Chương 48
Quách Ni
12/10/2015
- Anh… - Mặc dù cơn giận dữ đang tuôn trào, mắt tôi không tự chủ được nhìn chằm chằm vào An Vũ Phong, nhưng những lời nói vừa rồi của hắn lại như một cơn gió mát khiến đầu óc tôi tỉnh táo hơn!
- Được, An Vũ Phong! Anh chờ mà xem!
Tôi nghiến răng lườm An Vũ Phong, hít một thơi thật sâu, sau đó điều chỉnh lại tâm trạng của mình, đứng dậy!
An Vũ Phong, lẽ nào anh không biết rằng Bạch Tô Cơ tôi từ nhỏ đã là một “cây” văn nghệ sao, muốn tôi biểu diễn có lẽ còn dễ hơn bắt con muỗi trên mặt anh đây! Hừ hừ…
Nghĩ tới đây, ý chí chiến đấu của tôi lại tăng lên! Tôi ưỡn ngực, hóp bụng lại, hơi hất đầu lên, dùng khuôn mặt nghiêng 15 độ quyết rũ nhất để mỉm cười với mọi người xung quanh, ánh mắt tôi lướt qua khắp mọi nơi, những tiếng kêu kinh ngạc vang lên.
Khi tôi bước lên trung tâm của sân khấu hình trái tim, mọi ánh đèn trong quán ăn dường như đều tối lại, chỉ còn một ánh đèn màu tím chiếu sáng, in bóng tôi xuống sàn, khiến tôi trở thành trung tâm của quán ăn. Tôi cầm micro trong tay, im lặng một lát rồi ngẩng đầu lên, bắt đầu cất tiếng hát bằng trái tim mình.
Chỉ tới khi không kìm được những giọt nước mắt cô đơn, anh mới an ủi em. Lo lắng ngày nắng quá ngắn ngủi, lúc nào cũng có thể bị bóng đen chiếm lĩnh, chờ khi có cơ hội…
Đó là một bài hát mà gần đây tôi hay nghe. Không biết vì sao, tôi luôn thích những bài tình ca sướt mướt như vậy… Tôi thả hồn mình vào trong ca khúc, dưới sân khấu yên tĩnh vô cùng, thoáng chốc, tôi chỉ nhìn thấy trong bóng tối dưới sân khấu là những ngọn đèn đang lay động, chiếu ra những tia sáng dịu dàng. Bất giác, dưới sân khấu vang lên những tiếng phụ họa vừa thân thiết vừa đều đặn…
… Anh luôn nắm tay phải của em, nhưng trái tim lại đập ở bên trái…
Đúng vào lúc tôi đang say mê với bài hát của mình, bỗng dưng, một tiếng nhạc nhẹ nhàng từ dưới vang lên. Đó là tiếng violon!
Hơn nữa đó là bài “Bên trái”!
Tiếng đàn như khóc như than, du dương, xúc động, khiến người nghe không khỏi thấy ngậm ngùi.
- Wa! Là chàng trai đó!
- Đẹp trai quá…
Tiếng hát của tôi vừa kết thúc, dưới sân khấu đã vang lên những tiếng huyên náo.
Con trai?
Tôi ngạc nhiên mở to mắt, những gì bên dưới khiến tôi sững sờ. Tiếng hát của tôi dường như đã đóng băng, chết lặng ở cổ họng!
Người chơi đàn violon vẫn đứng ở một góc quán Sunny Day lúc này đang dựa lưng vào tường! Anh ta cũng mở to hai mắt, nhìn vào bóng người cao lớn đằng trước!
An Vũ Phong?
Tôi kinh ngạc đưa tay lên bịt miệng, mở to hai mắt nhìn An Vũ Phong ung dung kéo cây đàn violon, khóe miệng nở nụ cười kiêu ngạo, bước từng bước về phía sân khấu! Dáng vẻ của hắn vô cùng hoàn mĩ, cái bóng màu trắng càng nổi bật lên trong bóng tối của quán ăn, nhìn hắn như một thiên sứ từ trên trời rơi xuống, và giai điệu du dương, xúc động ấy đang phát ra từ cây đàn hắn cầm trên tay.
- Tô Cơ, tiếp tục hát hết đi nào. – An Vũ Phong đã tới bên cạnh tôi lúc đó vẫn còn chưa hoàn hồn lại, đôi mắt sâu thăm thẳm nhìn tôi, khóe miệng xinh đẹp khẽ mở ra, giọng nói dịu dàng rót vào tai tôi.
Cả quán Sunny Day như chìm trong tĩnh lặng. Tôi dường như đang được tới bên bờ biển, nghe tiếng sóng biển vỗ vào bờ cát, ngửi thấy mùi không khí mằn mặt của nước biển trên đầu lưỡi, trái tim tôi bỗng nhẹ nhàng hơn. Giây phút đó, tôi cảm thấy niềm hạnh phúc vô bờ, đúng vậy, đó là hạnh phúc!
- Được, An Vũ Phong! Anh chờ mà xem!
Tôi nghiến răng lườm An Vũ Phong, hít một thơi thật sâu, sau đó điều chỉnh lại tâm trạng của mình, đứng dậy!
An Vũ Phong, lẽ nào anh không biết rằng Bạch Tô Cơ tôi từ nhỏ đã là một “cây” văn nghệ sao, muốn tôi biểu diễn có lẽ còn dễ hơn bắt con muỗi trên mặt anh đây! Hừ hừ…
Nghĩ tới đây, ý chí chiến đấu của tôi lại tăng lên! Tôi ưỡn ngực, hóp bụng lại, hơi hất đầu lên, dùng khuôn mặt nghiêng 15 độ quyết rũ nhất để mỉm cười với mọi người xung quanh, ánh mắt tôi lướt qua khắp mọi nơi, những tiếng kêu kinh ngạc vang lên.
Khi tôi bước lên trung tâm của sân khấu hình trái tim, mọi ánh đèn trong quán ăn dường như đều tối lại, chỉ còn một ánh đèn màu tím chiếu sáng, in bóng tôi xuống sàn, khiến tôi trở thành trung tâm của quán ăn. Tôi cầm micro trong tay, im lặng một lát rồi ngẩng đầu lên, bắt đầu cất tiếng hát bằng trái tim mình.
Chỉ tới khi không kìm được những giọt nước mắt cô đơn, anh mới an ủi em. Lo lắng ngày nắng quá ngắn ngủi, lúc nào cũng có thể bị bóng đen chiếm lĩnh, chờ khi có cơ hội…
Đó là một bài hát mà gần đây tôi hay nghe. Không biết vì sao, tôi luôn thích những bài tình ca sướt mướt như vậy… Tôi thả hồn mình vào trong ca khúc, dưới sân khấu yên tĩnh vô cùng, thoáng chốc, tôi chỉ nhìn thấy trong bóng tối dưới sân khấu là những ngọn đèn đang lay động, chiếu ra những tia sáng dịu dàng. Bất giác, dưới sân khấu vang lên những tiếng phụ họa vừa thân thiết vừa đều đặn…
… Anh luôn nắm tay phải của em, nhưng trái tim lại đập ở bên trái…
Đúng vào lúc tôi đang say mê với bài hát của mình, bỗng dưng, một tiếng nhạc nhẹ nhàng từ dưới vang lên. Đó là tiếng violon!
Hơn nữa đó là bài “Bên trái”!
Tiếng đàn như khóc như than, du dương, xúc động, khiến người nghe không khỏi thấy ngậm ngùi.
- Wa! Là chàng trai đó!
- Đẹp trai quá…
Tiếng hát của tôi vừa kết thúc, dưới sân khấu đã vang lên những tiếng huyên náo.
Con trai?
Tôi ngạc nhiên mở to mắt, những gì bên dưới khiến tôi sững sờ. Tiếng hát của tôi dường như đã đóng băng, chết lặng ở cổ họng!
Người chơi đàn violon vẫn đứng ở một góc quán Sunny Day lúc này đang dựa lưng vào tường! Anh ta cũng mở to hai mắt, nhìn vào bóng người cao lớn đằng trước!
An Vũ Phong?
Tôi kinh ngạc đưa tay lên bịt miệng, mở to hai mắt nhìn An Vũ Phong ung dung kéo cây đàn violon, khóe miệng nở nụ cười kiêu ngạo, bước từng bước về phía sân khấu! Dáng vẻ của hắn vô cùng hoàn mĩ, cái bóng màu trắng càng nổi bật lên trong bóng tối của quán ăn, nhìn hắn như một thiên sứ từ trên trời rơi xuống, và giai điệu du dương, xúc động ấy đang phát ra từ cây đàn hắn cầm trên tay.
- Tô Cơ, tiếp tục hát hết đi nào. – An Vũ Phong đã tới bên cạnh tôi lúc đó vẫn còn chưa hoàn hồn lại, đôi mắt sâu thăm thẳm nhìn tôi, khóe miệng xinh đẹp khẽ mở ra, giọng nói dịu dàng rót vào tai tôi.
Cả quán Sunny Day như chìm trong tĩnh lặng. Tôi dường như đang được tới bên bờ biển, nghe tiếng sóng biển vỗ vào bờ cát, ngửi thấy mùi không khí mằn mặt của nước biển trên đầu lưỡi, trái tim tôi bỗng nhẹ nhàng hơn. Giây phút đó, tôi cảm thấy niềm hạnh phúc vô bờ, đúng vậy, đó là hạnh phúc!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.