Chương 40
Quách Ni
12/10/2015
Tôi giật mình, không dám tin vào đôi tai của mình nữa.
Nhưng sắc mặt của Ma Thu Thu kiên định khác thường:
- Bởi vì đối với tớ mà nói, Mông Thái Nhất rất quan trọng, tớ không muốn anh ấy không vui.
Nói xong, Ma Thu Thu dìu Mông Thái Nhất đi thẳng, từ đằng xa thi thoảng vẫn vọng lại tiếng rên rỉ của Mông Thái Nhất.
Hu hu… Hu hu…
Tất cả mọi thứ bên tai lại trở nên yên tĩnh khác thường, Kỷ Minh im lặng nhìn tôi, hình như cũng không biết phải làm thế nào.
- Mình không sao, bạn về trước đi. Một lúc sau, tôi mệt mỏi nói.
Kỷ Minh mở miệng định nói cái gì đó, nhưng cuối cùng lại thôi, anh đi vài bước lại quay đầu nhìn tôi rồi mới đi tiếp.
Tôi gục mặt xuống đầu gối, cô đơn ngồi trên thảm cỏ, chỉ muốn yên tĩnh một mình. Cơn gió buổi đêm se lạnh không ngừng thổi bay mái tóc dài của tôi, khiến trái tim tôi càng thêm rối loạn.
Đúng vào lúc đó, tôi phát hiện ra có một bóng đen, cái bóng đen đó không quay đầu lại, chỉ là một cái lưng ở đối diện tôi. Đó là một cái lưng dài và thẳng, mái tóc dài bị gió thổi rối tung.
- An Vũ Phong? Là anh hả?
Lúc sau mới định thần lại, cuối cùng tôi cũng nhận ra chủ nhân của cái bóng đó, ngạc nhiên kêu lên!
- Ha ha ha… Bạch Tô Cơ, cô có nghị lực thật đấy!
Lời nói của An Vũ Phong vẫn châm chọc như mọi khi.
- Có điều, tôi vẫn cảm thấy, giáo trình đặc biệt của cô quả thật là rất “Tiểu Bạch”, rất hợp với cái tên “Câu lạc bộ Tình yêu Tiểu Bạch” của cô! Ha ha ha!
Giọng nói lạnh lùng bỗng dưng chuyển thành tràng cười nhạo báng, tôi giận dữ tới mức toàn thân run rẩy, khó khăn lắm mới bình tĩnh lại được, ngẩng đầu lên, nhìn về hướng của An Vũ Phong, không hề sợ hãi, hét lên:
- Dù sao cũng tốt hơn một con côn trùng! Học theo người khác thành lập câu lạc bộ, không hề biết là phải làm thế nào, chỉ biết canh ba nửa đêm đi theo dõi người ta, tới lúc bị bắt thì lại trốn như một con chuột. An Vũ Phong, tại sao tôi cảm thấy hành vi của anh không giống đại thần của nước Chanel mà lại giống như một tên trộm vậy?
Ừm! Bạch Tô Cơ! Tuyệt lắm!
- Hừ…
Ai mà ngờ An Vũ Phong bước từng bước chậm rãi về phía tôi, đôi mắt sâu thẳm phát ra ánh sáng đáng sợ.
Hắn… Hắn định làm gì? Nơi này tối tăm, hắn định giết người diệt khẩu sao?
Tôi bất giác lùi về sau, cho tới khi lưng chạm vào thân cây thô ráp đằng sau, không còn chỗ nào trốn nữa mới dừng lại!
Bỗng dưng, An Vũ Phong giơ hai cánh tay lên, chống vào thân cây, khiến tôi bị nhốt trong vòng tay của hắn. Giây phút đó, tôi cảm thấy có một áp lực rất lớn khiến mình không thở được.
- Anh… anh định làm gì? – Tôi run run hỏi.
- Nơi này chỉ có hai chúng ta, cô nói xem tôi định làm gì? – Anh ta khẽ nhướng mày lên, mỉm cười. – Hay là cô có ý nào hay hơn?
- … - Trời ơi! Sao trên đời này lại có người vô liêm sỉ như thế?
- Kẻ trộm của nước Chanel… Vừa nãy cô nói thì tôi mới nhớ. – Hắn lại làm ra vẻ đang suy nghĩ cái gì đó, gật gật đầu, - Ừm… tốt nhất là nhanh chóng kết thúc trò chơi này.
Anh ta buông một câu rồi thả tay ra, quay người đi thẳng về phía trước, cứ như thể tôi chỉ là không khí!
Hừ! Bây giờ tôi có thể khẳng định cãi gã này là kẻ ******** nhất trong số những kẻ ********, chỉ có những gã đàn ông không có phẩm cách mới giở trò ngang ngược khi bị người ta bắt quả tang.
Vào lúc tôi giận dữ dậm chân xuống thảm cỏ, lẩm bẩm một mình, trong không trung lại vang lên giọng nói mà tôi không muốn nghe nhất…
- Nói cho cô biết, vừa nãy hình như tôi nhìn thấy nữ hoàng tình yêu của trường trung học Minh Đức… đỏ mặt…
A a a…
Anh ta lại dám đùa cợt tôi! Có phải là ông trời phái anh ta xuống làm kẻ thù của tôi không?
Nhưng sắc mặt của Ma Thu Thu kiên định khác thường:
- Bởi vì đối với tớ mà nói, Mông Thái Nhất rất quan trọng, tớ không muốn anh ấy không vui.
Nói xong, Ma Thu Thu dìu Mông Thái Nhất đi thẳng, từ đằng xa thi thoảng vẫn vọng lại tiếng rên rỉ của Mông Thái Nhất.
Hu hu… Hu hu…
Tất cả mọi thứ bên tai lại trở nên yên tĩnh khác thường, Kỷ Minh im lặng nhìn tôi, hình như cũng không biết phải làm thế nào.
- Mình không sao, bạn về trước đi. Một lúc sau, tôi mệt mỏi nói.
Kỷ Minh mở miệng định nói cái gì đó, nhưng cuối cùng lại thôi, anh đi vài bước lại quay đầu nhìn tôi rồi mới đi tiếp.
Tôi gục mặt xuống đầu gối, cô đơn ngồi trên thảm cỏ, chỉ muốn yên tĩnh một mình. Cơn gió buổi đêm se lạnh không ngừng thổi bay mái tóc dài của tôi, khiến trái tim tôi càng thêm rối loạn.
Đúng vào lúc đó, tôi phát hiện ra có một bóng đen, cái bóng đen đó không quay đầu lại, chỉ là một cái lưng ở đối diện tôi. Đó là một cái lưng dài và thẳng, mái tóc dài bị gió thổi rối tung.
- An Vũ Phong? Là anh hả?
Lúc sau mới định thần lại, cuối cùng tôi cũng nhận ra chủ nhân của cái bóng đó, ngạc nhiên kêu lên!
- Ha ha ha… Bạch Tô Cơ, cô có nghị lực thật đấy!
Lời nói của An Vũ Phong vẫn châm chọc như mọi khi.
- Có điều, tôi vẫn cảm thấy, giáo trình đặc biệt của cô quả thật là rất “Tiểu Bạch”, rất hợp với cái tên “Câu lạc bộ Tình yêu Tiểu Bạch” của cô! Ha ha ha!
Giọng nói lạnh lùng bỗng dưng chuyển thành tràng cười nhạo báng, tôi giận dữ tới mức toàn thân run rẩy, khó khăn lắm mới bình tĩnh lại được, ngẩng đầu lên, nhìn về hướng của An Vũ Phong, không hề sợ hãi, hét lên:
- Dù sao cũng tốt hơn một con côn trùng! Học theo người khác thành lập câu lạc bộ, không hề biết là phải làm thế nào, chỉ biết canh ba nửa đêm đi theo dõi người ta, tới lúc bị bắt thì lại trốn như một con chuột. An Vũ Phong, tại sao tôi cảm thấy hành vi của anh không giống đại thần của nước Chanel mà lại giống như một tên trộm vậy?
Ừm! Bạch Tô Cơ! Tuyệt lắm!
- Hừ…
Ai mà ngờ An Vũ Phong bước từng bước chậm rãi về phía tôi, đôi mắt sâu thẳm phát ra ánh sáng đáng sợ.
Hắn… Hắn định làm gì? Nơi này tối tăm, hắn định giết người diệt khẩu sao?
Tôi bất giác lùi về sau, cho tới khi lưng chạm vào thân cây thô ráp đằng sau, không còn chỗ nào trốn nữa mới dừng lại!
Bỗng dưng, An Vũ Phong giơ hai cánh tay lên, chống vào thân cây, khiến tôi bị nhốt trong vòng tay của hắn. Giây phút đó, tôi cảm thấy có một áp lực rất lớn khiến mình không thở được.
- Anh… anh định làm gì? – Tôi run run hỏi.
- Nơi này chỉ có hai chúng ta, cô nói xem tôi định làm gì? – Anh ta khẽ nhướng mày lên, mỉm cười. – Hay là cô có ý nào hay hơn?
- … - Trời ơi! Sao trên đời này lại có người vô liêm sỉ như thế?
- Kẻ trộm của nước Chanel… Vừa nãy cô nói thì tôi mới nhớ. – Hắn lại làm ra vẻ đang suy nghĩ cái gì đó, gật gật đầu, - Ừm… tốt nhất là nhanh chóng kết thúc trò chơi này.
Anh ta buông một câu rồi thả tay ra, quay người đi thẳng về phía trước, cứ như thể tôi chỉ là không khí!
Hừ! Bây giờ tôi có thể khẳng định cãi gã này là kẻ ******** nhất trong số những kẻ ********, chỉ có những gã đàn ông không có phẩm cách mới giở trò ngang ngược khi bị người ta bắt quả tang.
Vào lúc tôi giận dữ dậm chân xuống thảm cỏ, lẩm bẩm một mình, trong không trung lại vang lên giọng nói mà tôi không muốn nghe nhất…
- Nói cho cô biết, vừa nãy hình như tôi nhìn thấy nữ hoàng tình yêu của trường trung học Minh Đức… đỏ mặt…
A a a…
Anh ta lại dám đùa cợt tôi! Có phải là ông trời phái anh ta xuống làm kẻ thù của tôi không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.