Cử Báo Cha Dượng Rồi Xuống Nông Thôn, Nữ Phụ Ốm Yếu Được Sủng Ái
Chương 36: Cho Không Cũng Không Cần
Phong Linh II
23/10/2024
Kiều Thanh Đại đi một vòng, tùy ý để bà nội Kiều đánh giá mình: “Hôm nay đi cắt cỏ heo, có bị thương không?”
“Không có, chúng cháu chỉ làm việc ở triền núi thôi. Tất cả là em Năm, em Sáu, và Thiết Đản làm hết cho cháu! Chúng cháu còn hái được chút cây kim ngân mang về nữa.”
Nói xong, cô chỉ vào giỏ cây kim ngân đặt bên cạnh, bà nội Kiều có chút ghét bỏ: “Hái mấy cái thứ này làm gì? Bà trước kia hái nhiều lắm rồi, cũng đủ để chúng ta uống cả năm nay rồi!”
Loại hoa này năm nào cũng nở đầy, nếu không phải vì có chút mùi vị, mọi người trong đại đội cũng đã bỏ đi từ lâu!
Kiều Thanh Đại lắc đầu: "Bà! Chúng ta đem phơi khô, mang đến huyện thành có thể đổi được mấy xu đấy!" Không thể cứ mãi ngồi không ăn núi lở, cô cũng phải tìm cách kiếm tiền!
Nghe thấy nói về tiền bạc, mấy bà lão kia cũng đi vào: “Kiều đại nha đầu, cháu nói thật sao?! Mấy thứ rách nát này cũng có thể đổi được tiền ở huyện thành à?”
Loại hoa này quanh vùng núi Đại Thanh mọc nhiều vô số kể. Mỗi năm vào tháng tư, hoa nở đầy, cho không cũng chẳng ai muốn.
Kiều Thanh Đại khẳng định: “Đây là thảo dược, các bà thường xuyên uống cũng biết nó giúp hạ nhiệt, giải cảm.”
Mấy bà lão gật đầu nhẹ, đúng là như vậy, mùa hè uống vào, ít khi bị cảm nắng. Không cần cho thêm đường, đã có một vị ngọt nhẹ.
Vài bà lão xoa tay, ánh mắt sáng lên nhìn Kiều Thanh Đại: “… Vậy Kiều đại nha đầu, chúng ta hái được hoa này mang đến cho cháu, cháu có chịu mang đi huyện thành bán giúp chúng ta không? Đến lúc đó chúng ta không để cháu làm không đâu!”
Bà nội Kiều định mở miệng phản đối, nhưng bị Kiều Thanh Đại giữ tay lại: “Bà nội Chu, nếu các bà hái hoa này, sau đó xử lý tốt rồi mang đến cho cháu. Cháu kiểm tra qua, nếu không có vấn đề thì sẽ thu.”
Nói rồi, Kiều Thanh Đại nhìn quanh, thấy bên ngoài không có người khác: "Cháu sẽ trả cho các bà tám xu một sọt, nhưng cần phải đầy loại này.”
"Tám xu?" Mắt mấy bà lão vốn lờ đờ bỗng sáng lên: “Cháu không thấy trả hơi cao sao?”
Các bà tuy thiếu tiền, nhưng cũng không đến mức phải lừa tiền của con cháu.
Kiều Thanh Đại thấy phản ứng của các bà, trong lòng ấm áp. Thẳng thắn nói: “Cháu đến huyện thành có lẽ có thể bán chín xu hoặc một mao, còn kiếm lời chút ít.”
Nghe vậy, bà nội Chu và mấy bà gật đầu. Có thể kiếm lời là tốt rồi, các bà không có cách gì để bán, cũng không thể để Kiều Thanh Đại giúp không.
Buôn bán trung gian kiếm lời chênh lệch, việc này các bà cũng hiểu.
“Vậy được, sau này chúng ta hái được thì sẽ mang đến cho cháu!”
Kiều Thanh Đại lại nói thêm vài điều cần chú ý, cách xử lý, điều kiện thu mua. Cô không muốn những bông hoa các bà mang đến bị nát bươm, chỗ này chút xơ, chỗ kia chút lá vụn.
Loại này thì cô cũng không cần.
Mấy bà lão liên tục gật đầu: “Chúng ta làm việc cháu cứ yên tâm!”
Trong nhà mấy đứa trẻ suốt ngày chạy tới chạy lui, cũng đến lúc tìm việc cho chúng làm.
Kiều Thanh Đại tiễn mấy bà lão ra cửa, còn dặn thêm: “Các bà, ngàn vạn lần đừng đi vào núi sâu nhé! Chỉ cần hái xung quanh là được.”
Quanh đây hoa cũng mọc đầy, từ xa nhìn lại chỗ này một đám, chỗ kia một đám. Thu được nhiều như thế, cô đã mãn nguyện.
Mấy bà lão gật đầu: “Cháu yên tâm, nếu chúng nó dám đi vào núi sâu, bà sẽ đánh gãy chân chúng.”
Khóe miệng Kiều Thanh Đại giật giật, hóa ra không phải mấy bà định tự đi… Thôi vậy.
Bà nội Kiều thấy Kiều Thanh Đại đóng cửa lại rồi vào bếp, nhìn thấy miếng thịt khô quý giá của mình đã bị cắt mất một nửa, định mở miệng mắng.
Em Năm vội vàng giải thích: “Là chị muốn cắt, chị nói mọi người làm việc vất vả, làm sao có thể không ăn chút thịt để bồi bổ?”
Em Sáu lanh lợi bổ sung: “Chị hôm nay còn bắt được một con gà rừng nữa!”
Nói rồi cậu mở nắp ra, bà nội Kiều thấy một con gà rừng đã được xử lý sạch sẽ, vui vẻ. Nhưng rất nhanh bà đã tìm ra kẽ hở trong lời nói của cậu: "Cái gì?! Sao con bé có thể bắt được gà rừng? Các cháu cứ để chị các cháu như vậy à? Lỡ như nó gặp phải rắn thì làm sao bây giờ?”
Tiếng nói lớn của bà nội Kiều từ trong bếp truyền ra ngoài sân đến tai Kiều Thanh Đại.
Kiều Thanh Đại từ phía sân đi tới, định bước vào gần bếp, nhưng bị bà nội Kiều nhanh mắt nhìn thấy, vội vàng đuổi ra ngoài: “Bé ngoan! Cháu đừng có vào đây, chỗ này bụi mù mịt, lát nữa cháu sẽ bị sặc đó!”
Kiều Thanh Đại bất đắc dĩ, đứng trong nhà chính giải thích: "Bà nội, không phải bọn họ không trông chừng cháu tốt đâu. Cháu vẫn ở ngay dưới mắt họ mà! Chỉ là con gà rừng đó đột nhiên từ trong bụi cỏ vọt ra, cháu theo phản xạ mà đè lại, sau đó dùng hòn đá đập cho nó ngất rồi mới bắt được!”
Em Năm và em Sáu ở bên cạnh điên cuồng gật đầu: “Đúng rồi, đúng rồi, chị cả cực kỳ lợi hại! Chị chỉ đập một cái đã làm cho con gà rừng kia ngất xỉu…”
Kiều Thanh Đại lại bổ sung thêm vài chi tiết về sự việc, nghe xong bà nội Kiều mặt mày hớn hở: “Tốt, tốt, bé ngoan nhà ta có phúc! Gà rừng cũng tự đâm vào tay! Chắc chắn là Đại Thanh phù hộ!”
Nói xong giọng bà thấp xuống, đôi tay chắp lại bái lạy.
Kiều Thanh Đại nhìn trong sân không có người nào khác, cũng không ngăn cản.
Tuy rằng hiện tại những thứ đó không còn thịnh hành nữa, nhưng người ở đại đội Thanh Sơn đều biết Đại Thanh có chỗ kỳ lạ, họ cũng không cản trở mấy người già hành động ngầm như vậy.
Kiều Thanh Đại đứng trong sân nhìn xa về phía Đại Thanh, ngọn núi lớn hùng vĩ, đỉnh núi còn có sương trắng bao quanh, trông giống như một ngọn núi tiên.
Theo lý mà nói, trong núi có nhiều côn trùng độc và thú dữ, nhưng từ khi tổ tiên đại đội Thanh Sơn dọn đến đây, chưa từng bị thú dữ từ trên núi xuống hoặc rắn độc tấn công. Người dân nơi đây đời đời sống rất yên bình, trừ khi có những kẻ không có mắt tự tìm đến cửa.
Kiều Thanh Đại kéo tay bà nội Kiều ngồi trong nhà chính: "Bà, hôm qua cháu đã đưa phiếu cho bà, bà phải mau chóng dùng đi! Trong đó có vài tấm phiếu thịt đó!”
Nói rồi cô cau mày lại lấy ra một tờ tiền lớn đưa vào tay bà nội Kiều: “Bà nội, bà đừng từ chối! Mua nhiều một chút thịt về làm thành thịt khô! Sau này nếu cháu muốn ăn thì có mà ăn!”
Bà nội Kiều muốn nhét lại số tiền: “Bà nội có tiền! Bà đủ tiền mua thịt mà!” Tuy rằng bà không chịu xây nhà, nhưng đó là để dành tiền đó cho bé ngoan dùng khi cần. Giờ bé ngoan đã ở bên bà, tự nhiên bà có thể lấy ra một ít để dùng!
Kiều Thanh Đại tựa đầu lên vai bà lão gầy gò nhưng tràn đầy cảm giác an toàn: “Bà nội, đây là cháu hiếu kính bà! Bà không cần từ chối được không? Cháu sẽ buồn.”
Nói giọng cô nhỏ lại, đầy vẻ mất mát.
Bà nội Kiều sao chịu nổi cô làm nũng như vậy?
Trước đây mấy đứa nhóc khác muốn ăn thịt, đều khóc lóc đòi ăn, không được thì còn lăn lộn trên mặt đất, đứa này cứng đầu hơn đứa kia.
Làm sao giống bé ngoan nhà bà vừa kiều diễm vừa ngoan ngoãn, nói chuyện ngọt đến tận tim bà: “Được rồi, được rồi! Bà nội nhận!”
Kiều Thanh Đại lập tức vui vẻ ôm lấy tay bà lắc lắc: “Đợi mấy bà kia đem cây kim ngân tới, bảo bác hai mang đến phòng thuốc bán! Đến lúc đó cháu sẽ đổi cho bà một bộ quần áo mới!”
Kiều Thanh Đại vẽ ra viễn cảnh tương lai cho bà nội Kiều: “Đến lúc đó nhà ta cũng có thể có thêm một nguồn thu nhập.”
Nhưng bà nội Kiều lại không đồng ý.
“Không có, chúng cháu chỉ làm việc ở triền núi thôi. Tất cả là em Năm, em Sáu, và Thiết Đản làm hết cho cháu! Chúng cháu còn hái được chút cây kim ngân mang về nữa.”
Nói xong, cô chỉ vào giỏ cây kim ngân đặt bên cạnh, bà nội Kiều có chút ghét bỏ: “Hái mấy cái thứ này làm gì? Bà trước kia hái nhiều lắm rồi, cũng đủ để chúng ta uống cả năm nay rồi!”
Loại hoa này năm nào cũng nở đầy, nếu không phải vì có chút mùi vị, mọi người trong đại đội cũng đã bỏ đi từ lâu!
Kiều Thanh Đại lắc đầu: "Bà! Chúng ta đem phơi khô, mang đến huyện thành có thể đổi được mấy xu đấy!" Không thể cứ mãi ngồi không ăn núi lở, cô cũng phải tìm cách kiếm tiền!
Nghe thấy nói về tiền bạc, mấy bà lão kia cũng đi vào: “Kiều đại nha đầu, cháu nói thật sao?! Mấy thứ rách nát này cũng có thể đổi được tiền ở huyện thành à?”
Loại hoa này quanh vùng núi Đại Thanh mọc nhiều vô số kể. Mỗi năm vào tháng tư, hoa nở đầy, cho không cũng chẳng ai muốn.
Kiều Thanh Đại khẳng định: “Đây là thảo dược, các bà thường xuyên uống cũng biết nó giúp hạ nhiệt, giải cảm.”
Mấy bà lão gật đầu nhẹ, đúng là như vậy, mùa hè uống vào, ít khi bị cảm nắng. Không cần cho thêm đường, đã có một vị ngọt nhẹ.
Vài bà lão xoa tay, ánh mắt sáng lên nhìn Kiều Thanh Đại: “… Vậy Kiều đại nha đầu, chúng ta hái được hoa này mang đến cho cháu, cháu có chịu mang đi huyện thành bán giúp chúng ta không? Đến lúc đó chúng ta không để cháu làm không đâu!”
Bà nội Kiều định mở miệng phản đối, nhưng bị Kiều Thanh Đại giữ tay lại: “Bà nội Chu, nếu các bà hái hoa này, sau đó xử lý tốt rồi mang đến cho cháu. Cháu kiểm tra qua, nếu không có vấn đề thì sẽ thu.”
Nói rồi, Kiều Thanh Đại nhìn quanh, thấy bên ngoài không có người khác: "Cháu sẽ trả cho các bà tám xu một sọt, nhưng cần phải đầy loại này.”
"Tám xu?" Mắt mấy bà lão vốn lờ đờ bỗng sáng lên: “Cháu không thấy trả hơi cao sao?”
Các bà tuy thiếu tiền, nhưng cũng không đến mức phải lừa tiền của con cháu.
Kiều Thanh Đại thấy phản ứng của các bà, trong lòng ấm áp. Thẳng thắn nói: “Cháu đến huyện thành có lẽ có thể bán chín xu hoặc một mao, còn kiếm lời chút ít.”
Nghe vậy, bà nội Chu và mấy bà gật đầu. Có thể kiếm lời là tốt rồi, các bà không có cách gì để bán, cũng không thể để Kiều Thanh Đại giúp không.
Buôn bán trung gian kiếm lời chênh lệch, việc này các bà cũng hiểu.
“Vậy được, sau này chúng ta hái được thì sẽ mang đến cho cháu!”
Kiều Thanh Đại lại nói thêm vài điều cần chú ý, cách xử lý, điều kiện thu mua. Cô không muốn những bông hoa các bà mang đến bị nát bươm, chỗ này chút xơ, chỗ kia chút lá vụn.
Loại này thì cô cũng không cần.
Mấy bà lão liên tục gật đầu: “Chúng ta làm việc cháu cứ yên tâm!”
Trong nhà mấy đứa trẻ suốt ngày chạy tới chạy lui, cũng đến lúc tìm việc cho chúng làm.
Kiều Thanh Đại tiễn mấy bà lão ra cửa, còn dặn thêm: “Các bà, ngàn vạn lần đừng đi vào núi sâu nhé! Chỉ cần hái xung quanh là được.”
Quanh đây hoa cũng mọc đầy, từ xa nhìn lại chỗ này một đám, chỗ kia một đám. Thu được nhiều như thế, cô đã mãn nguyện.
Mấy bà lão gật đầu: “Cháu yên tâm, nếu chúng nó dám đi vào núi sâu, bà sẽ đánh gãy chân chúng.”
Khóe miệng Kiều Thanh Đại giật giật, hóa ra không phải mấy bà định tự đi… Thôi vậy.
Bà nội Kiều thấy Kiều Thanh Đại đóng cửa lại rồi vào bếp, nhìn thấy miếng thịt khô quý giá của mình đã bị cắt mất một nửa, định mở miệng mắng.
Em Năm vội vàng giải thích: “Là chị muốn cắt, chị nói mọi người làm việc vất vả, làm sao có thể không ăn chút thịt để bồi bổ?”
Em Sáu lanh lợi bổ sung: “Chị hôm nay còn bắt được một con gà rừng nữa!”
Nói rồi cậu mở nắp ra, bà nội Kiều thấy một con gà rừng đã được xử lý sạch sẽ, vui vẻ. Nhưng rất nhanh bà đã tìm ra kẽ hở trong lời nói của cậu: "Cái gì?! Sao con bé có thể bắt được gà rừng? Các cháu cứ để chị các cháu như vậy à? Lỡ như nó gặp phải rắn thì làm sao bây giờ?”
Tiếng nói lớn của bà nội Kiều từ trong bếp truyền ra ngoài sân đến tai Kiều Thanh Đại.
Kiều Thanh Đại từ phía sân đi tới, định bước vào gần bếp, nhưng bị bà nội Kiều nhanh mắt nhìn thấy, vội vàng đuổi ra ngoài: “Bé ngoan! Cháu đừng có vào đây, chỗ này bụi mù mịt, lát nữa cháu sẽ bị sặc đó!”
Kiều Thanh Đại bất đắc dĩ, đứng trong nhà chính giải thích: "Bà nội, không phải bọn họ không trông chừng cháu tốt đâu. Cháu vẫn ở ngay dưới mắt họ mà! Chỉ là con gà rừng đó đột nhiên từ trong bụi cỏ vọt ra, cháu theo phản xạ mà đè lại, sau đó dùng hòn đá đập cho nó ngất rồi mới bắt được!”
Em Năm và em Sáu ở bên cạnh điên cuồng gật đầu: “Đúng rồi, đúng rồi, chị cả cực kỳ lợi hại! Chị chỉ đập một cái đã làm cho con gà rừng kia ngất xỉu…”
Kiều Thanh Đại lại bổ sung thêm vài chi tiết về sự việc, nghe xong bà nội Kiều mặt mày hớn hở: “Tốt, tốt, bé ngoan nhà ta có phúc! Gà rừng cũng tự đâm vào tay! Chắc chắn là Đại Thanh phù hộ!”
Nói xong giọng bà thấp xuống, đôi tay chắp lại bái lạy.
Kiều Thanh Đại nhìn trong sân không có người nào khác, cũng không ngăn cản.
Tuy rằng hiện tại những thứ đó không còn thịnh hành nữa, nhưng người ở đại đội Thanh Sơn đều biết Đại Thanh có chỗ kỳ lạ, họ cũng không cản trở mấy người già hành động ngầm như vậy.
Kiều Thanh Đại đứng trong sân nhìn xa về phía Đại Thanh, ngọn núi lớn hùng vĩ, đỉnh núi còn có sương trắng bao quanh, trông giống như một ngọn núi tiên.
Theo lý mà nói, trong núi có nhiều côn trùng độc và thú dữ, nhưng từ khi tổ tiên đại đội Thanh Sơn dọn đến đây, chưa từng bị thú dữ từ trên núi xuống hoặc rắn độc tấn công. Người dân nơi đây đời đời sống rất yên bình, trừ khi có những kẻ không có mắt tự tìm đến cửa.
Kiều Thanh Đại kéo tay bà nội Kiều ngồi trong nhà chính: "Bà, hôm qua cháu đã đưa phiếu cho bà, bà phải mau chóng dùng đi! Trong đó có vài tấm phiếu thịt đó!”
Nói rồi cô cau mày lại lấy ra một tờ tiền lớn đưa vào tay bà nội Kiều: “Bà nội, bà đừng từ chối! Mua nhiều một chút thịt về làm thành thịt khô! Sau này nếu cháu muốn ăn thì có mà ăn!”
Bà nội Kiều muốn nhét lại số tiền: “Bà nội có tiền! Bà đủ tiền mua thịt mà!” Tuy rằng bà không chịu xây nhà, nhưng đó là để dành tiền đó cho bé ngoan dùng khi cần. Giờ bé ngoan đã ở bên bà, tự nhiên bà có thể lấy ra một ít để dùng!
Kiều Thanh Đại tựa đầu lên vai bà lão gầy gò nhưng tràn đầy cảm giác an toàn: “Bà nội, đây là cháu hiếu kính bà! Bà không cần từ chối được không? Cháu sẽ buồn.”
Nói giọng cô nhỏ lại, đầy vẻ mất mát.
Bà nội Kiều sao chịu nổi cô làm nũng như vậy?
Trước đây mấy đứa nhóc khác muốn ăn thịt, đều khóc lóc đòi ăn, không được thì còn lăn lộn trên mặt đất, đứa này cứng đầu hơn đứa kia.
Làm sao giống bé ngoan nhà bà vừa kiều diễm vừa ngoan ngoãn, nói chuyện ngọt đến tận tim bà: “Được rồi, được rồi! Bà nội nhận!”
Kiều Thanh Đại lập tức vui vẻ ôm lấy tay bà lắc lắc: “Đợi mấy bà kia đem cây kim ngân tới, bảo bác hai mang đến phòng thuốc bán! Đến lúc đó cháu sẽ đổi cho bà một bộ quần áo mới!”
Kiều Thanh Đại vẽ ra viễn cảnh tương lai cho bà nội Kiều: “Đến lúc đó nhà ta cũng có thể có thêm một nguồn thu nhập.”
Nhưng bà nội Kiều lại không đồng ý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.