Chương 57
Tống Gia Đào Hoa
29/12/2020
Edit: Cải Trắng
Trên xe.
Qua kính chiếu hậu, ông Trương bắt gặp dáng vẻ rạng rỡ của Cố Húc, cười nói: “Hôm nay tâm trạng cậu Cố có vẻ rất tốt nhỉ?” Ông đã theo Cố Húc được sáu năm, trước giờ chưa thấy anh vui vẻ như này bao giờ. Bỗng nhiên, ông nhớ đến hình ảnh vừa rồi.
Tuy xe đỗ khá xa nhưng đèn đường trong tiểu khu rất sáng. Cách một lớp cửa sổ xe, ông thấy cô Nguyễn nhón chân lên hôn cậu Cố.
Xem ra mọi chuyện đã thành.
Nghĩ đến việc trước đó cậu Cố không quản bão tuyết chạy đến bên cô Nguyễn tít ở viện phúc lợi, ông đã biết cậu Cố rất quan tâm đến người đó. Ông theo Cố Húc đã nhiều năm, dĩ nhiên có chút tình cảm thân thiết, cười tươi chúc mừng: “Chúc mừng cậu, cậu Cố.”
Câu này.
Cố Húc thích nghe.
Mặc dù chưa so bát tự, nãy cô gái nhỏ còn cố ý dặn dò anh không được nói lung tung bên ngoài, hiển nhiên muốn yêu đương lén lút, nhưng… Cố Húc nhướng mày, cười rạng rỡ: “Khách sáo quá! Chờ bao giờ bọn tôi kết hôn, chú nhớ đưa vợ mình tới tham dự nhé.”
Anh vừa nói vừa ngả cả người về phía sau, đôi chân dài chọn kiểu ngồi phóng khoáng, tay tùy ý gác lên trên đầu gối.
Trông có vẻ lười biếng lại thanh cao.
Nghe vậy, ông Trương ngạc nhiên.
Ông không ngờ mới bên nhau thôi mà Cố Húc đã nghĩ đến tận chuyện kết hôn, nhưng ông chỉ cười, khen ngợi: “Cả cậu Cố lẫn cô Nguyễn đều đẹp, về sau con của hai người chắc đẹp gấp đôi.”
Cố Húc ngồi dựa lưng ở ghế sau, khó có giây phút thất thần.
Con?
Con của anh và cô?
Thật ra, anh không thích trẻ con lắm, luôn cảm thấy chúng quá ồn ào. Có điều, nếu là con của anh với cô thì phải đổi cách nói khác… Anh sẽ rất vui vẻ, sẽ trân trọng nó như bảo bối.
Những âm thanh ồn ào bên ngoài chưa dứt, trong xe mở đèn chế độ ban đêm thong dong quấn lấy giai điệu êm ái. Cố Húc gác khuỷu tay lên cửa sổ xe, ngắm nhìn khung cảnh đường phố. Lớp kính xe phản chiếu nét mặt anh. Mắt mày cong cong, khóe môi nhếch nhẹ chưa từng thay đổi.
Ngón tay chạm nhẹ vào nơi cô gái nhỏ vừa hôn.
Dường như nơi đó còn lưu lại hơi ấm của cô, dù chuyện có xảy ra cách đây cả mấy chục phút. Nhớ đến dáng vẻ nhón chân hôn anh của cô, Cố Húc cười càng tươi hơn, gương mặt xuất hiện nét dịu dàng chưa từng có.
…
Về đến nhà đã gần mười một giờ đêm.
Cố Húc không để ông Trương lái vào tận bên trong. Sau khi dặn dò ông trên đường về chú ý an toàn, anh liền để cho người đi trước. Bảo vệ tiểu khu thấy anh về muộn, đứng dậy chào hỏi, cung kính nói: “Đêm nay anh Cố về muộn thế.” Dứt câu, trông thấy anh mặc mỗi áo sơ mi trắng, áo gió vắt ở khuỷu tay thì sửng sốt, ấp úng hỏi: “Anh Cố không lạnh ạ?”
Đêm nay nhiệt độ xuống đến âm năm độ đấy.
Cậu ta mặc cả áo khoác lông vẫn lạnh không chịu được mà anh Cố mặc mỗi áo sơ mi trắng mà da dẻ hồng hào?
Trước kia, Cố Húc không hay bắt chuyện với người khác, riêng tối nay lại hiếm được khi tâm trạng tốt, đáp: “Lạnh không? Tôi thấy bình thường mà.” Anh đi thẳng vào bên trong, lúc đi ngang qua đối phương còn nói: “Đêm khuya rồi, mọi người cũng nghỉ ngơi sớm đi.”
Cậu bảo vệ mới trò chuyện cùng Cố Húc cứ ngơ ngẩn nhìn theo bóng anh một lúc, quay sang hỏi đồng nghiệp: “Hôm nay anh Cố làm sao thế?”
Trời rét căm căm bảo bình thường, đã thế còn cười tươi chào hỏi, này, mặt trời mọc đằng Tây hả?
Cố Húc không quan tâm đến tiếng xì xào đằng sau, thẳng một đường đi dạo về biệt thự nhà mình trên sân vắng lặng. Tối gió lớn, độ ấm không cao nhưng bản thân anh lại không thấy lạnh. Được cô gái nhỏ tỏ tình cộng thêm nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước khiến anh kích động vô cùng.
Có người ở cạnh, anh sẽ kiềm chế chút ít.
Nhưng giờ không có ai, anh muốn giấu cũng giấu không nổi cảm xúc.
Nếu không phải bây giờ đã muộn, mai còn phải quay về đoàn làm phim của ông Hạ thì anh thật sự muốn chạy quanh tiểu khu ba mươi vòng, phát tiết hết cảm xúc phấn chấn này ra.
Vừa vào đến nhà, Bình An đã nghe tiếng lần mò tới, di chuyển quanh chân anh liên tục, miệng kêu meo meo.
Khi nãy ở nhà, anh không để ý đến Bình An, phỏng chừng giờ bé đói bụng. Cố Húc treo áo lên móc xong, đi tới bên cạnh ổ nhỏ của nó, đổ ít thức ăn cho mèo ra rồi đứng dựa vào tường gửi tin nhắn cho Nguyễn Tinh Trầm: “Anh về đến nhà rồi.”
Tin nhắn mới gửi chưa được mấy giây đã nhận được tin trả lời.
Đọc tin nhắn mà Cố Húc không thể dập tắt nụ cười nơi đáy mắt. Bé con của anh thật là, từng giây từng phút đều lo lắng cho anh… Anh mỉm cười, nhìn Bình An đang vui vẻ ăn thức ăn ở bên cạnh, không biết nghĩ gì, tiện tay chụp một bức ảnh, gửi qua: “Cô gái nhỏ, giờ biết gọi là gì chưa?”
Lần này, đầu bên kia chậm chạp mãi không nhắn tin lại.
Biết cô xấu hổ nên Cố Húc không ép hỏi, thong thả đến bếp rót cốc nước rồi ra ghế sofa ngồi. Ngó di động thấy cô gái nhỏ vẫn chưa trả lời tin nhắn, giao diện cứ hiển thị “đối phương đang nhập…”, ấy thế mà qua vài giây vẫn yên lặng.
Cố Húc mỉm cười, uống hớp nước.
Anh có thể tưởng tượng được dáng vẻ cô lúc này. Vừa rối bời lại xấu hổ. Đoán không sai thì chắc giờ đang lăn lộn trên giường, cắn môi gõ chữ, nghĩ xem phải trả lời như nào mới ổn.
Thẹn thùng như thế thì không ổn.
Bâng quơ nói một câu đã đỏ mặt, hôn một cái đã thẹn không gượng được. Không thể thế được. Phải dạy dỗ thật nghiêm túc. Bằng không, với cái tính cách như đà điểu của cô, chẳng biết đến ngày tháng năm nào anh mới… Trực tiếp gọi video qua đi. Hẳn là cô ấn trong vô thức nên vừa kết nối đã ấn luôn.
Gương mặt cô xuất hiện trên màn hình thoáng vẻ hoảng loạn.
Khác với sự hoảng loạn của Nguyễn Tinh Trầm, Cố Húc rất ung dung ngồi trên sofa, đặt cốc nước trong tay về bàn, cầm lấy di động ngắm cô qua màn hình.
Chắc mới tắm xong nên cô đổi sang mặc áo ngủ, trên đầu còn đeo băng đô chú thỏ. Có thể do mới rửa mặt xong nên chân tóc hơi ướt, đôi mắt long lanh, ngượng ngùng gọi video, môi đỏ nhếch nhẹ, hồi lâu sau nhẹ nhàng nói: “Cố, Cố Húc.”
Giọng nói của cô nghe nhẹ nhàng, nũng nịu, mang theo hương vị riêng biệt của vùng sông nước Giang Nam.
Cách màn hình cũng có thể làm tim anh đập thình thịch.
Nhịp tim vốn bình ổn bỗng đập loạn. Tuy nhiên, anh không bại lộ hết cảm xúc như cô gái nhỏ, gương mặt vẫn duy trì biểu cảm ban đầu, ngắm cô, ừm nhẹ một tiếng rồi cười hỏi: “Đâu phải lần đầu gọi video, sao em căng thẳng thế?”
Quả thật, đây không phải lần đầu hai người gọi video.
Nhưng trước kia Nguyễn Tinh Trầm chỉ dám coi Cố Húc là tiền bối, đâu dám suy nghĩ miên man?
Giờ thân phận thay đổi, tất nhiên không giống nhau rồi… Hơn nữa, vấn đề Cố Húc vừa hỏi, cô còn chưa trả lời. Ngay sau đó anh gọi video sang, cô có thể không khẩn trương sao?
Cô quờ tay kéo gối ôm đến, vùi mặt vào phần đầu gối, trộm ngắm Cố Húc qua video. Có cặp lông mi dài quả nhiên rất hữu dụng. Tuy rằng phải đối mặt với di động nhưng nó vẫn có thể che đậy được cảm xúc trong mắt, không khiến quá xấu hổ như khi đứng trước mặt Cố Húc.
Một lúc sau, cô cắn môi, mềm mại nói: “Sao anh chưa ngủ?” Mười một giờ rồi, ngày mai còn phải quay về đoàn làm phim nữa.
Chậc.
Định lảng tránh vấn đề à.
Không ngoan xíu nào.
Cố Húc một tay cầm di động, một tay cởi nút áo trên cùng. Xương quai xanh của anh rất đẹp, xuống chút nữa là phong cảnh nửa kín nửa hở, làm lòng người nhộn nhạo.
Anh có thể nhận ra tay cầm di động của cô gái nhỏ run lên, mặt cũng đỏ bừng. Song, anh đổi sang một tư thế khác thoải mái hơn, lười biếng đến độ nghe giọng cũng biếng nhác: “Bạn nhỏ nào đó chưa trả lời anh, làm anh không ngủ được.”
Dứt câu, nhìn người kia tiếp tục dụ dỗ: “Cô gái nhỏ, nghĩ kỹ chưa, phải gọi thế nào ấy nhỉ?”
Nguyễn Tinh Trầm không hiểu sao Cố Húc lại cố chấp muốn đáp án đến vậy. Gương mặt vốn đã đỏ nay càng được thể tỏ rõ hơn, vành tai trắng trẻo cũng ửng hồng.
Như là một viên ngọc trắng dính một tí rượu nho.
Bình An ăn uống no nê liền nghe tiếng đến gần, cực kỳ tự giác nhảy lên đùi Cố Húc, muốn phơi bụng để người xoa xoa. Nhưng thấy anh chuyên chú nhìn di động và thấy bóng người trên màn hình… nó nghiêng đầu chớp mắt như đang tự hỏi, sau đó quay về phía màn hình kêu meo meo.
Cố Húc cười với Nguyễn Tinh Trầm, bàn tay khớp xương rõ ràng đặt lên bụng Bình An, xoa nhẹ, dụ tiếp: “Em xem, nó cũng muốn có câu trả lời đấy.”
Trên màn hình hiện cảnh Cố Húc ôm Bình An mà nhìn cô.
Nguyễn Tinh Trầm thấy trốn cũng trốn không thoát, một tay cầm di động, tay kia túm chăn, thật lâu sau mới nhỏ nhẹ nói: “Mẹ, gọi mẹ.”
Nói xong mấy từ đó, cô không dám nhìn thẳng di động, cúi gằm ngượng chín mặt.
Tuy cô nói nhỏ nhưng Cố Húc đã nghe thấy. Lồng ngực anh rung rung, phát ra tiếng cười trầm thấp. Cụp mắt nhìn màn hình, bắt gặp khuôn mặt và vành tai hồng hồng, vừa xoa nhẹ cho Bình An lại sợ cô chưa đủ xấu hổ hay sao, nói: “Bé con, mẹ con gọi con kìa.”
Chẳng biết Bình An nghe có hiểu không mà quay sang meo meo trò chuyện với màn hình di động.
Cấp bậc ngượng ngùng của cô rất rõ ràng, dùng mắt thường anh cũng cảm nhận được nó qua màn hình. Sợ cô quá xấu hổ, anh hắng giọng, không trêu nữa mà chỉ vuốt ve Bình An, nói: “Được rồi, muộn quá rồi, em mau đi nghỉ đi.”
Ngày mai phải về đoàn làm phim nữa.
Tính tình ông Hạ rất thối, chẳng cần biết người kia là ai, chỉ cần thấy họ không trong trạng thái tập trung là mắng đến máu chó phun đầy đầu.
Anh không muốn cô gái nhỏ cả đêm mất ngủ, mai mang theo quầng thâm ra ngoài.
Cuối cùng cũng kết thúc.
Nguyễn Tinh Trầm thả lỏng tinh thần, đang định nói chúc ngủ ngon với Cố Húc thì thấy anh cười nói: “Thế nhé, bạn gái của anh ngủ ngon nha.”
Thoát khỏi cảm xúc e lẹ, cô bị cơn sửng sốt vây lấy sau khi nghe cách anh gọi mình. Chờ hoàn hồn, nhìn Cố Húc bên kia màn hình mắt cười cong cong, tim cô đập thình thịch. Căng thẳng lẫn ngại ngùng trong Nguyễn Tinh Trầm dần biến mất. Cô thả lỏng cơ thể, không tự chủ được mà nở nụ cười, nhỏ giọng nói: “Ngủ ngon.”
Bạn trai của em, ngủ ngon nhé!
…
Kết thúc cuộc gọi.
Cố Húc xem đồng hồ, hoàn toàn không có cảm giác buồn ngủ. Anh xoa cái được cái chăng cho Bình An, liếc mắt nhìn cúc cài trên tay áo sơ mi trắng.
Cúc áo làm bằng đá vỏ chai đen cực xứng với áo sơ mi trắng, đèn trên đỉnh đầu chiếu xuống còn chiết xạ ra ánh sáng lấp lánh. Tim Cố Húc mềm nhũn. Anh cong môi, cầm di động chụp lại nút áo.
Sau đó, anh đăng tấm ảnh lên vòng bạn bè: “Em là món quà tốt nhất ban anh.”
Tác giả có lời muốn nói: Lão Cố của chúng ta chém gió tung trời, nghĩ cả đến chuyện kết hôn sinh con rồi mà chưa giở trò lưu manh được.
Đáng thương quá!
Lão Cố sẽ cam chịu trạng thái hiện giờ sao?
Không thể nào.
Không cợt nhả sao được?
Phải cợt nhả!
Hôm nay anh ta thành công cho Bình An gọi mẹ, có danh phận, có khi nào ngày mai bảo Tinh Tinh gọi chồng luôn không?
Mong muốn thì vẫn có.
Mặc dù không muốn cho cún Cố thực hiện.
Trên xe.
Qua kính chiếu hậu, ông Trương bắt gặp dáng vẻ rạng rỡ của Cố Húc, cười nói: “Hôm nay tâm trạng cậu Cố có vẻ rất tốt nhỉ?” Ông đã theo Cố Húc được sáu năm, trước giờ chưa thấy anh vui vẻ như này bao giờ. Bỗng nhiên, ông nhớ đến hình ảnh vừa rồi.
Tuy xe đỗ khá xa nhưng đèn đường trong tiểu khu rất sáng. Cách một lớp cửa sổ xe, ông thấy cô Nguyễn nhón chân lên hôn cậu Cố.
Xem ra mọi chuyện đã thành.
Nghĩ đến việc trước đó cậu Cố không quản bão tuyết chạy đến bên cô Nguyễn tít ở viện phúc lợi, ông đã biết cậu Cố rất quan tâm đến người đó. Ông theo Cố Húc đã nhiều năm, dĩ nhiên có chút tình cảm thân thiết, cười tươi chúc mừng: “Chúc mừng cậu, cậu Cố.”
Câu này.
Cố Húc thích nghe.
Mặc dù chưa so bát tự, nãy cô gái nhỏ còn cố ý dặn dò anh không được nói lung tung bên ngoài, hiển nhiên muốn yêu đương lén lút, nhưng… Cố Húc nhướng mày, cười rạng rỡ: “Khách sáo quá! Chờ bao giờ bọn tôi kết hôn, chú nhớ đưa vợ mình tới tham dự nhé.”
Anh vừa nói vừa ngả cả người về phía sau, đôi chân dài chọn kiểu ngồi phóng khoáng, tay tùy ý gác lên trên đầu gối.
Trông có vẻ lười biếng lại thanh cao.
Nghe vậy, ông Trương ngạc nhiên.
Ông không ngờ mới bên nhau thôi mà Cố Húc đã nghĩ đến tận chuyện kết hôn, nhưng ông chỉ cười, khen ngợi: “Cả cậu Cố lẫn cô Nguyễn đều đẹp, về sau con của hai người chắc đẹp gấp đôi.”
Cố Húc ngồi dựa lưng ở ghế sau, khó có giây phút thất thần.
Con?
Con của anh và cô?
Thật ra, anh không thích trẻ con lắm, luôn cảm thấy chúng quá ồn ào. Có điều, nếu là con của anh với cô thì phải đổi cách nói khác… Anh sẽ rất vui vẻ, sẽ trân trọng nó như bảo bối.
Những âm thanh ồn ào bên ngoài chưa dứt, trong xe mở đèn chế độ ban đêm thong dong quấn lấy giai điệu êm ái. Cố Húc gác khuỷu tay lên cửa sổ xe, ngắm nhìn khung cảnh đường phố. Lớp kính xe phản chiếu nét mặt anh. Mắt mày cong cong, khóe môi nhếch nhẹ chưa từng thay đổi.
Ngón tay chạm nhẹ vào nơi cô gái nhỏ vừa hôn.
Dường như nơi đó còn lưu lại hơi ấm của cô, dù chuyện có xảy ra cách đây cả mấy chục phút. Nhớ đến dáng vẻ nhón chân hôn anh của cô, Cố Húc cười càng tươi hơn, gương mặt xuất hiện nét dịu dàng chưa từng có.
…
Về đến nhà đã gần mười một giờ đêm.
Cố Húc không để ông Trương lái vào tận bên trong. Sau khi dặn dò ông trên đường về chú ý an toàn, anh liền để cho người đi trước. Bảo vệ tiểu khu thấy anh về muộn, đứng dậy chào hỏi, cung kính nói: “Đêm nay anh Cố về muộn thế.” Dứt câu, trông thấy anh mặc mỗi áo sơ mi trắng, áo gió vắt ở khuỷu tay thì sửng sốt, ấp úng hỏi: “Anh Cố không lạnh ạ?”
Đêm nay nhiệt độ xuống đến âm năm độ đấy.
Cậu ta mặc cả áo khoác lông vẫn lạnh không chịu được mà anh Cố mặc mỗi áo sơ mi trắng mà da dẻ hồng hào?
Trước kia, Cố Húc không hay bắt chuyện với người khác, riêng tối nay lại hiếm được khi tâm trạng tốt, đáp: “Lạnh không? Tôi thấy bình thường mà.” Anh đi thẳng vào bên trong, lúc đi ngang qua đối phương còn nói: “Đêm khuya rồi, mọi người cũng nghỉ ngơi sớm đi.”
Cậu bảo vệ mới trò chuyện cùng Cố Húc cứ ngơ ngẩn nhìn theo bóng anh một lúc, quay sang hỏi đồng nghiệp: “Hôm nay anh Cố làm sao thế?”
Trời rét căm căm bảo bình thường, đã thế còn cười tươi chào hỏi, này, mặt trời mọc đằng Tây hả?
Cố Húc không quan tâm đến tiếng xì xào đằng sau, thẳng một đường đi dạo về biệt thự nhà mình trên sân vắng lặng. Tối gió lớn, độ ấm không cao nhưng bản thân anh lại không thấy lạnh. Được cô gái nhỏ tỏ tình cộng thêm nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước khiến anh kích động vô cùng.
Có người ở cạnh, anh sẽ kiềm chế chút ít.
Nhưng giờ không có ai, anh muốn giấu cũng giấu không nổi cảm xúc.
Nếu không phải bây giờ đã muộn, mai còn phải quay về đoàn làm phim của ông Hạ thì anh thật sự muốn chạy quanh tiểu khu ba mươi vòng, phát tiết hết cảm xúc phấn chấn này ra.
Vừa vào đến nhà, Bình An đã nghe tiếng lần mò tới, di chuyển quanh chân anh liên tục, miệng kêu meo meo.
Khi nãy ở nhà, anh không để ý đến Bình An, phỏng chừng giờ bé đói bụng. Cố Húc treo áo lên móc xong, đi tới bên cạnh ổ nhỏ của nó, đổ ít thức ăn cho mèo ra rồi đứng dựa vào tường gửi tin nhắn cho Nguyễn Tinh Trầm: “Anh về đến nhà rồi.”
Tin nhắn mới gửi chưa được mấy giây đã nhận được tin trả lời.
Đọc tin nhắn mà Cố Húc không thể dập tắt nụ cười nơi đáy mắt. Bé con của anh thật là, từng giây từng phút đều lo lắng cho anh… Anh mỉm cười, nhìn Bình An đang vui vẻ ăn thức ăn ở bên cạnh, không biết nghĩ gì, tiện tay chụp một bức ảnh, gửi qua: “Cô gái nhỏ, giờ biết gọi là gì chưa?”
Lần này, đầu bên kia chậm chạp mãi không nhắn tin lại.
Biết cô xấu hổ nên Cố Húc không ép hỏi, thong thả đến bếp rót cốc nước rồi ra ghế sofa ngồi. Ngó di động thấy cô gái nhỏ vẫn chưa trả lời tin nhắn, giao diện cứ hiển thị “đối phương đang nhập…”, ấy thế mà qua vài giây vẫn yên lặng.
Cố Húc mỉm cười, uống hớp nước.
Anh có thể tưởng tượng được dáng vẻ cô lúc này. Vừa rối bời lại xấu hổ. Đoán không sai thì chắc giờ đang lăn lộn trên giường, cắn môi gõ chữ, nghĩ xem phải trả lời như nào mới ổn.
Thẹn thùng như thế thì không ổn.
Bâng quơ nói một câu đã đỏ mặt, hôn một cái đã thẹn không gượng được. Không thể thế được. Phải dạy dỗ thật nghiêm túc. Bằng không, với cái tính cách như đà điểu của cô, chẳng biết đến ngày tháng năm nào anh mới… Trực tiếp gọi video qua đi. Hẳn là cô ấn trong vô thức nên vừa kết nối đã ấn luôn.
Gương mặt cô xuất hiện trên màn hình thoáng vẻ hoảng loạn.
Khác với sự hoảng loạn của Nguyễn Tinh Trầm, Cố Húc rất ung dung ngồi trên sofa, đặt cốc nước trong tay về bàn, cầm lấy di động ngắm cô qua màn hình.
Chắc mới tắm xong nên cô đổi sang mặc áo ngủ, trên đầu còn đeo băng đô chú thỏ. Có thể do mới rửa mặt xong nên chân tóc hơi ướt, đôi mắt long lanh, ngượng ngùng gọi video, môi đỏ nhếch nhẹ, hồi lâu sau nhẹ nhàng nói: “Cố, Cố Húc.”
Giọng nói của cô nghe nhẹ nhàng, nũng nịu, mang theo hương vị riêng biệt của vùng sông nước Giang Nam.
Cách màn hình cũng có thể làm tim anh đập thình thịch.
Nhịp tim vốn bình ổn bỗng đập loạn. Tuy nhiên, anh không bại lộ hết cảm xúc như cô gái nhỏ, gương mặt vẫn duy trì biểu cảm ban đầu, ngắm cô, ừm nhẹ một tiếng rồi cười hỏi: “Đâu phải lần đầu gọi video, sao em căng thẳng thế?”
Quả thật, đây không phải lần đầu hai người gọi video.
Nhưng trước kia Nguyễn Tinh Trầm chỉ dám coi Cố Húc là tiền bối, đâu dám suy nghĩ miên man?
Giờ thân phận thay đổi, tất nhiên không giống nhau rồi… Hơn nữa, vấn đề Cố Húc vừa hỏi, cô còn chưa trả lời. Ngay sau đó anh gọi video sang, cô có thể không khẩn trương sao?
Cô quờ tay kéo gối ôm đến, vùi mặt vào phần đầu gối, trộm ngắm Cố Húc qua video. Có cặp lông mi dài quả nhiên rất hữu dụng. Tuy rằng phải đối mặt với di động nhưng nó vẫn có thể che đậy được cảm xúc trong mắt, không khiến quá xấu hổ như khi đứng trước mặt Cố Húc.
Một lúc sau, cô cắn môi, mềm mại nói: “Sao anh chưa ngủ?” Mười một giờ rồi, ngày mai còn phải quay về đoàn làm phim nữa.
Chậc.
Định lảng tránh vấn đề à.
Không ngoan xíu nào.
Cố Húc một tay cầm di động, một tay cởi nút áo trên cùng. Xương quai xanh của anh rất đẹp, xuống chút nữa là phong cảnh nửa kín nửa hở, làm lòng người nhộn nhạo.
Anh có thể nhận ra tay cầm di động của cô gái nhỏ run lên, mặt cũng đỏ bừng. Song, anh đổi sang một tư thế khác thoải mái hơn, lười biếng đến độ nghe giọng cũng biếng nhác: “Bạn nhỏ nào đó chưa trả lời anh, làm anh không ngủ được.”
Dứt câu, nhìn người kia tiếp tục dụ dỗ: “Cô gái nhỏ, nghĩ kỹ chưa, phải gọi thế nào ấy nhỉ?”
Nguyễn Tinh Trầm không hiểu sao Cố Húc lại cố chấp muốn đáp án đến vậy. Gương mặt vốn đã đỏ nay càng được thể tỏ rõ hơn, vành tai trắng trẻo cũng ửng hồng.
Như là một viên ngọc trắng dính một tí rượu nho.
Bình An ăn uống no nê liền nghe tiếng đến gần, cực kỳ tự giác nhảy lên đùi Cố Húc, muốn phơi bụng để người xoa xoa. Nhưng thấy anh chuyên chú nhìn di động và thấy bóng người trên màn hình… nó nghiêng đầu chớp mắt như đang tự hỏi, sau đó quay về phía màn hình kêu meo meo.
Cố Húc cười với Nguyễn Tinh Trầm, bàn tay khớp xương rõ ràng đặt lên bụng Bình An, xoa nhẹ, dụ tiếp: “Em xem, nó cũng muốn có câu trả lời đấy.”
Trên màn hình hiện cảnh Cố Húc ôm Bình An mà nhìn cô.
Nguyễn Tinh Trầm thấy trốn cũng trốn không thoát, một tay cầm di động, tay kia túm chăn, thật lâu sau mới nhỏ nhẹ nói: “Mẹ, gọi mẹ.”
Nói xong mấy từ đó, cô không dám nhìn thẳng di động, cúi gằm ngượng chín mặt.
Tuy cô nói nhỏ nhưng Cố Húc đã nghe thấy. Lồng ngực anh rung rung, phát ra tiếng cười trầm thấp. Cụp mắt nhìn màn hình, bắt gặp khuôn mặt và vành tai hồng hồng, vừa xoa nhẹ cho Bình An lại sợ cô chưa đủ xấu hổ hay sao, nói: “Bé con, mẹ con gọi con kìa.”
Chẳng biết Bình An nghe có hiểu không mà quay sang meo meo trò chuyện với màn hình di động.
Cấp bậc ngượng ngùng của cô rất rõ ràng, dùng mắt thường anh cũng cảm nhận được nó qua màn hình. Sợ cô quá xấu hổ, anh hắng giọng, không trêu nữa mà chỉ vuốt ve Bình An, nói: “Được rồi, muộn quá rồi, em mau đi nghỉ đi.”
Ngày mai phải về đoàn làm phim nữa.
Tính tình ông Hạ rất thối, chẳng cần biết người kia là ai, chỉ cần thấy họ không trong trạng thái tập trung là mắng đến máu chó phun đầy đầu.
Anh không muốn cô gái nhỏ cả đêm mất ngủ, mai mang theo quầng thâm ra ngoài.
Cuối cùng cũng kết thúc.
Nguyễn Tinh Trầm thả lỏng tinh thần, đang định nói chúc ngủ ngon với Cố Húc thì thấy anh cười nói: “Thế nhé, bạn gái của anh ngủ ngon nha.”
Thoát khỏi cảm xúc e lẹ, cô bị cơn sửng sốt vây lấy sau khi nghe cách anh gọi mình. Chờ hoàn hồn, nhìn Cố Húc bên kia màn hình mắt cười cong cong, tim cô đập thình thịch. Căng thẳng lẫn ngại ngùng trong Nguyễn Tinh Trầm dần biến mất. Cô thả lỏng cơ thể, không tự chủ được mà nở nụ cười, nhỏ giọng nói: “Ngủ ngon.”
Bạn trai của em, ngủ ngon nhé!
…
Kết thúc cuộc gọi.
Cố Húc xem đồng hồ, hoàn toàn không có cảm giác buồn ngủ. Anh xoa cái được cái chăng cho Bình An, liếc mắt nhìn cúc cài trên tay áo sơ mi trắng.
Cúc áo làm bằng đá vỏ chai đen cực xứng với áo sơ mi trắng, đèn trên đỉnh đầu chiếu xuống còn chiết xạ ra ánh sáng lấp lánh. Tim Cố Húc mềm nhũn. Anh cong môi, cầm di động chụp lại nút áo.
Sau đó, anh đăng tấm ảnh lên vòng bạn bè: “Em là món quà tốt nhất ban anh.”
Tác giả có lời muốn nói: Lão Cố của chúng ta chém gió tung trời, nghĩ cả đến chuyện kết hôn sinh con rồi mà chưa giở trò lưu manh được.
Đáng thương quá!
Lão Cố sẽ cam chịu trạng thái hiện giờ sao?
Không thể nào.
Không cợt nhả sao được?
Phải cợt nhả!
Hôm nay anh ta thành công cho Bình An gọi mẹ, có danh phận, có khi nào ngày mai bảo Tinh Tinh gọi chồng luôn không?
Mong muốn thì vẫn có.
Mặc dù không muốn cho cún Cố thực hiện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.