Chương 20: Tần suất rung động (1)
Lâm Địch Nhi
22/08/2020
Cảm giác đó khiến trái tim xao động, hai tay anh ấm áp và khô ráo, các
nét trên gương mặt sáng sủa, cơ thể cường tráng, vẻ ngoài sạch sẽ ưa
nhìn, trên người còn tỏa ra mùi hương thơm của sữa tắm, điều khiến cô
không khỏi thở dài là cánh tay rắn rỏi khi anh ôm cô.
Cả đời tôi mong được người khác trân trọng, được bài xếp ổn thỏa khiến tôi không cần sợ hãi, không cần bối rối, không cần lay lắt từng ngày. Vào khoảnh khắc cơ thể nhẹ bẫng như du ngoạn trên không trung, cô nhắm nghiền mắt, không hiểu sao lại nghĩ đến một câu từng đọc được trong sách.
Là anh ư? Phải, có lẽ đúng là anh.
Cô cong chân vòng quanh eo anh, cũng khiến anh cảm nhận được khoái cảm tột cùng.
Cô ngủ say.
Diệp Thiếu Ninh nhẹ nhàng kéo người ang quay lưng về phía mình lại gần, Đồng Duyệt ngủ ngoan trong lồng ngực anh. Cổ tay anh hơi đau, bị chấn thương ở công trường Nam Kinh.. Không thể trách những công nhân quấn thép đó, lý do là vì anh mất tập trung, nắng chiếu thẳng vào mắt cũng làm anh hơi choáng váng, đội mũ bảo hiểm có đôi chút không thoải mái, anh miên man nghĩ ngợi hết điều này đến điều khác, đằng sau có người kêu lên "cẩn thận!", anh mới giơ tay che đầu theo bản năng, vậy nên đầu óc không bị thương nhưng cổ tay lại bị trầy một khoảng da lớn, đổ máu ngay tại đó.
Người khác sợ hết hồn nhưng anh lại vô cùng điềm tĩnh. Lúc băng bó ở bệnh viện, trái tim anh yên ổn hơn chút.
Mấy ngày ở Nam Kinh, anh sốt sắng, buồn phiền. Một con người vốn hòa nhã tự nhiên trở nên hà khắc, lạnh lùng và thường tức giận vô cớ với cấp dưới.
Sự thờ ơ của Đồng Duyệt khiến anh giận sôi người.
Thực ra anh cũng lấy làm ngạc nhiên nhưng điều này sẽ không thành trở ngại của anh. Tổng giám đốc, nghe thì hay nhưng thực chất cũng là chỉ là người làm công cao cấp mà thôi. Nếu không nỗ lực hết mình, bạn có thể bị đuổi đi bất cứ lúc nào. Trong lòng Diệp Thiếu Ninh, Nhạc Tĩnh Phân là một cấp trên có ơn tri ngộ. Anh kính trọng và cảm phục bà.
Là một nữ doanh nhân có thể hô mưa gọi gió trong giới bất động sản, bất kể là khí chất hay phong độ đều vô cùng mạnh mẽ. Nhưng… mỗi lần đi lên đường cao tốc hay từ trên đó đi xuống, lúc đi qua quán mì nhỏ kia, bà lần nào cũng sai tài xế dừng xe.
"Loại rác rưởi này sao vẫn có thể tồn tại ở đây nhỉ? Tại sao không bị xe đâm chết đi cho rồi? Rồi sẽ có một ngày tôi cho một mồi lửa, thiêu sống bà ta…" Lần nào bà cũng mắng cũng chửi bằng những lời lẽ tàn độc nhất cùng gương mặt hung tợn, không khác gì loại đàn bà chửi đổng ngoài đường.
Những cán bộ thuộc tầng lớp nguyên lão ở Thái Hoa thường lén lút thì thầm với nhau rằng trong cuộc đời của Nhạc Tĩnh Phân, chướng ngại vật duy nhất chính là Giang Băng Khiết - bà chủ của quán mì đó. Giang Băng Khiết không chỉ là mối tình đầu của Xa Thành mà còn có thể khiến Xa Thành đang trong giai đoạn huy hoàng nhất phạm tội vì mình, vì mình mà bỏ rơi vợ con, từ bỏ vinh hoa phú quý mà đến bên mình, sống kiếp một túp lều tranh hai trái tim vàng, quyến luyến nhau như thần tiên trong cảnh nghèo khó. Sau đó Xa Thành quay lại với vợ vì con gái, trước sau đều thể hiện tình cảm vợ chồng khăng khít còn Giang Băng Khiết vẫn bám trụ túp lều tình yêu nhỏ bé trước đó của họ, ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác, sắp được lập miếu thờ đến nơi. Câu chuyện này đã trở thành cái gai trong lòng Nhạc Tĩnh Phân, mỗi lần đi qua lòng bà liền đau nhức nhối.
Chuyện này Diệp Thiếu Ninh nghe xong rồi cũng bỏ ngoài tai. Nhưng khi đi qua đây không hiểu sao anh lại liếc nhìn thêm mấy lần. Bất cứ xét trên phương diện nào Giang Băng Khiết đều không thể sánh được với Nhạc Tĩnh Phân, nhưng xưa nay tình yêu có lúc nào tuân theo chuẩn mực đâu?
Thư ký nói đùa hay là chúng ta vào ăn bát mì, xem người phụ nữ đã đánh bại chủ tịch Nhạc phong tình cỡ nào?
Nhạt nhẽo! Anh từ từ thu tầm mắt về.
Thật thú vị làm sao khi Giang Băng Khiết lại là mẹ đẻ của Đồng Duyệt! Ông trời đúng là giỏi xếp đặt mà.
Thật lòng anh chẳng để bụng chuyện đó lắm. Công ty coi trọng sự thể hiện và thành tích trong công việc của nhân viên, còn việc anh thích ai đâu có nằm trong phạm vi công việc. Trái lại giọng điệu sợ sệt và yếu đuối đó của Đồng Duyệt lại khiến anh lòng đau như cắt.
Trước đây anh chẳng quan tâm đến Giang Băng Khiết nhưng giờ đây anh ghét cay ghét đắng người phụ nữ này. Vì cái thứ gọi là tình yêu, bà ta sẵn sàng bỏ rơi tiểu Đồng Duyệt mới có mười hai tuổi, bà ta thực sự không đáng được gọi là mẹ.
Anh toan an ủi Đồng Duyệt mấy câu thì Đồng Duyệt đã thốt lên một câu như vậy.
Chẳng lẽ trong lòng cô, anh không xứng là người để cô tin tưởng và dựa dẫm sao? Họ bắt đầu từ tình dục nhưng về sau anh đã nghiêm túc chứng minh sự chân thành của mình đối với tình cảm này.
Vậy mà cô lại không coi là thật!
Hình như cô đã quả quyết rằng anh sẽ buông tay! Vì mẹ anh không thích cô, vì anh không thể bỏ việc mà phải để ý đến sắc mặt của Nhạc Tĩnh Phân. Tính ra cô lại là người có thể tiến mà cũng có thể lùi.
Giận đến run cả người, sợ nói không lựa lời nên mới im lặng và tạm thời tránh mặt.
Giận xong lại thấy không nỡ.
Cô không đớn hèn, cô chỉ sợ bị tổn thương, chỉ giả vờ kiên cường, giả vờ dễ dàng từ bỏ mà thôi.
Khờ quá! Anh dịu dàng thở dài, cầm tay cô đặt lên môi hôn, bấy giờ mới từ từ nhắm mắt lại.
Ngủ không lâu nhưng rất say. Lúc mở mắt, luồng sáng mờ lặng lẽ chiếu vào qua khe hở dưới tấm rèm, bên cạnh không có ai.
Xuống giường mở cửa phòng ngủ, gió xuân lồng lộng khắp phòng. Đồng Duyệt đang ngồi trên sofa, mặc áo len mỏng của anh, mười ngón tay bay lượn trên bàn phím.
Phụ nữ lúc tập trung vào công việc thật đẹp, anh thừa nhận điều này, sợi tóc bị tuột ra, đôi môi nhếch lên, hàng lông mày thỉnh thoảng chau lại khiến trái tim anh cứ đập loạn nhịp hoài.
"Anh dậy rồi à?" Cảm giác được ánh nhìn chăm chú của anh, cô quay sang, mặt đỏ bừng.
Anh đi tới đẩy máy tính ra, để cô ngồi vào lòng mình rồi ôm lấy: "Em dậy từ mấy giờ thế?"
"Tối qua… em còn chưa kịp soạn giáo án, đành phải dậy từ bốn giờ làm cho xong." Cô ngại ngùng để mặc anh hôn mình, "Em còn nấu bữa sáng nữa."
"Gì vậy?"
"Cháo gạo đỏ hạt dẻ, bổ máu chống lạnh."
Anh chau mày, "Anh không ở nhà mấy ngày, trong nhà đâu còn thức ăn gì."
"Em mua ở siêu thị dưới nhà đấy, may mà họ mở cửa 24/24." Cô dè dặt nâng cổ tay bị thương của anh lên, thổi vào chỗ bị thương rồi áp lên má mình.
Cô không hỏi anh sao lại bị thương như thể không cần hỏi cô cũng biết.
"Người ta có nói em là khách mở hàng của họ hôm nay không?" Anh ngậm môi cô.
"Có, nên họ còn cho em thêm hai hạt dẻ nữa." Hơi thở của cô bị anh nuốt trọn vào bụng.
Anh bật cười, "Được, lát nữa anh sẽ ăn nhiều. Ăn xong chúng ta tới trung tâm thương mại."
"Làm gì?"
"Mua mấy thứ cho em."
"Em có tiết đầu." Cô nhìn anh bằng ánh mắt áy náy.
"Hôm qua đã nói sẽ xin nghỉ nửa ngày rồi mà, em đổi với người khác đi, cái cô Lăng Linh đó cũng được! Đúng rồi, tối nay anh sẽ chuyển quần áo của em sang đây, em ở tạm đây, không được qua lại với cái cô Lăng Linh đó nữa. Phòng khách ở đây rộng rãi, em có thể dạy thêm ở phòng bên cạnh. Học kỳ sau đừng nhận lớp dạy thêm nữa."
Cô ngước lên, mắt chớp chớp: "Diệp tổng, anh đang ra lệnh cho em đó à?"
"Đúng vậy, phải thực hiện ngay và luôn."
Vất vả lắm mới trạng thái mới thay đổi từ mưa sang nắng, cô không nỡ làm anh cụt hứng bèn gọi điện cho giáo vụ xin đổi tiết.
Ăn xong bữa sáng, họ không tới trung tâm thương mại ngay mà anh bị cô lôi đến phòng khám trong khu. Từng lớp băng gạc được mở ra, anh bảo cô quay mặt đi nhưng Đồng Duyệt không chịu, cô nhìn vết thương rồi bất giác hít thở thật sâu. Cô y tá thay băng thức suốt đêm nên chỉ làm cho xong chuyện, chỉ bôi chút thuốc sát trùng vào vết thương. Cô lạnh lùng lườm cô ta một cái rồi giật lấy cái pank, kẹp bông rồi ngồi xổm xuống đất, cẩn thận rửa sạch vết thương, sau đó bôi thuốc sát trùng rồi quấn băng lại.
"Hình như em có kinh nghiệm đấy nhỉ?" Anh cười nói.
Đồng Đại Binh không để ý việc nhà và cũng không biết chăm sóc cho bản thân, ông là công nhân trong xưởng máy nên thỉnh thoảng hay bị thương, băng bó hay bôi thuốc đều một tay cô làm. Sau khi Ngạn Kiệt dọn tới, anh thích đá bóng với bạn nên cứ hơi một chút là trầy da tróc thịt, anh lười đi bệnh viện, toàn để cô băng bó cho mình.
"Xong rồi!" Cô buộc hai đầu gạc lại thật gọn, "Để em lái xe."
Tối qua nhiệt huyết dâng trào, trong suốt quá trình cắn xé lẫn nhau, cô quên mất vết thương nơi cổ tay anh nên không khỏi tự trách.
"Thực ra em không thiếu gì cả." Cô thoáng cụp mắt khi đứng trước cửa trung tâm thương mại. Cô vẫn chưa quen nhận quà cáp của anh.
"Đi nào!" Anh ôm lấy cô bằng cái tay lành lặn của mình.
Họ gần như là lượt khách đầu tiên của trung tâm thương mại hôm nay.
Anh mua cho cô một chiếc váy lông cừu, màu hồng nhạt.
"Cưa sừng làm nghé à?!" Cô cầm lấy, định đổi sang màu xám tro. Màu này nữ sinh lớp cô còn chẳng thèm mặc. Chỉ có những cô bé 12, 13 tuổi không có quyền bày tỏ ý kiến mới phải chịu theo sự quyết định của mẹ.
"Anh thích." Anh muốn mua màu đỏ hơn nhưng không có.
Thấy dáng vẻ không cho phép ý kiến của anh, Đồng Duyệt thầm nghĩ: thôi vậy, sau này để mặc ở nhà ngày nghỉ cũng được! Nhưng tiếc thật, quần áo giá trị bốn chữ số mà lại lưu lạc đến mức dùng để mặc ở nhà.
Anh lại mua cho cô một chiếc áo khoác mỏng, một đôi giày da nâu nhạt, nhất quyết đòi cô mặc thử, nằng nặc bắt cô mặc hết đồ mới lên.
"Đẹp quá!" Môi anh cong lên.
Vợ đẹp là niềm tự hào của chồng.
Anh không cho phép cô thay ra mà chỉ xé mác đi, quần áo cũ cất vào hộp.
"Người ta cười kìa!" Cô thực sự rất xấu hổ khi nhìn thấy đám nhân viên bán hàng đang che miệng cười trộm.
"Họ hâm mộ đấy."
Khi anh dẫn cô đứng trước cửa hàng trang sức chuyên doanh sáng loáng, cô trợn mắt kinh ngạc, níu chặt vạt áo, tim đập nhanh, không phải vì kích động mà là bối rối.
"Thiếu Ninh?"
Anh mới đảo mắt qua đã thích vài chiếc nhẫn, bèn bảo cô nhân viên đang mỉm cười lần lượt lấy ra. Anh lấy một chiếc trong đó, đeo vào ngón tay áp út bên trái của cô.
Cô gập ngón tay lại, kéo anh ra một góc: "Anh đừng làm em sợ!"
"Sao phải sợ? Không kịp làm gì thì cũng phải mua nhẫn mới đi đăng ký được chứ?"
Sắc mặt cô tái đi, mồ hôi lạnh túa ra sau lưng, bỗng dưng nhớ lại hình như tối qua anh có nhắc tới chuyện này.
"Thiếu Ninh, như vậy nhanh quá!"
Anh dịu dàng nhìn cô: "Nhanh gì? Hôm đó em có nói với cậu học sinh kia là em không muốn yêu mà chỉ muốn hôn nhân và sớm có con kia mà."
Anh nghe trộm cô? "Em chỉ nói vậy để dọa thằng bé thôi, em…" Cô hít sâu.
"Được rồi, được rồi, thả lỏng nào." Anh ôm lấy cô, mỉm cười: "Đồng Duyệt, em 28 còn anh 31, cũng không còn trẻ nữa. Chúng ta sắp sửa cùng sống bên nhau suốt quãng đời còn lại, nếu đã gặp nhau thì ở bên nhau sớm hay muộn có gì khác nhau đâu? Anh không muốn mẹ tiếp tục kiếm cớ lôi anh đi xem mắt, cũng không muốn để em bị người ta chê là gái ế nữa. Bây giờ tuy tình cảm chúng ta chưa bền vững nhưng sau khi lấy nhau vẫn có thể tiếp tục phát triển mà. Trong vòng hai tháng này, anh đã cảm thấy không thể rời xa em, em cũng thích anh, anh tự tin có thể thừa sức làm em hạnh phúc, sự rộng rãi, chăm sóc, dịu dàng của em cũng khiến anh thấy vui. Bọn mình kết hôn nhé?"
Cô há hốc miệng, mắt mở tròn xoe thế rồi tự dưng hai hàng nước mắt chảy ra khỏi khóe mi.
"Sao vậy?" Anh lau cho cô.
"Em… Em…" Cô như mất đi khả năng ngôn ngữ, đến cả nước mắt cũng không ngừng được.
Cô thực sự sắp lấy chồng sao?
Đến giờ cô tự đặt ra cho mình một nhiệm vụ, đó là phải lấy được chồng trước 30 tuổi.
Đã từng được chứng kiến tình yêu đầy khúc mắc giữa Lăng Linh và Mạnh Ngu, Kiều Khả Hân và Ngạn Kiệt, bố và mẹ mình cũng như Tô Mạch và Từ Diệc Tâm, cô hiểu rằng tình yêu chỉ là một câu truyện thần thoại, không thể tin tưởng cũng chẳng có thật, mà kể cả có yêu thì cũng không thể bên nhau đến già. Nếu không có được người mình yêu thì nhất thiết phải có được một người đối xử tốt với mình, khiến bản thân cảm thấy an toàn và ấm áp, nếu không sẽ ấm ức lắm.
Anh tốt vô cùng, tốt hơn nhiều so với yêu cầu của cô.
Có thể là quá tốt và cũng có thể là quá nhanh nên cô không dám chắc chắn đây có phải điều mình muốn hay không?
Nếu được trường thọ thì cuộc đời cũng không phải một khoảng thời gian ngắn. Có thể nắm chặt lấy bàn tay thon thả này từ tóc xanh đến bạc đầu được không?
"Em như vậy làm anh đau lòng lắm." Ngón tay lau mãi không hết nước mắt, anh đành phải dùng môi.
"Em… chỉ là bất ngờ quá." Cô nhắm chặt mắt lại.
Cô biết mình có lẽ không bao giờ gặp được ai tốt hơn anh nữa, tuy hơi vội vàng nhưng cơ thể hai người đã hòa quyện, nếu phải tách ra thì sẽ đau không thua gì dao cắt.
Nếu yêu chưa đủ thì cứ từ từ mà bổ sung vậy.
Cuộc đời không phải cuốn sách được hoạch định từ trước mà là đi tới đâu hay tới đó, dò dẫm từng bước một.
Cuộc đời có người bầu bạn bao giờ cũng tốt hơn phải đi một mình.
"Ngốc quá!" Anh véo mũi cô.
Cô chọn một cặp nhẫn đơn giản, sau khi đăng ký ở Ủy ban xong, dưới sự chứng kiến của nhân viên làm thủ tục, hai người trao nhẫn cho nhau.
Nắm tay nhau ra về, cô nắm tay anh thật chặt.
"Sao thế?" Anh quay sang nhìn cô.
Ánh mắt sáng, gương mặt thanh tú, "Thiếu Ninh ơi, Thiếu Ninh ơi…" Bất ngờ cô đổ nhào vào lòng anh thật lâu, không nói bất cứ điều gì.
Anh cũng giữ im lặng, chỉ vỗ đầu cô.
Lúc này im lặng còn quý giá hơn những lời nói.
Anh dẫn cô đi ăn món Hàng Châu rồi đưa cô về trường còn mình phải tới công ty.
"Cô cũng đeo cái đó như đám nữ sinh kia à?" Triệu Thanh tinh mắt, thoắt cái đã nhận ra trên tay cô có thêm một món trang sức.
Cô bĩu môi, gọi điện thoại cho trưởng nhóm, không nói gì nhiều.
"Muốn đeo thì kiếm ai đó đeo cho, không sợ bị giảm giá trị à?"
"Giảm giá còn tốt hơn không có giá."
Cô mở điện thoại ra. Chắc là bây giờ Ngạn Kiệt đã về Thượng Hải rồi, số điện thoại của anh cô bấm rồi lại xóa, cứ bấm rồi lại xóa, cuối cùng tắt máy rồi bình tĩnh lại, sau đó mới vào lớp.
Gặp chủ nhiệm phòng giáo vụ trên hành lang, hớt ha hớt hải.
"Cô giáo Đồng, cô nhớ chuẩn bị cho kỹ nhé, ngày kia có đại biểu sở giáo dục tới thị sát, cô phải dạy một tiết, có cả lãnh đạo sở nữa." Chủ nhiệm giáo vụ gọi cô lại.
"Chỉ dạy Lý thôi ạ?" Cô hỏi.
"Môn nào cũng có, khối nào cũng có, không nói nhiều nữa, cũng đâu phải lần đầu tiên cô đứng lớp, nhớ chuẩn bị cẩn thận đấy."
"Vâng."
Dạy dự giờ có thể đánh giá trình độ của một giáo viên, có lãnh đạo theo dõi nên rất nhiều người không khỏi căng thẳng. Có những người phải tập luyện trước với học sinh, đến khi dạy thật chỉ cần biểu diễn lại một lần là xong. Đồng Duyệt không thích thế, trong tiết dạy cô không hề đề cập đến chuyện này, chỉ khi hết tiết mới nhắc ngày kia không ai được xin nghỉ.
Đám chủ nhân tương lai của đất nước trong lớp chọn rất thích được thể hiện.
Tối hôm đó Diệp Thiếu Ninh tới đón cô tan ca rồi cùng về nhà trọ lấy quần áo. Lăng Linh nở nụ cười bẽn lẽn: "Diệp tổng đúng là kiểu người lúc nào cũng phải nhìn thấy người yêu mới an tâm, anh cứ thế cướp đi Đồng Duyệt nhà tôi sao? Nếu tôi nhớ cô ấy thì phải làm sao nhỉ?"
"Vẫn gặp nhau ở trường mà." Diệp Thiếu Ninh làm bộ không hiểu ý cô ta.
Thực ra ý của Lăng Linh là muốn được mời tới nhà Diệp Thiếu Ninh chơi, cô ta xoa mũi: "Nếu không có gì cần tôi giúp, tôi không cản trở hai người nữa." Giọng chua như dấm.
Sách nhiều đến mức không dọn hết được ngay, Đồng Duyệt nói sau này cô sẽ mang đi dần dần.
Treo từng bộ quần áo của mình vào tủ sau đó bưng một tách trà nóng, đứng trên ban công, phóng tầm mắt ra xa nhìn biển, nhớ lại buổi tối điên cuồng đó, cô thực sự có chút cảm động.
Đó có phải là cơ hội đạt được mục tiêu không?
"Đồng Duyệt, áo ngủ của anh đâu?" Diệp Thiếu Ninh hô lên trong nhà tắm.
Mở cửa kính, hơi nóng ập thẳng vào mặt, "Em để ở bên ngoài nhé." Không dám mở mắt nhìn cơ thể trần như nhộng của ai đó.
"Anh muốn em đưa anh." Anh đáp bằng chất giọng khàn khàn.
Cô giúp anh buộc túi nilon vào phần tay bị thương, rồi cố tình trừng mắt nhưng cuối cùng lực vẫn không đủ nên bị anh kéo phăng vào lòng.
Bộ đồ ngủ được chuẩn bị tươm tất cuối cùng chỉ đóng vai trò là cái cớ.
Đêm đầu tiên sau tân hôn bao giờ cũng dựa vào tâm động và hành động.
Sau cuộc hoan ái, cô nằm nhoài trong lòng anh, vừa thở hổn hển vừa nói: "Anh cố tình bảo em mang đồ ngủ vào phải không?"
Anh cười: "Lúc đó thì không nhưng sau thì không dám khẳng định. Đồng Duyệt, thứ bảy này bọn mình tới nhà bố em nhé?"
"Dạ." Cô nghĩ hai người đã kết hôn rồi, cũng nên tới gặp một lần.
Không ngờ ngay ngày hôm sau đã nhận được điện thoại của Đồng Đại Binh, ông thở hồng hộc, nói: "Tiểu Duyệt, con về nhà ngay, tự nhiên có một người phụ nữ lạ mặt xông vào nhà, vừa chửi con vừa đập phá đồ đạc."
Cả đời tôi mong được người khác trân trọng, được bài xếp ổn thỏa khiến tôi không cần sợ hãi, không cần bối rối, không cần lay lắt từng ngày. Vào khoảnh khắc cơ thể nhẹ bẫng như du ngoạn trên không trung, cô nhắm nghiền mắt, không hiểu sao lại nghĩ đến một câu từng đọc được trong sách.
Là anh ư? Phải, có lẽ đúng là anh.
Cô cong chân vòng quanh eo anh, cũng khiến anh cảm nhận được khoái cảm tột cùng.
Cô ngủ say.
Diệp Thiếu Ninh nhẹ nhàng kéo người ang quay lưng về phía mình lại gần, Đồng Duyệt ngủ ngoan trong lồng ngực anh. Cổ tay anh hơi đau, bị chấn thương ở công trường Nam Kinh.. Không thể trách những công nhân quấn thép đó, lý do là vì anh mất tập trung, nắng chiếu thẳng vào mắt cũng làm anh hơi choáng váng, đội mũ bảo hiểm có đôi chút không thoải mái, anh miên man nghĩ ngợi hết điều này đến điều khác, đằng sau có người kêu lên "cẩn thận!", anh mới giơ tay che đầu theo bản năng, vậy nên đầu óc không bị thương nhưng cổ tay lại bị trầy một khoảng da lớn, đổ máu ngay tại đó.
Người khác sợ hết hồn nhưng anh lại vô cùng điềm tĩnh. Lúc băng bó ở bệnh viện, trái tim anh yên ổn hơn chút.
Mấy ngày ở Nam Kinh, anh sốt sắng, buồn phiền. Một con người vốn hòa nhã tự nhiên trở nên hà khắc, lạnh lùng và thường tức giận vô cớ với cấp dưới.
Sự thờ ơ của Đồng Duyệt khiến anh giận sôi người.
Thực ra anh cũng lấy làm ngạc nhiên nhưng điều này sẽ không thành trở ngại của anh. Tổng giám đốc, nghe thì hay nhưng thực chất cũng là chỉ là người làm công cao cấp mà thôi. Nếu không nỗ lực hết mình, bạn có thể bị đuổi đi bất cứ lúc nào. Trong lòng Diệp Thiếu Ninh, Nhạc Tĩnh Phân là một cấp trên có ơn tri ngộ. Anh kính trọng và cảm phục bà.
Là một nữ doanh nhân có thể hô mưa gọi gió trong giới bất động sản, bất kể là khí chất hay phong độ đều vô cùng mạnh mẽ. Nhưng… mỗi lần đi lên đường cao tốc hay từ trên đó đi xuống, lúc đi qua quán mì nhỏ kia, bà lần nào cũng sai tài xế dừng xe.
"Loại rác rưởi này sao vẫn có thể tồn tại ở đây nhỉ? Tại sao không bị xe đâm chết đi cho rồi? Rồi sẽ có một ngày tôi cho một mồi lửa, thiêu sống bà ta…" Lần nào bà cũng mắng cũng chửi bằng những lời lẽ tàn độc nhất cùng gương mặt hung tợn, không khác gì loại đàn bà chửi đổng ngoài đường.
Những cán bộ thuộc tầng lớp nguyên lão ở Thái Hoa thường lén lút thì thầm với nhau rằng trong cuộc đời của Nhạc Tĩnh Phân, chướng ngại vật duy nhất chính là Giang Băng Khiết - bà chủ của quán mì đó. Giang Băng Khiết không chỉ là mối tình đầu của Xa Thành mà còn có thể khiến Xa Thành đang trong giai đoạn huy hoàng nhất phạm tội vì mình, vì mình mà bỏ rơi vợ con, từ bỏ vinh hoa phú quý mà đến bên mình, sống kiếp một túp lều tranh hai trái tim vàng, quyến luyến nhau như thần tiên trong cảnh nghèo khó. Sau đó Xa Thành quay lại với vợ vì con gái, trước sau đều thể hiện tình cảm vợ chồng khăng khít còn Giang Băng Khiết vẫn bám trụ túp lều tình yêu nhỏ bé trước đó của họ, ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác, sắp được lập miếu thờ đến nơi. Câu chuyện này đã trở thành cái gai trong lòng Nhạc Tĩnh Phân, mỗi lần đi qua lòng bà liền đau nhức nhối.
Chuyện này Diệp Thiếu Ninh nghe xong rồi cũng bỏ ngoài tai. Nhưng khi đi qua đây không hiểu sao anh lại liếc nhìn thêm mấy lần. Bất cứ xét trên phương diện nào Giang Băng Khiết đều không thể sánh được với Nhạc Tĩnh Phân, nhưng xưa nay tình yêu có lúc nào tuân theo chuẩn mực đâu?
Thư ký nói đùa hay là chúng ta vào ăn bát mì, xem người phụ nữ đã đánh bại chủ tịch Nhạc phong tình cỡ nào?
Nhạt nhẽo! Anh từ từ thu tầm mắt về.
Thật thú vị làm sao khi Giang Băng Khiết lại là mẹ đẻ của Đồng Duyệt! Ông trời đúng là giỏi xếp đặt mà.
Thật lòng anh chẳng để bụng chuyện đó lắm. Công ty coi trọng sự thể hiện và thành tích trong công việc của nhân viên, còn việc anh thích ai đâu có nằm trong phạm vi công việc. Trái lại giọng điệu sợ sệt và yếu đuối đó của Đồng Duyệt lại khiến anh lòng đau như cắt.
Trước đây anh chẳng quan tâm đến Giang Băng Khiết nhưng giờ đây anh ghét cay ghét đắng người phụ nữ này. Vì cái thứ gọi là tình yêu, bà ta sẵn sàng bỏ rơi tiểu Đồng Duyệt mới có mười hai tuổi, bà ta thực sự không đáng được gọi là mẹ.
Anh toan an ủi Đồng Duyệt mấy câu thì Đồng Duyệt đã thốt lên một câu như vậy.
Chẳng lẽ trong lòng cô, anh không xứng là người để cô tin tưởng và dựa dẫm sao? Họ bắt đầu từ tình dục nhưng về sau anh đã nghiêm túc chứng minh sự chân thành của mình đối với tình cảm này.
Vậy mà cô lại không coi là thật!
Hình như cô đã quả quyết rằng anh sẽ buông tay! Vì mẹ anh không thích cô, vì anh không thể bỏ việc mà phải để ý đến sắc mặt của Nhạc Tĩnh Phân. Tính ra cô lại là người có thể tiến mà cũng có thể lùi.
Giận đến run cả người, sợ nói không lựa lời nên mới im lặng và tạm thời tránh mặt.
Giận xong lại thấy không nỡ.
Cô không đớn hèn, cô chỉ sợ bị tổn thương, chỉ giả vờ kiên cường, giả vờ dễ dàng từ bỏ mà thôi.
Khờ quá! Anh dịu dàng thở dài, cầm tay cô đặt lên môi hôn, bấy giờ mới từ từ nhắm mắt lại.
Ngủ không lâu nhưng rất say. Lúc mở mắt, luồng sáng mờ lặng lẽ chiếu vào qua khe hở dưới tấm rèm, bên cạnh không có ai.
Xuống giường mở cửa phòng ngủ, gió xuân lồng lộng khắp phòng. Đồng Duyệt đang ngồi trên sofa, mặc áo len mỏng của anh, mười ngón tay bay lượn trên bàn phím.
Phụ nữ lúc tập trung vào công việc thật đẹp, anh thừa nhận điều này, sợi tóc bị tuột ra, đôi môi nhếch lên, hàng lông mày thỉnh thoảng chau lại khiến trái tim anh cứ đập loạn nhịp hoài.
"Anh dậy rồi à?" Cảm giác được ánh nhìn chăm chú của anh, cô quay sang, mặt đỏ bừng.
Anh đi tới đẩy máy tính ra, để cô ngồi vào lòng mình rồi ôm lấy: "Em dậy từ mấy giờ thế?"
"Tối qua… em còn chưa kịp soạn giáo án, đành phải dậy từ bốn giờ làm cho xong." Cô ngại ngùng để mặc anh hôn mình, "Em còn nấu bữa sáng nữa."
"Gì vậy?"
"Cháo gạo đỏ hạt dẻ, bổ máu chống lạnh."
Anh chau mày, "Anh không ở nhà mấy ngày, trong nhà đâu còn thức ăn gì."
"Em mua ở siêu thị dưới nhà đấy, may mà họ mở cửa 24/24." Cô dè dặt nâng cổ tay bị thương của anh lên, thổi vào chỗ bị thương rồi áp lên má mình.
Cô không hỏi anh sao lại bị thương như thể không cần hỏi cô cũng biết.
"Người ta có nói em là khách mở hàng của họ hôm nay không?" Anh ngậm môi cô.
"Có, nên họ còn cho em thêm hai hạt dẻ nữa." Hơi thở của cô bị anh nuốt trọn vào bụng.
Anh bật cười, "Được, lát nữa anh sẽ ăn nhiều. Ăn xong chúng ta tới trung tâm thương mại."
"Làm gì?"
"Mua mấy thứ cho em."
"Em có tiết đầu." Cô nhìn anh bằng ánh mắt áy náy.
"Hôm qua đã nói sẽ xin nghỉ nửa ngày rồi mà, em đổi với người khác đi, cái cô Lăng Linh đó cũng được! Đúng rồi, tối nay anh sẽ chuyển quần áo của em sang đây, em ở tạm đây, không được qua lại với cái cô Lăng Linh đó nữa. Phòng khách ở đây rộng rãi, em có thể dạy thêm ở phòng bên cạnh. Học kỳ sau đừng nhận lớp dạy thêm nữa."
Cô ngước lên, mắt chớp chớp: "Diệp tổng, anh đang ra lệnh cho em đó à?"
"Đúng vậy, phải thực hiện ngay và luôn."
Vất vả lắm mới trạng thái mới thay đổi từ mưa sang nắng, cô không nỡ làm anh cụt hứng bèn gọi điện cho giáo vụ xin đổi tiết.
Ăn xong bữa sáng, họ không tới trung tâm thương mại ngay mà anh bị cô lôi đến phòng khám trong khu. Từng lớp băng gạc được mở ra, anh bảo cô quay mặt đi nhưng Đồng Duyệt không chịu, cô nhìn vết thương rồi bất giác hít thở thật sâu. Cô y tá thay băng thức suốt đêm nên chỉ làm cho xong chuyện, chỉ bôi chút thuốc sát trùng vào vết thương. Cô lạnh lùng lườm cô ta một cái rồi giật lấy cái pank, kẹp bông rồi ngồi xổm xuống đất, cẩn thận rửa sạch vết thương, sau đó bôi thuốc sát trùng rồi quấn băng lại.
"Hình như em có kinh nghiệm đấy nhỉ?" Anh cười nói.
Đồng Đại Binh không để ý việc nhà và cũng không biết chăm sóc cho bản thân, ông là công nhân trong xưởng máy nên thỉnh thoảng hay bị thương, băng bó hay bôi thuốc đều một tay cô làm. Sau khi Ngạn Kiệt dọn tới, anh thích đá bóng với bạn nên cứ hơi một chút là trầy da tróc thịt, anh lười đi bệnh viện, toàn để cô băng bó cho mình.
"Xong rồi!" Cô buộc hai đầu gạc lại thật gọn, "Để em lái xe."
Tối qua nhiệt huyết dâng trào, trong suốt quá trình cắn xé lẫn nhau, cô quên mất vết thương nơi cổ tay anh nên không khỏi tự trách.
"Thực ra em không thiếu gì cả." Cô thoáng cụp mắt khi đứng trước cửa trung tâm thương mại. Cô vẫn chưa quen nhận quà cáp của anh.
"Đi nào!" Anh ôm lấy cô bằng cái tay lành lặn của mình.
Họ gần như là lượt khách đầu tiên của trung tâm thương mại hôm nay.
Anh mua cho cô một chiếc váy lông cừu, màu hồng nhạt.
"Cưa sừng làm nghé à?!" Cô cầm lấy, định đổi sang màu xám tro. Màu này nữ sinh lớp cô còn chẳng thèm mặc. Chỉ có những cô bé 12, 13 tuổi không có quyền bày tỏ ý kiến mới phải chịu theo sự quyết định của mẹ.
"Anh thích." Anh muốn mua màu đỏ hơn nhưng không có.
Thấy dáng vẻ không cho phép ý kiến của anh, Đồng Duyệt thầm nghĩ: thôi vậy, sau này để mặc ở nhà ngày nghỉ cũng được! Nhưng tiếc thật, quần áo giá trị bốn chữ số mà lại lưu lạc đến mức dùng để mặc ở nhà.
Anh lại mua cho cô một chiếc áo khoác mỏng, một đôi giày da nâu nhạt, nhất quyết đòi cô mặc thử, nằng nặc bắt cô mặc hết đồ mới lên.
"Đẹp quá!" Môi anh cong lên.
Vợ đẹp là niềm tự hào của chồng.
Anh không cho phép cô thay ra mà chỉ xé mác đi, quần áo cũ cất vào hộp.
"Người ta cười kìa!" Cô thực sự rất xấu hổ khi nhìn thấy đám nhân viên bán hàng đang che miệng cười trộm.
"Họ hâm mộ đấy."
Khi anh dẫn cô đứng trước cửa hàng trang sức chuyên doanh sáng loáng, cô trợn mắt kinh ngạc, níu chặt vạt áo, tim đập nhanh, không phải vì kích động mà là bối rối.
"Thiếu Ninh?"
Anh mới đảo mắt qua đã thích vài chiếc nhẫn, bèn bảo cô nhân viên đang mỉm cười lần lượt lấy ra. Anh lấy một chiếc trong đó, đeo vào ngón tay áp út bên trái của cô.
Cô gập ngón tay lại, kéo anh ra một góc: "Anh đừng làm em sợ!"
"Sao phải sợ? Không kịp làm gì thì cũng phải mua nhẫn mới đi đăng ký được chứ?"
Sắc mặt cô tái đi, mồ hôi lạnh túa ra sau lưng, bỗng dưng nhớ lại hình như tối qua anh có nhắc tới chuyện này.
"Thiếu Ninh, như vậy nhanh quá!"
Anh dịu dàng nhìn cô: "Nhanh gì? Hôm đó em có nói với cậu học sinh kia là em không muốn yêu mà chỉ muốn hôn nhân và sớm có con kia mà."
Anh nghe trộm cô? "Em chỉ nói vậy để dọa thằng bé thôi, em…" Cô hít sâu.
"Được rồi, được rồi, thả lỏng nào." Anh ôm lấy cô, mỉm cười: "Đồng Duyệt, em 28 còn anh 31, cũng không còn trẻ nữa. Chúng ta sắp sửa cùng sống bên nhau suốt quãng đời còn lại, nếu đã gặp nhau thì ở bên nhau sớm hay muộn có gì khác nhau đâu? Anh không muốn mẹ tiếp tục kiếm cớ lôi anh đi xem mắt, cũng không muốn để em bị người ta chê là gái ế nữa. Bây giờ tuy tình cảm chúng ta chưa bền vững nhưng sau khi lấy nhau vẫn có thể tiếp tục phát triển mà. Trong vòng hai tháng này, anh đã cảm thấy không thể rời xa em, em cũng thích anh, anh tự tin có thể thừa sức làm em hạnh phúc, sự rộng rãi, chăm sóc, dịu dàng của em cũng khiến anh thấy vui. Bọn mình kết hôn nhé?"
Cô há hốc miệng, mắt mở tròn xoe thế rồi tự dưng hai hàng nước mắt chảy ra khỏi khóe mi.
"Sao vậy?" Anh lau cho cô.
"Em… Em…" Cô như mất đi khả năng ngôn ngữ, đến cả nước mắt cũng không ngừng được.
Cô thực sự sắp lấy chồng sao?
Đến giờ cô tự đặt ra cho mình một nhiệm vụ, đó là phải lấy được chồng trước 30 tuổi.
Đã từng được chứng kiến tình yêu đầy khúc mắc giữa Lăng Linh và Mạnh Ngu, Kiều Khả Hân và Ngạn Kiệt, bố và mẹ mình cũng như Tô Mạch và Từ Diệc Tâm, cô hiểu rằng tình yêu chỉ là một câu truyện thần thoại, không thể tin tưởng cũng chẳng có thật, mà kể cả có yêu thì cũng không thể bên nhau đến già. Nếu không có được người mình yêu thì nhất thiết phải có được một người đối xử tốt với mình, khiến bản thân cảm thấy an toàn và ấm áp, nếu không sẽ ấm ức lắm.
Anh tốt vô cùng, tốt hơn nhiều so với yêu cầu của cô.
Có thể là quá tốt và cũng có thể là quá nhanh nên cô không dám chắc chắn đây có phải điều mình muốn hay không?
Nếu được trường thọ thì cuộc đời cũng không phải một khoảng thời gian ngắn. Có thể nắm chặt lấy bàn tay thon thả này từ tóc xanh đến bạc đầu được không?
"Em như vậy làm anh đau lòng lắm." Ngón tay lau mãi không hết nước mắt, anh đành phải dùng môi.
"Em… chỉ là bất ngờ quá." Cô nhắm chặt mắt lại.
Cô biết mình có lẽ không bao giờ gặp được ai tốt hơn anh nữa, tuy hơi vội vàng nhưng cơ thể hai người đã hòa quyện, nếu phải tách ra thì sẽ đau không thua gì dao cắt.
Nếu yêu chưa đủ thì cứ từ từ mà bổ sung vậy.
Cuộc đời không phải cuốn sách được hoạch định từ trước mà là đi tới đâu hay tới đó, dò dẫm từng bước một.
Cuộc đời có người bầu bạn bao giờ cũng tốt hơn phải đi một mình.
"Ngốc quá!" Anh véo mũi cô.
Cô chọn một cặp nhẫn đơn giản, sau khi đăng ký ở Ủy ban xong, dưới sự chứng kiến của nhân viên làm thủ tục, hai người trao nhẫn cho nhau.
Nắm tay nhau ra về, cô nắm tay anh thật chặt.
"Sao thế?" Anh quay sang nhìn cô.
Ánh mắt sáng, gương mặt thanh tú, "Thiếu Ninh ơi, Thiếu Ninh ơi…" Bất ngờ cô đổ nhào vào lòng anh thật lâu, không nói bất cứ điều gì.
Anh cũng giữ im lặng, chỉ vỗ đầu cô.
Lúc này im lặng còn quý giá hơn những lời nói.
Anh dẫn cô đi ăn món Hàng Châu rồi đưa cô về trường còn mình phải tới công ty.
"Cô cũng đeo cái đó như đám nữ sinh kia à?" Triệu Thanh tinh mắt, thoắt cái đã nhận ra trên tay cô có thêm một món trang sức.
Cô bĩu môi, gọi điện thoại cho trưởng nhóm, không nói gì nhiều.
"Muốn đeo thì kiếm ai đó đeo cho, không sợ bị giảm giá trị à?"
"Giảm giá còn tốt hơn không có giá."
Cô mở điện thoại ra. Chắc là bây giờ Ngạn Kiệt đã về Thượng Hải rồi, số điện thoại của anh cô bấm rồi lại xóa, cứ bấm rồi lại xóa, cuối cùng tắt máy rồi bình tĩnh lại, sau đó mới vào lớp.
Gặp chủ nhiệm phòng giáo vụ trên hành lang, hớt ha hớt hải.
"Cô giáo Đồng, cô nhớ chuẩn bị cho kỹ nhé, ngày kia có đại biểu sở giáo dục tới thị sát, cô phải dạy một tiết, có cả lãnh đạo sở nữa." Chủ nhiệm giáo vụ gọi cô lại.
"Chỉ dạy Lý thôi ạ?" Cô hỏi.
"Môn nào cũng có, khối nào cũng có, không nói nhiều nữa, cũng đâu phải lần đầu tiên cô đứng lớp, nhớ chuẩn bị cẩn thận đấy."
"Vâng."
Dạy dự giờ có thể đánh giá trình độ của một giáo viên, có lãnh đạo theo dõi nên rất nhiều người không khỏi căng thẳng. Có những người phải tập luyện trước với học sinh, đến khi dạy thật chỉ cần biểu diễn lại một lần là xong. Đồng Duyệt không thích thế, trong tiết dạy cô không hề đề cập đến chuyện này, chỉ khi hết tiết mới nhắc ngày kia không ai được xin nghỉ.
Đám chủ nhân tương lai của đất nước trong lớp chọn rất thích được thể hiện.
Tối hôm đó Diệp Thiếu Ninh tới đón cô tan ca rồi cùng về nhà trọ lấy quần áo. Lăng Linh nở nụ cười bẽn lẽn: "Diệp tổng đúng là kiểu người lúc nào cũng phải nhìn thấy người yêu mới an tâm, anh cứ thế cướp đi Đồng Duyệt nhà tôi sao? Nếu tôi nhớ cô ấy thì phải làm sao nhỉ?"
"Vẫn gặp nhau ở trường mà." Diệp Thiếu Ninh làm bộ không hiểu ý cô ta.
Thực ra ý của Lăng Linh là muốn được mời tới nhà Diệp Thiếu Ninh chơi, cô ta xoa mũi: "Nếu không có gì cần tôi giúp, tôi không cản trở hai người nữa." Giọng chua như dấm.
Sách nhiều đến mức không dọn hết được ngay, Đồng Duyệt nói sau này cô sẽ mang đi dần dần.
Treo từng bộ quần áo của mình vào tủ sau đó bưng một tách trà nóng, đứng trên ban công, phóng tầm mắt ra xa nhìn biển, nhớ lại buổi tối điên cuồng đó, cô thực sự có chút cảm động.
Đó có phải là cơ hội đạt được mục tiêu không?
"Đồng Duyệt, áo ngủ của anh đâu?" Diệp Thiếu Ninh hô lên trong nhà tắm.
Mở cửa kính, hơi nóng ập thẳng vào mặt, "Em để ở bên ngoài nhé." Không dám mở mắt nhìn cơ thể trần như nhộng của ai đó.
"Anh muốn em đưa anh." Anh đáp bằng chất giọng khàn khàn.
Cô giúp anh buộc túi nilon vào phần tay bị thương, rồi cố tình trừng mắt nhưng cuối cùng lực vẫn không đủ nên bị anh kéo phăng vào lòng.
Bộ đồ ngủ được chuẩn bị tươm tất cuối cùng chỉ đóng vai trò là cái cớ.
Đêm đầu tiên sau tân hôn bao giờ cũng dựa vào tâm động và hành động.
Sau cuộc hoan ái, cô nằm nhoài trong lòng anh, vừa thở hổn hển vừa nói: "Anh cố tình bảo em mang đồ ngủ vào phải không?"
Anh cười: "Lúc đó thì không nhưng sau thì không dám khẳng định. Đồng Duyệt, thứ bảy này bọn mình tới nhà bố em nhé?"
"Dạ." Cô nghĩ hai người đã kết hôn rồi, cũng nên tới gặp một lần.
Không ngờ ngay ngày hôm sau đã nhận được điện thoại của Đồng Đại Binh, ông thở hồng hộc, nói: "Tiểu Duyệt, con về nhà ngay, tự nhiên có một người phụ nữ lạ mặt xông vào nhà, vừa chửi con vừa đập phá đồ đạc."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.