Cp Tôi Ship Đều Be Rồi (Khoái Xuyên Chi Diễn Tinh Đản Sanh)
Chương 17: Trái tim trúc mã của tôi 5
Á Án Bồi Nam
10/03/2022
Edit: Nynuvola
Trong ấn tượng của Sơ Niệm, hắn chưa từng ký qua tờ đơn đồng ý hiện tạng nào như vậy, bộ phận hiến tặng chỉ có một, chính là trái tim.
Ngày được đánh dấu trên đó tình cờ là ngày kết thúc kỳ thi tuyển sinh đại học năm nọ, hắn còn nhớ rõ lúc ấy vì vội vàng nên cha mẹ Hứa Vong đã đưa cho hắn một số giấy tờ cần ký tên vào.
Trong lòng Sơ Niệm chỉ nghĩ tới việc nhanh chóng đi gặp Hứa Vong, không có nhìn kỹ, hiện tại xem ra chính là tờ đơn khi đó hắn vô ý ký xuống.
Về phần tại sao hắn lại ký tập tài liệu này, cùng với lí do nó nằm trên tay Hứa Vong, những cái này hắn hoàn toàn không biết.
Hắn không dám hỏi Hứa Vong, sợ sẽ nghe được một vài chuyện mà hắn không thể chấp nhận, cho nên hắn thả tài liệu kia về chỗ cũ.
"Anh về rồi." Hứa Vong ở đằng sau gọi hắn một tiếng.
Sơ Niệm bình tĩnh đi đến chỗ cậu, Hứa Vong đã vươn tay để hắn ôm lấy mình.
"Em nhớ anh quá, anh mệt lắm đúng không?" Hứa Vong giống như đang buồn ngủ, đôi mắt nhập nhèm không thể mở to, chỉ là cố chấp mà muốn nói với Sơ Niệm mấy câu mà thôi.
"Không mệt." Sơ Niệm theo thường lệ dỗ dành cậu, muốn xóa bỏ nội dung vừa đọc ra khỏi đầu, nhưng hạt giống nghi ngờ một khi đã gieo trong lòng, sớm muộn gì cũng có một ngày mọc rễ nảy mầm, chân tướng theo đó từ dưới đất chui lên.
Sơ Niệm vẫn luôn tìm người điều tra vụ việc lúc trước khi hắn được nhận nuôi, hắn sống ở nhà họ Hứa lâu như vậy, càng nghĩ càng cảm thấy rất nhiều chi tiết không xem xét kĩ, nhưng mà hắn còn chưa kịp hiểu rõ ngọn ngành xong, mẹ của Hứa Vong đã tìm tới hắn.
Lần này bọn họ thay đổi địa điểm gặp mặt, quần áo trên người Sơ Niệm cũng đổi thành tây trang hàng hiệu xa xỉ mới nhất, buổi trà chiều của hai người tương đương một tháng tiền lương Sơ Niệm làm công ngày trước.
"Con làm rất tốt, mấy năm nay không phí công nuôi dưỡng con."
Sơ Niệm biết bà đang đề cập đến chuyện hắn giúp bà đối phó với người anh cùng cha khác mẹ của Hứa Vong kia, nhấp một ngụm cà phê không nói gì.
"Cô biết trong lòng con còn nhiều việc giấu kín, hao hết trăm cay ngàn đắng đi điều tra, chi bằng hỏi trực tiếp đương sự."
Thời điểm ly cà phê không cẩn thận thả xuống chiếc khay tạo ra tiếng vang lớn, ánh mắt Sơ Niệm liền trở nên sắc bén.
Hắn không chủ động mở miệng dò hỏi bởi vì Hứa Vong là nhân vật chính trong câu chuyện này. Sơ Niệm không muốn liên lụy đến cậu, nhưng bất cứ việc nào liên quan tới cậu, hắn không có cách nào bỏ mặc.
Sau khi nghe hết tất cả sự tình từ đầu đến cuối qua miệng mẹ Hứa, một câu hắn cũng chẳng thể thốt ra nổi, bàn tay giấu dưới bàn nắm chặt, móng tay bấm sâu vào da thịt, cơn giận bị đè nén không bộc lộ ra được bên ngoài, hắn hoàn toàn mất đi năng lực tự hỏi.
"Các người sao biết tôi sẽ đồng ý? Công ơn dưỡng dục đâu nhất định phải dùng một trái tim để trả ơn, những chuyện tôi làm hiện tại vì các người còn chưa đủ nhiều sao?" Cho tới lúc này, hắn vẫn hy vọng mình có thể đưa ra điều kiện với Hứa gia.
"Cô biết con sẽ đồng ý vì Hứa Vong." Mẹ Hứa như cũ duy trì dáng vẻ ưu nhã thường ngày.
Sơ Niệm vô lực chậm rãi nhắm mắt lại, nhược điểm trí mạng của hắn đã bị tìm thấy rồi, thương tích đầy mình.
"Nếu không con cho rằng vì sao Hứa Vong luôn ở bên con mà không bị chúng ta chia rẽ?" Mẹ Hứa nở nụ cười tràn đầy tự tin, "Hứa Vong không đồng ý phẫu thuật là bởi nó luyến tiếc con, ca phẫu thuật tim đã bị trì hoãn rất lâu rồi, cứ tiếp tục như thế, nó chẳng sống được bao lâu nữa."
Sau đó mỗi câu bà nói đều như đâm từng nhát dao lên người Sơ Niệm: "Hứa Vong cần một trái tim, cô nghe nói con còn có một cô em gái, gần đây đang đi tìm con bé đúng không? Cô đã giúp con tìm rồi."
Sơ Niệm bưng tách cà phê lên uống cạn, cà phê đã sớm lạnh lẽo, chua xót lên men, trong lòng không thể nói rõ là tư vị gì.
Hắn khắc chế cảm xúc của mình, cam chịu: "Tôi sẽ biến bà trở thành cổ đông lớn nhất của công ty, cũng sẽ để Hứa Vong sớm ngày làm phẫu thuật ghép tim, nhưng tôi cần thời gian."
Cuối cùng hắn vừa thỏa hiệp lại như cảnh cáo: "Không cho phép bất cứ ai động đến em gái tôi."
Sơ Niệm thất hồn lạc phách về nhà, vừa vào cửa lập tức bắt gặp Hứa Vong vui vẻ chào đón.
"Sao hôm nay anh về sớm vậy?"
Sơ Niệm không nói gì, Hứa Vong phát hiện sắc mặt hắn rất kém, định giơ tay sờ trán hắn, lại bị Sơ Niệm bắt lấy.
Hắn dùng sức rất lớn, Hứa Vong có chút đau đớn, nhưng khuôn mặt Sơ Niệm âm u đáng sợ khiến cậu không dám nói gì.
Hứa Vong muốn làm hắn vui vẻ, vì vậy đã báo với hắn một tin tức tốt: "Em nghe nói anh tìm được em gái thất lạc nhiều năm, thật tốt, về sau hai người có thể đoàn tụ."
Nghe thấy câu nói đó, vẻ mặt của Sơ Niệm liền thay đổi, giống như nổi điên đẩy ngã cậu ngã ra mặt đất.
Hắn chưa từng đối xử thô bạo với Hứa Vong như vậy, cũng chưa từng nổi cơn thịnh nộ với cậu.
"Hứa Vong, anh hỏi em một chuyện." Ánh mắt Sơ Niệm mang theo bi thương, một chút căm hận, nhưng không hề có đau lòng, hắn từ trên cao nhìn xuống nói, "Nhà em nhận nuôi anh chỉ vì muốn đổi trái tim cho em, em có biết việc đó hay không?"
Lòng Hứa Vong chấn động, biểu tình hoảng loạn, cậu trừng to mắt run rẩy tay chân nhìn hắn, không hé răng.
"Nói đi!"
Khuôn mặt lạnh nhạt khi tức giận lên của hắn thực sự dọa người, Hứa Vong bị hắn quát mà giật cả mình.
Trong sự im lặng ngắn ngủi, khoảng cách giữa hai người họ càng kéo càng lớn, đến nỗi chẳng thể vãn hồi, Hứa Vong chỉ đành tuyệt vọng nhắm mắt trả lời: "Em biết."
Dù Sơ Niệm đã sớm đoán được đáp án, nhưng khi nghe chính miệng Hứa Vong thừa nhận, ngay cả tia hy vọng cuối cùng cũng bị dập tắt. Giống như trái tim hắn bị giẫm đạp tan nát, không thể nhặt lên được nữa.
Hắn nhớ lại hoàng hôn lãng mạn của rất nhiều năm trước kia, Hứa Vong từng hỏi hắn: "Thích đến mức có thể đem trái tim của anh cho em sao?" Hóa ra nó lại mang hàm nghĩa như vậy, quả thật nực cười.
Tim đau như dao cắt, cảm giác che trời lấp đất quét qua Sơ Niệm, khiến hắn không thể nào hô hấp bình thường, nhìn thấy dáng vẻ yếu ớt và buồn bã của Hứa Vong, cùng với tình yêu đầy nùng liệt đan xen, những thứ đó đều làm hắn rợn người, chỉ muốn chạy trốn khỏi hiện thực tàn khốc này.
Hắn báo đáp công ơn dưỡng dục của nhà họ Hứa, đưa Hứa Vong trở thành đầu quả tim yêu thương và bảo vệ, còn vì Hứa Vong làm nhiều chuyện trái với lương tâm của mình như vậy, kết quả hắn trong mắt bọn họ từ đầu tới cuối chỉ là một thứ công cụ tùy tiện lợi dụng mà thôi.
Sơ Niệm lảo đảo lui về sau hai bước, xoay người muốn rời đi nhưng Hứa Vong đã túm tay hắn.
"Sơ Niệm, em xin lỗi, em không có, không phải như thế......" Hứa Vong trúc trắc nói từng từ không rõ ràng, tay vẫn ôm ngực khóc.
Bàn tay Sơ Niệm vừa định vươn ra giữ chợt cố nén mà rút trở về, hắn hiện tại đã không còn cách nào chung đụng với Hứa Vong như bình thường được. Hắn chỉ là gọi điện cho bác sĩ, thậm chí không hề bế cậu lên đút thuốc cho cậu như ngày xưa.
Đợi tới lúc bác sĩ đến, Sơ Niệm liền thẳng thừng rời khỏi căn nhà này.
Hắn nghe thấy Hứa Vong vẫn luôn kêu ên hắn anh Tiểu Niệm ơi, nhưng hắn không hề quay đầu lại lần nào.
Kể từ ngày đó, Sơ Niệm chưa từng trở về nhà.
Mỗi ngày đều sẽ có bác sĩ tới nhà làm kiểm tra cho Hứa Vong, cuộc sống của cậu so với trước đây càng thêm tinh xảo phú quý, chỉ thiếu duy nhất một bộ phận quan trọng nhất, đó là anh Tiểu Niệm.
Hứa Vong biết Sơ Niệm giận cậu, bao năm qua đi, đều là Sơ Niệm dỗ dành cậu, nhường nhịn cậu, nhưng lúc hắn giận cậu lại không biết cách nào để dỗ dành.
Cách mấy năm họ lại lần nữa chia cắt, nhưng không sao, Hứa Vong nghĩ, chờ Sơ Niệm trở về, cậu nhất định sẽ nghĩ cách dỗ hắn, cầu xin hắn tha thứ cho mình.
Cuối cùng Hứa Vong còn chưa đợi được lúc Sơ Niệm quay lại, mà là nhận một gói hàng. Địa chỉ nhà cậu, tên người nhận ghi Sơ Niệm, bởi vì khá quý giá nên cần mở ra kiểm tra.
Cậu mở chiếc hộp ra và nhìn thấy cặp nhẫn kết hôn đựng trong hộp nhung, đột nhiên ngơ ngẩn.
Hứa Vong cảm thấy khó tin, nhưng lại chờ mong đầy cõi lòng, ôm hộp nhung chạy về phòng muốn gọi điện thoại cho Sơ Niệm, có điều người vẫn như cũ không nhận điện, một tháng nay đều là vậy.
Có lẽ Sơ Niệm không còn giận nữa, nói không chừng ngày nào đó sẽ trở về tìm cậu, Hứa Vong đã nghĩ vậy đấy.
Cậu vô cùng vui mừng cầm lấy chiếc nhẫn nhỏ hơn mang lên nhưng không đeo vừa, đoạn lấy chiếc lớn hơn đeo thử, lần này nó lại quá lỏng.
Nụ cười trên mặt nháy mắt cứng đờ, Hứa Vong cẩn thận thả nhẫn đặt trên lòng bàn tay, phía bên trong vòng nhẫn có khắc chữ, là tiếng Anh của từ "Chu", cho dù cậu nhìn đi nhìn lại bao nhiêu lần, nó chưa từng đổi thành tên của cậu.
Sơ Niệm bên kia mới từ công ty đi ra, trong cuộc họp cha Hứa vừa chỉ vào mũi hắn vừa mắng hắn bạch nhãn lang, còn xông lên cho hắn một đấm, hắn không hề né, hiện tại miệng vẫn còn vết rách, cà vạt xộc xệch.
Trên đường đi hắn nhận được tấm ảnh đăng ký kết hôn do em gái Chu Tuyết gửi đến, ảnh chụp rất đẹp, em gái khi cười rộ lên thật sự hạnh phúc. Hôn lễ sắp tới, hắn sẽ thay mặt trưởng bối nắm tay Chu Tuyết cùng cô bước vào lễ đường, đây là một trong hai việc cuối cùng mà hắn phải hoàn thành.
Nghĩ thế nên hắn đã gọi điện cho thương hiệu làm đồ trang sức, hỏi về cặp nhẫn hắn đặt làm xong chưa. Nó là món quà tặng em gái nhân dịp kết hôn, đối phương trả lời hắn đã gửi theo đúng địa chỉ liên hệ.
Sơ Niệm lúc này mới nhớ ra hắn để cho họ địa chỉ nhà cũ, cũng có nghĩa rằng hắn phải trở về nhà một chuyến.
Ca phẫu thuật ghép tim là việc cuối cùng hắn hoàn thành, nay trở về vừa vặn có thể thống nhất thời gian phẫu thuật dự kiến với Hứa Vong, về sau hết thảy sự tình đều đã định đoạt.
Sơ Niệm đến bệnh viện lấy báo cáo độ tương thích trước, kết quả trên báo cáo kia viết độ tương thích giữa hắn và Hứa Vong ngay cả 10% cũng chưa đạt tới.
"Chuyện này không thể nào." Sơ Niệm chém đinh chặt sắt nói, nếu như từ ban đầu hắn và Hứa Vong không thể nào tiến hành ca phẫu thuật thay tim, vậy Hứa gia khó mà thu nhận hắn.
Sau Sơ Niệm kiểm tra mới phát hiện, trước đó hắn có hai lần đo độ tương thích: Một là vào ngày hắn rời khỏi viện phúc lợi, trên báo cáo cho thấy độ tương thích cao hơn 80%; lần thứ hai là lúc kết thúc kỳ thi đại học, bọn họ ở nước ngoài chuẩn bị cho ca phẫu thuật của Hứa Vong, báo cáo kết quả lần đó giống với hiện tại, không đạt nổi 10%.
Rốt cuộc chuyện này là thế nào? Sơ Niệm còn chưa suy nghĩ tường tận đã nhận được điện thoại báo Hứa Vong mất tích.
Qua hơn một tháng, Sơ Niệm lần nữa về căn nhà kia, căn phòng vẫn là dáng vẻ ngày hắn rời đi, chẳng qua đã thiếu đi một bóng hình mà hắn vô cùng quen thuộc, mà trên bàn lại nhiều thêm một hộp trang sức bằng nhung.
Hộp rõ ràng có dấu hiệu bị mở ra, chiếc nơ bướm lụa cột lộn xộn.
Hứa Vong không thấy, lòng Sơ Niệm bắt đầu rối như tơ vò.
Không ai biết cụ thể lúc nào cậu mất tích, cũng không ai biết cậu đi đâu. Cậu không mang theo gì, kể cả thuốc.
Sơ Niệm phái người đi tìm Hứa Vong đồng thời tìm thấy mẹ Hứa, bà không hề biết gì chuyện cậu biến mất, nhưng bà lại biết Sơ Niệm căn bản không thể làm phẫu thuật thay tim cho Hứa Vong.
"Lúc ấy cô và bố nó cãi nhau một trận, cảm thấy mười mấy năm qua liền thất bại trong gang tấc, ông ta lúc trước không chịu đồng ý với cô làm vậy, cô cũng chẳng còn cách nào, bản thân cô chỉ có duy nhất người con trai này thôi. Cô cũng không rõ, tại sao đã canh đúng thời điểm tốt nhất để làm phẫu thuật nhưng độ tương thích lại không khớp?"
Mẹ Hứa thừa nhận bà che giấu một ít sự thật, "Hóa ra Hứa Vong đã thấy được tờ đơn đồng ý hiến tạng của con nên mới tìm ra nguyên nhân nhà chúng ta nhận nuôi con. Thằng bé ngốc nghếch đó, nó bảo nó không đồng ý, không chịu phẫu thuật cũng không chịu thuốc thuốc, nói cái gì mà không thể để con thực hiện ca phẫu thuật này và bảo chúng ta lừa nó, không chỉ cãi một trận to với chúng ta mà còn chạy đi tìm con, đơn hiến tạng thì lén giấu mang theo luôn."
Giống như có linh cảm, vẻ mặt mẹ Hứa trở nên đau lòng: "Đứa nhỏ này mệnh khổ, có lẽ đều là báo ứng trên người cô."
Lúc này Sơ Niệm mới ý thức được hắn hiểu lầm, vội vàng chạy khỏi, hắn nghĩ hắn biết cậu đang ở đâu.
Chỉ là chờ đến khi Sơ Niệm đẩy cánh cửa căn phòng trọ rách nát kia ra, hết thảy đã không còn kịp nữa.
Hắn giữ lại được trái tim của mình, nhưng bảo bối mà hắn đặt nơi đầu quả tim đã đi mất rồi.
Hứa Vong cuộn tròn người ngủ trên chiếc giường nhỏ đầy bụi bặm, một tấm chăn đắp cũng không có, đôi mắt cậu nhắm chặt, khuôn mặt tái nhợt thê thảm, cơ thể sớm đã lạnh lẽo.
Trái tim tàn khuyết của cậu rốt cuộc cũng chẳng thể chống đỡ nổi nữa.
Giao diện cuối cùng trên điện thoại đặt cạnh gối là tin nhắn cậu gửi cho Sơ Niệm, hiển thị biên tập thành công nhưng gửi đi thất bại, nội dung tin nhắn:
Hứa rằng anh sẽ quên em, sống cho thật tốt.
Trong ấn tượng của Sơ Niệm, hắn chưa từng ký qua tờ đơn đồng ý hiện tạng nào như vậy, bộ phận hiến tặng chỉ có một, chính là trái tim.
Ngày được đánh dấu trên đó tình cờ là ngày kết thúc kỳ thi tuyển sinh đại học năm nọ, hắn còn nhớ rõ lúc ấy vì vội vàng nên cha mẹ Hứa Vong đã đưa cho hắn một số giấy tờ cần ký tên vào.
Trong lòng Sơ Niệm chỉ nghĩ tới việc nhanh chóng đi gặp Hứa Vong, không có nhìn kỹ, hiện tại xem ra chính là tờ đơn khi đó hắn vô ý ký xuống.
Về phần tại sao hắn lại ký tập tài liệu này, cùng với lí do nó nằm trên tay Hứa Vong, những cái này hắn hoàn toàn không biết.
Hắn không dám hỏi Hứa Vong, sợ sẽ nghe được một vài chuyện mà hắn không thể chấp nhận, cho nên hắn thả tài liệu kia về chỗ cũ.
"Anh về rồi." Hứa Vong ở đằng sau gọi hắn một tiếng.
Sơ Niệm bình tĩnh đi đến chỗ cậu, Hứa Vong đã vươn tay để hắn ôm lấy mình.
"Em nhớ anh quá, anh mệt lắm đúng không?" Hứa Vong giống như đang buồn ngủ, đôi mắt nhập nhèm không thể mở to, chỉ là cố chấp mà muốn nói với Sơ Niệm mấy câu mà thôi.
"Không mệt." Sơ Niệm theo thường lệ dỗ dành cậu, muốn xóa bỏ nội dung vừa đọc ra khỏi đầu, nhưng hạt giống nghi ngờ một khi đã gieo trong lòng, sớm muộn gì cũng có một ngày mọc rễ nảy mầm, chân tướng theo đó từ dưới đất chui lên.
Sơ Niệm vẫn luôn tìm người điều tra vụ việc lúc trước khi hắn được nhận nuôi, hắn sống ở nhà họ Hứa lâu như vậy, càng nghĩ càng cảm thấy rất nhiều chi tiết không xem xét kĩ, nhưng mà hắn còn chưa kịp hiểu rõ ngọn ngành xong, mẹ của Hứa Vong đã tìm tới hắn.
Lần này bọn họ thay đổi địa điểm gặp mặt, quần áo trên người Sơ Niệm cũng đổi thành tây trang hàng hiệu xa xỉ mới nhất, buổi trà chiều của hai người tương đương một tháng tiền lương Sơ Niệm làm công ngày trước.
"Con làm rất tốt, mấy năm nay không phí công nuôi dưỡng con."
Sơ Niệm biết bà đang đề cập đến chuyện hắn giúp bà đối phó với người anh cùng cha khác mẹ của Hứa Vong kia, nhấp một ngụm cà phê không nói gì.
"Cô biết trong lòng con còn nhiều việc giấu kín, hao hết trăm cay ngàn đắng đi điều tra, chi bằng hỏi trực tiếp đương sự."
Thời điểm ly cà phê không cẩn thận thả xuống chiếc khay tạo ra tiếng vang lớn, ánh mắt Sơ Niệm liền trở nên sắc bén.
Hắn không chủ động mở miệng dò hỏi bởi vì Hứa Vong là nhân vật chính trong câu chuyện này. Sơ Niệm không muốn liên lụy đến cậu, nhưng bất cứ việc nào liên quan tới cậu, hắn không có cách nào bỏ mặc.
Sau khi nghe hết tất cả sự tình từ đầu đến cuối qua miệng mẹ Hứa, một câu hắn cũng chẳng thể thốt ra nổi, bàn tay giấu dưới bàn nắm chặt, móng tay bấm sâu vào da thịt, cơn giận bị đè nén không bộc lộ ra được bên ngoài, hắn hoàn toàn mất đi năng lực tự hỏi.
"Các người sao biết tôi sẽ đồng ý? Công ơn dưỡng dục đâu nhất định phải dùng một trái tim để trả ơn, những chuyện tôi làm hiện tại vì các người còn chưa đủ nhiều sao?" Cho tới lúc này, hắn vẫn hy vọng mình có thể đưa ra điều kiện với Hứa gia.
"Cô biết con sẽ đồng ý vì Hứa Vong." Mẹ Hứa như cũ duy trì dáng vẻ ưu nhã thường ngày.
Sơ Niệm vô lực chậm rãi nhắm mắt lại, nhược điểm trí mạng của hắn đã bị tìm thấy rồi, thương tích đầy mình.
"Nếu không con cho rằng vì sao Hứa Vong luôn ở bên con mà không bị chúng ta chia rẽ?" Mẹ Hứa nở nụ cười tràn đầy tự tin, "Hứa Vong không đồng ý phẫu thuật là bởi nó luyến tiếc con, ca phẫu thuật tim đã bị trì hoãn rất lâu rồi, cứ tiếp tục như thế, nó chẳng sống được bao lâu nữa."
Sau đó mỗi câu bà nói đều như đâm từng nhát dao lên người Sơ Niệm: "Hứa Vong cần một trái tim, cô nghe nói con còn có một cô em gái, gần đây đang đi tìm con bé đúng không? Cô đã giúp con tìm rồi."
Sơ Niệm bưng tách cà phê lên uống cạn, cà phê đã sớm lạnh lẽo, chua xót lên men, trong lòng không thể nói rõ là tư vị gì.
Hắn khắc chế cảm xúc của mình, cam chịu: "Tôi sẽ biến bà trở thành cổ đông lớn nhất của công ty, cũng sẽ để Hứa Vong sớm ngày làm phẫu thuật ghép tim, nhưng tôi cần thời gian."
Cuối cùng hắn vừa thỏa hiệp lại như cảnh cáo: "Không cho phép bất cứ ai động đến em gái tôi."
Sơ Niệm thất hồn lạc phách về nhà, vừa vào cửa lập tức bắt gặp Hứa Vong vui vẻ chào đón.
"Sao hôm nay anh về sớm vậy?"
Sơ Niệm không nói gì, Hứa Vong phát hiện sắc mặt hắn rất kém, định giơ tay sờ trán hắn, lại bị Sơ Niệm bắt lấy.
Hắn dùng sức rất lớn, Hứa Vong có chút đau đớn, nhưng khuôn mặt Sơ Niệm âm u đáng sợ khiến cậu không dám nói gì.
Hứa Vong muốn làm hắn vui vẻ, vì vậy đã báo với hắn một tin tức tốt: "Em nghe nói anh tìm được em gái thất lạc nhiều năm, thật tốt, về sau hai người có thể đoàn tụ."
Nghe thấy câu nói đó, vẻ mặt của Sơ Niệm liền thay đổi, giống như nổi điên đẩy ngã cậu ngã ra mặt đất.
Hắn chưa từng đối xử thô bạo với Hứa Vong như vậy, cũng chưa từng nổi cơn thịnh nộ với cậu.
"Hứa Vong, anh hỏi em một chuyện." Ánh mắt Sơ Niệm mang theo bi thương, một chút căm hận, nhưng không hề có đau lòng, hắn từ trên cao nhìn xuống nói, "Nhà em nhận nuôi anh chỉ vì muốn đổi trái tim cho em, em có biết việc đó hay không?"
Lòng Hứa Vong chấn động, biểu tình hoảng loạn, cậu trừng to mắt run rẩy tay chân nhìn hắn, không hé răng.
"Nói đi!"
Khuôn mặt lạnh nhạt khi tức giận lên của hắn thực sự dọa người, Hứa Vong bị hắn quát mà giật cả mình.
Trong sự im lặng ngắn ngủi, khoảng cách giữa hai người họ càng kéo càng lớn, đến nỗi chẳng thể vãn hồi, Hứa Vong chỉ đành tuyệt vọng nhắm mắt trả lời: "Em biết."
Dù Sơ Niệm đã sớm đoán được đáp án, nhưng khi nghe chính miệng Hứa Vong thừa nhận, ngay cả tia hy vọng cuối cùng cũng bị dập tắt. Giống như trái tim hắn bị giẫm đạp tan nát, không thể nhặt lên được nữa.
Hắn nhớ lại hoàng hôn lãng mạn của rất nhiều năm trước kia, Hứa Vong từng hỏi hắn: "Thích đến mức có thể đem trái tim của anh cho em sao?" Hóa ra nó lại mang hàm nghĩa như vậy, quả thật nực cười.
Tim đau như dao cắt, cảm giác che trời lấp đất quét qua Sơ Niệm, khiến hắn không thể nào hô hấp bình thường, nhìn thấy dáng vẻ yếu ớt và buồn bã của Hứa Vong, cùng với tình yêu đầy nùng liệt đan xen, những thứ đó đều làm hắn rợn người, chỉ muốn chạy trốn khỏi hiện thực tàn khốc này.
Hắn báo đáp công ơn dưỡng dục của nhà họ Hứa, đưa Hứa Vong trở thành đầu quả tim yêu thương và bảo vệ, còn vì Hứa Vong làm nhiều chuyện trái với lương tâm của mình như vậy, kết quả hắn trong mắt bọn họ từ đầu tới cuối chỉ là một thứ công cụ tùy tiện lợi dụng mà thôi.
Sơ Niệm lảo đảo lui về sau hai bước, xoay người muốn rời đi nhưng Hứa Vong đã túm tay hắn.
"Sơ Niệm, em xin lỗi, em không có, không phải như thế......" Hứa Vong trúc trắc nói từng từ không rõ ràng, tay vẫn ôm ngực khóc.
Bàn tay Sơ Niệm vừa định vươn ra giữ chợt cố nén mà rút trở về, hắn hiện tại đã không còn cách nào chung đụng với Hứa Vong như bình thường được. Hắn chỉ là gọi điện cho bác sĩ, thậm chí không hề bế cậu lên đút thuốc cho cậu như ngày xưa.
Đợi tới lúc bác sĩ đến, Sơ Niệm liền thẳng thừng rời khỏi căn nhà này.
Hắn nghe thấy Hứa Vong vẫn luôn kêu ên hắn anh Tiểu Niệm ơi, nhưng hắn không hề quay đầu lại lần nào.
Kể từ ngày đó, Sơ Niệm chưa từng trở về nhà.
Mỗi ngày đều sẽ có bác sĩ tới nhà làm kiểm tra cho Hứa Vong, cuộc sống của cậu so với trước đây càng thêm tinh xảo phú quý, chỉ thiếu duy nhất một bộ phận quan trọng nhất, đó là anh Tiểu Niệm.
Hứa Vong biết Sơ Niệm giận cậu, bao năm qua đi, đều là Sơ Niệm dỗ dành cậu, nhường nhịn cậu, nhưng lúc hắn giận cậu lại không biết cách nào để dỗ dành.
Cách mấy năm họ lại lần nữa chia cắt, nhưng không sao, Hứa Vong nghĩ, chờ Sơ Niệm trở về, cậu nhất định sẽ nghĩ cách dỗ hắn, cầu xin hắn tha thứ cho mình.
Cuối cùng Hứa Vong còn chưa đợi được lúc Sơ Niệm quay lại, mà là nhận một gói hàng. Địa chỉ nhà cậu, tên người nhận ghi Sơ Niệm, bởi vì khá quý giá nên cần mở ra kiểm tra.
Cậu mở chiếc hộp ra và nhìn thấy cặp nhẫn kết hôn đựng trong hộp nhung, đột nhiên ngơ ngẩn.
Hứa Vong cảm thấy khó tin, nhưng lại chờ mong đầy cõi lòng, ôm hộp nhung chạy về phòng muốn gọi điện thoại cho Sơ Niệm, có điều người vẫn như cũ không nhận điện, một tháng nay đều là vậy.
Có lẽ Sơ Niệm không còn giận nữa, nói không chừng ngày nào đó sẽ trở về tìm cậu, Hứa Vong đã nghĩ vậy đấy.
Cậu vô cùng vui mừng cầm lấy chiếc nhẫn nhỏ hơn mang lên nhưng không đeo vừa, đoạn lấy chiếc lớn hơn đeo thử, lần này nó lại quá lỏng.
Nụ cười trên mặt nháy mắt cứng đờ, Hứa Vong cẩn thận thả nhẫn đặt trên lòng bàn tay, phía bên trong vòng nhẫn có khắc chữ, là tiếng Anh của từ "Chu", cho dù cậu nhìn đi nhìn lại bao nhiêu lần, nó chưa từng đổi thành tên của cậu.
Sơ Niệm bên kia mới từ công ty đi ra, trong cuộc họp cha Hứa vừa chỉ vào mũi hắn vừa mắng hắn bạch nhãn lang, còn xông lên cho hắn một đấm, hắn không hề né, hiện tại miệng vẫn còn vết rách, cà vạt xộc xệch.
Trên đường đi hắn nhận được tấm ảnh đăng ký kết hôn do em gái Chu Tuyết gửi đến, ảnh chụp rất đẹp, em gái khi cười rộ lên thật sự hạnh phúc. Hôn lễ sắp tới, hắn sẽ thay mặt trưởng bối nắm tay Chu Tuyết cùng cô bước vào lễ đường, đây là một trong hai việc cuối cùng mà hắn phải hoàn thành.
Nghĩ thế nên hắn đã gọi điện cho thương hiệu làm đồ trang sức, hỏi về cặp nhẫn hắn đặt làm xong chưa. Nó là món quà tặng em gái nhân dịp kết hôn, đối phương trả lời hắn đã gửi theo đúng địa chỉ liên hệ.
Sơ Niệm lúc này mới nhớ ra hắn để cho họ địa chỉ nhà cũ, cũng có nghĩa rằng hắn phải trở về nhà một chuyến.
Ca phẫu thuật ghép tim là việc cuối cùng hắn hoàn thành, nay trở về vừa vặn có thể thống nhất thời gian phẫu thuật dự kiến với Hứa Vong, về sau hết thảy sự tình đều đã định đoạt.
Sơ Niệm đến bệnh viện lấy báo cáo độ tương thích trước, kết quả trên báo cáo kia viết độ tương thích giữa hắn và Hứa Vong ngay cả 10% cũng chưa đạt tới.
"Chuyện này không thể nào." Sơ Niệm chém đinh chặt sắt nói, nếu như từ ban đầu hắn và Hứa Vong không thể nào tiến hành ca phẫu thuật thay tim, vậy Hứa gia khó mà thu nhận hắn.
Sau Sơ Niệm kiểm tra mới phát hiện, trước đó hắn có hai lần đo độ tương thích: Một là vào ngày hắn rời khỏi viện phúc lợi, trên báo cáo cho thấy độ tương thích cao hơn 80%; lần thứ hai là lúc kết thúc kỳ thi đại học, bọn họ ở nước ngoài chuẩn bị cho ca phẫu thuật của Hứa Vong, báo cáo kết quả lần đó giống với hiện tại, không đạt nổi 10%.
Rốt cuộc chuyện này là thế nào? Sơ Niệm còn chưa suy nghĩ tường tận đã nhận được điện thoại báo Hứa Vong mất tích.
Qua hơn một tháng, Sơ Niệm lần nữa về căn nhà kia, căn phòng vẫn là dáng vẻ ngày hắn rời đi, chẳng qua đã thiếu đi một bóng hình mà hắn vô cùng quen thuộc, mà trên bàn lại nhiều thêm một hộp trang sức bằng nhung.
Hộp rõ ràng có dấu hiệu bị mở ra, chiếc nơ bướm lụa cột lộn xộn.
Hứa Vong không thấy, lòng Sơ Niệm bắt đầu rối như tơ vò.
Không ai biết cụ thể lúc nào cậu mất tích, cũng không ai biết cậu đi đâu. Cậu không mang theo gì, kể cả thuốc.
Sơ Niệm phái người đi tìm Hứa Vong đồng thời tìm thấy mẹ Hứa, bà không hề biết gì chuyện cậu biến mất, nhưng bà lại biết Sơ Niệm căn bản không thể làm phẫu thuật thay tim cho Hứa Vong.
"Lúc ấy cô và bố nó cãi nhau một trận, cảm thấy mười mấy năm qua liền thất bại trong gang tấc, ông ta lúc trước không chịu đồng ý với cô làm vậy, cô cũng chẳng còn cách nào, bản thân cô chỉ có duy nhất người con trai này thôi. Cô cũng không rõ, tại sao đã canh đúng thời điểm tốt nhất để làm phẫu thuật nhưng độ tương thích lại không khớp?"
Mẹ Hứa thừa nhận bà che giấu một ít sự thật, "Hóa ra Hứa Vong đã thấy được tờ đơn đồng ý hiến tạng của con nên mới tìm ra nguyên nhân nhà chúng ta nhận nuôi con. Thằng bé ngốc nghếch đó, nó bảo nó không đồng ý, không chịu phẫu thuật cũng không chịu thuốc thuốc, nói cái gì mà không thể để con thực hiện ca phẫu thuật này và bảo chúng ta lừa nó, không chỉ cãi một trận to với chúng ta mà còn chạy đi tìm con, đơn hiến tạng thì lén giấu mang theo luôn."
Giống như có linh cảm, vẻ mặt mẹ Hứa trở nên đau lòng: "Đứa nhỏ này mệnh khổ, có lẽ đều là báo ứng trên người cô."
Lúc này Sơ Niệm mới ý thức được hắn hiểu lầm, vội vàng chạy khỏi, hắn nghĩ hắn biết cậu đang ở đâu.
Chỉ là chờ đến khi Sơ Niệm đẩy cánh cửa căn phòng trọ rách nát kia ra, hết thảy đã không còn kịp nữa.
Hắn giữ lại được trái tim của mình, nhưng bảo bối mà hắn đặt nơi đầu quả tim đã đi mất rồi.
Hứa Vong cuộn tròn người ngủ trên chiếc giường nhỏ đầy bụi bặm, một tấm chăn đắp cũng không có, đôi mắt cậu nhắm chặt, khuôn mặt tái nhợt thê thảm, cơ thể sớm đã lạnh lẽo.
Trái tim tàn khuyết của cậu rốt cuộc cũng chẳng thể chống đỡ nổi nữa.
Giao diện cuối cùng trên điện thoại đặt cạnh gối là tin nhắn cậu gửi cho Sơ Niệm, hiển thị biên tập thành công nhưng gửi đi thất bại, nội dung tin nhắn:
Hứa rằng anh sẽ quên em, sống cho thật tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.