Cứ Để Tình Yêu Rơi Tự Do

Chương 119: Thế giới hai người (3)

Lâm Địch Nhi

24/08/2020

Tự dưng trở thành một con sâu lười là điều rất khó làm quen, Đồng Duyệt nghĩ, số mình thật khổ.

Bà hàng xóm tầng trên đan cho cháu trai sắp sinh một chiếc áo len. Lúc ngồi chơi, Đồng Duyệt thấy những sợi len rực rỡ dần biến thành một chiếc áo dưới bàn tay cầm kim khéo léo của bà hàng xóm thì không khỏi ngạc nhiên. Hàng xóm dạy cô đan, cô cũng chăm chỉ ngồi học nhưng cứ thấy tay chân vụng về, đành bỏ qua công việc thủ công này.

Tối về Đồng Duyệt kể lại cho Diệp Thiếu Ninh nghe thì bị anh chê cười: "Lần sau đừng phá nhà phá xóm nữa nhé."

"Em có ưu điểm gì chứ!" Ngày nào cũng chỉ ăn với ngủ, cô sớm thành heo rồi.

Cũng may là cửa hàng bán đồ em bé có tất cả mọi thứ trên đời, nên cô không có gì phải tiếc nuối hết.

Kẻ mê tiền như mạng là Tang Bối xung phong đi mua sắm đồ em bé với cô, điều này khiến Đồng Duyệt không khỏi ngạc nhiên.

Đi suốt mấy con phố, mua vài bộ quần áo mặc trong cho em bé, mua cả một tấm chăn nhỏ bằng len nhung, sờ lên mặt vải rất dễ chịu. Tang Bối không biết chọn đồ, cũng không tham mưu được gì, đành nhận nhiệm vụ xách đồ.

Mua đồ xong, hai người đi uống trà.

Đồng Duyệt gọi trà sữa còn Tang Bối uống cà phê, gọi thêm một bịch bánh sừng bò mới ra lò.

"Tiểu Duyệt, cậu có biết trên đời này có những người trong ngoài bất nhất không?" Tang Bối vờ tỏ ra bí hiểm.

Đồng Duyệt ngẫm nghĩ rồi hé môi cười, "Cậu thử lấy ví dụ đi." Trong mắt Tang Bối, loại người bao gồm hai loại là người tốt và kẻ xấu. Một khi cô ấy đã nhận định thì rất khó thay đổi. Ví dụ như Kiều Khả Hân, Tang Bối nói cô ta là hồ ly tinh, thì kể cả có một ngày Kiều Khả Hân thay tính đổi nết, Tang Bối cũng không bao giờ thay đổi cách nhìn nhận của mình.

"Chồng cậu đó!"

Đồng Duyệt phì cười làm văng cả trà sữa ra ngoài, "Cậu đừng có làm người ta sợ hãi thế chứ!"

Tang Bối trừng mắt, cất giọng vô tội, "Tớ nói thật mà! Trước đây tớ thấy anh ấy là người lịch sự, nhẹ nhàng. Đến khi hai người ly hôn, phải thừa nhận rằng lúc ấy tớ đã nghĩ cậu mới là người sai. Nhưng bây giờ tớ mới nhận ra mình đã sai!"

Đồng Duyệt lườm bạn sắc lẹm, "Cậu sai ngay từ đầu rồi!"

"Cậu cũng nhận ra à?"

"Thôi. Cậu nói tiếp đi, anh ấy làm gì có lỗi với cậu?"

"Chồng cậu đe dọa tớ?"

"Hả?"

"Anh ấy bảo tớ, quán bar trên đường số 5 rất ok nhưng vì tớ là bạn cậu nên anh ấy sẽ ủng hộ việc làm ăn của tớ bằng cách đưa khách của Hằng Vũ tới quán tớ nhiều nhất có thể. Anh ấy hỏi tớ bạn thân là gì? Là phải xuất hiện đúng lúc cậu cần bạn bè nhất. Lúc cậu rảnh tớ phải gọi điện hỏi thăm cậu, giải khuây, đi chơi, tâm sự với cậu."

"Cậu… Hóa ra không phải cậu thật lòng muốn đi với tớ?!" Đồng Duyệt giận dỗi.

"Cậu sai rồi. Vì doanh thu của Bóng đêm hớp hồn, tớ rất tự nguyện, rất thật lòng muốn đi với Diệp phu nhân."

"Tớ không thèm chơi với cậu nữa. Cậu đúng là nô lệ của đồng tiền, đồ vong ân phụ nghĩa!"

Tang Bối cười khanh khách, "Tiểu Duyệt vẫn hiểu tớ nhất. Hay là bọn mình thương lượng một chút đi, một tuần cậu chỉ được phép buồn một ngày, chắc chắn tớ sẽ tranh thủ thời gian đi với cậu. Cậu biết đó, quán tớ hôm nào cũng mở cửa tới 4h sáng nên tớ phải ngủ bù để phục hồi năng lượng chứ!"

"Sau này cậu hãy lấy tiền làm chồng đi!"

"Ý kiến hay! Chờ chút, tớ nghe điện thoại." Tang Bối rút chiếc điện thoại đang réo chuông ầm ĩ ra, vừa thấy số gọi đến, cô nàng xị mặt nói: "Xem này, chồng cậu gọi điện tra hỏi đó, chỉ sợ tớ không quan tâm đến cậu!"

Đồng Duyệt bĩu môi.

"Diệp tổng, chào anh, vâng, không mệt gì cả, tôi còn thấy vui ấy chứ! Diệp phu nhân mua được nhiều đồ lắm, giờ đang ăn như hổ vồ ở đây, được rồi, tôi sẽ thanh toán. Bảo cậu ấy nghe điện thoại à, vâng." Tang Bối đưa điện thoại cho cô, giả bộ ói mửa.



Diệp Thiếu Ninh chỉ hỏi han vài câu, anh dặn cô đừng đi vội, anh sắp tới nơi rồi.

"Bây giờ cậu có thể đi rồi, tớ sắp có người đến đón." Đồng Duyệt trả điện thoại cho bạn.

Tang Bối thè lưỡi nói, "Tạ chủ long ân. Này, Tiểu Duyệt, nếu cậu thấy chán quá thì cứ tới quán bar nói chuyện với tớ."

"Thôi đừng nịnh bợ người ta. Đi đi, tớ không cản đường kiếm tiền của cậu nữa!"

Tang Bối như được ân xá, vội tranh thủ thời gian về nhà ngủ bù.

Diệp Thiếu Ninh tới khi Đồng Duyệt vừa uống hết ly trà sữa. Ngồi xuống nhìn chiến lợi phẩm hôm nay, anh cười tủm tỉm, "Sao lại mua toàn đồ màu hồng thế, lỡ đẻ con trai, em cũng cho con mặc những cái này à?"

"Em nghĩ là con gái."

"Hay quá! Lúc đó chúng ta sẽ đem con gái khoe với Tả Tu Nhiên, không phải trên đời này có mỗi anh ta biết sinh con gái. Vợ chồng mình gen tốt thế này, con gái chắc chắn xinh xắn hơn Thông Thông nhà anh ta!"

"Xem anh đắc ý chưa kìa, lỡ con mình toàn mang nét xấu của hai bố mẹ thì sao?"

"Vậy trong mắt anh, con gái vẫn là xinh đẹp nhất trên đời!"

Đồng Duyệt mỉm cười, cô chủ động đặt tay mình vào tay anh, để anh dắt cô ra xe. Lúc lên xe, cô nói: "Tang Bối là người thành thật, lần sau anh đừng trêu bạn em nữa."

"Em chỉ có mỗi một người bạn thân đó, cô ấy có trách nhiệm bầu bạn với em chứ." Anh nói với vẻ "chuyện đương nhiên phải thế".

"Anh đừng có công tư không phân minh." Cô giận dỗi trừng mắt với anh, "Bọn mình đi đâu đây?" Cô thấy xe mình vừa đi qua Thư Hương Hoa Viên nhưng không dừng lại.

"Em không thấy đường này quen à?"

Quen chứ, ngày nào cô chẳng đi đi về về mấy lần. "Sao lại tới Thực Trung?" Hoàng hôn như phủ một lớp vàng óng lên trường Thực Trung, tòa giảng đường trở nên đẹp tuyệt trong mắt Đồng Duyệt.

"Ôn lại kỷ niệm cũ thôi."

Bảo vệ trường vẫn nhớ hai người, liền nhiệt tình mở cổng cho họ, không quên niềm nở chào hỏi.

Đồng Duyệt không khỏi mừng rỡ.

Thực Trung là nơi cô trưởng thành, là nơi tôi rèn cho cô sự mạnh mẽ, là nơi khiến cô hãnh diện, cũng là nơi đem lại cho cô niềm vui. Chỉ là, khóa của Lý Tưởng đã tốt nghiệp rồi. Nhớ lại quá khứ, Đồng Duyệt mới nhận ra mình nhớ mọi thứ ở đây nhường nào.

Bây giờ vẫn là tiết học thứ 4, sân trường lặng phắc như tờ.

Hai người thong thả đi bộ trong sân trường, rồi tới thăm quan ký túc xá giáo viên. Khi đến đó, cô thấy Trịnh Trị dụi mắt, chạy từ trên gác xuống với vẻ ngỡ ngàng.

"Chào hiệu trưởng Trịnh!" Đồng Duyệt mỉm cười gật đầu.

Trịnh Trị há hốc miệng, chỉ vào bụng cô: "Đây là lý do cô xin nghỉ à?"

Đồng Duyệt không nói gì.

Trịnh Trị chau mày với vẻ trách móc, nhìn sang Diệp Thiếu Ninh: "Diệp tổng, anh không thể ích kỷ như vậy được. Bây giờ xã hội tiến bộ, nam nữ bình đẳng, anh không thể bắt vợ nghỉ việc ở nhà chăm sóc chồng con, mà nên để họ phát huy tài năng, đóng góp một phần vào sự phát triển của Quốc gia. Anh làm mai một tài năng của cô giáo Đồng, đúng là hành vi đáng giận."

"Cô ấy là giáo viên giỏi ạ?" Diệp Thiếu Ninh nhướng mày.

"Đâu chỉ giỏi, mà là rất giỏi. Cô giáo Đồng có biết sau khi cô nghỉ việc, tôi phải chịu thêm biết bao áp lực không? Có người còn nói rằng vì cô không được hưởng chế độ tương xứng ở Thực Trung nên mới ra đi như vậy. Tôi oan Thị Kính mà! Bây giờ cô đang bầu bí, tôi nghĩ học kỳ này chắc không được rồi, vậy sang năm cô nghỉ sinh xong là phải về Thực Trung dạy lại ngay đấy!"



"Chỉ làm giáo viên bình thường thôi, cô ấy không thể làm giáo viên chủ nhiệm được." Người lên tiếng là Diệp Thiếu Ninh.

Đồng Duyệt quay sang, nhìn anh chằm chằm.

"Tôi không muốn đi làm về nhà lại không thấy vợ đâu, năm giờ sáng con tôi chắc chắn không chịu rời mẹ đâu."

Trịnh Trị nghiến răng chấp nhận, "Cái này có thể bàn bạc sau, chỉ cần cô ấy chịu về đây dạy."

Chuông báo tan học reo vang, học sinh các lớp ùa ra sân trường như chim sổ lồng. Mạnh Ngu nhìn thấy Đồng Duyệt đầu tiên, sau đó là Triệu Thanh và cả Lăng Linh.

Đồng Duyệt được mọi người vây quanh, cô phải lần lượt trả lời họ như đang phỏng vấn trên báo, không ngừng cười nói.

"Bọn tớ cũng muốn có con nhưng việc này không vội được, anh Mạnh Ngu bảo cứ để tự nhiên." Lăng Linh nói.

"Mau sinh đi, để con tớ còn có bạn chơi cùng."

Hai người ở trường rất lâu, đến tận khi trời sắp tối mới ra về.

Diệp Thiếu Ninh chìa tay sang thắt dây an toàn cho cô, cô nắm lấy tay anh, đôi mắt bừng sáng, "Tại sao?" Lần trở về ôn lại kỷ niệm này không thể vô duyên vô cớ xảy ra được.

Anh nhún vai, dịu dàng giải thích: "Anh không cần em kiếm tiền nuôi gia đình nhưng đây là công việc em yêu thích. Hơn nữa, công việc khiến em thấy an toàn và vui vẻ hơn. Cũng như hiệu trưởng Trịnh nói đó, anh không thể lãng phí tài nguyên được. Anh không chỉ yêu Diệp phu nhân mà còn yêu cả cô giáo Đồng nữa."

Đây là sự tôn trọng anh dành cho cô.

Nhớ lại lần đầu hai người tranh cãi, anh yêu cầu cô bỏ việc hay đổi việc khác, cô đã nổi giận bỏ nhà đi trong đêm gió tuyết. Đúng vậy, một công việc có thể khiến cô tự nuôi sống bản thân, vào lúc không ai yêu cô, cô có thể tự yêu bản thân. Giờ đây cô mới biết anh hiểu lòng mình. Thực ra cô đã không còn lo ngại như trước nữa.

Cô biết, khi tình yêu của cô rơi tự do, anh có thể vững vàng đón nhận, yêu cô hơn chính mình.

"Em muốn làm việc vì em yêu thích nó chứ không phải vì sợ mất đi cảm giác an toàn. Em còn có anh mà, Thiếu Ninh!"

Giọng cô dịu dàng, nhẹ nhàng tiến vào lòng anh. Anh hít sâu, bỗng thấy cổ họng râm ran ngứa ngáy. Dạo này cô ngày một nhu mì đằm thắm, anh không có khả năng chống cự.

Đi khám thai, bác sĩ nói với cô bằng giọng hâm mộ, "Chưa bao giờ thấy thai phụ nào xinh xắn như cô, không bị rạn da, chân không phù, ngoài bụng to thì người chẳng thấy mập ra chút nào, vẫn thon thả gọn gàng. Nếu cô đi chụp ảnh mang thai, có khi còn đẹp hơn minh tinh trên tạp chí đó."

Cô nghe vậy cũng chỉ mỉm cười coi như lời đáp lại.

Nhưng người nào đó lại rất để ý, anh đang ngủ thì bỗng tỉnh dậy, ngồi lên đánh giá dung nhan của người đang say giấc bên cạnh, sờ vào chiếc bụng nhô lên, em bé trong bụng cũng tỉnh giấc, liền đùa nghịch cùng anh.

"Yên nào." Cô lẩm bẩm.

"Bà xã, mình đi chụp bộ ảnh mang thai nhé." Anh lay cô thức dậy.

Cô chớp mắt không ngừng, đưa ngón tay khẽ chọc vào người anh, "Em có đang nằm mơ không nhỉ?"

"Mình chụp không phải cho người khác xem mà chụp làm kỷ niệm thôi. Anh đã bỏ lỡ sáu tháng đầu rồi. Nên giờ chúng ta phải biết trân trọng!" Anh ôm cô, thỏ thẻ nói.

"Vậy anh lấy điện thoại chụp vài kiểu là được." Cô đã tỉnh rồi, giật mình tỉnh giấc vì anh.

"Điện thoại để nói chuyện chứ không thể bằng máy ảnh được. Bọn mình còn chưa chụp ảnh cưới, lần này chụp bù."

"Vậy anh cũng chụp ảnh nude giống em ư?"

"Anh chụp nude thì ghê lắm, em chụp mới đẹp."

"Thế thì không công bằng, cái thai là sự cố gắng của cả hai, tại sao chụp ảnh có thai lại chỉ có mình em? Muốn chụp thì cả hai cùng chụp, không thì thôi." Cô xua tay, chui vào lòng anh nhắm mắt ngủ tiếp.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Cứ Để Tình Yêu Rơi Tự Do

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook