Cử Báo Cha Dượng Rồi Xuống Nông Thôn, Nữ Phụ Ốm Yếu Được Sủng Ái
Chương 20: Không Sống Được Mấy Năm
Phong Linh II
23/10/2024
Chu đại phu là thầy thuốc của đại đội Thanh Sơn, có tiếng về khả năng chẩn đoán và bốc thuốc đơn giản. Nhưng đối với những trường hợp phức tạp, ông không giỏi lắm. Thấy Kiều Thanh Đại sắc mặt tái nhợt và có vẻ yếu ớt, ông thở dài nghiêm trọng.
Ông yêu cầu Kiều Thanh Đại đưa tay ra kiểm tra, rồi nhìn về phía bà nội Kiều, nói: “Chị dâu, tôi không giỏi lắm, nhưng có thể thấy cháu gái của bà bị suy dinh dưỡng nghiêm trọng. Cần phải điều dưỡng tốt, nếu không sẽ khó sống lâu. Tôi khuyên bà nên đưa con bé đến bệnh viện ở thành phố lớn để kiểm tra lại.”
Nghe những lời này, bà nội Kiều cảm thấy như bị một cú sốc lớn, đầu óc quay cuồng, và suýt ngã. May mắn, một người chị dâu gần đó đã kịp thời đỡ bà.
Kiều Thanh Đại vội vàng trấn an bà: “Bà nội, đừng lo lắng. Cháu có thuốc, và sức khỏe đã cải thiện nhiều gần đây. Chỉ cần đợi máu tụ tan hết và dưỡng sức thêm, cháu sẽ khỏe lại thôi.”
Chu đại phu thấy bà nội Kiều sắp ngất xỉu vì lo lắng, vội vàng nói: “Đúng vậy! Gần đây cô bé đã được ăn uống đầy đủ, nếu tiếp tục dưỡng sức thì sẽ cải thiện. Không cần quá lo lắng.”
Vị chị dâu này thân thể luôn khỏe mạnh, mỗi ngày cùng người khác đánh nhau ba bốn lần đều không sao, như thế nào bị ông nói hai câu liền sợ tới mức ngất xỉu?
Nhỡ đâu bà thật sự ngất xỉu, mấy người con trai, cháu trai cường tráng của bà nhịn không được đến tìm ông thì sao?? Ông già rồi, mấy đứa trẻ trong nhà cũng đã lập gia đinh, rất nhanh liền về nhà dưỡng lão.
Lúc này thực sự không chịu được phiền toái.
Bà nội Kiều nhất thời không chịu nổi đả kích, hiện giờ nghe thân thể Kiều Thanh Đại có thể dưỡng tốt, liền lôi kéo tay cô kêu khóc: “Là bà nội không tốt! Lúc mẹ cháu mang thai cháu không bảo vệ cô ta, để cô ta đi ra ngoài bị những kẻ hỗn xược va chạm, làm cho cháu sinh ra mang bệnh…”
Rồi bà nhớ đến lời Chu đại phu về tình trạng dinh dưỡng của cháu gái và tức giận: “Có phải mẹ cháu không cho cháu ăn uống đầy đủ và không đưa cháu đi khám bệnh không? Bà liền biết người phụ nữ ác độc kia sao có thể nuôi cháu tốt được! Liền tiền mua thuốc cũng không cho cháu có phải không?! Bà hiện tại liền đi tìm cô ta! Để cô ta cho bà một lời giải thích, nếu không bà liền đem cô ta đưa vào Cục công an!
Những thanh niên trí thức thường xuyên nói đến việc báo công an, bà học theo và nghĩ rằng những người ở thành phố lớn đều sợ công an.
Kiều Thanh Đại cảm thấy buồn cười, biết rằng mẹ mình ở Hoa Cương thị có thể đã phải chịu trừng phạt. Không uổng công cô biểu diễn trước khi lên tàu hoả chỉ để các chú hiểu ra, không chiếu cố bà ta.
Hơn nữa một bà già ở nông thôn sao có thể một mình đến thành phố xa lạ để tìm người.
“Bà nội, cháu không sao đâu. Các chú chiến hữu của cha đều chăm sóc cháu rất chu đáo…”
Bà nội Kiều nghĩ về trình trạng đau lòng của đứa con trai thứ ba không khỏi nghẹn ngào: “Nếu cha cháu còn sống, làm sao có thể để cháu chịu khổ như vậy? Cái thằng vô lương tâm đó, sớm như vậy rời bỏ chúng ta…”
Nói xong, nước mắt lại lăn dài trên gương mặt bà. Kiều Thanh Đại ôn tồn an ủi bà, cho đến khi bà dần bình tĩnh lại.
Chu đại phu thấy tình hình đã ổn định, nhắc nhở: “Chị dâu nên đưa cháu gái mình về nhà sớm, trời cũng đã nắng gắt, không tốt cho sức khỏe của con bé.”
Bà nội Kiều mới bừng tỉnh, vội vàng kéo tay Kiều Thanh Đại: “Đúng rồi! Cháu gái, về nhà với bà nhé! Bà sẽ nấu canh trứng cho cháu.”
Kiều Thanh Đại không thể rút tay ra khỏi tay bà nội Kiều đang nắm chặt, chỉ biết theo bà trở về nhà họ Kiều.
Khi thấy bà ấy đã đi xa, Chu đại phu thở dài: “Nhà họ Kiều sẽ phải vất vả nhiều…”
Bên cạnh, Cố Đại Hoa thấy Chu đại phu có vẻ mặt nghiêm trọng, liền hỏi: “Chu đại phu nói gì vậy?”
Những người thím, chị dâu trong thôn cũng tò mò nhìn về phía Chu đại phu: “Cô gái này sức khỏe yếu lắm, mỗi tháng chắc phải tiêu tốn mười mấy đến hai mươi đồng để mua thuốc…”
"Mười mấy đến hai mươi đồng!?”
Cố Đại Hoa sợ hãi kêu lên, tính bọn họ mỗi ngày làm đủ mười công điểm mỗi tháng đổi ra tiền cũng chỉ được tám chín đồng, một năm là gần trăm đồng ……
Hiện giờ nghe Kiều Thanh Đại một tháng phải tốn mười mấy đồng sao có thể không kinh ngạc?
Chu đại phu thấy Cố Đại Hoa tròng mắt xoay chuyển, biết bà lại muốn đi ra ngoài buôn chuyện liền cảnh cảo: “Cô gái này thân thể không chịu được xúc động, nếu bà đi nói xấu bị con bé nghe được rồi tức giận đến hộc máu, bà liền phải chuẩn bị tiền bồi thường mua thuốc!"
Cố Đại Hoa cảm thấy bất công: “Cô bé đó tự mình hộc máu, đâu có liên quan gì đến tôi?”
Chu đại phu lắc đầu: “Bà đã quên lần trước bà bôi nhọ một nữ thanh niên tri thức khiến người ta tức giận đến mức ngất xỉu, tiền thuốc men vẫn là do bà phải bỏ ra đấy thôi."
Hai đồng tiền vẫn chưa đủ cho bà giáo huấn?
"Kiều nha đầu này thân thể so với nữ thanh niên trí thức kia còn muốn kém hơn mấy chục lần! Cô bé hộc máu té xỉu một cái, không đi bệnh viện huyện thành khám, ở lại mấy ngày là không được.”
Bệnh viện huyện thành tốn tiền……
Không phải nguy hiểm đến tính mạng thì ai cũng luyến tiếc đi.
Đến bệnh viện huyện khám, nếu còn kiểm tra và chụp X-quang, chi phí sẽ còn cao hơn nhiều. Kiều Thanh Đại đã yếu, nếu vào bệnh viện, bác sĩ cũng sẽ không để cô xuất viện sớm.
Các thím trong thôn lắc đầu, không nói thì không nói. Trong thôn có nhiều chuyện như vậy, ai lại muốn nói về một cô gái không ngừng?
Cố Đại Hoa dù yêu thích nói nhảm, cũng không đến mức tàn nhẫn như vậy. Biết rõ sức khỏe của người ta không tốt, mà còn muốn chọc vào nỗi đau của họ.
“Đừng nói bậy! Tôi chỉ muốn cảnh báo người khác đừng châm chọc cô gái đó!” Bà và bà nội Kiều có mối quan hệ không tốt, nhưng đó là chuyện của họ, không cần phải làm tổn thương người khác.
“Biết là được rồi, dược liệu của tôi còn chưa cất đâu !”
Nói xong, Chu đại phụ chắp tay sau lưng đi về hướng sân phân thóc.
Mấy chị dâu trẻ tuổi và các thím trong thôn ngồi dưới một cái lều bắt đầu bàn tán. Một người nói: “Đại đội trưởng vốn không giàu có, giờ lại phải lo thêm cho một con ma ốm. Không sợ mấy người con dâu nháo lên...”
Những người chị dâu trẻ tuổi mới gả vào thôn cảm thấy ngại ngùng, nhưng vẫn cố gắng vểnh tai nghe.
Cố Đại Hoa cười nhạt: “Đáng đời! Trong nhà không có tiền mà còn muốn sinh nhiều con như vậy, chẳng phải tự chuốc lấy khổ sao?”
Một thím cười nói: “Cũng không thể nói như vậy! Con trai trong nhà đại đội trưởng mỗi người đều kiếm đủ mười công điểm , mỗi năm chia lương thực đều làm tôi ghen tị." Nếu không phải lương công điểm đại đội cao, có lẽ trong thôn sẽ có không ít người lười biếng đến mức bị đói.
Người nói lời này chính là cười Cố Đại Hoa chính mình không sinh được mấy đứa con, còn muốn nói nhà đại đội trưởng.
Nhà đại đội trưởng cũng thật khiến người ta hâm mộ, không biết nhà họ Kiều cho ông trời cái gì tốt, chuyên chọn con trai mà sinh.
Vài thế hệ cũng không có một đứa con gái, thật khiến nhóm thím, chị dâu ghen tỵ vô cùng. Nếu có ai muốn kết hôn, ba ngày hai lần sẽ chạy về hướng nhà đại đội trưởng, chính là muốn cọ chút phúc khí sinh con trai.
Ông yêu cầu Kiều Thanh Đại đưa tay ra kiểm tra, rồi nhìn về phía bà nội Kiều, nói: “Chị dâu, tôi không giỏi lắm, nhưng có thể thấy cháu gái của bà bị suy dinh dưỡng nghiêm trọng. Cần phải điều dưỡng tốt, nếu không sẽ khó sống lâu. Tôi khuyên bà nên đưa con bé đến bệnh viện ở thành phố lớn để kiểm tra lại.”
Nghe những lời này, bà nội Kiều cảm thấy như bị một cú sốc lớn, đầu óc quay cuồng, và suýt ngã. May mắn, một người chị dâu gần đó đã kịp thời đỡ bà.
Kiều Thanh Đại vội vàng trấn an bà: “Bà nội, đừng lo lắng. Cháu có thuốc, và sức khỏe đã cải thiện nhiều gần đây. Chỉ cần đợi máu tụ tan hết và dưỡng sức thêm, cháu sẽ khỏe lại thôi.”
Chu đại phu thấy bà nội Kiều sắp ngất xỉu vì lo lắng, vội vàng nói: “Đúng vậy! Gần đây cô bé đã được ăn uống đầy đủ, nếu tiếp tục dưỡng sức thì sẽ cải thiện. Không cần quá lo lắng.”
Vị chị dâu này thân thể luôn khỏe mạnh, mỗi ngày cùng người khác đánh nhau ba bốn lần đều không sao, như thế nào bị ông nói hai câu liền sợ tới mức ngất xỉu?
Nhỡ đâu bà thật sự ngất xỉu, mấy người con trai, cháu trai cường tráng của bà nhịn không được đến tìm ông thì sao?? Ông già rồi, mấy đứa trẻ trong nhà cũng đã lập gia đinh, rất nhanh liền về nhà dưỡng lão.
Lúc này thực sự không chịu được phiền toái.
Bà nội Kiều nhất thời không chịu nổi đả kích, hiện giờ nghe thân thể Kiều Thanh Đại có thể dưỡng tốt, liền lôi kéo tay cô kêu khóc: “Là bà nội không tốt! Lúc mẹ cháu mang thai cháu không bảo vệ cô ta, để cô ta đi ra ngoài bị những kẻ hỗn xược va chạm, làm cho cháu sinh ra mang bệnh…”
Rồi bà nhớ đến lời Chu đại phu về tình trạng dinh dưỡng của cháu gái và tức giận: “Có phải mẹ cháu không cho cháu ăn uống đầy đủ và không đưa cháu đi khám bệnh không? Bà liền biết người phụ nữ ác độc kia sao có thể nuôi cháu tốt được! Liền tiền mua thuốc cũng không cho cháu có phải không?! Bà hiện tại liền đi tìm cô ta! Để cô ta cho bà một lời giải thích, nếu không bà liền đem cô ta đưa vào Cục công an!
Những thanh niên trí thức thường xuyên nói đến việc báo công an, bà học theo và nghĩ rằng những người ở thành phố lớn đều sợ công an.
Kiều Thanh Đại cảm thấy buồn cười, biết rằng mẹ mình ở Hoa Cương thị có thể đã phải chịu trừng phạt. Không uổng công cô biểu diễn trước khi lên tàu hoả chỉ để các chú hiểu ra, không chiếu cố bà ta.
Hơn nữa một bà già ở nông thôn sao có thể một mình đến thành phố xa lạ để tìm người.
“Bà nội, cháu không sao đâu. Các chú chiến hữu của cha đều chăm sóc cháu rất chu đáo…”
Bà nội Kiều nghĩ về trình trạng đau lòng của đứa con trai thứ ba không khỏi nghẹn ngào: “Nếu cha cháu còn sống, làm sao có thể để cháu chịu khổ như vậy? Cái thằng vô lương tâm đó, sớm như vậy rời bỏ chúng ta…”
Nói xong, nước mắt lại lăn dài trên gương mặt bà. Kiều Thanh Đại ôn tồn an ủi bà, cho đến khi bà dần bình tĩnh lại.
Chu đại phu thấy tình hình đã ổn định, nhắc nhở: “Chị dâu nên đưa cháu gái mình về nhà sớm, trời cũng đã nắng gắt, không tốt cho sức khỏe của con bé.”
Bà nội Kiều mới bừng tỉnh, vội vàng kéo tay Kiều Thanh Đại: “Đúng rồi! Cháu gái, về nhà với bà nhé! Bà sẽ nấu canh trứng cho cháu.”
Kiều Thanh Đại không thể rút tay ra khỏi tay bà nội Kiều đang nắm chặt, chỉ biết theo bà trở về nhà họ Kiều.
Khi thấy bà ấy đã đi xa, Chu đại phu thở dài: “Nhà họ Kiều sẽ phải vất vả nhiều…”
Bên cạnh, Cố Đại Hoa thấy Chu đại phu có vẻ mặt nghiêm trọng, liền hỏi: “Chu đại phu nói gì vậy?”
Những người thím, chị dâu trong thôn cũng tò mò nhìn về phía Chu đại phu: “Cô gái này sức khỏe yếu lắm, mỗi tháng chắc phải tiêu tốn mười mấy đến hai mươi đồng để mua thuốc…”
"Mười mấy đến hai mươi đồng!?”
Cố Đại Hoa sợ hãi kêu lên, tính bọn họ mỗi ngày làm đủ mười công điểm mỗi tháng đổi ra tiền cũng chỉ được tám chín đồng, một năm là gần trăm đồng ……
Hiện giờ nghe Kiều Thanh Đại một tháng phải tốn mười mấy đồng sao có thể không kinh ngạc?
Chu đại phu thấy Cố Đại Hoa tròng mắt xoay chuyển, biết bà lại muốn đi ra ngoài buôn chuyện liền cảnh cảo: “Cô gái này thân thể không chịu được xúc động, nếu bà đi nói xấu bị con bé nghe được rồi tức giận đến hộc máu, bà liền phải chuẩn bị tiền bồi thường mua thuốc!"
Cố Đại Hoa cảm thấy bất công: “Cô bé đó tự mình hộc máu, đâu có liên quan gì đến tôi?”
Chu đại phu lắc đầu: “Bà đã quên lần trước bà bôi nhọ một nữ thanh niên tri thức khiến người ta tức giận đến mức ngất xỉu, tiền thuốc men vẫn là do bà phải bỏ ra đấy thôi."
Hai đồng tiền vẫn chưa đủ cho bà giáo huấn?
"Kiều nha đầu này thân thể so với nữ thanh niên trí thức kia còn muốn kém hơn mấy chục lần! Cô bé hộc máu té xỉu một cái, không đi bệnh viện huyện thành khám, ở lại mấy ngày là không được.”
Bệnh viện huyện thành tốn tiền……
Không phải nguy hiểm đến tính mạng thì ai cũng luyến tiếc đi.
Đến bệnh viện huyện khám, nếu còn kiểm tra và chụp X-quang, chi phí sẽ còn cao hơn nhiều. Kiều Thanh Đại đã yếu, nếu vào bệnh viện, bác sĩ cũng sẽ không để cô xuất viện sớm.
Các thím trong thôn lắc đầu, không nói thì không nói. Trong thôn có nhiều chuyện như vậy, ai lại muốn nói về một cô gái không ngừng?
Cố Đại Hoa dù yêu thích nói nhảm, cũng không đến mức tàn nhẫn như vậy. Biết rõ sức khỏe của người ta không tốt, mà còn muốn chọc vào nỗi đau của họ.
“Đừng nói bậy! Tôi chỉ muốn cảnh báo người khác đừng châm chọc cô gái đó!” Bà và bà nội Kiều có mối quan hệ không tốt, nhưng đó là chuyện của họ, không cần phải làm tổn thương người khác.
“Biết là được rồi, dược liệu của tôi còn chưa cất đâu !”
Nói xong, Chu đại phụ chắp tay sau lưng đi về hướng sân phân thóc.
Mấy chị dâu trẻ tuổi và các thím trong thôn ngồi dưới một cái lều bắt đầu bàn tán. Một người nói: “Đại đội trưởng vốn không giàu có, giờ lại phải lo thêm cho một con ma ốm. Không sợ mấy người con dâu nháo lên...”
Những người chị dâu trẻ tuổi mới gả vào thôn cảm thấy ngại ngùng, nhưng vẫn cố gắng vểnh tai nghe.
Cố Đại Hoa cười nhạt: “Đáng đời! Trong nhà không có tiền mà còn muốn sinh nhiều con như vậy, chẳng phải tự chuốc lấy khổ sao?”
Một thím cười nói: “Cũng không thể nói như vậy! Con trai trong nhà đại đội trưởng mỗi người đều kiếm đủ mười công điểm , mỗi năm chia lương thực đều làm tôi ghen tị." Nếu không phải lương công điểm đại đội cao, có lẽ trong thôn sẽ có không ít người lười biếng đến mức bị đói.
Người nói lời này chính là cười Cố Đại Hoa chính mình không sinh được mấy đứa con, còn muốn nói nhà đại đội trưởng.
Nhà đại đội trưởng cũng thật khiến người ta hâm mộ, không biết nhà họ Kiều cho ông trời cái gì tốt, chuyên chọn con trai mà sinh.
Vài thế hệ cũng không có một đứa con gái, thật khiến nhóm thím, chị dâu ghen tỵ vô cùng. Nếu có ai muốn kết hôn, ba ngày hai lần sẽ chạy về hướng nhà đại đội trưởng, chính là muốn cọ chút phúc khí sinh con trai.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.