Cử Báo Cha Dượng Rồi Xuống Nông Thôn, Nữ Phụ Ốm Yếu Được Sủng Ái
Chương 50: Hầm Nhà Họ Tả
Phong Linh II
24/10/2024
Tả Trạch biết rằng những đứa trẻ trong nhà thường xuyên bị người khác bắt nạt, nhưng nếu hắn ngừng làm việc một ngày thì sẽ mất một ngày tiền công. Họ còn muốn đọc sách, biết chữ, nếu không có tiền thì lấy gì để mua thuốc khi ốm đau…
Trong thôn chính là như vậy, mua cái gì, tiền công bao nhiêu đều biết rõ.
Ban đêm, hắn cũng báo thù cho bọn trẻ.
Gần đây, không biết vì lý do gì, toàn bộ nhóm trẻ bị người lớn quở trách. Từ đó, mỗi khi Tả Nha Nha ra ngoài, khi về nhà cũng không còn thấy vẻ mặt xám xịt cũng như vết bầm.
Tả Trạch biết rằng đại đội trưởng Kiều Bình chắc chắn đã nghiêm khắc một phen.
Đại đội, chỉ có Kiều Bình bọn họ mới nghĩ rằng, mọi người đều bình đẳng.
Trong lòng Tả Trạch đầy chua xót. Từ khi bị đánh đập, hắn biết mọi thứ đã thay đổi. Những người xung quanh không còn nhìn hắn bằng ánh mắt tôn kính hay ngưỡng mộ, mà là bằng ánh mắt xa lạ, coi thường và châm biếm.
Sau khi Kiều Bình lên chức, cuộc sống của gia đình hắn mới khá hơn.
Những tên lưu manh thường xuyên đến nhà tìm đồ cũng bị Kiều Bình tìm đủ lý do để chuyển đi nơi khác.
Tả Nha Nha đưa cho em trai một miếng bánh, nhìn vào hộp bánh rồi chọn một miếng gọn gàng đưa đến miệng Tả Trạch: “Anh trai ăn đi.”
Nhìn miếng bánh nhỏ trong tay, Tả Trạch không do dự, cắn miếng bánh và nhai.
Thấy anh trai ăn xong, Tả Nha Nha lộ ra nụ cười đáng yêu, tự mình cẩn thận cắn một miếng, vụn bánh rơi ra cô bé vội vàng dùng tay hứng.
Hai đứa trẻ thưởng thức bánh, sau đó mỉm cười hài lòng: “Ăn ngon.”
Tả Trạch cảm thấy trong lòng chua xót và cảm thấy có lỗi, vì hắn không có khả năng mua đủ đồ cho họ.
Đối với nhà họ Kiều cùng với thanh niên trí thức mới trở về, hắn cảm kích.
Cảm kích cô không giống như những người thành phố lớn, chỉ mong đưa gia đình hắn đi diễu phố. Ánh mắt Kiều Thanh Đại nhìn Tả Nha Nha như ánh mắt nhìn một đứa trẻ bình thường, quan tâm và chăm sóc cô bé.
Này đó đều là những điều hắn rất ít có thể cho Nha Nha.
"Chị! Ăn ngon lắm!” Tả Dương Dương nói, giọng còn có chút ấp úng, có lẽ là vì lâu không nói chuyện với người khác.
Tả Nha Nha suốt ngày ra ngoài, cơ thể yếu ớt của Tả Dương Dương khiến Tả Trạch lo lắng, nên không để cậu đi cùng. Tả Trạch cũng phải vội vàng đi làm, vì vậy thường về nhà khi hai đứa đã ngủ.
Buổi sáng trước khi rời đi Tả Trạch luôn gọi bọn trẻ dậy để tắm rửa và chuẩn bị cơm ba bữa, nên hai đứa tré không giống những đứa trẻ khác bị dính bùn đất.
Tả Dương Dương hiểu chuyện, tự chơi với khối gỗ và con kiến, không có ai nói chuyện với cậu, vì vậy khả năng nói chuyện của cậu giảm sút.
Tả Nha Nha thì nói chuyện rất linh hoạt : “Chị Thanh Đại mua! Ăn đi, ăn no mới có thể làm việc!”
Tả Trạch:……
Đúng là chị gái tốt của Dương Dương.
Nhớ lại cô gái yếu ớt kia, Tả Trạch nhai miếng bánh trong miệng, nhìn xuống công cụ làm việc trong tay, rồi lại cúi đầu làm việc.
Anh trai luôn ít nói và gần đây càng bận rộn. Tả Nha Nha không hiểu rõ tại sao nhà mình có nhiều tiền mà anh trai vẫn phải làm việc vất vả như vậy.
Anh trai nói nếu như mọi người biết nhà mình có nhiều tiền, thì sẽ giống như trước đây bị người ta cướp đi, vì vậy Tả Nha Nha không nói gì thêm.
Sau khi mỗi người ăn hai miếng, Tả Nha Nha nhìn thấy còn thừa một nửa số bánh, vô cùng quý trọng, bọc lại và để vào nhà chính.
Khi Tả Nha Nha vào bếp để uống nước, cô nhìn thấy trên kệ có vài hộp bánh trứng gà.
Tả Nha Nha cho rằng điều đó là bình thường, uống nước xong liền ra ngoài.
Chính như lời Tả Nha Nha nói, kỳ thật nhà họ Tả chưa đến đường cùng.
Ông Tả tuy rằng làm trò trước lãnh đạo lớn đem quyên góp hơn phân nửa tài sản, cuối cùng còn sót lại đều làm người trong tộc mang đi rời khỏi nơi này.
Nhưng nơi này chính là nhà chính của nhà họ Tả, ngay cả hầm đều có hai có.
Ông Tả lúc trước ở trước mặt bao người trực tiếp mở ra hầm ở phòng ông, để lãnh đạo lớn bọn họ đi xuống dọn đi tất cả tài sản trong đó.
Lần đó tất cả mọi người đều chứng kiến, hơn nữa mấy năm nay bộ dáng Tả Trạch luôn là nghèo khó thất vọng, cho nên mặc kệ là đại đội Thanh Sơn hay vẫn là người nhìn trộm nhà họ Trả, thì hiện giờ tâm tư đều đã phai nhạt.
Kỳ thật cái hầm nhỏ kia chỉ là để che mắt bọn họ, hầm còn lại lớn hơn chính là cái hầm cách xa phòng ở, ở dưới phòng bếp.
Muốn mở cái hầm kia, trước hết phải đem cái lu mười mấy cân dịch chuyển. Sau đó quét đi cỏ cùng bùn đất, đào ra một viên gạch đá.
Dưới gạch đá cất giấu một cái chốt để mở cửa, ấn chốt, hầm mới có thể xuất hiện. Sau đó, bò xuống 10 mét, có thể nhìn thấy một cái hầm đen.
Bên trong chất đầy vô số đồ cổ vàng bạc châu báu, còn có tiền cùng phiếu.
Nhưng Tả Trạch biết bọn họ nói đã phân hết tài sản, chỉ có một số bộ phận người tin.
Ít nhất, những người từng làm người hầu cho nhà họ Tả trước đó sẽ không tin, hoặc là bọn họ không muốn tin.
Những người tố cáo nhà họ Tả dựa vào việc này một bước lên trời, ngồi trên địa vị cao.
Mấy năm gần đây vẫn luôn nhìn chằm chằm hắn. Thấy bọn họ thật sự sống khốn khổ, liền đứa bé nhất bị ốm suýt ngốc cũng không có tiền lấy ra, mới thẹn quá hoá giận thăng chức rời đi, đi đến thành phố khác.
Bên kia có nhiều nhà địa chủ, Tả Trạch biết được tin này, không khỏi mỉm cười.
Rất nhanh, bọn họ sẽ phát hiện được đại lễ hắn đưa.
Đến lúc đó những kẻ đã hại gia đình hắn, một người cũng chạy không thoát.
Tài sản trong nhà đủ để mua toàn bộ đại đội Thanh Sơn, nhưng với họ, nó như mật đường chứa độc – không thể động vào. Một khi động vào, sẽ bị những người tham lam và độc ác nhìn tới, không thể tránh khỏi.
Hiện giờ, chỉ là ẩn nhẫn nhiều năm để chờ đến ngày thắng lợi, Tả Trạch xuyên qua cánh cửa nhìn ra bên ngoài đại đội Thanh Sơn.
Có lẽ nơi đó có những kẻ tham lam độc ác nhìn chằm chằm bọn họ, cũng có những người không ngừng bảo vệ họ.
Tả Nha Nha từ phòng bếp đi ra, thấy anh trai đang đứng ngây người trước cửa: “Anh trai! Đi ra ngoài chơi!”
Tả Trạch hoàn hồn và xụ mặt: “Trời sắp tối, không thể ra ngoài.”
Tả Nha Nha hơi thất vọng, ngồi ở cửa nhìn về phía đại đội Thanh Sơn, thấy Kiều Thanh Đại, hai mắt liền sáng lấp lánh.
Khuôn mặt nhỏ của cô tràn đầy vui sướng: “Ngày mai lại đi tìm chị chơi.”
Tả Dương Dương ngồi cạnh cô bé: “Em cũng đi!”
Đêm nay, nhà họ Kiều ăn chính là vịt quay thơm ngon ngào ngạt.
Vịt quay nửa khô không mất đi độ mềm và nước, còn mang chút dầu béo. Vịt quay được chia thành vài phần đưa cho các gia đình khác xong, bà nội Kiều bắt đầu chuẩn bị bữa tối.
Bà chọn rau dưa cẩn thận và chế biến chúng, cùng với mùi thơm của vịt quay tỏa ra khắp nơi. Rau dưa bao quanh miếng vịt quay, thơm đến người ta muốn nuốt cả đầu lưỡi.
Trước mặt Kiều Thanh Đại là một chén nhỏ đầy ắp thịt và rau dưa. Cô vội vàng ngăn lại, làm người lớn bọn họ tự mình ăn, không cần gắp cho cô.
Trong thôn chính là như vậy, mua cái gì, tiền công bao nhiêu đều biết rõ.
Ban đêm, hắn cũng báo thù cho bọn trẻ.
Gần đây, không biết vì lý do gì, toàn bộ nhóm trẻ bị người lớn quở trách. Từ đó, mỗi khi Tả Nha Nha ra ngoài, khi về nhà cũng không còn thấy vẻ mặt xám xịt cũng như vết bầm.
Tả Trạch biết rằng đại đội trưởng Kiều Bình chắc chắn đã nghiêm khắc một phen.
Đại đội, chỉ có Kiều Bình bọn họ mới nghĩ rằng, mọi người đều bình đẳng.
Trong lòng Tả Trạch đầy chua xót. Từ khi bị đánh đập, hắn biết mọi thứ đã thay đổi. Những người xung quanh không còn nhìn hắn bằng ánh mắt tôn kính hay ngưỡng mộ, mà là bằng ánh mắt xa lạ, coi thường và châm biếm.
Sau khi Kiều Bình lên chức, cuộc sống của gia đình hắn mới khá hơn.
Những tên lưu manh thường xuyên đến nhà tìm đồ cũng bị Kiều Bình tìm đủ lý do để chuyển đi nơi khác.
Tả Nha Nha đưa cho em trai một miếng bánh, nhìn vào hộp bánh rồi chọn một miếng gọn gàng đưa đến miệng Tả Trạch: “Anh trai ăn đi.”
Nhìn miếng bánh nhỏ trong tay, Tả Trạch không do dự, cắn miếng bánh và nhai.
Thấy anh trai ăn xong, Tả Nha Nha lộ ra nụ cười đáng yêu, tự mình cẩn thận cắn một miếng, vụn bánh rơi ra cô bé vội vàng dùng tay hứng.
Hai đứa trẻ thưởng thức bánh, sau đó mỉm cười hài lòng: “Ăn ngon.”
Tả Trạch cảm thấy trong lòng chua xót và cảm thấy có lỗi, vì hắn không có khả năng mua đủ đồ cho họ.
Đối với nhà họ Kiều cùng với thanh niên trí thức mới trở về, hắn cảm kích.
Cảm kích cô không giống như những người thành phố lớn, chỉ mong đưa gia đình hắn đi diễu phố. Ánh mắt Kiều Thanh Đại nhìn Tả Nha Nha như ánh mắt nhìn một đứa trẻ bình thường, quan tâm và chăm sóc cô bé.
Này đó đều là những điều hắn rất ít có thể cho Nha Nha.
"Chị! Ăn ngon lắm!” Tả Dương Dương nói, giọng còn có chút ấp úng, có lẽ là vì lâu không nói chuyện với người khác.
Tả Nha Nha suốt ngày ra ngoài, cơ thể yếu ớt của Tả Dương Dương khiến Tả Trạch lo lắng, nên không để cậu đi cùng. Tả Trạch cũng phải vội vàng đi làm, vì vậy thường về nhà khi hai đứa đã ngủ.
Buổi sáng trước khi rời đi Tả Trạch luôn gọi bọn trẻ dậy để tắm rửa và chuẩn bị cơm ba bữa, nên hai đứa tré không giống những đứa trẻ khác bị dính bùn đất.
Tả Dương Dương hiểu chuyện, tự chơi với khối gỗ và con kiến, không có ai nói chuyện với cậu, vì vậy khả năng nói chuyện của cậu giảm sút.
Tả Nha Nha thì nói chuyện rất linh hoạt : “Chị Thanh Đại mua! Ăn đi, ăn no mới có thể làm việc!”
Tả Trạch:……
Đúng là chị gái tốt của Dương Dương.
Nhớ lại cô gái yếu ớt kia, Tả Trạch nhai miếng bánh trong miệng, nhìn xuống công cụ làm việc trong tay, rồi lại cúi đầu làm việc.
Anh trai luôn ít nói và gần đây càng bận rộn. Tả Nha Nha không hiểu rõ tại sao nhà mình có nhiều tiền mà anh trai vẫn phải làm việc vất vả như vậy.
Anh trai nói nếu như mọi người biết nhà mình có nhiều tiền, thì sẽ giống như trước đây bị người ta cướp đi, vì vậy Tả Nha Nha không nói gì thêm.
Sau khi mỗi người ăn hai miếng, Tả Nha Nha nhìn thấy còn thừa một nửa số bánh, vô cùng quý trọng, bọc lại và để vào nhà chính.
Khi Tả Nha Nha vào bếp để uống nước, cô nhìn thấy trên kệ có vài hộp bánh trứng gà.
Tả Nha Nha cho rằng điều đó là bình thường, uống nước xong liền ra ngoài.
Chính như lời Tả Nha Nha nói, kỳ thật nhà họ Tả chưa đến đường cùng.
Ông Tả tuy rằng làm trò trước lãnh đạo lớn đem quyên góp hơn phân nửa tài sản, cuối cùng còn sót lại đều làm người trong tộc mang đi rời khỏi nơi này.
Nhưng nơi này chính là nhà chính của nhà họ Tả, ngay cả hầm đều có hai có.
Ông Tả lúc trước ở trước mặt bao người trực tiếp mở ra hầm ở phòng ông, để lãnh đạo lớn bọn họ đi xuống dọn đi tất cả tài sản trong đó.
Lần đó tất cả mọi người đều chứng kiến, hơn nữa mấy năm nay bộ dáng Tả Trạch luôn là nghèo khó thất vọng, cho nên mặc kệ là đại đội Thanh Sơn hay vẫn là người nhìn trộm nhà họ Trả, thì hiện giờ tâm tư đều đã phai nhạt.
Kỳ thật cái hầm nhỏ kia chỉ là để che mắt bọn họ, hầm còn lại lớn hơn chính là cái hầm cách xa phòng ở, ở dưới phòng bếp.
Muốn mở cái hầm kia, trước hết phải đem cái lu mười mấy cân dịch chuyển. Sau đó quét đi cỏ cùng bùn đất, đào ra một viên gạch đá.
Dưới gạch đá cất giấu một cái chốt để mở cửa, ấn chốt, hầm mới có thể xuất hiện. Sau đó, bò xuống 10 mét, có thể nhìn thấy một cái hầm đen.
Bên trong chất đầy vô số đồ cổ vàng bạc châu báu, còn có tiền cùng phiếu.
Nhưng Tả Trạch biết bọn họ nói đã phân hết tài sản, chỉ có một số bộ phận người tin.
Ít nhất, những người từng làm người hầu cho nhà họ Tả trước đó sẽ không tin, hoặc là bọn họ không muốn tin.
Những người tố cáo nhà họ Tả dựa vào việc này một bước lên trời, ngồi trên địa vị cao.
Mấy năm gần đây vẫn luôn nhìn chằm chằm hắn. Thấy bọn họ thật sự sống khốn khổ, liền đứa bé nhất bị ốm suýt ngốc cũng không có tiền lấy ra, mới thẹn quá hoá giận thăng chức rời đi, đi đến thành phố khác.
Bên kia có nhiều nhà địa chủ, Tả Trạch biết được tin này, không khỏi mỉm cười.
Rất nhanh, bọn họ sẽ phát hiện được đại lễ hắn đưa.
Đến lúc đó những kẻ đã hại gia đình hắn, một người cũng chạy không thoát.
Tài sản trong nhà đủ để mua toàn bộ đại đội Thanh Sơn, nhưng với họ, nó như mật đường chứa độc – không thể động vào. Một khi động vào, sẽ bị những người tham lam và độc ác nhìn tới, không thể tránh khỏi.
Hiện giờ, chỉ là ẩn nhẫn nhiều năm để chờ đến ngày thắng lợi, Tả Trạch xuyên qua cánh cửa nhìn ra bên ngoài đại đội Thanh Sơn.
Có lẽ nơi đó có những kẻ tham lam độc ác nhìn chằm chằm bọn họ, cũng có những người không ngừng bảo vệ họ.
Tả Nha Nha từ phòng bếp đi ra, thấy anh trai đang đứng ngây người trước cửa: “Anh trai! Đi ra ngoài chơi!”
Tả Trạch hoàn hồn và xụ mặt: “Trời sắp tối, không thể ra ngoài.”
Tả Nha Nha hơi thất vọng, ngồi ở cửa nhìn về phía đại đội Thanh Sơn, thấy Kiều Thanh Đại, hai mắt liền sáng lấp lánh.
Khuôn mặt nhỏ của cô tràn đầy vui sướng: “Ngày mai lại đi tìm chị chơi.”
Tả Dương Dương ngồi cạnh cô bé: “Em cũng đi!”
Đêm nay, nhà họ Kiều ăn chính là vịt quay thơm ngon ngào ngạt.
Vịt quay nửa khô không mất đi độ mềm và nước, còn mang chút dầu béo. Vịt quay được chia thành vài phần đưa cho các gia đình khác xong, bà nội Kiều bắt đầu chuẩn bị bữa tối.
Bà chọn rau dưa cẩn thận và chế biến chúng, cùng với mùi thơm của vịt quay tỏa ra khắp nơi. Rau dưa bao quanh miếng vịt quay, thơm đến người ta muốn nuốt cả đầu lưỡi.
Trước mặt Kiều Thanh Đại là một chén nhỏ đầy ắp thịt và rau dưa. Cô vội vàng ngăn lại, làm người lớn bọn họ tự mình ăn, không cần gắp cho cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.