Chương 77: Cuộc hành trình đi tìm hạnh phúc
aptrungmochi
17/06/2021
Thế là hôm đó chúng tôi nói chuyện khá vui vẻ. Hưởng thụ ngày cuối cùng
khi rời khỏi nơi đây. Thật sự thì ở đây khá yên tĩnh và chúng tôi có thể nghe thấy tiếng chim chóc, cỏ cây rõ nhất một cách tuyệt vời. Sau khi
tắm xong chúng tôi lại ngồi vào bàn ăn nói chuyện khá vui vẻ. Cũng chỉ
là toàn bộ những gì diễn ra trong cuộc sống, cứ như vậy mà vui vẻ đón
nhận những thứ tình bạn đơn thuần thân thiết hơn...
Sau khi làm một bữa no nê, tôi cầm một lon nước ngọt để trong vali ra uống cùng vài túi bánh kẹo còn thừa. Đưa cho Thuần Nhã vài mẫu bánh quy. Tôi nghiêng người nhìn lên trần nhà, cái bộ dạng mệt mỏi của tôi hiện ra.
"Cuối cùng cũng đến lúc về lại thành phố rồi!"
Lúc này chỉ có tôi với A Nhã ngồi ở đó. Cậu ta nhìn tôi rồi mỉm cười một cái
"Vậy chúng ta sẽ không gặp nhau nữa? Có đúng không?"
"Ừ!" Tôi gật 1 cái.
"Nhưng tôi sẽ nhớ các cậu lắm! Tôi cũng không có ai để ở nhờ cả!"
"Vậy mày không định về với cái thằng anh khốn nạn của mày sao?" Thế Mỹ đi đến ngồi kế bên tôi.
"Không! Tôi không muốn gặp anh ta nữa! Anh ta...anh ta đáng sợ lắm!"
"Nếu như không nói chuyện hẳn hoi thì sao được chứ?! Không lẽ cậu định làm kẻ lang thang ở ngoài đường luôn sao?" Đình An hỏi.
Cậu ta mếu máo trong thật khó coi "Nhưng...anh ta, anh ta nói sẽ giết mình nếu như mình còn gặp anh ta nữa!"
Nó lại bảo tiếp "Nếu như vậy thì tớ thà thành một kẻ lang thang còn hơn!"
Thuần Nhã lúc này được hắn đi đến động viên, hắn khẽ ôm nhẹ cậu vào lòng rồi an ủi. Những hành động mật ngọt như này làm tôi với lương tâm của tôi trỗi dậy. Tốt lắm anh trai, đến với nhau luôn đi!. A Đỉnh nằm dài trên ghế sofa rồi lấy điện thoại ra chụp hình, nó đưa ngón tay ra rồi nói "Làm tốt lắm. Tiếp theo hãy Hun nhau!"
Cả đám nhìn nó bằng cặp mắt rất chi là từ tốn đầy sự yêu thương và mến mộ. Lần đầu tiên nó được người ta chú ý đến như dậy:). Thế Mỹ nhíu mày nói "Giờ này mà mày còn giỡn được nữa hả?"
"Thì sao? Tao thấy không khí căng thẳng quá nên nói vài câu thể hiện tình đồng chí thôi mà!"
Tao mới vả nó vài cái "Mày im dùm! Không phải là lúc mày chọc cười đâu!"
Thế Mỹ và Đình An tán dương ý kiến "Mày nói hay lắm. Ra dáng người lớn rồi đó!"
Nhưng chưa kịp khen ngợi quá vài giây. Tao đã dí sát vào tai của A Đỉnh rồi nói.
"Lát gửi ảnh cho tao nhé! A Đỉnh!"
...
"Vậy thì cậu sẽ về đâu?"
"Tớ cũng không biết!"
Trân Châu lúc này mới đưa ra ý kiến của mình "Hay là để tớ giúp cậu nói chuyện với anh cậu nhé. Nếu anh ta chịu cho cậu về nhà thì sao?"
Cậu cười nhạt "Chắc không có đâu!"
Cô mới hằng giọng "Không thử sao biết được?"
Cả đám tán dương ý kiến. Nói chung là cứ đi gặp anh ta trước đi. Không lẽ lại không thể nể mặt người ông đã mất đối xử với cậu tốt hơn sao?. Nếu không chấp nhận thì tôi xinh hứa sẽ đá vào chân giữa của anh ta khiến anh phải hối hận. Ý nghĩ lé lên trong đầu làm tôi bật cười hả hê, cả đám cách xa tôi vài mét. Cả đám xầm xì, Đình An hỏi "Nó bị gì vậy?"
"Chắc là nghĩ tới cảnh đam mỹ rồi!" A Đỉnh bình thản.
"Theo tao thì nó bị dính covid rồi đó! Nhìn mặt nó cười hãm quá!" Trân Châu lại đáp.
"Chắc cậu ấy vui vì giúp tớ phải không?" Thuần Nhã nhăn mặt mỉm cười.
"Không!" Thế Mỹ phản bác.
"Tại sao cười?"
"Chắc nó hít phải cứt chó rồi!" Thế Mỹ ngang nhiên nói một câu xanh rờn.
....
Sáng hôm sau chúng tôi dọn hành lí không quên chụp 1 tấm kỉ niệm khi rời khỏi nơi đây. Cũng thật nhanh nhỉ. Mới đây đã tới ngày phải dừng cuộc chơi mà về lại nơi sống rồi. Đúng thật là vui hết biết. Tôi xếp xong vali mới đầu chỉ có 2 cái mà xếp sao được 3 cái vali nè. Nhìn vi diệu vãi lồn. Tôi ngồi lên ghế rồi nói "Mới đây mà xấp về thành phố rồi!"
"Nhanh thật! Tao còn nghĩ ra mấy trò vui lắm!" Thế Mỹ chắc lưỡi một cái, điệu bộ đáng tiếc của nó tôi chưa bao giờ nhìn thấy. Cái dáng vẻ khó chịu kia thật là dễ thương làm sao. Nếu tính nó hiền dịu hơn một chút thì có cả tá người theo đuổi rồi. Mà đó là suy nghĩ của tôi thôi chứ người ta thì tôi cũng không biết. Tôi bật cười một cái "Ahaha. Vậy mày còn suy nghĩ ra gì nữa không?"
"Nhiều lắm. Nói ra thì không hay đâu nên là..."
Nó lại gần tôi, khuôn mặt tà dâm lộ rõ ra một cách chân thật.
*Chát*
Trời đụ má nó búng dây áo dú tôi rồi cười lên ha hả. Mà lúc đó là hắn mới vừa bước vào. "Trời má mẹ, mày muốn chết sao?"
"Sao nào? Lâu rồi tao chưa vận động tay chân đó!" Nó xoay xoay cánh tay, từng ngón tay xoay xoay một cách biến thái. Tôi đá cho nó một phát bay xuống cầu thang. "Biến thái!"
A Đỉnh thấy thế thì 12 bà mụ nhào nặng ra nó cũng phải suýt xoa khi đã lắp cái máy động cơ xe máy vào cổ họng nó. Nó cười một cái mà muốn trả nó về nơi sản xuất luôn ấy. Nó cười há há há không ngừng nghĩ khiến cuộc chiến sinh tử của nó và Thế Mỹ lại một lần nữa rơi vào. Chiến tranh thế giới dương vô cùng sắp bắt đầu. Ngày lúc này Trân Châu và Đình An can ngăn, quánh cho mỗi đứa một cái chát vô não cũng định hướng lại được sự việc. "Nhanh đi. Chúng ta không có nhiều thời gian đâu!"
...
Đi đến chân núi không quên chào hai ông bà cụ và còn biếu cho họ một ít quà nữa. Sau đó chúng tôi về lại sau xe, Trân Châu đưa đôi mắt lấp lánh nhìn chúng tôi.
"Để em lái nhé!"
Cả đám đồng thanh "Không!"
Và sau một phút đôi co thì chúng tôi để cho Thuần Nhã lái xe vì trước khi về phải xử lý chuyện của cậu ta cái đã. "Cậu học cái này đâu vậy?"
"Tớ được ông nội chỉ ấy!"
"Vậy cậu trước kia là cô nhi sao!" Trân châu hỏi.
"Không hẳn là vậy. Trước kia tớ có ba, tớ nghe ba kể mẹ đã sinh ra tớ rồi sau đó tự sát! Sau đó ba tớ cũng vì vậy mà đảng trí ngày ngày rượu chè cho đến khi tớ 6 tuổi thì tớ bị ông ấy bán cho một bà già nào đó. Sau đó lại bị bán cho ông, người ông của tớ kính trọng!"
Tôi ngạc nhiên suy ngẫm "không ngờ cậu có trí nhớ tốt đến vậy!"
"Ờ. Tớ cũng không biết tại sao lại có thể nhớ được nhưng tớ khác với lũ trẻ con hồn nhiên vui tươi!"
Và...có những đứa trẻ hiểu chuyện đến đau lòng!.
Sau khi làm một bữa no nê, tôi cầm một lon nước ngọt để trong vali ra uống cùng vài túi bánh kẹo còn thừa. Đưa cho Thuần Nhã vài mẫu bánh quy. Tôi nghiêng người nhìn lên trần nhà, cái bộ dạng mệt mỏi của tôi hiện ra.
"Cuối cùng cũng đến lúc về lại thành phố rồi!"
Lúc này chỉ có tôi với A Nhã ngồi ở đó. Cậu ta nhìn tôi rồi mỉm cười một cái
"Vậy chúng ta sẽ không gặp nhau nữa? Có đúng không?"
"Ừ!" Tôi gật 1 cái.
"Nhưng tôi sẽ nhớ các cậu lắm! Tôi cũng không có ai để ở nhờ cả!"
"Vậy mày không định về với cái thằng anh khốn nạn của mày sao?" Thế Mỹ đi đến ngồi kế bên tôi.
"Không! Tôi không muốn gặp anh ta nữa! Anh ta...anh ta đáng sợ lắm!"
"Nếu như không nói chuyện hẳn hoi thì sao được chứ?! Không lẽ cậu định làm kẻ lang thang ở ngoài đường luôn sao?" Đình An hỏi.
Cậu ta mếu máo trong thật khó coi "Nhưng...anh ta, anh ta nói sẽ giết mình nếu như mình còn gặp anh ta nữa!"
Nó lại bảo tiếp "Nếu như vậy thì tớ thà thành một kẻ lang thang còn hơn!"
Thuần Nhã lúc này được hắn đi đến động viên, hắn khẽ ôm nhẹ cậu vào lòng rồi an ủi. Những hành động mật ngọt như này làm tôi với lương tâm của tôi trỗi dậy. Tốt lắm anh trai, đến với nhau luôn đi!. A Đỉnh nằm dài trên ghế sofa rồi lấy điện thoại ra chụp hình, nó đưa ngón tay ra rồi nói "Làm tốt lắm. Tiếp theo hãy Hun nhau!"
Cả đám nhìn nó bằng cặp mắt rất chi là từ tốn đầy sự yêu thương và mến mộ. Lần đầu tiên nó được người ta chú ý đến như dậy:). Thế Mỹ nhíu mày nói "Giờ này mà mày còn giỡn được nữa hả?"
"Thì sao? Tao thấy không khí căng thẳng quá nên nói vài câu thể hiện tình đồng chí thôi mà!"
Tao mới vả nó vài cái "Mày im dùm! Không phải là lúc mày chọc cười đâu!"
Thế Mỹ và Đình An tán dương ý kiến "Mày nói hay lắm. Ra dáng người lớn rồi đó!"
Nhưng chưa kịp khen ngợi quá vài giây. Tao đã dí sát vào tai của A Đỉnh rồi nói.
"Lát gửi ảnh cho tao nhé! A Đỉnh!"
...
"Vậy thì cậu sẽ về đâu?"
"Tớ cũng không biết!"
Trân Châu lúc này mới đưa ra ý kiến của mình "Hay là để tớ giúp cậu nói chuyện với anh cậu nhé. Nếu anh ta chịu cho cậu về nhà thì sao?"
Cậu cười nhạt "Chắc không có đâu!"
Cô mới hằng giọng "Không thử sao biết được?"
Cả đám tán dương ý kiến. Nói chung là cứ đi gặp anh ta trước đi. Không lẽ lại không thể nể mặt người ông đã mất đối xử với cậu tốt hơn sao?. Nếu không chấp nhận thì tôi xinh hứa sẽ đá vào chân giữa của anh ta khiến anh phải hối hận. Ý nghĩ lé lên trong đầu làm tôi bật cười hả hê, cả đám cách xa tôi vài mét. Cả đám xầm xì, Đình An hỏi "Nó bị gì vậy?"
"Chắc là nghĩ tới cảnh đam mỹ rồi!" A Đỉnh bình thản.
"Theo tao thì nó bị dính covid rồi đó! Nhìn mặt nó cười hãm quá!" Trân Châu lại đáp.
"Chắc cậu ấy vui vì giúp tớ phải không?" Thuần Nhã nhăn mặt mỉm cười.
"Không!" Thế Mỹ phản bác.
"Tại sao cười?"
"Chắc nó hít phải cứt chó rồi!" Thế Mỹ ngang nhiên nói một câu xanh rờn.
....
Sáng hôm sau chúng tôi dọn hành lí không quên chụp 1 tấm kỉ niệm khi rời khỏi nơi đây. Cũng thật nhanh nhỉ. Mới đây đã tới ngày phải dừng cuộc chơi mà về lại nơi sống rồi. Đúng thật là vui hết biết. Tôi xếp xong vali mới đầu chỉ có 2 cái mà xếp sao được 3 cái vali nè. Nhìn vi diệu vãi lồn. Tôi ngồi lên ghế rồi nói "Mới đây mà xấp về thành phố rồi!"
"Nhanh thật! Tao còn nghĩ ra mấy trò vui lắm!" Thế Mỹ chắc lưỡi một cái, điệu bộ đáng tiếc của nó tôi chưa bao giờ nhìn thấy. Cái dáng vẻ khó chịu kia thật là dễ thương làm sao. Nếu tính nó hiền dịu hơn một chút thì có cả tá người theo đuổi rồi. Mà đó là suy nghĩ của tôi thôi chứ người ta thì tôi cũng không biết. Tôi bật cười một cái "Ahaha. Vậy mày còn suy nghĩ ra gì nữa không?"
"Nhiều lắm. Nói ra thì không hay đâu nên là..."
Nó lại gần tôi, khuôn mặt tà dâm lộ rõ ra một cách chân thật.
*Chát*
Trời đụ má nó búng dây áo dú tôi rồi cười lên ha hả. Mà lúc đó là hắn mới vừa bước vào. "Trời má mẹ, mày muốn chết sao?"
"Sao nào? Lâu rồi tao chưa vận động tay chân đó!" Nó xoay xoay cánh tay, từng ngón tay xoay xoay một cách biến thái. Tôi đá cho nó một phát bay xuống cầu thang. "Biến thái!"
A Đỉnh thấy thế thì 12 bà mụ nhào nặng ra nó cũng phải suýt xoa khi đã lắp cái máy động cơ xe máy vào cổ họng nó. Nó cười một cái mà muốn trả nó về nơi sản xuất luôn ấy. Nó cười há há há không ngừng nghĩ khiến cuộc chiến sinh tử của nó và Thế Mỹ lại một lần nữa rơi vào. Chiến tranh thế giới dương vô cùng sắp bắt đầu. Ngày lúc này Trân Châu và Đình An can ngăn, quánh cho mỗi đứa một cái chát vô não cũng định hướng lại được sự việc. "Nhanh đi. Chúng ta không có nhiều thời gian đâu!"
...
Đi đến chân núi không quên chào hai ông bà cụ và còn biếu cho họ một ít quà nữa. Sau đó chúng tôi về lại sau xe, Trân Châu đưa đôi mắt lấp lánh nhìn chúng tôi.
"Để em lái nhé!"
Cả đám đồng thanh "Không!"
Và sau một phút đôi co thì chúng tôi để cho Thuần Nhã lái xe vì trước khi về phải xử lý chuyện của cậu ta cái đã. "Cậu học cái này đâu vậy?"
"Tớ được ông nội chỉ ấy!"
"Vậy cậu trước kia là cô nhi sao!" Trân châu hỏi.
"Không hẳn là vậy. Trước kia tớ có ba, tớ nghe ba kể mẹ đã sinh ra tớ rồi sau đó tự sát! Sau đó ba tớ cũng vì vậy mà đảng trí ngày ngày rượu chè cho đến khi tớ 6 tuổi thì tớ bị ông ấy bán cho một bà già nào đó. Sau đó lại bị bán cho ông, người ông của tớ kính trọng!"
Tôi ngạc nhiên suy ngẫm "không ngờ cậu có trí nhớ tốt đến vậy!"
"Ờ. Tớ cũng không biết tại sao lại có thể nhớ được nhưng tớ khác với lũ trẻ con hồn nhiên vui tươi!"
Và...có những đứa trẻ hiểu chuyện đến đau lòng!.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.