Chương 62
Quách Ni
12/10/2015
-Xin lỗi... Mình cũng không ngờ cuối cùng mình cũng hợp tác với "kẻ địch" của mình... Kỷ Minh, xin lỗi...
- Ngốc thật, chuyện này không cần phải xin lỗi mình. - Nhưng Kỷ Minh không hề chú ý tới, chỉ thản nhiên nhìn tôi bằng ánh mắt dịu dàng. -Bạch Tô Cơ, chỉ cần bạn hạnh phúc là được. Nói thật lòng, lúc đầu mình giúp bạn cũng là vì mình hy vọng bạn có thể giúp đỡ người khác, để người ta cảm thấy hạnh phúc.
- Đúng vậy! - Không ngờ Kỷ Minh lại hiểu tôi như vậy, tôi thoáng thấy cảm động, khóe mắt nở ra một nụ cười. - Bạn xem, bây giờ bao nhiêu người tìm được hạnh phúc của mình rồi, mình vui lắm!
- ừm. - Kỷ Minh nhướng mắt lên nhìn xung quanh. - An Vũ Phong đâu? Nhân vật nam chính hạnh phúc không ở cạnh nhân vật nữ chính sao?
- An Vũ Phong? - Tôi ngẩn ngơ rồi mỉm cười. - Kỷ Minh lại mỉm cười. - Đã hơn nửa tiếng đồng hồ rồi.
Kỷ Minh không nói thì tôi cũng không biết, vừa nói xong tôi cũng như vỡ lẽ ra điều gì đó! Chả trách từ nãy tới giờ cứ cảm thấy bên cạnh mình thiếu cái gì đó, thì ra là vì An Vũ Phong đi lâu như vậy vẫn chưa về! Liệu có xảy ra chuyện gì không nhỉ?
Nghĩ tới đây, trong đầu tồi hiện lên khuôn mặt luôn mỉm cười của An Vũ Phong, chiếc khuyên tai sáng lấp lánh vạch một vệt sáng trước mắt tôi. Tôi gật đầu chào Kỷ Minh rồi hít một hơi thật dài, chạy nhanh về phía mà An Vũ Phong vừa đi.
Chạy ra ngoài mới phát hiện ra ngoài trời đang mưa lâm râm! Những hạt mưa rơi sượt qua người tôi. Không lâu sau, tóc tôi đã ướt nước mưa, dính bết vào mặt. Nhưng giờ trong lòng tôi chỉ nghĩ tới việc tìm thấy An Vũ Phong nên chỉ giơ hai tay lên che đầu rồi lại đi tiếp về phía trước.
Tí tách! Tí tách! Tí tách!!!
Chạy nhiều tới nỗi cảm giác như thân thể rã rời cả ra, cuối cùng tôi cũng tới ngọn núi sau trường Đại học Tinh Hoa, nhìn thấy bóng của An Vũ Phong ở phía đó.
Cái bóng cao lớn đang đứng dưới một gốc cây to, mái tóc dài thi thoảng lại lay động, từ xa nhìn lại, trông anh như một tác phẩm nghệ thuật.
Tôi điều chỉnh lại nhịp thở của mình, định dành cho An Vũ Phong một sự ngạc nhiên, rón rén từng bước chân âm thầm đi về phía An Vũ Phong. Trái tim trong lồng ngực tồi đập rộn rã, tồi cố gắng lấy tay giữ chặt lồng ngực, trong đâu nghĩ tới việc An Vũ Phong bất ngờ quay đầu lại và nhìn thấy tôi sẽ tỏ ra ngạc nhiên và mừng rỡ.
Nghĩ tới đây, tồi không nhịn được lại nở một nụ cười ngọt ngào!
Gần hơn một chút, gần hơn một chút! Nhưng tại sao An Vũ Phong không chỉ đứng một mình? Bên cạnh anh còn có một cái bóng quen thuộc khác! Cái bóng béo tròn, đầu nhẵn thín, còn có hai cái răng cửa thật dài!
Là “Hải ly”! Đúng là lâu lắm không gặp! Vệ sĩ của An Vũ Phong!
Hải ly đang cung kính giơ cao ô, che những hạt mưa bụi dày đặc cho An Vũ Phong.
Chẳng phải vừa nãy An Vũ Phong chỉ nói là đi nghe điện thoại thôi sao? Tại sao bây giờ lại gặp mặt vệ sĩ "Hải ly" vậy? Tồi định cứ tiếp tục tiến về phía trước, nhưng nghĩ một lát, quay người lại trốn vào gốc cây sau đó, căng tai lên nghe trộm xem họ đang nói gì!
-... Thiếu gia, ở trên máy bay cậu đã phát hiện ra con bé đó tráo vòng tay của cậu...
Vòng tay?
Tôi bất giác giơ tay mình lên, nhìn vào cái vòng tay mà mình đã tráo, hôm đó chẳng phải anh nói với tôi rằng chuyện đã qua sẽ không nhắc lại nữa sao, rằng những thứ đó chẳng còn ý nghĩa gì cả? Tại sao bây giờ gã vệ sĩ lại nhắc tới cái vòng tay?
An Vũ Phong chỉ đứng im lặng, không nói lời nào, giọng nói của gã "Hải ly" lại vang vào tai tôi, bỗng dưng, giọng nói cung kính to thêm mấy phần, nghe ra có vẻ lo lắng.
- Thiếu gia, bác trưởng lão đã thông báo trên toàn quốc, cho cậu thời hạn cuối cùng, nếu trong vòng mười ngày nữa mà cậu không mang được chiếc vòng tay về thì sẽ phạt cậu bằng cách đó!
Gã "Hải ly" báo cáo bằng tốc độ nhanh như đại bác, lo lắng nhìn chủ nhân, chờ chủ nhân ra mệnh lệnh cuối cùng.
Trừng phạt? Trái tim tôi bỗng đập mạnh hơn! Lẽ nào cái vòng này rất quan trọng với An Vũ Phong sao? Tôi bỗng có một dự cảm không lành, chớp chớp mắt, nhìn chăm chăm vào An Vũ Phong, tim đập loạn nhịp.
- Đáng ghét, lão già chết tiệt, mỗi lần đều đem chuyện đi coi mắt ra ép tôi! Nghĩ tới việc phải ngồi uống trà xem phim với đám tiểu thư vô duyên nhà quý tộc đó đã thấy buồn nôn! - Bỗng dưng An Vũ Phong hất mạnh tóc quay đầu lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào gã "Hải ly", gằn từng chữ. -Nếu ông ta lại hỏi lần nữa thì nói với ồng ta là mọi việc tồi đã giải quyết xong rồi! Chắc chắn tôi sẽ mang cái vòng về nước trong đúng thời gian quy định!
Mọi việc tôi đã giải quyết xong roi! Chắc chắn tồi sẽ mang cái vòng về nước trong đứng thời gian quy định!
Ù Ù Ù!
Lời nói của An Vũ Phong như một lưỡi kiếm sắc nhọn đâm vào tim tôi!
Tồi chết trân nhìn cảnh tương trước mắt, nhưng hoàn toàn không cảm thấy đau đớn nữa.
Thì ra cái vòng đó đối với hắn mà nói chỉ là một tấm lá chắn để trốn việc coi mắt. Hắn hết lần này tới lần khác cố ý tiếp cận tôi... thì ra là để lấy lại cái vòng đó!
Còn tôi, tôi chỉ là đứa con gái ngu ngốc nhất trên đời này, để hắn lừa mình hết lần này tới lần khác.
Tâm trạng vui vẻ nãy giờ đã trốn sâu vào một góc trong trái tim tồi rồi dần dần biến mất.
Lạo xạo...
Tồi quay người định bỏ đi, nhưng không cẩn thận giẫm phải mấy hòn đá dưới chân, khiến chủng phát ra những âm thanh lạo xạo.
"Hải ly" cảnh giác quay đầu lại nhìn về phía tôi. Tôi hoảng hốt vội chạy nhanh về phía trước. Nhưng tôi còn chưa chạy được mấy bước thì đằng sau đã vang lên giọng nói quen thuộc của An Vũ Phong.
-Tô Cơ! Đứng lại!
Không biết vì sao, tôi bướng bỉnh cắn chặt môi, định chạy tiếp, nhưng đôi chân đã mất đi sức lực, mệt mỏi đứng nguyên ở chỗ cũ! Để mặc cho An Vũ Phong và "Hải ly" bước vội về phía mình!
Tồi và An Vũ Phong đứng đối mặt với nhau, nét mặt An Vũ Phong vô cùng khó hiểu, không thể nói rõ đó là giận dữ hay lạnh lùng. Những sợi mưa rơi trên những chỗ ô không che được ở người anh, cũng rơi trên đầu tôi. Chúng tôi lặng lẽ nhìn nhau khoảng nửa giây, không ai nói lời nào.
- Anh là đồ lừa đảo. Bây giờ bi lộ rồi, có phải có cảm giác xấu hổ quá nên nổi giận không? Có phải thấy mất mặt không? Ha ha ha! - Cuối cùng tôi cười lạnh mấy tiếng, nghiến răng nhìn An Vũ Phong, nhưng cảm thấy trái tim mình đau nhói.
- Tô Cơ, tôi biết chắc chắn em không vui khi nghe thấy những điều vừa rồi. - khóe mắt An Vũ Phong giần giật, gằn giọng nói từng chữ. -Nhưng những gì em nghe thấy không hoàn toàn là sự thực.
- Sự thực? Sự thực chính là anh vì một cái vòng tay mà phải tốn bao nhiêu công sức. - Quả là khiến tồi mở rộng tầm mắt. Tay tôi nắm chặt thành nắm đấm, đặt hờ trước ngực. Nước mưa lọt qua kẽ tay rơi xuống, khiến quần áo tôi ướt sũng.
- Bạch Tô Cơ! Rốt cuộc em muốn tôi nói thế nào em mới chịu hiểu?
- Tôi mới chịu hiểu? Hiểu rằng từ đầu đến cuối tôi chỉ là con ngốc, bị người ta trêu đùa mà không hiểu sao? - Tôi lại hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi, không muốn nhìn vào ánh mắt An Vũ Phong nữa.
Có lẽ những lời nói lạnh lùng của tồi đã khiến An Vũ Phong nải giận, hắn bỗng như một ngọn núi lửa bùng phát, tay hắn giơ ra gạt cái ô mà "Hải ly" đang che.
- Thiếu gia!
- Câm mồm!
Cơn giận dữ dâng lên, tôi quay ngoắt đầu lại, chỉ nhìn thấy chiếc ô màu đen tuột khỏi tay "Hải ly", rơi xuống vũng bùn gần đó, còn "Hải ly" chỉ biết đưa tay lên bịt miệng, không nói được lời nào.
- Bạch Tô Cơ, em tưởng cái gì em cũng biết sao? Tồi nói cho em biết, cái vòng trên tay em cũng chỉ là vòng giả! Nếu tôi thực sự quan tâm tới cái vòng đó thì tối sẽ không lãng phí một giây nào trên người em cả!
An Vũ Phong gần như "hét" lên để thề hiện sự phẫn nộ của mình. Nói xong, hắn bỗng thô bạo nắm chặt cồ tay tôi, không nói lời nào định tháo cái vòng trên tay tôi ra!
- Cái vòng thật bên trong có khắc tên của tồi! Nếu không tin em có thể xem!
- Anh nói nó giả thì nó giả sao? Tồi đã mắc bẫy anh quá nhiều lần rồi! Lần này tôi sẽ không tin anh nữa đâu! - cồ tay bị An Vũ Phong nắm chặt như lửa đốt, đau kinh khủng, đầu óc tồi rối bời, chỉ cảm thấy máu trong người mình như sồi lên. Tồi ra sức giằng co với An Vũ Phong, cố thu hết sức lực của cả cơ thể để chạy về phía trước!
Trái tim tồi rất đau, bước chân rất nặng. Mặc dù như vậy, tồi vẫn ra sức chạy thật nhanh, bất chấp tất cả, chạy như điên cuồng.
Thượng đế hình như cũng cảm nhận được tâm trạng của tôi. Những hạt mưa lưa thưa vừa nãy giờ đã rơi dày hơn, đọng lại trên mặt tôi, trên người tôi! Những giọt nước mưa rơi trên mặt rồi chui vào miệng, sao lại có vị đắng chát...
- Ngốc thật, chuyện này không cần phải xin lỗi mình. - Nhưng Kỷ Minh không hề chú ý tới, chỉ thản nhiên nhìn tôi bằng ánh mắt dịu dàng. -Bạch Tô Cơ, chỉ cần bạn hạnh phúc là được. Nói thật lòng, lúc đầu mình giúp bạn cũng là vì mình hy vọng bạn có thể giúp đỡ người khác, để người ta cảm thấy hạnh phúc.
- Đúng vậy! - Không ngờ Kỷ Minh lại hiểu tôi như vậy, tôi thoáng thấy cảm động, khóe mắt nở ra một nụ cười. - Bạn xem, bây giờ bao nhiêu người tìm được hạnh phúc của mình rồi, mình vui lắm!
- ừm. - Kỷ Minh nhướng mắt lên nhìn xung quanh. - An Vũ Phong đâu? Nhân vật nam chính hạnh phúc không ở cạnh nhân vật nữ chính sao?
- An Vũ Phong? - Tôi ngẩn ngơ rồi mỉm cười. - Kỷ Minh lại mỉm cười. - Đã hơn nửa tiếng đồng hồ rồi.
Kỷ Minh không nói thì tôi cũng không biết, vừa nói xong tôi cũng như vỡ lẽ ra điều gì đó! Chả trách từ nãy tới giờ cứ cảm thấy bên cạnh mình thiếu cái gì đó, thì ra là vì An Vũ Phong đi lâu như vậy vẫn chưa về! Liệu có xảy ra chuyện gì không nhỉ?
Nghĩ tới đây, trong đầu tồi hiện lên khuôn mặt luôn mỉm cười của An Vũ Phong, chiếc khuyên tai sáng lấp lánh vạch một vệt sáng trước mắt tôi. Tôi gật đầu chào Kỷ Minh rồi hít một hơi thật dài, chạy nhanh về phía mà An Vũ Phong vừa đi.
Chạy ra ngoài mới phát hiện ra ngoài trời đang mưa lâm râm! Những hạt mưa rơi sượt qua người tôi. Không lâu sau, tóc tôi đã ướt nước mưa, dính bết vào mặt. Nhưng giờ trong lòng tôi chỉ nghĩ tới việc tìm thấy An Vũ Phong nên chỉ giơ hai tay lên che đầu rồi lại đi tiếp về phía trước.
Tí tách! Tí tách! Tí tách!!!
Chạy nhiều tới nỗi cảm giác như thân thể rã rời cả ra, cuối cùng tôi cũng tới ngọn núi sau trường Đại học Tinh Hoa, nhìn thấy bóng của An Vũ Phong ở phía đó.
Cái bóng cao lớn đang đứng dưới một gốc cây to, mái tóc dài thi thoảng lại lay động, từ xa nhìn lại, trông anh như một tác phẩm nghệ thuật.
Tôi điều chỉnh lại nhịp thở của mình, định dành cho An Vũ Phong một sự ngạc nhiên, rón rén từng bước chân âm thầm đi về phía An Vũ Phong. Trái tim trong lồng ngực tồi đập rộn rã, tồi cố gắng lấy tay giữ chặt lồng ngực, trong đâu nghĩ tới việc An Vũ Phong bất ngờ quay đầu lại và nhìn thấy tôi sẽ tỏ ra ngạc nhiên và mừng rỡ.
Nghĩ tới đây, tồi không nhịn được lại nở một nụ cười ngọt ngào!
Gần hơn một chút, gần hơn một chút! Nhưng tại sao An Vũ Phong không chỉ đứng một mình? Bên cạnh anh còn có một cái bóng quen thuộc khác! Cái bóng béo tròn, đầu nhẵn thín, còn có hai cái răng cửa thật dài!
Là “Hải ly”! Đúng là lâu lắm không gặp! Vệ sĩ của An Vũ Phong!
Hải ly đang cung kính giơ cao ô, che những hạt mưa bụi dày đặc cho An Vũ Phong.
Chẳng phải vừa nãy An Vũ Phong chỉ nói là đi nghe điện thoại thôi sao? Tại sao bây giờ lại gặp mặt vệ sĩ "Hải ly" vậy? Tồi định cứ tiếp tục tiến về phía trước, nhưng nghĩ một lát, quay người lại trốn vào gốc cây sau đó, căng tai lên nghe trộm xem họ đang nói gì!
-... Thiếu gia, ở trên máy bay cậu đã phát hiện ra con bé đó tráo vòng tay của cậu...
Vòng tay?
Tôi bất giác giơ tay mình lên, nhìn vào cái vòng tay mà mình đã tráo, hôm đó chẳng phải anh nói với tôi rằng chuyện đã qua sẽ không nhắc lại nữa sao, rằng những thứ đó chẳng còn ý nghĩa gì cả? Tại sao bây giờ gã vệ sĩ lại nhắc tới cái vòng tay?
An Vũ Phong chỉ đứng im lặng, không nói lời nào, giọng nói của gã "Hải ly" lại vang vào tai tôi, bỗng dưng, giọng nói cung kính to thêm mấy phần, nghe ra có vẻ lo lắng.
- Thiếu gia, bác trưởng lão đã thông báo trên toàn quốc, cho cậu thời hạn cuối cùng, nếu trong vòng mười ngày nữa mà cậu không mang được chiếc vòng tay về thì sẽ phạt cậu bằng cách đó!
Gã "Hải ly" báo cáo bằng tốc độ nhanh như đại bác, lo lắng nhìn chủ nhân, chờ chủ nhân ra mệnh lệnh cuối cùng.
Trừng phạt? Trái tim tôi bỗng đập mạnh hơn! Lẽ nào cái vòng này rất quan trọng với An Vũ Phong sao? Tôi bỗng có một dự cảm không lành, chớp chớp mắt, nhìn chăm chăm vào An Vũ Phong, tim đập loạn nhịp.
- Đáng ghét, lão già chết tiệt, mỗi lần đều đem chuyện đi coi mắt ra ép tôi! Nghĩ tới việc phải ngồi uống trà xem phim với đám tiểu thư vô duyên nhà quý tộc đó đã thấy buồn nôn! - Bỗng dưng An Vũ Phong hất mạnh tóc quay đầu lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào gã "Hải ly", gằn từng chữ. -Nếu ông ta lại hỏi lần nữa thì nói với ồng ta là mọi việc tồi đã giải quyết xong rồi! Chắc chắn tôi sẽ mang cái vòng về nước trong đúng thời gian quy định!
Mọi việc tôi đã giải quyết xong roi! Chắc chắn tồi sẽ mang cái vòng về nước trong đứng thời gian quy định!
Ù Ù Ù!
Lời nói của An Vũ Phong như một lưỡi kiếm sắc nhọn đâm vào tim tôi!
Tồi chết trân nhìn cảnh tương trước mắt, nhưng hoàn toàn không cảm thấy đau đớn nữa.
Thì ra cái vòng đó đối với hắn mà nói chỉ là một tấm lá chắn để trốn việc coi mắt. Hắn hết lần này tới lần khác cố ý tiếp cận tôi... thì ra là để lấy lại cái vòng đó!
Còn tôi, tôi chỉ là đứa con gái ngu ngốc nhất trên đời này, để hắn lừa mình hết lần này tới lần khác.
Tâm trạng vui vẻ nãy giờ đã trốn sâu vào một góc trong trái tim tồi rồi dần dần biến mất.
Lạo xạo...
Tồi quay người định bỏ đi, nhưng không cẩn thận giẫm phải mấy hòn đá dưới chân, khiến chủng phát ra những âm thanh lạo xạo.
"Hải ly" cảnh giác quay đầu lại nhìn về phía tôi. Tôi hoảng hốt vội chạy nhanh về phía trước. Nhưng tôi còn chưa chạy được mấy bước thì đằng sau đã vang lên giọng nói quen thuộc của An Vũ Phong.
-Tô Cơ! Đứng lại!
Không biết vì sao, tôi bướng bỉnh cắn chặt môi, định chạy tiếp, nhưng đôi chân đã mất đi sức lực, mệt mỏi đứng nguyên ở chỗ cũ! Để mặc cho An Vũ Phong và "Hải ly" bước vội về phía mình!
Tồi và An Vũ Phong đứng đối mặt với nhau, nét mặt An Vũ Phong vô cùng khó hiểu, không thể nói rõ đó là giận dữ hay lạnh lùng. Những sợi mưa rơi trên những chỗ ô không che được ở người anh, cũng rơi trên đầu tôi. Chúng tôi lặng lẽ nhìn nhau khoảng nửa giây, không ai nói lời nào.
- Anh là đồ lừa đảo. Bây giờ bi lộ rồi, có phải có cảm giác xấu hổ quá nên nổi giận không? Có phải thấy mất mặt không? Ha ha ha! - Cuối cùng tôi cười lạnh mấy tiếng, nghiến răng nhìn An Vũ Phong, nhưng cảm thấy trái tim mình đau nhói.
- Tô Cơ, tôi biết chắc chắn em không vui khi nghe thấy những điều vừa rồi. - khóe mắt An Vũ Phong giần giật, gằn giọng nói từng chữ. -Nhưng những gì em nghe thấy không hoàn toàn là sự thực.
- Sự thực? Sự thực chính là anh vì một cái vòng tay mà phải tốn bao nhiêu công sức. - Quả là khiến tồi mở rộng tầm mắt. Tay tôi nắm chặt thành nắm đấm, đặt hờ trước ngực. Nước mưa lọt qua kẽ tay rơi xuống, khiến quần áo tôi ướt sũng.
- Bạch Tô Cơ! Rốt cuộc em muốn tôi nói thế nào em mới chịu hiểu?
- Tôi mới chịu hiểu? Hiểu rằng từ đầu đến cuối tôi chỉ là con ngốc, bị người ta trêu đùa mà không hiểu sao? - Tôi lại hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi, không muốn nhìn vào ánh mắt An Vũ Phong nữa.
Có lẽ những lời nói lạnh lùng của tồi đã khiến An Vũ Phong nải giận, hắn bỗng như một ngọn núi lửa bùng phát, tay hắn giơ ra gạt cái ô mà "Hải ly" đang che.
- Thiếu gia!
- Câm mồm!
Cơn giận dữ dâng lên, tôi quay ngoắt đầu lại, chỉ nhìn thấy chiếc ô màu đen tuột khỏi tay "Hải ly", rơi xuống vũng bùn gần đó, còn "Hải ly" chỉ biết đưa tay lên bịt miệng, không nói được lời nào.
- Bạch Tô Cơ, em tưởng cái gì em cũng biết sao? Tồi nói cho em biết, cái vòng trên tay em cũng chỉ là vòng giả! Nếu tôi thực sự quan tâm tới cái vòng đó thì tối sẽ không lãng phí một giây nào trên người em cả!
An Vũ Phong gần như "hét" lên để thề hiện sự phẫn nộ của mình. Nói xong, hắn bỗng thô bạo nắm chặt cồ tay tôi, không nói lời nào định tháo cái vòng trên tay tôi ra!
- Cái vòng thật bên trong có khắc tên của tồi! Nếu không tin em có thể xem!
- Anh nói nó giả thì nó giả sao? Tồi đã mắc bẫy anh quá nhiều lần rồi! Lần này tôi sẽ không tin anh nữa đâu! - cồ tay bị An Vũ Phong nắm chặt như lửa đốt, đau kinh khủng, đầu óc tồi rối bời, chỉ cảm thấy máu trong người mình như sồi lên. Tồi ra sức giằng co với An Vũ Phong, cố thu hết sức lực của cả cơ thể để chạy về phía trước!
Trái tim tồi rất đau, bước chân rất nặng. Mặc dù như vậy, tồi vẫn ra sức chạy thật nhanh, bất chấp tất cả, chạy như điên cuồng.
Thượng đế hình như cũng cảm nhận được tâm trạng của tôi. Những hạt mưa lưa thưa vừa nãy giờ đã rơi dày hơn, đọng lại trên mặt tôi, trên người tôi! Những giọt nước mưa rơi trên mặt rồi chui vào miệng, sao lại có vị đắng chát...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.