Chương 43: Cậu rể út !
CheeryChip
06/08/2013
6h15… Có một kẻ lặng lẽ ngồi dậy , nhanh chóng với tay cầm lấy chiếc điện thoại trước khi tiếng chuông rung lên quá lâu đánh thức giấc ngủ ngắn ngủi của mọi người .
“ Anh đang làm gì đấy ?”
“ Đợi điện thoại của em … “
Người gọi đến ở đầu dây bên kia bỗng bật cười khúc khích , rồi lại cất tiếp chất giọng ngọt ngào của mình lên .
“ Anh vẫn khéo miệng như thế nhỉ ! 30 Tết năm nay có vui không ? Ở bên này buồn quá ! Không khí chẳng được nhộn nhịp như ở nhà gì cả ! “ – Mie thở dài than vãn .
“ Vậy mau về đây đi ! “ – Nghe Mie nói thế , lòng hắn khẽ trùng xuống , nhưng rồi vẫn cố gắng đùa .
“ Cuối tháng 6 này em sẽ về ! “ – Con bé vừa dứt lời , chiếc điện thoại trên tay Ben suýt thì rơi tuột xuống … vì vui sướng … Hắn suýt rít lên …
“ Thật không ? Em không đùa chứ ? “
“ Vậy anh muốn là đùa à ? “
“ Không không ! Nhưng sao lại được về ? Mà về hẳn à ? “
“ Đâu ra mà về hẳn , ba chỉ cho em về có 2 tuần thôi , nghỉ hè một thời gian ngắn rồi lại phải đi luôn chứ … “
…
“ Ừm ! Vậy cũng tốt quá rồi ! Em vẫn vậy chứ ? “
“ Vâng ! Em vẫn vậy ! Anh cũng vẫn vậy chứ ? “
“ Tất nhiên , anh vẫn luôn như vậy ! Năm mới vui vẻ nhé ! “
“ Nếu có anh ở bên cạnh lúc này thì chắc là vui hơn rồi … “
…
“ Anh nhớ em ! “
……….
Ít ra thì … đêm 30 năm nay … đối với Ben mà nói … cho tới giờ phút này cuối cùng cũng không phải là vô nghĩa … Cuộn tròn mình vào trong chăn , hắn lại khẽ thiếp đi trong giấc ngủ ngọt ngào cùng nụ cười tủm tỉm hạnh phúc hé lộ trên môi …
……………………
6h30 , trong khi còn chưa kịp chìm vào giấc ngủ sâu thì Cheery đã bị tiếng chuông điện thoại đáng ghét của nó đánh thức . Hậm hực với tay lên đầu giường nắm lấy cái điện thoại , nó cất giọng lè nhè lên nghe thoại .
- Guê cư rề ?!!!! ( Sao đấy ạ ?! )
- Rề cái giề ! Mẹ đây ! Mày đang ở nhà Mita đấy à ? Mẹ xông nhà xong rồi . Mày định bao giờ mới về đấy ?
- Dạ … – Vừa nói , nó lại vừa nhíu mắt nhăn nhó nhìn lên đồng hồ vừa chỉ đúng “ 6h30” rồi lại tiếp tục lè nhè – 7 giờ con về ạ !
- Ừ ! Rồi ! Nhớ về sớm đấy nhé ! Trưa nay nhà mình làm cỗ đấy !
- Dạ vâng … con biết rồi … annyeong ùm ma !!! – Nói rồi , nó liền cúp điện thoại ngay lập tức rồi lại hậm hực chui tuột vào trong chăn , vo tròn người như một con sâu , đổi hướng rúc mặt vào ngực thằng Chan từ lúc nào không biết …
……..
10h30 …
Tiếng cánh cửa sắt ngoài cổng nhà Mita từ từ được kéo lên kẽo cẹt khiến mấy đứa dần dần tỉnh ngủ , từng đứa một lề mề tung chăn ra , dụi mắt nhìn mẹ rồi giật mình nhìn lên đồng hồ …
- AAAAAAAAAAAAAA !!! Thôi chết ! Gần đến giờ ăn trưa rồi ! Tao phải về thôi !!! – Yon vội kêu lên trong hoảng loạn .
Nghe tiếng Yon kêu , thần kinh đã kịp ổn định khi chợt hiểu ra rằng lúc này đã là muộn như thế nào , cả năm đứa đều đột ngột nhảy phắt ra khỏi giường , lóc cóc chạy vào nhà vệ sinh rửa mặt … nhưng tự dưng lại thấy thiếu mất một người … Mita thẫn thờ quay lại .
- Ơ … cái Cheer đâu ?
- Hình như nó về rồi hay sao ấy ! Lúc sáng tao có nghe thấy tiếng mẹ nó gọi điện thoại giục về … – Thằng Ben trả lời .
- À … ra thế ! – Nói rồi , Mita lại hì hục tung chăn lên để gấp lại cho đàng hoàng . Lúc tấm chăn bông màu hồng vừa được giật ra , để lộ cơ thể bé nhỏ đang cuộn tròn như một chấm nhỏ giữa chiếc giường xuất hiện Mita mới chợt phá lên cười – A ha ha ! Nó vẫn đang nằm đây này ! Đã đi đâu đâu !
- Híc ! Con này quắt thế ! Cứ như người tí hon ý … – Ben lại làu bàu – Mà thôi , kệ nó , tao đi tè cái đây !!!
……………….
8 giờ trưa , sau khi Yon , Hummie và Bennie đều đã rủ nhau ra về , Cheery mới bàng hoàng tỉnh giấc khi phát hiện ra còn mỗi một mình mình ngủ ngon trên giường .
- AAAAAAAAAAAAA !!! 11 giờ mất rồi ! Sao chúng mày không gọi tao !!! Bắt đền đấy ! Huhuhuhu !!! – Vừa nói , nó vừa nhảy chồm ra khỏi chăn rồi vội vàng đánh răng rửa mặt , chào ba mẹ cái Mita rồi kéo Chan trở về nhà mình .
………
Xuất hiện trước cửa nhà Cheer vào đúng bữa trưa ( dòng họ nó có truyền thống làm bữa trưa vào mùng 1 tết cùng nhau ) , Chan làm tất cả mọi người đều phải ngớ người dừng tay khi Cheer đưa hắn về nhà vào cái ngày trọng đại này .
- Ô ! Con rể Chan ?
“ Con rể Chan ??? Từ bao giờ mà hắn lại thành con-dê-Chan của mẹ vậy ?!!! “ – Rùng cả mình trước ánh mắt trìu mến của mẹ dành cho Chan , Cheer lại khẽ quay sang lườm hắn .
“ Này … anh có tội gì khi được mẹ em yêu quý !!! “ – Thấy Cheer lườm mình , Chan cũng khẽ nghiến răng bật lại .
- Dạ ! Cháu chào bác ạ !
Thấy “ con rể Chan “ lễ phép cúi đầu chào mình , mẹ nó cùng một số bác nữa lại xúm xít hùa vào , nức nở không ngớt lời khen về dung mạo “ mười phân vẹn mười “ của thằng bé rồi xuýt xoa .
- A ! Thì ra đây là thằng bé đã chăm sóc chị trong bệnh viện phải không ?
- Zổ ôi quý hóa quá ! Đào đâu ra được thằng con rể vừa đẹp người lại vừa đẹp nết thế này !!!
- Ở lại đây ăn cơm với các bác nhé !!!
Ngập người bởi những lời khen có cánh , hai khóe miệng của Chan chỉ muốn rách toạc ra vì sung sướng , nhưng một câu nói của bác cả đã khiến hắn phải ngậm chặt miệng lại .
- Vào đây phụ bác nấu cơm đi con !!!
Lời bác nói tựa như non sơn vũ bão từ đâu đột ngột rơi thẳng xuống đầu Chan , khiến nụ cười trên môi hắn đột ngột đông cứng , thay vào đó là những cái nghiến răng trèo trẹo cùng ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống đổ dồn về phía Cheer …
“ Cô ! Tại cô ! Là cô phải chịu trách nhiệm !!! “
Mặc kệ cho Chan giận dữ , nhưng Cheer vẫn cứ thản nhiên đi vào bếp …
“ Ờ tất nhiên ! Tôi có phải loại ăn ốc đổ vỏ đâu mà anh phải sợ ! “
………………
Bê một rổ bánh đa cùng những miến , thịt băm đã được trộn lẫn với mộc nhĩ , hành , trứng và giá tươi , bác Bằng mạnh tay đặt cái phịch xuống trước mặt hai đứa trẻ , rồi gọi cả mấy đứa lớn trong nhà tới giúp chúng nó gói nem .
- Cái này là để làm gì ? – Mặt Chan nghệt ra quay sang hỏi trong lúc Cheer đã bắt đầu xắn tay áo lên làm việc .
- Chưa ăn nem bao giờ à ? – Vừa nói , nó vừa nhào thịt rồi khéo léo cuộn vào bánh đa một cách chuyên nghiệp trong khi Chan vẫn cứ ngớ người ra .
- À… ra cái này là nem …
“ Như kiểu bị ngơ !!! Ức chế quá !!! “ – Ngồi nhìn Chan cứ đực mặt ra mà Cheer chỉ muốn dồn hết máu lên não rồi bắn tằng tằng như súng aka … Nhưng nhớ tới những gì hắn đã thể hiện trong bệnh viện , Cheer lại phải cố gắng mỉm cười , nhẹ nhàng hướng dẫn hắn .
- Đây ! Như này ! Lấy một ít cái này , rồi đặt vào đây , dàn đều ra , xong cuốn lại như thế này ! Đấy ! Thấy chưa ! Quá đơn giản ! – Cầm “ thành quả “ của mình trên tay , Cheer lại vênh mặt cười đắc ý .
- Phức tạp thế !!! Không làm nữa đâu !!! – Cảm giác hoa mắt chóng mặt bỗng ập tới , Chan liền vùng vằng đứng dậy đòi đình công .
- Không làm thì tí nữa nhịn nhé !!! – Vừa nói , nó vẫn hì hục cắm đầu vào làm tiếp , thậm chí còn không thèm đánh mắt lên nhìn Chan .
Grr… Hắn lại đành ấm ức hậm hực ngồi thụp xuống , xong đâu đấy vẫn thấy Cheer mặt lạnh tanh , Chan lại đổi giọng hiền lành nịnh nọt …
- Hi hi ! Đâu đâu cuốn như nào ! Dậy anh mới !!! – * vẫy vẫy đuôi * …
…………
Hơn 12 giờ trưa , cuối cùng thì bữa ăn cũng đã được hoàn thành , sau khi sắp xếp thức ăn ra , mọi người bắt đầu chia chỗ ngồi , lớn ngồi một bên , bé ngồi một bên , không bên nào xâm phạm bên nào … duy chỉ có đĩa nem Chan làm là không hiểu sao lại bay sang mâm các bác …
Không may cho thằng Chan , bác trưởng họ lại vô tình gắp phải cái nem xấu xí méo mó kinh khủng nhất trong số nhưng bạn bè đầu thừa đuôi thẹo của nó . Do hàng không được “ check “ trước khi xuất xưởng , nên mặt các bác gái chỉ biết tái dại đi nhìn người đàn ông lớn tuổi nhất họ …
Lặng lẽ đặt miếng nem vô phúc xuống , hai khóe môi bác khẽ trùng xuống , rồi lại chậm rãi ngước ánh mắt vô cùng thất vọng của mình lên , nhìn lướt quanh một lượt …
“ Ai cuốn đĩa nem này thì ăn cho hết đi đấy nhé ! “ …
Nửa miệng cười trong nước mắt , Chan mếu máo khom lưng vác mặt ra chịu tội …
………………..
Vào giữa trưa , mâm cỗ càng lúc càng trở nên náo nhiệt , các chị thi nhau gắp thức ăn vào bát em rể … chẳng mấy chốc mà cái bát trống không đã trở nên đầy ụ . Nhưng chẳng còn bụng dạ đâu mà ăn thịt gà với bít tết nữa , bởi trước đó dạ dày hắn đã bị lấp đầy bởi nem và bạn của nem rồi … Chan chỉ biết thở dài đau khổ trước mâm cỗ ê chề mà bụng không sao nuốt nổi …
Đúng lúc đó , một miếng cá hấp không biết từ đâu lại bay cái vèo vào bát hắn , khiến mặt hắn lập tức tái mét lại , nhất định không chịu đụng đũa .
- Con rể sao vậy ? Cá này mẹ đích thân làm đó ! Ngon lắm con ăn thử đi !
- Dạ … cái này … con chỉ cần nhìn là đã thưởng thức được hết vị ngon của nó rồi ạ … – Nghĩ tới lũ cá đang tung tăng bơi trong bể kính nhà mình , lòng Chan chợt đau thắt lại , nhưng vẫn phải cố gắng gượng cười …
Biết Chan không “ dám “ ăn cá mà vẫn phải cố giữ sĩ diện cho Cheer , nên nó cũng nhẹ nhàng “trấn” mất miếng cá trong bát của Chan , thản nhiên đưa vào miệng mình , nhai trong sung sướng .
- Ngon thật mẹ ạ !!!
- Yà ! Con kia ! Miếng đó tao gắp cho con rể Chan mà !!!
- Vợ của con rể Chan ăn hộ là được rồi mà !!! – Đang ngập người trong sung sướng giữa những thức ăn ngon , Cheer lại vô tình buột miệng ra nói hớ … khiến cả nhà lập tức đổ dồn ánh mắt sững sờ về phía nó , trong đó có cả Chan .
- Ôi zổ ôi ! Thế là hết chối rồi nhé ! Chưa cưới mà đã vợ chồng với nhau rồi cơ đấy ! Bọn trẻ bây giờ thật là ! – Bác Quang vỗ đùi khoái chí .
- Thế định bao giờ lấy nhau đây ? Năm nay ! Hay năm sau ??? – Chị Bích cũng vui vẻ tiếp lời .
- Năm nay đi cho nóng em ạ ! Năm nay là đẹp tuổi lắm đó !!! – Chị Vân bắt đầu hùa vào !
- Thế hai đứa định đẻ mấy lứa ? Đã đẻ thì phải đẻ liền trứng ! Trứng rụng quả nào đẻ luôn quả đấy !
Nghe các chị nói đến đây , thằng bé bình thường hổ báo cáo chồn lúc này chỉ biết thu gọn mình , cố gắng làm sao cho cơ thể trở nên nhỏ bé kém thu hút nhất có thể , rồi im re tuyệt đối không phản kháng .
- Còn thừa trứng thì đem đi rán ! Hà hà hà !!!
Bà Hà vừa dứt lời , chỗ cô-ca đang được “ giữ “ trong miệng Cheer từ nãy tới giờ lập tức bắn phọt ra … không thể kiềm chế hơn được nữa .
- Ây da ! Xin lỗi em rể Chan nha ! Các chị nhà này hơi bị kinh đó !
- Phải rồi ! Rất kinh ! Mà đã kinh là kinh rất nhiều !!!
- Uống bia vào thì cứ phải gọi là ĐỘNG KINH ! Ha ha ha !!!
Lần đầu tiên trong đời , Chan mới hiểu rằng đàn bà thực sự đáng sợ đến mức nào … Còn Cheer chỉ biết cúi gục đầu , gượng cười trong đau đớn … Đưa hắn về nhà trong ngày mùng 1 Tết quả là điều hoàn toàn sai trái !!!
“ Anh đang làm gì đấy ?”
“ Đợi điện thoại của em … “
Người gọi đến ở đầu dây bên kia bỗng bật cười khúc khích , rồi lại cất tiếp chất giọng ngọt ngào của mình lên .
“ Anh vẫn khéo miệng như thế nhỉ ! 30 Tết năm nay có vui không ? Ở bên này buồn quá ! Không khí chẳng được nhộn nhịp như ở nhà gì cả ! “ – Mie thở dài than vãn .
“ Vậy mau về đây đi ! “ – Nghe Mie nói thế , lòng hắn khẽ trùng xuống , nhưng rồi vẫn cố gắng đùa .
“ Cuối tháng 6 này em sẽ về ! “ – Con bé vừa dứt lời , chiếc điện thoại trên tay Ben suýt thì rơi tuột xuống … vì vui sướng … Hắn suýt rít lên …
“ Thật không ? Em không đùa chứ ? “
“ Vậy anh muốn là đùa à ? “
“ Không không ! Nhưng sao lại được về ? Mà về hẳn à ? “
“ Đâu ra mà về hẳn , ba chỉ cho em về có 2 tuần thôi , nghỉ hè một thời gian ngắn rồi lại phải đi luôn chứ … “
…
“ Ừm ! Vậy cũng tốt quá rồi ! Em vẫn vậy chứ ? “
“ Vâng ! Em vẫn vậy ! Anh cũng vẫn vậy chứ ? “
“ Tất nhiên , anh vẫn luôn như vậy ! Năm mới vui vẻ nhé ! “
“ Nếu có anh ở bên cạnh lúc này thì chắc là vui hơn rồi … “
…
“ Anh nhớ em ! “
……….
Ít ra thì … đêm 30 năm nay … đối với Ben mà nói … cho tới giờ phút này cuối cùng cũng không phải là vô nghĩa … Cuộn tròn mình vào trong chăn , hắn lại khẽ thiếp đi trong giấc ngủ ngọt ngào cùng nụ cười tủm tỉm hạnh phúc hé lộ trên môi …
……………………
6h30 , trong khi còn chưa kịp chìm vào giấc ngủ sâu thì Cheery đã bị tiếng chuông điện thoại đáng ghét của nó đánh thức . Hậm hực với tay lên đầu giường nắm lấy cái điện thoại , nó cất giọng lè nhè lên nghe thoại .
- Guê cư rề ?!!!! ( Sao đấy ạ ?! )
- Rề cái giề ! Mẹ đây ! Mày đang ở nhà Mita đấy à ? Mẹ xông nhà xong rồi . Mày định bao giờ mới về đấy ?
- Dạ … – Vừa nói , nó lại vừa nhíu mắt nhăn nhó nhìn lên đồng hồ vừa chỉ đúng “ 6h30” rồi lại tiếp tục lè nhè – 7 giờ con về ạ !
- Ừ ! Rồi ! Nhớ về sớm đấy nhé ! Trưa nay nhà mình làm cỗ đấy !
- Dạ vâng … con biết rồi … annyeong ùm ma !!! – Nói rồi , nó liền cúp điện thoại ngay lập tức rồi lại hậm hực chui tuột vào trong chăn , vo tròn người như một con sâu , đổi hướng rúc mặt vào ngực thằng Chan từ lúc nào không biết …
……..
10h30 …
Tiếng cánh cửa sắt ngoài cổng nhà Mita từ từ được kéo lên kẽo cẹt khiến mấy đứa dần dần tỉnh ngủ , từng đứa một lề mề tung chăn ra , dụi mắt nhìn mẹ rồi giật mình nhìn lên đồng hồ …
- AAAAAAAAAAAAAA !!! Thôi chết ! Gần đến giờ ăn trưa rồi ! Tao phải về thôi !!! – Yon vội kêu lên trong hoảng loạn .
Nghe tiếng Yon kêu , thần kinh đã kịp ổn định khi chợt hiểu ra rằng lúc này đã là muộn như thế nào , cả năm đứa đều đột ngột nhảy phắt ra khỏi giường , lóc cóc chạy vào nhà vệ sinh rửa mặt … nhưng tự dưng lại thấy thiếu mất một người … Mita thẫn thờ quay lại .
- Ơ … cái Cheer đâu ?
- Hình như nó về rồi hay sao ấy ! Lúc sáng tao có nghe thấy tiếng mẹ nó gọi điện thoại giục về … – Thằng Ben trả lời .
- À … ra thế ! – Nói rồi , Mita lại hì hục tung chăn lên để gấp lại cho đàng hoàng . Lúc tấm chăn bông màu hồng vừa được giật ra , để lộ cơ thể bé nhỏ đang cuộn tròn như một chấm nhỏ giữa chiếc giường xuất hiện Mita mới chợt phá lên cười – A ha ha ! Nó vẫn đang nằm đây này ! Đã đi đâu đâu !
- Híc ! Con này quắt thế ! Cứ như người tí hon ý … – Ben lại làu bàu – Mà thôi , kệ nó , tao đi tè cái đây !!!
……………….
8 giờ trưa , sau khi Yon , Hummie và Bennie đều đã rủ nhau ra về , Cheery mới bàng hoàng tỉnh giấc khi phát hiện ra còn mỗi một mình mình ngủ ngon trên giường .
- AAAAAAAAAAAAA !!! 11 giờ mất rồi ! Sao chúng mày không gọi tao !!! Bắt đền đấy ! Huhuhuhu !!! – Vừa nói , nó vừa nhảy chồm ra khỏi chăn rồi vội vàng đánh răng rửa mặt , chào ba mẹ cái Mita rồi kéo Chan trở về nhà mình .
………
Xuất hiện trước cửa nhà Cheer vào đúng bữa trưa ( dòng họ nó có truyền thống làm bữa trưa vào mùng 1 tết cùng nhau ) , Chan làm tất cả mọi người đều phải ngớ người dừng tay khi Cheer đưa hắn về nhà vào cái ngày trọng đại này .
- Ô ! Con rể Chan ?
“ Con rể Chan ??? Từ bao giờ mà hắn lại thành con-dê-Chan của mẹ vậy ?!!! “ – Rùng cả mình trước ánh mắt trìu mến của mẹ dành cho Chan , Cheer lại khẽ quay sang lườm hắn .
“ Này … anh có tội gì khi được mẹ em yêu quý !!! “ – Thấy Cheer lườm mình , Chan cũng khẽ nghiến răng bật lại .
- Dạ ! Cháu chào bác ạ !
Thấy “ con rể Chan “ lễ phép cúi đầu chào mình , mẹ nó cùng một số bác nữa lại xúm xít hùa vào , nức nở không ngớt lời khen về dung mạo “ mười phân vẹn mười “ của thằng bé rồi xuýt xoa .
- A ! Thì ra đây là thằng bé đã chăm sóc chị trong bệnh viện phải không ?
- Zổ ôi quý hóa quá ! Đào đâu ra được thằng con rể vừa đẹp người lại vừa đẹp nết thế này !!!
- Ở lại đây ăn cơm với các bác nhé !!!
Ngập người bởi những lời khen có cánh , hai khóe miệng của Chan chỉ muốn rách toạc ra vì sung sướng , nhưng một câu nói của bác cả đã khiến hắn phải ngậm chặt miệng lại .
- Vào đây phụ bác nấu cơm đi con !!!
Lời bác nói tựa như non sơn vũ bão từ đâu đột ngột rơi thẳng xuống đầu Chan , khiến nụ cười trên môi hắn đột ngột đông cứng , thay vào đó là những cái nghiến răng trèo trẹo cùng ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống đổ dồn về phía Cheer …
“ Cô ! Tại cô ! Là cô phải chịu trách nhiệm !!! “
Mặc kệ cho Chan giận dữ , nhưng Cheer vẫn cứ thản nhiên đi vào bếp …
“ Ờ tất nhiên ! Tôi có phải loại ăn ốc đổ vỏ đâu mà anh phải sợ ! “
………………
Bê một rổ bánh đa cùng những miến , thịt băm đã được trộn lẫn với mộc nhĩ , hành , trứng và giá tươi , bác Bằng mạnh tay đặt cái phịch xuống trước mặt hai đứa trẻ , rồi gọi cả mấy đứa lớn trong nhà tới giúp chúng nó gói nem .
- Cái này là để làm gì ? – Mặt Chan nghệt ra quay sang hỏi trong lúc Cheer đã bắt đầu xắn tay áo lên làm việc .
- Chưa ăn nem bao giờ à ? – Vừa nói , nó vừa nhào thịt rồi khéo léo cuộn vào bánh đa một cách chuyên nghiệp trong khi Chan vẫn cứ ngớ người ra .
- À… ra cái này là nem …
“ Như kiểu bị ngơ !!! Ức chế quá !!! “ – Ngồi nhìn Chan cứ đực mặt ra mà Cheer chỉ muốn dồn hết máu lên não rồi bắn tằng tằng như súng aka … Nhưng nhớ tới những gì hắn đã thể hiện trong bệnh viện , Cheer lại phải cố gắng mỉm cười , nhẹ nhàng hướng dẫn hắn .
- Đây ! Như này ! Lấy một ít cái này , rồi đặt vào đây , dàn đều ra , xong cuốn lại như thế này ! Đấy ! Thấy chưa ! Quá đơn giản ! – Cầm “ thành quả “ của mình trên tay , Cheer lại vênh mặt cười đắc ý .
- Phức tạp thế !!! Không làm nữa đâu !!! – Cảm giác hoa mắt chóng mặt bỗng ập tới , Chan liền vùng vằng đứng dậy đòi đình công .
- Không làm thì tí nữa nhịn nhé !!! – Vừa nói , nó vẫn hì hục cắm đầu vào làm tiếp , thậm chí còn không thèm đánh mắt lên nhìn Chan .
Grr… Hắn lại đành ấm ức hậm hực ngồi thụp xuống , xong đâu đấy vẫn thấy Cheer mặt lạnh tanh , Chan lại đổi giọng hiền lành nịnh nọt …
- Hi hi ! Đâu đâu cuốn như nào ! Dậy anh mới !!! – * vẫy vẫy đuôi * …
…………
Hơn 12 giờ trưa , cuối cùng thì bữa ăn cũng đã được hoàn thành , sau khi sắp xếp thức ăn ra , mọi người bắt đầu chia chỗ ngồi , lớn ngồi một bên , bé ngồi một bên , không bên nào xâm phạm bên nào … duy chỉ có đĩa nem Chan làm là không hiểu sao lại bay sang mâm các bác …
Không may cho thằng Chan , bác trưởng họ lại vô tình gắp phải cái nem xấu xí méo mó kinh khủng nhất trong số nhưng bạn bè đầu thừa đuôi thẹo của nó . Do hàng không được “ check “ trước khi xuất xưởng , nên mặt các bác gái chỉ biết tái dại đi nhìn người đàn ông lớn tuổi nhất họ …
Lặng lẽ đặt miếng nem vô phúc xuống , hai khóe môi bác khẽ trùng xuống , rồi lại chậm rãi ngước ánh mắt vô cùng thất vọng của mình lên , nhìn lướt quanh một lượt …
“ Ai cuốn đĩa nem này thì ăn cho hết đi đấy nhé ! “ …
Nửa miệng cười trong nước mắt , Chan mếu máo khom lưng vác mặt ra chịu tội …
………………..
Vào giữa trưa , mâm cỗ càng lúc càng trở nên náo nhiệt , các chị thi nhau gắp thức ăn vào bát em rể … chẳng mấy chốc mà cái bát trống không đã trở nên đầy ụ . Nhưng chẳng còn bụng dạ đâu mà ăn thịt gà với bít tết nữa , bởi trước đó dạ dày hắn đã bị lấp đầy bởi nem và bạn của nem rồi … Chan chỉ biết thở dài đau khổ trước mâm cỗ ê chề mà bụng không sao nuốt nổi …
Đúng lúc đó , một miếng cá hấp không biết từ đâu lại bay cái vèo vào bát hắn , khiến mặt hắn lập tức tái mét lại , nhất định không chịu đụng đũa .
- Con rể sao vậy ? Cá này mẹ đích thân làm đó ! Ngon lắm con ăn thử đi !
- Dạ … cái này … con chỉ cần nhìn là đã thưởng thức được hết vị ngon của nó rồi ạ … – Nghĩ tới lũ cá đang tung tăng bơi trong bể kính nhà mình , lòng Chan chợt đau thắt lại , nhưng vẫn phải cố gắng gượng cười …
Biết Chan không “ dám “ ăn cá mà vẫn phải cố giữ sĩ diện cho Cheer , nên nó cũng nhẹ nhàng “trấn” mất miếng cá trong bát của Chan , thản nhiên đưa vào miệng mình , nhai trong sung sướng .
- Ngon thật mẹ ạ !!!
- Yà ! Con kia ! Miếng đó tao gắp cho con rể Chan mà !!!
- Vợ của con rể Chan ăn hộ là được rồi mà !!! – Đang ngập người trong sung sướng giữa những thức ăn ngon , Cheer lại vô tình buột miệng ra nói hớ … khiến cả nhà lập tức đổ dồn ánh mắt sững sờ về phía nó , trong đó có cả Chan .
- Ôi zổ ôi ! Thế là hết chối rồi nhé ! Chưa cưới mà đã vợ chồng với nhau rồi cơ đấy ! Bọn trẻ bây giờ thật là ! – Bác Quang vỗ đùi khoái chí .
- Thế định bao giờ lấy nhau đây ? Năm nay ! Hay năm sau ??? – Chị Bích cũng vui vẻ tiếp lời .
- Năm nay đi cho nóng em ạ ! Năm nay là đẹp tuổi lắm đó !!! – Chị Vân bắt đầu hùa vào !
- Thế hai đứa định đẻ mấy lứa ? Đã đẻ thì phải đẻ liền trứng ! Trứng rụng quả nào đẻ luôn quả đấy !
Nghe các chị nói đến đây , thằng bé bình thường hổ báo cáo chồn lúc này chỉ biết thu gọn mình , cố gắng làm sao cho cơ thể trở nên nhỏ bé kém thu hút nhất có thể , rồi im re tuyệt đối không phản kháng .
- Còn thừa trứng thì đem đi rán ! Hà hà hà !!!
Bà Hà vừa dứt lời , chỗ cô-ca đang được “ giữ “ trong miệng Cheer từ nãy tới giờ lập tức bắn phọt ra … không thể kiềm chế hơn được nữa .
- Ây da ! Xin lỗi em rể Chan nha ! Các chị nhà này hơi bị kinh đó !
- Phải rồi ! Rất kinh ! Mà đã kinh là kinh rất nhiều !!!
- Uống bia vào thì cứ phải gọi là ĐỘNG KINH ! Ha ha ha !!!
Lần đầu tiên trong đời , Chan mới hiểu rằng đàn bà thực sự đáng sợ đến mức nào … Còn Cheer chỉ biết cúi gục đầu , gượng cười trong đau đớn … Đưa hắn về nhà trong ngày mùng 1 Tết quả là điều hoàn toàn sai trái !!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.