Cự Hôn Hoàng Tử! Vét Sạch Vật Tư Ta Xin Đi Lưu Đày
Chương 11:
Thập Tam Thị
05/10/2024
Thái độ của mọi người cũng khiến cho Đường Chiêu có chút ấn tượng tốt.
"Tới đây nào, Chiêu Chiêu, ta giới thiệu với con, đây là đại ca con, Nguyễn Lâm Thuỵ, còn đây là đại tẩu Lý Thanh Nhã.”
Đường Chiêu gật đầu với hai người, thuận theo dòng nước: "Đại ca, đại tẩu."
Hai người đều có chút ngỡ ngàng khi nghe nàng gọi, miễn cưỡng nhếch khóe miệng đáp lại: "Tam muội."
Bởi lẽ đột ngột gặp phải tai ương này, tương lai chưa biết sẽ ra sao, thật sự không còn tâm trạng đâu mà chào hỏi xã giao.
“Đây là nhị ca của con, Nguyễn Lâm Giác, còn có tứ đệ Nguyễn Lâm Hiên và ngũ muội Nguyễn Lâm Lan.”
Trái ngược với hai người trước, phản ứng của ba người này có phần im lặng.
Kể từ khi biết chuyện, Nguyễn Lâm Giác cứ ôm gối ngồi dựa vào tường, thất hồn lạc phách.
Lúc này cũng chẳng có phản ứng gì.
Trong mắt Nguyễn Trọng Minh thoáng qua một tia áy náy và đau xót.
Dù sao cũng đã bị lưu đày, đồng nghĩa với việc con trai ông ấy mất đi tư cách thi cử.
Ông ấy hiểu rõ đứa con trai này coi trọng việc thi cử công danh đến nhường nào.
Nhưng nghĩ đến tâm trạng của con gái, Nguyễn Trọng Minh vẫn định lên tiếng gọi con trai.
Đường Chiêu lại ngăn ông ấy lại, khẽ lắc đầu.
Nguyễn Trọng Minh lập tức hiểu ý nàng, trong lòng vừa cảm động trước sự chu đáo và lương thiện của con gái, vừa áy náy.
Trước đây, ông ấy chưa từng tận mắt nhìn thấy vị thái tử phi trong truyền thuyết này, nhưng cũng nghe qua không ít lời đồn.
Nghe đồn vị thái tử phi tương lai này kiêu ngạo lại ương bướng, xem ra tin đồn quả nhiên không thể tin được.
Đúng là ông ấy đã nghĩ sai, đứa trẻ được Lộc Minh Hoàng đích thân nuôi dạy bên cạnh, làm sao có thể có tính tình như vậy được.
Cũng không biết đây chính là dụng ý của Lộc Minh Hoàng.
Quốc sư từng nói với ông ấy, Đường Chiêu là người trời định, có thể phò tá minh quân thống nhất thiên hạ, tái lập đế chế.
Lộc Minh Hoàng vừa muốn lợi dụng số mệnh của nàng để hoàn thành bá nghiệp thống nhất Lộc Quốc, lại vừa sợ giang sơn bị nàng nắm giữ, cho nên cố ý nuôi dưỡng nàng thành một đứa trẻ kiêu căng ngu ngốc, để dễ dàng khống chế.
Thấy con gái hiểu chuyện như vậy, Nguyễn Trọng Minh càng không muốn nàng phải chịu ấm ức.
Nên ông ấy bỏ qua nhị công tử, khẽ đẩy đẩy hai đứa nhỏ: "Hiên nhi, Lan nhi, đây là…”
Nguyễn Trọng Minh vừa nói một chữ, bỗng nhìn Đường Chiêu một cái, mím môi, thăm dò nói: “Đây là Nguyễn Chiêu, là tam tỷ của hai con, mau chào tỷ tỷ đi.”
"Tới đây nào, Chiêu Chiêu, ta giới thiệu với con, đây là đại ca con, Nguyễn Lâm Thuỵ, còn đây là đại tẩu Lý Thanh Nhã.”
Đường Chiêu gật đầu với hai người, thuận theo dòng nước: "Đại ca, đại tẩu."
Hai người đều có chút ngỡ ngàng khi nghe nàng gọi, miễn cưỡng nhếch khóe miệng đáp lại: "Tam muội."
Bởi lẽ đột ngột gặp phải tai ương này, tương lai chưa biết sẽ ra sao, thật sự không còn tâm trạng đâu mà chào hỏi xã giao.
“Đây là nhị ca của con, Nguyễn Lâm Giác, còn có tứ đệ Nguyễn Lâm Hiên và ngũ muội Nguyễn Lâm Lan.”
Trái ngược với hai người trước, phản ứng của ba người này có phần im lặng.
Kể từ khi biết chuyện, Nguyễn Lâm Giác cứ ôm gối ngồi dựa vào tường, thất hồn lạc phách.
Lúc này cũng chẳng có phản ứng gì.
Trong mắt Nguyễn Trọng Minh thoáng qua một tia áy náy và đau xót.
Dù sao cũng đã bị lưu đày, đồng nghĩa với việc con trai ông ấy mất đi tư cách thi cử.
Ông ấy hiểu rõ đứa con trai này coi trọng việc thi cử công danh đến nhường nào.
Nhưng nghĩ đến tâm trạng của con gái, Nguyễn Trọng Minh vẫn định lên tiếng gọi con trai.
Đường Chiêu lại ngăn ông ấy lại, khẽ lắc đầu.
Nguyễn Trọng Minh lập tức hiểu ý nàng, trong lòng vừa cảm động trước sự chu đáo và lương thiện của con gái, vừa áy náy.
Trước đây, ông ấy chưa từng tận mắt nhìn thấy vị thái tử phi trong truyền thuyết này, nhưng cũng nghe qua không ít lời đồn.
Nghe đồn vị thái tử phi tương lai này kiêu ngạo lại ương bướng, xem ra tin đồn quả nhiên không thể tin được.
Đúng là ông ấy đã nghĩ sai, đứa trẻ được Lộc Minh Hoàng đích thân nuôi dạy bên cạnh, làm sao có thể có tính tình như vậy được.
Cũng không biết đây chính là dụng ý của Lộc Minh Hoàng.
Quốc sư từng nói với ông ấy, Đường Chiêu là người trời định, có thể phò tá minh quân thống nhất thiên hạ, tái lập đế chế.
Lộc Minh Hoàng vừa muốn lợi dụng số mệnh của nàng để hoàn thành bá nghiệp thống nhất Lộc Quốc, lại vừa sợ giang sơn bị nàng nắm giữ, cho nên cố ý nuôi dưỡng nàng thành một đứa trẻ kiêu căng ngu ngốc, để dễ dàng khống chế.
Thấy con gái hiểu chuyện như vậy, Nguyễn Trọng Minh càng không muốn nàng phải chịu ấm ức.
Nên ông ấy bỏ qua nhị công tử, khẽ đẩy đẩy hai đứa nhỏ: "Hiên nhi, Lan nhi, đây là…”
Nguyễn Trọng Minh vừa nói một chữ, bỗng nhìn Đường Chiêu một cái, mím môi, thăm dò nói: “Đây là Nguyễn Chiêu, là tam tỷ của hai con, mau chào tỷ tỷ đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.