cho bọn tớ.
Tiểu Nguyệt cũng không chịu thua kém, mặc dù nếu xét về hình thể và chiều cao thì cô hoàn toàn thua kém, nhưng cô vẫn lớn tiếng, cố gắng đấu tranh với tiếng nói “sư tử hống” của Ngưu Xuân Hoa.
- Tới trước được trước, đạo lý đơn giản như vậy mà cậu cũng không hiểu sao? – Ngưu Xuân Hoa giống như một cánh rừng đang âm ỉ cháy, bỗng dưng được một cơn gió thổi vào khiến ngọn lửa bốc lên bừng bừng.
- Cậu… Cậu vô lý lắm. – Tiểu Nguyệt không biết nói gì, mặt đỏ bừng bừng, ấp úng mãi mới thốt ra được một câu.
- Dừng lại.
- Được rồi, đừng cãi nhau nữa.
Gần như cùng một lúc, tôi và An Vũ Phong đều đưa ra “mệnh lệnh tối cao”! Ánh mắt của hai người chúng tôi gặp nhau trong không trung.
Xoẹt…
Lại có tiếng đá đánh lửa.
-Bạch Tô Cơ, nếu cô thực sự muốn có quyền sử dụng căn phòng này, vậy thì chúng ta công bằng một chút, đấu PK (Chú thích: Đấu PK là thi đấu loại trực tiếp) một lần nữa, xem ai thắng, người thua thì phải nhường người kia.
- PK? – Tôi nghiến răng… chằng thà đâm chết anh luôn cho xong.
- Theo như tôi biết thì Câu lạc bộ Tình yêu Tiểu Bạch cũng giống như cái tên của nó, cho tới hiện giờ chưa hề có một couple nào phải không? – An Vũ Phong cười nham hiểm, khẽ nghiêng người ra. Tôi chỉ thấy sau lưng hắn có ba đôi nam nữ, vẻ mặt vô cùng tự hào đã xếp thành một hàng, kiêu ngạo ngẩng cao đầu!
- Tôi… tôi…
Tôi nhất thời ấp úng, cho tới lúc này, quả thực là câu lạc bộ của chúng tôi chưa có một couple nào.
- Nếu vậy… đã kém rồi thì có nên nhường đường cho người khác không?
An Vũ Phong ngạo mạn nhìn tôi, đắc ý nheo nheo mắt:
- Tôi nghĩ chắc trường cũng không có ý kiến gì với đề nghị của tôi đâu.
Chết rồi… Bị cái gã mặt người dạ thú này nắm thóp rồi, chắc chắn hắn sẽ không chịu từ bỏ đâu!
- Anh muốn thế nào? – Tôi gằn từng tiếng một.
- À… Gần đây thời tiết khá là tốt, hay là chúng ta cùng thi bơi? – Hắn xoa xoa tay dưới cằm, chậm rãi nói.
- Bơi?
Cái gã này rõ ràng là cố ý gây sự với tôi. Trong một ngày mà gây với tôi hai lần.
Xem ra hắn không đạp đổ được Câu lạc bộ Tình yêu Tiểu Bạch thì không chịu cam tâm.
Tôi cau mày, giận dữ trừng mắt nhìn hắn.
- Anh có ý gì? Anh là con trai, tôi là con gái, sao có thể thi cùng nhau được?
- Ha ha ha, tôi còn tưởng từ trước tới giờ Chủ tịch Bạch không chịu thừa nhận là con trai kém con gái! Xem ra không phải như vậy rồi. – An Vũ Phong nheo mắt nhìn tôi.
- Được.
Biết rõ đây là kế khích tướng, nhưng trước mặt bao nhiêu thành viên của câu lạc bộ, tôi không thể cúi đầu trước hắn được, chỉ đành nghiến răng nhận lời.
- Thời gian, địa điểm! Anh quyết định đi. Tôi chấp nhận lời thách đấu của anh.
- Hay lắm. Vậy thì ba giờ chiều mai, tại bể bơi của Đại học Tinh Hoa, không gặp không về nhé…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.