Chương 52
Khanh Tiểu Song
22/02/2022
Trương Thụy Y cảm thấy hơi kỳ lạ, tại sao Phó Mịch lại bàn với cô chuyện hợp đồng bài hát chủ đề nhỉ.
Chẳng phải là hợp đồng đã xác nhận ký tên qua lại rồi hay sao?
Hơn nữa kể cả có vấn đề, thì chắc cũng là hai công ty với nhau, nói thế nào cũng không nên để Phó Mịch đi bàn với cô chứ nhỉ?
Hơn nữa kỳ lạ nhất là, chuyện này được Trịnh Thi Dật phụ trách việc chuyển lời.
Nhìn thấy Trịnh Thi Dật rời fandom CP trên nhóm chị em, lúc đó Trương Thụy Y tưởng là cô bị bắt cóc rồi cơ, làm cô sợ đến mức suýt nữa đã báo cảnh sát, may là Trịnh Thi Dật gọi điện thoại cho cô kịp lúc, nói rằng mình rời CP là vì có nỗi khổ riêng.
Tâm trạng Trương Thụy Y mới tạm thời bình tĩnh lại, đồng ý đợi sau khi cô quay xong cảnh quay hôm nay rồi nói chuyện rõ ràng.
Bỏ CP thì chẳng sao, nhưng fan CP mười năm bỏ CP lại là chuyện rất không tình thường.
Hai chuyện này nối tiếp nhau, mang đến áp lực không hề nhỏ cho Trương Thụy Y.
Nhưng kể cả lo lắng bất an, thì vẫn phải đối mặt.
Mà lúc Trương Thụy Y đến phòng họp nhìn thấy Phó Mịch, cô không ngờ đó lại là một cuộc họp nhiều bên.
Không chỉ có Phó Mịch ở đó, mà đến cả Lê Hựu Nam và Trịnh Thi Dật cũng có mặt.
Hợp đồng bài hát chủ để còn cần cả hai người này tham dự thảo luận sao?
Tô Ly thấy bốn người bọn họ đi cùng vào một căn phòng, mà mình lại bị chặn bên ngoài, cảm thấy thật sự chẳng hiểu gì, hơn nữa lại sinh ra một nỗi tức giận rằng "Mọi người cách ly tôi trắng trợn vậy hả".
Phó Mịch thấy ngọn lửa tức giận của Tô Ly đã bùng lên, đã kịp thời nhét cho cậu một hộp nhân hạt óc chó trắng trắng sạch sạch.
"Người lớn có chuyện phải bàn, đợi chúng tôi một chút nhé? Tôi bảo Tiểu Chung chơi với cậu, sẽ không lâu lắm đâu."
Phó Mịch cười vô cùng dịu dàng, muốn thử dùng chính sách mềm mỏng để làm dịu thái độ của Tô Ly.
Nhưng Tô Ly là một đứa trẻ thông minh và chính trực, đối mặt với chuyện bị "bắt nạt trong đoàn phim" này, cậu phải dũng cảm lên tiếng!
"Tui thành niên rồi!" Tô Ly bưng hạt óc chó trong tay nhìn Phó Mịch: "Tôi chỉ ngồi bên cạnh nghe thôi, không nói một câu nào có được không."
Phó Mịch mềm lòng rồi, Tô Ly khẩn cầu mềm mỏng như thế, hắn không thể nào nhẫn tâm được.
Nhưng chuyện này ai cũng có thể nghe, trừ Tô Ly.
Phó Mịch mỉm cười nhéo nhéo khuôn mặt phồng của Tô Ly: "Không phải là tôi không muốn cho cậu nghe, mà là bọn họ kìa."
Trịnh Thi Dật đi qua nghe được câu này, tức giận trong lòng một lúc lâu cũng không hết được, trong chốc lát bỗng hiểu được tại sao Lê Hựu Nam lại mắng Phó Mịch là "Đồ chó", đúng là chó thật!
Thấy Phó Mịch một lúc lâu không đóng cửa, còn đứng ở cửa nhẹ nhàng nói lý với Tô Ly, cô vừa gặm đường vừa hơi hận rèn sắt không thành thép.
Đường đường là Phó nhị thiếu, đã từng cao ngạo biết bao, đến bây giờ rơi vào lưới tình, mà đến chuyện từ chối đơn giản nhất cũng không làm được.
"Anh Phó, chỉ còn đợi mỗi anh thôi đấy."
Trịnh Thi Dật lạnh mặt đi đến, thể hiện phong thái đàn chị thường ngày, vẻ nghiêm nghị như bàn chuyện công vậy.
Trong phút ấy Phó Mịch dường như hiểu được tại sao hôn quân lại mất nước rồi.
"Ngoan, ăn hết chỗ hạt óc chó này chúng tôi sẽ họp xong."
Tô Ly không tin tưởng nhìn bóng lưng Phó Mịch rời đi, càng khiến cậu không thể tin được là, sự phản bội của Trịnh Thi Dật!
Sao chị lại giúp anh ấy mà không giúp em hả!
Em có còn là em cùng cha khác ông nội của chị không đây!
Trịnh Thi Dật hoàn toàn không để ý đến ánh mắt chất vấn của Tô Ly, cô đưa ra lựa chọn rồi.
Xin lỗi bé Tiểu Lê, chị không còn là chị ruột của bé nữa rồi!
Rầm----
Tô Ly nhìn cánh cửa phòng họp đóng lại trước mắt mình, lập tức đứng trước cửa muốn nghe trộm.
Cơ mà hiệu quả cách âm của phòng họp cực kỳ tốt, cậu cố gắng một lúc lâu cũng chẳng nghe được chữ nào, cũng chẳng biết là họ đã bắt đầu nói hay chưa.
Chung Kiến Huân đứng bên cạnh nhìn cậu, anh nhận được lệnh là phải ở bên cạnh Tô Ly, để Phó Mịch có thể tìm thấy người bất cứ lúc nào, hơn nữa để ý đến cậu, bảo đảm chắc chắn cậu không thể vào được phòng họp.
Trừ những thứ đó ra, thì Tô Ly muốn làm gì cũng được.
Tô Ly cố một lúc lâu, cuối cùng cũng chọn từ bỏ, ngồi bên ngoài phòng họp, vừa ăn nhân hạt óc chó, vừa nghiêm túc suy nghĩ.
Bốn người bọn họ tụm lại với nhau thì có thể nói chuyện gì nhỉ?
Nói chuyện kịch bản thì không cần đến Trương Thụy Y, nói chuyện hợp đồng thì không cần Lê Hựu Nam với Trịnh Thi Dật, nói chuyện yêu đương thì không cần Trương Thụy Y và Trịnh Thi Dật.
Sắp xếp bừa một tổ hợp nào đó cũng sẽ bị thừa người.
Tô Ly chẳng hiểu kiểu gì.
Nhưng cậu rất có lòng tin đối với bốn người này, mặc dù rõ ràng là bọn họ loại cậu ra khỏi cuộc họp, Tô Ly cũng vẫn không nghĩ lung tung.
Có lẽ thật sự có chuyện gì rất nghiêm trọng cần bàn nhỉ.
Tô Ly bỏ cuộc không dự đoán hay là nghe lén nữa, bây giờ phí công phí sức, chẳng bằng đợi lát nữa tìm người hỏi trực tiếp luôn, kể cả hai chị "ruột" Trương Thụy Y và Trịnh Thi Dật không dựa vào được gì, thì vẫn còn có Phó Mịch nha!
Chỉ là cơ hội gặm đường Mật Dữu trên phim trường như thế này, mà cậu lại không thể nào tham gia được, thật sự khiến người ta đau buồn mà!
-
Nếu như đứa nhóc thứ ba này là người khác, thì chắc chắn Phó Mịch sẽ không để ý.
Người khác thì làm được gì cho hắn chứ?
Nhưng mà Trương Thụy Y lại không phải là người khác, cô ấy không chỉ là trợ lý của Tô Ly, mà còn là chị họ của cậu.
Nếu có một ngày hắn bê được cây lê này về nhà mình, dựa theo vai vế thì khi nhìn thấy cô gái này cũng phải gọi một tiếng chị.
Nên khi nghe thấy Trịnh Thi Dật nói người kéo Tô Ly đi đu Mật Dữu còn có cả Trương Thụy Y, Phó Mịch thật sự đã dùng hết tu dưỡng cả đời mình, mới không chửi thề ngay tại chỗ.
Hắn chỉ muốn yêu đương với Tô Ly thôi, tại sao phải thông qua bao nhiêu phó bản, đánh bại cả đống boss, mới có thể đạt được HE chứ?
"Rốt cuộc có chuyện gì?"
Trương Thụy Y thấy bầu không khí cực kỳ kỳ lạ, mà cô cũng có thể cảm nhận được rõ ràng, rằng trong bốn người, chỉ có mình cô là người không hiểu gì sất.
Nhưng cho dù cô có căng não nghĩ cũng thật sự chảng thể nghĩ ra được.
Ở đây một người là ảnh đế, một người là thị đế, một người là người mới xuất sắc nhất, bọn họ vì chuyện gì mà phải hợp lại với nhau đóng kịch lừa mình chứ?
Phó Mịch để ý đến tâm hồn ngây thơ đơn thuần của Tô Ly, lo cậu sẽ nghĩ ngợi lung tung, nên đã chọn không nói thẳng sự thật cho cậu, nhưng những người khác thì sẽ không thể có được sự đối xử như vậy.
Phó Mịch liếc nhìn Trịnh Thi Dật, ra hiệu cho cô nói trước.
Đột nhiên trong lòng Trịnh Thi Dật có một nỗi sầu "Tạo nghiệp thì phải trả nghiệp, chạy trời không khỏi nắng".
Ngày đó lúc Tô Ly bị chính tay cô xé CP, có lẽ sóng gió cũng gầm gào như thế này nhỉ?
"Em có chuyện này muốn nói thật với chị."
Trương Thụy Y nghe thấy câu mở màn này, tim nhảy thoắt lên cuống họng, trong đầu đột nhiên hiện ra cả chục loại khả năng.
"Em rời CP là vì hai chính chủ chính miệng nói với em, bọn họ có chết cũng không đến với nhau."
Trương Thụy Y hoàn toàn không ngờ lại bắt đầu như vậy.
Chỉ một câu nói đã khiến máu trong đầu cô tuôn trào, rõ ràng là đang ngồi mà lại cảm thấy như đang lơ lửng giữa không gian, không khí loãng như thế, thế giới xa xôi biết bao.
Một lúc lâu sau, Trương Thụy Y mới nhớ ra là trong phòng này vẫn còn những người khác.
Phó Mịch mặt lạnh lùng ngồi ở vị trí gần với cửa ra vào, toàn thân tỏa ra hào quang "tử tế" của "lòng yêu thương trẻ thiểu năng".
Lê Hựu Nam bị phản ứng của Trương Thụy Y làm cho hài lòng, che miệng trộm cười.
"Đây là đang quay camera giấu kín hả?" Trương Thụy Y đứng dậy nhìn xung uanh: "Máy quay ở đâu vậy? Tôi đã xem cả trăm tiết mục thế này rồi, tôi sẽ không bị lừa đâu!"
Trịnh Thi Dật cực kỳ hiểu tâm trạng của Trương Thụy Y, nhớ đến lúc trước chẳng phải cô cũng tự tẩy não mình như vậy hay sao?
Còn gì đáng sợ hơn chuyện chính chủ đứng trước mặt mình tận tay xé CP không cơ chứ?
Chắc chắn là không rồi!
"Là thật đó." Trịnh Thi Dật kéo Trương Thụy Y ngồi xuống: "Nếu chị không tin, thì họ có thể đăng weibo nói chết cũng không đội trời chung ngay đấy."
"Không được!"
Không hổ là chị em cùng cha khác ông nội, đến cả phản ứng cũng giống nhau y hệt.
Trương Thụy Y tỉnh táo lại mới nhận thức được, là mình đang giãy nảy trước mặt chính chủ, chột dạ vội vàng kéo Trịnh Thi Dật: "Chuyện này là như thế nào đây? Sao bọn họ lại biết được hả?"
Trịnh Thi Dật thở dài nhìn về phía Phó Mịch, Trương Thụy Y cũng nhìn theo.
"Đầu tiên tôi muốn cảm ơn cô, đã thích tôi mười năm nay." Phó Mịch thay đổi thái độ, dù sao thì tương lai đây cũng là người nhà: "Nhưng CP của tôi với cậu ấy tuyệt đối sẽ không có kết quả, nếu điều này khiến mọi người buồn lòng, thì tôi cũng chỉ có thể nói xin lỗi, lựa chọn của tôi sẽ không thể thay đổi theo nguyện vọng của các cô được."
Trong lòng Trương Thụy Y quay cuồng, cô có thể thấy được Phó Mịch đang nghiêm túc, nhưng vì quá nghiêm túc, nên khiến cô không nhịn được muốn khóc.
Trịnh Thi Dật vội vàng lấy khăn giấy đã chuẩn bị từ lâu lau nước mắt cho cô.
Người thứ ba lên sàn là Lê Hựu Nam, đợi đến khi tâm trạng của cô bình tĩnh hơn một chút mới nói: "Cậu ta nói thật đó, hai bọn tôi là bạn thân, trước đây hay sau này cũng sẽ không có khả năng đến với nhau đâu."
"Nhưng tại sao các anh lại phải nói với tôi?"
Trương Thụy Y nghẹn ngào hỏi, mặc dù cô cũng biết là CP cô đu không chắc sẽ đạt được kết quả như cô mong muốn, nhưng bọn họ cũng không cần phải nói với cô mà!
Có thể sau này cô sẽ rời fandom, đương nhiên khả năng này rất nhỏ, nhưng kể cả cô có rời fandom, thì cũng chỉ là một fan nhỏ trong năm trăm ngàn fan mênh mông thôi, vậy rốt cuộc sao phải làm chuyện thừa như thế?
"Nói với cô điều này, không phải vì muốn làm cô khóc." Phó Mịch nói: "Chỉ là mong có thể cho cô biết, bây giờ tôi vẫn đang độc thân, mặc dù đã có người tôi thích, nhưng không phải là Lê Hựu Nam."
Trương Thụy Y nghe câu này xong tim cũng lạnh gần nửa, sao Phó Mịch lại phải nói với cô chuyện này chứ? Trừ phi người hắn thích là một trong số họ, chẳng lẽ...
Trương Thụy Y nhìn Trịnh Thi Dật.
Trịnh Thi Dật lập tức cầm ghế kéo ra phía xa: "Không phải em, em không có, chị đừng nghĩ bậy."
"Vậy chắc chắn không phải là tôi rồi!" Trương Thụy Y đập bàn: "Tôi vẫn biết rõ bản thân mình lắm!"
Lê Hựu Nam nhỏ giọng nói bí mật: "Cậu ta thích Tô Ly."
"Ai?" Âm điệu của Trương Thụy Y lập tức cao đến quãng tám.
Lê Hựu Nam & Trịnh Thi Dật: "Suỵt----"
Trương Thụy Y cảm thấy thế giới thật ảo diệu: "Sao Phó Mịch lại thích nhóc ngốc nhà tôi được chứ?"
"Sao lại không thể?" Phó Mịch nhìn cô nói: "Tôi thật sự thích em ấy."
Trương Thụy Y trợn tròn mắt: "Thật hả? Không đùa đúng không?"
"Thật một trăm phần trăm." Trong lòng Phó Mịch rất không vui, người nên biết vẫn chưa biết, người không cần thì lại biết hết cả rồi: "Nếu không thì bây giờ cô gọi em ấy vào đây, vừa đúng lúc tôi có thể nói với em ấy trước mặt cô."
"Không được!" Trong lúc quan trọng, Trương Thụy Y vẫn chọn bảo vệ em ruột mình: "Trước giờ cậu ấy chưa yêu ai, sẽ khiến cậu ấy sợ đấy!"
Phó Mich đoán được Tô Ly chẳng hiểu chút gì về yêu đương, nếu không thì biểu hiện của mình đã rõ ràng như vậy, cậu ấy chắc cũng đã nhận ra từ lâu rồi.
"Kẻ phản bội" Trịnh Thi Dật vội vàng bê ghế quay về, nói giúp Phó Mịch: "Chị nghĩ kỹ những gì dạo này chúng ta nhìn thấy ấy, nếu nhị thiếu không thích Tô Ly, thì có thể đối tốt với cậu ấy như vậy sao?"
Cần gì phải nghĩ kỹ, Trương Thụy Y đã cảm thấy không đúng từ lâu, chỉ vì đầu óc CP khiến cô cảm thấy người Phó Mịch thích là Lê Hựu Nam, nên mới bỏ sót những quan tâm đặc biệt của Phó Mịch đối với Tô Ly mà thôi.
Bây giờ lấy những chuyện đó từ trong đầu ra lại, dường như trong một giây Trương Thụy Y đã xác định.
Phó Mịch chắc chắn thích Tô Ly.
"Chị nghĩ kỹ thêm đi, đợi đến khi Phó Mịch với Tô Ly đến với nhau, thì anh ấy sẽ là em rể của chị nha!"
Trịnh Thi Dật thêm thắt: "Theo vai vế thì anh ấy phải gọi chị một tiếng chị, chị lời quá luôn còn gì, chị nghĩ kỹ đi, nghĩ kỹ đi!"
"Phó Mịch gọi tôi là chị á?"
"Đúng! Gọi theo vai vế ấy!"
"Vậy chẳng phải là năm mới tôi phải cho anh ta lì xì à?"
"Sẽ được trả lại gấp mấy lần đó! Đợi sau khi chị kết hôn sinh con, thì anh ấy không phải cho con gái con trai của chị bao lì xì lớn sao!"
"Cũng đúng ha!"
"Có phải là chỉ hời mà không lỗ không! Trước đó nữa, chị có dám nghĩ em rể chị là Phó Mịch không? Chị không dám đâu!"
"Bây giờ chị dám rồi."
Lê Hựu Nam ở bên cạnh nghe thấy thế suýt nữa cười ra tiếng, sao trước đây anh không nghĩ ra cái này nhỉ?
Vừa nghĩ đến chuyện sau này Phó Mịch phải gọi cô nhóc này là "chị", Lê Hựu Nam chỉ hận mình không phải là chủ tịch cục dân sự, nếu không thì đã đăng ký kết hôn ngay tại chỗ cho Tô Ly với Phó Mịch rồi!
Trương Thụy Y quay đầu nhìn về hướng Phó Mịch, như thể đang xác nhận tính xác thực của chuyện này cùng với hắn vậy.
Đương nhiên Phó Mịch không để cô thất vọng: "Nếu tết năm nay tôi có thể đem em ấy về nhà, thì tôi sẽ gửi lì xì cho cô."
Chẳng phải là hợp đồng đã xác nhận ký tên qua lại rồi hay sao?
Hơn nữa kể cả có vấn đề, thì chắc cũng là hai công ty với nhau, nói thế nào cũng không nên để Phó Mịch đi bàn với cô chứ nhỉ?
Hơn nữa kỳ lạ nhất là, chuyện này được Trịnh Thi Dật phụ trách việc chuyển lời.
Nhìn thấy Trịnh Thi Dật rời fandom CP trên nhóm chị em, lúc đó Trương Thụy Y tưởng là cô bị bắt cóc rồi cơ, làm cô sợ đến mức suýt nữa đã báo cảnh sát, may là Trịnh Thi Dật gọi điện thoại cho cô kịp lúc, nói rằng mình rời CP là vì có nỗi khổ riêng.
Tâm trạng Trương Thụy Y mới tạm thời bình tĩnh lại, đồng ý đợi sau khi cô quay xong cảnh quay hôm nay rồi nói chuyện rõ ràng.
Bỏ CP thì chẳng sao, nhưng fan CP mười năm bỏ CP lại là chuyện rất không tình thường.
Hai chuyện này nối tiếp nhau, mang đến áp lực không hề nhỏ cho Trương Thụy Y.
Nhưng kể cả lo lắng bất an, thì vẫn phải đối mặt.
Mà lúc Trương Thụy Y đến phòng họp nhìn thấy Phó Mịch, cô không ngờ đó lại là một cuộc họp nhiều bên.
Không chỉ có Phó Mịch ở đó, mà đến cả Lê Hựu Nam và Trịnh Thi Dật cũng có mặt.
Hợp đồng bài hát chủ để còn cần cả hai người này tham dự thảo luận sao?
Tô Ly thấy bốn người bọn họ đi cùng vào một căn phòng, mà mình lại bị chặn bên ngoài, cảm thấy thật sự chẳng hiểu gì, hơn nữa lại sinh ra một nỗi tức giận rằng "Mọi người cách ly tôi trắng trợn vậy hả".
Phó Mịch thấy ngọn lửa tức giận của Tô Ly đã bùng lên, đã kịp thời nhét cho cậu một hộp nhân hạt óc chó trắng trắng sạch sạch.
"Người lớn có chuyện phải bàn, đợi chúng tôi một chút nhé? Tôi bảo Tiểu Chung chơi với cậu, sẽ không lâu lắm đâu."
Phó Mịch cười vô cùng dịu dàng, muốn thử dùng chính sách mềm mỏng để làm dịu thái độ của Tô Ly.
Nhưng Tô Ly là một đứa trẻ thông minh và chính trực, đối mặt với chuyện bị "bắt nạt trong đoàn phim" này, cậu phải dũng cảm lên tiếng!
"Tui thành niên rồi!" Tô Ly bưng hạt óc chó trong tay nhìn Phó Mịch: "Tôi chỉ ngồi bên cạnh nghe thôi, không nói một câu nào có được không."
Phó Mịch mềm lòng rồi, Tô Ly khẩn cầu mềm mỏng như thế, hắn không thể nào nhẫn tâm được.
Nhưng chuyện này ai cũng có thể nghe, trừ Tô Ly.
Phó Mịch mỉm cười nhéo nhéo khuôn mặt phồng của Tô Ly: "Không phải là tôi không muốn cho cậu nghe, mà là bọn họ kìa."
Trịnh Thi Dật đi qua nghe được câu này, tức giận trong lòng một lúc lâu cũng không hết được, trong chốc lát bỗng hiểu được tại sao Lê Hựu Nam lại mắng Phó Mịch là "Đồ chó", đúng là chó thật!
Thấy Phó Mịch một lúc lâu không đóng cửa, còn đứng ở cửa nhẹ nhàng nói lý với Tô Ly, cô vừa gặm đường vừa hơi hận rèn sắt không thành thép.
Đường đường là Phó nhị thiếu, đã từng cao ngạo biết bao, đến bây giờ rơi vào lưới tình, mà đến chuyện từ chối đơn giản nhất cũng không làm được.
"Anh Phó, chỉ còn đợi mỗi anh thôi đấy."
Trịnh Thi Dật lạnh mặt đi đến, thể hiện phong thái đàn chị thường ngày, vẻ nghiêm nghị như bàn chuyện công vậy.
Trong phút ấy Phó Mịch dường như hiểu được tại sao hôn quân lại mất nước rồi.
"Ngoan, ăn hết chỗ hạt óc chó này chúng tôi sẽ họp xong."
Tô Ly không tin tưởng nhìn bóng lưng Phó Mịch rời đi, càng khiến cậu không thể tin được là, sự phản bội của Trịnh Thi Dật!
Sao chị lại giúp anh ấy mà không giúp em hả!
Em có còn là em cùng cha khác ông nội của chị không đây!
Trịnh Thi Dật hoàn toàn không để ý đến ánh mắt chất vấn của Tô Ly, cô đưa ra lựa chọn rồi.
Xin lỗi bé Tiểu Lê, chị không còn là chị ruột của bé nữa rồi!
Rầm----
Tô Ly nhìn cánh cửa phòng họp đóng lại trước mắt mình, lập tức đứng trước cửa muốn nghe trộm.
Cơ mà hiệu quả cách âm của phòng họp cực kỳ tốt, cậu cố gắng một lúc lâu cũng chẳng nghe được chữ nào, cũng chẳng biết là họ đã bắt đầu nói hay chưa.
Chung Kiến Huân đứng bên cạnh nhìn cậu, anh nhận được lệnh là phải ở bên cạnh Tô Ly, để Phó Mịch có thể tìm thấy người bất cứ lúc nào, hơn nữa để ý đến cậu, bảo đảm chắc chắn cậu không thể vào được phòng họp.
Trừ những thứ đó ra, thì Tô Ly muốn làm gì cũng được.
Tô Ly cố một lúc lâu, cuối cùng cũng chọn từ bỏ, ngồi bên ngoài phòng họp, vừa ăn nhân hạt óc chó, vừa nghiêm túc suy nghĩ.
Bốn người bọn họ tụm lại với nhau thì có thể nói chuyện gì nhỉ?
Nói chuyện kịch bản thì không cần đến Trương Thụy Y, nói chuyện hợp đồng thì không cần Lê Hựu Nam với Trịnh Thi Dật, nói chuyện yêu đương thì không cần Trương Thụy Y và Trịnh Thi Dật.
Sắp xếp bừa một tổ hợp nào đó cũng sẽ bị thừa người.
Tô Ly chẳng hiểu kiểu gì.
Nhưng cậu rất có lòng tin đối với bốn người này, mặc dù rõ ràng là bọn họ loại cậu ra khỏi cuộc họp, Tô Ly cũng vẫn không nghĩ lung tung.
Có lẽ thật sự có chuyện gì rất nghiêm trọng cần bàn nhỉ.
Tô Ly bỏ cuộc không dự đoán hay là nghe lén nữa, bây giờ phí công phí sức, chẳng bằng đợi lát nữa tìm người hỏi trực tiếp luôn, kể cả hai chị "ruột" Trương Thụy Y và Trịnh Thi Dật không dựa vào được gì, thì vẫn còn có Phó Mịch nha!
Chỉ là cơ hội gặm đường Mật Dữu trên phim trường như thế này, mà cậu lại không thể nào tham gia được, thật sự khiến người ta đau buồn mà!
-
Nếu như đứa nhóc thứ ba này là người khác, thì chắc chắn Phó Mịch sẽ không để ý.
Người khác thì làm được gì cho hắn chứ?
Nhưng mà Trương Thụy Y lại không phải là người khác, cô ấy không chỉ là trợ lý của Tô Ly, mà còn là chị họ của cậu.
Nếu có một ngày hắn bê được cây lê này về nhà mình, dựa theo vai vế thì khi nhìn thấy cô gái này cũng phải gọi một tiếng chị.
Nên khi nghe thấy Trịnh Thi Dật nói người kéo Tô Ly đi đu Mật Dữu còn có cả Trương Thụy Y, Phó Mịch thật sự đã dùng hết tu dưỡng cả đời mình, mới không chửi thề ngay tại chỗ.
Hắn chỉ muốn yêu đương với Tô Ly thôi, tại sao phải thông qua bao nhiêu phó bản, đánh bại cả đống boss, mới có thể đạt được HE chứ?
"Rốt cuộc có chuyện gì?"
Trương Thụy Y thấy bầu không khí cực kỳ kỳ lạ, mà cô cũng có thể cảm nhận được rõ ràng, rằng trong bốn người, chỉ có mình cô là người không hiểu gì sất.
Nhưng cho dù cô có căng não nghĩ cũng thật sự chảng thể nghĩ ra được.
Ở đây một người là ảnh đế, một người là thị đế, một người là người mới xuất sắc nhất, bọn họ vì chuyện gì mà phải hợp lại với nhau đóng kịch lừa mình chứ?
Phó Mịch để ý đến tâm hồn ngây thơ đơn thuần của Tô Ly, lo cậu sẽ nghĩ ngợi lung tung, nên đã chọn không nói thẳng sự thật cho cậu, nhưng những người khác thì sẽ không thể có được sự đối xử như vậy.
Phó Mịch liếc nhìn Trịnh Thi Dật, ra hiệu cho cô nói trước.
Đột nhiên trong lòng Trịnh Thi Dật có một nỗi sầu "Tạo nghiệp thì phải trả nghiệp, chạy trời không khỏi nắng".
Ngày đó lúc Tô Ly bị chính tay cô xé CP, có lẽ sóng gió cũng gầm gào như thế này nhỉ?
"Em có chuyện này muốn nói thật với chị."
Trương Thụy Y nghe thấy câu mở màn này, tim nhảy thoắt lên cuống họng, trong đầu đột nhiên hiện ra cả chục loại khả năng.
"Em rời CP là vì hai chính chủ chính miệng nói với em, bọn họ có chết cũng không đến với nhau."
Trương Thụy Y hoàn toàn không ngờ lại bắt đầu như vậy.
Chỉ một câu nói đã khiến máu trong đầu cô tuôn trào, rõ ràng là đang ngồi mà lại cảm thấy như đang lơ lửng giữa không gian, không khí loãng như thế, thế giới xa xôi biết bao.
Một lúc lâu sau, Trương Thụy Y mới nhớ ra là trong phòng này vẫn còn những người khác.
Phó Mịch mặt lạnh lùng ngồi ở vị trí gần với cửa ra vào, toàn thân tỏa ra hào quang "tử tế" của "lòng yêu thương trẻ thiểu năng".
Lê Hựu Nam bị phản ứng của Trương Thụy Y làm cho hài lòng, che miệng trộm cười.
"Đây là đang quay camera giấu kín hả?" Trương Thụy Y đứng dậy nhìn xung uanh: "Máy quay ở đâu vậy? Tôi đã xem cả trăm tiết mục thế này rồi, tôi sẽ không bị lừa đâu!"
Trịnh Thi Dật cực kỳ hiểu tâm trạng của Trương Thụy Y, nhớ đến lúc trước chẳng phải cô cũng tự tẩy não mình như vậy hay sao?
Còn gì đáng sợ hơn chuyện chính chủ đứng trước mặt mình tận tay xé CP không cơ chứ?
Chắc chắn là không rồi!
"Là thật đó." Trịnh Thi Dật kéo Trương Thụy Y ngồi xuống: "Nếu chị không tin, thì họ có thể đăng weibo nói chết cũng không đội trời chung ngay đấy."
"Không được!"
Không hổ là chị em cùng cha khác ông nội, đến cả phản ứng cũng giống nhau y hệt.
Trương Thụy Y tỉnh táo lại mới nhận thức được, là mình đang giãy nảy trước mặt chính chủ, chột dạ vội vàng kéo Trịnh Thi Dật: "Chuyện này là như thế nào đây? Sao bọn họ lại biết được hả?"
Trịnh Thi Dật thở dài nhìn về phía Phó Mịch, Trương Thụy Y cũng nhìn theo.
"Đầu tiên tôi muốn cảm ơn cô, đã thích tôi mười năm nay." Phó Mịch thay đổi thái độ, dù sao thì tương lai đây cũng là người nhà: "Nhưng CP của tôi với cậu ấy tuyệt đối sẽ không có kết quả, nếu điều này khiến mọi người buồn lòng, thì tôi cũng chỉ có thể nói xin lỗi, lựa chọn của tôi sẽ không thể thay đổi theo nguyện vọng của các cô được."
Trong lòng Trương Thụy Y quay cuồng, cô có thể thấy được Phó Mịch đang nghiêm túc, nhưng vì quá nghiêm túc, nên khiến cô không nhịn được muốn khóc.
Trịnh Thi Dật vội vàng lấy khăn giấy đã chuẩn bị từ lâu lau nước mắt cho cô.
Người thứ ba lên sàn là Lê Hựu Nam, đợi đến khi tâm trạng của cô bình tĩnh hơn một chút mới nói: "Cậu ta nói thật đó, hai bọn tôi là bạn thân, trước đây hay sau này cũng sẽ không có khả năng đến với nhau đâu."
"Nhưng tại sao các anh lại phải nói với tôi?"
Trương Thụy Y nghẹn ngào hỏi, mặc dù cô cũng biết là CP cô đu không chắc sẽ đạt được kết quả như cô mong muốn, nhưng bọn họ cũng không cần phải nói với cô mà!
Có thể sau này cô sẽ rời fandom, đương nhiên khả năng này rất nhỏ, nhưng kể cả cô có rời fandom, thì cũng chỉ là một fan nhỏ trong năm trăm ngàn fan mênh mông thôi, vậy rốt cuộc sao phải làm chuyện thừa như thế?
"Nói với cô điều này, không phải vì muốn làm cô khóc." Phó Mịch nói: "Chỉ là mong có thể cho cô biết, bây giờ tôi vẫn đang độc thân, mặc dù đã có người tôi thích, nhưng không phải là Lê Hựu Nam."
Trương Thụy Y nghe câu này xong tim cũng lạnh gần nửa, sao Phó Mịch lại phải nói với cô chuyện này chứ? Trừ phi người hắn thích là một trong số họ, chẳng lẽ...
Trương Thụy Y nhìn Trịnh Thi Dật.
Trịnh Thi Dật lập tức cầm ghế kéo ra phía xa: "Không phải em, em không có, chị đừng nghĩ bậy."
"Vậy chắc chắn không phải là tôi rồi!" Trương Thụy Y đập bàn: "Tôi vẫn biết rõ bản thân mình lắm!"
Lê Hựu Nam nhỏ giọng nói bí mật: "Cậu ta thích Tô Ly."
"Ai?" Âm điệu của Trương Thụy Y lập tức cao đến quãng tám.
Lê Hựu Nam & Trịnh Thi Dật: "Suỵt----"
Trương Thụy Y cảm thấy thế giới thật ảo diệu: "Sao Phó Mịch lại thích nhóc ngốc nhà tôi được chứ?"
"Sao lại không thể?" Phó Mịch nhìn cô nói: "Tôi thật sự thích em ấy."
Trương Thụy Y trợn tròn mắt: "Thật hả? Không đùa đúng không?"
"Thật một trăm phần trăm." Trong lòng Phó Mịch rất không vui, người nên biết vẫn chưa biết, người không cần thì lại biết hết cả rồi: "Nếu không thì bây giờ cô gọi em ấy vào đây, vừa đúng lúc tôi có thể nói với em ấy trước mặt cô."
"Không được!" Trong lúc quan trọng, Trương Thụy Y vẫn chọn bảo vệ em ruột mình: "Trước giờ cậu ấy chưa yêu ai, sẽ khiến cậu ấy sợ đấy!"
Phó Mich đoán được Tô Ly chẳng hiểu chút gì về yêu đương, nếu không thì biểu hiện của mình đã rõ ràng như vậy, cậu ấy chắc cũng đã nhận ra từ lâu rồi.
"Kẻ phản bội" Trịnh Thi Dật vội vàng bê ghế quay về, nói giúp Phó Mịch: "Chị nghĩ kỹ những gì dạo này chúng ta nhìn thấy ấy, nếu nhị thiếu không thích Tô Ly, thì có thể đối tốt với cậu ấy như vậy sao?"
Cần gì phải nghĩ kỹ, Trương Thụy Y đã cảm thấy không đúng từ lâu, chỉ vì đầu óc CP khiến cô cảm thấy người Phó Mịch thích là Lê Hựu Nam, nên mới bỏ sót những quan tâm đặc biệt của Phó Mịch đối với Tô Ly mà thôi.
Bây giờ lấy những chuyện đó từ trong đầu ra lại, dường như trong một giây Trương Thụy Y đã xác định.
Phó Mịch chắc chắn thích Tô Ly.
"Chị nghĩ kỹ thêm đi, đợi đến khi Phó Mịch với Tô Ly đến với nhau, thì anh ấy sẽ là em rể của chị nha!"
Trịnh Thi Dật thêm thắt: "Theo vai vế thì anh ấy phải gọi chị một tiếng chị, chị lời quá luôn còn gì, chị nghĩ kỹ đi, nghĩ kỹ đi!"
"Phó Mịch gọi tôi là chị á?"
"Đúng! Gọi theo vai vế ấy!"
"Vậy chẳng phải là năm mới tôi phải cho anh ta lì xì à?"
"Sẽ được trả lại gấp mấy lần đó! Đợi sau khi chị kết hôn sinh con, thì anh ấy không phải cho con gái con trai của chị bao lì xì lớn sao!"
"Cũng đúng ha!"
"Có phải là chỉ hời mà không lỗ không! Trước đó nữa, chị có dám nghĩ em rể chị là Phó Mịch không? Chị không dám đâu!"
"Bây giờ chị dám rồi."
Lê Hựu Nam ở bên cạnh nghe thấy thế suýt nữa cười ra tiếng, sao trước đây anh không nghĩ ra cái này nhỉ?
Vừa nghĩ đến chuyện sau này Phó Mịch phải gọi cô nhóc này là "chị", Lê Hựu Nam chỉ hận mình không phải là chủ tịch cục dân sự, nếu không thì đã đăng ký kết hôn ngay tại chỗ cho Tô Ly với Phó Mịch rồi!
Trương Thụy Y quay đầu nhìn về hướng Phó Mịch, như thể đang xác nhận tính xác thực của chuyện này cùng với hắn vậy.
Đương nhiên Phó Mịch không để cô thất vọng: "Nếu tết năm nay tôi có thể đem em ấy về nhà, thì tôi sẽ gửi lì xì cho cô."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.