Chương 25: Mơ thấy Cực quang (3)
Lâm Địch Nhi
22/08/2020
Thượng Hải là thành phố không có màn đêm, gió thổi mát lạnh, sao sáng rực rỡ khắp nơi.
"Anh, em đâu phải khách du lịch." Đồng Duyệt níu chặt dây an toàn, nhất quyết không chịu bước xuống xe.
Thật sự không biết nên khóc hay nên cười nữa. Ngạn Kiệt lái xe thật lâu, băng qua hầm đường bộ bên dòng sông Hoàng Phố, chỉ để đưa cô tới nhà hàng Nhật Bản nằm trong Kim Mậu Building.
Cô hoảng hốt đến nín thở.
Thế này chẳng phải tự chui đầu vào rọ sao?
Đa số thực khách ở nhà hàng này là khách du lịch phương xa và người giàu. Loại thứ nhất chỉ vì hiếu kỳ, không màng đến tiền bạc, loại thứ hai nhiều tiền quá tiêu không hết nên tới đây để vung bớt qua cửa sổ.
Cô đã tới Thượng Hải nhiều lần nhưng chưa bao giờ tới đây. Hồi đó cô thực sự rất nghèo.
Ngạn Kiệt cười, "Không có quy định chỉ khách du lịch mới được vào. Ở đây có sushi rất ngon, em vào nếm thử mà xem." Nói xong anh đưa tay tháo dây an toàn cho cô.
Vẻ khẩn cầu lộ rõ trên mặt cô, không thể nói với Ngạn Kiệt là Diệp Thiếu Ninh đến Thượng Hải sẽ ở khách sạn Khải Duyệt nằm trong Kim Mậu Building được. Sau khi tới Thượng Hải, Diệp Thiếu Ninh đã nhắn tin cho cô, lúc đó cô còn thầm thở phào nhẹ nhõm.
Có thể sẽ không gặp nhau nhưng nếu lỡ gặp phải thì sao, cô phải tự bào chữa thế nào cho hành động của bản thân?
"Anh, em vẫn chưa đói lắm, bọn mình ra Bến Thượng Hải một lúc nhé?"
"Bến Thượng Hải đi nhiều lần lắm rồi. Anh vẫn luôn muốn đưa em tới đây, anh đã đặt bàn trước rồi."
Cũng như cô, Ngạn Kiệt rất ít cười nhưng nụ cười của anh tươi sáng vô cùng, khiến đối phương không thể kháng cự.
Thấy vẻ dịu dàng đọng trên khóe môi anh, Đồng Duyệt mềm lòng, cầu mong cảnh tượng như trong phim kia đừng xảy ra với mình.
Họ lên tầng 86.
Ai cũng bảo khu ăn uống nằm ở tầng 56, ở đó phục vụ Pizza chính tông Italy cùng các món Ý khác, đồ nướng châu Mỹ và đồ ăn Nhật. Còn tầng 86 là câu lạc bộ theo kiểu hội viên xa hoa nhất Thượng Hải.
Ngạn Kiệt thờ ơ nói: "Chỉ muốn ăn với em một bữa cơm thôi, không muốn bị quấy rầy."
Tự nhiên cô có cảm giác Ngạn Kiệt thật xa lạ.
"Ngồi ở đây có thể nhìn thấy cảnh mặt trời lặn. Trong thời khắc đó được trải nghiệm cảm giác nhìn thấy ánh sáng chìm vào bóng tối là thế nào, lạnh lùng, tàn khốc và điên cuồng, ngoài ra cũng hoàn toàn tuyệt vọng." Ngạn Kiệt mỉm cười, lịch sự đưa tay ra chặn cửa thang máy để cô bước ra trước.
Cô chưa bao giờ được tới những nơi sang trọng như thế này, thậm chí còn không phân biệt được phương hướng, bèn quay lại nhìn Ngạn Kiệt bằng ánh mắt tội nghiệp. Ngạn Kiệt dắt tay cô, khẽ nói: "Đừng sợ, Tiểu Duyệt. Có anh đây rồi!"
Lòng cô xót xa, đã bao lâu không được nghe thấy câu nói này.
Trước đây mỗi lần cô gây họa rồi không biết xử trí ra sao, Ngạn Kiệt đều nói với cô như vậy. Chính vì thế mới khiến cô nghĩ rằng mình sẽ mãi mãi có anh ở bên, cho dù bao giờ chăng nữa.
Nơi này chỉ hội viên mới được vào, trái tim cô thấy nhẹ nhõm hơn hẳn.
Ngạn Kiệt nói dối cô, anh không gọi món Nhật mà vẫn gọi đồ ăn Trung Quốc. Chắc hẳn đồ ăn rất ngon, bầu không khí cũng vô cùng tao nhã, âm nhạc cũng hợp tai nhưng khả năng ăn uống của cô vẫn hơi có lỗi với những điều này. Ngạn Kiệt không gò bó cô, bản thân anh cũng không động đũa, hệt như hai người tới đây chỉ để trải nghiệm, ăn uống gì không quan trọng.
"Tối nay ngủ sớm đi, ngày mai chúng ta sẽ dành cả ngày để đi mua sắm! Cần mua nhiều thứ lắm." Ngạn Kiệt khẽ nhấp một ngụm rượu vang không phải nhãn hiệu anh tiếp thị.
"Không cần phải mua gì cả, em chỉ tới gặp anh thôi. Em đã mua vé về Thanh Đài chuyến tàu đêm mai." Cô nhìn ngắm những bức tranh trên tường, cây cối nơi góc phòng, đồ ăn ngon lành bày trước mặt. Trước đây cảm thấy được tới đây là để trưng bày sự xa xỉ, bây giờ tới được rồi thì lòng lại đầy rẫy những cảm xúc ngổn ngang.
"Ngày kia hãy về." Ngạn Kiệt cụp mắt, che đi vẻ lạc lõng trong đó: "Cô em gái độc nhất đi lấy chồng, sao có thể xuề xòa được."
"Em không thiếu gì cả, với lại Thiếu Ninh… Anh ấy rất thương em, em cần gì anh ấy đều mua cho." Nhắc tới Diệp Thiếu Ninh một cách rất đỗi tự nhiên, cô nói quen anh nhờ đồng nghiệp giới thiệu, sau khi qua lại cảm thấy rất hợp nên quyết định đi tới hôn nhân.
"Anh biết người đó rất tốt, vì vậy chúng ta càng không nên xuề xòa quá, nếu không mọi người sẽ cho rằng nhà mình tham tiền của người ta, thực ra chúng ta trân trọng con người anh ấy, đúng không em?" Ngạn Kiệt bình thản nói, "Nếu anh ấy không tốt như vậy, anh sẽ không đồng ý đâu."
Cô ngơ ngác nhìn anh, "Anh biết anh ấy à?"
"Biết sơ sơ."
"À. Vậy còn thiếu gì em sẽ tự mua."
"Em lấy đâu ra tiền?"
Cô không khỏi nổi giận, "Chẳng lẽ em không có lương?"
Ngạn Kiệt thở dài, "Chút lương cỏn con đó của em thì tiết kiệm được bao nhiêu? Chi cho bản thân mình, thỉnh thoảng còn lén lút gửi tiền cho bà ấy, bình thường thậm chí còn tiếc tiền mua đồ chăm sóc da. Còn tiền tiết kiệm của bố em," Anh cười khổ: "Cũng bị mẹ anh quản lý chặt để lại cho anh sau này, chắc chắn em không được một cắc bạc."
"Anh…" Giọng cô nghẹn ngào, khóe mắt ngấn lệ.
"Bà ấy" trong lời nói của Ngạn Kiệt chính là Giang Băng Khiết. Quán mì buôn bán bình thường, tiền thuê nhà ngày một tăng cao, chẳng biết bà ấy chống đối ai mà nhất quyết cứ phải ương ngạnh như vậy. Nhìn dáng vẻ tệ hại đó, Đồng Duyệt không đành lòng bèn lén lút đưa cho Đồng Đại Binh ít tiền, nhờ ông chuyển cho bà.
Tiền Yến không biết rằng Đồng Đại Binh thỉnh thoảng vẫn ghé qua chỗ Giang Băng Khiết một cách kín đáo. Không có chuyện gì mờ ám, Đồng Đại Binh chỉ tới đó ăn bát mì, nói về tình hình của Đồng Duyệt mà thôi.
Vào một lần bí mật ghé qua, Đồng Duyệt vô tình nhìn thấy.
Đồng Đại Binh luôn nói Giang Băng Khiết là người phụ nữ không ra gì nhưng tình cảm ông dành cho bà ngày càng rối bời khó cắt đứt. Đúng là đáng thương thật!
Không ngờ Ngạn Kiệt cái gì cũng biết!
"Anh nhất định phải khiến em nở mày nở mặt, để Diệp gia nhìn thấy em là người xứng đáng với Diệp Thiếu Ninh." Như đang lập lời thề, Ngạn Kiệt nhấn mạnh từng chữ một.
Câu nói này được chính người đàn ông mình yêu sâu đậm nói ra, Đồng Duyệt thực sự không thể nói rõ cảm giác trong lòng mình lúc này là gì.
Cuối cùng cô cũng nhận ra anh chỉ là một người anh trai đầy trách nhiệm, anh quan tâm và che chở cho cô như một người anh cả. Tất cả mọi tình cảm trong quá khứ đều do cô tự biên tự diễn, tự đa tình.
Bỏ đi, cũng may mà cô chưa thổ lộ nên họ mới có thể ngồi bên nhau một cách tự nhiên thế này, vẫn có thể tiếp tục là anh em.
Tình yêu hay tình thân đều là tình, cô không nên quá khắt khe.
Trái tim nhẹ nhõm hẳn, mặc dù vẫn không khỏi đôi chút khó chịu.
Yêu anh đã lâu, đến giờ cánh cửa này sẽ từ từ khép lại.
Tương lai là năm tháng của cô và Diệp Thiếu Ninh.
Cô nuốt xuống những thứ đắt nghét trong miệng, "Anh, vậy còn anh, bao giờ anh kết hôn với Kiều Khả Hân?"
Ngạn Kiệt đằng hắng một tiếng rồi chau mày, "Anh tạm thời vẫn chưa có ý định, anh rất thích cuộc sống độc thân."
Cô không hỏi tiếp mà liếc qua màn hình điện thoại - đã sắp mười giờ rồi: "Em vào toilet chút."
"Anh đưa em đi." Cô là người mù đường điển hình.
Đồng Duyệt đỏ mặt, "Thôi, em ra ngoài hỏi phục vụ cũng được. Trên tường cũng có biển báo mà."
Ra khỏi phòng, sau khi phân biệt phương hướng, Đồng Duyệt cầm điện thoại đi tới chỗ được xây bằng tường kính yên tĩnh. Nơi đây vốn là khu để thưởng rượu, giữa hai bức tường là một không gian yên tĩnh, khách khứa đang uống rượu và trò chuyện ở một vị trí cách đó không xa.
Lạ thật! Cô vừa gọi cho Diệp Thiếu Ninh đã nghe thấy nhạc chuông điện thoại lập tức vang lên bên tai mình. Thực ra đó không phải nhạc chuông mà là tiếng điện thoại cố định reo liên hồi kiểu cũ, hối hả như gọi hồn. Cô từng cười nói anh là đồ cổ lỗ sĩ, anh đáp bây giờ nơi nào cũng là nhạc chuông theo bài hát, nếu không để ý anh sẽ tưởng lầm là bài hát chứ không nghĩ là có người gọi điện. Suy cho cùng kiểu chuông này vẫn là tốt nhất, vừa đơn giản, vừa rõ ràng lại nhanh gọn.
Tiếng chuông ngày càng gần và cũng ngày một rõ nét. Da đầu cô hơi run lên, ánh mắt đảo xung quanh rồi bất ngờ trợn tròn. Ở một bàn ăn chỉ cách cô khoảng mười mét, cô nhìn thấy Diệp Thiếu Ninh đứng dậy, nở nụ cười áy náy với người đàn ông đối diện, "Tôi ra ngoài nghe điện thoại đã."
Người đàn ông kia sở hữu gương mặt lạnh lùng, khoảng từ 30 đến 40 tuổi với ngũ quan tiêu chuẩn của những người đàn ông chính diện trong các bộ phim Dân quốc, dáng người thẳng tắp.
"Cứ tự nhiên." Người đàn ông đó nói.
Trời ơi, Diệp Thiếu Ninh cũng đang đi về phía cô.
Cô vội vã quay lưng bỏ chạy, nhìn thấy bên lối rẽ có một cánh cửa liền mở ra chui tọt vào trong, tim đập thình thịch thình thịch.
"Đồng Duyệt?" Diệp Thiếu Ninh chỉ nghe thấy tiếng thở phì phò trong điện thoại, không có tiếng người nói chuyện.
"Trường em tổ chức thi thử trong giờ tự học buổi tối, em… em đang coi thi, chạy từ trong lớp ra." Cô bịt tay vào ống nói, hạ giọng xuống thấp nhất.
"Mười giờ mà còn thi à?"
"Hiệu trưởng Trịnh nổi hứng nhất thời, thật hết cách mà. Anh đang làm việc à?" Cô thầm kêu khổ, sao lại bịa ra một lý do dớ dẩn thế chứ!
"Anh đi với bạn ra ngoài uống mấy ly."
"Mấy ông sếp kia đâu?"
"Đi tắm thảo dược rồi, lát nữa anh qua đó. Có lái xe tới trường không?" Trước khi đi anh đã để lại xe cho cô, sợ cô tối về không an toàn.
"Cái xe đó xịn quá, em không đi. Tối em bắt taxi về."
"Ừm, anh đang thấy hối hận đây, đúng ra nên đưa em tới, vậy là tối nay chúng ta có thể ra bến Thượng Hải ngắm sông nước, ngắm ngọn hải đăng. Thời tiết Thượng Hải bây giờ rất tuyệt, không lạnh mà cũng không nóng, nhân thể còn đi mua sắm."
Cô chột dạ đến mức vắt tay lau mồ hôi, "Để sau cũng được."
"Đồng Duyệt, em muốn hưởng tuần trăng mật ở đâu?"
"Tuần trăng mật?"
"Đã lâu rồi anh không được nghỉ, lần này phải tranh thủ mấy ngày chúng ta đi chơi đâu đó xa xa một chút. Nói ra mới nhớ phải xin lỗi em vì anh chưa yêu em được nhiều."
Một nơi nào đó trong lòng mềm mại hẳn, "Anh đưa đi đâu thì em tới đó. Thiếu Ninh, anh mau vào với bạn đi, em phải vào lớp rồi."
"Ừ, đi về cẩn thận nhé." Anh còn gửi cho cô một nụ hôn qua điện thoại.
Cô cầm điện thoại cười ngây ngô.
Là vậy ư? Khi Thượng Đế đóng một cánh cửa của bạn đồng thời cũng sẽ mở ra cho bạn một cánh cửa khác?
Nước mắt chuyển động trong mắt, có phải không còn gì tiếc nuối nữa không?
"Xin lỗi, tôi đi nhầm." Bất thình lình cửa bị mở ra. Người đàn ông vừa ngồi đối diện với Diệp Thiếu Ninh kinh ngạc nhìn cô rồi vội đóng cửa lại.
Cô lau nước mắt rồi mở cửa thì thấy người đàn ông vẫn đứng ngoài.
"Đây hình như là toilet nam mà." Người đàn ông như đang đứng trong tòa án, nghiêm túc nói rõ ràng với Đồng Duyệt.
Đồng Duyệt ngoái lại nhìn rồi có vẻ giật mình lắm: "Ôi, đúng là toilet nam! Xin anh cứ tự nhiên!" Thầm đổ mồ hôi trong lòng.
Tranh thủ lúc người đàn ông còn đang đứng như trời trồng, cô vội vàng liếc mắt nhìn ra ngoài, vỗ ngực vài cái, may mà có sợ hãi nhưng không nguy hiểm, Diệp Thiếu Ninh đi rồi.
"Anh, mau đi thôi!" Vừa vào cửa cô đã thúc giục Ngạn Kiệt.
"Sao em hớt ha hớt hải thế?"
"Em đi nhầm toilet, gặp phải một người đàn ông, xấu hổ quá đi mất."
Ngạn Kiệt cạn lời.
Diệp Thiếu Ninh vui vẻ ngước lên rồi thoáng chau mày. "Ai làm luật sư Hoa mất vui vậy? Sao mà cau có thế kia?"
"Nơi này là câu lạc bộ hội viên gì chứ, sao ai cũng cho vào nhỉ? Vừa rồi có một cô gái đứng trong toilet nam rõ lâu, không đọc được tiếng Anh chả lẽ cũng không xem được hình vẽ?"
"Việc tốt này không phải ai cũng gặp được đâu, đáng lẽ anh phải thấy may mắn chứ." Diệp Thiếu Ninh nói đùa.
Sau vài năm không gặp tính cách Hoa Diệp vẫn cương trực như trước đây. Anh ta và Đào Đào đã ly hôn được sáu năm, nhưng dường như vẫn chưa thoát được khỏi chuyện đó. Cả tối nay anh ta chẳng hề nở một nụ cười.
Nhớ lại cuộc hôn nhân của Hoa Diệp và Đào Đào, Diệp Thiếu Ninh chỉ biết thở dài và thở dài mà thôi.
Hoa Diệp khẽ nhún vai, "Tôi chả thấy có gì may mắn cả!"
Trước đây Hoa Diệp mở một văn phòng luật sư ở Thanh Đài, sau khi ly hôn, anh chuyển văn phòng tới Thượng Hải, bây giờ xem như làm lại từ đầu.
Anh ta từng là cố vấn pháp luật của Thái Hoa, Diệp Thiếu Ninh rất thân thiết với Hoa Diệp. Sau đó vì Đào Đào mà quan hệ của hai người rơi vào tình trạng khá giống với tình địch.
Bây giờ chuyển từ địch sang bạn.
Hai người nói chuyện thêm một lát thì bị mấy ông sếp kia giục giã nên đành phải đi. Phòng tắm thảo dược cũng ở trong tòa nhà, Diệp Thiếu Ninh liền đưa Hoa Diệp xuống sân.
Bên ngoài tòa nhà có không ít khách bộ hành. Hai người đang đi thì trên lối đi dành cho người đi bộ có một cô gái đang đi trên ván trượt ngày càng tăng tốc, cô ta không làm chủ được tốc độ liền hét lên một tiếng rồi đâm sầm vào hai người.
Diệp Thiếu Ninh phản ứng nhanh, nắm chắc lấy đôi tay đang không ngừng vung vẩy của cô gái.
Cô gái mặc bộ đồ thể thao rộng rãi, đầu đội mũ lưỡi trai, sau khi đứng vững lại mới thè lưỡi làm mặt xấu với Diệp Thiếu Ninh rồi nhún vai nói, "Cảm ơn anh!" Nói xong liền trượt ván vội vàng biến mất.
Trái tim Diệp Thiếu Ninh thầm lỡ mất một nhịp, đôi mắt đen láy hoạt bát, má lúm đồng tiền mờ mờ hiện lên lúc mỉm cười, hành động vừa cười vừa thè lưỡi, tất cả đều là dáng vẻ của Đào Đào hồi mới tốt nghiệp đại học.
"Anh, em đâu phải khách du lịch." Đồng Duyệt níu chặt dây an toàn, nhất quyết không chịu bước xuống xe.
Thật sự không biết nên khóc hay nên cười nữa. Ngạn Kiệt lái xe thật lâu, băng qua hầm đường bộ bên dòng sông Hoàng Phố, chỉ để đưa cô tới nhà hàng Nhật Bản nằm trong Kim Mậu Building.
Cô hoảng hốt đến nín thở.
Thế này chẳng phải tự chui đầu vào rọ sao?
Đa số thực khách ở nhà hàng này là khách du lịch phương xa và người giàu. Loại thứ nhất chỉ vì hiếu kỳ, không màng đến tiền bạc, loại thứ hai nhiều tiền quá tiêu không hết nên tới đây để vung bớt qua cửa sổ.
Cô đã tới Thượng Hải nhiều lần nhưng chưa bao giờ tới đây. Hồi đó cô thực sự rất nghèo.
Ngạn Kiệt cười, "Không có quy định chỉ khách du lịch mới được vào. Ở đây có sushi rất ngon, em vào nếm thử mà xem." Nói xong anh đưa tay tháo dây an toàn cho cô.
Vẻ khẩn cầu lộ rõ trên mặt cô, không thể nói với Ngạn Kiệt là Diệp Thiếu Ninh đến Thượng Hải sẽ ở khách sạn Khải Duyệt nằm trong Kim Mậu Building được. Sau khi tới Thượng Hải, Diệp Thiếu Ninh đã nhắn tin cho cô, lúc đó cô còn thầm thở phào nhẹ nhõm.
Có thể sẽ không gặp nhau nhưng nếu lỡ gặp phải thì sao, cô phải tự bào chữa thế nào cho hành động của bản thân?
"Anh, em vẫn chưa đói lắm, bọn mình ra Bến Thượng Hải một lúc nhé?"
"Bến Thượng Hải đi nhiều lần lắm rồi. Anh vẫn luôn muốn đưa em tới đây, anh đã đặt bàn trước rồi."
Cũng như cô, Ngạn Kiệt rất ít cười nhưng nụ cười của anh tươi sáng vô cùng, khiến đối phương không thể kháng cự.
Thấy vẻ dịu dàng đọng trên khóe môi anh, Đồng Duyệt mềm lòng, cầu mong cảnh tượng như trong phim kia đừng xảy ra với mình.
Họ lên tầng 86.
Ai cũng bảo khu ăn uống nằm ở tầng 56, ở đó phục vụ Pizza chính tông Italy cùng các món Ý khác, đồ nướng châu Mỹ và đồ ăn Nhật. Còn tầng 86 là câu lạc bộ theo kiểu hội viên xa hoa nhất Thượng Hải.
Ngạn Kiệt thờ ơ nói: "Chỉ muốn ăn với em một bữa cơm thôi, không muốn bị quấy rầy."
Tự nhiên cô có cảm giác Ngạn Kiệt thật xa lạ.
"Ngồi ở đây có thể nhìn thấy cảnh mặt trời lặn. Trong thời khắc đó được trải nghiệm cảm giác nhìn thấy ánh sáng chìm vào bóng tối là thế nào, lạnh lùng, tàn khốc và điên cuồng, ngoài ra cũng hoàn toàn tuyệt vọng." Ngạn Kiệt mỉm cười, lịch sự đưa tay ra chặn cửa thang máy để cô bước ra trước.
Cô chưa bao giờ được tới những nơi sang trọng như thế này, thậm chí còn không phân biệt được phương hướng, bèn quay lại nhìn Ngạn Kiệt bằng ánh mắt tội nghiệp. Ngạn Kiệt dắt tay cô, khẽ nói: "Đừng sợ, Tiểu Duyệt. Có anh đây rồi!"
Lòng cô xót xa, đã bao lâu không được nghe thấy câu nói này.
Trước đây mỗi lần cô gây họa rồi không biết xử trí ra sao, Ngạn Kiệt đều nói với cô như vậy. Chính vì thế mới khiến cô nghĩ rằng mình sẽ mãi mãi có anh ở bên, cho dù bao giờ chăng nữa.
Nơi này chỉ hội viên mới được vào, trái tim cô thấy nhẹ nhõm hơn hẳn.
Ngạn Kiệt nói dối cô, anh không gọi món Nhật mà vẫn gọi đồ ăn Trung Quốc. Chắc hẳn đồ ăn rất ngon, bầu không khí cũng vô cùng tao nhã, âm nhạc cũng hợp tai nhưng khả năng ăn uống của cô vẫn hơi có lỗi với những điều này. Ngạn Kiệt không gò bó cô, bản thân anh cũng không động đũa, hệt như hai người tới đây chỉ để trải nghiệm, ăn uống gì không quan trọng.
"Tối nay ngủ sớm đi, ngày mai chúng ta sẽ dành cả ngày để đi mua sắm! Cần mua nhiều thứ lắm." Ngạn Kiệt khẽ nhấp một ngụm rượu vang không phải nhãn hiệu anh tiếp thị.
"Không cần phải mua gì cả, em chỉ tới gặp anh thôi. Em đã mua vé về Thanh Đài chuyến tàu đêm mai." Cô nhìn ngắm những bức tranh trên tường, cây cối nơi góc phòng, đồ ăn ngon lành bày trước mặt. Trước đây cảm thấy được tới đây là để trưng bày sự xa xỉ, bây giờ tới được rồi thì lòng lại đầy rẫy những cảm xúc ngổn ngang.
"Ngày kia hãy về." Ngạn Kiệt cụp mắt, che đi vẻ lạc lõng trong đó: "Cô em gái độc nhất đi lấy chồng, sao có thể xuề xòa được."
"Em không thiếu gì cả, với lại Thiếu Ninh… Anh ấy rất thương em, em cần gì anh ấy đều mua cho." Nhắc tới Diệp Thiếu Ninh một cách rất đỗi tự nhiên, cô nói quen anh nhờ đồng nghiệp giới thiệu, sau khi qua lại cảm thấy rất hợp nên quyết định đi tới hôn nhân.
"Anh biết người đó rất tốt, vì vậy chúng ta càng không nên xuề xòa quá, nếu không mọi người sẽ cho rằng nhà mình tham tiền của người ta, thực ra chúng ta trân trọng con người anh ấy, đúng không em?" Ngạn Kiệt bình thản nói, "Nếu anh ấy không tốt như vậy, anh sẽ không đồng ý đâu."
Cô ngơ ngác nhìn anh, "Anh biết anh ấy à?"
"Biết sơ sơ."
"À. Vậy còn thiếu gì em sẽ tự mua."
"Em lấy đâu ra tiền?"
Cô không khỏi nổi giận, "Chẳng lẽ em không có lương?"
Ngạn Kiệt thở dài, "Chút lương cỏn con đó của em thì tiết kiệm được bao nhiêu? Chi cho bản thân mình, thỉnh thoảng còn lén lút gửi tiền cho bà ấy, bình thường thậm chí còn tiếc tiền mua đồ chăm sóc da. Còn tiền tiết kiệm của bố em," Anh cười khổ: "Cũng bị mẹ anh quản lý chặt để lại cho anh sau này, chắc chắn em không được một cắc bạc."
"Anh…" Giọng cô nghẹn ngào, khóe mắt ngấn lệ.
"Bà ấy" trong lời nói của Ngạn Kiệt chính là Giang Băng Khiết. Quán mì buôn bán bình thường, tiền thuê nhà ngày một tăng cao, chẳng biết bà ấy chống đối ai mà nhất quyết cứ phải ương ngạnh như vậy. Nhìn dáng vẻ tệ hại đó, Đồng Duyệt không đành lòng bèn lén lút đưa cho Đồng Đại Binh ít tiền, nhờ ông chuyển cho bà.
Tiền Yến không biết rằng Đồng Đại Binh thỉnh thoảng vẫn ghé qua chỗ Giang Băng Khiết một cách kín đáo. Không có chuyện gì mờ ám, Đồng Đại Binh chỉ tới đó ăn bát mì, nói về tình hình của Đồng Duyệt mà thôi.
Vào một lần bí mật ghé qua, Đồng Duyệt vô tình nhìn thấy.
Đồng Đại Binh luôn nói Giang Băng Khiết là người phụ nữ không ra gì nhưng tình cảm ông dành cho bà ngày càng rối bời khó cắt đứt. Đúng là đáng thương thật!
Không ngờ Ngạn Kiệt cái gì cũng biết!
"Anh nhất định phải khiến em nở mày nở mặt, để Diệp gia nhìn thấy em là người xứng đáng với Diệp Thiếu Ninh." Như đang lập lời thề, Ngạn Kiệt nhấn mạnh từng chữ một.
Câu nói này được chính người đàn ông mình yêu sâu đậm nói ra, Đồng Duyệt thực sự không thể nói rõ cảm giác trong lòng mình lúc này là gì.
Cuối cùng cô cũng nhận ra anh chỉ là một người anh trai đầy trách nhiệm, anh quan tâm và che chở cho cô như một người anh cả. Tất cả mọi tình cảm trong quá khứ đều do cô tự biên tự diễn, tự đa tình.
Bỏ đi, cũng may mà cô chưa thổ lộ nên họ mới có thể ngồi bên nhau một cách tự nhiên thế này, vẫn có thể tiếp tục là anh em.
Tình yêu hay tình thân đều là tình, cô không nên quá khắt khe.
Trái tim nhẹ nhõm hẳn, mặc dù vẫn không khỏi đôi chút khó chịu.
Yêu anh đã lâu, đến giờ cánh cửa này sẽ từ từ khép lại.
Tương lai là năm tháng của cô và Diệp Thiếu Ninh.
Cô nuốt xuống những thứ đắt nghét trong miệng, "Anh, vậy còn anh, bao giờ anh kết hôn với Kiều Khả Hân?"
Ngạn Kiệt đằng hắng một tiếng rồi chau mày, "Anh tạm thời vẫn chưa có ý định, anh rất thích cuộc sống độc thân."
Cô không hỏi tiếp mà liếc qua màn hình điện thoại - đã sắp mười giờ rồi: "Em vào toilet chút."
"Anh đưa em đi." Cô là người mù đường điển hình.
Đồng Duyệt đỏ mặt, "Thôi, em ra ngoài hỏi phục vụ cũng được. Trên tường cũng có biển báo mà."
Ra khỏi phòng, sau khi phân biệt phương hướng, Đồng Duyệt cầm điện thoại đi tới chỗ được xây bằng tường kính yên tĩnh. Nơi đây vốn là khu để thưởng rượu, giữa hai bức tường là một không gian yên tĩnh, khách khứa đang uống rượu và trò chuyện ở một vị trí cách đó không xa.
Lạ thật! Cô vừa gọi cho Diệp Thiếu Ninh đã nghe thấy nhạc chuông điện thoại lập tức vang lên bên tai mình. Thực ra đó không phải nhạc chuông mà là tiếng điện thoại cố định reo liên hồi kiểu cũ, hối hả như gọi hồn. Cô từng cười nói anh là đồ cổ lỗ sĩ, anh đáp bây giờ nơi nào cũng là nhạc chuông theo bài hát, nếu không để ý anh sẽ tưởng lầm là bài hát chứ không nghĩ là có người gọi điện. Suy cho cùng kiểu chuông này vẫn là tốt nhất, vừa đơn giản, vừa rõ ràng lại nhanh gọn.
Tiếng chuông ngày càng gần và cũng ngày một rõ nét. Da đầu cô hơi run lên, ánh mắt đảo xung quanh rồi bất ngờ trợn tròn. Ở một bàn ăn chỉ cách cô khoảng mười mét, cô nhìn thấy Diệp Thiếu Ninh đứng dậy, nở nụ cười áy náy với người đàn ông đối diện, "Tôi ra ngoài nghe điện thoại đã."
Người đàn ông kia sở hữu gương mặt lạnh lùng, khoảng từ 30 đến 40 tuổi với ngũ quan tiêu chuẩn của những người đàn ông chính diện trong các bộ phim Dân quốc, dáng người thẳng tắp.
"Cứ tự nhiên." Người đàn ông đó nói.
Trời ơi, Diệp Thiếu Ninh cũng đang đi về phía cô.
Cô vội vã quay lưng bỏ chạy, nhìn thấy bên lối rẽ có một cánh cửa liền mở ra chui tọt vào trong, tim đập thình thịch thình thịch.
"Đồng Duyệt?" Diệp Thiếu Ninh chỉ nghe thấy tiếng thở phì phò trong điện thoại, không có tiếng người nói chuyện.
"Trường em tổ chức thi thử trong giờ tự học buổi tối, em… em đang coi thi, chạy từ trong lớp ra." Cô bịt tay vào ống nói, hạ giọng xuống thấp nhất.
"Mười giờ mà còn thi à?"
"Hiệu trưởng Trịnh nổi hứng nhất thời, thật hết cách mà. Anh đang làm việc à?" Cô thầm kêu khổ, sao lại bịa ra một lý do dớ dẩn thế chứ!
"Anh đi với bạn ra ngoài uống mấy ly."
"Mấy ông sếp kia đâu?"
"Đi tắm thảo dược rồi, lát nữa anh qua đó. Có lái xe tới trường không?" Trước khi đi anh đã để lại xe cho cô, sợ cô tối về không an toàn.
"Cái xe đó xịn quá, em không đi. Tối em bắt taxi về."
"Ừm, anh đang thấy hối hận đây, đúng ra nên đưa em tới, vậy là tối nay chúng ta có thể ra bến Thượng Hải ngắm sông nước, ngắm ngọn hải đăng. Thời tiết Thượng Hải bây giờ rất tuyệt, không lạnh mà cũng không nóng, nhân thể còn đi mua sắm."
Cô chột dạ đến mức vắt tay lau mồ hôi, "Để sau cũng được."
"Đồng Duyệt, em muốn hưởng tuần trăng mật ở đâu?"
"Tuần trăng mật?"
"Đã lâu rồi anh không được nghỉ, lần này phải tranh thủ mấy ngày chúng ta đi chơi đâu đó xa xa một chút. Nói ra mới nhớ phải xin lỗi em vì anh chưa yêu em được nhiều."
Một nơi nào đó trong lòng mềm mại hẳn, "Anh đưa đi đâu thì em tới đó. Thiếu Ninh, anh mau vào với bạn đi, em phải vào lớp rồi."
"Ừ, đi về cẩn thận nhé." Anh còn gửi cho cô một nụ hôn qua điện thoại.
Cô cầm điện thoại cười ngây ngô.
Là vậy ư? Khi Thượng Đế đóng một cánh cửa của bạn đồng thời cũng sẽ mở ra cho bạn một cánh cửa khác?
Nước mắt chuyển động trong mắt, có phải không còn gì tiếc nuối nữa không?
"Xin lỗi, tôi đi nhầm." Bất thình lình cửa bị mở ra. Người đàn ông vừa ngồi đối diện với Diệp Thiếu Ninh kinh ngạc nhìn cô rồi vội đóng cửa lại.
Cô lau nước mắt rồi mở cửa thì thấy người đàn ông vẫn đứng ngoài.
"Đây hình như là toilet nam mà." Người đàn ông như đang đứng trong tòa án, nghiêm túc nói rõ ràng với Đồng Duyệt.
Đồng Duyệt ngoái lại nhìn rồi có vẻ giật mình lắm: "Ôi, đúng là toilet nam! Xin anh cứ tự nhiên!" Thầm đổ mồ hôi trong lòng.
Tranh thủ lúc người đàn ông còn đang đứng như trời trồng, cô vội vàng liếc mắt nhìn ra ngoài, vỗ ngực vài cái, may mà có sợ hãi nhưng không nguy hiểm, Diệp Thiếu Ninh đi rồi.
"Anh, mau đi thôi!" Vừa vào cửa cô đã thúc giục Ngạn Kiệt.
"Sao em hớt ha hớt hải thế?"
"Em đi nhầm toilet, gặp phải một người đàn ông, xấu hổ quá đi mất."
Ngạn Kiệt cạn lời.
Diệp Thiếu Ninh vui vẻ ngước lên rồi thoáng chau mày. "Ai làm luật sư Hoa mất vui vậy? Sao mà cau có thế kia?"
"Nơi này là câu lạc bộ hội viên gì chứ, sao ai cũng cho vào nhỉ? Vừa rồi có một cô gái đứng trong toilet nam rõ lâu, không đọc được tiếng Anh chả lẽ cũng không xem được hình vẽ?"
"Việc tốt này không phải ai cũng gặp được đâu, đáng lẽ anh phải thấy may mắn chứ." Diệp Thiếu Ninh nói đùa.
Sau vài năm không gặp tính cách Hoa Diệp vẫn cương trực như trước đây. Anh ta và Đào Đào đã ly hôn được sáu năm, nhưng dường như vẫn chưa thoát được khỏi chuyện đó. Cả tối nay anh ta chẳng hề nở một nụ cười.
Nhớ lại cuộc hôn nhân của Hoa Diệp và Đào Đào, Diệp Thiếu Ninh chỉ biết thở dài và thở dài mà thôi.
Hoa Diệp khẽ nhún vai, "Tôi chả thấy có gì may mắn cả!"
Trước đây Hoa Diệp mở một văn phòng luật sư ở Thanh Đài, sau khi ly hôn, anh chuyển văn phòng tới Thượng Hải, bây giờ xem như làm lại từ đầu.
Anh ta từng là cố vấn pháp luật của Thái Hoa, Diệp Thiếu Ninh rất thân thiết với Hoa Diệp. Sau đó vì Đào Đào mà quan hệ của hai người rơi vào tình trạng khá giống với tình địch.
Bây giờ chuyển từ địch sang bạn.
Hai người nói chuyện thêm một lát thì bị mấy ông sếp kia giục giã nên đành phải đi. Phòng tắm thảo dược cũng ở trong tòa nhà, Diệp Thiếu Ninh liền đưa Hoa Diệp xuống sân.
Bên ngoài tòa nhà có không ít khách bộ hành. Hai người đang đi thì trên lối đi dành cho người đi bộ có một cô gái đang đi trên ván trượt ngày càng tăng tốc, cô ta không làm chủ được tốc độ liền hét lên một tiếng rồi đâm sầm vào hai người.
Diệp Thiếu Ninh phản ứng nhanh, nắm chắc lấy đôi tay đang không ngừng vung vẩy của cô gái.
Cô gái mặc bộ đồ thể thao rộng rãi, đầu đội mũ lưỡi trai, sau khi đứng vững lại mới thè lưỡi làm mặt xấu với Diệp Thiếu Ninh rồi nhún vai nói, "Cảm ơn anh!" Nói xong liền trượt ván vội vàng biến mất.
Trái tim Diệp Thiếu Ninh thầm lỡ mất một nhịp, đôi mắt đen láy hoạt bát, má lúm đồng tiền mờ mờ hiện lên lúc mỉm cười, hành động vừa cười vừa thè lưỡi, tất cả đều là dáng vẻ của Đào Đào hồi mới tốt nghiệp đại học.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.