Cú Đấm Của Một Đứa Con Gái!

Chương 35: Trả tự do cho nhau…

CheeryChip

06/08/2013

Sáng ngày hôm sau dậy đi học , mắt nó sưng như vừa bị đấm . Nhìn dáng vẻ dặt dẹo của con bé khi vừa bước ra khỏi cửa , Chan không khỏi ngăn lòng xót xa . Đã đứng chờ nó ở trước cửa nhà được một hồi lâu , chỉ chờ con bé chạy qua là hắn liền xuất hiện . Nhưng rút cục , ngay cả khi Chan đang đứng lù lù ngay trước mặt , nó cũng chẳng buồn nhìn , chỉ đánh mắt liếc hờ qua một cái rồi lại lạnh lùng bước đi .

Cheer sao thế nhỉ ?

Chẳng nhẽ lại vì cái Nhi ?

….

Không ! Không thể nào !

Tối qua Cheer về rồi Nhi mới đến mà …

….

A… Hay là… cái điện thoại !

….

Phải rồi ! Tối qua nửa đêm tự dưng Nhi dựng Chan dậy đưa điện thoại của Cheer cho hắn . Liệu có phải đã có chuyện gì xảy ra không ?

………..

Thần người suy nghĩ một hồi lâu , rồi Chan lại vội vàng đuổi theo con bé.

- Yà ! Cô bị làm sao thế !

Mặc cho Chan đột nhiên xuất hiện với vẻ mặt rạng rỡ hơn hoa , Cheer vẫn lạnh băng như một tảng đá.

- Làm cái trò gì đấy ? Cút đi ! – Nó khẽ ngước mắt lên lườm .

- Ô ! Hôm nay chưa uống thuốc à ! Lại dám chưi? cậu ! Láo nhỉ ! – Thằng Chan cố tình đùa cho đôi bên bớt căng thẳng .

Vẫn còn đùa được , vẫn còn cợt nhả được …



Chẳng hiểu là cái loại người gì nữa …

Lần này thì chẳng thèm ngước mắt lên nhìn hắn nữa , nó cúi gằm mặt xuống đất , đôi môi nhỏ xinh khẽ nhếch lên một nụ cười khẩy…

Rồi con bé nhỏ nhẹ nói .

“ Anh vẫn thích dính dáng đến cô ta đúng không ?

Anh thích tự do ?

Được ! Tôi cho anh tự do !

Cái gì đã không muốn là của tôi , thì tôi cũng chẳng dám giữ !

Đừng bao giờ làm phiền tôi nữa ! Còn muốn sống thì mau biến đi ! “

Quắc ngược mắt lên nói , giọng con nhóc đanh lại nghe như sấm rền khiến thằng Chan đứng chết lặng … để mặc cho con bé lạnh lùng bước qua mình … hắn thật sự không dám níu giữ nữa …

Tự dưng cảm thấy bản thân thật sự đuối sức …

Tại sao lúc nào cũng là ghen tuông và hờn giận …

Làm thế nào cũng không xong …

Dù cố gắng giải thích thế nào cũng bị hiểu nhầm …

Bỗng nhiên lại thấy khóe môi mình mặn chát .

……………………

Tối ngày hôm đó , trời mưa tầm tã , vẫn có một tên ngốc đứng chờ dưới cửa nhà nó , mặc sự thờ ơ của con bé , mặc cho bao người qua lại chỉ chỏ , tên ngốc vẫn đứng đó , ngước mắt lên nhìn ánh sáng mờ nhạt hắt ra từ khung cửa sổ bằng gỗ ở phòng con bé… chờ đợi sự tha thứ từ một kẻ cứng đầu nào đó …

Nhưng mặc kệ ! Kẻ cứng đầu vẫn nằm im re trong phòng , thỉnh thoảng lại ti hí mắt nhìn ra bên ngoài . Tất nhiên , chỉ là ti hí thôi , tuyệt đối không để cho kẻ ngốc kia được quyền tưởng bở . Và mỗi lần nhấp nhổm nhìn ra như vậy … Nhìn làn mưa trắng xóa đang bao trùm lấy hắn , tim Cheer lại khẽ nhói lên từng nhịp … Nó đã ghét mưa như vậy , hắn lại còn yêu mưa . Rõ ràng là ông trời không muốn cho hai kẻ trái ngược nhau này được nắm tay đi trên cùng một con đường …

Khẽ thở dài… Nhưng mà biết làm sao ! Giận thì giận , nhưng nếu cứ để hắn đứng thế kia thì sẽ ốm mất ! Mà ngày hôm nay cũng thật khắc nghiệt , ông trời mưa như trút nước , cảm tưởng gió bão mạnh đến nỗi những hàng cây cổ thụ xung quanh nhà nó đều ngả nghiêng đến nỗi uốn mình cong veo hết cả . Thế mà hắn vẫn đứng đó , vẫn trơ trơ ra như thế… cả người ướt nhẹp . Còn trong tim thì không biết ra sao …



Không thể chịu được nữa rồi ! Cầm vội lấy cây ô màu hồng của mình lóc cóc chạy xuống nhà , Cheer lao ra như liên rồi vội vàng kéo tuột tên ngốc ấy vào bên trong mái hiên .

- Điên đủ chưa ?

Còn chưa kịp định thần lại xem chuyện gì vừa xảy ra , ánh mắt cay xè vì ướt nhẹp chỉ đang chơm chớp nhìn lên cây ô màu hồng tai thỏ mà Cheer đang cầm trên tay… tự dưng kí ức về một ngày hẹn hò đầu tiên của chúng nó chợt hiện về.

- Vẫn là nó …

- Sao ?

- Ngày đầu tiên đi chơi với tôi cô cũng dùng cây ô này … bây giờ vẫn lại là nó … – Vừa nói , Chan vừa khẽ tủm tỉm cười , hình như hắn lại tự thấy mãn nguyện gì đó .

- Thì sao ? – Thấy Chan cười , Cheer lại chợt đỏ mặt , vừa bực mình vừa buồn cười , nhưng lại không thích cho phép Chan tự đắc , nên nó thái độ luôn .

- Lớn tồng ngồng ra rồi còn dùng cái thứ trẻ con này . Đúng là chỉ có cô mới thế !

- Ờ ! Trẻ con ! Còn hơn đồ điên ! Đồ dở hơi ! Đồ thần kinh ! Mưa gió như này còn bày đặt đứng đây ! Bộ não anh có vấn đề hả ?

- Ừ… vì ai mà tôi điên như thế này ! – Nhìn thẳng vào mắt Cheer , Chan nói , giọng hết sức nghiêm túc khiến cho hai má con bé chợt đỏ bừng lên e ấp , vội vàng cúi thụp đầu xuống , nhét vội cây ô vào trong tay hắn , rồi nó lại lạnh lùng trốn ngay vào nhà .

- Tùy !

“ Tùy ! Cũng được ! Vậy là tôi vẫn có quyền yêu em đúng không ? “ – Nhìn theo bóng Cheer hấp tấp chạy vào nhà , hắn lại thần người trộm nghĩ …

……………………..

Mặc dù đã vào đến nhà rồi mà chuông điện thoại của nó vẫn không ngừng reo lên ầm ĩ . Thật sự cảm thấy phiền , Cheer liền chặn luôn cuộc gọi , chặn cả tin nhắn , và đổi tên của hắn thành “ Đồ Đáng Ghét “ … Thế đấy ! Ta ghét nhà ngươi !!! Nhà ngươi là đồ đáng ghétttttttttttt !!!!

……..

Cũng trong tối ngày hôm đó , vẫn như thường lệ , mẹ Cheer lại lên quán nước nhà bác Liên và vô tình nghe được câu chuyện về tối ngày sinh nhật hôm đó . Sau khi sự thật được hé lộ , bà vô cùng bất ngờ và sợ hãi khi biết được quản lý ở đó lại là một tên xấu xa đê tiện như vậy . Không những định đưa con gái mình vào con đường tăm tối , mà chính hắn còn là người đã thuê thằng Hoàng xử lý bạn thân cái Cheer . Không thể để cho con gái mình làm việc ở cái động trá hình như vậy nữa , ngay khi trở về , bà liền làm ầm lên và bắt cái Cheer phải nghỉ việc . Nhưng … rất tiếc , con bé đã tự mình đưa ra quyết định trước cả mẹ ngay từ tối hôm ấy rồi , thế nên một cuộc ẩu đả to tiếng xảy ra giữa mẹ và con là điều không thể tránh khỏi . Mặc cho mẹ ngăn cấm , nó vẫn gân cổ lên cãi và quyết không chịu nghỉ việc. Vậy là mối quan hệ giữa hai mẹ con nó chính thức rơi vào tình hình chiến tranh lạnh .

Tối hôm đó , hình như mẹ lên cơn đau bụng ,nhưng vì giận mẹ nên nó lại không thèm bận tâm… cứ để cơn đau ấy kéo dài âm ỉ mãi ….

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Cú Đấm Của Một Đứa Con Gái!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook